Ngoại Hạng Anh

Soi kèo phạt góc Aston Villa vs Bournemouth, 21h00 ngày 21/4

字号+ 作者:NEWS 来源:Ngoại Hạng Anh 2025-03-12 13:18:05 我要评论(0)

Nguyễn Quang Hải - 21/04/2024 09:54 Kèo phạt trận đấu liverpool gặp man utdtrận đấu liverpool gặp man utd、、

èophạtgócAstonVillavsBournemouthhngàtrận đấu liverpool gặp man utd   Nguyễn Quang Hải - 21/04/2024 09:54  Kèo phạt góc

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Sự việc đó khiến tôi thêm mất cảm tình với mẹ chồng. Tôi càng muốn nói những lời khó nghe với mẹ. Tôi hay kiếm cớ nói gần nói xa rằng chồng tôi vụng về tay chân lóng ngóng là vì mẹ ngày xưa nuôi anh ấy như "gà công nghiệp", nuông chiều con thái quá. Mẹ tỏ ra rất phật lòng, nhưng bà không nói lại được vì quả thật chồng tôi đụng đâu vỡ đó.

Gần đây tôi phải đi công tác xa thường xuyên, nên chồng tôi nhờ mẹ chồng đến sống cùng vài tháng để phụ đưa đón hai con tôi đi học và cơm nước cho ba bố con.

Con gái lớn điện cho tôi kể bà nội hay gọi cô H. về nhà chơi. Lúc đầu tôi không để ý lắm nhưng nhiều lần điện về đều nghe con kể hôm nay lại có cô H. đến làm cơm. Tôi hỏi thì mẹ bảo là họ hàng xa của mẹ. Linh tính phụ nữ khiến tôi có chút nghi ngờ. Tôi xoay xở tìm cách rút ngắn chuyến công tác.

Từ hôm tôi về, mẹ cũng trở về nhà mẹ, và cô H. đấy không thấy xuất hiện nữa. Tôi đã nghĩ rằng đó chỉ là một cô cháu họ của mẹ. Nhưng cuối tuần mẹ thường xuyên gọi chồng tôi sang nhà hơn. Hôm sinh nhật mẹ, chồng tôi cũng đến nhà mẹ từ sớm. Tôi dù không phải quá quý hoá mẹ chồng, nhưng muốn thể hiện là một nàng dâu biết quan tâm nên đã bí mật mua bánh kem và hoa, định mang đến nhà mẹ sau.

Tôi có chìa khoá cổng nên cứ thể mở cổng nhẹ nhàng. Đang rón rén đi vào từ phòng khách, tôi nghe mẹ nói nói cười cười: "Vợ con không bằng một góc cái H. nữa, hai đứa mà nên duyên thì mẹ mừng lắm", nói đoạn mẹ quay sang H.: "Người ta bảo đàn ông một đời vợ như rượu vang lâu năm, càng quý cháu ạ".

Cô H. có vẻ rất vui. Nhưng chồng tôi dường như không mấy tán thành: "Thôi hai người đừng nói chuyện này nữa, vợ chồng đâu phải nói bỏ là bỏ".

Nghe vậy, tôi như trút được nỗi lo đến nghẹt thở, tôi đánh tiếng bước vào, cầm hộp bánh, bó hoa lớn trên tay, tôi chúc mừng sinh nhật mẹ, rồi lấy cớ có việc gấp nhờ chồng mình đèo về. Chồng tôi có lẽ đã biết tôi nghe hết được sự việc, anh vội vã đi theo giải thích.

Tôi không chất vấn anh nhiều, chỉ hỏi vài câu: "Anh đã có gì với cô ta chưa?", "Anh có ý định ly hôn không?", "Từ nay anh có qua nhà mẹ một mình để gặp cô gái khác theo sắp đặt của mẹ nữa không?". Chồng tôi khẳng khái lắc đầu. Tôi quyết định tin anh ấy.

Sau sự cố đó, tôi vẫn giận mẹ chồng, nhưng bắt đầu thấy hối hận vì khiến mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu xấu đi, một phần vì những lời nói chê bai con trai của mẹ.

Tôi may mắn vì chồng mình vẫn kiên định, và có lẽ vì cô H. này chưa đủ sức hấp dẫn.

Nhưng với đàn ông, mẹ vẫn có tầm ảnh hưởng nhất định, dù mẹ chưa thể khiến anh ấy bỏ tôi nhưng việc mẹ chồng con dâu xích mích chắc cũng khiến chồng tôi phiền lòng nhiều. Từ nay có cho tiền tôi cũng không muốn nói xấu chồng nữa.

Ở nhà chăm con, hành xử của nàng dâu khiến mẹ chồng 'nóng mắt'

Ở nhà chăm con, hành xử của nàng dâu khiến mẹ chồng 'nóng mắt'

Chỉ cần thích là con dâu đi mua rồi ngồi ăn uống thoải mái, chẳng nghĩ đến chồng đang vất vả kiếm tiền, cũng chẳng nghĩ đến ánh mắt khó chịu của mẹ chồng.

" alt="Luôn miệng nói xấu chồng với mẹ chồng, tôi gặp quả đắng" width="90" height="59"/>

Luôn miệng nói xấu chồng với mẹ chồng, tôi gặp quả đắng

Tôi năm nay 62 tuổi. Mấy hôm nay, theo dõi những bài viết của quý báo về vấn đề người già sống tự do, không phụ thuộc con cái, tôi bỗng thấy chột dạ.

Tôi vốn có một hoàn cảnh khá đặc biệt. 32 năm trước, khi con trai được 2 tuổi thì chồng tôi mất. Một mình tôi làm lụng lo cho con và mẹ chồng già yếu, bệnh tật nên cứ thiếu trước hụt sau.

Khi con được 6 tuổi, mẹ chồng tôi qua đời. Người họ hàng ở Đức về chơi, thấy hai mẹ con khó khăn nên khuyên tôi để con lại cho ông bà ngoại rồi sang nước ngoài làm ăn mấy năm, kiếm chút vốn về lo cho con.

Tính đi tính lại, tôi thấy con đường đó là sáng sủa nhất nên đã nén nước mắt, gửi con cho bố mẹ đẻ, sang xứ người mưu sinh.

Những năm tháng bên Đức, có bao nhiêu cơ cực và nước mắt nhưng tôi vẫn cố gắng, chăm chỉ làm lụng, tiết kiệm tiền để sau này con trai có tương lai tốt đẹp.

{keywords}
 

Thấm thoắt 5 năm trôi qua, con trai tôi đã vào cấp 2. Cháu ngoan ngoãn, học giỏi khiến tôi rất hạnh phúc. Nhưng sau đó, mẹ đẻ tôi qua đời. Bố tôi ốm đau nên hai ông cháu được đưa đến ở cùng vợ chồng em trai tôi.

Các em rất thương và quan tâm đến cháu, nhưng không biết vì lý do gì, con tôi bỗng trở nên ương bướng, khó bảo. Cháu hay bỏ học và đi chơi điện tử cùng bạn bè. Có lần, cháu còn đánh nhau, bị nhà trường gọi lên kiểm điểm.

Em trai khuyên tôi nên thu xếp công việc để về dạy con nhưng lúc đó, việc bên Đức không cho phép tôi nghỉ. Hai năm sau, tôi mới trở về thì con trai tôi đã là đứa trẻ hư hỏng, không thể học hết cấp 3.

Giận con nhưng cũng thương con, tôi quyết tâm cho con đi học bổ túc, quyết lấy bằng cấp 3 rồi đi học nghề cơ khí.

Con ra trường, đã bớt nghịch ngợm và tu chí làm ăn nên tôi đầu tư cho con mở xưởng. Tuy nhiên, xưởng của con làm ăn không tốt, chỉ vài năm đã đóng cửa. Con phải lên Hà Nội làm thuê cho người ta.  

Bốn năm trước, con dẫn bạn gái về ra mắt và xin được làm đám cưới. Cô gái có vài phần tôi không ưng nhưng thấy hai con quấn quýt, vui vẻ nên tôi đồng ý.

Cưới xong, các con muốn sống ở thủ đô, tôi lại đành dốc hết vốn liếng, mua cho con căn nhà ở quận Hà Đông (Hà Nội). Còn tôi vẫn sống ở quê.

Gần đây, trong hội bạn tôi chơi có một người bị ốm, nằm viện Hà Nội. Chúng tôi thuê xe lên đó thăm. Dự kiến, cả đoàn sẽ đi trong buổi sáng. Vì thế, tôi không nói với các con.

Tuy nhiên, vào viện thăm bạn xong thì tôi thấy người khó chịu, hoa mắt, chóng mặt. Bạn bè khuyên tôi nên ở lại viện để khám bệnh. Tôi khám xong thì trời đã sẩm tối nên gọi cho con trai đến đón về nhà.

Tối đó, sau khi ăn uống xong xuôi, tôi và con trai, con dâu ngồi trên ghế sofa xem tivi và nói chuyện. Tôi bảo các con nên có kế hoạch sinh con sớm. Tôi sẽ lên ở cùng, bế con cho chúng chuyên tâm làm ăn.

Con dâu không nói nửa lời, đứng dậy đi vào phòng trong. Con trai tôi thấy vậy cũng đi theo vợ.

“Lần sau, anh bảo mẹ, đừng can thiệp vào chuyện của chúng ta. Đừng tưởng mua cho căn nhà thì thích đến lúc nào là đến, thích nói gì là nói”, tiếng con dâu cất lên khi cửa phòng của chúng vừa đóng lại.

“Được rồi, em cứ nhịn đi. Ngày mai là bà ấy về rồi. Anh sẽ không để em phải sống chung với bà ấy đâu. Đừng quan tâm đến lời của bà ấy. Việc chúng ta, chúng ta làm”, tiếng con trai tôi đáp lại.

Tôi đau như có ai vừa đâm trúng trái tim mình. Đêm đó, tôi không thể ngủ được. Buổi sáng, các con chưa ngủ dậy, tôi đã sắp quần áo để chuẩn bị đón xe về quê. 

Trên xe về, nước mắt tôi cứ chảy tràn. Tôi tự hỏi, liệu mình có sai không khi đã nỗ lực hết mình vì con, dành cho con tất cả để đến bây giờ, khi mọi tiền của đã đổ dồn cho con, tôi lại được nghe từ con những lời như vậy.

Tôi thật sự thấy mình quá thảm hại rồi. Xin mọi người cho tôi biết, tôi đã sai ở đâu và làm thế nào để tôi có thể sửa chữa sai lầm đó. 

Bạn nghĩ gì về quan điểm này? Làm thế nào để về già được sống tự do, hạnh phúc, bớt phụ thuộc con cháu? Hãy gửi cho chúng tôi suy nghĩ của bạn bằng cách viết vào phần bình luận phía cuối bài hoặc gửi về địa chỉ mail: [email protected]. Những ý kiến hay sẽ được biên tập và đăng tải trên mục Đời sống của báo. Trân trọng cảm ơn." alt="Ngủ nhà con trai 1 tối, sáng sớm mẹ ra về trong nước mắt" width="90" height="59"/>

Ngủ nhà con trai 1 tối, sáng sớm mẹ ra về trong nước mắt