Thương ngày nắng về tập 16: Phong đuổi việc Vân, Trang thất vọng khi gặp lại mẹ ruột

Ngoại Hạng Anh 2025-03-25 06:47:48 96228

Trong tập 16 Thương ngày nắng về lên sóng tối mai,ươngngàynắngvềtậpPhongđuổiviệcVânTrangthấtvọngkhigặplạimẹruộbóng đá trực 19/12, bà Kim Nhung (NSND Minh Hoà) đã chính thức về làm Tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Kim. Cũng từ đây tin đồn quanh bà xuất hiện và người đưa chuyện đầu tiên là Việt (Đỗ Duy Nam). Anh chàng hồn nhiên buôn chuyện với mọi người trước mặt Duy (Đình Tú) về việc bà Nhung có con với Chủ tịch và cô con gái này không được thừa nhận, đang sống tại Mỹ. 

Còn Trang (Huyền Lizzie) có cuộc nói chuyện bất ngờ với bà Nhung ở hầm gửi xe. Bà Nhung có vẻ đặt kỳ vọng lớn ở Trang tại công ty. Trang gặp mẹ mà không dám nhận, cô nói bà Nhung khiến cô nhận ra bà rất giống một người đã lâu không gặp lại. Tuy nhiên, bà Nhung lập tức dội gáo nước lạnh: "Cô lại thấy cách nói của cháu giống người cô gặp lần đầu". 

Trong khi đó, Vân (Ngọc Huyền) đến chỗ làm và chỉ gặp Phong (Doãn Quốc Đam) ở đó. Đang trách móc Bách (Quang Trọng) vì lừa mình, Vân bất ngờ nhận tin dữ từ Phong: "Nhóc bị sa thải". Khi Vân thắc mắc, Phong nói đây là nơi làm việc chứ không phải thích đến thì đến, thích nghỉ thì nghỉ. 

Vân sẽ làm gì để Phong đổi ý? Duy phản ứng ra sao khi Việt đưa chuyện về mẹ mình ở công ty? Diễn biến chi tiết Thương ngày nắng về tập 16 lên sóng tối 19/12 trên VTV3. 

Mỹ Anh

NSND Trung Anh 'Người phán xử': Tôi lo cho con 1 thì lo vợ 10

NSND Trung Anh 'Người phán xử': Tôi lo cho con 1 thì lo vợ 10

NSND Trung Anh chia sẻ con gái mới đi du học ở Mỹ nên anh rất lo cho con một mình ở xa. Nhưng lo cho con 1 thì ông bố quốc dân lại lo cho vợ 10. 

本文地址:http://game.tour-time.com/html/452a899032.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Namibia vs Equatorial Guinea, 20h00 ngày 24/3: Trái đắng xa nhà

Sự cố bất ngờ trong bữa tiệc khi chiều khiến Hương trở về nhà trong tình trạng thả rông vòng 1 và không thể trả lời câu hỏi của chồng.

Hương và Khánh kết hôn mới thế mà đã tròn 3 tháng. Trong khi vợ đã muốn sinh con thì Khánh hơn một lần nài nỉ hoãn thêm 1 năm nữa. Chẳng phải vì anh lo kinh tế thiếu thốn mà bởi anh muốn hai vợ chồng tận hưởng cảnh son dỗi. Dẫu sao thì Hương cũng chỉ mới 22 tuổi, còn trẻ chán.

Hôm nào Hương cũng được chồng chở đi làm mỗi sáng rồi đón về bằng xe hơi lúc tan tầm. Bạn bè đồng nghiệp trong cơ quan ai cũng khen cô tốt phước, lấy được ông xã tâm lý, chiều vợ. Những lần như thế, Hương cũng nở mũi nhưng góc khuất của nó thì chỉ mình cô biết. Khánh quá yêu vợ và cũng rất hay ghen tuông vô cớ. Ngay hành động đưa Hương đi làm cũng xuất phát từ việc muốn kiểm soát vợ hơn là chiều chuộng như mọi người vẫn tưởng.

Nhà của vợ chồng Hương chỉ cách chỗ cô làm chỉ 2km và Hương cũng có xe máy riêng nhưng chẳng bao giờ được một mình đến cơ quan mà không có chồng đi theo “kèm”. Cũng bởi cơ quan của Khánh ở gần nhà, lại thoải mái về giờ giấc nên anh càng có điều kiện “chăn” vợ mỗi ngày.

{keywords}

Ảnh minh họa

Với Khánh, Hương hệt như cô bé mới lớn, lúc nào cũng cần được anh bao bọc, che chở và chỉ có làm thế Khánh mới an tâm. Đưa đi đón về nhưng mỗi khi vừa về đến nhà, Khánh lại tra hỏi đủ vợ điều từ chuyện hôm nay có đi đâu gặp ai trong giờ làm không. Chỉ có đón đưa vợ đi làm, anh mới cảm thấy yên tâm phần nào. Trong thâm tâm anh sợ vợ sẽ “say nắng” kẻ khác, bị gã trai khác giàu có hơn quyến rũ mất.

Ban đầu Hương cũng cảm thấy ngột ngạt, khó chịu, mất tự do lắm nhưng rồi dần dà cũng thành quen. Bởi cô biết anh yêu vợ, sợ mất vợ đẹp nên mới làm vậy. Rồi vào một sáng ngày thứ 6, Khánh bỗng dưng đề nghị Hương tự đi bằng xe máy đến chỗ làm bởi hôm nay anh phải đi công tác ở tỉnh gấp.

Từ ngày lấy nhau đến giờ, đây mới lần đầu tiên, Hương đến cơ quan mà không phải có chồng tháp tùng. Không mong chờ, nhưng Hương bỗng dưng cảm thấy tự do khác thường dù cô vẫn một lòng yêu chồng. Hôm đó mọi người trong cơ quan nhìn Hương với ánh mặt lạ lẫm như kẻ từ sao Hỏa rơi xuống vậy. Họ coi hôm đó là ngày đặc biệt và bắt cô phải khao ăn uống ra trò mới thôi.

Thế là sau khi tan sở vào buổi trưa, cả hội hơn 10 người cả nam lẫn nữ, kéo đến quán lẩu gần cơ quan. Cũng vì quá vui lại cả nể nên Hương uống vài ly bia rồi được mọi người đưa về nhà bằng taxi khi say bí tỉ. Lúc đó Khánh vừa mới về tới nhà và đang sốt ruột đi tìm vợ khi gọi liên tiếp mà chẳng thấy Hương bắt máy. Nhìn cảnh hai gã đàn ông khác dìu vợ xuống xe, Khương hùng hổ tiến lại giằng lấy Hương rồi bế vợ vào nhà.

Vừa đặt Hương xuống giường, Khánh lại càng thêm tức tối khi nghe câu nói trong lúc say xỉn “uống nữa đi mấy anh” từ miệng vợ. Hơn một giờ sau khi đã tỉnh rượu, Hương đã nhờ chồng thay trang phục cho đỡ cộm người. Vừa cởi xong chiếc cúc áo cuối trên người vợ, Khánh bỗng dưng quát lớn:. “Sao cô lại không mặc áo ngực về thế này hả. Trước khi đi cô mặc cái màu đen kia mà. Sao lại về không thế này. Nó liên hệ gì với mấy tay vừa đưa cô về khi chiều không đấy. Mới vắng tôi có một ngày mà đã đổ đốn thế này sao”.

Nghe chồng tra khảo liên hồi, Hương thực sự bối rối chưa biết trả lời chồng thế nào bởi cô chẳng còn nhớ gì về buổi nhậu nữa.“Em không, em không có…” Hương ấp úng.

Sự im lặng của Hương, cùng với hình ảnh bê tha khiến chồng cô thêm nghi ngờ vợ đã làm việc khuất tất sau lưng mình. Anh liên tục hỏi dồn và tự quy kết... “Có phải cô đã ăn nằm với thằng cha nào chiều nay rồi không”. “Cô giải thích thế nào về chiếc áo ngực mặc trên người bị mất chứ hả”; “May mà tôi phát hiện ra chứ không cô đã ỉm đi rồi. Tôi chờ lời giải thích thỏa đáng từ cô đấy. Đẹp mặt chưa”.

Bị chồng nghi oan nhưng lại chẳng thể thanh minh, Hương chạy nhanh về phòng đóng cửa khóc rưng rức. Thế rồi khi bình tĩnh lại cô bấm máy gọi cho mấy chị bạn cùng đi ăn lúc chiều thì nhận được câu trả lời rằng khi say không biết trời đất gì nữa, Hương đã tự mình đổ bia vào ngực rồi liên tục kêu khó chịu. Kết quả là mấy chị phải đưa cô vào nhà vệ sinh cởi giùm, giờ vẫn còn ở đó.

Hương kể lại mọi chuyện cho chồng nghe và cầu xin anh phải tin cô nhưng Khánh một mực cho rằng vợ đã phản bội mình. “Cô đừng có già mồm mà bao biện thêm nữa được không. Rõ ràng là cô đã tranh thủ hú hí với thằng nào lúc chồng vắng nhà rồi. Tôi có phải là thằng ngốc đâu”, Khánh hét lên.

Từ hôm đó, Khánh không nói thêm lời nào với Hương nữa. Hai vợ chồng ngủ riêng phòng. Anh cũng dứt khoát từ chối đưa vợ đi làm và yêu cầu Hương ký vào lá đơn ly hôn. Giải thích phân bua hết lời, chồng vẫn chẳng chuyển biến mà một mực đòi ra tòa giải quyết…

(Theo Trí Thức Trẻ)

">

Chồng nhất quyết đòi ly hôn vì vợ mất chiếc áo ngực

Khỉ rơi trúng ôtô làm vỡ toang cửa sổ trời ">

Khỉ rơi trúng ôtô làm vỡ toang cửa sổ trời

Yêu từ cái nhìn đầu tiên

Bà tôi mất hồi tháng 6 năm ngoái ở tuổi 94. Bà ra đi trong ngày đầu tiên trời ở quê tôi đổ mưa sau một thời gian dài nắng nóng, khô hạn.

Thế nên mỗi khi mưa, những kỷ niệm về bà, về chuyện tình thuần khiết, chân thành, hy sinh của ông bà lại ùa về trong tôi. 70 năm trước, ông bà yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đó là lần ông đến nhà học nghề với bố của bà. Thời trai trẻ, ông tôi là người ưu tú, có nhiều tố chất nên được bố của bà chọn làm học trò, truyền nghề.

Ngay từ những lần gặp mặt đầu tiên, ông đã phải lòng người con gái dịu hiền, đảm đang, siêng năng của thầy mình. Bà tôi cũng thừa nhận, bà đã yêu ông ngay cái nhìn đầu tiên khi 2 người lần đầu gặp mặt.

Ông bà đến với nhau bằng tình yêu thuần khiết nhất. Cả một đời, bà luôn đứng sau chồng, dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho ông.

Bà luôn dành những đồ dùng tốt nhất, món ngon nhất cho ông. Còn mình, bà sơ sài, giản đơn đến mức “sao cũng được”. Bà yêu ông đến độ đi đâu xa cũng mong ngóng sớm về với ông.

{keywords}
Ông bà tôi lúc còn bên nhau. Cả hai là niềm vui và lẽ sống của nhau.

Thậm chí, khi già, phải vào bệnh viện trị bệnh, bà cũng đòi nhanh về với ông. Sau này, khi lẫn, bà quên hết mọi thứ, quên cả tên con cháu. Người duy nhất bà nhớ được là ông.

Ông thì khác. Dẫu yêu thương bà hết mực nhưng ông luôn cố giấu tình cảm ấy trong lòng. Thi thoảng, ông vẫn hay lạnh lùng rồi mắng yêu bà.

Thế nhưng những lúc bà ốm đau, ông lại phiền muộn, rơi nước mắt vì lo lắng. Mỗi lần như thế, ông thường động viên: “Cố lên mà sống cho có bà có ông, bà nhé”. Vừa nói, ông vừa rơi nước mắt khiến ai thấy cũng thương.

Đi đâu về, ông cũng cố gắng mua cho bà món quà gì đó, đôi khi chỉ giản đơn là tấm vải, cây lược, món ăn bà thích... Khi phải vào bệnh viện chữa bệnh, ông cũng lo bà không ai trông nom rồi luôn miệng hỏi thăm.

“Người đi không khổ bằng người ở lại”

Thương vợ , suốt chừng ấy năm, ông nấu ăn, giặt giũ và chăm sóc bà còn hơn chăm lo cho bản thân mình. Có lẽ vì thế mà khi bà bệnh, nằm viện, chỉ có ông khuyên, đưa thuốc, đút cơm, bà mới chịu ăn, chịu uống.

Tôi nhớ lần bà bệnh nặng trước khi từ giã cõi đời. Bà cứ từ chối thuốc, không chịu cho bác sĩ tiêm, thậm chí gạt máy thở ra. Chỉ khi chúng tôi nói: “Bà phải uống thuốc cho khoẻ để về với ông” bà mới đồng ý. Thế mới thấy, bà thương yêu ông đến chừng nào.

Thế rồi bà cũng ra đi, bỏ lại ông một mình. Những năm cuối đời, bà đau bệnh suốt. Và, ông luôn là người ở cạnh bên bà. Ngày bà ra đi, con cháu không ai kịp giã từ, chỉ có ông bên cạnh, được nói lời tạm biệt với bà.

{keywords}
Ông bà trong dịp mừng thọ của mình.

Được tin, tôi từ Hà Nội về quê trong nỗi đau vô hạn. Về đến nhà, tôi vào phòng bà. Đến lúc này, tôi còn không tin bà đã ra đi. Tôi nhìn mặt bà lần cuối. Nỗi đau mất người thân bóp ngẹt tim tôi khiến tôi ước mình có thể ngất đi ngay lúc ấy.

Tôi sang phòng tìm ông. Ông ôm chầm lấy tôi bằng đôi tay run run, đôi chân đứng không vững. Rồi ông òa khóc, nói: “Bà mất bà rồi cháu ạ”.

Tôi đã cố kìm nén nỗi đau, cố không khóc để ông bớt buồn. Nhưng khi nghe câu nói ấy của ông, nỗi đau trong tôi bung vỡ. Hai ông cháu ôm nhau khóc òa.

Ngày gia đình tiễn đưa bà, ông nhốt mình trong nhà và khóc như một đứa trẻ. Tôi chưa bao giờ thấy ông đau đớn, khóc nhiều đến thế. Ông từ chối ra ngoài, ông nhất quyết không đưa tiễn.

Tôi hỏi, ông nói rằng, người đi không khổ bằng người ở lại nên ông không muốn chia tay bà. Thương tiếc bà, ông không ăn uống, ngủ nghỉ suốt mấy ngày liền. Ông khóc nhiều đến khản cổ, mất cả tiếng.

Sau khi bà ra đi, ông lủi thủi một mình. Ông trầm lắng, ít cười nói. Mỗi lần lên phòng thờ, ông vẫn thường nhìn lên di ảnh của bà rồi khóc và nói: “Nhớ lắm, thương lắm nhưng bất lực bà ơi! Sao người đi không phải là tôi”.

Ở bên nhau tận 70 năm nhưng ông bà yêu nhau trọn vẹn đến những phút giây cuối cùng của đời người. Niềm vui của ông bà không phải là vật chất mà đơn giản là được bên nhau, cùng nhau nhìn con cái lớn lên và cùng nhau già đi.

Tình yêu, hôn nhân của ông bà tồn tại, phát triển theo quan điểm “hỏng thì tìm cách sửa, sai thì làm lại”. Thế nên, suốt 70 năm, mối tình ấy vẫn sâu đậm và khiến chúng tôi cảm phục, noi theo.

Đào Thị Linh

Chuyện tình 'trọn kiếp chỉ yêu một người' của vợ chồng xứ Huế

Chuyện tình 'trọn kiếp chỉ yêu một người' của vợ chồng xứ Huế

Đọc những lá thư tình ba gửi cho mẹ, tôi ngỡ ngàng trước chuyện tình siêu lãng mạn của hai người. Tình yêu ấy khiến tôi tin rằng trên đời có chuyện trọn kiếp chỉ yêu một người.

">

Cụ ông 70 năm nấu ăn, giặt giũ cho vợ: Giá mà người chết trước là tôi

Nhận định, soi kèo Elche vs Eldense, 22h15 ngày 22/3: Điểm tựa sân nhà

Đêm đó, lần đầu tiên tôi tát vợ 2 cái và mắng cô ấy bằng ngôn ngữ chợ búa. Vậy nhưng thay vì xin lỗi và năn nỉ tôi thì cô ấy lại vênh mặt...

Mấy hôm nay, căn nhà tôi ngột ngạt đến đáng sợ. Đến mức tôi chán ghét cảm giác phải về nhà, thấy mặt người vợ lăng loàn của mình.

Chưa bao giờ tôi nghĩ có ngày mình lại cần lời khuyên từ mọi người đến thế này. Cũng chưa bao giờ tôi nghĩ có ngày mình phải viết câu chuyện gia đình mình lên đây cho bàn dân thiên hạ xem. Nhưng nếu không làm vậy, chắc tôi ức chế mà làm liều mất.

Tôi năm nay 33 tuổi, là tổ trưởng tổ cơ khí của một xí nghiệp vật liệu xây dựng. Mức lương tuy không cao nhưng cũng đủ để tôi trang trải cuộc sống gia đình. Tôi lấy vợ được 3 năm và có cuộc sống khá hòa thuận. Vợ tôi nhỏ hơn tôi 8 tuổi và là nhân viên văn phòng. Cô ấy có ngoại hình ưa nhìn, vóc dáng nhỏ nhắn, đặc biệt cách nói chuyện hóm hỉnh khiến người khác thích thú. Ngày trước, tôi yêu và nhất định đòi cưới cô ấy cũng vì thế.

Cưới về, vợ chồng tôi được ba mẹ hai bên gom góp tiền mua cho căn hộ nhỏ ở ngoại thành. Tuy cũng hơi xa chỗ làm, lại có phần vắng vẻ nhưng với chúng tôi có nhà riêng ở đã là một niềm hạnh phúc. Tuy nhiên sau khi cưới về tôi mới nhận ra vợ mình rất lười biếng.

Không phải tôi chê vợ vì như vậy chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng. Cũng không phải tôi khen tôi giỏi. Nhưng từ khi về ở với nhau, số lần vợ tôi dọn nhà cửa chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ai cũng bảo cô ấy sướng khi lấy được tôi. Thậm chí khi sinh con, người chăm sóc, vệ sinh cho cô ấy cũng là tôi.

{keywords}

Tôi thương vợ con như vậy nhưng vẫn không khiến vợ tôi hài lòng. (Ảnh minh họa)

Suốt 2 năm nay tôi là người thức đêm cho con uống sữa vì vợ tôi mất sữa khi bé mới hơn 2 tháng. Cũng vì thế mà thằng bé quấn tôi còn hơn quấn mẹ nó. Sáng vợ tôi chỉ việc trang điểm rồi sửa soạn đi làm. Còn tôi tất bật lo cho con đi học rồi chạy thục mạng đến chỗ làm. Đó là những khi con tôi mạnh khỏe chứ nếu thằng bé khó chịu trong người thì tôi phải nghỉ làm trông nó.

Tôi thương vợ con như vậy nhưng vẫn không khiến vợ tôi hài lòng. Chuyện gì cô ấy cũng bắt bẻ khó chịu với tôi, đặc biệt là chuyện sở thích của tôi.

Tôi có một sở thích là chơi đá bóng. Ngoài vợ con thì tôi giành khá nhiều thời gian cho sở thích của mình. Nhưng vợ tôi không những không thông cảm mà còn gây khó dễ cho tôi. Hàng tuần cô ấy chỉ cho tôi đi đá bóng cùng chiến hữu vào tối thứ 5 và thứ 7. Mỗi lần đi được quy định đúng 2 tiếng để tôi không có thời gian nhậu nhẹt. Còn những ngày khác tôi phải ở nhà trông con và nấu ăn để cô ấy nghỉ ngơi. Mỗi lần muốn đi đá bóng nguyên ngày, tôi phải năn nỉ trước cả tuần, cô ấy cho thì đi, không thì thôi. Tôi cũng công nhận nếu bắt buộc phải ở nhà thì tôi sẽ nhăn nhó, cáu gắt.

Khi còn độc thân, tôi hay đi đá bóng lúc 21 giờ tối vì đó là thời gian đá thoải mái, sung sức nhất. Và quan trọng nhất là đội bóng của tôi lúc đó mới tập hợp được đông đủ. Nhưng sau khi cưới vợ, tôi thương cô ấy ở nhà một mình nên không đi nữa. Gần đây, thấy con đã lớn tôi mới đề nghị được tiếp tục đam mê của mình. Nhưng mỗi khi nghe tôi nói đi đá bóng 23 giờ 30 phút mới về, vợ tôi đã khóc lóc rồi viện đủ lí do để tôi ở nhà. Khi thì cô ấy bảo cô ấy sợ, khi lại nói không ngủ được nếu thiếu tôi, lúc lại nói lo cho tôi...

Nghe mãi những lí do ấy đến phát chán, tôi quyết định vẫn sẽ đi mặc cô ấy níu kéo ở nhà. Lần đầu tiên, chúng tôi im lặng cả tuần. Vợ tôi thì mặt nặng mày nhẹ rồi quát đánh con. Lần thứ 2 thì cô ấy cười mỉa khi thấy tôi về. Cứ thế, giữa chúng tôi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rạn nứt.

Nhưng những lần sau này, tôi có đi đến rạng sáng mới về thì vợ tôi vẫn vui vẻ như thường. Bất ngờ hơn khi cô ấy còn liên tục bảo tôi đi cho thoải mái. Lúc đó tôi còn nghĩ chắc vợ đã hiểu nên mới thông cảm cho tôi như vậy. Tôi còn tự bảo mình phải trân trọng và chiều chuộng cô ấy hơn.

Nếu không có buổi tối hôm ấy, chắc tôi vẫn là thằng ngốc bị cắm sừng mà không biết. Đêm đó, bạn bè hẹn nên 8 giờ tối tôi đã mặc đồ thể thao đi. Trước khi đi, tôi cũng thông báo với vợ là nay đá giao hữu nên chắc chắn sẽ nhậu đêm và về muộn. Tôi bảo vợ cứ khóa cửa ngủ trước, muộn quá thì sáng hôm sau tôi về sớm.

Sau đó tôi đi, nhưng vừa đá được nửa trận thì tôi bị trẹo chân, đành ngồi bên ngoài. Ngồi cổ vũ được lúc thì buồn chán nên tôi âm thầm lấy xe về nhà với vợ.

Nghĩ vợ đang ngủ nên tôi không bật đèn mà nhẹ nhàng dùng cửa sau vào nhà. Vào nhà, theo thói quen tôi đi tắm trước ở nhà tắm cạnh phòng bếp, nhưng khi tôi vừa đi ngang qua phòng ngủ thì nghe tiếng rên của vợ và tiếng nói cười của đàn ông.

Tôi vội vã đạp tung cửa, trước mắt tôi là vợ tôi và gã hàng xóm lớn hơn vợ tôi cả chục tuổi đang nằm trên giường mà không mảnh vải che thân. Vợ thấy tôi thì hét ầm lên rồi kéo chăn che kín người. Gã đàn ông kia thì luống cuống bò xuống giường mặc quần áo.

Đêm đó, lần đầu tiên tôi tát vợ 2 cái và mắng cô ấy bằng ngôn ngữ chợ búa. Vậy nhưng thay vì xin lỗi và năn nỉ tôi thì cô ấy lại vênh mặt hỏi tôi đã làm tròn trách nhiệm một người chồng chưa? Cô ấy nói tôi không quan tâm cô ấy mà còn bỏ bê vợ giữa đêm khuya thì bị cắm sừng là đúng, ráng mà chịu nhục. Quá bất mãn và tức giận, tôi đòi li hôn thì cô ấy gật đầu và bảo tôi làm đơn ngay đi, cô ấy kí.

Vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột nên tôi rối bời, chẳng thể suy nghĩ được gì. Tôi thừa nhận mình bỏ vợ đêm khuya như thế là không đúng nhưng như vậy có đáng để tôi bị cắm sừng không? Giờ gia đình tôi đang trên bờ vực thẳm, tôi nên làm gì đây? Nhìn con tíu tít, lòng tôi lại đau thắt. Tôi có nên tha thứ để con đủ cha mẹ hay nên bỏ ngay vì cô ta không xứng đáng làm vợ làm mẹ? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.

(Theo Trí Thức Trẻ)

">

Bí mật kinh hoàng trong phòng ngủ của vợ

友情链接