您现在的位置是:Thể thao >>正文
Những hành vi bị nghiêm cấm theo Luật An ninh mạng mới được Quốc hội thông qua
Thể thao61681人已围观
简介6 nhóm hành vi bị nghiêm cấmLuật An ninh mạng gồm 7 Chương,ữnghànhvibịnghiêmcấmtheoLuậtAnninhmạngmới...
![]() |
6 nhóm hành vi bị nghiêm cấm
Luật An ninh mạng gồm 7 Chương,ữnghànhvibịnghiêmcấmtheoLuậtAnninhmạngmớiđượcQuốchộithôson heung-min 43 Điều quy định về hoạt động bảo vệ an ninh quốc gia và bảo đảm trật tự, an toàn xã hội trên không gian mạng; trách nhiệm của cơ quan, tổ chức, cá nhân có liên quan.
Các hành vi bị nghiêm cấm được quy định tại Điều 8 của Luật này. Cụ thể, Luật nghiêm cấm việc sử dụng không gian mạng để thực hiện những hành vi quy định tại khoản 1 Điều 18 của Luật An ninh mạng: “Sử dụng không gian mạng, công nghệ thông tin, phương tiện điện tử vi phạm pháp luật về an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã hội bao gồm: Đăng tải, phát tán thông tin trên không gian mạng có nội dung quy định tại các khoản 1, 2, 3, 4 và 5 Điều 16 và hành vi quy định tại khoản 1 Điều 17 của Luật này; Chiếm đoạt tài sản; tổ chức đánh bạc, đánh bạc qua mạng internet; trộm cắp cước viễn thông quốc tế trên nền internet; vi phạm bản quyền và sở hữu trí tuệ trên không gian mạng; Giả mạo trang thông tin điện tử của cơ quan, tổ chức, cá nhân; làm giả, lưu hành, trộm cắp, mua bán, thu thập, trao đổi trái phép thông tin thẻ tín dụng, tài khoản ngân hàng của người khác; phát hành, cung cấp, sử dụng các phương tiện thanh toán trái phép; Tuyên truyền, quảng cáo, mua bán hàng hóa, dịch vụ thuộc danh mục cấm theo quy định của pháp luật; Hướng dẫn người khác thực hiện hành vi vi phạm pháp luật; hành vi khác sử dụng không gian mạng vi phạm pháp luật về an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã hội”.
Luật An ninh mạng cũng quy định nghiêm cấm sử dụng không gian mạng để: Tổ chức, hoạt động, cấu kết, xúi giục, mua chuộc, lừa gạt, lôi kéo, đào tạo, huấn luyện người chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam; Xuyên tạc lịch sử, phủ nhận thành tựu cách mạng, phá hoại khối đại đoàn kết toàn dân tộc, xúc phạm tôn giáo, phân biệt đối xử về giới, phân biệt chủng tộc; Thông tin sai sự thật gây hoang mang trong nhân dân, gây thiệt hại cho các hoạt động kinh tế - xã hội, gây khó khăn cho hoạt động của cơ quan nhà nước hoặc người thi hành công vụ, xâm phạm quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân khác.
Các hành vi bị nghiêm cấm còn gồm việc sử dụng không gian mạng để: Hoạt động mại dâm, tệ nạn xã hội, mua bán người; đăng tải thông tin dâm ô, đồi trụy, tội ác; phá hoại thuần phong, mỹ tục của dân tộc, đạo đức xã hội, sức khỏe cộng đồng; Xúi giục, lôi kéo, kích động người khác phạm tội.
Nhóm hành vi thứ 2 bị nghiêm cấm, theo quy định của Điều 8 Luật An ninh mạng là thực hiện tấn công mạng, khủng bố mạng, gián điệp mạng, tội phạm mạng; gây sự cố, tấn công, xâm nhập, chiếm quyền điều khiển, làm sai lệch, gián đoạn, ngưng trệ, tê liệt hoặc phá hoại hệ thống thông tin quan trọng về an ninh quốc gia.
Các hành vi sản xuất, đưa vào sử dụng công cụ, phương tiện, phần mềm hoặc có hành vi cản trở, gây rối loạn hoạt động của mạng máy tính, mạng viễn thông; phát tán chương trình tin học gây hại cho hoạt động của mạng máy tính, mạng viễn thông, phương tiện điện tử; xâm nhập trái phép vào mạng máy tính, mạng viễn thông hoặc phương tiện điện tử của người khác là nhóm hành vi thứ ba bị nghiêm cấm.
Điều 8 của Luật An ninh mạng cũng quy định rõ 3 nhóm hành vi khác cũng bị nghiêm cấm, bao gồm: Chống lại hoặc cản trở hoạt động của lực lượng bảo vệ an ninh mạng; tấn công, vô hiệu hóa trái pháp luật làm mất tác dụng biện pháp bảo vệ an ninh mạng; Lợi dụng hoặc lạm dụng hoạt động bảo vệ an ninh mạng để xâm phạm chủ quyền, lợi ích, an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã hội, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân hoặc để trục lợi; Hành vi khác vi phạm quy định của Luật này.
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo Rayo Vallecano vs Villarreal, 22h15 ngày 22/2: Không dễ cho khách
Thể thaoChiểu Sương - 22/02/2025 02:18 Tây Ban Nha ...
【Thể thao】
阅读更多Apple phải đền bù 7.400 USD cho nạn nhân của iPod nano
Thể thaoMột người phụ nữ Tokyo bị bỏng tay khi dùng iPod nano đã được bồi thường 600.000 yên Nhật ( tương đương với 7.400 USD).
Theo báo cáo của Wall Street Journal, chiếc máy nghe nhạc của người phụ nữ này đã bị quá nóng trong khi nạp điện đến nỗi mà nó làm xém mặt bàn và làm bỏng tay của cô.
">...
【Thể thao】
阅读更多Truyện Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính
Thể thao...
【Thể thao】
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo Nam Định vs Bình Định, 18h00 ngày 24/2: Sáng cửa dưới
- Hãng Nokia trình làng loạt điện thoại Asha mới
- Intel Việt Nam giới thiệu dòng CPU Xeon E5
- Intel Việt Nam giới thiệu dòng CPU Xeon E5
- Nhận định, soi kèo Southampton vs Brighton, 22h00 ngày 22/2: Quà tặng từ The Saints
- Máy game PSP được ưu ái thêm màu mới
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Casa Pia vs Gil Vicente, 22h30 ngày 22/2: Hướng tới Top 4
-
"Giám đốc, đây là đơn xin từ chức của tôi." Mộc Chẩm Khê mắt nhìn thẳng đi vào, đem đơn xin từ chức đặt trên bàn đối phương.
Giám đốc nghe vậy ngẩng đầu lên, anh ta đang đeo một cặp kính gọng đen, trong đôi mắt sau tròng kính hiện rõ sự thất vọng: "Nhất định phải kiên quyết như vậy sao?" Anh ta nâng cằm, "Ngồi xuống đi."
"Không cần ngồi đâu." Mộc Chẩm Khê hơi mỉm cười, "Đồ đạc của tôi đều đã thu thập xong, lát nữa còn phải ra sân bay."
"Ra sân bay?"
"Đi ra ngoài thay đổi tâm trạng."
"Tôi có thể cho em một kỳ nghỉ dài hạn, em nghỉ ngơi đầy đủ rồi quay lại."
Mộc Chẩm Khê mỉm cười không nói.
Giám đốc nhìn cô một hồi lâu, biết không thể giữ được, tháo mắt kính xuống, mệt mỏi nhéo sống mũi, thở dài nói: "Được rồi, tôi sẽ báo phòng tài vụ thanh toán tiền lương cho em". Anh ta khoác tay, "Đi ra ngoài đi."
Công ty nơi Mộc Chẩm Khê làm là một công ty game, tuy quy mô nhỏ như chim sẻ nhưng được đầu tư tốt.
Mộc Chẩm Khê là một trong những họa sĩ (Game Artist) chính của công ty, nhờ tài vẽ xuất sắc giúp cô vừa bắt đầu đi làm đã bộc lộ tài năng trong bộ phận mỹ thuật. May mắn thay, cô đã nhận được phản hồi tốt từ dự án trong năm đầu tiên. Có một câu nói rằng: "Game Art tốt nhất là Game Art không thể vẽ ra được." Được công ty công nhận là một họa sĩ giỏi, vẽ tranh nhanh nhất, đẹp nhất, "Bàn tay vàng" Mộc Chẩm Khê đã trở thành người biên tập trò chơi và được thăng tiến lên vị trí chủ chốt của bộ phận mỹ thuật trong năm thứ ba.
Năm nay là năm thứ tư cô làm việc ở công ty, mang lại thành công lớn cho các dự án, được người chơi khen ngợi, nhất là phong cách vẽ. Cô chịu trách nhiệm chính về việc quản lý phong cách vẽ nên tiền thưởng cho dự án cũng cầm đến mỏi tay.
Mọi người trong toàn bộ nhóm dự án đều rất hào hứng, vui mừng khôn xiết, chỉ có cô là tâm sự nặng nề.
Công ty không lớn, tin tức về việc Mộc Chẩm Khê muốn từ chức đã được lan truyền từ lâu. Sau khi Mộc Chẩm Khê nộp đơn xin từ chức, cô thu dọn bản vẽ trên bàn, nhét vào ba lô, nhìn những khuôn mặt đang ủ rũ nhìn xuống xung quanh, dừng lại, cúi người về phía trước và đặt khuỷu tay lên vách ngăn bàn làm việc. Cô uể oải liếc nhìn xung quanh rồi cười đùa với họ: "Có chuyện gì vậy? Chậc chậc, những người biết thì biết rằng tôi xin từ chức, những người không biết còn cho rằng mấy người đang túc trực bên linh cữu của tôi đấy."
Giọng nói của cô không trong trẻo như hầu hết các cô gái khác, ngược lại có một chút khàn khàn. Khi nói, âm đuôi bị nuốt vào một chút, đây là một âm điệu rất lạ nhưng lại trầm lắng và bắt tai.
Tất cả mọi người đều cười không nổi.
Mộc Chẩm Khê xụ mặt, làm bộ như khi mang hạng mục đi tới, vỗ bàn nói: "Đều tươi tỉnh lại cho tôi, một đám già đầu rồi, là tôi chủ động từ chức, không phải bị đuổi việc, vẻ mặt đưa đám như vầy cho ai xem?"
Mọi người đều sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cô gái phụ trách nguyên tác vẽ nhân vật nói: "Chị Mộc Mộc, tiếp theo chị định đi đâu?"
Một người nói, và sau đó tất cả mọi người đều mở miệng.
"Sao chị lại từ chức? Rõ ràng là tóc chị vẫn còn dày như vậy mà."
"Ừ, dù sao cũng phải đợi nhận tiền thưởng cuối năm rồi tính sau."
"Năm nay, dự án của chúng ta kiếm được nhiều tiền nhất, nếu không chị chờ kiếm thêm một khoản, không được thì chị hãy đi."
"Đi chỗ nào, lão đại mang em theo với."
Mộc Chẩm Khê nghe rất vui.
Cô từng bước đi qua, đe dọa nói: "Mấy người, lời này để ông chủ nghe được, tất cả đều bị đuổi việc."
Mọi người cười lớn tiếng.
Lời cô nói dọa cả đám người, môi trường làm việc tại công ty rất tốt, đãi ngộ cao, ông chủ bình dị gần gũi, chỉ duy nhất phải tăng ca, nhưng có công ty game nào mà không tăng ca đâu. Tổng thể mà nói thì đây là một công ty tốt, vì vậy mọi người không thể nghĩ ra vì sao cô lại muốn từ chức.
"Tôi làm việc mệt mỏi nhiều năm rồi, muốn ra ngoài thư giãn một chút." Mộc Chẩm Khê luôn giải thích lý do như thế với đồng nghiệp.
Đồ đạc của cô rất ít, ngoại trừ một xấp bản vẽ thủ công không ảnh hưởng đến bí mật của công ty thì cũng chẳng còn gì, cho hết vào trong túi, tay xách ba lô màu đen đã giặt đến sắp phai màu, quay lưng về phía mọi người thoải mái vẫy vẫy tay, giống như ngày đầu tiên cô đến công ty, nhẹ nhàng mà rời đi.
Mộc Chẩm Khê như đám bèo trôi, xuôi theo dòng nước, tới đâu thì tới, cũng không thấy cô lưu luyến với bất cứ điều gì.
***
Mộc Chẩm Khê đặt chiếc ba lô lên ghế sofa, mang bản vẽ ra rồi đặt nó trên bàn trong phòng làm việc. Điện thoại di động trong túi rung lên, cô dừng việc lật bản vẽ, ngón tay đè lên trang giấy, lấy di động ra, nhìn ID người gọi và vuốt lên để nghe.
"Hmm." Cách chào độc đáo của Mộc Chẩm Khê.
"Người bận rộn đã có thời gian trả lời điện thoại rồi à?"
"Người bận rộn đã từ chức và bây giờ là người rất rảnh rỗi."
"Cậu..." Âu Tiếu Lê gần như bị cô làm cho choáng váng, thật lâu với tìm lại được giọng nói của chính mình, "Cậu có bị điên không? Cậu có biết game của cậu hot đến mức nào không? Tớ thấy trên mạng nói rằng công ty các cậu mỗi người được phát 30 tháng tiền lương, mỗi người còn được thưởng 1 chiếc xe hơi."
"Giả đấy." Mộc Chẩm Khê đính chính nói nhẹ.
"Sự thật là..." Ân Tiếu Lê nhịn không được nhiều chuyện.
"Không có xe đâu."
"30 tháng tiền lương..."
"Chà, cái này thì lại là thật, hơn nữa mình còn được phát 60 tháng."
"Chết tiệt!" Âu Tiếu Lê vô cùng phẫn nộ, "Vậy mà cậu còn từ chức! Cậu..." Âu Tiếu Lê thao thao bất tuyệt mà quở trách Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê mỉm cười, cô tuy rằng nhân duyên không tệ nhưng bạn bè thân thiết lại không có mấy người, Ân Tiếu Lê được tính là một trong số đó. Một mặt bởi vì công việc quá bận rộn, không có thời gian, một mặt bởi vì quá lười vận động. Trong nhà quá yên tĩnh, việc lắng nghe những lời vặn vẹo của Ân Tiếu Lê cũng không tệ chút nào.
Mộc Chẩm Khê bật loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên, tự mình sắp xếp bản vẽ. Một lúc sau, nghe Ân Tiếu Lê nói đến cuối cùng, tắt chế độ rảnh tay và một lần nữa đặt điện thoại lên tai, thấp giọng lấy lòng nói: "Tớ sai rồi, cậu tha thứ cho tớ lần này đi, được không?"
"A!"
Ân Tiếu Lê phản ứng còn lớn hơn vừa rồi.
Ân Tiếu Lê rít gào: "Họ Mộc, cậu có thể đừng trêu chọc tớ không?"
Mộc Chẩm Khê không nói nên lời: "... Tớ trêu chọc cậu khi nào?"
Ân Tiếu Lê rống lên: "Cậu nghe giọng nói của cậu đi, không thể nói chuyện điện thoại với cậu được nữa, nổi cả da gà da vịt rồi đây này."
Mộc Chẩm Khê: "..."
Ân Tiếu Lê nói trước khi cúp máy: "Tớ đột nhiên nhớ ra một chuyện. Cậu đã từ chức thì có thời gian để yêu đương rồi, người mà tớ nói với cậu hai ngày trước, cậu có muốn gặp hay không?"
"Người nào?"
"Bạn của bạn của tớ, mới du học về, Tiến sĩ Văn học, cong queo, trông như tiên nữ, tớ có ảnh đây, cậu có muốn xem không?"
Mộc Chẩm Khê vừa định nói không cần, nhưng suy nghĩ lại, nhìn xem cũng không sao, giọng điệu tùy ý nói: "Được rồi, cậu gửi WeChat cho tớ đi."
Ngay sau khi cúp máy, điện thoại "Ting" một tiếng, Mộc Chẩm Khê sắp xếp bản vẽ, đặt nó ở nơi quen thuộc mới mở điện thoại ra, ấn mở tin nhắn của Ân Tiếu Lê, mở hình ảnh ra xem.
Trên đó là ảnh được chụp tại một thư viện ở nước ngoài, hai bên có giá sách bằng gỗ sồi cao, một người phụ nữ dáng người thon dài đang dựa vào một bên giá gỗ đọc sách, thần sắc yên tĩnh chăm chú, mặt nghiêng mềm mại. Ánh nắng vàng xuyên qua giá sách rơi vào ánh mắt, sống mũi, gương mặt cùng bờ vai của nàng.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng, thật thanh tao và xinh đẹp nhưng một yêu tinh lạc vào thế giới.
Mộc Chẩm Khê nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Ân Tiếu Lê: "Cậu có ảnh chính diện không?"
Ân Tiếu Lê: "Không có, để tớ hỏi giúp cậu một chút?"
Mộc Chẩm Khê: "Được."
Ân Tiếu Lê: "Rốt cuộc cũng có người lọt vào mắt xanh của cậu, thật không dễ dàng."
Mộc Chẩm Khê mỉm cười trầm mặc, không trả lời, chờ tin tức từ Ân Tiếu Lê.
" alt="Truyện Biệt Lai Hữu Dạng">Truyện Biệt Lai Hữu Dạng
-
" alt="Dế 'khủng' của Nokia không có camera 12MP"> Dế 'khủng' của Nokia không có camera 12MP
-
Truyện Mạt Thế Chi Phế Vật
-
Nhận định, soi kèo Leipzig vs Heidenheim, 21h30 ngày 23/2: Chiến thắng thứ 5
-
Hơn mười mấy phút sau, trước sự cầu nguyện thành kính của 30 người trên xe, rốt cuộc chiếc xe cũng đã dừng tại một bãi đất hình tam giác mà được gọi là trạm xe của Thị trấn Lâm Tuyền. Trên bãi đất tam giác ấy chia thành 4 con đường, đây là lần đầu tiên Diệp Phàm đến thị trấn Lâm Tuyền. Hắn đang ì ạch mang theo một chiếc ba lô với khuôn mặt ngơ ngác mà đứng trước bốn con đường hình chữa thập này, cũng không biết đường nào tới Ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền
Bởi hôm nay là ngày đầu tiên hắn tới thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương này để nhận việc nên hắn không muốn để lại ấn tượng xấu cho ban lãnh đạo thị trấn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm vốn là người ở huyện Cổ Xuyên thuộc thành phố Mặc Hương tỉnh Nam Phúc. Cha mẹ hắn đều là những công chức nhà nước bình thường.
Diệp Phàm từ nhỏ vốn đã thông minh. Năm tuổi đã đi theo mẹ đến lớp tiểu học để chơi, cứ thế đùa nghịch mà cậu đã nhập học, chín tuổi thì tốt nghiệp tiểu học, mười lăm tuổi thi đỗ vào trường đại học Hải Giang - một trường luôn thuộc top10 trường đại học tốt nhất cả nước, năm nay mười chín tuổi thì đã tốt nghiệp, trải qua nhiều khó khăn trắc trở, Diệp Phàm đã thi đậu để vào làm nhân viên của thành phố Mặc Hương
Trước đó hắn nhận được thông báo là sẽ được phân công ở Thành phố Mặc Hương, nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà nói khó bố trí công việc ở Thành phố Mặc Hương, đành phải phân công tới huyện Ngư Dương - một huyện nghèo khó nhất của cả thành phố. Người ta nói là vì ở đó có nền kinh tế quá mức lạc hậu, đã làm cho công cuộc xây dựng kinh tế của cả thành phố Mặc Hương bị trì trệ.
Thông qua nhiều cuộc thảo luận của ủy viên thường vụ Huyện ủy cùng với những cuộc kiểm chứng lặp đi lặp lại. Cuối cùng cũng đã đưa ra kết luận nguyên nhân hiện tại là do thiếu nhân tài. Vì thế huyện đã đề nghị lên ban lãnh đạo thành phố để điều động một số sinh viên tới nhận việc tại thành phố Mặc Hương lần này xuống huyện để trợ giúp, bởi vì sinh viên ra trường ở huyện Ngư Dương cũng có nhưng số sinh viên chịu về làm thì ít đến thê thảm.
Lúc ấy số sinh viên được bổ nhiệm cùng đợt đến Thành phố Mặc Hương cũng không ít nhưng một số đã có "tai mắt" thăm dò và sớm biết được tin tức nên đã mang quà cáp đi cửa sau, cứ thế ung dung bước qua, cuối cùng thì được "thần linh hộ mệnh" và được giữ lại ở thành phố Mặc Hương.
Nói ngay như Trương Kính bạn học của Diệp Phàm, người ta do có chỗ dựa vững chắc sau lưng nên trực tiếp được phân tại Ủy ban nhân dân thành phố Mặc Hương công tác.
Còn Diệp Phàm trong thời gian nghỉ hè thì lại ra bên ngoài chơi, cộng với "tai mắt" không linh hoạt và thêm một nguyên nhân nữa là ba mẹ hắn đều chỉ là những nhân viên làm công ăn lương bình thường. Nên kết quả là sau khi đi dạo chơi về thì nhận được thông báo là sẽ "được" công tác ở thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương.
Dù gì năm nay hắn cũng mới 19 tuổi vẫn còn trẻ nên đi đâu cũng không sao cả, với lại huyện Ngư Dương cách huyện Cổ Xuyên nhà hắn cũng không xa, chỉ mất có hai tiếng đồng hồ là đến nơi vì thế nên hắn đi nhận việc ở huyện Ngư Dương trước, cầm thư giới thiệu trong tay loay hoay trên xe 1 hồi rốt cuộc cũng tới được thị trấn Lâm Tuyền vào 10 giờ sáng.
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bên có bến xe hình bán nguyệt gồm 3 tầng, chính giữa có 1 đại sảnh hình như là nhà đợi xe thế là hắn bèn đi vào chỗ ấy.
Nhìn lướt qua một lượt, hiện ở trung tâm bến xe thị trấn Hương Mặc có một phụ nữ trung niên đang ngồi ở quầy tiếp tân. Theo phỏng đoán thì đó là nhân viên phục vụ của bến xe. Nhưng trên quầy lại bày đầy thuốc lá và một số đồ ăn vặt của trẻ nhỏ. Theo như suy đoán thì cái cô được gọi là nhân viên bán vé đang kiếm thêm thu nhập bên ngoài, tiện tay bày bán thêm thuốc lá rượu và thức ăn vặt …
- Cô ơi cho con một bao Tam Sa.
Diệp Phàm nói.
Lúc sáng khi đi bố hắn chẳng biết là kiếm đâu ra mấy bao Trung Hoa, nói hắn cầm lấy để mời lãnh đạo và đồng nghiệp mới quen. Bình thường loại thuốc lá Diệp Phàm thường hút là Tam Sa với giá 5 tệ 1 bao.
Sau khi tiện tay lấy 1 điếu ra châm lửa hắn thuận miệng hỏi:
- Cô ơi, Ủy ban nhân dân thị trấn đi đường nào ạ.
- À đi thẳng hướng phía trước, rẽ qua đường cong chữ S là thì thấy một cây cầu lớn Lâm Tuyền, cậu đứng trên cầu nhìn xuống sẽ thấy có một đám người đang vây quanh, chỗ ấy chính là Ủy ban nhân dân thị trấn.
Cô béo ấy lấy tay chỉ chỉ.
"Kì lạ, sao cô ấy lại biết trước cửa Ủy ban nhân dân thị trấn đang có một đám người vây quanh nhỉ, không lẽ có người vây đánh Ủy ban?"
Diệp Phàm tò mò nghĩ trong đầu rồi khoác chiếc ba lô to tướng lên vai cất bước thật nhanh Trên đường thưa thớt mở ra mười mấy cửa hàng, sau khi rẽ qua đường cong chữ S ấy thì đúng là nhìn thấy một cây cầu đá hình vòm dài hơn 100m.
Diệp Phàm bước nhanh tới đầu cầu, nhìn xuống dưới. Đúng là có một nhóm người đang đứng vây quanh một tòa nhà dài khoảng bảy, tám mươi mét, cao sáu tầng, toàn bộ bề ngoài được tráng bằng gạch men màu đỏ, cả đám người đều nhìn lên mái nhà nhưng không biết là đang nhìn cái gì. Diệp Phàm cũng nổi hứng thú đứng ở đầu cầu nhìn về hướng mái nhà nhưng, không có chuyện kỳ lạ gì xảy ra cả.
Thế là hắn quay lại đầu cầu bước xuống một loạt nấc thang đá đi tới chân cầu, không lâu sau là tới trước mặt đám đông ấy.
A! Thật đúng là không ít, hơn ngàn người giống như đang tham gia tiệc liên hoan, tất cả đều đang nhìn về phía mái nhà.
Diệp Phàm sau khi tiến sát lại gần cũng ngẩng đầu nhìn, lúc ấy việc đến nhận việc gần như bị quên lãng. Nhìn theo hướng ngón tay của một anh đang chỉ lên, rốt cuộc cũng nhìn thấy chỗ đặc biệt đó.
Trong lòng hắn bỗng cảm thấy sợ hãi, lúc này ở tầng bốn như có người đang bị treo sát vào chỗ cửa sổ, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy một sợi dây có hoa văn như dây thắt lưng vậy đang thắt chặt cổ của người ấy.
- Anh bạn, người đó là ai vậy?
Diệp Phàm nhẹ giọng hỏi anh thanh niên mặc áo ngắn có hoa văn bên cạnh.
- Chủ tịch thị trấn, tự mình dùng cà vạt thắt cổ, mẹ nó! Chắc là tham ô sợ bị bắt nên trực tiếp thắt cổ luôn mà.
Người thanh niên mặc áo hoa kẻ sọc ấy " hừ " một tiếng nhổ đi điếu thuốc trên miệng rồi thuận miệng mắng một câu.
- Hả! Chủ tịch thị trấn.
Diệp Phàm thất thanh kêu lên một tiếng, tuy nhiên lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung về nơi chủ tịch thắt cổ nên không chú ý đến hắn.
-Không phải! Nghe nói là tranh cãi với người tình, uất quá nên thắt cổ luôn.
Lúc này một anh phản bác lại câu nói của anh thanh niên mặc áo hoa kẻ sọc.
" alt="Truyện Quan Thuật">Truyện Quan Thuật