Tôi đã kết hôn 9 năm, con trai tôi đã tròn 8 tuổi. Tôi là kế toán một công ty nhà nước. Còn chồng làm chủ một công ty xây dựng. Gia đình tôi trước giờ vẫn êm ấm, hạnh phúc. Tôi có một người chồng thành đạt, yêu thương vợ con hết mực. Có thể nói, bất cứ ai nhìn vào gia đình tôi đều thấy ghen tị.
Hai vợ chồng đều làm ra tiền, con trai ngoan ngoãn học giỏi. Phải nói thêm rằng, trước khi kết hôn với chồng tôi, tôi đã trải qua mối tình đầu sâu nặng với 1 người bạn cùng học phổ thông với cả hai vợ chồng. Chồng tôi biết tất cả và anh chấp nhận tha thứ, vẫn đón nhận tôi, yêu thương tôi vô điều kiện.
Người yêu trước đã phụ bạc tôi để chạy theo 1 người con gái có điều kiện hơn. Ngày ấy, tôi tưởng chừng mình đau khổ, không sống nổi nhưng rất may có T, chồng hiện tại của tôi, động viên, chia sẻ, luôn bên cạnh tôi. Sau 1 năm kiên trì bên cạnh, chăm lo, quan tâm thì tôi cũng động lòng với anh. Chúng tôi tổ chức đám cưới trong niềm vui và hi vọng.
Trong đám cưới của chúng tôi thì N, người yêu cũ của tôi, cũng đến dự. Vợ chồng tôi vẫn vui vẻ chào đón vì như chồng tôi nói: “Mọi chuyện đã là quá khứ. N vẫn là bạn học của chúng mình”.
Đám cưới đã xong, chồng tôi mải mê chúc tụng với bạn bè nên say mềm, không biết trời đất là gì. Phải nhờ bạn bè dìu về phòng. Và người dìu chồng tôi về không ai khác chính là N.
Chính trong đêm tân hôn của đời mình, tôi lại phản bội chồng và làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy. (Ảnh minh họa) |
Thực lòng dù bị N phụ tình nhưng khi ấy tôi vẫn còn yêu anh ta rất nhiều. Sau khi đưa chồng tôi về phòng ngủ, N nói muốn gặp riêng tôi một lúc để xin lỗi trước khi tôi trở thành vợ T mãi mãi. Lúc đó, do cảm xúc dâng trào, lại thêm chút say say của men rượu nên tôi đồng ý gặp riêng N.
Chẳng ngờ, sau khi thêm mắm dặm muối giãi bày mọi chuyện, N chủ động vuốt ve tôi. Còn tôi thì tin rằng N có nỗi khổ tâm, đã yếu mềm ngả vào vòng tay N. Chính trong đêm tân hôn của đời mình, tôi lại phản bội chồng và làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy.
2 tháng sau tôi phát hiện mình có thai. Chồng tôi rất vui mừng, còn tôi thì hoang mang không biết đứa con đó là của chồng mình hay của N. Những ngày tôi mang thai, và sau này, khi con tôi lên 8 tuổi, chồng tôi luôn yêu thương hai mẹ con tôi hết mực. Tôi cũng không gặp lại N sau đêm tân hôn ấy, nhưng trong lòng tôi thì luôn day dứt, ân hận về những gì mình đã làm.
Mới gần đây tôi mới biết, chồng tôi và N vẫn qua lại, là đối tác làm ăn của nhau. Mọi chuyện có lẽ tôi sẽ chôn dấu trong lòng nếu như không có chuyện tày đình xảy ra. Con trai tôi bị tai nạn trên đường đi học thêm về. Cháu được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, mất máu nhiều. Nhưng cháu thuộc nhóm máu hiếm mà bệnh viện không còn đủ, buộc lòng phải lấy máu người nhà. Tôi và chồng cùng mấy người em bên chồng vào xét nghiệm nhưng không ai có chung nhóm máu với con trai tôi.
Trời đất như sụp đổ, mọi người chạy đi khắp nơi tìm người cho máu, liên hệ với các bệnh viện khác. Nếu không có đủ máu để phẫu thuật chắc con trai tôi sẽ không qua nổi. Trong cơn hoảng loạn của mình, tôi chợt nhớ đến N, tôi gọi điện cho anh đến xét nghiệm trong sự ngỡ ngàng của chồng. N nghe thông tin tôi nói qua điện thoại nên cũng lờ mờ hiểu chuyện gì đang xảy ra. N vào làm xét nghiệm và quả thực nhóm máu của anh phù hợp. Cô ý tá mang kết quả ra và vui mừng reo lên: “Đây rồi, may quá bác sĩ ơi. Bố cháu về kịp, có máu rồi”.
Tôi ngầm hiểu anh đã biết sự việc, nhưng tôi không đủ dũng cảm để gọi điện cho anh thú nhận mọi chuyện. (Ảnh minh họa) |
Chồng tôi nghe mồn một những lời nói của cô y tá, nhìn tôi trân trân với khuôn mặt thất thần. Anh cười chua chát, ngồi sụp xuống ghế, tuyệt vọng. Suốt mấy tiếng con trai làm phẫu thuật, anh không nói, cũng không nhìn tôi lấy một lần. Ngày hôm sau, khi con trai được chuyển qua phòng hồi sức thì anh nói sẽ đi công tác một thời gian.
Một tuần vừa rồi, anh vẫn gọi điện hỏi thăm sức khỏe của con qua bác sĩ điều trị, tuyệt nhiên không hỏi tôi một lời. Tôi ngầm hiểu anh đã biết sự việc, nhưng tôi không đủ dũng cảm để gọi điện cho anh thú nhận mọi chuyện. Liệu chồng tôi có tha thứ cho tôi không? Tôi đã định mang theo bí mật đó mãi mãi, nhưng giờ mọi chuyện đã lộ. Tôi sợ phải đối mặt với chồng mình, với N và hơn tất cả là đối mặt với con trai tôi. Liệu cháu có thể vượt qua và chấp nhận cú sốc này không? Xin mọi người hãy giúp đỡ và cho tôi lời khuyên?
(Theo Trí Thức Trẻ)
" alt=""/>Trong đêm tân hôn của đời mình, tôi lại làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy!Tôi năm nay 28 tuổi, học hành đàng hoàng, công việc ổn định phải mỗi tội thích tụ tập bạn bè. Tôi có thể chơi quên ngày tháng, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ bỏ bê công việc cơ quan. Bố mẹ tôi thường than phiền bởi tối nào tôi cũng đi chơi với bạn bè, nhậu nhẹt tới tận đêm khuya mặc dù tôi không uống được nhiều và ít khi say nhưng tôi muốn ngồi hàn huyên, chém gió với mọi người.
Ban đầu, bố mẹ luôn buồn, chán nản về thói quen này của tôi nhưng dần dần thấy tôi vẫn tu chí làm ăn, không sa đà, tệ nạn nên dần cũng xiêu lòng. Bố mẹ chỉ tâm nguyện tôi bớt đi buổi tối, bớt tụ tập bạn bè và về nhà sớm hơn là được. Người yêu tôi năm nay 24 tuổi, là một cô gái dễ gần, tuy không phải “sắc nước nghiêng thành” nhưng dễ nhìn và có duyên.
Thực lòng mà nói, tôi quen em ở những buổi nhậu khuya, tôi đi cùng bạn và em cũng vậy. Rồi khi hai đám nhập hội giao lưu, tôi làm quen được với em. Suốt 1 năm qua, tôi thấy em rất ổn và hơn hết tôi thấy vui, thoải mái khi ở cạnh em. Bạn gái tôi là kế toán của một công ty tư nhân, gia đình ở quê nhưng cũng khá giả và bản thân em cũng chăm chỉ, tháo vát chẳng ai chê được lời nào.
Quen nhau được nửa năm, tôi đưa em về ra mắt bố mẹ. Vì em đảm đang tháo vát, nhẹ tính nhẹ nết lại quan tâm tới mọi người nên bố mẹ tôi rất ưng lòng. Bố mẹ tôi nói, em cứ qua nhà tôi tự nhiên để quen nề nếp gia đình, thói quen sinh hoạt để sau này về làm dâu khỏi bỡ ngỡ. Có lẽ đó là tín hiệu “bật đèn xanh” thay cho lời nói đồng ý của bố mẹ. Như được mở lời, em qua nhà tôi thường xuyên, hết giờ làm em lại qua nhà tôi cơm nước, dọn dẹp đỡ đần cho bố me tôi tới tận khuya mới về.
Khi nhà tôi có công việc, giỗ tết, em đều xăm xắn, đảm đang. Họ hàng ở quê lên đều khen tôi tốt phúc, kén được vợ đảm đang, nhanh nhẹn. Đối với các em của tôi, em cũng hòa đồng, cởi mở, thân thiện chẳng có điều tiếng gì. Thấy mọi người nhận xét tích cực về con dâu tương lai, bố mẹ tôi cũng vui vẻ, hài lòng.
Cách đây 3 tháng, bố mẹ tôi đã qua nhà em nói chuyện người lớn và định ngày cưới cho chúng tôi. Cũng chính vì thế này mà giờ hai gia đình đều rơi vào tình thế khó xử, nhắm mắt cho qua cũng khó mà dừng lại cũng không dễ.
Bố mẹ tôi nhìn em đổ gục bên chai rượu mà ngán ngẩm |
Vì đã nói chuyện người lớn với nhau nên em chẳng ngại ngần qua đêm ở nhà tôi luôn. Cũng vì thế, em để lộ ra nhiều thói quen “khó đỡ” mà người gia giáo, truyền thống như mẹ tôi không thể chấp nhận. Trước đây, chúng tôi vẫn đi chơi, đi nhậu cùng nhau dù em có say sưa gì thì bố mẹ tôi cũng không biết.
Nhưng khi em sinh hoạt cùng nhà tôi thì đương nhiên, sau mỗi cuộc vui tôi phải đưa em về nhà cùng. Em uống rượu khá tốt và có vẻ rất thích uống. Dù bạn của tôi hay bạn của em, em cũng chẳng ngần ngại, giao lưu nhiệt tình. Một tuần trước và sau tết dương, đêm nào chúng tôi gặp gỡ bạn bè và điều trớ trêu, hôm nào em cũng uống nhiệt tình, uống hết mình và tôi phải đưa em về trong tình trạng say mềm, không biết gì. Một hai hôm đầu, tôi còn nói với bố mẹ, do em đỡ chén cho tôi nên say.
Nhưng đến ngày thứ ba trở đi, tôi chẳng còn lý do gì, chỉ im lặng đưa em vào nhà. Bỏ mặc tôi với “bãi chiến trường” của em thì xót con trai, nên mẹ tôi- mẹ chồng tương lai của em lại lúi húi dọn dẹp, lau chùi, thay quần áo cho em. Dù không hài lòng nhưng mẹ tôi chưa ý kiến gì. Cho đến hôm vừa rồi, cách đây 1 tuần là sinh nhật mẹ. Năm nay mẹ nói tổ chức trong gia đình, vừa chào đón dâu mới, vừa tiết kiệm lại có “đất” cho em trổ tài.
Vợ tôi xăm xắn, làm cả mâm đồ ăn, món nào cũng ngọn, hấp dẫn và lạ khiến gia đình tôi hài lòng. Trong trong bữa tiệc, em lại “trổ” luôn tài uống rượu của mình khiến bố mẹ tôi ngán ngẩm. Ban đầu là chúc mẹ tôi, chúc lần lượt mọi người. Sau đó em uống riêng với bố tôi.
Càng uống, rượu càng vào, cứ thế tôi chẳng ngăn nổi em. Không ai uống nữa thì tự em rót uống một mình cho đến khi đổ gục xuống bàn. Thực lòng, tôi và bố mẹ cũng ngăn em nhưng em đều hất tay ra nói “đừng kiềm chế em, em đang vui, để em uống”. Rồi chẳng ai buồn ngăn em nữa.
Bữa tối hôm đó của gia đình tôi vì em và những hành động của em mà mất vui. Tôi đọc được nỗi buồn và sự thất vọng trong mắt mỗi người. Không ai nói với ai lời nào, mọi người đứng lên hết, chỉ còn tôi với em ngồi đến khi em đổ gục. Sáng hôm sau, mẹ gọi riêng tôi nói chuyện, mẹ không chấp nhận người con dâu như thế.
Mẹ muốn tìm người con dâu có thể quản lý và kiềm chế được thói chơi bời, tỉnh ngộ được tôi. Còn em buông thả, lãng tử hơn tôi thì đó không phải người mẹ tôi cần. Mặc cho tôi thanh minh, câu trả lời của mẹ vẫn là không. Rồi mẹ nói chuyện với em, giá như em xin lỗi và hứa hẹn sửa chữa thì mẹ đỡ tức nhưng em nói “con không thấy có gì xấu. Con chỉ uống khi vui chứ bình thường không bao giờ con uống.
Phụ nữ uống được là tốt, sẽ giúp chồng ngoại giao”. Mỗi lời nói của em như chọc tức mẹ, mẹ tôi tuôn ra hết những suy nghĩ, ấm ức trong lòng bấy lâu nay. Và kết luận của mẹ là em không phù hợp với vị trí dâu trưởng của gia đình, dòng họ. Mẹ sợ rằng, mỗi dịp lễ tết, vì vui em lại say túy lúy, mất mặt họ hàng, phá vỡ gia phong.
Cũng trong ngày hôm đó, mẹ tôi cũng gọi điện cho bố mẹ em kể chuyện xảy ra suốt tuần qua. Mặc cho bố mẹ em xin lỗi, hứa sẽ chỉ bảo, mẹ tôi lạnh lùng từ hôn và nói sẽ xuống tận nhà xin lỗi. Chỉ báo cho gia đình bên ấy biết để dừng lo việc cưới xin. Mẹ tôi nói em ngoài trừ sự buông thả, nát rượu thì mẹ không chê điều gì. Nhưng khuyết điểm kia của em không thể cứu chữa, chưa làm dâu còn nể ngại mà đã thế, chắc khi không còn ngại sẽ đi về đâu?
Tôi và em đang trong tình thế khó xử, tôi thực lòng yêu em. Nhưng tôi cũng không thể thuyết phục được bố mẹ gật đầu trong tình huống này. Hôm qua, theo lời mẹ, em đã dọn ra khỏi nhà tôi. Nhìn em khóc tôi thấy thương vô cùng, lúc em đi, mẹ tôi cũng chảy nước mắt nhưng lòng mẹ vẫn như sắt, mọi lời của tôi chẳng thể lay chuyển.
Em cũng hứa với tôi sẽ thay đổi, bỏ rượu, sống đứng đắn hơn. Và hơn hết, tôi muốn giữ hạnh phúc của mình nhưng biết làm gì để thay đổi được mẹ đây? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
(Theo Công luận)
" alt=""/>Bố mẹ nhất quyết từ hôn khi biết vợ tương lai của tôi 'nát rượu'