Nhận định, soi kèo West Ham vs Leicester, 3h00 ngày 28/2: Sức nặng của Búa tạ
本文地址:http://game.tour-time.com/news/01b594568.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Thitsar Arman vs Sagaing United, 16h00 ngày 27/2: Tiếp tục gieo sầu
Phải rút đôi cao gót ra nếu không muốn bị đuổi cổ
- Bạn đã đến LHP Cannes lần đầu tiên như thế nào? Bạn nhớ cảm xúc lúc bấy giờ khi bạn làm hồ sơ tham dự Cannes cho các dự án của mình không?
Năm 2009, tôi đến Cannes cùng phim “Bi, đừng sợ” của đạo diễn Phan Đăng Di. Hồi đấy thì tồ, chỉ nghĩ, muốn có mặt nhân dịp quan trọng của phim mà không hình dung ra Liên hoan phim quốc tế nó thế nào. Tôi chỉ biết Cannes thì to lắm, oai lắm chứ lúc đó chưa có nhiều hiểu biết về hệ thống LHP như bây giờ. Bây giờ thì mình thạo rồi! Nhưng chính ra, lần đầu đó lại vui, chả áp lực gì, mình đi chơi với chụp ảnh, với chăm sóc đạo diễn, đi xem phim cả ngày, hưởng thụ không khi hội hè dù ăn ở cũng khổ thôi.
Cannes đắt đỏ quá, khách sạn không to kềnh càng như Châu Á, nên sản xuất Pháp thuê mãi mới được căn hộ nhỏ mà cũng chia sẻ với không biết bao nhiêu bạn bè lắm hôm ngủ dậy, thấy dưới chân mình la liệt người.
![]() |
Đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp (giữa) trong lần đầu đến LHP Cannes 2009 |
Năm 2012 và 2013 tôi quay lại Cannes, lúc này thì vì “Đập cánh giữa không trung”, chưa thành phim mà mới là dự án thôi, bạn cứ hình dung nó như 1 cuộc thi, họ chọn 10 dự án từ vài trăm dự án và lần này thì sung sướng hơn.
Tôi có phòng riêng trong 1 khách sạn cổ kính rất đẹp (bằng kinh nghiệm từ trước tôi hiểu, như thế là rất tốn kém), có sinh hoạt phí mỗi ngày, có giấy mời cho hầu hết các sự kiện quan trọng nhất tại Cannes, nếu đến Cannes mà như vậy, bạn có quyền vểnh râu nhẩn nha mà hưởng thụ.
Lẽ ra là thế, nhưng tôi thì đầu tắt mặt tối vì dự án của mình đâm chả có chút thời gian nào mà thăm thú, ngắm cảnh, khám phá nên Cannes những lần sau này chỉ gói gọn trong khu trung tâm của LHP, thảm đỏ, các buổi thuyết trình, các cuộc hẹn gặp với nhà sản xuất, nhà đầu tư, phỏng vấn, ghi hình tiệc tùng thì 1 là tôi không ưa, 2 là thực sự tôi quá mệt với lịch hoạt động kín đặc nên tôi luôn vắng mặt.
Những lúc đó, vé mời tiệc thường được tôi đem tặng cho các cô gái – chàng trai trẻ tôi gặp trên đại lộ Croisette. Thảm đỏ của 2 lần này thì khá vui và cũng hơi buồn buồn, vui vì mình biết vài thứ rồi nên lần này mình dành thời gian để “thưởng thức” và chơi với nó được, buồn vì mình đã hết cảm giác háo hức của năm 2009, khi mà sốt xình xịch chọn váy áo, tất bật lo nhờ người trang điểm, căng thẳng đi trên thảm rồi cười như điên khi bạn cho xem cái clip mình bé tí bằng con kiến đỏ trên màu thảm đỏ!
Nói về cảm giác thì tôi luôn thấy mình lạc lõng, tôi không ưa sự đông vui, náo nhiệt của Cannes, tôi không thoải mái với sự quá xa hoa và nguyên tắc kiểu thanh lịch cổ điển của Cannes, tôi cũng không bắt nhịp được với guồng quay của các bạn ấy. Thật lòng, tôi chạy đuổi theo tướt bơ. Lúc nào cũng rất mệt!
Cảm giác ám ảnh tôi là thèm ăn đồ Á, đi bất cứ đâu trên cái quả đất này tôi cũng phải có chút gì của quê mình cầm theo ớt, bò khô, miến ăn liền, gạo, không có bọn đấy, tôi nghĩ mình coi như chết rồi! Ở Cannes, thường bọn nghèo nghèo như mình là rất thân thiết với mấy quán ăn nhanh nhưng tôi, sáng là đồ ăn liền Việt Nam, trưa với tối là phải nhà hàng Á – đắt cũng đành chịu, không có đồ Á, tôi không làm gì nổi nữa! Thật đấy mới gần đây thì tôi còn thêm món trà và tinh dầu của nhà làm, đi đâu cũng kè kè, trông thì thanh lịch lắm mà thực ra là lích kích lắm!
- Ở LHP Cannes khi lần đầu đặt chân đến, bản thân chị có run hay có chút tự ti lo lắng gì khi mình đến với một trong những LHP danh giá nhất thế giới?
Lần đầu có lợi là ú ớ, và mình là nhà sản xuất thôi, nên mình cũng chả biết gì mà run với cả lo lắng. Lúc đó nào biết LHP quốc tế danh giá nó là như thế nào. Nếu không nhầm, Cannes là LHP quốc tế đầu tiên tôi đến, nên sau đó tôi chả còn ngạc nhiên với bất cứ sự fancy nào nữa.
Hai lần sau, tôi đi một mình đến Cannes, bận việc điên cuồng, tôi thấm cảm giác của những người thuộc về Cannes, tất cả mọi thứ chỉ phim, mở mắt ra là phim, đi trên đường gặp ai bắt tay lại nói chuyện phim, ngồi một mình cũng nhẩm nhẩm phim, hội họp, thuyết trình, kể cả café tán gẫu, lang thang bờ biển, tất tần tật chỉ có mục đích duy nhất: phải “Đập cánh”cho bằng được!
Trong cái guồng đó, chả có chỗ cho tự ti, lo lắng gì nữa, tiếng Anh dở tệ cũng mặc kệ, ăn mặc luyên thuyên cũng chuyện thường, mặt mũi bơ phờ, ờ thì nào có phải ngôi sao, lên thảm đỏ cũng chả thiết chuyện pose hình tạo dáng, váy vóc lụa là bỏ hết ở nhà cho đỡ vướng. Hai cái áo dài là đủ cho mọi sự kiện thảm đỏ, mọi bữa tiệc mình bắt buộc phải tham gia. Trước còn giữ ý, giày cao gót này kia, sau thì cứ bata rách. Duy nhất có giờ lên thảm đỏ là phải rút đôi cao gót ra nếu không muốn bị đuổi cổ!
![]() |
Đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp trên thảm đỏ LHP Cannes |
Nếu có việc thật cần thiết hãy đến Cannes, không thì ở nhà
- Soi lại bản thân mình, chị thấy LHP Cannes và những câu chuyện ở Cannes đã dạy cho một đạo diễn điện ảnh như chị những gì?
Nó dạy tôi rằng, nếu có việc thật cần thiết hãy đến Cannes, không thì ở nhà. Đừng dở hơi mang vali tiền đến đốt ở Cannes. Mình thực ra, sẽ chả là ai cả nếu không có phim, không làm phim, không thuộc về phim mà thậm chí có phim cũng chả chắc đã “là ai”.
Nên với cá nhân tôi, Cannes là nơi tôi đến khi thực sự cần phải đến (vì phim và cho phim), tôi không có nhu cầu nghỉ một kì nghỉ xa hoa ở Cannes. Hai năm nay, La fabrique luôn mời tôi quay lại Cannes – họ coi “Đập cánh giữa không trung” là một trường hợp điển hình cả về tốc độ lẫn chất lượng và thành công nên họ muốn mình quay lại nói chuyện với các nhà làm phim sau mình nhưng tôi chịu, nói về “Đập cánh giữa không trung” thế là đủ rồi.
Còn cơ hội gặp gỡ, cụng ly, chuyện trò, tôi đợi khi mình xong kịch bản mới, chứ giờ tôi sợ nhất thời gian trôi! Cannes dềnh dang lắm, đến đó lại phải nghĩ lên thảm chuẩn bị váy gì, giày gì, mặt mũi đánh đấm ra sao tôi mệt lắm mà không tham gia tất cả những thứ đó thì đến Cannes làm gì? Tắm biển, đi bộ ngắm cảnh chăng?
Nó cũng dạy tôi một người xem chừng rất cực đoan, rằng, đừng cực đoan quá, nhãn quan nên được mở rộng, chứ nói thật, tôi nhiều lần gặp phải trường hợp, vào rạp xem phim tranh giải mà há hốc mồm vì sao phim chán thế vẫn dự tranh Cannes! Ờ, giờ mình nên bình tĩnh sống, bình tĩnh xem phim, bình tĩnh ngay cả với những điều mình chán - nản.
Có một chuyện tôi không rõ có phải điều Cannes làm riêng cho tôi không, nhưng tôi vẫn thầm biết ơn Cannes, những lần sau này, khi tôi ở Cannes một mình, có những khi tôi ngồi giữa một đám đông rào rào ngôn ngữ, nói cười loạn xạ, hoặc khi băng ngang bãi biển chật ních những thân người tắm nắng, thật là tôi bỗng thấy mình trở lại những ngày xưa, ngày tôi mới bắt đầu đi làm ở Vietnamet TV.
Khi ấy tôi viết những dòng buồn bã, những cảnh lặng thầm, những hình u tối giữa tất cả hối hả, khẩn trương, nhộn nhạo của đám đông xung quanh mình. Ngày đó, thật kì lạ, tôi cứ như đã thoát khỏi cái hiện thực đó, dù xác của mình đang ngồi rất ngay ngắn giữa tất cả xôn xao và gõ phím nhịp nhàng, nên tôi nhận ra rằng, hoá ra, mình là mình - rất buồn - rất bé - rất lặng im.
Đấy, một nơi sôi động bậc nhất, lộng lẫy bậc nhất, xa hoa bậc nhất, đã cho tôi nhận ra mình là ai!
![]() |
"Đừng dở hơi mang vali tiền đến đốt ở Cannes. Mình thực ra, sẽ chả là ai cả nếu không có phim, không làm phim, không thuộc về phim mà thậm chí có phim cũng chả chắc đã là ai". |
Mình nhỏ mà có võ thì ok
- Cơ hội nào dành cho các nhà làm phim trẻ và các tác phẩm đầu tay trong dòng phim độc lập ở Cannes?
Cannes có hạng mục tranh giải chính thức là Certain Regard và Un Certain Regard. Thường những nhà làm phim trẻ mà lại là phim đầu tay thì khó vào đây, nhưng có 2 hạng mục độc lập khác là Semain de la Critique và La Quinzaine/Directors’s Fortnight. Đây là chỗ thích hợp hơn cả với phim phim đầu tay.
Và người làm phim thì nên nghĩ thoáng ra chút, chả nên chỉ chăm chắm tới Cannes. Thế giới này quá là rộng lớn, luôn có chỗ cho phim, miễn là phim đừng quá dở!
- Ở Cannes có sự phân biệt nào giữa các nền điện ảnh lớn và các nền điện ảnh nhỏ, ít người biết đến như điện ảnh Việt Nam không?
Tôi nghĩ ở đâu thì cũng thế thôi, mình nhỏ mà có võ thì ok, chứ mà đã còi din, nói năng lại lí nhí, chẳng có âm vang hứa hẹn nào cất lên từ mình cả thì chẳng có chỗ cho mình chứ không nói chuyện phân biệt. Để mà phân biệt, mình phải có chỗ đã. Khi có chỗ rồi, chuyện phân biệt tính tiếp!
Lần đầu đến Cannes tôi còn có kiểu ngây thơ khi cứ buồn buồn, vì chuyện Hollywood phim chẳng dự thi gì cũng mở tiệc bao nguyên con phố, uỳnh oàng khắp các mặt báo, mấy cô chân dài chẳng liên quan phim quái nào cũng lướt thảm như đúng rồi, chụp ảnh điên đảo, từng bước có người “hãng rượu” chăm bẵm.
Nhìn lại những người làm phim độc lập, ăn kebab rẻ tiền, ở như cá mòi trong hộp, đi bộ rạc cả cẳng chân thấy thương thế! Giờ khác rồi, người nào việc nấy, làm nên bức tranh nhiều màu, viên kim cương đa diện, Cannes phải vậy, điên rồ, xa hoa, náo nhiệt, nhưng cũng có cả lặng lẽ, trầm buồn, và lắm khi cực đoan khó hiểu có vậy mới đáng ngưỡng mộ, đáng ước ao.
Việt Anh
Sự thật bất ngờ về vai trò của Angela Phương Trinh tại Cannes">Đừng dở hơi mang vali tiền đến đốt ở Cannes
Hai dòng xe sắp ra mắt
Trong những tháng cuối năm, BYD dự kiến phân phối hai dòng xe thuần điện mới tại Việt Nam. Ở phân khúc sedan là mẫu Han – có điểm nhấn là công nghệ pin Blade với cấu trúc mỏng, phù hợp các dòng sedan gầm thấp. Theo hãng, mẫu xe này áp dụng ngôn ngữ thiết kế "mặt rồng – dragon face".
Nội thất sử dụng da Nappa kết hợp các vật liệu như nhựa mềm, carbon, kim loại và các chi tiết mạ chrome. Các tính năng khác của BYD Han có màn hình giải trí 15,6 inch với khả năng xoay, ghế chỉnh điện 8 hướng bên lái và 6 hướng bên phụ, gương chống chói tự động, vô lăng chỉnh điện...
BYD mở rộng dải sản phẩm xe thuần điện tại Việt Nam
Theo The Hollywood Reporter, sau khi nhận được nhiều phản hồi rằng tên phim trùng với tên nữ diễn viên Moana Pozzi, Disney đã quyết định đổi tên phim thành ‘Oceania’ khi công chiếu tại Italy vào ngày 22/12 tới. Báo chí chính thống ở Italy cho rằng việc đổi tên phim là hợp lý để bảo vệ các khán giả nhí tại nước này khỏi các hình ảnh nhạy cảm khi tìm kiếm tên phim ‘Moana’ trên mạng.
Moana Pozzi bắt đầu sự nghiệp từ năm 1980 và trở nên nổi tiếng vào năm 1981 khi tham gia series phim truyền hình dành cho trẻ em Tip Tap Club.Tuy nhiên sau đó không lâu, cô đã gây chú ý khi tham gia hai bộ phim khiêu dâm Valentina, Girl in Heatra mắt năm 1981. Mặc dù phủ nhận mình chính là diễn viên trong hai phim trên nhưng sau đó Moana đã bị dừng vai trongTip Tap Club.
Moana Pozzi là ngôi sao phim khiêu dâm từng rất được yêu mến tại Italy. Cô đã tham gia hơn 100 phim người lớn trước khi đột tử vào năm 1994 khi mới 33 tuổi. Ngoài sự nghiệp phim ảnh, Moana còn từng là người mẫu, tác giả nổi tiếng. Trong cuốn hồi ký ra mắt năm 1991, Moana’s Philosophy,cô từng liệt kê danh sách những người đàn ông đã từng qua đêm với mình, trong đó có tài tử nổi tiếng Robert De Niro.
Phim hoạt hình ‘Moana’ sẽ ra mắt khán giả Việt Nam với phiên bản gốc và lồng tiếng dưới tên 'Hành trình của Moana' ngày 23/11.
Mỹ Anh
">Moana: Phải đổi tên phim vì trùng với tên diễn viên khiêu dâm
Nhận định, soi kèo Hà Tĩnh vs Thanh Hóa, 18h00 ngày 28/2: Những người khốn khổ
“Thằng này khó tính lắm, chỉ chịu mẹ chăm thôi, không chịu người khác giữ. Hễ cho nó ở nhà, gửi người khác chăm là nó nhịn ăn, nhịn uống. Cả ngày nằm ở nhà trọ, nó không uống một giọt nước, không ăn bất cứ thứ gì. Bởi vậy, tôi không thể làm nghề nào khác ngoài bán vé số. Chỉ có bán vé số mới đẩy nó theo được thôi”, bà Lanh chia sẻ.
Nói đoạn, bà Lanh chỉ tay vào chiếc xe với cơ man bánh trái treo lủng lẳng. Lâu lâu, bà lại lấy bánh, trái cây đút cho con trai ăn. Anh Phi vừa ăn vừa nhìn mẹ mỉm cười.
Tính đến nay, bà Lanh đã có gần 4 năm đẩy con đi bán vé số. Buổi sáng, bà thường bán ở gần bệnh viện Bình Dân, TP.HCM. Đến khoảng 11-12h trưa, bà đẩy con trai về nhà trọ ăn cơm, nghỉ ngơi.
18h, bà lại đẩy con trai đi bán vé số. Từ đường Nguyễn Đình Chiểu (quận 3), bà đẩy con ra tận chợ Bến Thành, phố đi bộ Nguyễn Huệ, bến Bạch Đằng… Đến tận 1-2h sáng, bà lại đẩy con về nhà trọ.
“Hai mẹ con cứ đi từ từ, mệt thì nghỉ, xong lại đi tiếp. Cứ vậy cũng qua được gần 4 năm”, bà Lanh tâm sự.
Ngày nào bà Lanh cũng hai bận đẩy con đi bán vé số. Việc đẩy chiếc xe nặng hơn 50kg khiến lưng, chân bà đau buốt.
Bà Lanh rơm rớm nước mắt nói: “Mấy bữa, tôi đau chân lắm chớ, nhưng nay đỡ hơn rồi. Tôi mua thuốc uống miết mà người bán thuốc còn sợ. Lúc nào đi bán, tôi cũng mang theo thuốc, hễ đau là uống vào ngay”.
Bán được ngày nào có tiền ăn ngày đó, cho nên bà không dám nghỉ. Mưa nắng thế nào cũng lặn lội mà đi. Cũng may, dù phơi nắng phơi mưa nhưng anh Phi được theo mẹ lại vui, khỏe. Những lúc mệt, thấy con cười, bà Lanh lại lau mồ hôi đẩy đi tiếp.
"May mà có chỗ ngả lưng"
Bà Lanh lo sợ nhất là những ngày thành phố có mưa dầm, vé số bán không hết phải sang lỗ. Xe đẩy không có dù hay mái che, mưa ập đến, bà phải vội vàng, còng lưng đẩy con vào hiên nhà của người ta để trú.
Sợ con mắc mưa bị bệnh, bà đợi đến lúc mưa tạnh mới dám đẩy con về nhà. Những lúc như thế, bà thường tủi thân, khóc nghẹn.
Lấy tay lau nước mắt, bà Lanh nghẹn giọng: “Hồi còn nhỏ, Phi dễ chịu, càng lớn càng khó. Nó lớn tuổi rồi nên chướng và ngang lắm. Trước đây, tôi đặt đâu thì nó nằm đó, cho gì cũng ăn, còn bây giờ thích thì ăn không thì thôi, năn nỉ mãi cũng không được”.
Anh Phi bị bại não từ lúc sinh ra, nghe được nhưng không biết nói. Cho nên, việc chăm sóc anh rất vất vả. Hàng ngày, bà Lanh phải lo cho con ăn uống, tắm rửa, dỗ dành mỗi khi con ngang bướng.
Cũng may, đại lý vé số cho bà ở trọ miễn phí, đổi lại bà nhận vé số đi bán mỗi ngày. Nhà trọ này có nhiều người ở cùng, đều làm nghề bán vé số như bà Lanh.
“Do có nhiều người nên không gian nhà trọ rất chật chội, mỗi người chia nhau hai miếng gạch mà ngủ, chỗ để quần áo còn không có”, bà Lanh cho biết.
Bà Lanh kể mùa dịch, tất cả 16 người ở trọ đều bị mắc bệnh, vài người được đưa đi bệnh viện, còn một số ở lại nhà.
Dù cả hai mẹ con đều mắc Covid-19, nhưng bà Lanh quyết định ở lại nhà để thuận tiện chăm sóc con trai.
Mệt đến ăn không nổi, bà Lanh vẫn cố nuốt cháo trắng, tập hít thở. Bà sợ bản thân có việc gì không may thì con trai không biết nương tựa vào đâu.
“Trời thương, Phi mắc Covid-19 nhưng lại không có triệu chứng nghiêm trọng. Thế nhưng, tôi không thể ra ngoài bán vé số, không có tiền mua tã, thuốc men… cho Phi. Tôi phải vay mượn mọi người, còn thực phẩm thì được phát”, bà Lanh nhớ lại.
Mới đây, con trai lớn của bà Lanh cũng vào TP.HCM sống cùng mẹ và em. Anh này bị bệnh đau lưng, không còn đi làm thuê được nữa.
Hàng ngày, anh theo mẹ và em đi bán vé số. Anh ngồi nhìn anh Phi, chốc lát lại hôn em trai một cái. Bà Lanh nhìn thấy vội quay đi, lau nước mắt đang ứa ở khóe mi.
Anh Huỳnh Huy Hôn (39 tuổi, quận 3), chủ nhà trọ mà bà Lanh đang ở cho biết: “Tôi đứng ra thuê nhà rồi cho những người bán vé số về ở trọ miễn phí. Tôi bỏ vốn nhận vé số về giao họ bán, cùng nhau san xẻ đồng lời từ việc bỏ mối, bán vé số dạo. Cô Lanh cũng ở trọ trong nhà này khá lâu rồi. Trong số những người ở trọ tại đây, cô Lanh là người có hoàn cảnh đặc biệt nhất. Cô có con trai tật nguyền, không làm gì được, cũng không thể tự chăm sóc bản thân.
Trưởng khu phố 2 (phường 4, quận 3) cho biết: “Hoàn cảnh của bà Lanh thực tế đúng là rất khó khăn. Bà từ quê vào TP.HCM và có con tật nguyền. Mỗi ngày, bà đẩy con đi bán vé số”.
Bài, ảnh:Vịnh Nhi
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: 1. Gửi trực tiếp: Bà Huỳnh Thị Lanh. Địa chỉ: 362/87 Nguyễn Đình Chiểu, phường 4, quận 3, TP.HCM. Số điện thoại: 0364489907 2. Ủng hộ qua Báo VietNamNet: Ghi rõ ủng hộMS 2022.189 (bà Huỳnh Thị Lanh) Chuyển khoản: Báo VIETNAMNET Số tài khoản: 0011002643148. Sở giao dịch Ngân hàng Ngoại Thương Việt Nam - 198 Trần Quang Khải, Hà Nội - Chuyển khoản từ nước ngoài: Bank account: Báo VIETNAMNET - The currency of bank account: 0011002643148 - Bank:- BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM - Address: 198 Tran Quang Khai, Hanoi,Vietnam - SWIFT code: BFTVVNV X - Qua TK ngân hàng Vietinbank: Chuyển khoản: Báo VietNamNet Số tài khoản: 114000161718 Ngân hàng TMCP Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Đống Đa - Chuyển tiền từ nước ngoài: Vietnam Joint Stock Commercial Bank for Industry and Trade, Dong Da Branch - Address: 183 Nguyễn Lương Bằng, quận Đống Đa, Hà Nội - Swift code: ICBVVNVX126 3. Hoặc trực tiếp báo VietNamNet: - Phía Bắc địa chỉ: tầng 3, tòa nhà C’Land,156 Xã Đàn 2, phường Nam Đồng, quận Đống Đa, Hà Nội. - Phía Nam: Văn phòng đại diện báo VietNamNet phía Nam, số 408 Điện Biên Phủ, P11,Q10, TP.HCM. Điện thoại: 19001081 |
Mẹ đưa con bại não đi bán vé số, tối ngả lưng trên hai miếng gạch
Liên minh sát thủlà một bộ phim về đề tài điệp viên, xoay quanh câu chuyện về Max Vatan (Brad Pitt) và Marianne Beausejour (Marion Cotillard). Nhằm thực hiện thành công nhiệm vụ mưu sát đại sứ Đức, họ phải giả làm một cặp vợ chồng. Tuy thường xuyên phải đối mặt với kẻ thù nhưng mỗi người cũng tự đặt ra những thử thách dành chính đồng đội của mình. Chàng luôn thủ sẵn vũ khí trong người để đề phòng, trong khi nàng lại cố tình giăng bẫy đối phương bằng sức hút khó cưỡng của một người phụ nữ xinh đẹp, thông minh.
Cảnh sex lãng mạn trong Allied
Tuy lý tính mách bảo họ kiềm chế tình cảm với đối phương, nhưng cả hai khó có thể điều khiển con tim mình. Sau khi cùng nhau quan hệ trong trận bão cát và trải qua những khoảnh khắc khó quên khi thực hiện nhiệm vụ, Max và Marianne nhận thấy họ cần có nhau trong đời và quyết định đến London tổ chức đám cưới.
Tuy nhiên, cuộc sống của họ thực sự bị đảo lộn sau khi cấp trên nghi ngờ Marianne là một gián điệp hoạt động cho quân đội Đức. Họ cho Max 72 giờ để chứng minh rằng vợ của anh vô tội. Nếu những cáo buộc là sự thật, anh sẽ phải tự tay kết liễu cuộc đời của người bạn đời.
![]() |
Marianne là một người phụ nữ thông minh, xinh đẹp |
Những phân cảnh hành động trong phim được dàn dựng tỉ mỉ, cùng với đó là sự xuất sắc từ trang phục cho đến bối cảnh. Nhà soạn nhạc Alan Silvestri, quay phim Don Burgess và nhà thiết kế phục trang Joanna Johnston đã đem đến cho khán giả một Liên minh sát thủ theo phong cách xưa cũ của Hollywood. Khung cảnh picnic lãng mạn ngay nơi chiếc máy bay chiến đấu bị bắn hạ thực sự ghi lại dấu ấn mạnh mẽ đối với khán giả. Nụ cười viên mãn của Marianne và ánh nhìn đầy thương yêu, pha lẫn sự chua xót của Max trong một không gian đổ nát thể hiện sự mong manh đến nghiệt ngã của tình yêu trong bối cảnh chiến tranh.
Brad Pitt nhập vai sĩ quan Max một cách trọn vẹn. Ở nửa đầu của bộ phim, anh thể hiện bản thân như một quý ông, lịch thiệp, hòa nhã. Nhưng càng về sau, diễn biến tâm trạng của Max càng trở nên phức tạp hơn. Anh thất thần, và không thể giấu được những bất ổn trong lòng, khi buộc phải nghi ngờ chính người phụ nữ mà mình yêu nhất. Về phía Marion Cotillard, cô mang sự sâu sắc và nhạy cảm đến cho nhân vật của mình. Cô ấy ngay lập tức nhận ra những biến chuyển trong tâm trạng của Max và khiến cho tất cả khán giả sững sờ trước cái kết mà cô lựa chọn cho chính mình.
![]() |
Tập trung quá nhiều đến chuyện tình yêu nên kịch bản của Steven Knight đã lãng phí những câu chuyện xung quanh hai nhân vật chính. Đơn cử như nhân vật Lizzy Caplan, thủ vai Bridget, chị gái của Max. Là một người phụ nữ phục vụ cho lực lượng quân đội, sống trong khuôn khổ và những ràng buộc nhất định, nhưng lại không ngại công khai mối quan hệ đồng tính của mình. Bridget luôn xuất hiện bên cạnh Max trong những tình huống nguy cấp, khi anh cảm thấy sợ hãi và không thể tin tưởng bất cứ ai. Tuy nhiên, vai trò của nhân vật này chỉ dừng lại tại đây, cuộc sống cá nhân của cô cũng được khai thác một cách khá hời hợt. Đây có lẽ là một điều đáng tiếc bởi tình yêu đồng tính trong thời chiến cũng là một chất liệu thú vị để bộ phim trở nên đa dạng và cuốn hút hơn.
Một nhân vật nữa cũng chưa được đào sâu, đó là Matthew Goode, người lính bị thương nghiêm trọng trong quá trình thực hiện nhiệm vụ. Max tìm đến anh để biết được một phần sự thật về vợ của mình nhưng đành thất vọng ra về khi biết mắt anh đã hỏng hoàn toàn. Thông qua hình tượng nhân vật này, thực tế khốc liệt của chiến tranh có thể được khai thác sâu và khiến cho Liên minh sát thủmang màu sắc ám ảnh, chân thực hơn.
![]() |
Thời trang thanh lịch của hai nhân vật chính |
Zemeckis đã khiến khán giả căng thẳng đến những giây phút cuối cùng. Sự lãng mạn của tình yêu được xây dựng xuyên suốt mạch phim, thông qua diễn xuất tài tình của hai nhân vật chính, và sự kết hợp của âm nhạc, hình ảnh. Tuy nhiên, những chi tiết về chiến tranh vẫn còn khá hời hợt, và chưa thực sự thống nhất. Nếu có thể cải thiện được những chi tiết này, có lẽ Liên minh sát thủcòn thành công hơn nữa.
Allied: Liên minh sát thủ
Cuối cùng, ông Nedy bị dạt vào bờ của đảo Palmas. Đây vốn là một đảo hoang không có người ở. Chẳng còn cách nào khác, người đàn ông làm vườn đành ở yên trên đảo, chờ đợi để phục hồi sức khỏe vì đã mất sức quá nhiều do ở dưới biển quá lâu.
"Nơi này không có gì cả, cũng chẳng có nơi trú ẩn. Bởi vậy, tôi phải đi sâu vào trong đảo, tìm một nơi trú thân tạm thời", ông nói.
Sau một hồi lang thang, cuối cùng ông Nedy tìm thấy hang động và ngủ tạm qua đêm đầu tiên tại đó. Sớm hôm sau, ông trở dậy và tiếp tục khám phá hòn đảo trước khi trời mưa. Khi leo lên tảng đá bằng sợi dây thừng cũ mà ai đó bỏ lại trước đó, ông Nedy bất ngờ thấy một chiếc lều dựng tạm do người ngư dân địa phương nào đó để lại. Tới lúc trèo xuống, ông tìm thấy hai quả chanh và hai chai nước trên mặt đất.
"Tôi ăn hết hai quả chanh, không để thừa lại chút gì", ông Nedy kể.
Trong lều, ông tìm thấy một cái chăn cũ bị vứt lại. Ông đã dùng nó để thu hút sự chú ý của mọi người trên bãi biển Grumani nhưng vô ích vì đứng ở khoảng cách quá xa.
Ngày tiếp theo, ông cố tự bơi vào đất liền, nhưng phải bỏ cuộc giữa chừng vì thủy triều xuất hiện. "Đã có lúc tôi để cơ thể tự trôi và liên tục cầu nguyện rằng để Chúa mang đi bất cứ đâu", người đàn ông 51 tuổi nói.
Khi bơi trở lại đảo hoang, tới ngày kế tiếp, ông lại dùng một miếng xốp và cánh cửa ván ép trên đảo ghép lại, làm "phương tiện" di chuyển dưới nước, nhưng bất thành.
Vì chỉ có 2 chai nước ngọt nên ông Nedy uống rất tiết kiệm. Ông uống lẫn cả nước biển cho đỡ khát. Tới ngày thứ 4 trên đảo, ông nhớ ra từng thấy cảnh khỉ lấy than làm thức ăn mà không bị đau bụng nên cũng muốn thử. "Nhưng nó chỉ khiến tôi khô miệng hơn và mắc kẹt vào răng", ông nói.
Tới ngày 13/8, ông không còn chút nước nào và đang cố sức cầm cự sự sống, thì bất ngờ nhìn thấy vài du khách lướt môtô nước gần đảo. Ông vội lấy áo phông vẫy lên cao để thu hút sự chú ý. Cuối cùng, ông được các nhà chức trách giải cứu, chuyển lên xe cứu thương và đưa tới bệnh viện Lourenco Jorge ở Barra da Tijuca.
Theo Dân trí
">Hy hữu: Người đàn ông sống sót trên đảo hoang nhờ hai quả chanh
Với phán quyết này, Fernandes không bị treo giò và có thể đá ba trận tiếp theo của Man Utd tại Ngoại hạng Anh, lần lượt gặp Aston Villa (6/10), Brentford (19/10) và West Ham (27/10).
Bruno Fernandes thoát án treo giò 3 trận
Những món quà có một không hai chồng tặng vợ ngày 20/10
Lặng người trước mâm cơm sáng mùng 1 Tết ở nhà đại gia phố núi
友情链接