您现在的位置是:Công nghệ >>正文
Nhận định, soi kèo Kilmarnock vs Rangers, 03h00 ngày 27/2: Tin vào cửa trên
Công nghệ4人已围观
简介 Hư Vân - 26/02/2025 04:30 Scotland ...
ậnđịnhsoikèoKilmarnockvsRangershngàyTinvàocửatrêlịch bóng đá việt nam hôm nay Hư Vân - 26/02/2025 04:30 Scotland
Tags:
相关文章
Siêu máy tính dự đoán Liverpool vs Newcastle, 3h15 ngày 27/2
Công nghệHoàng Ngọc - 26/02/2025 09:22 Máy tính dự đoá ...
阅读更多Cách xoá tin nhắn định kỳ trên iPhone
Công nghệNgười dùng có thể tuỳ chọn iPhone xoá bớt tin nhắn cũ theo hạnđịnh 30 ngày hay 1 năm.iPhone sẽ tự động trả lời cuộc gọi đến bằng Siri"> ...
阅读更多Dở khóc dở cười với người lắp điều hòa quán game vui tính
Công nghệ">
...
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo Bremen vs Wolfsburg, 21h30 ngày 1/3: Tin vào khách
- Ngộ nghĩnh với bộ ảnh siêu anh hùng theo phong cách... cún cưng
- Siêu máy tính Trung Quốc ngừng hoạt động vì ảnh hưởng của vụ nổ Thiên Tân
- Truyện Viên Kẹo Ngọt Của Chú Dịch
- Nhận định, soi kèo Al Ahli Amman vs Al
- Galaxy Note 5 sẽ chính thức xuất hiện vào ngày 12/8/2015?
最新文章
-
Nhận định, soi kèo St. Pauli vs Dortmund, 21h30 ngày 1/3: Thêm trận đấu mất điểm
-
Giang Kiều miễn cưỡng cười cười, "Đương nhiên nhớ ba rồi, có đoạn thời gian không được gặp ba mà."
Vương Bằng Phi sờ sờ mặt con gái: "Ba cũng là không có cách nào, bận quá."
"Bận à, gần đây bận rộn làm gì vậy?" Cô ta thử: "Hiện tại hẳn là không có ai ở bên nói xấu chứ?"
"Đúng vậy, hiện tại không có ai nhàn thoại về anh nữa."
Vương Bằng Phi cười cười nghĩ: Hiện tại nếu có ai còn nhằm vào anh ta, anh ta có thể sẽ không nhịn tiếp nữa đâu.
Giang Kiều nhìn anh ta: "Thịt này là anh đi mua sao? Hiện tại thịt dễ mua vậy sao? Có phải gần đây cung ứng bên xưởng thịt heo không khẩn trương đến vậy nữa không?"
Vương Bằng Phi gật gật đầu: "Đúng vậy, gần đây khá là dễ mua."
Giang Kiều hít một hơi thật sâu, lại ngửi thấy mùi kem bảo vệ da.
Anh Bằng rất ít mua thịt heo về, bởi vì anh không có kiên nhẫn đi sớm xếp hàng, thịt heo mà anh mang về hôm nay chính là bộ vị ngon nhất, đi chậm tuyệt đối không có, mà anh giờ này mới về nhà, nên không có khả năng là chồng cô ta vào lúc này mới xếp hàng mua được đi? Hơn nữa nếu anh chỉ là đi lúc này, vậy sao mà biết được gần đây cung ứng thịt heo khá là rộng rãi?
Càng nghĩ lòng Giang Kiều càng nặng nề, một bàn tay sờ sờ bụng, cảm thụ được bụng phồng lên, nhìn anh ta một cái thật sâu, sau đó cười, như là lơ đãng: "Lúc anh về có phải gặp được ai không? Sao em như là ngửi thấy mùi gì đó ấy."
Cô ta phát hiện được một tích tắc cứng đờ không được che giấu tốt kia của Vương Bằng Phi.
Tầm mắt Vương Bằng Phi trôi đi một chút: "Có thể là lúc về vừa lúc đụng vào ai đó thôi."
Anh ta nói xong liền nói sang chuyện khác ngay: "Giờ em có bầu, vất vả rồi, anh cố ý mua đồ ăn ngon cho em nè, không phải em thích kẹo đậu phộng sao? Lúc này anh mua một cân."
Giang Kiều: "Em không muốn ăn kẹo đậu phộng, em chỉ muốn được gặp anh. Về sau em có rảnh liền tới xưởng tìm anh được không? Con gái cũng nhớ anh, anh thời gian dài không về nhà, ngày nào con bé cũng quấn lấy em hỏi ba."
Lời này nói đến Vương Bằng Phi mềm lòng: "Em còn đang lớn bụng, không cần quá mệt mỏi."
Đây ý là không phản đối, Giang Kiều cười: "Em biết, sẽ không để mình bị mệt."
Cô ta muốn đến xưởng thực phẩm nhiều chút để tuyên cáo chủ quyền, mặc kệ hoa dại bên ngoài của chồng cô ta là ai, cô ta mới là người vợ duy nhất bên cạnh anh ta.
Nghĩ đến đó, trong mắt Giang Kiều hiện lên một mảnh âm trầm cùng kiên quyết.
Đầu bên kia, Giang Nhược Cầm dẫn con trai về nhà mẹ đẻ một chuyến, trò chuyện với mẹ trong chốc lát, về lại nhà liền nói với mẹ chồng chị: "Thôn bên nhà mẹ đẻ con xác thật có một cái máy nghiền gạo, con đi nhìn rồi, gạo thóc nghiền ra không khác mấy với gạo ở huyện thành, giá như nhau."
"Người phụ trách nghiền gạo ở đó là một chú bác rất công chính, tuyệt đối sẽ không trộm nhẹm đi lương thực."
Mẹ chồng chị ấy nghe xong rất vừa lòng: "Nếu là vậy, vậy về sau liền sang bên nhà mẹ đẻ con đi."
Qua mấy hôm, lúc chồng Giang Nhược Cầm gánh gạo đi vào thôn Thượng Trang ấy, chị nghĩ nếu đã tới rồi liền về nhà mẹ đẻ ngồi một chốc đã, mà mới vừa ngồi không bao lâu liền thấy em trai chị ấy đã về, trong tay cầm hai túi đồ ăn.
Nhìn thấy chị gái ở đây, em trai nhỏ của chị lấy ra một túi cho chị: "Bánh hạch đào, chị cả mang về cho cháu ngoại ăn nhé."
Anh hào phóng đến vậy, làm Lưu Tuệ Chi thấy đau thịt: "Cháu ngoại con còn thiếu đồ ăn sao? Bên bà ngoại của con cũng chưa được ăn nhiều như vậy."
Mẹ lại vậy nữa, Giang Nhược Thư không nghe lời mẹ mình, vẫn cứ đưa cho chị cả, chỉ là Giang Nhược Cầm nghe mẹ mình nói như thế, hơi xấu hổ nhận lấy.
Giang Nhược Thư xụ mặt: "Chị cả, đây là cho cháu ngoại, thằng bé lớn vậy rồi, mới ăn được có mấy lần, ông bà ngoại ăn còn thiếu sao?"
Lưu Tuệ Chi vừa nghe đến đó liền không vui: "Con nói làm sao vậy con? Không hiểu chuyện gì hết, ông bà ngoại con tới cái tuổi này, có thể ăn một miếng tính một miếng, còn có mấy đứa anh em họ bên ngoại của con nữa, tụi nó cũng sống không dễ dàng, giờ con được vào thành rồi, cái khác không nói, chút đồ ăn này cũng không muốn cho sao?"
Nói đến cái này, Lưu Tuệ Chi liền thấy oán khí đầy bụng. Đều tại cái lũ bên xưởng gia cụ khi trước quấy rối.
Nếu không phải cái lũ kia nhân lúc nhà họ bàn chuyện cưới hỏi đi nói bậy, thiếu chút nữa hủy hoại luôn việc hôn nhân này, bác ta không thể không khuất nhục mà tới cửa ký kết một loạt điều ước tang nhục, cũng sẽ không để đến mức như bây giờ. Hiện tại mỗi tháng con trai chỉ cho bà ta 5 đồng tiền, còn lại đều ở trong tay vợ chồng tụi nó, lại bởi vì chưa có con, bà ta sợ chia rẽ hai đứa nó nên còn không thể quậy.
Hai đứa nó trẻ tuổi như vậy, nào biết được cái gì là tồn tiền? Bà ta cầm rồi hai đứa mới sẽ không xài bậy. Chỉ là mặc kệ bà ta nói với con trai mình như thế nào, hoặc nói bóng nói gió bên chỗ con dâu ra sao, đứa thì thoái thác, đứa thì trực tiếp coi như không nghe thấy, làm bà ta tức chết được.
Giang Nhược Thư đều phải tuyệt vọng, anh không có khả năng dung túng cho cái hành vi dán nhà mẹ đẻ này của mẹ mình, nhìn thấy mẹ còn muốn nói, anh trực tiếp bẻ nửa miếng bánh xốp nữa đưa đến bên miệng bà, sau đó lại đưa một kia cho chị cả: "Mẹ, mẹ cũng vất vả rồi, ông bà ngoại không dễ dàng, mẹ cũng không dễ dàng. Nào, mẹ nếm thử coi có ngon không, bánh này mới ra lò, rất thơm."
Bánh hạch đào đều đã vào trong miệng, Lưu Tuệ Chi đành phải nuốt lời muốn nói về, cắn từng miếng nho nhỏ, vừa hưởng thụ lại vừa thấy không nỡ: "Bán đắt, cũng là tiền nào của nấy, ngon đấy."
Ăn được vào miệng không thể nghi ngờ là hưởng thụ, nhưng mà cũng không nỡ, vì bác ta nghĩ đồ tốt thế này, nhiều đến vậy, vào miệng bác ta thì thật có chút lãng phí: "Không cần cho mẹ nữa, con ăn đi."
Dư lại bác ta muốn gói kỹ.
Kết quả con trai lại rút ra một miếng, tay mắt lanh lẹ mà bẻ thành 2 nửa, lại nhét vào trong miệng mỗi người một miếng: "Bánh này mua về là để ăn." Giang Nhược Thư lo lắng mẹ cất bánh này đi, quay đầu lại đưa ngay đến nhà bà ngoại, làm kiểu này bà chỉ thuần túy là qua tay một lần, cái gì cũng chưa ăn được, nên còn không bằng nhân lúc này ăn nhiều chút.
"Ba không ở nhà à? Hôm nay không phải ngày nghỉ sao?"
"Ba con chạy tới trường rồi, nói là gần đây em họ con lại mang về một ít sách và báo chí, ổng còn chưa có đọc xong."
"Ra vậy, con đi thăm ba." Nói rồi, anh lại rút ra trọn một miếng bánh hạch đào, làm Lưu Tuệ Chi nhìn mà thịt đau ghê gớm.
"Đúng rồi, chị cả, chị tới đây một mình sao?"
Giang Nhược Cầm lắc đầu: "Không phải, anh rể em cũng tới, ảnh đi nghiền gạo rồi."
Giang Nhược Thư: "Trưa nay ở lại ăn cơm chứ chị?"
Giang Nhược Cầm thức thời lắc đầu: "Sao vậy được? Đồ ăn nhà mình cũng không dư dả, anh chị về ăn."
Lưu Tuệ Chi cũng cảm thấy không được, vì bác ta nghĩ con gái mình về ăn cũng thôi đi, nếu con rể còn tới nữa...... đồ ăn trong nhà cũng không dư dả, mà về phần tại sao lại không dư dả... Giang Nhược Thư rất là rõ. Còn không phải là có chút dư thừa sẽ liền bị mẹ hốt đi trợ cấp cho nhà ngoại à. Anh thấy vô lực mười phần.
Sau đó, Lưu Tuệ Chi liền nghĩ tới một cái đề tài khác được quan tâm mười phần: "Con trước đừng có đi, giờ vợ con còn chưa có tin tức tốt sao?"
"Tụi con giờ mới kết hôn không được bao lâu, không nóng nảy."
Lưu Tuệ Chi ha hả cười lạnh: "Còn không nóng nảy đấy, giờ đều sắp được 1 năm rồi."
"Còn chưa có được một năm, rất nhiều nhà kết hôn 3 năm mới......"
Anh còn chưa dứt lời đã bị 3 tiếng "phi phi phi" liên tục của Lưu Tuệ Chi cắt ngang: "Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ, con nào cần dùng thời gian lâu thế, rất mau sẽ có tin tức tốt!"
Bác ta trừng mắt liếc con trai một cái: "Trước đó mẹ có đưa thuốc cho con, con có biểu vợ con uống chưa hả? Đấy chính là bà ngoại con cố ý bốc thuốc cho đấy, tốn không ít tiền đâu."
Đương nhiên là không uống rồi, vợ chồng họ còn trẻ, cũng mới kết hôn không được bao lâu, Giang Nhược Thư căn bản là không có mang thuốc về.
Không thể không nói, sau khi kết hôn, lại vào trong thành làm nhân viên tạm, anh đã thay đổi rất nhiều, không hề hướng nội ngượng ngùng như khi trước, cũng càng có chủ ý hơn.
"Mẹ, về sau mẹ biểu bà ngoại đừng có mua mấy cái đó nữa, thân thể vợ chồng con đều rất tốt, uống thuốc nhiều không có tốt."
Lưu Tuệ Chi nhíu mày: "Thuốc đó là bà ngoại con thật vất vả mới bốc về được cho con đó, không phải con chỉ để đó không uống chứ? Mau mau, về nhà sắc thuốc, cho vợ con uống đi, thuốc này hiệu quả lắm, có mấy người uống rồi liền có bầu đó, hai đứa nhất định cũng sẽ được."
Giang Nhược Thư không muốn nghe mấy cái này, "Giờ con đi đưa đồ cho ba đây, muộn chút con về."
Nói xong liền đi luôn, lưu lại 2 mẹ con Giang Nhược Cầm với Lưu Tuệ Chi hai mặt nhìn nhau.
Giang Nhược Cầm cảm thấy chị cũng nên đi, cơ mà lại bị mẹ chị nhéo lấy một phát: "Con nói thằng em con cái coi, nó càng ngày càng không nghe lời. Con nói nó như thế có phải là bị con vợ của nó dạy hư không? Hồi trước nó đều nghe lời mẹ nói, cũng đối tốt với ông bà ngoại nó, giờ là cánh cứng rồi."
Giang Nhược Cầm cười khổ: "Em trai giờ cũng thành gia lập nghiệp rồi, chắc chắn sẽ có ý nghĩ của chính mình, em nó vẫn luôn rất hiếu thảo. Mẹ, mẹ cũng không thể nói em như vậy, sẽ làm nó buồn lòng đó." Về phần ông bà ngoại, chị ấy do dự một chút, vẫn là chưa nói.
Bảo em trai chị hiếu thuận ông bà ngoại, nói thiệt nghen, chị cảm thấy hơi bị khó. Chị biết rõ, em trai vẫn luôn không quá vui với việc mẹ và ba cứ mãi trợ cấp bên nhà ngoại, chỉ là khi trước em không có quyền lên tiếng gì nên không nói thôi. Hiện tại em nó đã đứng vững chân trong thành rồi, còn cưới một cô vợ trong thành nữa, có thể tự mình đứng lên rồi, nó không muốn nghe lời nữa, vậy sẽ nghĩ cách không nghe.
Lưu Tuệ Chi: "Nó mới bao lớn đâu, lại ở bên cha vợ nó cả ngày, chắc chắn là bên đó chơi xấu rồi......"
Giang Nhược Thư dạo bộ tới trường tiểu học, thấy được ba của anh trong thư viện, ông đang cầm một tờ báo đọc.
Giang Nhược Thư thò lại gần, đấy là một tin báo, người gửi bài nói là mình lúc đi xe bus nghe được có người đang hát ca khúc chủ nghĩa tư bản, sau đó hắn ta nghe cảm thấy không thích hợp, nói thao thao bất tuyệt, tất cả đều lời lẽ mang tính phê phán, cuối cùng người bị kéo vô chuyện này phải xin lỗi trước mặt bao người, bảo đảm sẽ không hát nữa.
Đây chỉ là không cẩn thận hát nhỏ hát ra một bài hát thôi đấy, bị phản ứng như này, hơi quá đáng rồi.
Giang Nhược Thư lại nhìn trên trang đầu một cái, đây là báo trên tỉnh. Anh lại tùy tay cầm một tờ khác, sau đó thấy được ba chữ Giang Cảnh Du của đại đội Thượng Trang. Anh lập tức cười lên, thấy có chung vinh dự.
Đây là người của thôn bọn họ, đấy là em họ của anh ấy đấy.
"Mấy cái này đều là bọn họ mang về sao?"
Giang Minh Tông ừ một tiếng: "Đúng vậy, hôm qua mới đưa tới đây, còn có một chút được đưa sang bên nhà ăn. Cùng nhau đọc nhé?"
Đám báo cũ này đối với người trên tỉnh là quá hạn, có vài tờ vẫn là báo một hai tháng trước rồi, nhưng mà đối với người dưới quê như bọn họ thì ngày thường là không nhìn thấy đâu, ở trên báo có thể nhìn thấy rất nhiều thứ.
Lúc không có radio hay TV, báo chí là con đường duy nhất để họ có thể tiếp xúc với thế giới rộng lớn bên ngoài.
Giang Nhược Thư cũng thích đọc báo, lúc anh ở trong xưởng đã rất thích đọc báo cũ, chẳng qua ở trong xưởng anh phần lớn là đọc được báo cũ của thành phố, tỉnh thành thì không nhiều lắm.
Anh nhét bánh hạch đào vào trong tay ba mình: "Ba, nếm thử nè, nhân lúc nóng ăn đi."
"Con mua hả?"
"Đúng vậy, vừa lúc gặp được, liền mua một chút về cho mọi người nếm thử, con còn gặp được chị cả nữa."
Giang Minh Tông nếm một miếng: "Bánh hạch đào này hương vị khá ngon đó." Ông ấy thả báo xuống, vui vẻ nhìn con trai: "Làm cho tốt vào, tranh thủ sớm ngày chuyển chính thức, em rể họ của con đều đã chuyển chính thức rồi kìa, con có chỗ nào kém hơn nó đâu." Cái người em rể họ này hiển nhiên là cái vị nhà họ Vương kia.
Giang Nhược Thư không hé răng.
Anh ấy cũng muốn chuyển chính thức chứ, nhưng mà quá khó, lấy cái tư lịch này của anh, trừ phi kỳ tích xảy ra lần nữa.
Giang Nhược Thư có điều tự mình hiểu lấy nhất định, cha vợ của anh có thể cho anh vào xưởng làm nhân viên tạm đã không dễ rồi. Giang Nhược Thư vùi đầu vào bắt đầu đọc báo không đáp.
Nhìn thấy anh ấy như thế, Giang Minh Tông cũng không nói nữa, vừa đọc báo, vừa cắn từng miếng bánh hạch đào mà ăn. Không được bao lâu lão hiệu trưởng tới đây, nhìn thấy hai cha con này ngẩn người, sau đó cười, nói với Giang Minh Tông: "Con trai chú chính là đứa bé hiếu thảo."
Giang Minh Tông cười, trong mắt có tự hào, trên miệng lại làm thấp đi, "Nào chứ ạ, nó còn kém xa lắm."
Giang Nhược Cầm nghe mẹ chị lèm bèm một trận mới thoát thân được, một túi bánh xốp hạch đào kia rốt cuộc cũng xách đi.
Lúc này chồng chị đã xếp hàng tới lượt, gạo nhà chị đã tách vỏ thành công.
Nhìn thấy chị cầm một túi đồ, chồng hỏi: "Đây là cái gì?"
Giang Nhược Cầm cười cười: "Em trai em đã về, nó cho bánh hạch đào. Nào, anh cũng nếm thử."
" alt="Truyện Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính">Truyện Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính
-
Tôi móc súng ra, tôi cũng không biết vì sao nữa, đây chỉ là một loại bản năng, trực giác nói cho tôi biết tôi phải bảo vệ mình. Người đàn ông này rất nguy hiểm, một giọng nói vang lên và dần trở nên rõ ràng trong đầu tôi, tôi có thể cảm nhận gã đang tỉnh lại. Ban đêm là khoảng thời gian của sát thủ, tôi biết gã sẽ thức tỉnh, không ai có thể ngăn cản gã – một sát thủ có nguyên tắc.
"Nhớ cái mông của tôi không?" Tôi nghe mình nói vậy, giọng điệu ngả ngớn nhưng mang theo uy hiếp.
Người đàn ông hít một hơi thuốc, tôi nhớ ra tên hắn rồi, là Kevin Duff. Ký ức này đột nhiên xuất hiện, bởi vì tôi đã thức tỉnh. Cuộc sống của tôi được tạo nên từ những mảnh vụn, tôi có thể nhớ kỹ một số việc nhưng đồng thời cũng sẽ quên một số việc, tuy nhiên điều này không quan trọng, bởi vì một cái tôi khác sẽ chứa đựng những ký ức tôi đã quên.
Tôi không hề ngần ngại nói cho các người biết tôi bị rối loạn nhân cách đồng thời kèm theo đa nhân cách. Tôi có giấy chẩn đoán của bệnh viện, bác sĩ khuyên tôi nên chữa trị và tôi nổ súng bắn ông ta. Sau đó tôi nghênh ngang ăn mặc quần áo bệnh nhân vấy máu đi ra khỏi bệnh viện. Đúng thế, tôi trông ngầu như Chigurh trong bộ phim Không chốn dung thân* vậy, giết người, đi ra ngoài, tất cả cảnh sát đều chẳng làm được cái thá gì. Nếu như muốn dùng một từ để mô tả tôi, vậy từ đó chính là chuyên nghiệp. Tôi là một sát thủ cực kỳ chuyên nghiệp, tôi có thể vừa xách theo cái vali của mình và giết hết mọi người, vừa hành tẩu dọc bờ Tây nước Mỹ như một lữ khách. (*No Country for Old Men)
A, mẹ kiếp, trước khi gặp người đàn ông tóc vàng này tôi đúng là một lữ khách. Tôi không biết hắn tìm được tôi bằng cách nào, giống như tôi cũng không biết tại sao mình lại trở nên thế này. Tôi, hay nói cách khác là cậu ta, trước hai mươi tuổi cậu ta vẫn là một học sinh ngoan, cho đến một buổi sáng nọ, cậu ta tỉnh dậy và phát hiện trên quần áo đều là máu, đó là điểm khởi đầu của mọi thay đổi. Cậu ta hoảng sợ, nhưng cậu ta nhanh chóng phát hiện đó không phải là máu của cậu ta.
Quần áo dính đầy máu nhưng cậu ta không biết là máu của ai. Cậu ta cuống quýt xử lý bộ quần áo đẫm máu rồi lại kiểm tra giày và sàn nhà, nhưng kỳ lạ là giày rất sạch sẽ, sàn nhà cũng đã được lau dọn. Cậu ta ở một mình trong căn hộ cho thuê, chẳng có lấy một người bạn.
Đó là những gì tôi biết về tôi trong quá khứ và cái tôi đang ngủ say ở hiện tại. Tôi biết tối hôm đó tôi đã làm gì, tôi đã giết người sau đó quét dọn hiện trường và chỗ ở của mình, bởi vì quá mệt nên tôi khóa cửa lại và ngủ thiếp đi. Nhưng Ian Boyd đáng thương không hề biết điều đó, chỉ đến khi ý thức của tôi rối loạn thì cậu ta mới biết. Thật lòng mà nói người nên cảm thấy mờ mịt là tôi mới đúng, tôi là ai, tôi đến từ đâu, tôi đã trải qua chuyện gì, tôi cũng không hề biết.
Điều duy nhất tôi có thể khẳng định là tôi và cậu thanh niên tốt bụng Ian dùng chung một thân thể. Tôi hoạt động vào buổi tối, còn cậu ta là vào ban ngày. Nhưng tình trạng này đã thay đổi vào một tháng trước, vì trốn tránh Kevin Duff truy sát, tôi thường xuyên hoạt động vào ban ngày.
Trước khi trốn chạy, tôi nhận một đơn hàng lớn, e là chỉ có một mình tôi dám nhận đơn hàng đó. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, thành công khiến Kevin – một người đẹp tóc vàng mắt xanh xuất hiện. Đúng vậy, tôi còn là một người đồng tính, thích đàn ông đẹp trai. Kevin không phải là một kẻ truy sát tài ba, cho nên tôi cố ý nhường hắn, để lộ một chút manh mối cho hắn bắt kịp tôi nhưng không đủ để hắn có thể giết chết tôi. Tôi cho hắn mật ngọt, và trò chơi đuổi bắt này tiếp tục cứ như thế.
Tôi đặt súng xuống, lấy bật lửa ra và cũng châm một điếu thuốc, tôi hít một hơi thật sâu, nhả khói vào mặt hắn. Cặp mắt xanh của hắn trông cực kì đẹp đẽ trong làn khói mờ, tôi đã cứng rồi. Nhưng tôi không thể biểu hiện rõ ràng quá được.
"Bé cưng, nói xem anh tìm tới đây bằng cách nào vậy?"
Kevin chỉ vào cái vali của tôi: "Tôi gắn định vị trong đó."
"Xem ra anh cũng không cao tay hơn lần trước bao nhiêu." Tôi nâng người dậy, ngồi ở mép giường, nhặt cái hotdog mới vứt lên giường lúc nãy lên, tôi rút cái hotdog giữa ổ bánh mì ra, dùng đầu lưỡi liếm dọc theo nó, lúc làm động tác này tôi vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm. Tôi dám đánh cược vết bơ dính quanh môi tôi trông rất quyến rũ.
"Tôi biết sự tồn tại của cái định vị đó." Tôi nuốt trọn cái hotdog sau đó lại nhả ra, môi tôi thậm chí còn dừng trên nó một chút: "Nhưng nếu như bỏ nó, trò chơi của chúng ta sẽ kết thúc ngay, đúng không? Tôi dám chắc anh không thể tìm được tôi."
"Đúng vậy." Kevin thoải mái thừa nhận: "Tôi không chuyên nghiệp như thế, Ian. Tôi phải thừa nhận cậu là một thiên tài ở phương diện này."
Tôi rất vui vẻ, bởi vì người đẹp mắt xanh của tôi khen tôi.
Thế là tôi buông cái hotdog, đi đến trước mặt hắn, dạng hai chân ngồi trên người hắn, tôi vòng tay quanh cổ hắn và vươn lưỡi liếm lỗ tai của hắn: "Chúng ta thật sự giống như một cặp tình nhân bỏ trốn vậy. Người yêu gặp nhau thì phải làm một số việc, anh có biết không, Kevin yêu dấu? Huống hồ lần này anh giấu định vị rất khá, tôi tìm một lúc lâu mới thấy. Phần thưởng cho anh là anh có thể muốn tôi."
Tay của Kevin đã sớm luồn vào trong áo sơ mi của tôi, ngón tay với những vết chai do cầm súng trong thời gian dài lướt qua lồng ngực khiến tôi lập tức hưng phấn. Tôi không nhịn được mà ưỡn eo về phía trước, vùi mặt vào mái tóc vàng của hắn. Tóc của hắn rất mềm, hơn nữa còn mang theo mùi dầu hội hoa hồng rất dễ chịu, cho dù đang truy đuổi tôi không ngừng nghỉ, Kevin vẫn là một bé ngoan thích sạch sẽ.
Có thứ gì nóng rực cộm thân dưới của tôi. Tôi biết đó là gì, thế là tôi khẽ cười một tiếng, nhón chân lên để cơ thể của mình rời khỏi chân Kevin một chút, tôi nhanh nhẹn giật quần hắn xuống và sau đó cởi quần mình, tôi nhắm ngay dương v*t đã cứng rắn từ lâu của hắn và ngồi xuống, bởi vì không có bôi trơn, tôi có thể cảm nhận hắn khó khăn di chuyển trong cơ thể mình, tôi thử đi thử lại mấy lần nhưng vẫn không thể thuận lợi. Tôi tức tối đứng dậy định ngồi xuống lần nữa, Kevin liền kéo tôi lại, sau đó lấy một ống dầu bôi trơn nhỏ từ trong túi ra, bôi một chút lên tay và đưa ngón tay vào bên trong tôi.
Cơ thể tôi thình lình giật thót một cái, Kevin dùng một tay đè tôi lên tường, ngón tay vẫn ra vào trong cơ thể tôi. Ba ngón tay nhanh chóng di chuyển thông thuận, tuy nhà nghỉ giá rẻ hơi ồn, hiệu quả cách âm cũng không tốt lắm, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng lép nhép truyền tới từ phần thân dưới. Tôi mở chân rộng hơn nữa, toàn bộ cơ thể gần như dán chặt lấy tường, tôi bắt lấy tay Kevin ra hiệu đủ rồi.
"Vào đi." Tôi vặn vẹo uốn éo eo: "Tôi sắp không chờ được nữa rồi."
Kevin vuốt tóc của tôi, hắn cử động cơ thể một cái liền vào bên trong tôi. Cảm giác nóng bỏng xuyên thấu người tôi, tiếng kêu sắp vụt khỏi miệng tôi cứ thế bị chặn lại. Tiếp theo hắn chậm rãi ra vào, phần đầu dương v*t còn chưa hoàn toàn rời đi lại đâm vào, tôi phát ra một tiếng rên rỉ sung sướng, hoàn toàn không để ý phía sau bức tường có người hay không.
Sau mấy lần đâm sâu, Kevin bắt đầu ra vào tôi một cách quy luật, tôi nâng eo theo từng cử động của hắn, đồng thời tôi cũng dùng một tay để thủ dâm.
Tưởng tượng gương mặt của Kevin ở sau lưng, tôi nhanh chóng bắn ra. Lúc hắn lên đỉnh trông cực kỳ gợi cảm, mồ hôi sẽ thấm ướt những sợi tóc rối trên trán hắn và chảy dọc theo hàng mi vàng, tiếp tục chảy xuống làn da màu lúa mạch của hắn, xuống dưới nữa sẽ là thứ đang chôn vùi trong cơ thể tôi.
Cái thứ đó trông rất đẹp.
"A... Ư..." Tinh dịch bắn ra khỏi tay tôi, tôi thở hổn hển, Kevin phía sau lại di chuyển nhanh hơn, tôi đang cảm thấy mệt mỏi sau khi lên đỉnh, đột nhiên hắn lại tăng mạnh lực khiến tôi suýt kêu thành tiếng.
Khốn nạn hơn nữa là hắn còn va chạm vào điểm nhạy cảm bên trong tôi.
"Kevin... Anh... Ha... Chậm một chút..." Tôi dựa trên tường, hắn siết chặt eo tôi, kéo tôi dán chặt vào người hắn và dùng một cái tay khác cạy miệng tôi ra.
"Cậu bắn quá nhanh... Đây là một chút trừng phạt cho cậu." Kevin cúi người nói nhỏ bên tai tôi, động tác của hắn cũng không hề dừng lại, liên tục ma sát điểm mẫn cảm của tôi, hai chân tôi mềm nhũn, suýt nữa đã trượt xuống dọc theo tường.
Tôi muốn cầu xin hắn nhanh lên, nhưng ngón tay của hắn đang cầm tù lưỡi của tôi khiến tôi nói không thành lời, miệng mở rộng nước bọt liền chảy xuống.
"Tôi thích cơ thể nhạy cảm khác hẳn tính cách này của cậu." Kevin lại va chạm mấy lần, tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng trong khoảnh khắc, một sự tê dại khó miêu tả lan ra khắp người từ điểm kia, tôi sung sướng tới nỗi không thể nói nên lời. Chỉ có thể há to mồm, mặc cho nước bọt chảy xuống tới ngực.
Tôi hoàn toàn mềm nhũn, Kevin nâng tôi lên và ném tôi lên giường. Trong phòng không bật đèn, nhờ ánh trăng tôi có thể trông thấy thứ đó của hắn còn đang nảy lên nảy xuống. Tôi vươn tay vuốt tóc mình ra sau, dạng hai chân nằm trên cái giường nhỏ chật chội, bày ra một tư thế cực kỳ quyến rũ trước mặt người đẹp tóc vàng.
"Một lần nữa." Tôi gọi mời.
Kevin đương nhiên sẽ không từ chối. Tôi thích nhất là sự trung thực trước sau không đổi của hắn.
Hắn bò lên giường, đỡ hai chân tôi vòng quanh eo hắn, tôi lập tức quấn lấy như loài nhuyễn thể, vội vàng phơi bày phía sau còn đang mấp máy cho hắn xem, bên trong chỉ chảy ra một ít chất lỏng trong suốt. Vừa rồi Kevin vẫn chưa bắn.
Sức bền của người đàn ông này thật sự là đáng sợ.
Tôi nhìn lướt qua thằng nhỏ còn đang sung sức của Kevin. Giống là cố ý trêu chọc hắn, tôi dùng sức nhổm lưng dậy làm cơ thể dán sát hắn hơn. Kevin lập tức giữ chặt eo tôi, kéo tôi về phía hắn, sau đó dương v*t của hắn lại đi vào bên trong tôi lần nữa.
Tôi kêu lên một tiếng gợi tình, định vươn tay tự mình giải quyết phía trước. Nhưng Kevin lấy ra hai cái còng tay từ mép giường, khóa hai tay tôi vào đầu giường. Cũng may giường nhà nghỉ rất nhỏ, bằng không tôi cũng không chắc tay mình đủ dài.
Kevin không phải là cảnh sát, hắn mang theo còng tay cũng không phải là để bắt tôi, mà chỉ để tăng thêm tình thú mà thôi. Tôi thả lỏng cơ thể, bẹn đùi cọ lấy eo Kevin. Tôi nheo mắt lại, ung dung nhìn hắn.
"Kevin yêu dấu, anh định giải quyết giúp tôi sao?"
"Tôi không tốt bụng vậy đâu bé cưng." Kevin cầm lấy cái cà vạt tôi ném trên giường và buộc dương v*t dựng thẳng của tôi lại và nói: "Lần này cậu không thể tự sung sướng trước rồi."
"Kevin, anh là đồ ma lanh..." Tôi giật mạnh còng tay, giường lắc lư một cái kịch liệt, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
"Phương diện này thì tôi chuyên nghiệp lắm, Ian." Kevin nhếch miệng cười, nhìn tôi từ phía trên, một sợi tóc vàng rũ xuống. Hắn quỳ gối giữa hai chân tôi, nắm lấy eo tôi và bắt đầu chậm rãi chuyển động. Kevin luôn chuyên nghiệp hơn tôi, hắn biết nóng vội sẽ không mang lại khoái cảm cho cả hai, sự tra tấn chậm chạp này mới sung sướng tột đỉnh.
Tôi hơi nâng eo lên phối hợp với động tác của hắn để hắn có thể tiến vào sâu hơn, đồng thời tôi còn cố ý dẫn dắt hắn đến điểm mẫn cảm của tôi. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra tác hại của việc này, tay của tôi đã bị trói, chẳng thể nào thủ dâm được mà hắn cứ cọ nhẹ bên trong tôi, khiến phía trước của tôi dần có cảm giác lại. Tôi cúi đầu nhìn, cái cà vạt vẫn buộc lấy dương v*t của tôi không chặt không lỏng, với tôi mà nói nó là một sự trừng phạt to lớn.
Tôi không vặn vẹo eo của mình nữa, nằm yên trên giường y như tượng gỗ, hai chân vốn vòng lấy eo Kevin cũng dần thả lỏng. Kevin phát hiện sự thay đổi của tôi, hắn bắt lấy bắp chân của tôi và tiếp tục.
Tôi bị hắn hành hạ đến cắn môi, chỉ mong bây giờ có thể thoát khỏi còng tay. Nhưng tôi vùng vẫy mấy lần khiến giường lắc lư dữ dội hơn, nhưng chỉ làm sự tra tấn này khó chịu hơn mà thôi.
Tôi há miệng thở phì phò, ngẩng đầu nhìn người đẹp tóc vàng. Bên dưới tôi đã đứng thẳng hoàn toàn, nhưng tất cả máu trong người tôi như bị chặn lại, điều này suýt làm tôi ngạt thở. Tôi ngóc đầu lên, vặn vẹo cơ thể mấy lần, nói với Kevin: "Kevin... Cho tôi..." Giọng nói của tôi run rẩy, tôi căm hận sự hèn hạ của mình. Mỗi lần làm tình với Kevin đều là tôi bắt đầu, cuối cùng người chật vật khóc lóc xin tha vẫn là tôi.
"Bé Ian yêu dấu, cậu trông như sắp khóc rồi này." Kevin nhéo mông tôi, giọng tràn đầy ý cười: "Hài lòng với lần phục vụ này chứ?"
"Ha... Không hài lòng... Đương nhiên là không..." Những lời tôi nói bị cú va chạm đột ngột của hắn ngắt ngang: "Cho tôi bắn..."
"Nhưng tôi còn chưa bắn mà? Em yêu... Ưm..." Hắn bỗng nhiên rên nhẹ một tiếng, dương v*t chôn trong cơ thể tôi run lên vài lần, tiếp theo một dòng chất lỏng ấm áp lướt qua bên trong tôi và chậm rãi chảy ra ngoài, hắn hài lòng lui ra. Sau đó hắn mới cởi cà vạt cho tôi, tôi bắn mạnh ra ngoài như bài tiết mất kiểm soát, tinh dịch màu ngà sữa bắn tung toé trên ngực Kevin.
Tôi thở hổn hển ngã xuống giường, cảm giác như sức lực cả người đều mất ráo. Đầu tôi vô lực rũ bên đầu giường, tôi cũng không còn quan tâm đến việc mở còng tay nữa.
Kevin nằm xuống bên cạnh tôi. Giường của nhà nghỉ giá rẻ thật sự quá nhỏ với hai thằng đàn ông, nó cũng không chịu nổi sức nặng của hai người, ngay từ đầu nó đã kêu kẽo kẹt rồi.
"Bây giờ tôi có thể giết cậu." Kevin thì thầm bên tai tôi.
"Anh không giết được tôi." Tôi mệt mỏi nói, xoay đầu sang nhìn hắn, liếm môi một cái: "Vào lần sau gặp lại, tôi vẫn sẽ hỏi anh có nhớ cái mông của tôi hay không thôi."
"Cậu nói đúng, tôi sẽ nhớ nó. Nhưng mà..." Kevin đột nhiên thò tay xuống dưới, đưa vào bên trong vừa trơn vừa ướt của tôi: "Tôi thật sự rất muốn đặt máy định vị trong này."
"Vậy tôi sẽ không lấy ra." Tôi nháy mắt mấy cái với hắn.
Kevin cười, đồng thời đến gần tôi hơn.
"Hôn tôi đi." Tôi nói.
Kevin không trả lời tôi, cặp mắt xanh nhìn tôi chăm chú.
" alt="Truyện Viện Điều Dưỡng Đồng Xanh">Truyện Viện Điều Dưỡng Đồng Xanh
-
Truyện Nhị Thứ Nguyên Sa Đọa Hệ Thống
-
Nhận định, soi kèo Al Duhail vs Al Shahaniya, 20h45 ngày 28/2: Niềm tin cửa trên
-
" alt="Cận cảnh Huawei Honor 4C sắp ra mắt tại Việt Nam">Cận cảnh Huawei Honor 4C sắp ra mắt tại Việt Nam