Sáng hôm sau, cả nhà tui như chết điếng khi Công an phường thông báo đến nhận dạng thi thể người thân... Sáng trước nó còn gọi điện thủ thỉ với tui: "Mạ ơi, chưa đến hạn trả tiền nhà nhưng con gom góp sắp đủ rồi. Để chiều mai con mang lên giao sớm cho người ta, mình đặng có nhà sớm để ở, chứ bên này chật chội, nóng bức quá, vậy mà giờ nó đi mãi không về…".

{keywords}

Di ảnh nạn nhân.

Bà Tô Thị Diệu cho biết, như thường lệ, hôm đó bà đi kiểm tra sức khỏe tại Bệnh viện quận Bình Thạnh. Đi từ chiều hôm trước, tới nhà con gái (thuê trọ ở phường Thảo Điền, quận 2) nghỉ qua đêm, sáng tới viện sớm. Trước khi đi bao giờ bà cũng điện thoại cho con gái để căn giờ ra đón mẹ. Hôm ấy cũng vậy, nhưng bà không bao giờ còn được con ra đón nữa vì có kẻ dã tâm cướp đi sinh mạng cô con gái hiếu thảo của bà mất rồi!

Chiếc bao tải tại khu đất trống

Sáng ngày 23/5/2016, tại bãi đất trống cạnh khu chung cư Thạnh Mỹ Lợi (phường Thạnh Mỹ, quận 2), một người lượm ve chai đã phát hiện một bao xác rắn màu trắng, nghĩ bên trong có phế liệu liền mở ra xem. Bà hoảng hồn hét lên khi phát hiện bên trong là thi thể một phụ nữ, tay chân đều bị trói.

{keywords}

Bãi đất trống nơi phát hiện thi thể nạn nhân.

Công an quận 2 nhanh chóng phối hợp với Phòng Cảnh sát Điều tra tội phạm về trật tự xã hội (PC45), Công an TP.HCM điều tra vụ án. Chỉ sau đó vài giờ, cơ quan điều tra đã xác minh được danh tính nạn nhân là chị Phan Thị Ánh Hương (sinh năm 1975, tạm trú tại phường Thảo Điền, quận 2). Chị Hương làm nghề làm móng tay dạo.

Theo thông tin của gia đình thì đầu giờ chiều ngày 22/5 chị chạy chiếc xe máy hiệu Honda Wawe màu xanh nước biển mới mua (chưa được cấp biển số), trên người đeo nhiều đồ trang sức đi làm móng cho khách. Gia đình liên lạc điện thoại mãi nhưng không được, đến 23h cùng ngày, anh Đặng Quốc Bảo, chồng chị đã báo với Công an phường Thảo Điền.

{keywords}

Anh Đặng Quốc Bảo đau đớn kể lại ngày vợ bị mất tích.

Một người dân sinh sống ở chung cư Thạnh Mỹ Lợi còn hoảng hốt nhớ lại: "Mới sáng sớm, đang loay hoay pha ly cà phê thì nghe tiếng hô hoán "bà con ơi có người chết". Tui lật đật chạy ra xem thực hư thế nào thì thấy chị nhặt ve chai mặt mày tái xanh tái mét, run lẩy bẩy chỉ tay về phía cái bao tải. Tui đến gần cũng hoảng hồn khi thấy thi thể người trong bao. Chị ve chai vì quá sợ hãi nên leo lên xe đạp còn ngã nhào xuống, tui phải chạy lại đỡ chị rồi gọi những người khác cùng đến cơ quan công an trình báo".

Chủ hàng tạp hóa P.T. chỉ tay ra nơi phát hiện xác chết, cho biết: "Bãi đất trống này rộng lắm, cây cối rậm rạp, vắng người qua lại, trời vừa sẩm tối là nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài, không ai dám đi ra bãi đó một mình... Từ hôm chỗ đó phát hiện có người chết, mọi người càng sợ hãi... Tội nghiệp cô gái, tội nghiệp người thân của nạn nhân… mong công an sớm tìm ra kẻ thủ ác".

Tìm đến nơi ở trọ của vợ chồng chi Hương, phường Thảo Điền, mới thấy ước mơ có được căn nhà của anh chị như thế nào. Căn phòng trọ vừa hẹp lại nằm sát kênh thoát nước, mưa thì ngập, nắng thì bốc mùi hôi nồng nặc. Bà Chu Thị Trọng, Trưởng ban điều hành khu phố phường Thảo Điền, quận 2 cho biết: "Chị Hương và gia đình sống khép kín, không có điều tiếng, không mâu thuẫn với ai. Hàng ngày chị đi chợ, đưa đón con, và 2 cháu, con của người em trai đi học. Tranh thủ những lúc rảnh rỗi, chị đi làm móng chân móng tay cho khách quen. Cô ấy chết cả khu phố chúng tôi đều ngỡ ngàng".

Liệu có phải giết người, phi tang?

Khi chúng tôi tới, người thân của chị Hương đang lục tìm những kỷ vật của chị và trên bàn thờ lập vội nghi ngút khói hương là di ảnh chị đang mỉm cười. Em gái chị phân trần: "Tìm những thứ này "gửi" cho chị ấy để chị có cái mà dùng, trước khi đi chị ấy chẳng kịp mang theo thứ gì". Vâng! Chị chẳng mang theo thứ gì vì chị có "chuẩn bị" cho "chuyến đi" này đâu! Bà Diệu đau đớn kể, gia đình bà vốn quê gốc ở TP. Huế (Thừa - Thiên Huế). Nạn nhân là con thứ 3 trong 6 người con của bà. Cuộc sống vốn khó khăn, năm 1996, ông bà dắt díu đàn con vào TP.HCM sinh sống.

{keywords}

Phòng trọ của nạn nhân.

Thương cha mẹ vất vả sớm tối, chị Hương vừa đi học nghề làm tóc vừa làm thêm kiếm tiền giúp cha mẹ trang trải cuộc sống và lo chi phí chữa bệnh cho em út bị nhiễm chất độc dioxin. Mãi đến năm 30 tuổi, chị mới dám nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình. Chồng chị, anh Đặng Quốc Bảo (SN 1975, cùng quê Thừa Thiên - Huế). Hạnh phúc của anh chị như nhân đôi khi chị sinh được một bé trai là học sinh lớp 6.

Ngày khu dân cư nơi vợ chồng chị cùng cha mẹ, anh, em đang sinh sống, phường 2 Thảo Điền, bị giải tỏa, nhận được một số tiền đền bù, chị Hương bàn với chồng dành số tiền đó mua căn hộ hiện tại ở xã Vĩnh Lộc B, để cha mẹ già sinh sống, vợ chồng chị và hai người em vẫn thuê trọ ở phường Thảo Điền để bám trụ làm ăn.

Thương con vất vả, bà Diệu khuyên vợ chồng chị về chỗ ở mới sinh sống, nhưng chị không chịu vì ở chỗ cũ quen khách, dễ kiếm tiền hơn. Cứ đến cuối tuần, vợ chồng chị lại đưa con về thăm ông bà ngoại.

Bà Diệu kể thêm, ngoài làm móng, mấy năm nay chị Hương còn cùng một số người bạn ở phường Thảo Điền góp hụi. Thời gian gần đây chị đứng ra làm "cái" (nhận tiền góp hụi từ các thành viên trong nhóm). Vài ngày trước, có người chơi hụi nợ tiền nhưng không trả. Lần nào nó đến đòi người kia cũng nói nặng nói nhẹ khiến nó cũng bực tức to tiếng lại.

Với vành khăn tang trắng trên đầu, anh Bảo nghẹn ngào khi nói về người vợ xấu số của mình: "Vợ em chết tức tưởi quá. Giá như cô ấy bệnh tật mất đã đành, đằng này…", anh Bảo bỏ lửng câu nói và đưa tay gạt nước mắt rồi vòng tay ôm cậu con trai vào lòng kể tiếp: "Hàng ngày Hương đưa đón con đi học, tranh thủ lúc rỗi rãi cô ấy lại đi làm móng kiếm thêm thu nhập, em phải làm ca, ít có thời gian chăm sóc vợ con. Giờ cô ấy mất rồi con cái lấy ai chăm sóc".

Cậu bé con hết nhìn cha lại nhìn khách rồi chạy ra đường nô đùa cùng mấy đứa trẻ khác. Có lẽ nó chưa cảm nhận được nỗi đau khi mất mẹ, cho dù nó đã là cậu học sinh lớp 6. Người thân của chị Hương còn kể, số vợ chồng chị không được may, mấy ngày trước, trong khi làm móng cho khách, kẻ gian đã lấy mất chiếc xe máy của chị Hương. Vợ chồng an ủi nhau "thôi thì của đi thay người".

Nghề làm móng dạo cần có xe đi lại, vợ chồng chị lại phải bỏ ra mua chiếc xe mới, chưa kịp lấy biển số. Nay thì cả người lẫn xe mới cũng không còn. Mẹ nạn nhân đau đớn kể thêm: "Mười mấy năm tích cóp, đến nay vợ chồng chúng nó mới đủ điều kiện mua trả góp 1 căn hộ phía trên căn hộ của cha mẹ.

"Giá của căn hộ là 436 triệu đồng, trả đợt 1 là 180 triệu đồng vào ngày 30-5 tới, còn lại sẽ trả góp trong vòng 9 năm, nó gom sắp đủ rồi, ước mơ có căn nhà sắp thành hiện thực thì tai họa ập đến, nhà thì chưa có, tiền thì mất, mạng cũng chẳng còn…".

Anh Bảo không ngừng tự trách mình: "Vợ tui đi ra đường thường đeo một số đồ trang sức nhưng lúc phát hiện thi thể đều mất sạch, chiếc xe máy mới mua 1 ngày cũng không cánh mà bay... Nếu mọi chuyện thuận lợi thì đúng 4h chiều hôm đó vợ chồng tui sẽ đi bán số vàng để góp vào trả tiền nhà mới đủ. Không ngờ chỉ vài tiếng đồng hồ mà vợ tui "đi" không bao giờ trở lại. Nếu hai vợ chồng tui bán số vàng sớm hơn có lẽ vợ tui đã không trở thành "miếng mồi" của kẻ thủ ác".

Anh suy đoán thêm: "Vợ tui là người đường hoàng, thường chỉ làm cho những mối quen, không đi làm đêm cũng chưa bao giờ đi làm ở khu vực khác ngoài phường Thảo Điền. Vậy mà xác vợ tui lại ở phường Thạnh Mỹ Lợi cách nhà khá xa? Chứng tỏ kẻ ác muốn phi tang, thủ tiêu chứng cớ. Hôm đến nhận dạng thi thể vợ, thấy cô ấy bị giết hại dã man mà tui đau đớn từng nào lại càng thêm căm phẫn chừng ấy. Giờ gia đình tui chỉ biết trông chờ vào cơ quan điều tra...".

Cái chết thương tâm của chị Phan Thị Ánh Hương, theo dư luận có thể liên quan tới chơi hụi, lại một lần nữa gióng lên hồi chuông báo động về tình trạng tín dụng đen, cho vay lãi cao, khiến nhiều người không có khả năng trả nợ dẫn đến tình trạng trốn nợ, thậm chí phạm tội giết người để quịt nợ, làm mất an ninh trật tự xã hội.

Của thì đã mất, người cũng chẳng còn nhưng nỗi đau thì đang đeo đẳng lấy những người thân của người xấu số. Mong cơ quan chức năng sớm tìm ra kẻ thủ ác để chúng phải chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật, và cũng làm vơi đi phần nào nỗi áy náy trong tâm người ở lại.

(Theo Công an nhân dân)" />

Giấc mơ chưa thành của cô gái 'bị sát hại, nhét trong bao tải'

Giải trí 2025-02-24 22:26:53 94182

Chúng tôi trở lại nhà bà Tô Thị Diệu,ấcmơchưathànhcủacôgáibịsáthạinhéttrongbaotảnâu cam mẹ đẻ chị Phan Thị Ánh Hương, cô gái xấu số bị sát hại và bị nhét trong bao tải, thuộc khu chung cư Vĩnh Lộc, xã Vĩnh Lộc B, huyện Bình Chánh, TP.HCM vào một buổi chiều mưa. Xin phép tang chủ, chúng tôi thắp nén tâm hương cho người bạc mệnh.

Hậu sự cho người thân đã xong, nhưng còn nỗi lo canh cánh trong lòng là mong sao cơ quan chức năng nhanh chóng tìm ra thủ phạm để người dưới suối vàng yên tâm nhắm mắt.

Bà Tô Thị Diệu kể trong nỗi đau: "Hôm đó, khoảng 2h33 (chiều 22/5) vợ chồng tui gọi thì nó nói đang đi làm móng cho khách, nhân tiện ghé chỗ người bạn lấy tiền góp hụi. Nhưng từ 3h trở đi gọi mãi vẫn không liên lạc được... Trời càng tối lòng dạ càng rối bời, linh tính của người mẹ mách bảo tôi có chuyện chẳng lành, tôi liền bảo các chị, em của nó đi tìm suốt cả đêm nhưng vẫn bặt vô âm tín. Vợ chồng tôi ngồi trước cửa chờ con suốt đêm mà chẳng thấy nó về.

Sáng hôm sau, cả nhà tui như chết điếng khi Công an phường thông báo đến nhận dạng thi thể người thân... Sáng trước nó còn gọi điện thủ thỉ với tui: "Mạ ơi, chưa đến hạn trả tiền nhà nhưng con gom góp sắp đủ rồi. Để chiều mai con mang lên giao sớm cho người ta, mình đặng có nhà sớm để ở, chứ bên này chật chội, nóng bức quá, vậy mà giờ nó đi mãi không về…".

{ keywords}

Di ảnh nạn nhân.

Bà Tô Thị Diệu cho biết, như thường lệ, hôm đó bà đi kiểm tra sức khỏe tại Bệnh viện quận Bình Thạnh. Đi từ chiều hôm trước, tới nhà con gái (thuê trọ ở phường Thảo Điền, quận 2) nghỉ qua đêm, sáng tới viện sớm. Trước khi đi bao giờ bà cũng điện thoại cho con gái để căn giờ ra đón mẹ. Hôm ấy cũng vậy, nhưng bà không bao giờ còn được con ra đón nữa vì có kẻ dã tâm cướp đi sinh mạng cô con gái hiếu thảo của bà mất rồi!

Chiếc bao tải tại khu đất trống

Sáng ngày 23/5/2016, tại bãi đất trống cạnh khu chung cư Thạnh Mỹ Lợi (phường Thạnh Mỹ, quận 2), một người lượm ve chai đã phát hiện một bao xác rắn màu trắng, nghĩ bên trong có phế liệu liền mở ra xem. Bà hoảng hồn hét lên khi phát hiện bên trong là thi thể một phụ nữ, tay chân đều bị trói.

{ keywords}

Bãi đất trống nơi phát hiện thi thể nạn nhân.

Công an quận 2 nhanh chóng phối hợp với Phòng Cảnh sát Điều tra tội phạm về trật tự xã hội (PC45), Công an TP.HCM điều tra vụ án. Chỉ sau đó vài giờ, cơ quan điều tra đã xác minh được danh tính nạn nhân là chị Phan Thị Ánh Hương (sinh năm 1975, tạm trú tại phường Thảo Điền, quận 2). Chị Hương làm nghề làm móng tay dạo.

Theo thông tin của gia đình thì đầu giờ chiều ngày 22/5 chị chạy chiếc xe máy hiệu Honda Wawe màu xanh nước biển mới mua (chưa được cấp biển số), trên người đeo nhiều đồ trang sức đi làm móng cho khách. Gia đình liên lạc điện thoại mãi nhưng không được, đến 23h cùng ngày, anh Đặng Quốc Bảo, chồng chị đã báo với Công an phường Thảo Điền.

{ keywords}

Anh Đặng Quốc Bảo đau đớn kể lại ngày vợ bị mất tích.

Một người dân sinh sống ở chung cư Thạnh Mỹ Lợi còn hoảng hốt nhớ lại: "Mới sáng sớm, đang loay hoay pha ly cà phê thì nghe tiếng hô hoán "bà con ơi có người chết". Tui lật đật chạy ra xem thực hư thế nào thì thấy chị nhặt ve chai mặt mày tái xanh tái mét, run lẩy bẩy chỉ tay về phía cái bao tải. Tui đến gần cũng hoảng hồn khi thấy thi thể người trong bao. Chị ve chai vì quá sợ hãi nên leo lên xe đạp còn ngã nhào xuống, tui phải chạy lại đỡ chị rồi gọi những người khác cùng đến cơ quan công an trình báo".

Chủ hàng tạp hóa P.T. chỉ tay ra nơi phát hiện xác chết, cho biết: "Bãi đất trống này rộng lắm, cây cối rậm rạp, vắng người qua lại, trời vừa sẩm tối là nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài, không ai dám đi ra bãi đó một mình... Từ hôm chỗ đó phát hiện có người chết, mọi người càng sợ hãi... Tội nghiệp cô gái, tội nghiệp người thân của nạn nhân… mong công an sớm tìm ra kẻ thủ ác".

Tìm đến nơi ở trọ của vợ chồng chi Hương, phường Thảo Điền, mới thấy ước mơ có được căn nhà của anh chị như thế nào. Căn phòng trọ vừa hẹp lại nằm sát kênh thoát nước, mưa thì ngập, nắng thì bốc mùi hôi nồng nặc. Bà Chu Thị Trọng, Trưởng ban điều hành khu phố phường Thảo Điền, quận 2 cho biết: "Chị Hương và gia đình sống khép kín, không có điều tiếng, không mâu thuẫn với ai. Hàng ngày chị đi chợ, đưa đón con, và 2 cháu, con của người em trai đi học. Tranh thủ những lúc rảnh rỗi, chị đi làm móng chân móng tay cho khách quen. Cô ấy chết cả khu phố chúng tôi đều ngỡ ngàng".

Liệu có phải giết người, phi tang?

Khi chúng tôi tới, người thân của chị Hương đang lục tìm những kỷ vật của chị và trên bàn thờ lập vội nghi ngút khói hương là di ảnh chị đang mỉm cười. Em gái chị phân trần: "Tìm những thứ này "gửi" cho chị ấy để chị có cái mà dùng, trước khi đi chị ấy chẳng kịp mang theo thứ gì". Vâng! Chị chẳng mang theo thứ gì vì chị có "chuẩn bị" cho "chuyến đi" này đâu! Bà Diệu đau đớn kể, gia đình bà vốn quê gốc ở TP. Huế (Thừa - Thiên Huế). Nạn nhân là con thứ 3 trong 6 người con của bà. Cuộc sống vốn khó khăn, năm 1996, ông bà dắt díu đàn con vào TP.HCM sinh sống.

{ keywords}

Phòng trọ của nạn nhân.

Thương cha mẹ vất vả sớm tối, chị Hương vừa đi học nghề làm tóc vừa làm thêm kiếm tiền giúp cha mẹ trang trải cuộc sống và lo chi phí chữa bệnh cho em út bị nhiễm chất độc dioxin. Mãi đến năm 30 tuổi, chị mới dám nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình. Chồng chị, anh Đặng Quốc Bảo (SN 1975, cùng quê Thừa Thiên - Huế). Hạnh phúc của anh chị như nhân đôi khi chị sinh được một bé trai là học sinh lớp 6.

Ngày khu dân cư nơi vợ chồng chị cùng cha mẹ, anh, em đang sinh sống, phường 2 Thảo Điền, bị giải tỏa, nhận được một số tiền đền bù, chị Hương bàn với chồng dành số tiền đó mua căn hộ hiện tại ở xã Vĩnh Lộc B, để cha mẹ già sinh sống, vợ chồng chị và hai người em vẫn thuê trọ ở phường Thảo Điền để bám trụ làm ăn.

Thương con vất vả, bà Diệu khuyên vợ chồng chị về chỗ ở mới sinh sống, nhưng chị không chịu vì ở chỗ cũ quen khách, dễ kiếm tiền hơn. Cứ đến cuối tuần, vợ chồng chị lại đưa con về thăm ông bà ngoại.

Bà Diệu kể thêm, ngoài làm móng, mấy năm nay chị Hương còn cùng một số người bạn ở phường Thảo Điền góp hụi. Thời gian gần đây chị đứng ra làm "cái" (nhận tiền góp hụi từ các thành viên trong nhóm). Vài ngày trước, có người chơi hụi nợ tiền nhưng không trả. Lần nào nó đến đòi người kia cũng nói nặng nói nhẹ khiến nó cũng bực tức to tiếng lại.

Với vành khăn tang trắng trên đầu, anh Bảo nghẹn ngào khi nói về người vợ xấu số của mình: "Vợ em chết tức tưởi quá. Giá như cô ấy bệnh tật mất đã đành, đằng này…", anh Bảo bỏ lửng câu nói và đưa tay gạt nước mắt rồi vòng tay ôm cậu con trai vào lòng kể tiếp: "Hàng ngày Hương đưa đón con đi học, tranh thủ lúc rỗi rãi cô ấy lại đi làm móng kiếm thêm thu nhập, em phải làm ca, ít có thời gian chăm sóc vợ con. Giờ cô ấy mất rồi con cái lấy ai chăm sóc".

Cậu bé con hết nhìn cha lại nhìn khách rồi chạy ra đường nô đùa cùng mấy đứa trẻ khác. Có lẽ nó chưa cảm nhận được nỗi đau khi mất mẹ, cho dù nó đã là cậu học sinh lớp 6. Người thân của chị Hương còn kể, số vợ chồng chị không được may, mấy ngày trước, trong khi làm móng cho khách, kẻ gian đã lấy mất chiếc xe máy của chị Hương. Vợ chồng an ủi nhau "thôi thì của đi thay người".

Nghề làm móng dạo cần có xe đi lại, vợ chồng chị lại phải bỏ ra mua chiếc xe mới, chưa kịp lấy biển số. Nay thì cả người lẫn xe mới cũng không còn. Mẹ nạn nhân đau đớn kể thêm: "Mười mấy năm tích cóp, đến nay vợ chồng chúng nó mới đủ điều kiện mua trả góp 1 căn hộ phía trên căn hộ của cha mẹ.

"Giá của căn hộ là 436 triệu đồng, trả đợt 1 là 180 triệu đồng vào ngày 30-5 tới, còn lại sẽ trả góp trong vòng 9 năm, nó gom sắp đủ rồi, ước mơ có căn nhà sắp thành hiện thực thì tai họa ập đến, nhà thì chưa có, tiền thì mất, mạng cũng chẳng còn…".

Anh Bảo không ngừng tự trách mình: "Vợ tui đi ra đường thường đeo một số đồ trang sức nhưng lúc phát hiện thi thể đều mất sạch, chiếc xe máy mới mua 1 ngày cũng không cánh mà bay... Nếu mọi chuyện thuận lợi thì đúng 4h chiều hôm đó vợ chồng tui sẽ đi bán số vàng để góp vào trả tiền nhà mới đủ. Không ngờ chỉ vài tiếng đồng hồ mà vợ tui "đi" không bao giờ trở lại. Nếu hai vợ chồng tui bán số vàng sớm hơn có lẽ vợ tui đã không trở thành "miếng mồi" của kẻ thủ ác".

Anh suy đoán thêm: "Vợ tui là người đường hoàng, thường chỉ làm cho những mối quen, không đi làm đêm cũng chưa bao giờ đi làm ở khu vực khác ngoài phường Thảo Điền. Vậy mà xác vợ tui lại ở phường Thạnh Mỹ Lợi cách nhà khá xa? Chứng tỏ kẻ ác muốn phi tang, thủ tiêu chứng cớ. Hôm đến nhận dạng thi thể vợ, thấy cô ấy bị giết hại dã man mà tui đau đớn từng nào lại càng thêm căm phẫn chừng ấy. Giờ gia đình tui chỉ biết trông chờ vào cơ quan điều tra...".

Cái chết thương tâm của chị Phan Thị Ánh Hương, theo dư luận có thể liên quan tới chơi hụi, lại một lần nữa gióng lên hồi chuông báo động về tình trạng tín dụng đen, cho vay lãi cao, khiến nhiều người không có khả năng trả nợ dẫn đến tình trạng trốn nợ, thậm chí phạm tội giết người để quịt nợ, làm mất an ninh trật tự xã hội.

Của thì đã mất, người cũng chẳng còn nhưng nỗi đau thì đang đeo đẳng lấy những người thân của người xấu số. Mong cơ quan chức năng sớm tìm ra kẻ thủ ác để chúng phải chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật, và cũng làm vơi đi phần nào nỗi áy náy trong tâm người ở lại.

(Theo Công an nhân dân)
本文地址:http://game.tour-time.com/html/990d698771.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Al Salt vs Al Ahli Amman, 21h00 ngày 21/2: Đánh chiếm vị trí của đối thủ

Anh Khôi chăm sóc những chú chó mới được mình chuộc về từ lò mổ.

Anh Khôi kể: “Cháu thấy thương chúng quá nên gọi báo cho tôi đến chuộc. Lên đến nơi, nhìn thấy cảnh những chú chó mệt lả, nằm im bên cạnh dụng cụ giết mổ, tôi như chết lặng. Nhiều con mắt ươn ướt như rớm lệ càng khiến lòng tôi quặn thắt.

Lúc đó, tôi rất sợ chúng bị giết và không nghĩ được gì nhiều ngoài việc làm sao để đưa những chú chó này ra khỏi lò mổ càng nhanh càng tốt. Thế là tôi quyết định mua lại hết 31 chú chó này”, anh nói thêm.

Ban đầu, chủ lò mổ đồng ý cho anh Khôi chuộc lại số chó trên với giá 20 triệu đồng. Tuy nhiên, khi anh cho xe đến chở đàn chó về, người này lại đổi ý, yêu cầu anh Khôi đưa thêm 4 triệu đồng.

Quang cảnh các chú chó lúc đang ở trong lò mổ chờ ngày bị giết thịt.

Vì muốn đưa đàn chó ra khỏi lò mổ càng sớm càng tốt, anh Khôi đồng ý “chồng thêm” 4 triệu đồng. Tổng cộng, anh phải bỏ ra 24 triệu đồng để chuộc lại 31 chú chó đang trong lò mổ đợi ngày bị làm thịt.

Ngay sau khi giải cứu, anh chở đàn chó về nhà riêng của mình để chăm sóc. Sau đó, anh Khôi đưa thông tin mình vừa giải cứu các chú chó lên mạng xã hội với mục đích chủ những chú chó này sẽ biết tin, đến nhận lại thú cưng.

Anh kể: “Từ lúc tôi đưa thông tin lên trang cá nhân, rất nhiều người đã tìm đến với hy vọng có thể tìm thấy những chú chó của mình bị mất, thất lạc. Tuy nhiên, đa phần họ đều không tìm thấy thú cưng của mình. Đến nay, chỉ có 3/31 chú chó tìm lại được chủ nhân thôi”.

“Trong số này, có một gia đình cả 5 người vượt chặng đường hơn 60km đến tìm tôi để nhận lại chú chó của mình. Khi tìm lại được thú cưng, họ vui lắm. Từ trong ánh mắt, tôi cảm nhận được tình yêu thương của họ dành cho thú cưng của mình. Điều này khiến tôi rất vui”, anh nói thêm.

Lúc này, các chú chó đều thể hiện sự sợ hãi, hoang mang tột độ qua đôi mắt.

Những gia đình như vậy đều cố gắng gửi cho anh một số tiền cám ơn vì đã cứu thú cưng của mình thoát cảnh "trở thành mồi nhậu". Tuy nhiên, anh đều từ chối và cho biết đã rất hạnh phúc khi cứu được mạng sống loài động vật mà anh “mang nợ từ tiền kiếp”.

Xem chó như con cháu, người thân

Anh Khôi tự nhận mình là người yêu động vật, đặc biệt là loài chó. Thậm chí, anh có cảm giác rằng mình “nhiều đời mắc nợ” loài thú cưng này.

Trước khi chuộc 31 chó chó ta nói trên, anh Khôi đang nuôi 24 con chó cảnh dù chưa bao giờ mua, xin chó về nuôi. Tất cả những con chó anh nuôi đều tự tìm đến với anh trong những hoàn cảnh đặc biệt.

12h khuya một đêm của năm 2019, anh phát hiện con chó nhỏ, lông màu nâu ngất xỉu trước nhà mình. Anh tìm bác sĩ đến chăm sóc con chó. Đến khi nó khỏe lại, anh đăng lên mạng tìm chủ mới cho thú cưng này. Tuy nhiên, không có ai đến nhận nuôi nó.

Sau khi được anh Khôi giải cứu, chăm sóc, chúng trông tươi tỉnh, hoạt bát hẳn.

Anh kể: “Rằm tháng Giêng năm đó, nó sinh được 4 con chó con. Tôi thấy thương quá nên để nuôi luôn. Sau đó, vài con chó nhỏ trông dơ bẩn và đói khát lại tìm đến nhà tôi. Tôi cho chúng ăn và tắm rửa, nhờ bác sĩ đến chăm sóc”.

“Đặc biệt, có một chú chó nhỏ nhảy lên xe tôi lúc tôi đi viếng mộ người thân. Tôi lại đem về nhà nuôi. Từ đó, chúng bắt cặp, sinh con. Cho đi thì tội nên tôi để nuôi ở nhà. Tôi đã không còn người thân nên quyết định nuôi, yêu thương chúng như con cháu, người thân của mình”, anh tâm sự thêm.

Sau khi chuộc 31 chú chó, anh Khôi thêm phần bận rộn, thậm chí mệt mỏi. Hằng ngày, ngoài việc cho bầy chó ăn, anh còn dành nhiều thời gian vệ sinh, chơi đùa cùng chúng. Anh không có ý định nuôi nhốt các chú chó này nên gặp nhiều khó khăn trong việc chăm sóc chúng.

Hiện, một số ít những chú chó được giải cứu đã có chủ đón về.

Do số lượng chó quá đông, trong khi không gian nhà lại quá chật hẹp, anh Khôi hy vọng những chú chó mới được chuộc sẽ sớm tìm được chủ của mình. Trong trường hợp chúng bị chủ vô tâm bán vào lò mổ và không muốn nhận lại, anh sẽ gửi đến các trung tâm cứu hộ chó mèo để các đơn vị này nuôi giúp.

Sau đó, khi có điều kiện, anh sẽ hỗ trợ các trung tâm này trong việc nuôi, chăm sóc những con chó do mình gửi vào. Anh không dám giao chúng cho những người không tin tưởng vì “rất sợ và không thể hình dung được việc ai đó có thể nhẫn tâm bán những con chó vào lò mổ hoặc biến chúng thành thức ăn”.

Số còn lại vẫn đang được anh Khôi chăm sóc một cách chu đáo.

Anh tâm sự: “Có thể những người này chưa cảm nhận được nỗi đau mất người thân cũng như việc khi đơn độc giữa cuộc đời, đôi khi niềm vui, hạnh phúc lớn bắt đầu từ những thứ rất giản đơn”.

Hiện nay, mỗi ngày thức dậy, tôi đều tự tìm niềm vui bằng những việc nhỏ nhoi. Tôi mua lúa rải trước sân cho chim lạ đến ăn, chăm sóc đàn chó của mình và giúp đỡ, chia sẻ với những hoàn cảnh khó khăn mà anh bắt gặp.

Và, giải cứu đàn chó cũng là việc khiến tôi có được niềm vui. Sau việc này, tôi đã nhận về nhiều sự đồng cảm, tình yêu thương, lời cám ơn, lời chúc tốt đẹp của những người xa lạ mà tôi chưa bao giờ gặp mặt".

">

Giải cứu 31 chú chó trong lò mổ và chuyện 'mắc nợ ân tình'

Nhận định, soi kèo Bình Dương vs Sông Lam Nghệ An, 18h00 ngày 22/2: Không dễ bắt nạt

{keywords}
Trước đây, tôi cũng đã từng yêu, yêu say đắm một người con gái, nhưng mà vì hoàn cảnh, do bố mẹ tôi không ưng cô gái này nên chúng tôi chia tay. (ảnh minh họa)

Từ đó đến nay, hễ gặp người con gái nào là tôi lại sợ mình sẽ làm tổn thương họ. Tôi luôn nghĩ, nếu như ngày nào đó, tôi lại gieo đau thương cho người ta thì sao? Cứ nghĩ như vậy, vả lại cảm thấy có lỗi với người yêu cũ nên tôi chẳng có cảm hứng tán tỉnh ai, yêu thương ai.

Bố mẹ tôi giục nhiều đâm ra chán. Nói mãi con trai cũng vẫn như khúc gỗ. Mặc dù với người ngoài thì tôi là một gã đàn ông thành đạt, chỉ là họ luôn băn khoăn, tôi đã có tất cả rồi sao vẫn chưa chịu lấy vợ. Phải chăng là có uẩn khúc gì. Có người còn hài hước nghĩ tôi là 'gay'.

Mãi đến gần 40 tuổi, khi mà con trai đã bị thúc quá nhiều mà không có tín hiệu gì, mẹ tôi mới chủ động tính chuyện mai mối. Có một lần mẹ van xin tôi đi gặp một người con gái, người này có lẽ là quá lứa nhỡ thì giống như tôi. Tôi từ chối không được, đành chấp nhận. Đúng là, cái cảnh mời nhau đi uống nước, ngồi nói với nhau vài ba câu chuyện, rồi hỏi này hỏi nọ thật là mệt mỏi. Tôi bây giờ đã quá cái tuổi tán tỉnh. Chỉ là mai mối, gặp người nào thấy ưng ưng mắt thì cưới. Nhưng mà, tôi lại không thể làm được điều đó. Tôi cũng muốn tìm hiểu xem người đó như thế nào, gia cảnh ra sao, tính tình ra sao. Nghĩ đó lại là một chặng đường dài, sao tôi thấy mệt mỏi vô cùng.

{keywords}
Thật ra, cái chuyện vợ con bây giờ với tôi quả thật là áp lực. Nghĩ đến cảnh đi tìm ai đó rồi tán tỉnh, đưa nhau đi cà phê, đi xem phim, nói những lời ngọt ngào, nhắn tin tình cảm mà tôi khiếp. (ảnh minh họa)

Có lần, gặp một cô bạn, cô này ra sức giới thiệu cho tôi một người, nói rằng, người này rất hợp với tôi, ăn nói dễ nghe lại còn xinh xắn. Gặp rồi thì tôi chẳng thấy ưng ý chút nào. Không hiểu sao, tôi không thích những cô gái ăn mặc sexy, son phấn quá lòe loẹt trước mặt tôi, với lại cách ăn mặc của cô này có phần hơi lố, quá tuổi, cứ phải gồng mình lên chứng minh bản thân mình là xinh đẹp này nọ...

Thật ra, cái chuyện vợ con bây giờ với tôi quả thật là áp lực. Nghĩ đến cảnh đi tìm ai đó rồi tán tỉnh, đưa nhau đi cà phê, đi xem phim, nói những lời ngọt ngào, nhắn tin tình cảm mà tôi khiếp. Không biết đàn ông ở lứa tuổi như tôi có hiểu được tâm trạng của tôi lúc này hay không. Chứ thật tình, tôi cảm thấy hãi hùng cảnh đó lắm. 40 tuổi rồi ai còn đi tán gái, tán làm sao được gái đây? Mà lấy bừa một người thì coi như là liều mạng, vì sau này, biết người đó ra làm sao. Nói chung, tôi rất sợ tìm hiểu, tán gái, nhưng lại sợ lấy nhầm vợ khi đã quá già rồi, làm sao bỏ được nữa nếu như hai người không hợp nhau.

Áp lực quá, biết thế này, ngày xưa quyết lấy người yêu cũ, biết đâu giờ cả hai đều hạnh phúc...

(Theo T.Y/Khám phá)

">

Hãi hùng chuyện tán gái tuổi 40

Bước vào trung tâm thương mại ở quận Tây Hồ chiều 25/11, chị Liên bất ngờ bởi các cửa hàng có giảm giá đều chật kín khách. Sau hơn một tiếng "ngụp lặn", người phụ nữ ở quận Ba Đình chọn được một đôi giày và túi xách, giá bằng nửa thông thường.

Chị Liên cho biết, những năm trước thường đợi đến đúng ngày giảm giá Black Friday để "rình" mua những món hàng hiệu đã thích từ lâu. Tuy nhiên, đây cũng là ngày chị ngán ngẩm nhất bởi phải xếp hàng từ sớm, cố chen chúc và giành giật mới được sản phẩm ưng ý.

"Nhưng năm nay các cửa hàng bất ngờ sale trước một tuần, đồng loạt giảm sâu đến 85% nên tôi tranh thủ đi sớm, mong chọn được hàng đẹp", Liên nói.

Cuối tuần, Hoàng Dũng, 26 tuổi, đi dọc phố Chùa Bộc và trung tâm thương mại trên đường Phạm Ngọc Thạch, quận Đống Đa để tìm mua đồ giảm giá.

Chàng trai cho biết những dịp đặc biệt này người mua phải đến trực tiếp bởi nhiều cửa hàng không giảm giá khi bán online. Đặc biệt các hãng tung mã giảm sâu vào cuối tuần, đông người được nghỉ nên phải đi sớm, tránh hết hàng.

Sau một ngày đi khắp các gian hàng trong trung tâm thương mại, chàng trai đã mua được gần chục món đồ, tổng giá trị chưa đến ba triệu đồng. Anh đánh giá đợt "săn sale" này thành công khi hầu hết sản phẩm mua được đều giảm đến 60%.

Không có thời gian mua đồ trực tiếp, Quỳnh Phương, 28 tuổi xem livestream trên mạng xã hội - nơi các thương hiệu lớn tung ra nhiều chương trình khuyến mại.

Kiên nhẫn chờ nhãn hàng "tung deal hời", Phương đã thành công mua được đôi giày giảm 70%, bộ mỹ phẩm mua một tặng một cùng loạt phụ kiện cá nhân.

Không chỉ có loạt chương trình giảm giá lớn trước ngày Black Friday, Phương cho biết nhiều thương hiệu còn "sale sốc" khi mua hàng trực tuyến. Đây là điều khiến người bận rộn như Phương thấy hài lòng bởi có thể mua hàng chất lượng giá tốt.

Khảo sát của VnExpressghi nhận từ ngày 23/11 hầu hết các cửa hàng thời trang, giày dép, mỹ phẩm tại các phố Cầu Giấy, Chùa Bộc, Đặng Văn Ngữ cho đến các trung tâm thương mại ở Hà Nội đồng loại thông báo giảm giá, có nơi lên đến 85%. Đợt giảm giá này kéo dài đến hết ngày 1/12, qua sự kiện chính Black Friday vào 29/11.

Chị Thanh Thư, đại diện cửa hàng quần áo trên phố Thái Hà, quận Đống Đa, cho biết năm nay đơn vị mở chương trình giảm giá lên đến 70%, bắt đầu từ 22/11 với cả hình thức mua trực tiếp và trực tuyến. Do sale sớm, giảm giá sâu khiến đợt cuối tuần, cửa hàng của chị Thư đón hàng trăm khách ra vào mỗi ngày.

"Nếu chỉ giảm giá đúng ngày Black Friday, lượng khách sẽ không thể đông như vậy bởi cửa hàng nào cũng giảm giá, mức độ cạnh tranh cao", chị Thư cho biết.

Đại diện một hãng túi - giày hàng hiệu tại trung tâm thương mại quận Tây Hồ cho biết lượng khách đến mua đồ giảm giá vào hai ngày cuối tuần tăng vọt, ước tính gấp 5-7 lần ngày thường. Nhiều thời điểm nhân viên không kịp phục vụ, buộc khách phải xếp hàng chờ.

Black Friday (Ngày thứ 6 đen) là ngày hội giảm giá, khuyến mại lớn nhằm kích thích mua sắm có nguồn gốc từ Mỹ, diễn ra vào thứ 6 của tuần thứ tư tháng 11 hàng năm. Black Friday xuất hiện ở Việt Nam từ khoảng hơn 10 năm nay và dần trở nên phổ biến. Trong dịp này, các sản phẩm thường được giảm giá mạnh, có thể lên tới 70-80%.

Người dân đến trung tâm thương mại săn đồ sale dịp Black Friday, hôm 24/11. Ảnh: Aeon Mall Long Biên">

Người Hà Nội đi săn hàng Black Friday sớm

友情链接