{keywords}Trần Linh trước một trạm thu phí vào cao tốc bị đóng cửa

An toàn là trên hết. Tôi lái xe trở về nhà của bạn tôi ở Giang Tây, nhưng làng của anh ta đã bị phong tỏa để ngăn người ngoài vào.

Điều đầu tiên cần giải quyết là vấn đề ăn uống. Tôi không có thức ăn trong xe. Nhà hàng nhỏ ở làng gần đó vẫn mở. Tôi có thể mua thức ăn. Nhưng ngay sau đó, quản lý của nhà hàng đã thay đổi không bán khi thấy tôi nói giọng không phải địa phương.

Tôi đã đi đến siêu thị để mua mì ăn liền và nước khoáng, và lái xe đến một nghĩa địa vào ban đêm. Nhiệt độ ở đây rất thấp vào ban đêm nhưng tôi không thể bật điều hòa vì tôi sợ bị ngộ độc nếu ngủ quên. Rất may, một chiếc chăn bạn tôi cho lúc lên đường đã giúp ích vào lúc này.

Tôi cao 1,65 m, và khi ngủ phải ngửa ghế lái ra sau. Thật khó chịu khi ngủ, đôi chân không đủ ấm, không thể duỗi chân…

Tôi không dễ dàng chợp mắt khi “hàng xóm” xung quanh là những ngôi mộ. Ngủ với đèn tắt, xung quanh tối om khá rợn. Khi bật đèn trong khoang xe, hơi nóng tôi thở ra khiến kính cửa sổ và kính chắn gió bị hấp hơi. Điều đó khiến tôi cảm thấy như ai đó đang nhìn tôi từ bên ngoài. Thật khá căng thẳng.

Tôi đành chỉ biết trùm chăn lên đầu và xem tin tức qua điện thoại. Và rồi, tôi ngủ thiếp đi lúc ba giờ rưỡi sáng và thức dậy lúc tám giờ rưỡi sáng.

Những ngày đầu khó khăn

Tôi không thể ở trong xe 24 giờ một ngày. Tôi lái xe đi loanh quanh nhưng các trạm gác được mọc lên khắp nơi.

Tại một trạm kiểm soát, người ta chặn tôi lại hỏi tôi làm gì ở Ôn Châu khi thấy biển số xe. Một vài dân làng đến và mắng tôi, nói rằng tại sao lại mang dịch bệnh đến đây.

Cảnh sát và lãnh đạo thị trấn sau đó cũng đến. Lãnh đạo thị trấn động viên tôi rằng, đừng trách dân làng vì nhận thức của họ chưa cao. Tôi chấp nhận lời xin lỗi.

{keywords}
Không thể lái xe về Ôn Châu, mọi nơi Trần Linh dừng đều bị người dân và cảnh sát tra hỏi khi thấy biển số xe từ vùng dịch Ôn Châu. Ảnh minh họa.

Vào ngày thứ tám.

Cảnh sát yêu cầu tôi phải rời đi và hướng dẫn tôi lối vào cao tốc. Ngay khi cảnh sát rời đi, tôi lái xe trở lại nghĩa trang bởi biết rằng mình chẳng thể đi được xa.

Có một ngôi làng dưới nghĩa trang. Vào ngày thứ mười, bỗng, một người đàn ông nhìn thấy biển số xe Ôn Châu của tôi và và chủ động trò chuyện. Người này nói rằng đã sống 21 năm ở thành phố Nhạc Thanh, Ôn Châu. Vì vậy tôi đã thoải mái kể với anh ấy về tình hình của mình.

Ngày hôm sau, anh ấy đến trò chuyện với tôi một lần nữa, nói rằng dịch bệnh sẽ không tốt hơn trong ngày một ngày hai và khuyên tôi nên mua nồi cơm điện. Tôi không có điện và anh ấy nói sẽ cố gắng giúp tôi mượn điện.

Tối hôm đó tôi đi siêu thị và mua nồi cơm, gạo, đồ ăn nhẹ và nước. Ngay khi tôi trả tiền, cảnh sát xuất hiện bởi có lẽ, ai đó gọi cảnh báo. Cảnh sát lại hỏi tại sao tôi vẫn ở đây, và yêu cầu tôi đi đến trung tâm y tế để kiểm tra.

Tôi đã được đưa đến một trung tâm y tế gần đó, kiểm tra nhiệt độ, xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu và các que thử khác. Mọi thứ đều bình thường.

Cảnh sát cho biết, thành phố Thượng Nhiêu sẽ đóng cửa và một lần nữa, yêu cầu tôi phải lái xe đi và họ sẽ hộ tống ra đường cao tốc. Tôi giải thích rằng, tôi cũng đã nghe những nơi khác cũng bị đóng cửa và không thể quay lại Ôn Châu.

Giám đốc bệnh viện tại đây đã cấp giấy xác nhận khám sức khỏe của tôi là bình thường. Ông nói rằng với giấy tờ này, nó sẽ giúp tôi đi đến được nơi khác.

Cuối cùng, xe của bệnh viện đi trước, xe của tôi ở giữa, và phía sau là xe cảnh sát.

Khi đến đường cao tốc, họ dừng lại và nói: “Đây là ngã tư vào cao tốc, hãy lái xe chậm và chúng tôi sẽ đợi ở đây.” Tôi hiểu họ muốn nhấn mạnh rằng, đừng bao giờ quay trở lại.

Nơi ẩn náu

Từ cao tốc, tôi lái xe đến khu vực dịch vụ gần nhất ở Giang Tây. Chỉ có một siêu thị mở cửa. Bây giờ tôi đã có một nồi cơm và gạo. Tôi có thể nấu cháo. Nhưng tôi không có điện.

Tôi gặp một lao công tại đây và đề nghị mượn điện. Tuy nhiên, cô ấy đã từ chối giúp đỡ bởi, cô ấy chỉ là một công nhân thời vụ và không có quyền quyết định được việc này. Nhưng sau đó, người phụ nữ tốt bụng đó đã dẫn tôi đến phòng nghỉ của mình và cho tôi dùng điện, nhưng dặn là phải giữ bí mật.

Tôi bắt đầu nấu cháo. Sau khi chờ đợi hai tiếng, tôi mở nắp, vẫn là gạo và nước. Sau khi nghiên cứu một hồi lâu, tôi thấy rằng hóa ra mình chưa bật nút nấu. Tôi không sợ mọi người cười vì từ nhỏ đến lớn đã bao giờ tôi phải nấu cơm đâu.

Cuối cùng thì cháo cũng nấu xong, nhưng không có thìa để ăn. Tôi đến siêu thị nhưng họ không có thìa để bán riêng. Tôi đành mua 8 hộp cháo ăn liền để có cái thìa nhựa đi kèm trong đó.

{keywords}
Nồi cháo tự nấu và chiếc thìa tận dụng khi mua ở siêu thị

Tôi chỉ lấy hai bộ quần áo khi đi khỏi Ôn Châu và đến giờ nó có mùi rất tệ. May mắn, cô lao công đã cho tôi mượn chỗ giặt nhờ.

Tôi tìm một nơi phơi chờ quần áo khô. Nhưng trời mưa to khiến nó ướt sũng và rơi xuống đất. Sau khi giặt lại một lần nữa, tôi đã cẩn thận mua một chiếc ô với giá 30 Nhân dân tệ để che.  Thế nhưng, vận đen vẫn đeo bám, một cơn gió đã khiến cả chiếc ô và quần áo rơi xuống đất một lần nữa.

Khu vực dịch vụ này chắc chắn là nơi ẩn náu tuyệt vời của tôi. Tuy nhiên, cho đến ngày 8/2/2020, tức ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, tôi quyết định ra đi.

Ngày về

Trong suốt những ngày phải sống trên xe, qua 3 tài khoản WeChat có hơn 10.000 bạn bè. Họ đã giúp tôi hỏi về rất nhiều tin tức, bao gồm các chính sách điều trị bệnh dịch ở nhiều nơi.

Sự bùng phát dịch ở Ôn Châu vẫn còn nghiêm trọng. Nhưng tôi đã chán ngấy với việc bị trục xuất, và quá chán những ngày lang thang. Tôi không muốn đi đâu khác, tôi chỉ muốn quay lại Ôn Châu.

Tôi có tình cảm đặc biệt với Ôn Châu. Năm 2000, tôi đến Ôn Châu và làm việc trong một khách sạn suốt 9 năm. Vào năm 2009, tôi đến thành phố Nhạc Thanh. Từ một đầu bếp ký hợp đồng cho 20 khách sạn, tôi tích lũy được một ít tiền.

Năm 2015, tôi đã đầu tư thêm 200.000 Nhân dân tệ vào một khách sạn và bắt đầu con đường kinh doanh. Dịch bệnh lần này và những khoản đầu tư trước đó thất bại khiến việc kinh doanh của tôi sẽ càng khó khăn. Nhưng đó vẫn là nơi tôi muốn về lúc này.

Vào 9 giờ sáng ngày 8/2, trước khi rời đi tôi đến gặp người lao công nói lời tạm biệt, nhưng cô ấy không ở đó.

Trên đường trở về Ôn Châu, tôi đã cố tình bật nghe bài hát "Quê hương" phổ thơ Từ Vị. Cảm giác ở một vùng đất xa lạ, bị người khác tố giác, bị đuổi đi, không phải là một hương vị dễ chịu.

Có một số lối vào Ôn Châu. Hai trạm đầu tiên đã không cho tôi vào và thuyết phục tôi quay xe trở lại. Chập tối cùng ngày, tôi đến trạm thu phí phía đông Ôn Châu và nó không bị đóng cửa.

Sau khi qua trạm thu phí, tôi lái xe đến thành phố Nhạc Thanh. Tôi bị cảnh sát chặn lại ngay khi đang ở trên cầu.

{keywords}
Trần Linh lái xe và có xe cảnh sát dẫn đường

Cảnh sát giao thông ban đầu khăng khăng đòi tôi quay lại. Tôi đã thiếu ăn nhiều ngày, cùng với sự lo lắng, mặt tôi tái nhợt, tim tôi đập nhanh và cơ thể tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi quyết chống lệnh.

Họ gọi điện thoại cho lãnh đạo. Người lãnh đạo tiếp tục khuyên nhủ tôi. Khi họ rời đi, tôi dừng lại bên đường và bắt đầu khóc.

Vào thời điểm này, tôi đã bắt đầu được biết đến trên Internet nhờ một bài viết về hành trình lang thang 14 ngày, chỉ vài giờ sau khi xuất bản đã đạt trên 2 triệu lượt xem. Và một số phương tiện truyền thông ở Chiết Giang đang giúp tôi gọi đến đường dây nóng của thị trưởng. Người lãnh đạo ở đây sau khi nghe chuyện và biết tình trạng thể chất của tôi đang thực sự tồi tệ. Cuối cùng, huyện Vĩnh Gia (Ôn Châu) đã chấp nhận đón tôi.

Cảnh sát giao thông sau đó trở lại mang cho tôi cam và mì ăn liền. Điều đó giúp cho tôi cảm thấy tốt hơn nhiều.

Tôi đã đến huyện Vĩnh Châu sau đó và bắt đầu trải qua chuỗi ngày cách ly trong 14 ngày. Nếu dịch bệnh đã qua, điều tôi muốn làm nhất là mở lại một khách sạn để tiếp tục đam mê kinh doanh.

Đình Quý (theo Sohu)

Lo ngại nhiễm virus corona, dân lái taxi chăm chỉ khử trùng xe mỗi ngày

Lo ngại nhiễm virus corona, dân lái taxi chăm chỉ khử trùng xe mỗi ngày

Lo ngại dịch viêm phổi Vũ Hán, các tài xế taxi Việt giờ đây cũng kín bưng khẩu trang khi lái, lau rửa xe khử trùng hàng ngày. Nhiều tài xế lo méo mặt vì lượng khách đi lại sụt giảm.  

" />

Nhật ký 15 ngày ngủ trên ô tô của ông chủ khách sạn mắc kẹt vì virus corona

Bóng đá 2025-02-24 23:57:19 428

Trước kỳ nghỉ Tết,ậtkýngàyngủtrênôtôcủaôngchủkháchsạnmắckẹtvìman city vs mu trực tiếp Trần Linh đã lái xe từ Ôn Châu (Chiết Giang) đến thành phố Thượng Nhiêu (tỉnh Giang Tây, Trung Quốc) để thăm bạn bè. Dịch bệnh viêm phổi do virus corona chủng mới đột nhiên trở nên nghiêm trọng và nhiều nơi bắt đầu kiểm soát chặt chẽ việc tiếp cận đường cao tốc. Dịch cũng trở nên nghiêm trọng ở Ôn Châu khiến anh không thể trở lại, đồng thời cũng không về quê An Huy, trong khi vợ anh đang ở Tứ Xuyên.

Tình thế trớ trêu khiến Trần Linh không có nơi nào để đi ngoài việc tạm trú tại một nghĩa trang. Trong 11 ngày đầu tiên, anh đã phải ngủ trên xe nghĩa trang ấy. Để tự cứu mình, Trần Linh mua nồi cơm, gạo và tự nấu cháo ăn cầm chừng. Nhiều lần anh định về Ôn Châu nhưng đều bị chặn lại khi lái xe ra cao tốc.

Cuối cùng, Trần Linh được quận Vĩnh Gia, thành phố Ôn Châu tiếp nhận và anh hiện đang trong thời gian cách ly 14 ngày.

Câu chuyện của Trần Linh đã khiến anh trở nên nổi tiếng trên mạng xã hội ở Trung Quốc và dưới đây là nhật ký 15 ngày “tự giam cầm” trên ô tô khiến anh được nhiều người biết đến. Vietnamnet xin lược dịch gửi tới bạn đọc.

Nghĩa trang thành nhà ở bất đắc dĩ

Kỳ nghỉ Tết sắp bắt đầu. Tôi lái xe từ Ôn Châu (Chiết Giang) đến Thượng Nhiêu, Giang Tây để gặp bạn bè. Tôi đã bị căng thẳng vào thời điểm đó. Tình hình dịch bệnh ngày càng tồi tệ hơn. Tôi được một người bạn thông báo rằng Ôn Châu bắt đầu cấm các nhà hàng mở cửa.

Vào ngày đầu tiên của năm mới, tôi không muốn làm phiền bạn bè nữa, nhưng tôi không thể về, mọi ngả đường lên cao tốc đều bị chặn và họ yêu cầu tôi quay xe trở lại. Đừng nhìn tôi như một người đàn ông mạnh mẽ. Tôi đã là một đứa trẻ ốm yếu từ khi còn nhỏ và và sức đề kháng của tôi rất kém.

{ keywords}
Trần Linh trước một trạm thu phí vào cao tốc bị đóng cửa

An toàn là trên hết. Tôi lái xe trở về nhà của bạn tôi ở Giang Tây, nhưng làng của anh ta đã bị phong tỏa để ngăn người ngoài vào.

Điều đầu tiên cần giải quyết là vấn đề ăn uống. Tôi không có thức ăn trong xe. Nhà hàng nhỏ ở làng gần đó vẫn mở. Tôi có thể mua thức ăn. Nhưng ngay sau đó, quản lý của nhà hàng đã thay đổi không bán khi thấy tôi nói giọng không phải địa phương.

Tôi đã đi đến siêu thị để mua mì ăn liền và nước khoáng, và lái xe đến một nghĩa địa vào ban đêm. Nhiệt độ ở đây rất thấp vào ban đêm nhưng tôi không thể bật điều hòa vì tôi sợ bị ngộ độc nếu ngủ quên. Rất may, một chiếc chăn bạn tôi cho lúc lên đường đã giúp ích vào lúc này.

Tôi cao 1,65 m, và khi ngủ phải ngửa ghế lái ra sau. Thật khó chịu khi ngủ, đôi chân không đủ ấm, không thể duỗi chân…

Tôi không dễ dàng chợp mắt khi “hàng xóm” xung quanh là những ngôi mộ. Ngủ với đèn tắt, xung quanh tối om khá rợn. Khi bật đèn trong khoang xe, hơi nóng tôi thở ra khiến kính cửa sổ và kính chắn gió bị hấp hơi. Điều đó khiến tôi cảm thấy như ai đó đang nhìn tôi từ bên ngoài. Thật khá căng thẳng.

Tôi đành chỉ biết trùm chăn lên đầu và xem tin tức qua điện thoại. Và rồi, tôi ngủ thiếp đi lúc ba giờ rưỡi sáng và thức dậy lúc tám giờ rưỡi sáng.

Những ngày đầu khó khăn

Tôi không thể ở trong xe 24 giờ một ngày. Tôi lái xe đi loanh quanh nhưng các trạm gác được mọc lên khắp nơi.

Tại một trạm kiểm soát, người ta chặn tôi lại hỏi tôi làm gì ở Ôn Châu khi thấy biển số xe. Một vài dân làng đến và mắng tôi, nói rằng tại sao lại mang dịch bệnh đến đây.

Cảnh sát và lãnh đạo thị trấn sau đó cũng đến. Lãnh đạo thị trấn động viên tôi rằng, đừng trách dân làng vì nhận thức của họ chưa cao. Tôi chấp nhận lời xin lỗi.

{ keywords}
Không thể lái xe về Ôn Châu, mọi nơi Trần Linh dừng đều bị người dân và cảnh sát tra hỏi khi thấy biển số xe từ vùng dịch Ôn Châu. Ảnh minh họa.

Vào ngày thứ tám.

Cảnh sát yêu cầu tôi phải rời đi và hướng dẫn tôi lối vào cao tốc. Ngay khi cảnh sát rời đi, tôi lái xe trở lại nghĩa trang bởi biết rằng mình chẳng thể đi được xa.

Có một ngôi làng dưới nghĩa trang. Vào ngày thứ mười, bỗng, một người đàn ông nhìn thấy biển số xe Ôn Châu của tôi và và chủ động trò chuyện. Người này nói rằng đã sống 21 năm ở thành phố Nhạc Thanh, Ôn Châu. Vì vậy tôi đã thoải mái kể với anh ấy về tình hình của mình.

Ngày hôm sau, anh ấy đến trò chuyện với tôi một lần nữa, nói rằng dịch bệnh sẽ không tốt hơn trong ngày một ngày hai và khuyên tôi nên mua nồi cơm điện. Tôi không có điện và anh ấy nói sẽ cố gắng giúp tôi mượn điện.

Tối hôm đó tôi đi siêu thị và mua nồi cơm, gạo, đồ ăn nhẹ và nước. Ngay khi tôi trả tiền, cảnh sát xuất hiện bởi có lẽ, ai đó gọi cảnh báo. Cảnh sát lại hỏi tại sao tôi vẫn ở đây, và yêu cầu tôi đi đến trung tâm y tế để kiểm tra.

Tôi đã được đưa đến một trung tâm y tế gần đó, kiểm tra nhiệt độ, xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu và các que thử khác. Mọi thứ đều bình thường.

Cảnh sát cho biết, thành phố Thượng Nhiêu sẽ đóng cửa và một lần nữa, yêu cầu tôi phải lái xe đi và họ sẽ hộ tống ra đường cao tốc. Tôi giải thích rằng, tôi cũng đã nghe những nơi khác cũng bị đóng cửa và không thể quay lại Ôn Châu.

Giám đốc bệnh viện tại đây đã cấp giấy xác nhận khám sức khỏe của tôi là bình thường. Ông nói rằng với giấy tờ này, nó sẽ giúp tôi đi đến được nơi khác.

Cuối cùng, xe của bệnh viện đi trước, xe của tôi ở giữa, và phía sau là xe cảnh sát.

Khi đến đường cao tốc, họ dừng lại và nói: “Đây là ngã tư vào cao tốc, hãy lái xe chậm và chúng tôi sẽ đợi ở đây.” Tôi hiểu họ muốn nhấn mạnh rằng, đừng bao giờ quay trở lại.

Nơi ẩn náu

Từ cao tốc, tôi lái xe đến khu vực dịch vụ gần nhất ở Giang Tây. Chỉ có một siêu thị mở cửa. Bây giờ tôi đã có một nồi cơm và gạo. Tôi có thể nấu cháo. Nhưng tôi không có điện.

Tôi gặp một lao công tại đây và đề nghị mượn điện. Tuy nhiên, cô ấy đã từ chối giúp đỡ bởi, cô ấy chỉ là một công nhân thời vụ và không có quyền quyết định được việc này. Nhưng sau đó, người phụ nữ tốt bụng đó đã dẫn tôi đến phòng nghỉ của mình và cho tôi dùng điện, nhưng dặn là phải giữ bí mật.

Tôi bắt đầu nấu cháo. Sau khi chờ đợi hai tiếng, tôi mở nắp, vẫn là gạo và nước. Sau khi nghiên cứu một hồi lâu, tôi thấy rằng hóa ra mình chưa bật nút nấu. Tôi không sợ mọi người cười vì từ nhỏ đến lớn đã bao giờ tôi phải nấu cơm đâu.

Cuối cùng thì cháo cũng nấu xong, nhưng không có thìa để ăn. Tôi đến siêu thị nhưng họ không có thìa để bán riêng. Tôi đành mua 8 hộp cháo ăn liền để có cái thìa nhựa đi kèm trong đó.

{ keywords}
Nồi cháo tự nấu và chiếc thìa tận dụng khi mua ở siêu thị

Tôi chỉ lấy hai bộ quần áo khi đi khỏi Ôn Châu và đến giờ nó có mùi rất tệ. May mắn, cô lao công đã cho tôi mượn chỗ giặt nhờ.

Tôi tìm một nơi phơi chờ quần áo khô. Nhưng trời mưa to khiến nó ướt sũng và rơi xuống đất. Sau khi giặt lại một lần nữa, tôi đã cẩn thận mua một chiếc ô với giá 30 Nhân dân tệ để che.  Thế nhưng, vận đen vẫn đeo bám, một cơn gió đã khiến cả chiếc ô và quần áo rơi xuống đất một lần nữa.

Khu vực dịch vụ này chắc chắn là nơi ẩn náu tuyệt vời của tôi. Tuy nhiên, cho đến ngày 8/2/2020, tức ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, tôi quyết định ra đi.

Ngày về

Trong suốt những ngày phải sống trên xe, qua 3 tài khoản WeChat có hơn 10.000 bạn bè. Họ đã giúp tôi hỏi về rất nhiều tin tức, bao gồm các chính sách điều trị bệnh dịch ở nhiều nơi.

Sự bùng phát dịch ở Ôn Châu vẫn còn nghiêm trọng. Nhưng tôi đã chán ngấy với việc bị trục xuất, và quá chán những ngày lang thang. Tôi không muốn đi đâu khác, tôi chỉ muốn quay lại Ôn Châu.

Tôi có tình cảm đặc biệt với Ôn Châu. Năm 2000, tôi đến Ôn Châu và làm việc trong một khách sạn suốt 9 năm. Vào năm 2009, tôi đến thành phố Nhạc Thanh. Từ một đầu bếp ký hợp đồng cho 20 khách sạn, tôi tích lũy được một ít tiền.

Năm 2015, tôi đã đầu tư thêm 200.000 Nhân dân tệ vào một khách sạn và bắt đầu con đường kinh doanh. Dịch bệnh lần này và những khoản đầu tư trước đó thất bại khiến việc kinh doanh của tôi sẽ càng khó khăn. Nhưng đó vẫn là nơi tôi muốn về lúc này.

Vào 9 giờ sáng ngày 8/2, trước khi rời đi tôi đến gặp người lao công nói lời tạm biệt, nhưng cô ấy không ở đó.

Trên đường trở về Ôn Châu, tôi đã cố tình bật nghe bài hát "Quê hương" phổ thơ Từ Vị. Cảm giác ở một vùng đất xa lạ, bị người khác tố giác, bị đuổi đi, không phải là một hương vị dễ chịu.

Có một số lối vào Ôn Châu. Hai trạm đầu tiên đã không cho tôi vào và thuyết phục tôi quay xe trở lại. Chập tối cùng ngày, tôi đến trạm thu phí phía đông Ôn Châu và nó không bị đóng cửa.

Sau khi qua trạm thu phí, tôi lái xe đến thành phố Nhạc Thanh. Tôi bị cảnh sát chặn lại ngay khi đang ở trên cầu.

{ keywords}
Trần Linh lái xe và có xe cảnh sát dẫn đường

Cảnh sát giao thông ban đầu khăng khăng đòi tôi quay lại. Tôi đã thiếu ăn nhiều ngày, cùng với sự lo lắng, mặt tôi tái nhợt, tim tôi đập nhanh và cơ thể tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi quyết chống lệnh.

Họ gọi điện thoại cho lãnh đạo. Người lãnh đạo tiếp tục khuyên nhủ tôi. Khi họ rời đi, tôi dừng lại bên đường và bắt đầu khóc.

Vào thời điểm này, tôi đã bắt đầu được biết đến trên Internet nhờ một bài viết về hành trình lang thang 14 ngày, chỉ vài giờ sau khi xuất bản đã đạt trên 2 triệu lượt xem. Và một số phương tiện truyền thông ở Chiết Giang đang giúp tôi gọi đến đường dây nóng của thị trưởng. Người lãnh đạo ở đây sau khi nghe chuyện và biết tình trạng thể chất của tôi đang thực sự tồi tệ. Cuối cùng, huyện Vĩnh Gia (Ôn Châu) đã chấp nhận đón tôi.

Cảnh sát giao thông sau đó trở lại mang cho tôi cam và mì ăn liền. Điều đó giúp cho tôi cảm thấy tốt hơn nhiều.

Tôi đã đến huyện Vĩnh Châu sau đó và bắt đầu trải qua chuỗi ngày cách ly trong 14 ngày. Nếu dịch bệnh đã qua, điều tôi muốn làm nhất là mở lại một khách sạn để tiếp tục đam mê kinh doanh.

Đình Quý (theo Sohu)

Lo ngại nhiễm virus corona, dân lái taxi chăm chỉ khử trùng xe mỗi ngày

Lo ngại nhiễm virus corona, dân lái taxi chăm chỉ khử trùng xe mỗi ngày

Lo ngại dịch viêm phổi Vũ Hán, các tài xế taxi Việt giờ đây cũng kín bưng khẩu trang khi lái, lau rửa xe khử trùng hàng ngày. Nhiều tài xế lo méo mặt vì lượng khách đi lại sụt giảm.  

本文地址:http://game.tour-time.com/news/833c398930.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Soi kèo góc Ipswich vs Tottenham, 22h00 ngày 22/2

Ngôi sao thất bại

"Đó là một khoảnh khắc mang tính biểu tượng", trang chủ MUviết về giây phút Raphael Varane nâng trên tay chiếc áo số 19, ngày 15/8/2021, trước 75.000 khán giả phủ kín Old Trafford - một trong những màn ra mắt đông nhất lịch sử bóng đá thế giới.

Raphael Varane.jpg
Varane được kỳ vọng nhưng không thể hiện được nhiều

Trang chủ MU cũng mô tả về bản hợp đồng đến từ Real Madrid: "Raphael là đối thủ đáng gờm trong những năm gần đây, nhưng may mắn thay giờ đây anh đã trở thành thành viên Quỷ đỏ".

Xuyên suốt những ngày tiếp theo trong tháng 8/2021 là những câu chuyện về Varane được đăng trên trang manutd.com.

"Varane đã phá kỷ lục của Paolo Maldini khi trở thành cầu thủ trẻ nhất ba lần nâng cao Champions League. Raphael kỷ niệm sinh nhật lần thứ 24 chỉ hơn một tháng trước khi Real Madrid thắng Juventus 4-1 ở Cardiff năm 2017.

Maldini bước sang tuổi 25 tuổi vào thời điểm Milan thắng Barcelona 4-0 năm 1994, sau những lần đăng quang khác cùng Rossoneri năm 1989 và 1990".

Không giống như những kỳ vọng, Varanechưa bao giờ thể hiện được đúng giá trị của mình trong 3 mùa giải khoác áo MU.

Varane MU.jpg
Varane thường xuyên chấn thương

Varane sớm gặp những vấn đề về mặt thể lực ngay từ thời gian đầu tập luyện ở trung tâm Carrington. Điều đó khiến anh di chuyển chậm, phán đoán tình huống sai và thiếu cảm giác bóng khi đánh chặn.

Trong 3 mùa giải, Varane thi đấu 7.130 phút, chỉ tương đương với 49,4% thời gian thi đấu của MU. Đây là con số rất thấp so với cầu thủ nhận lương 340.000 bảng/tuần, cao thứ hai trong đội (Casemiro nhận 350.000 bảng/tuần).

Varane tham gia 85% số phút ở Champions League trong 2 mùa giải cuối khoác áo Real Madrid. Cũng trên mặt trận này, anh chỉ có 48,9% số phút cùng MU.

Mùa thứ hai anh góp mặt 37,5% thời gian khi MU đá Europa League. Mùa này, Varane đá 61,9% số phút Champions League nhưng khá nhạt nhòa và Quỷ đỏ bị loại ngay từ vòng bảng.

Ở Premier League, Varane góp mặt trong 67 trận và đạt 50,5% số phút của đội. Trong khi đó, 3 mùa cuối của anh tại La Liga có số phút chiếm 80,5%, 82,5% và 79,4%.

Nếu chỉ tính các trận đấu mà Varane tham dự, trong hai mùa đầu ở Ngoại hạng Anh, anh đứng trên sân trung bình 83 và 80 phút mỗi trận. Mùa này, Raphael được HLV Erik ten Hag tung vào sân 21 lần, chỉ đá 67 phút/trận.

Chính sách sai lầm

Varane là đại diện tiêu biểu cho chính sách thể thao sai lầm của MU trong thời hậu Sir Alex Ferguson, khi chiêu mộ những cầu thủ không còn động lực chiến thắng.

Varane Casemiro MU.jpg
Varane và Casemiro là những thất bại của MU

Tương tự là Casemiro. Cả hai đều gặt hái rất nhiều vinh quang trong giai đoạn thống trị tuyệt đối của Real Madrid, nhất là chuỗi 3 danh hiệu Champions League (2016-2018).

Casemiromới chỉ đá 55,6% thời gian ở Premier League mùa này. Không chỉ vậy, những lần anh hiện diện trên sân gắn với các sai lầm và sự vụng về.

Varane và Casemiro đều chủ động rời Real Madrid với lời giải thích tìm kiếm trải nghiệm mới. Sau khi no nê những chiếc cúp, trải nghiệm mà họ nhắc đến không gì khác ngoài tiền lương.

Trước khi Varane rời Bernabeu, đội ngũ của Florentino Perez đề nghị gia hạn với mức lương từ 5,8 triệu lên 7 triệu euro. Cầu thủ người Pháp đòi 12 triệu euro và nhận được cái lắc đầu. Đến MU, anh có thu nhập cao hơn gấp 3 lần.

Mức lương của Casemiro vào thời điểm rời đi là 9,85 triệu euro. Nếu ở lại (khi đó, hợp đồng còn thời hạn đến 2025), thu nhập của anh sẽ chỉ giảm chứ không tăng.

MU hứa hẹn những khoản thu nhập cao cho hai cầu thủ này. Phía bên kia, Real Madrid đủ khôn ngoan để hiểu rằng giá trị của họ sắp hết, nên nhanh chóng gật đầu và kiếm khoản ngân sách lớn cho quá trình đầu tư nhân tố mới.

Raphael Varane MU.jpg
Chia tay Varane là bước đầu trong cuộc cải tổ của MU

Real Madrid thu về 40 và 72 triệu euro từ Varane và Casemiro. Theo chiều ngược lại, Rudiger đến dạng tự do, còn Tchouameni có giá 80 triệu euro với thời gian thi đấu khoảng 10 năm.

Với sự xuất hiện của Sir Jim Ratcliffe, MU cần những cầu thủ mới trẻ trung và giàu động lực hơn. Old Trafford không phải "viện dưỡng lão", mà là sân khấu của sự cạnh tranh cũng như khát khao chiến thắng.

Cuộc chia tay của Varanelà bước đầu tiên trong quá trình tái thiết hướng đến tương lai lâu dài, bên cạnh việc cắt giảm các nguồn chi. Sắp tới có thể đến lượt Casemiro phải rời đi, cùng nhiều biến động khác.

Cho dù Erik ten Hag đi hay ở thì những làn gió mới cũng thổi qua Old Trafford sau ngày 30/6.

MU tìm được ngay trung vệ mới thay Raphael Varane

MU tìm được ngay trung vệ mới thay Raphael Varane

Varane vừa nói lời chia tay đội chủ sân Old Trafford, lãnh đạo MU lập tức đàm phán đưa Tosin Adarabioyo về thay thế cầu thủ người Pháp.">

MU chia tay Varane, Old Trafford không phải viện dưỡng lão

Nhận định, soi kèo Rayo Vallecano vs Villarreal, 22h15 ngày 22/2: Không dễ cho khách

 - Stefano Lilipaly trở thành người hùng của Indonesia với bàn thắng quyết định vào lưới Singapore. Ngay sau khoảnh khắc ấy, Rowena Carmen - vợ của Lilipaly nhận được rất nhiều lời chúc mừng.

Lịch thi đấu bán kết AFF Cup 2016, trực tiếp ĐT Việt Nam

Sinh sống và hiện đang chơi bóng tại Hà Lan, nhưng Stefano Lilipaly có bố là người Indonesia nên anh đã được HLV Alfred Riedl triệu tập vào thành phần 23 cầu thủ tham dự AFF Cup 2016.

Với vai trò tổ chức lối chơi, Lilipaly là nhân vật cực kỳ quan trọng trong sơ đồ chiến thuật của ngài Riedl. Ở trận thắng 2-1 trước Singapore qua đó giúp Indonesia lách qua khe cử hẹp vào bán kết, Lilipaly chính là người ghi bàn thắng quyết định phút cuối.

{keywords}
Carmen chia sẻ trên trang Instagram cá nhân

Hòa cùng niềm vui, Rowena Carmen đăng tải tấm hình chồng ăn mừng cùng các đồng đội sau khi ghi bàn. Cô còn bày tỏ niềm tự hào, khi Lilipaly trở thành "người hùng dân tộc".

"Điện thoại của tôi nổ tung vì những tin nhắn chúc mừng được gửi đến liên tiếp. 'Giờ chồng bạn đã là người hùng'. Nhưng với cá nhân tôi, từ lâu anh ấy đã như vậy. Tôi rất tự hào vì Lilipaly" - Carmen chia sẻ dòng trạng tái trên Instagram.

Dưới đây là những tấm hình tình cảm của cặp đôi Lilipaly - Carmen:

{keywords}

{keywords}

{keywords}

{keywords}

{keywords}

{keywords}

{keywords}

{keywords}

{keywords}

{keywords}

* T.A

{keywords}

">

Việt Nam vs Indonesia: Ngắm cô vợ xinh đẹp của tiền vệ 'hot' nhất Indonesia

友情链接