Những người đầu tiên tôi định chụp hình là Gus và Izzy. Em gái tôi, Ruby - người cũng được sinh ra từ tinh trùng hiến tặng - đã đi cùng tôi tới nhà họ ở ngoại ô Boston.
Hẹn gặp Gus làm tôi có cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ. Hồi chơi với nhau ở trường chỉ là đoạn mở đầu của mối quan hệ này. Bây giờ chúng tôi lại bắt đầu lại, và lần này tôi sẽ tiếp cận cậu ấy theo một cách hoàn toàn khác.
Có những điều mà bạn không thể hiểu về một người nếu không nhìn thấy nơi mà họ đã lớn lên. Ở đó, bạn có thể thấy họ trong tình trạng dễ tổn thương nhất, bởi vì đó là cuộc sống mà họ được đặt vào, không hẳn là cuộc sống mà họ muốn xây dựng cho bản thân mình.
Tôi biết rằng mình muốn chụp hình tất cả các anh chị em của mình ở môi trường mà họ được nuôi lớn, và tôi cũng biết rằng tôi muốn những hình ảnh này phải truyền tải được sự kịch tính ngay cả khi đó chỉ là những bức ảnh trong bối cảnh sinh hoạt hằng ngày.
Tôi quyết định học cách sử dụng máy ảnh dùng phim kiểu cũ. Loại máy ảnh này đòi hỏi kỹ thuật phức tạp hơn, nhưng nó giúp bức ảnh có nhiều màu sắc và có chiều sâu hơn. Tôi muốn những bức ảnh cho thấy sự độc nhất của mỗi người thay vì những đứa trẻ được sản xuất hàng loạt.
Trong bức ảnh chụp Gus và Izzy, họ ngồi trên những chiếc ghế nhựa màu đỏ với tư thế giống như các bậc đế vương. Tôi cố tình sắp xếp một sự đối nghịch giữa chiếc ghế kiểu dành cho trẻ con với dáng vẻ của một người trưởng thành để làm nổi bật quá trình lớn lên của họ.
Isadora, 16 tuổi và Gus Lamb, 20 tuổi ngồi ở sân nhà.
Gus đưa tôi vào nhóm ‘chat’ mà một nửa số anh chị em của tôi tham gia. Từ đó, tôi liên hệ với những anh chị em khác cho đến khi tôi gặp đủ 32 người.
Tôi đưa Gus và Izzy tới buổi chụp hình với người tiếp theo. Đó là lần đầu tiên tôi gặp một người thân mà tôi chưa từng biết trước đó. Đột nhiên, tôi cảm thấy lo lắng hơn mình tưởng.
Khi tất cả đã ra khỏi xe, tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy đến mức làm rơi cả chìa khóa. Tôi biết rằng mình sẽ phải trải qua cảm xúc này khoảng 30 lần nữa.
Như một cách để kiểm soát cảm xúc, ngay lập tức tôi bắt tay vào công việc, tìm vị trí chụp, cách tạo dáng, cách chụp. Chúng tôi cùng nhau đi khắp các phòng để tìm chỗ chụp, suy ngẫm trước khi đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Khi tôi gặp Sadie - một sinh viên đại học ở Portland, Oregon, cô ấy đang sống trong căn phòng đơn ở một nhà khách nhỏ. Vì thế, chỉ có một nơi mà chúng tôi có thể chụp hình. Chúng tôi dành hầu hết thời gian để nói chuyện và nghe những bản thu âm hay nhất của hãng Motown từ chiếc loa lớn mà cô ấy mua được trên Craigslist.
Sadie bắt đầu săn lùng những món đồ trang trí nhà cửa mà chúng tôi có thể sử dụng cho những bức ảnh của mình, ví dụ như hình vầng trăng khuyết ở phía trên đầu cô ấy trong bức ảnh này.
Sadie Pearson, 20 tuổi trong căn hộ ở Portland, Oregan
Cô ấy cũng cho chúng tôi xem những thứ không có mặt trong bức ảnh này: những hình ảnh cá nhân, một album gồm toàn những hóa đơn mua sắm mà mọi người bỏ lại trong cửa hàng.
Lúc đó, tôi phát hiện ra rằng, rõ ràng là 90% thời gian tôi dành cho mỗi anh chị em của mình không hề liên quan tới việc chụp ảnh. Mà chúng tôi dành thời gian đó để tìm hiểu nhau, để hiểu về cuộc sống của nhau. Việc đó thì không thể vội vàng được.
Tôi từng nghe nói nhiều đến những mối quan hệ rất khó để duy trì vì chúng được xây dựng trên nền tảng mạng xã hội, tin nhắn, điện thoại. Khoảng cách về địa lý quá lớn khiến người ta xa cách. Bạn không thể thực sự hiểu được một người qua mạng xã hội. Bằng cách gặp mặt trực tiếp, sẽ chẳng có gì được che giấu.
Trong vòng 10 tháng, tôi đã đi khắp 16 tiểu bang để gặp và chụp hình 32 anh chị em của mình (một người không tham gia). Đôi khi tôi mất 1 buổi chiều, đôi khi là vài ngày.
Tôi quyết định không mang theo trợ lý mặc dù việc đó sẽ giúp tôi có những bức ảnh tốt nhất về mặt kỹ thuật.
Nhìn qua camera, tôi có một cảm giác, rằng tất cả họ đều là phiên bản của tôi, chỉ là ở những nơi khác nhau của đất nước, nhưng họ cũng là những người lạ bỗng dưng xuất hiện trước mặt tôi. Chiếc máy ảnh cho tôi một cái cớ để nhìn sâu vào họ theo cách mà nếu không có nó, cả hai sẽ cảm thấy không thoải mái và không thể được chấp nhận về mặt xã hội.
Đôi khi, tôi nhìn thấy những điều kỳ lạ của bản thân mình trong những người anh chị em của mình. Nó hoàn toàn làm xáo trộn ý thức của tôi về bản thân.
Có lần, khi nghe thấy tiếng cười của một người trong số họ, tôi dựng cả tóc gáy vì nó quá giống với tiếng cười của tôi.
Hồi tháng 12 năm ngoái, tôi đi Honolulu để gặp Kelsi Ikeda ngay tại ngôi nhà mà cô ấy đã lớn lên. Đó là nơi đầu tiên tôi phải đi bằng máy bay. Tôi nhớ về cảm giác mất phương hướng khi buổi sáng đầu tiên thức dậy trong nhà cô ấy. Trời nóng, tôi có thể cảm nhận được gió từ chiếc quạt. Nó có mùi rất khác, còn tôi thì đang nằm trên chiếc giường tầng.
Kelsi Ikeda, 20 tuổi, sinh viên đại học chụp tại ngôi nhà thời thơ ấu ở Honolulu
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra mình đang ở đâu. Và lúc ấy tôi đã nghĩ rằng: Tại sao mình lại ở đây? Ai phải chịu trách nhiệm cho cảm xúc này của tôi? Ngân hàng tinh trùng? Bố mẹ tôi? Người hiến tặng? Hay chính bản thân tôi? Tôi đang làm gì ở đây? Và tôi đang cố gắng tìm kiếm điều gì? Tôi thường xuyên bắt gặp cảm giác này khi thực hiện dự án chụp ảnh các anh chị em của mình, chỉ có điều là ở những nơi khác nhau của nước Mỹ.
Tôi ở cùng gia đình của Kelsi 4 ngày - đủ để tôi có cảm tình thực sự với họ. Trong bức ảnh, cô ấy đang mặc chiếc váy của tiệc dạ hội năm cuối cấp. Thật buồn cười khi thử lại những bộ quần áo cũ. Nhưng nó đã giúp chúng tôi làm quen nhau.
Trong suốt thời gian ở cùng các anh chị em, chúng tôi đã tiết lộ cho nhau những bí mật. Mọi người thường trở nên rất trung thực khi ở cạnh một người lạ. Chúng tôi có kết nối với nhau, điều đó có nghĩa là họ tin tưởng tôi, nhưng tôi lại không phải là một người bạn tiềm năng trong tương lai mà họ cần phải gây ấn tượng. Tôi là một cái gì đó khác…
(còn nữa)
Loạt bài viết của tác giả Susan Dominus. Tác giả ảnh là Eli Baden-Lasar - cũng là nhân vật chính của loạt bài.
Sinh ra từ tinh trùng hiến tặng, chàng trai tìm thấy 32 anh chị em cùng cha
Tôi vẫn luôn biết rằng mình là đứa trẻ được sinh ra từ tinh trùng của người hiến tặng. Nhưng năm 19 tuổi, tôi phát hiện ra mình có các anh chị em cùng cha khác mẹ.
" alt="Cuộc gặp kỳ lạ của 32 đứa trẻ sinh ra từ tinh trùng hiến tặng" />
...[详细]
Các nghệ sĩ tham gia trình diễn vở 'La Bohème' đã có mặt tại Hà Nội chiều 8/4. Ảnh: Tuấn Đào.
Ngày 10/4 tới, khán giả thủ đô sẽ được thưởng thức vở nhạc kịch 'La Bohème' của Puccini do các ngôi sao Nhà hát Nhạc kịch Australia và Nhạc viện Sydney biểu diễn dưới sự chỉ huy của nhạc trưởng lừng danh thế giới Johnathan Webb. Đây là chương trình đặc biệt đánh dấu lần tổ chức thứ 20 của chuỗi chương trình hòa nhạc cổ điển Hennessy với sân khấu quen thuộc là Nhà hát Lớn Hà Nội, với 1 đêm duy nhất.
Nếu như ở các chương trình trước, sân khấu đều được tối giản tối đa và chủ yếu là các buổi diễn độc tấu và song tấu của các nghệ sĩ cổ điển lừng danh thì lần này có tới 9 nghệ sĩ biểu diễn, 14 nhạc công cùng sự tham gia của đội ngũ kỹ thuật hùng hậu.
Điểm khác biệt về hiệu quả ánh sáng, âm thanh và hình ảnh của Hennessy Concert Series XX so với các chương trình trước là gì? trước câu hỏi này của phóng viên Vietnamnet, đạo diễn Mathew Barclay đến từ Sydney cho hay: "Chắc chắn hiệu ứng sân khấu sẽ rất khác so với các chương trình trước. Chúng tôi sẽ phải kể 1 câu chuyện với các tình tiết khác nhau, phải thể hiện rõ nét cá tính các nhân vật, phải nói được thông điệp chính của vở opera này. Đó là tình yêu, là mất mát, là đam mê và sự trỗi dậy của mỗi nhân vật".
Đạo diễn Mathew Barclay cũng chia sẻ ngay cả với Australia, nhạc kịch cũng không phải là loại hình biểu diễn sinh lời bởi nó đòi hỏi sự dàn dựng công phu, dàn nhạc lớn và nhiều nghệ sĩ tham gia. Do vậy, ngay cả khi vé có bán hết sạch thì cũng có khả năng không bù lại được chi phí. Chính vì thế chưa tính đến chi phí tiền bạc thì việc mang đến Việt Nam một vở nhạc kịch hoàn chỉnh như 'La Bohème' là điều hiếm có.
Ban tổ chức cho hay đã từng tính đến việc sẽ mời trở lại các nghệ sĩ từng biểu diễn trong chương trình này 19 năm trước. Tuy nhiên để đánh dấu sinh nhật lần thứ 20, họ đã quyết định mang vở nhạc kịch kinh điển hơn 100 năm tuổi, tác phẩm được đánh giá là kiệt tác nhạc kịch thế giới tới với công chúng Việt Nam như là buổi diễn tham vọng nhất từ trước đến nay của chuỗi chương trình này.
Và để đáp ứng nhu cầu thưởng thức của những người hâm mộ không có cơ hội thưởng thức trực tiếp buổi diễn trong Nhà hát Lớn, một màn hình lớn sẽ được đặt ở Quảng trường Cách mạng tháng Tám để tường thuật chương trình.
Linh Anh
Nhạc sĩ Ngọc Châu tiếc cho em gái Khánh Linh" alt="Hòa nhạc Hennessy 20" />
...[详细]
Sau khi đọc thông tin về hành vi của Linh, nhiều ông bố bà mẹ thể hiện bức xúc, kêu gọi chia sẽ hình ảnh của Linh khắp nơi để mọi người biết, đồng thời, giúp các ông bố bà mẹ biết cách phòng tránh.
Nhiều người đặt câu hỏi, làm sao có thể dạy con cách phòng trách việc bị sàm sỡ khi đi thang máy một mình. Có ý kiến, hãy cho con đi học võ để khi thấy đối tượng có ý định sàm sỡ thì dùng vũ lực để chống lại.
Theo võ sư Lê Hoàng Mai, không gian trong thang máy ở các tòa nhà, khu vui chơi, trường học rất chật hẹp.
Những kẻ có định sàm sỡ sẽ có hai lý do: Biến thái và sử dụng chất kích thích. Lúc này, họ rất mạnh. Nạn nhân là trẻ em và phụ nữ chân tay yếu, nếu dùng vũ lực để chống trả sẽ thua, có khi nguy hiểm đến tính mạng.
Vị võ sư khuyên, cha mẹ không nên để trẻ đi một mình đến những nơi vắng và tuyệt đối không dạy con dùng vũ lực để giải quyết khi bị sàm sỡ. Trường hợp phải để con đi thang máy, đến chỗ vắng một mình thì nên trang bị cho con một chiếc còi và dặn hãy luôn mang theo.
Đồng thời, cha mẹ hãy dặn con, khi cảm thấy nguy hiểm thì thổi còi. Những kẻ biến thái rất sợ tiếng động và sợ bị phát giác. Cửa thang máy chỉ khoảng một phút là mở, vì thế, có tiếng động chúng sẽ dừng lại.
Trường hợp trẻ vẫn bị sàm sỡ, cha mẹ hãy bình tĩnh, nhẹ nhàng khuyên con, làm sao đừng để con sang chấn tâm lý. Sau đó, hãy thu thập bằng chứng cứ rồi tố cáo kẻ phạm tội đến cơ quan chức năng.
Với những người phụ nữ, ngoài sử dụng chiếc còi, nếu đi thang máy mà bị sàm sỡ thì hãy vờ chấp nhận. Chấp nhận ở đây không phải để kẻ biến thái thích làm gì thì làm, mà là để bảo vệ mình.
Trong thang máy thường có camera. Khi đối tượng ôm hôn, sàm sỡ, làm sao đưa mặt anh ta ra cho camera chiếu rõ.
“Đừng nên dùng vũ lực để chống đối. Những kẽ biến thái rất mạnh, phụ nữ, trẻ em dùng vũ lực không ăn thua, có khi nguy hiểm đến tính mạng”, võ sư Mai nhấn mạnh một lần nữa.
Chung cư Galaxy 9 siết chặt an ninh, người dân muốn dán hình kẻ dâm ô bé gái
Người mẫu Trang Trần cùng các cư dân đã họp với ban quản lý chung cư Galaxy 9, yêu cầu công khai hình ảnh kẻ dâm ô bé gái.
" alt="Võ sư chỉ cách an toàn cho bé khi đi thang máy một mình" />
...[详细]