rgbet
-
Thế giới
-
Nhận định
-
Công nghệ
-
Giải trí
-
Thể thao
-
Thời sự
-
Bóng đá
-
Kinh doanh
-
Ngoại Hạng Anh
[
Instagram
] [
twitter
]
Danh Mục Hiện Tại:
Danh Mục:
Trang Chủ
>
Công nghệ
>
Siêu máy tính dự đoán Everton vs West Ham, 22h00 ngày 15/3
Siêu máy tính dự đoán Everton vs West Ham, 22h00 ngày 15/3
2025-03-18 22:32:36 Nguồn:
NEWS
Tác Giả:
Nhận định
View:
414lượt xem
êumáytínhdựđoánEvertonvsWestHamhngà
mu moi nhat
Pha lê - 15/03/2025 07:34 Máy tính dự đoán
Tác Giả:Thời sự
Thời sự
Thể thao
Bóng đá
Nhận định
Giải trí
Ngoại Hạng Anh
Thế giới
Kinh doanh
Công nghệ
------------------------------------
Kèo Nhà Cái
Soi kèo góc Athletic Bilbao vs AS Roma, 00h45 ngày 14/3
Truyện Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn
Ảnh chính thức Nexus 4 trắng lộ diện, không có bản 32GB
Mua smartphone mới tầm trung hay cao cấp đời cũ?
Nhận định, soi kèo Machida Zelvia vs Albirex Niigata, 12h00 ngày 15/3: 3 điểm nhọc nhằn
10 clip 'nóng': Trêu ngươi thần chết
Truyện Bất Chấp Yêu Anh
Vấn nạn máy tính second
Soi kèo góc Rangers vs Fenerbahce, 3h00 ngày 14/3
Apple, Samsung đang 'nuốt' dần các đối thủ smartphone
Hình Ảnh
Nhận định, soi kèo Tottenham vs AZ Alkmaar, 3h00 ngày 14/3: Chênh vênh
Vi Quang Khoát vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, đứng yên thở phì phò ngước mắt nhìn về phía lối ra." Được, để tôi nhìn xem ở trường có người thích hợp hay không, nếu có tôi sẽ gọi điện báo cho ông.
Bạn tốt: "Phải đẹp a. Có công ty quản lý hay không, đã xuất đạo hay chưa, có tố chất ngôi sao hay không đều không quan trọng miễn đẹp là được. Mấy công ty giả trí dạo gần đây chỉ toàn người cũ, mới tham gia show sống còn hai tháng trước thì giờ lại tham gia gameshow khác. Tôi mà là khán giả tôi cũng thấy ngán.
Vi Quang Khoát vẫn đang nhìn chăm chú vào lối ra sân bay nghe vậy liền đồng ý." Đã biết. "
Bạn tốt:" Ông đang làm gì a? Vừa thở dốc lại còn thất thần?
Vi Quang Khoát: Có chuyện gì để nói sau đi. Tôi đang ở sân bay đợi đón người.
Bạn tốt: "Được. Ông đang có việc vậy thì liên hệ sau vậy. Nhưng chuyện của tôi ông nhất định không được quên đâu đó."
Vi Quang Khoát: "Sẽ không".
Cúp điện thoại, Vi Quang Khoát vẫn nhìn chầm chầm vào lối ra, chung quanh là tiếng người ồn ào huyên náo. Bỗng nhiên phía lối ra có một đoàn người đang đẩy hành lý đi ra.
Vi Quang Khoát lập tức nhìn chăm chú, cẩn thận tìm kiếm. Tiếng lăn của bánh xe đan xen cùng tiếng người cười cười nói nói, Vi Quang Khoát nhìn đến tròng mắt cũng muốn rớt ra nhưng thủy chung vẫn không thấy thân ảnh mà hắn tìm kiếm. Hắn nhịn không được tự nói trong lòng: Tiểu tử thúi này sao vẫn còn chưa ra nữa, có biết cậu đã đợi lâu lắm rồi không hả.
Hắn đang nghỉ vẩn vơ thì có một, thân ảnh từ lối ra đang đi đến. Người đến là một thanh niên mặc áo thun trắng quần bò đen, đeo ba lô một bên, quần áo tuy đơn giản nhưng mang lại cảm giác thực sạch sẽ, thanh thuần. Thanh niên vừa cúi đầu xem di động vừa đẩy xe hành lý tiến về phía trước, trên xe là hai cái vali to đùng.
Đi đến cửa ra của sân bay thì thanh niên nọ mới ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Vi Quang Khoát. Ánh mắt thanh niên sáng lên ngập tràn ý cười, vẫy vẫy tay: "Cậu!".
Chỉ là một tiếng gọi bình thường lại dẫn đến vô số ánh mắt hướng về phía bên này, thậm chí còn có tiếng hít thở thật mạnh cùng vài tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.
Vi Quang Khoát nghe được vài tiếng cảm thán ở bên cạnh mình, hắn nhướng mày nâng cầm làm một bộ dạng thật kiêu ngạo hướng về cháu trai của mình.
Hai người gặp nhau, Giang Trạm từ phía sau xe đẩy đi đến nâng tay ôm Vi Quang Khoát: "Cậu".
Mũi Vi Quang Khoát cay cay: "Tiểu tử thúi."
Giang Trạm: "Nhớ con không."
Vi Quang Khoát: "Nhớ cái rắm."
Bây giờ đã là chín giờ tối, từ sân bay đến nội thành phải đi ít nhất một tiếng rưỡi.
Bên trong xe, Vi Quang Khoát vừa lái xe vừa hỏi: "Thật sự con không muốn đến nhà cậu sao?"
Giang Trạm ngồi ở ghế phó lái nghiêng đầu nhìn bóng cây lay động bên ngoài xe, vừa ngáp vừa tùy ý đáp: "Đúng vậy. Không ở chung với đàn ông độc thân lớn tuổi."
Vi Quang Khoát vui vẻ lại vờ hung dữ nói: "Được, tùy con."
Hung xong rồi Vi Quang Khoát lại bắt đầu lải nhải: "Chổ của con cậu đã dọn dẹp sạch sẽ, cũng đã giúp con mua một ít đồ dùng cần thiết. Hôm nay về nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai chín giờ là dậy được rồi. Người trẻ tuổi luôn thích ngủ nướng, ngủ một giấc đến giữa trưa bữa sáng cũng không chịu ăn.
Giang Trạm:" Đã biết. "
Vi Quang Khoát:" Ngày mai là cuối tuần, cậu không có tiết cũng không có việc bận, cùng ăn cơm trưa đi. "
Giang Trạm:" Dạ, được. "
Vi Quang Khoát:" Uống rượu không. "
Giang Trạm vui vẻ, quay đầu lại:" Uống chứ. Cậu bây giờ đã đồng ý cho con uống rượu rồi hả. "
Vi Quang Khoát hừ một tiếng:" Con bây giờ cũng đâu phải còn mười bảy mười tám tuổi nữa, đã hai mươi lăm rồi thì có cái gì không thể nữa. Vừa hay chổ cậu có một bình Mộng Lam Chi, ngày mai khui ra xem như hoan nghênh con về nhà. "
Giang Trạm:" Thích thật nha. "
Vi Quang Khoát nhìn người bên cạnh lòng lại đầy chua xót. Ông đã nhìn đứa cháu trai này lớn lên nên từ nhỏ đã rất thích nó. Giang Trạm lớn lên tính tình sảng khoái, hoạt bát hướng ngoại, có thể nói y chính là đứa nhỏ mà không ai không thích.
Đáng tiếc.. Đứa nhỏ này mệnh không tốt.
Giang gia cũng thuộc gia tộc giàu có nhiều năm. Ngay lúc công ty gặp khó khăn thì cha Giang Trạm đi sai nước cờ, dẫn đến thua cả bàn cờ khiến cho công ty tức khắc phá sản.
Khi đó Giang Trạm bao nhiêu tuổi nhỉ?
Hình như đã thi vào đại học.
Nếu mọi chuyện chưa từng xảy ra. Với điều kiện của Giang gia thì Giang Trạm chính là một phú nhị đại. Học ở trường học danh tiếng trong nước, tương lai có thể xuất ngoại du học, tốt nghiệp xong lại quay về tiếp quản sự nghiệp Giang gia, một chút vấn đề cũng không có.
Nhưng Giang gia lại một đêm xuống dốc, cùng năm đó bố Giang Trạm lại chết ngoài ý muốn, mẹ Giang Trạm thời điểm đó lại được chuẩn đoán là mắc ung thư, một năm trước đã mất ở Vancouver[1] .
Aizzzzzz.. Nhớ đến những việc này thì cõi lòng Vi Quang Khoát đầy thổn thức cùng ai thán.
Cũng may, tất cả đều đã qua. Sau này sẽ ngày càng tốt.
Vi Quang Khoát rất tinh tưởng đứa cháu này của mình. Giang Trạm tính cách thực tốt, điều kiện bản thân lại không tồi. Những năm kia đều đã chịu đựng được thì con đường sau này cũng sẽ bình thản mà trải qua thôi.
Nhà cũ của Giang Trạm ở tiểu khu Mai Loan. Nơi này không tính vào tài sản thế chấp nên lúc Giang gia xảy ra chuyện cũng không bị mang đi gán nợ. Vì là nhà cũ nên thời gian ở đây cũng không nhiều, không có bao nhiêu hồi ức.
Giang Trạm cũng không để tâm. Đã nhiều năm như vậy, thời điểm khó khăn nhất cũng đã vượt qua được mẹ cũng không còn bị bệnh tật hành hạ nữa, một năm trước đã an tường mà ra đi nên cũng không cần hoài niệm làm gì nữa.
Về nước chính là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Giang Trạm chỉ muốn tiến về phía trước cũng không định quay đầu nhìn lại.
Đến việc sau này sẽ làm gì, cần tìm việc hay không Giang Trạm cũng không nghĩ nhiều. Tạm thời cậu không thiếu tiền, trong tay cũng đang có việc kiếm ra tiền nên cũng không cần quá gấp gáp. Sau khi về nước cũng không nhất thiết phải lên kế hoạch toàn diện làm gì, đi bước nào cứ tính bước đó là được.
Thật ra Vi Quang Khoát lại có đề nghị khác." Cháu nếu muốn tìm việc thì tạm thời cũng chưa phải lúc. Cậu có thể an bài giúp cháu. Hay là đến trường cậu làm trợ giảng đi. "
" alt=""/>
Truyện Thượng Vị [Giới Giải Trí]
"Chúng tôi đều hiểu rõ, Tô tổng!"
"Hiểu!" Các nhân viên cũng sôi nổi đáp theo.
"Rất tốt, khoảng thời gian này vất vả cho mọi người rồi, chi phí lần công tác này đều do tôi chi trả, mọi người có thể ăn uống chơi bời thả ga, phạm vi hoạt động không giới hạn trong khách sạn đâu, nhưng bốn ngày sau tôi mong là mọi người sẽ tập hợp ở chỗ này nhé."
"Vạn tuế!"
"Tô tổng vạn tuế!"
"Tô tổng thật không hổ là bà chủ, người vừa đẹp lại còn tốt tính!"
Nghe thấy đãi ngộ du lịch tốt thế này, nhóm nhân viên đều sôi nổi bàn tính bay lên tận mây xanh.
"Tiểu Dương cũng không cần đi theo tôi đâu, có thể tự do hoạt động như mọi người."
"Yes! Bà chủ, love you! Bắn tim cho cô! Chúc cô vạn sự như ý, muốn gì được nấy!" Dương Tiếu Tiếu đùa giỡn nói.
Vạn sự như ý sao? Tô Mông thầm lặp lại những từ này, "Vậy đành mượn lời chúc tốt lành này của cô!"
"Tan họp, mọi người đều trở về đi!"
"Tô tổng, kính chào!"
"Kính chào!"
"Kính chào!" . Ngôn Tình Sủng
Ngâm mình tắm xong, Tô Mông mặc áo ngủ màu trắng, tóc dài tùy ý xõa tung, cô đi vào quầy rượu chọn một loại rượu đỏ cô thường hay uống, nghiêng ly rượu, ngụm được ngụm không uống, một bên lại cẩn thận cân nhắc làm thế nào để từng bước thay thế người vợ xinh đẹp hiền thục đây.
5 năm không gặp, anh có còn nhớ cô không? Nếu mà nói là quên, vậy cô sẽ rất đau lòng đó! Khóe miệng Tô Mông gợi lên một nụ cười tà mị.
Cô đi ra thang máy, xuyên qua ngã rẽ liếc mắt một cái cô đã thấy được anh trong biển người, bất cứ lúc nào, tóm lại cô đều sẽ là người đầu tiên nhận ra anh trong đám người. Khí chất nho nhã thanh bạch như thế luôn khiến anh nổi bật trong muôn người. Mà cô gái đứng bên cạnh anh lại tương đối chướng mắt.
Tô Mông chậm rãi bước qua, hệt như chưa bao giờ rời đi trong 5 năm này, cô chầm chậm đến gần, cạnh bên người anh.
Lấy đĩa đựng thức ăn, Tô Mông đi đến cạnh Tô Mặc Huy cúi đầu chọn món, cái kẹp cô vươn ra và kẹp của anh bất ngờ kẹp vào nhau.
Cùng gắp cải xanh, Tô Mông chậm rãi ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên sau 5 năm cô nhìn anh gần như thế, nhưng dường như cũng không có trải qua 5 năm dài như vậy, năm tháng vẫn cứ luôn thiên vị anh, không lưu lại bất kì dấu vết gì.
"Thầy, thật là khéo, sao em lại có thể gặp thầy ở đây nhỉ?" Tô Mông cất giọng ngạc nhiên mừng rỡ nói.
Tô Mặc Huy nghe vậy cũng nhìn về phía giọng nói vang lên.
Đón nhận ánh mắt của Tô Mặc Huy, ánh mắt vốn lấp lánh của Tô Mông trong nháy mắt ảm đạm, "Thầy ơi, thầy không nhớ em ạ?"
Khi Tô Mặc Huy phản ứng lại, "Em là Tô Mông nhỉ?"
Ngay lập tức cô lại vui vẻ cười rộ lên, mi mắt cong cong, trêu đùa, "Làm khó thầy còn phải nhớ em rồi." Quay lại vấn đề ban đầu, "Gần đây thầy không đi dạy à? Hôm nay thứ hai đó!"
" alt=""/>
Truyện Thượng Vị Câu Dẫn
Đang còn giống như một con mèo cựa quậy không ngừng trên giường thì lúc này Tuấn Khải mở cửa bước vào. "Em dậy rồi thì ra ngoài ăn tí cháo."
Hoà An ngưng động tác đưa tay ra khỏi chăn ra dấu cho Tuấn Khải lại gần. Lúc chạm được tay vào người anh ta Hoà An mới lên tiếng. "Không phải là em đang mơ đúng không?"
Tuấn Khải kéo chăn ra khỏi người Hoà An Xong nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. "Em nói thử xem là thật hay là mơ?"
Hoà An lúc này mới tin mọi thứ là sự thật.
Hôm nay là chủ nhật nên cả hai đều để đầu óc thư giản nhất có thể. Dù sao dự án cũng đã được chuyển giao hoàn tất nên công việc cũng không còn quá nhiều.
"Còn không tới một tháng nữa là tới tết nguyên đán rồi." Hoà An nằm dài trên sofa chơi ipad. Tuấn Khải thì đang xem tivi.
"Ừm"
"Anh có dự định gì không?"
"Không có"
Hoà An ngồi dậy loay hoay một chút rồi gác đầu lên đùi Tuấn Khải. "Về nhà với em nhé."
"Nhà em?" Tuấn Khải giật mình đưa tay xuống chạm vào mặt Hoà An xoa xoa.
"Đúng rồi. Dù sao tết anh cũng ở một mình, em cũng về nhà. Chi bằng cùng em về được không?" Hoà An mắt long lanh trông đợi.
"Vậy cùng anh đến một nơi trước." Tuấn Khải ôn nhu sờ trán Hoà An.
"Được.!"
Cả hai tự thưởng cho mình một ngày chủ nhật bình yên bên nhau sau những ngày cực khổ vừa qua. Hoà An nhận ra đối với Tuấn Khải dáng vẽ lạnh lùng cao ngạo chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi. Anh là một người cực kỳ chu đáo và ấm áp. Mỗi một hành động đều ôn nhu hết chổ nói.
Tối đó ăn cơm xong Hoà An chỉ ở lại thêm có một chút rồi quay trở về phòng mình. Đứng dưới vòi nước ấm như rột rửa được tất cả muộn phiền những ngày vừa qua. Cho người sạch mồ hôi thì bồn nước cũng đã đầy. Anh muốn ngâm mình một lát cho thư giản. Anh cho thêm xà phòng và hương vào bồn ngâm rồi từ từ ngồi vào trong đấy.
" alt=""/>
Truyện [Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh
Tin HOT Nhà Cái
Xem thêm mu moi nhat