Soi kèo góc Nottingham vs Southampton, 21h00 ngày 19/1
(责任编辑:Thể thao)
- Soi kèo góc MU vs Brighton, 21h00 ngày 19/1
- Mua bộ đồ trang điểm 2 triệu, chồng tôi không tiếc lời mắng tôi hoang phí, trong khi với bạn bè, thậm chí là vợ bạn, anh ấy vung tay không tiếc tiền.
Tôi sống một mình trong ngôi nhà cũ, D.ôm con về ngoại và cắt đứt mọi liên lạc, không cho tôi gặp con. Tôi nhiều lần nhắn qua người quen chung, nói cô ấy đưa con về nhà, tôi sẽ dọn ra ở trọ. Nhưng cô ấy tuyệt giao hoàn toàn. Thỉnh thoảng tôi mới được gia đình vợ lén đưa con ra gặp. Bố mẹ vợ rất thương rể, xót cháu, cũng phẫn nộ với cách hành xử của con gái nhưng bất lực với sự ngang ngược của cô ấy.
Mỗi lần vợ tôi bỏ con để đi theo tình nhân, mẹ vợ lại cho con sang với tôi. Những lúc như thế, bà hay an ủi tôi ráng nhịn để con cái yên ổn. Vì hơn ai hết, bà hiểu con gái sẽ bất chấp mà làm náo loạn nếu tôi còn có ý định giành quyền nuôi con.
Tôi sống lay lắt như thế hàng năm trời. Ngày kiếm tiền lo cho con, đêm lại tìm đọc thông tin về dinh dưỡng, tâm lý lứa tuổi của các con để hỗ trợ ông bà ngoại chăm cháu. Tưởng chừng tôi không thể tìm được hạnh phúc lần nữa, cho đến khi gặp vợ sắp cưới bây giờ.
Cô ấy còn trẻ, chưa từng lấy chồng, thậm chí chưa từng có bạn trai. Tôi là mối tình đầu của cô ấy. Cả hai bắt đầu thân thiết khi tôi đưa con đi chơi, còn cô ấy là nhân viên phục vụ ở khu vui chơi trẻ em. Sau này tôi mới biết, cô ấy là sinh viên một trường đại học sư phạm, gia đình khá giả nhưng đi làm thêm để trải nghiệm.
Chúng tôi bắt đầu mối quan hệ lệch tuổi, vượt qua ngăn cản của gia đình hai bên. Thấy con gái quyết chí, mãi rồi bố mẹ cô ấy cũng đồng ý. Ông bà nói mong tôi nỗ lực kiếm tiền và cư xử tốt, không để người vợ trẻ dại thiệt thòi.
Tưởng mọi chuyện sẽ êm xuôi. Nhưng gần ngày chúng tôi làm đám cưới, vợ cũ của tôi gọi điện thông báo: “Anh đem 2 đứa về nuôi! Tôi đi lấy chồng”.
Tôi bất ngờ nên cũng buột miệng nói: “Tôi chuẩn bị lấy vợ rồi!”. Cô ấy cười nhạt: “Tôi đã nuôi con 5 năm, ít nhất anh cũng nuôi 5 năm đi rồi hãy nói chuyện”.
Tôi như rơi xuống vực thẳm. Chưa bao giờ tôi có cảm giác căm phẫn vợ cũ như thế và xót xa cho cảnh ngộ trớ trêu của mình. Tôi đã giành quyền nuôi con suốt một năm trời, rồi lay lắt mong mỏi từng ngày được ở bên con suốt 4 năm sau đó. Vậy mà khi có hạnh phúc mới, vợ cũ lại bất ngờ cho tôi “toại nguyện” bằng cách này.
Trớ trêu hơn nữa, mới đây gia đình vợ tương lai ra điều kiện chỉ chấp thuận cuộc hôn nhân nếu tôi không sống cùng con.
Tôi biết, việc tôi nuôi 2 con là đương nhiên, khi mẹ của bọn trẻ đã rũ bỏ trách nhiệm, nhưng tôi không thể vuột mất hạnh phúc mới. Tôi sống trong khổ sở gần 1 tuần thì quyết định nói chuyện với vợ sắp cưới, tôi chấp nhận tình huống cô ấy từ hôn.
Ảnh minh họa Đúng như tôi dự đoán, cô ấy lặng đi khi nghe chuyện. Khi lấy lại bình tĩnh, cô ấy nói muốn nghe ý kiến của tôi. Tôi nói rằng mình phải có trách nhiệm với con, và tôi không đành đoạn nhìn bọn trẻ bị bỏ mặc. Cô ấy gật đầu và tiếp tục im lặng.
Cô ấy ra về, nói sẽ suy nghĩ trong 1 tuần. Nhưng vừa về đến nhà, cô ấy nhắn: “Em đã rất khó chịu với chuyện anh phải nuôi 2 con. Nhưng em nhận ra, thật ra đó chỉ là sự phẫn nộ của em với hành động của chị D. Chị ấy đã giành con bất chấp, rồi giờ lại trả con bất chấp. Nhưng trên đường về em đã nghĩ thông suốt rồi. Anh có trách nhiệm với con, hãy tập trung vào điều đó. Việc anh nuôi con sẽ tốt cho bọn trẻ, dù anh có cưới em hay không. Em chỉ mong rằng khi đã nuôi các bé, anh và cả em phải được quyền có những nguyên tắc của người nuôi dưỡng, không bị chị D. chi phối. Về phần em, em đã chọn anh nên không thể vì hoàn cảnh như vậy mà từ bỏ. Em sẽ cùng anh vượt qua!”.
Đó là lần đầu tôi khóc sau những ngang trái của đời mình, khóc vì hạnh phúc. Tôi nhận ra, khi tôi chấp nhận từ bỏ hạnh phúc để làm điều đúng đắn thì hạnh phúc sẽ không từ bỏ tôi. Và đặc biệt là sau tất cả, cuộc sống đã mỉm cười bằng cách đưa đến cho tôi một người bạn đời chân thành và thấu hiểu như thế…
Theo Phụ nữ TP.HCM
Chồng ngoại tình với người yêu cũ
Sau 3 năm công tác xa nhà, chồng tôi bất ngờ xin chuyển về quê để có thời gian gần gũi gia đình. Thế nhưng, tôi chưa kịp vui đã rơi vào hố sâu tuyệt vọng." alt="Vợ cũ giành quyền nuôi con, rồi đột ngột 'trả' con để đi lấy chồng" /> ...[详细]
Nhận định, soi kèo MU vs Brighton, 21h00 ngày 19/1: Trở lại mặt đất
Cảm động lá thư con gái gửi mẹ
Gửi mẹ kính yêu!
Con là người bỏ nhà vào sống với ông bà ngoại vì không thể chấp nhận được việc gia đình đổ vỡ. Con chỉ nghĩ tới riêng mình bởi khi đi con sẽ thấy yên bình và bớt đau buồn mà không nghĩ tới cảm giác của mẹ.
Đến tận chiều nay, khi thầy giáo chủ nhiệm của con chiếu bài viết của 1 người mẹ nước Nga gửi bức thư tới người con gái 15 tuổi, con mới phần nào hiểu được mẹ, người mà bấy lâu con nghĩ mình đã hiểu rất rõ.
Mẹ ạ. Lúc đọc lá thư ấy, con thấy tim mình đau nhói, hình ảnh mẹ luôn hiện trong tâm trí con, một người mẹ đã hy sinh tất cả vì chúng con.
Ngày con sinh ra, đáng lẽ gia đình ta đã có một buổi liên hoan vì khi siêu âm, kết quả báo mẹ đang mang thai một bé trai. Vậy mà khi ra đời con lại là con gái. Nhưng con biết khi ấy, mẹ vẫn ôm con âu yếm và trìu mến.
Khi con lớn hơn, cuộc sống gia đình càng khó khăn. Bố bị căn bệnh bướu cổ ác tính hành hạ, rồi bị thần kinh do không được điều trị. Một mình mẹ cáng đáng tất cả. Khi ấy, con chỉ biết nép vào chị mỗi lần bố đánh mẹ. Con cũng là đứa con ngây dại định đi mua thuốc sâu khi mẹ sai bảo.
Một thời gian sau bố khỏi bệnh, mẹ dặn chị em con phải quên hết mọi chuyện trong quá khứ vì khi ấy bố mắc bệnh không kiểm soát được bản thân. Cuộc sống ở quê khi ấy vất vả và chật vật, mẹ phải xa nhà ra Hà Nội bán báo. Con và chị sống ở nhà cùng bà và bố.
Năm con lên lớp 1 cũng là khi mẹ quyết định về quê hẳn vì cuộc sống mưu sinh ở Hà Nội cũng nhiều khó khăn. Nhưng mẹ biết khi ấy con hạnh phúc như thế nào không? Con cũng hãnh diện như bạn bè khi có mẹ đưa đi học, được mẹ tập viết và dạy chữ, được mẹ chăm sóc mỗi khi bị ốm…
Con lên 6, mẹ sinh em. Con đâu biết khi ấy mẹ phải chịu đựng như thế nào khi làm mẹ của 3 đứa con gái trong khi bố và bà trông mong 1 đứa cháu trai. Mẹ vẫn yêu thương, vẫn bảo bọc và che chở bọn con, vẫn luôn cười và nói ông trời đã tặng chúng con cho mẹ.
Sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo nhưng chưa một lần mẹ để con thiếu thốn gì, chưa một lần mẹ bắt con ra đồng làm việc. Mẹ tạo mọi điều kiện để con có thời gian học tập và theo đuổi ước mơ của mình.
Con sống như một cô tiểu thư con nhà giàu và dần trở nên ích kỷ, mặc cho những vất vả mà mẹ đã đang trải qua. Con tự cho mình là đứa học khá nên con có quyền yêu cầu, đòi hỏi từ mẹ.
Con khóc thét, tức giận mỗi lần mẹ ngăn cấm con điều gì hay không cho con mua những thứ mà con muốn có. Con giận dỗi, bực bội khi mẹ mặc lại quần áo của con, của chị hay ai đó cho mẹ vì con sợ xấu hổ với bạn bè khi họ nhận ra.
Chưa một lần con nghĩ con có bao nhiêu quần áo mới trong khi mấy năm trời, mẹ vẫn phải mặc lại những bộ đồ đã cũ.
Con khó chịu, hậm hực trong bữa ăn khi không có món con thích. Con bực tức khi mẹ quá tiết kiệm và nghĩ mẹ là người luôn quan tâm tới tiền bạc. Con chưa một lần suy nghĩ vì sao mẹ phải sống như vậy mà chỉ quan tâm tới bản thân, chỉ biết làm mẹ thêm đau khổ và vất vả.
Mẹ ơi! Con gái biết lỗi rồi, mẹ tha thứ cho con nhé.
Cô gái trẻ muốn nói những lời xin lỗi mẹ nhưng không đủ cam đảm để đối diện với mẹ chỉ biết trải lòng mình qua thư . Ảnh minh họa |
2 năm trước khi con biết bố có người khác, con đã đau đớn và gục ngã. Con không dám nói với bất kỳ ai, một mình con chịu đựng cho tới khi tất cả mọi người phát hiện ra.
Tim con khó thở, miệng khô cứng không nói lên lời, con đã nghĩ mình không thể sống tiếp. Nhưng khi nhìn thấy mẹ, một người phụ nữ cứng rắn đã phải gào khóc giữa sân vì đau đớn, con biết mình phải sống và sống đúng nghĩa.
Mẹ ơi, mẹ biết không? Giờ con hoàn toàn có thể hãnh diện trước mọi người vì con có mẹ, vì con biết không phải bất cứ một người phụ nữ nào cũng có thể làm được những gì như mẹ đã làm.
Trong suốt một năm bố vào miền Nam, mẹ là người ngồi chờ con đến tận 10h đêm ngoài trời mùa đông để đón con đi học về. Trên quãng đường 6 km về nhà, mẹ là người mẹ chở con trên đường con đi học đêm bằng xe đạp. Mẹ là người mỗi sớm rang cơm cho con, là người giúp con kiểm tra tiếng Anh mặc dù mẹ không biết gì về nó.
Hơn hết, mẹ là người đã cho con biết cách nhìn lại cuộc sống, là người dạy con cách làm người, dạy con biết sống không chỉ vì mình, dạy con biết sống chia sẻ và biết tới 2 tiếng “yêu thương”.
Ngày con thi lên cấp 3, và may mắn đứng đầu, khi ấy con cảm thấy hạnh phúc rất nhiều không phải chỉ vì may mắn với vị trí mà con có được mà còn vì khi ấy con thấy được nụ cười mà mẹ đã mất đi bấy lâu.
Nhưng cuộc sống không toàn màu hồng như con nghĩ. Gia đình ta lại đổ vỡ, con đã khóc và cầu xin bố mẹ bỏ nhau. Con thấy sợ khi mỗi lần mở cửa bước vào nhà...
Con biết mẹ vẫn muốn cố gắng để chúng con có một gia đình thực sự, một gia đình mà chị em con luôn có thể ngồi tâm sự cùng bố mẹ như trước kia. Mẹ ạ, con cũng khát khao có được điều đó nhưng con không có đủ can đảm để đối diện với mọi chuyện.
Vì vậy, con chọn cách bước đi trước, để chúng con, bố, mẹ có những khoảng không gian riêng tư suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện. Nhưng mẹ ơi, con nhớ mẹ, nhớ bà. Con ước mình có đủ dũng khí để bắt đầu lại tất cả.
Nếu có phép màu xảy ra, con ước mình có thể quay lại 10 năm trước, để con có thể sống lại là đứa con gái bé bỏng của mẹ và không làm mẹ đau lòng như giờ. Mẹ ạ, con cần cả bố mẹ, con thật sự rất đau lòng khi không dám đứng trước bố mẹ để nói những lời này.
Con có lỗi với mẹ, với gia đình.
Độc giảMai Thị Thủy