Tức 'lộn ruột' vì chồng… dẻo miệng
Anh hí hửng chạy xuống bếp,ứclộnruộtvìchồngdẻomiệlịch thi đấu champions league nhắm mắt, “phiêu” theo nhạc: “Sai lầm lớn nhất anh mang trong cuộc đời là đánh mất em khi ta tuổi đôi mươi. Là muốn ấp ôm em theo cả cuộc đời. Mà bản thân anh còn chưa lo nổi. Giờ đây anh đã có những thứ em cần rồi. Chỉ không có em nên anh đau lòng thôi. Người không dám tin, tương lai anh thay đổi. Sợ theo bước anh, em sẽ đớn đau cuộc đời…”.
Chị ngoảnh ra, quăng cho anh cái lườm sắc lẻm: “Tuổi đôi mươi ông đánh mất em nào? Em nào hả? Giờ ông vẫn tiếc, vẫn nhớ người ta à? Ông đi tìm người ta ngay đi. Không biết chừng người ta vẫn đang trông ngóng ông đó”.
Anh cười tít mắt: “Hí hí, vợ cứ vui tính, đây chỉ là tâm tư của ông nhạc sĩ thôi mà, đâu phải tâm hồn anh. Nhưng nói thật, giai điệu bài hát này làm anh thấy hạnh phúc tê tái, nhớ lại năm 20 tuổi, khi anh gặp em. Eo ôi, ngày đấy anh nghèo, cái xe đạp đứt xích cũng chẳng có, hên là vẫn đủ tiền ăn mì tôm sống qua ngày.
Hồi đấy khó khăn thật, thuê phòng trọ thì nay chỗ này mai chỗ khác, vì mỗi lần chủ nhà hét giá cao là anh phải té. Em nhớ không, hồi mới yêu anh, em cũng tiều tụy đi nhiều vì mỗi ngày em phải cân đo xem làm thế nào mua đủ thức ăn trong một ngày cho cả hai đứa chỉ với 5 ngàn đồng.
Mỗi lần đi chơi cũng không có phương tiện, có hôm hai đứa đi bộ đến hơn 10 cây số, ngoài đường thì nắng cháy mặt, da em bị nám là vì thế. Sau này, khi đã có công việc ổn định thì anh lại bận bịu tối ngày, em ngồi đợi anh bằng được mới chịu ăn cơm dù em bị đau dạ dày.
Trời ạ, nghĩ đến khoảng thời gian ấy, anh thấy lạnh sống lưng, cổ nghẹn lại vì ân hận. Hôm nay anh cao hứng hát tặng em vài câu, mỗi lần nghĩ đến em, anh vừa biết ơn vừa tự hào, sao em nỡ giận anh nhỉ?”.
Chị không nói gì, nhìn lên trần nhà: “Ừ thì chúng ta gặp nhau thuở đôi mươi, nhưng anh vẫn nhớ thuở 18 lẫy lừng của mình với biết bao em gái mưa của anh chứ? Có khi nào anh thắc mắc họ bây giờ sống ra sao? Họ đang làm gì? Họ có ổn không?”.
Anh ra sức thanh minh: “Ai cũng có quá khứ mà em. Thế quá khứ của em thì sao? Anh nghe nói thuở 18 ai đó không dám ló mặt ra ngoài cổng vì hàng tá anh chàng thập thò đầu ngõ. Làm sao em dám chắc con tim em chưa từng rung lắc vì họ? Có khi rung lắc dữ dội là đằng khác.
À, nhắc mới nhớ, tối qua có người nhắn tin trên Zalo hỏi thăm em đấy. Vì em đang tắm nên anh trả lời hộ em rồi”.
Chị chỉ muốn giả vờ ghen cho anh vui, không ngờ bị anh ghen ngược, chị ấm ức: “Tất cả những mối quan hệ hiện tại của em với những người khác giới chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè hoặc đồng nghiệp, không có bất kỳ sự mờ ám hay khuất tất gì ở đây nhé. Anh thích thì cứ việc kiểm tra tin nhắn của em, nhưng làm ơn đừng suy bụng ta ra bụng người như thế”.
Trong mọi cuộc tranh luận, anh luôn nhún nhường chị, lần này cũng vậy. Không muốn làm hỏng buổi sáng vui vẻ hiếm hoi, anh chủ động làm lành trước: “Thôi mà, anh biết lỗi rồi, hay là anh hát nốt phần còn lại của bài hát lúc nãy cho vợ nghe nhé, đoạn cuối có mấy câu hay lắm đó”.
Chị vùng vằng: “Thôi khỏi, tôi phải ra ban công hái ít rau thơm đã, anh ở đây canh chừng nồi luộc thịt cho tôi”.
Anh xị mặt, nhìn theo lưng chị khuất dần sau cánh cửa. Chưa đầy 2 phút sau chị đã quay lại với khuôn mặt phừng phừng giận dữ: “Ối giồi ôi, tôi biết ngay mà, bảo sao tự nhiên hôm nay anh hát hò rồi làm ra vẻ biết ơn với tự hào về tôi. Chậu rau thơm của tôi ngoài ban công bị anh đánh đổ, rễ bật tung cả lên rồi kìa”.
Theo Giáo dục & Thời đại
![Chàng trai làm đổ mâm cơm nhà bạn gái ngày ra mắt](https://vnn-imgs-f.vgcloud.vn/2021/10/15/09/chang-trai-hat-do-mam-com-nha-ban-gai-khien-mac-van-khoa-cuoi-ngat.jpg?w=145&h=101)
Chàng trai làm đổ mâm cơm nhà bạn gái ngày ra mắt
"Tết đầu tiên em dẫn ảnh về nhà mà ảnh lăng xăng bưng mâm cơm với chồng chén rồi làm đổ hết trơn. Mặt mẹ em đơ như dính keo lên mặt", Mỹ Linh kể.
(责任编辑:Công nghệ)
下一篇:Nhận định, soi kèo Fiorentina vs Genoa, 21h00 ngày 2/2: Khó tin The Viola
- Vụ việc gây bức xúc cho người dân vì không chỉ vì "thói quen" lạng lách xe vô trách nhiệm của tài xế gây tai nạn mà còn về ứng xử của những người có liên quan ở "tầm cao văn hóa".
Một nhạc sĩ nổi tiếng trong 'xe điên' biển xanh?
Nóng trong ngày: 'Xe điên' biển xanh, CSGT bị giết
" alt="Lập lờ danh tính nhạc sĩ trên 'xe điên' biển xanh" />Universal vừa tung trailer thứ 2, chia sẻ thêm nhiều tình tiết, nhân vật mới về Warcraft: The Beginning (Warcraft: Đại chiến hai thế giới).
Play" alt="Trailer thứ 2 của 'Warcraft'" />
- Con đã khóc thét, tức giận mỗi lần mẹ ngăn cấm con điều gì hay không cho con mua những thứ mà con muốn có. Con giận dỗi, bực bội khi mẹ mặc lại quần áo của con, của chị hay ai đó cho mẹ vì con sợ xấu hổ với bạn bè khi họ nhận ra...
Gửi mẹ kính yêu!
Con là người bỏ nhà vào sống với ông bà ngoại vì không thể chấp nhận được việc gia đình đổ vỡ. Con chỉ nghĩ tới riêng mình bởi khi đi con sẽ thấy yên bình và bớt đau buồn mà không nghĩ tới cảm giác của mẹ.
Đến tận chiều nay, khi thầy giáo chủ nhiệm của con chiếu bài viết của 1 người mẹ nước Nga gửi bức thư tới người con gái 15 tuổi, con mới phần nào hiểu được mẹ, người mà bấy lâu con nghĩ mình đã hiểu rất rõ.
Mẹ ạ. Lúc đọc lá thư ấy, con thấy tim mình đau nhói, hình ảnh mẹ luôn hiện trong tâm trí con, một người mẹ đã hy sinh tất cả vì chúng con.
Ngày con sinh ra, đáng lẽ gia đình ta đã có một buổi liên hoan vì khi siêu âm, kết quả báo mẹ đang mang thai một bé trai. Vậy mà khi ra đời con lại là con gái. Nhưng con biết khi ấy, mẹ vẫn ôm con âu yếm và trìu mến.
Khi con lớn hơn, cuộc sống gia đình càng khó khăn. Bố bị căn bệnh bướu cổ ác tính hành hạ, rồi bị thần kinh do không được điều trị. Một mình mẹ cáng đáng tất cả. Khi ấy, con chỉ biết nép vào chị mỗi lần bố đánh mẹ. Con cũng là đứa con ngây dại định đi mua thuốc sâu khi mẹ sai bảo.
Một thời gian sau bố khỏi bệnh, mẹ dặn chị em con phải quên hết mọi chuyện trong quá khứ vì khi ấy bố mắc bệnh không kiểm soát được bản thân. Cuộc sống ở quê khi ấy vất vả và chật vật, mẹ phải xa nhà ra Hà Nội bán báo. Con và chị sống ở nhà cùng bà và bố.
Năm con lên lớp 1 cũng là khi mẹ quyết định về quê hẳn vì cuộc sống mưu sinh ở Hà Nội cũng nhiều khó khăn. Nhưng mẹ biết khi ấy con hạnh phúc như thế nào không? Con cũng hãnh diện như bạn bè khi có mẹ đưa đi học, được mẹ tập viết và dạy chữ, được mẹ chăm sóc mỗi khi bị ốm…
Con lên 6, mẹ sinh em. Con đâu biết khi ấy mẹ phải chịu đựng như thế nào khi làm mẹ của 3 đứa con gái trong khi bố và bà trông mong 1 đứa cháu trai. Mẹ vẫn yêu thương, vẫn bảo bọc và che chở bọn con, vẫn luôn cười và nói ông trời đã tặng chúng con cho mẹ.
Sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo nhưng chưa một lần mẹ để con thiếu thốn gì, chưa một lần mẹ bắt con ra đồng làm việc. Mẹ tạo mọi điều kiện để con có thời gian học tập và theo đuổi ước mơ của mình.
Con sống như một cô tiểu thư con nhà giàu và dần trở nên ích kỷ, mặc cho những vất vả mà mẹ đã đang trải qua. Con tự cho mình là đứa học khá nên con có quyền yêu cầu, đòi hỏi từ mẹ.
Con khóc thét, tức giận mỗi lần mẹ ngăn cấm con điều gì hay không cho con mua những thứ mà con muốn có. Con giận dỗi, bực bội khi mẹ mặc lại quần áo của con, của chị hay ai đó cho mẹ vì con sợ xấu hổ với bạn bè khi họ nhận ra.
Chưa một lần con nghĩ con có bao nhiêu quần áo mới trong khi mấy năm trời, mẹ vẫn phải mặc lại những bộ đồ đã cũ.
Con khó chịu, hậm hực trong bữa ăn khi không có món con thích. Con bực tức khi mẹ quá tiết kiệm và nghĩ mẹ là người luôn quan tâm tới tiền bạc. Con chưa một lần suy nghĩ vì sao mẹ phải sống như vậy mà chỉ quan tâm tới bản thân, chỉ biết làm mẹ thêm đau khổ và vất vả.
Mẹ ơi! Con gái biết lỗi rồi, mẹ tha thứ cho con nhé.
Cô gái trẻ muốn nói những lời xin lỗi mẹ nhưng không đủ cam đảm để đối diện với mẹ chỉ biết trải lòng mình qua thư . Ảnh minh họa 2 năm trước khi con biết bố có người khác, con đã đau đớn và gục ngã. Con không dám nói với bất kỳ ai, một mình con chịu đựng cho tới khi tất cả mọi người phát hiện ra.
Tim con khó thở, miệng khô cứng không nói lên lời, con đã nghĩ mình không thể sống tiếp. Nhưng khi nhìn thấy mẹ, một người phụ nữ cứng rắn đã phải gào khóc giữa sân vì đau đớn, con biết mình phải sống và sống đúng nghĩa.
Mẹ ơi, mẹ biết không? Giờ con hoàn toàn có thể hãnh diện trước mọi người vì con có mẹ, vì con biết không phải bất cứ một người phụ nữ nào cũng có thể làm được những gì như mẹ đã làm.
Trong suốt một năm bố vào miền Nam, mẹ là người ngồi chờ con đến tận 10h đêm ngoài trời mùa đông để đón con đi học về. Trên quãng đường 6 km về nhà, mẹ là người mẹ chở con trên đường con đi học đêm bằng xe đạp. Mẹ là người mỗi sớm rang cơm cho con, là người giúp con kiểm tra tiếng Anh mặc dù mẹ không biết gì về nó.
Hơn hết, mẹ là người đã cho con biết cách nhìn lại cuộc sống, là người dạy con cách làm người, dạy con biết sống không chỉ vì mình, dạy con biết sống chia sẻ và biết tới 2 tiếng “yêu thương”.
Ngày con thi lên cấp 3, và may mắn đứng đầu, khi ấy con cảm thấy hạnh phúc rất nhiều không phải chỉ vì may mắn với vị trí mà con có được mà còn vì khi ấy con thấy được nụ cười mà mẹ đã mất đi bấy lâu.
Nhưng cuộc sống không toàn màu hồng như con nghĩ. Gia đình ta lại đổ vỡ, con đã khóc và cầu xin bố mẹ bỏ nhau. Con thấy sợ khi mỗi lần mở cửa bước vào nhà...
Con biết mẹ vẫn muốn cố gắng để chúng con có một gia đình thực sự, một gia đình mà chị em con luôn có thể ngồi tâm sự cùng bố mẹ như trước kia. Mẹ ạ, con cũng khát khao có được điều đó nhưng con không có đủ can đảm để đối diện với mọi chuyện.
Vì vậy, con chọn cách bước đi trước, để chúng con, bố, mẹ có những khoảng không gian riêng tư suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện. Nhưng mẹ ơi, con nhớ mẹ, nhớ bà. Con ước mình có đủ dũng khí để bắt đầu lại tất cả.
Nếu có phép màu xảy ra, con ước mình có thể quay lại 10 năm trước, để con có thể sống lại là đứa con gái bé bỏng của mẹ và không làm mẹ đau lòng như giờ. Mẹ ạ, con cần cả bố mẹ, con thật sự rất đau lòng khi không dám đứng trước bố mẹ để nói những lời này.
Con có lỗi với mẹ, với gia đình.
Độc giảMai Thị Thủy