Cụ thể, đại diện Lazada Việt Nam cho biết việc đóng cửa văn phòng Hà Nội là nhằm thống nhất bộ máy quản lý và tạo điều kiện cho công tác huấn luyện đào tạo của hãng. Mặc dù đóng cửa văn phòng Hà Nội nhưng hãng vẫn mở rộng bộ phận logistics (hậu cần, giao hàng) tại Hà Nội bao gồm nhà kho, đội ngũ giao hàng và các bộ phận vận hành khác. Tại TP.HCM, hãng đang mở rộng phát triển nhân lực khối thương mại mà công nghệ.

Theo tin trên CafeF, ông Vũ Đức Thịnh, Giám đốc Lazada Express cho biết: "Việc tập trung bộ máy tại TP.HCM nhằm tối ưu hệ thống của công ty. Hoạt động logistics vẫn diễn ra bình thường. Tuần cuối tháng ba, công ty sẽ khai trương hệ thống phân loại hàng hóa tự động tại Hà Nội. Bên cạnh đó, công suất kho hàng tại TP.HCM cũng sẽ được nâng lên gấp 3 lần ngay trong năm nay".

Được biết, mặc dù Lazada có đưa ra một số chính sách để sắp xếp công việc mới theo nguyện vọng của các nhân viên văn phòng Hà Nội, nhưng nhiều nhân sự tại văn phòng này đã chọn cách rời bỏ công ty. 

Lazada mở văn phòng tại Hà Nội vào năm 2015 với đội ngũ nhân sự là 100 người, nhằm tăng cường mạng lưới kết nối với doanh nghiệp, người bán hàng và đặc biệt là mở rộng thị phần của hãng tại Hà Nội và toàn bộ khu vực miền Bắc. Thông tin từ Lazada và từ báo chí cho biết, việc đóng cửa văn phòng tại Hà Nội và một số nơi trong khu vực và trên thế giới nhằm thực hiện chến lược thống nhất và tập trung hóa bộ máy nhân sự, tiến tới hiện thực hoá tham vọng chiếm lĩnh thị trường thương mại điện tử tại khu vực Đông Nam Á của "gã khổng lồ" Alibaba.

Hồi tháng 4/2016, tập đoàn thương mại điện tử Alibaba của Trung Quốc đã bỏ ra 1 tỷ USD để mua cổ phần chi phối tại Lazada từ công ty sáng lập là Rocket Internet (của Đức) và tập đoàn siêu thị Tesco (của Anh). Sau đó, Alibaba tiếp tục đầu tư thêm 1 tỷ USD nữa để tăng tỷ lệ sở hữu lên tới 83% cổ phần của Lazada. Đến tháng 3 vừa qua, Alibaba đã đầu tư thêm 2 tỷ USD vào Lazada, đồng thời bổ nhiệm một lãnh đạo cao cấp của mình vào vị trí điều hành Lazada.

" />

Lazada đóng cửa văn phòng Hà Nội, chỉ phát triển mảng giao hàng

Giải trí 2025-03-03 06:06:13 57155

Cụ thể,đóngcửavănphòngHàNộichỉpháttriểnmảnggiaohàmu vs liv đại diện Lazada Việt Nam cho biết việc đóng cửa văn phòng Hà Nội là nhằm thống nhất bộ máy quản lý và tạo điều kiện cho công tác huấn luyện đào tạo của hãng. Mặc dù đóng cửa văn phòng Hà Nội nhưng hãng vẫn mở rộng bộ phận logistics (hậu cần, giao hàng) tại Hà Nội bao gồm nhà kho, đội ngũ giao hàng và các bộ phận vận hành khác. Tại TP.HCM, hãng đang mở rộng phát triển nhân lực khối thương mại mà công nghệ.

Theo tin trên CafeF, ông Vũ Đức Thịnh, Giám đốc Lazada Express cho biết: "Việc tập trung bộ máy tại TP.HCM nhằm tối ưu hệ thống của công ty. Hoạt động logistics vẫn diễn ra bình thường. Tuần cuối tháng ba, công ty sẽ khai trương hệ thống phân loại hàng hóa tự động tại Hà Nội. Bên cạnh đó, công suất kho hàng tại TP.HCM cũng sẽ được nâng lên gấp 3 lần ngay trong năm nay".

Được biết, mặc dù Lazada có đưa ra một số chính sách để sắp xếp công việc mới theo nguyện vọng của các nhân viên văn phòng Hà Nội, nhưng nhiều nhân sự tại văn phòng này đã chọn cách rời bỏ công ty. 

Lazada mở văn phòng tại Hà Nội vào năm 2015 với đội ngũ nhân sự là 100 người, nhằm tăng cường mạng lưới kết nối với doanh nghiệp, người bán hàng và đặc biệt là mở rộng thị phần của hãng tại Hà Nội và toàn bộ khu vực miền Bắc. Thông tin từ Lazada và từ báo chí cho biết, việc đóng cửa văn phòng tại Hà Nội và một số nơi trong khu vực và trên thế giới nhằm thực hiện chến lược thống nhất và tập trung hóa bộ máy nhân sự, tiến tới hiện thực hoá tham vọng chiếm lĩnh thị trường thương mại điện tử tại khu vực Đông Nam Á của "gã khổng lồ" Alibaba.

Hồi tháng 4/2016, tập đoàn thương mại điện tử Alibaba của Trung Quốc đã bỏ ra 1 tỷ USD để mua cổ phần chi phối tại Lazada từ công ty sáng lập là Rocket Internet (của Đức) và tập đoàn siêu thị Tesco (của Anh). Sau đó, Alibaba tiếp tục đầu tư thêm 1 tỷ USD nữa để tăng tỷ lệ sở hữu lên tới 83% cổ phần của Lazada. Đến tháng 3 vừa qua, Alibaba đã đầu tư thêm 2 tỷ USD vào Lazada, đồng thời bổ nhiệm một lãnh đạo cao cấp của mình vào vị trí điều hành Lazada.

本文地址:http://game.tour-time.com/news/429c699508.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Siêu máy tính dự đoán Atalanta vs Venezia, 21h00 ngày 1/3


 ">

Naruto Shippuden: UNSR sẽ kể về quá khứ Itachi

Nhận định, soi kèo Ludogorets Razgrad vs Botev Plovdiv, 23h00 ngày 27/2: Khó có bất ngờ


Người được gọi là nhị nương kia là một người phụ nữ tướng mạo quê mùa, trên mặt có một vết sẹo vừa dài vừa sâu, từ bên má sang tận mép tóc mai. Chỉ nhìn tướng mạo bên ngoài thì khó nhận ra tuổi tác. Chân phải của Nhị Nương bị què, bà chống gậy chầm chậm bước tới, nghe Yến Hạ nói thế thì nhướng mày nói: "Thuốc đâu?"

"Thuốc còn đang nấu, sắp xong rồi, người cứ ăn cháo trước đi, lát nữa để con bưng thuốc cho cha lớn." Yến Hạ bỏ chậu nước tưới hoa xuống, đi vào nhà bếp.

Nhị Nương ậm ừ vài tiếng rồi ngồi xuống bàn ăn cháo.

Trong nhà bếp, Yến Hạ quay đầu nhìn người ngồi cạnh bàn, bất giác mỉm cười.

Yến Hạ có ba người cha nuôi, một người mẹ nuôi. Từ nhỏ, nàng đã sống ở trấn Nam Hà dưới chân núi này, do một tay bốn cha mẹ nuôi nuôi lớn. Nàng quen biết rất nhiều đứa trẻ đồng trang lứa trong trấn, bọn nó đều chỉ có một cha một mẹ, ấy vậy mà Yến Hạ nàng có tới bốn cha mẹ. Đám trẻ con kia ngưỡng mộ nàng vô cùng.

Nhưng chỉ có Yến Hạ biết, nhiều cha nhiều mẹ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Mấy người cha người mẹ này của nàng trước giờ toàn khiến người ta đau đầu.

Cha nuôi mẹ nuôi của nàng không phải loại người phi phàm hay lợi hại hơn người bình thường bao nhiêu mà là họ khuyết mất vài thứ so với người thường mà thôi. Nhị nương nàng là người què, chân cẳng bất tiện nên luôn phải ở trong nhà chẳng ra ngoài được. Những gì bà ấy có thể làm chỉ là mấy chuyện như thêu thùa hoa lá các thứ cho người ta. Cha của nàng thì thân thể cường tráng nhưng là một người câm, có thể làm việc nhưng vì không nói được nên thường bị người ta ép giá tiền. May là còn có cha nhỏ tuy mù nhưng miệng lưỡi lanh lợi, là người kể chuyện duy nhất ở tửu lâu trong trấn, kiếm được kha khá tiền. Nhưng mà cha nhỏ này là một kẻ coi rượi như mạng sống, tiền kiếm được toàn tiêu vào việc mua rượu uống.

Có điều, cho dù cha nhỏ không nghiện rượu tới thế thì nhà họ cũng chẳng dành dụm nổi đồng bạc nào để sống những ngày tháng nhàn hạ cả. Vì tiền của các nàng đều dùng hết lên người cha lớn.

Cha lớn Yến Hạ là người duy nhất trong mấy cha mẹ nuôi của nàng không bị khuyết tật gì trên cơ thể, nhưng mà vị cha này quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh. Yến Hạ không biết rốt cuộc cha bị bệnh gì, nàng chỉ biết y bệnh rất nghiêm trọng, cha mẹ nuôi khác ngày nào cũng lo lắng trông chừng y, cẩn thận bảo vệ y giống như sợ có một ngày y bỗng dưng tắt thở vậy. Cũng may là từ khi Yến Hạ ra đời đến nay, cha lớn vẫn gắng gượng sống được hơn mười lăm năm.

Yến Hạ rất thích người cha lớn của nàng, ngoại trừ việc cha là người nuôi lớn nàng, còn vì cha lớn là người đẹp nhất nàng từng gặp cho đến tận bây giờ.

Giống như các cha mẹ nuôi khác, Yến Hạ luôn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cha lớn, hy vọng một ngày y có thể khỏe lại, sống thật lâu dài.

Nghĩ vậy, Yến Hạ đeo găng tay rồi đổ nồi thuốc đã nấu xong vào trong chén, chuẩn bị mang vào phòng cho cha lớn. Nhưng khi nàng vừa quay người, bất thình lình một thân hình cao to chắn trước mặt nàng. Người đó là cha nuôi nàng, không biết y vào phòng bếp từ khi nào. Y bưng chén thuốc lên rồi nhìn Yến Hạ một cái, quay đầu đi ra khỏi phòng, không quay đầu lại mà chỉ Nhị Nương đang ngồi bên kia ý bảo Yến Hạ qua đó ăn cháo.

Yến Hạ ngồi xuống bàn ăn, múc từng chén cháo bỏ vào miệng. Ánh mắt nhị nương bên cạnh liên tục dừng trên người nàng, nhìn mãi nhìn mãi khiến mặt nàng phát nóng lên, nàng chỉ còn cách cúi thấp đầu xuống.

Nhị nương cười mà không nói, mắt vẫn không rời Yến Hạ.

">

Truyện Vãn Thiền


Hoàng hậu Duy ngồi ở mép giường, đau lòng nói: "Không sao đâu, dùng thuốc bột mấy ngày là được." Tay phải của Hi Niên bị lưỡi dao đâm thủng, vết thương vẫn còn dính ma khí.

Các kỹ thuật chữa trị thông thường không thể làm lành những vết thương do ma khí tạo ra, chỉ có thể sử dụng một loại thuốc bột được bào chế đặc biệt.

Nghe vậy, cảm xúc của Hi Niên ổn định lại một chút, nhìn về phía phụ thân đang ngồi cách đó không xa: "Cha, là nó ra tay trước..."

Không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Đến khi người hầu nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết của nhị hoàng tử thì mới chạy vội đến kiểm tra.

Lúc đó, tay phải Hi Niên bị một con dao ngắn sắc bén ghim chặt trên tường, cánh tay và cổ cũng có vết thương, mà Hi Hoài lại thờ ơ đứng một bên.

Chẳng mấy chốc, bác sĩ lập tức đi đến giúp Hi Niên cầm máu và xử lý vết thương.

Sau đó, Hoàng hậu Duy và vua tộc Hi Mộng A cũng tới.

Vua Hi Mộng A tựa lưng vào ghế, một tay duỗi ra. Sau khi nghe được lời cáo trạng của Hi Niên liền nói: "Được rồi."

Giọng nói yếu ớt, nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghiêm làm Hi Niên đang khóc lóc, kể lể về việc mình đã bị đánh đập ra sao ngay lập tức dừng lại. Hắn không dám nói thêm một lời nào nữa, chỉ biết đưa mắt nhìn mẹ cầu cứu.

Hi Mộng A ngước mắt nhìn về phía Hi Hoài đang bị phạt đứng trước phòng riêng, Hi Hoài vẫn bất động, vẻ ngoài trầm lặng, điềm tĩnh khác hoàn toàn với Hi Niên vẫn đang lau nước mắt.

Tuy hai hoàng tử bằng tuổi nhau, Hi Niên lớn hơn Hi Hoài hơn nửa tuổi, nhưng lại luôn xảy ra đủ loại mâu thuẫn, và đây là vụ nghiêm trọng nhất.

Tuy lúc này Hi Hoài không ở trong phòng nhưng vẫn nghe được cuộc trò chuyện. Mặc dù vậy, hắn không hề phủ nhận hành động của mình, thậm chí còn không giải thích lý do.

Hi Mộng A hơi nghiêng đầu, phó quan phía sau nhận được tín hiệu thì liên bước ra khỏi phòng.

Hi Hoài ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía phó quan.

"Tam điện hạ." Phó quan nói: "Hiện tại ngài có thể đi vào. Quốc vương và hoàng hậu đều ở đây, xin ngài hãy xin lỗi nhị điện hạ ..."

Hi Hoài vẻ mặt vô cảm: "Tại sao ta phải xin lỗi cậu ta?"

Phó quan trầm mặc một lát, sau đó lại hỏi: "Ý của ngài là vết thương trên tay nhị điện hạ là sự cố ngoài ý muốn?"

Cho dù đây là tai nạn nhưng người bị thương vẫn là Hi Niên. Hi Hoài cũng phải xin lỗi trước rồi giải thích rõ lý do.

Phó quan còn chưa nói xong đã nghe Hi Hoài trả lời: "Không phải ngoài ý muốn. Chính tên kia là người mở miệng khiêu khích ta trước. " Vì vậy, hắn mới đã dùng dao đâm thủng bàn tay phải của Hi Niên. Hi Hoài giọng điệu bình thản không hề thay đổi, hiển nhiên hắn không cảm thấy mình đã làm sai.

"Nhị điện hạ dù sao cũng là anh trai của ngài, nếu có chuyện gì thì cả hai từ từ ngồi xuống mà giải quyết, tại sao ngài lại động thủ?"

"Ta muốn cậu ta nhớ lâu hơn."

Phó quan nhất thời không nói nên lời: "Ngài không nên làm nhị điện hạ bị thương nặng như vậy..."

"Không chết được." Hi Hoài lạnh lùng nói vài câu, đã có chút mất kiên nhẫn.

Tuy tam điện hạ chỉ mới lên mười, nhưng lại có vài hành vi không hợp tuổi tác. Tính tình thì cực đoan, không thích nghe lời khuyên của người khác.

Phó quan không còn gì để nói, cúi đầu lui về phía sau mấy bước.

Không biết từ lúc nào Hi Mộng A đã đứng đó cau mày nhăn nhó.

"Quân tử động khẩu không động thủ, dạy mãi mà vẫn không sửa được" Ông trầm giọng nói: "Đi U Minh Cốc, mười lăm ngày sau mới được về".

Hi Hoài khóe miệng giật giật, không thèm để ý mà trả lời: "Đi thì đi."

Hắn hành lễ với Hi Mộng A cho có lệ rồi xoay người rời đi.

Nhưng 2 chân bước đi có hơi khập khễnh, do 1 tuần trước, Hi Hoài phải chiến đấu với vài tên học sinh thuộc Titan tộc trên trường.

Mặc dù đùi và đầu gối bên phải bị thương nhưng Hi Hoài vẫn có thể đâm thủng bàn tay của anh trai hắn.

Hi Mộng A nhìn bóng dáng của Hi Hoài rời đi, nhưng dấu vết giữa lông mày không hề biến mất.

Hoàng hậu Duy thấy Hi Hoài đã rời đi cũng không nói thêm gì nữa. Bà dẫn Hi Niên về cung nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Hi Mộng A vẫn không rời đi, ông ngồi ở trên ghế ngoài tiền sảnh suy nghĩ một lát: "Gọi cho Ayer tiên sinh."

Phó quan lập tức lấy ra thiết bị liên lạc nạm đá ma thuật rồi đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Hi Mộng A.

Sau khi chờ vài phút, tín hiệu mới thuận lợi từ tòa nhà chiêm tinh truyền đến, một giọng nam lạnh lùng vang lên.

"Ta đã rồi, tà tính của thằng bé quá nặng" Ayer đã sớm biết được hành vi hôm nay của Hi Hoài: "Đến thần linh cũng không thể áp chế được thằng bé."

Dị Ma tộc là hậu duệ của phân nhánh Thần Tộc, nên mới có thể sở hữu tài năng thiên bẩm và sức chiến đấu vượt trội hơn hẳn các chủng loài khác. Vì được gọi là quỷ nên đương nhiên chúng có những đặc tính tiêu cực đặc biệt của ma quỷ.

Hàng nghìn năm trước, sau khi Thần Tộc hoàn toàn biến mất, tàn dư của các Hạ Thần đã trao thần tính được bảo vệ trong thần trụ cho Dị Ma tộc, loại bỏ một phần đặc tính tiêu cực của chúng, cuối cùng khiến Dị Ma Tộc trở thành chủng tộc dẫn đầu, kiểm soát sự hòa bình của lục địa này.

Nhưng Hi Hoài lại là ngoại lệ duy nhất, không biết vì sao thần trụ lại không có tác dụng đối với hắn, "Ma" tính trên người hắn đặc biệt rất nặng.

Nếu không có gì khống chế thì sau này chắc chắn sẽ gây ra tai họa.

"Chẳng lẽ không thể can thiệp?" Hi Mông Á hỏi.

"Tinh tượng không thể trả lời câu hỏi này" Ayer giọng nói dừng một chút, "Nhưng may mắn là hiện giờ Hi Hòa vẫn còn rất trẻ, có lẽ sẽ có cơ hội thay đổi, ta sẽ cố gắng tìm kiếm biện pháp."

------------------Buổi chiều Hi Hoài bị đưa tới U Minh Cốc.

Hai gã tướng sĩ lấy đi nhẫn trữ vật và đoản đao của hắn, rồi lập tức cung cung kính kính nói: "Mời ngài vào." Đây là mệnh lệnh trực tiếp từ Hi Mông Á, không được để Hi Hoài mang bất cứ thứ gì vào cốc.

Phải nhốt hắn ở bên trong nửa tháng, không cho bất kỳ ai tới thăm.

Phía trước cây cối rậm rạp, xa xa là núi non trải dài liên miên, trùng trùng điệp điệp, thoạt nhìn phong cảnh không tồi, quả là một nơi thích hợp để tĩnh tâm.Hi Hoài tiến lên vài bước, giẫm phải mảng cỏ xanh dưới chân.

Một tiếng "rầm" nhỏ, tướng sĩ phía sau đã biến mất, một lớp tường bán trong suốt dùng để bao phủ toàn bộ U Minh Cốc, cũng như nhốt Hi Hoài vào bên trong.

Hắn quay đầu nhìn lại, tiếp tục đi về phía trước.

Trong tầm mắt hắn khắp nơi đều là thảm thực vật tươi tốt, nhưng lại không nhìn thấy sinh vật sống nào.

U Minh Cốc ban đầu là một di tích của một chiến trường cổ xưa. Khí tức giết chóc và máu me để lại xung quanh khiến nơi này vốn không một có ngọn cỏ. Sau đó, khí tức đẫm máu dần dần tiêu tán và thực vật bắt đầu phát triển, lớn lên và có vẻ như đã trở lại thành một khu rừng bình thường.
">

Truyện Lớn Lên Bên Cạnh Ma Vương Bạo Quân


An Hạ ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Điếu Trạch Nghiễn đã xoay người ôm lấy cô. Tiếng bước chân rần rần, An Hạ cảm nhận lưng mình bị chọi bóng nước vào. Cô ngẩng đầu nhìn Điếu Trạch Nghiễn, ánh mắt anh sáng rỡ, nụ cười tươi rói nhìn xung quanh, trên tóc mái anh có nước nhiễu giọt xuống, bột màu tung lên phía sau lưng anh, sặc sỡ đến đâu cũng không thể làm lu mờ gương mặt đẹp đẽ đó.

"Đến đây!" Từ Tuấn Hạo từ xa đẩy cả xe bóng lại, từ đầu đến chân đều đã bị dính đầy bột màu.

"Lên!!!"

Nghe lệnh Điếu Trạch Nghiễn, Từ Tuấn Hạo và những người bạn nam của anh cầm bóng ném trả. Trong sân trường, có khoảng năm mươi người, liên tục ném màu và nước vào nhau.

Không gian tràn ngập màu sắc, Điếu Trạch Nghiễn tấn công vẫn không quên bảo vệ An Hạ trong vòng tay. Điều này khiến An Hạ chợt nhớ đến những ngày đầu đến trường, khi cô bị ném bột không một ai xót thương, ngay cả Điếu Trạch Nghiễn cũng từng làm lơ cô.

Trước đây là một mình, bây giờ có Điếu Trạch Nghiễn, hóa ra thanh xuân cô cũng đẹp như bao người. Ngay cả nước mắt của giây phút này và trước kia cũng xuất phát từ hai lý do khác nhau... Quá khứ đau khổ, hiện tại hạnh phúc.

">

Truyện Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

友情链接