Vì kết quả kinh doanh kém,ếpngânhàngvụtnhânviêntúibụ24h. một chủ ngân hàng đã dùng gậy quật vào người 8 nhân viên nam, nữ.
Putin đau buồn về thảm kịch chìm tàuVideo sếp ngân hàng vụt nhân viên túi bụi
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Famalicao vs Vitoria Guimaraes, 03h30 ngày 9/2: Ca khúc khải hoàn -
Mỗi khi nứng Đường Thanh luôn thành thật với cảm xúc của mình: "Dạ..."
"Ngứa thế nào? Nói trẫm nghe xem."
"Em... em... tối nào em cũng chờ thánh thượng, không được ngài tét lồn, móc lồn em thấy bứt rứt lắm."
"Mỗi đêm lồn em cứ ngứa râm ran rồi chảy nước nên em không ngủ được."
Trần Vũ cắn vành tai của Đường Thanh, cậu nhũn người: "Có thủ dâm không?"
"Ưm... không... không có, thánh thượng đã dặn không được thủ dâm."
"Ngoan, cả cơ thể em, vú, lồn, chim hay lỗ đít đều là của trẫm, ngoài trẫm ra thì không ai được đụng vào, cả em cũng không được, nhớ chưa?"
"Dạ..." Đường Thanh mê muội đáp, lúc làm tình cậu rất thích cái tính bá đạo ngang tàng của Trần Vũ.
Cậu muốn hắn siết chặt và chơi đùa với cơ thể cậu.
"Giờ trẫm sẽ đánh sưng lồn em lên rồi mút hột le cho em nhé?" Vừa nói Trần Vũ vừa liếm tai Đường Thanh.
Cậu rụt người lại, da đầu và lưng tê rần.
"Ưm... dạ..."
"Hôm bữa trẫm cắn sắp hỏng hột le của em mà em không sợ à?"
"Sợ... nhưng... sướng lắm, em thích, thích thánh thượng cắn mút hột le của em."
Trần Vũ ngắt núm vú của Đường Thanh, chửi: "Dâm đãng!"
"Tự cởi quần áo rồi vạch lồn ra, trẫm đi lấy roi."
Đường Thanh nghe lời cởi hết quần áo ra, cậu ngồi xổm nhón chân, ưỡn hông lên như lần trước. Nghỉ ngơi mấy ngày nên lồn Đường Thanh đã hết sưng hoàn toàn, hai mép thịt trắng phau múp rụp, hột le đỏ hồng đang lấp ló sau khe thịt chờ bị hành hạ đến lúc sưng phồng lên.
Lồn cậu đã ướt nhẹp từ lúc bú cặc cho Trần Vũ rồi.
Trần Vũ cầm roi và một cái hộp trở lại, thấy Đường Thanh đã ngoan ngoãn dâng lồn lên cho hắn chơi, đôi lúc Trần Vũ chỉ muốn chơi nát cơ thể dâm đãng của cậu.
Nhưng bây giờ hắn không nỡ.
Trần Vũ lại gần, hắn đưa tay xoa lồn Đường Thanh, cười khẽ: "Lần trước trong đít em có ngọc thể, hôm nay trẫm nhét cái khác vào nhé?"
"Cái gì ạ?" Đường Thanh cắn môi nhìn hắn.
Trần Vũ mở hộp ra, bên trong là những viên ngọc màu đỏ to gần bằng quả bóng bàn: "Cái này, để xem em nuốt được bao nhiêu viên."
Nói rồi Trần Vũ đưa tay xuống xoa quanh lỗ hậu cho ướt rồi đút tay vào, hắn cào móc, đâm rút một lát cho đến khi lỗ đít của Đường Thanh nới lỏng ra.
"Nằm xuống, banh chân ra."
Đường Thanh ngoan ngoãn làm theo, từng viên ngọc to tròn bị nhét vào đít Đường Thanh, viên ngọc lành lạnh khiến cậu khẽ rùng mình.
Một viên, hai viên, ba viên...
Bụng Đường Thanh phồng lên, cậu bắt đầu nức nở: "Thánh thượng... em khó chịu quá, đừng... đừng nhét vào nữa."
Thấy Đường Thanh ứa nước mắt, hơi thở của Trần Vũ trở nên dồn dập.
"Không sao, em vẫn còn nuốt thêm được nữa."
Trần Vũ lại nhét thêm một viên ngọc vào trong, bụng Đường Thanh căng tức, đã bắt đầu thấy hơi nhói đau, cực kỳ khó chịu.
"Đừng mà... em không nuốt được nữa đâu, xin ngài..." Đường Thanh bắt đầu giãy giụa, cậu vừa run vừa khóc.
Trần Vũ trở tay tét mạnh vào lồn cậu, hắn quát: "Nằm im."
"Hức! Thánh thượng..." Đường Thanh nức lên nhưng không dám cựa quậy nữa.
"Đừng mà... hức... khó chịu..."
"Bụng em... bụng em sắp nứt ra rồi..."
"> Truyện Trên Giường Bạo Quân -
"Chị! Rốt cuộc là chị có nghe em nói chuyện không?"
Tháng hai, ánh mặt trời đầu mùa xuân cũng không chói mắt, chiếu lên trên người chỉ cảm thấy ấm áp.
Bên tai truyền đến liên tiếp tiếng gọi liên thanh, hơn nữa cổ tay áo còn bị túm chặt, liều mạng giãy giụa, cuối cùng cũng thành công kéo Thẩm Kiều đang ngẩn người tỉnh dậy.
Cô ngơ ngẩn xoay đầu, nhìn về thiếu nữ bên cạnh.
Từ trước tới giờ, Thẩm Hòa Nguyệt vẫn luôn như vậy, đối với ai cũng đều thân thiện, trên môi luôn nở nụ cười. Chỉ cần hai chị em cùng ra ngoài, cho dù là đến trường hay tan học, cũng sẽ kéo lấy cánh tay cô, ríu rít, vui vẻ, phấn chấn mà nói không ngừng.
Nhưng hôm nay, Thẩm Kiều lại thấy được vẻ mặt không có một tia kiên nhẫn từ Thẩm Hòa Nguyệt, điều đó rất rõ, khiến cho cô nghi ngờ có phải ảo giác hay không.
Hay là cô bị cuộc gọi kia làm ảnh hưởng.
Thẩm Hòa Nguyệt không rõ lý do, thấy thế thì nhăn nhăn mày, tiện đà hỏi: "Thẩm Kiều, chị làm sao vậy? Mấy ngày nay chị rất khác lạ....Có phải là chị chưa làm xong bài tập nghỉ đông?"
Bài tập nghỉ đông?
Không sai, hôm nay là ngày khai giảng.
Hai người đang ở trên đường đến trường học, đi qua hai con đường lớn là có thể đến trường học.
Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, cô có chút ảo não mà xoa thái dương, rồi lắc đầu: "Không có, là do chị không ngủ ngon. Em vừa mới nói với chị cái gì?"
Thẩm Hòa Nguyệt đánh giá cô từ trên xuống dưới, cũng không để bộ dạng khác lạ của cô ở trong lòng, ngọt ngào cười, tiếp tục lặp lại: "Em nói, không phải năm hai trung học sẽ phân ban một lần nữa sao? Chị và các bạn học mới đều đã làm quen với nhau chưa? Chị có....."
Má Thẩm Hòa Nguyệt ửng đỏ, muốn nói rồi lại thôi, nũng nịu, như thể muốn Thẩm Kiều tự mình nhận ra điều đó, nhưng Thẩm Kiều hoàn toàn không hiểu ý của Thẩm Hòa Nguyệt, cô nghĩ rồi lại nghĩ nghĩ, cuối cùng đáp lại: "Tuy rằng ban một lần nữa, nhưng vẫn là những bạn học cũ đó. Có thêm vài người chuyển tới, đều là những người trước kia chị quen."
"A?" Giọng điệu của Thẩm Hòa Nguyệt không không được sự thất vọng.
Thẩm Kiều: "Làm sao vậy?"
Thẩm Hòa Nguyệt: "Không có gì, bỏ đi..."
Trong phút chốc, đôi mắt em gái cô như mất đi vài phần sôi nổi. Độ cong ở khóe miệng không hề biến mất nhưng mắt thường thì có thể thấy được thái độ đã trở nên qua loa, lấy lệ.
Trong lòng Thẩm Kiều có chút chuyện, nên cũng không chủ động mở miệng tìm chủ đề nói chuyện, cô rũ mắt xuống, yên lặng đi về phía trước. Chỉ mặc không khí ở lại phía sau.
Đèn xanh.
Hai người đi qua đường lớn.
Bỗng chốc, đôi mắt Thẩm Hòa Nguyệt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, sau đó lập tức buông Thẩm Kiều ra, giơ tay lên, hô một tiếng với bạn học đang ở xa xa kia, động tác dừng lại, quay đầu nói với cô; "Thẩm Kiều, em thấy bạn của em, em đi trước!"
Nói xong, Thẩm Hòa Nguyệt cũng không quay đầu lại mà chậm rãi rời đi.
Chỉ còn lại Thẩm Kiều đứng một mình tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của Thẩm Hòa Nguyệt.
Cô cắn môi, nghĩ lại chuyện xảy ra vài ngày trước.
Hôm đó, thành phố Lục Xuyên có một trận tuyết lớn. Từ ban ngày đến tối vẫn rơi không ngừng, tích tụ được một tầng tuyết đọng thật dày.
Lục Xuyên là phía Nam của thành phố, bốn mùa rõ ràng. Vào mùa đông, tuy lạnh, nhưng tuyết rơi rất ít. Càng đừng nói là đã qua năm mới, đang độ vào xuân, nhiệt độ và không khí bắt đầu ấm lên. Trận tuyết này, có vẻ có chút khác thường.
Mhưng Thẩm Kiều không để ở trong lòng, cô vẫn một mình đi tới phòng luyện tập vũ đạo như ngày thường.
Sau khi khai giảng sẽ có một cuộc thi lớn về múa bale, nghe nói, giáo viên Đái Tùng Xuân sẽ chọn ra hai học sinh để dự thi.
Cơ hội khó có được, cô không muốn bỏ lỡ nó.
Cần phải luyện tập thêm, bảo đảm thứ hạng, đặc biệt là phải bảo đảm tiết mục có thể diễn ra xuất sắc.
Vì vậy mà lúc Thẩm Kiều rời khỏi phòng tập vũ đạo đã là đêm khuya.
Trước tiên cô gọi điện thoại cho mẹ, lại dựa theo lộ trình mà đi, một chân lại một chân dẫm lên đống tuyết, đi theo con đường về nhà.
Từ phòng vũ đạo về nhà, phải đi qua một cây cầu.
Có lẽ bởi vì thời tiết xấu, bên ngoài lại lạnh, trên cầu không có người, lại đen như mực, vô cùng yên tĩnh, cái gì cũng không thấy rõ.
Thẩm Kiều rụt cổ, không tự chủ được mà bước chân nhanh hơn.
Khi cô sắp đi qua cây cầu, một khúc nhạc du dương, rõ ràng bên cạnh bỗng lọt vào tai.
Là "Hồ Đào Giáp Tử" trong "Hoa Chi Viên Vũ Khúc"
Là khúc nhạc múa ba lê kinh điển.
Thẩm Kiều theo phản xạ có điều kiện mà dừng bước chân, đôi mắt như ánh hoàng hôn trở nên băn khoăn.
Bóng dáng của cô ở trên cây cầu theo cùng tiết tấu của khúc nhạc, ánh sáng ở màn hình điện thoại nhấp nháy. Không cần ai hưởng ứng, cũng không có ý dừng lại, cô giống như bị dính một loại bùa mê quyến rũ.
Trong lòng Thẩm Kiều run lên, cả người như bị một thế lực tâm linh nào đó điều khiển, cô nhặt điện thoại lên, rồi bấm nghe.
"Xin chào, rất xin lỗi, đây là do tôi nhặt được...."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dốc.
Một giọng nữ ngắt lời cô.
"Là Thẩm Kiều sao?"
Đối phương gọi tên Thẩm Kiều, cô hoàn toàn ngẩn người ra "A..."
"Tôi cũng là Thẩm Kiều. Tôi năm nay 27 tuổi. Tôi là cô sau này."
"...."
"Xin lỗi, rất đột ngột sao? Tôi cũng không đoán được sẽ xảy ra tình huống này. Có lẽ là rất khó tin, phải không?"
Nghe vậy, Thẩm Kiều thiếu chút nữa đã bị chọc cười.
"> Truyện Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp -
Đội hình tiêu biểu của FIFA Online 3 tại giải Thể thao Điện tử Quốc tế 2014Thủ môn
Trong khung gỗ chắc chắn là Manuel Neuer (Bayern Munich), người gác đền mà gần như toàn bộ các đội tuyển cũng như người chơi tham dự giải đấu đều sử dụng. Sự chắc chắn cũng như chiều cao lý tưởng (tới 1m93) của anh chính là điểm cộng khiến anh được sử dụng nhiều đến vậy.
Hậu vệ
Trong bộ tứ vệ có đến 2 cái tên của Manchester City:
Thiago Silva (PSG): Tiền vệ đội trưởng của Pari Saint Germain đang cho thấy mình là hậu vệ xuất sắc nhất thế giới bây giờ. Với thể lực cùng sức mạnh dồi dào, khả năng đọc vị trí tốt, Thiago Silva luôn được các huấn luyện viên tin dùng ở tất cả các vị trí trong hàng phòng ngự!
Vincent Kompany(Manchester City): Thể hình cao to cùng với khả năng chỉ đạo hàng thủ chính là những ưu điểm mà Kompany mang lại cho các đội tuyển đến dự giải lần này. Đặc biệt là khả năng chống bóng bổng của cầu thủ người Bỉ luôn được đánh giá rất cao và quan trọng trong thời đại lối chơi tạt cánh đánh đầu đang lên ngôi.
Sergio Ramos (Real Madrid): Đội phó Real luôn là một kẻ “tội đồ” với những tình huống tạo penalty cho đội bạn ở ngoài đời, nhưng vào trong Fifa online 3 thì anh lại là 1 chốt chặn quan trọng với thể hình to cao và các chỉ số toàn diện. Các huấn luyện viên thường xuyên sử dụng anh như một hậu vệ trái thực thụ chứ hiếm khi để cầu thủ này đá trung vệ.
Micah Richards (Manchester City): Lại thêm một nhân vật trong hàng thủ của MC có mặt trong đội hình tiêu biểu. Cũng giống như Sergio Ramos, Richards thật sự là 1 cái “máy ủi công thức 1” bên cánh phải.
">