Kinh doanh

Nhận định, soi kèo Guinea Bissau vs Burkina Faso, 23h00 ngày 24/3: Cạnh tranh vị trí nhì bảng

字号+ 作者:NEWS 来源:Thể thao 2025-03-26 16:23:45 我要评论(0)

Pha lê - 24/03/2025 10:07 World Cup 2026 soi kèo bóng đá hôm naysoi kèo bóng đá hôm nay、、

ậnđịnhsoikèoGuineaBissauvsBurkinaFasohngàyCạnhtranhvịtrínhìbảsoi kèo bóng đá hôm nay   Pha lê - 24/03/2025 10:07  World Cup 2026

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Thế nhưng, chuyện ông Cao Thanh Mỹ (62 tuổi, ngụ Quận 7, TP. HCM), bỏ nhà mặt phố để ra sống nơi gầm cầu Bà Bướm (Quận 7) thực sự khiến nhiều người khó hiểu.

{keywords}
Những vật dụng giản đơn của ông Mỹ để phục vụ cho cuộc sống dưới gầm cầu. (Ảnh: Nguyễn Sơn).

Bỏ nhà phố để ở gầm cầu

“Cơ ngơi dưỡng già” của ông Mỹ cách vị trí chị Thúy neo đậu chiếc ghe cũ kỹ không xa. Đó là một tấm ván lớn được ông trải dưới nền đất, bên trên là cầu Bà Bướm. Mỗi lần có xe di chuyển trên cầu, “mái nhà” của ông rung lên bần bật.

Dù trời mưa lất phất, hơi lạnh bốc ra từ những mảng xi măng dưới gầm cầu khiến chúng tôi run lên liên hồi, ông vẫn mình trần trùng trục, ngồi võng đung đưa.

Từ khi chị Thúy và chồng neo ghe tại đây đã thấy chiếc ghe chài nhỏ của ông Mỹ tấp gọn gàng dưới gầm cầu này. Ông có mái tóc dài, lượn sóng đặc vị nghệ sĩ nhưng lại xuề xòa, chân chất đến lạ. Thấy chúng tôi, ông vẫy tay, gọi vào uống nước, tránh mưa.

Chị Thúy nói, ở đây, vợ chồng chị chỉ có ông Mỹ là lối xóm, tối lửa tắt đèn có nhau. Nghe vậy, ông cười lớn nói: “Tao cũng như bay, ăn nhờ ở đậu gầm cầu cả. Tối lửa tắt đèn có nhau gì chứ”.

Thực ra, ông có nhà cửa khang trang ngoài mặt phố ở Quận 7. Ông Mỹ cũng không phải gốc là dân chài lưới hay ôm mộng chim trời cá nước làm kế mưu sinh. Ông ra gầm cầu ít người qua lại này tá túc là vì cái sở thích kỳ lạ của mình.

“Trước đây, tôi làm tài xế cho hãng phim nổi tiếng. Lúc đoàn phim thiếu diễn viên, thấy tôi hợp vai nào, họ lôi tôi vào đóng luôn. Thế mà cũng có cảnh lên phim, tôi trở thành diễn viên nghiệp dư. Lúc trẻ lo làm, tích góp mua được nhà cửa, cưới vợ sinh con, giờ tôi giao nhà lại cho vợ con rồi ra đây ở”, ông Mỹ nói.

Cái lý do ông bỏ nhà cao cửa rộng, cuộc sống tiện nghi để chui rúc dưới gầm cầu, sống cùng chuột bọ cũng khiến chúng tôi bất ngờ. Hỏi mãi, cuối cùng ông cũng tiết lộ. Ông ra đây ở vì sợ… chết.

Ông nói, ở nhà hoài chán, không làm gì người cứ tăng cân không kìm được. Nếu cứ như thế, ông sợ một ngày nào đó sẽ lâm bệnh mà chết.

“Tính tôi thích đi lại, không quen ngồi một chỗ. Ở nhà tù túng, quanh đi quẩn lại chỉ 4 bức tường. Cứ thế sớm muộn tôi cũng lâm bệnh mà chết. Tôi quyết định bỏ nhà, ra gầm cầu này sống như thổ dân. Ai khuyên can, chửi bới gì tôi cũng mặc”, ông Mỹ kể thêm.

Vui thú tiêu dao

{keywords}
Chiếc thuyền câu, phương tiện giúp ông Mỹ vui hưởng thú tiêu dao của mình. (Ảnh: Nguyễn Sơn).

Để chuẩn bị cho cuộc sống dưới gầm cầu, ông Mỹ mua lại một ghe đánh cá nhỏ rồi cuốn theo mấy bộ đồ cũ xuôi theo dòng nước ra phía cầu Bà Bướm. Ngày nắng đẹp, ông chèo ghe rong ruổi theo con nước đánh bắt cá tôm. Ngày mưa gió, ông chui vào ghe nằm...

Ông nói, chiếc ghe không phải là phương tiện mưu sinh mà là công cụ giúp ông chạm đến cuộc sống an nhiên tự tại. Ông câu cá, chài lưới không cưỡng cầu được, mất. Có cá, ông có thêm miếng ăn ngon. Về tay không, ông ăn cơm với rau dại chấm muối…

Chị Thúy nói, ban ngày, ông Mỹ cứ mình trần lủi thủi trên ghe, thả trôi theo dòng nước. Ông lang thang đây đó trên sông ngắm chỗ này, “nghiên cứu” chỗ nọ. Chiều xuống, ông bơi thuyền về đậu dưới gầm cầu Bà Bướm.

“Hôm có nhiều cá tôm, ông chia lại cho tôi và những người lao động nghèo khác. Ông không bán bao giờ, thấy ai khổ ông còn mua gạo đem đến biếu. Ở đây, ai cũng thương ông ấy cả. Cháu, con ông cũng hay đến gầm cầu thăm ông đòi ông về nhưng ông không chịu”, chị Thúy kể.

{keywords}
Ông Mỹ một mình sống dưới gầm cầu nhưng chưa bao giờ bệnh. (Ảnh: Nguyễn Sơn).

Quanh năm mình trần, ngủ gầm cầu ẩm thấp vậy mà ông Mỹ chưa hề một lần bệnh tật. Ở tuổi 62, ông vạm vỡ và vô cùng lạc quan. Ông bảo, người ta chê gầm cầu chứ ông thấy ở gầm cầu sướng hơn ở phòng máy lạnh.

“Như vậy là tôi sống cùng thiên nhiên, vạn vật. Đêm nằm nghe tiếng côn trùng kêu rỉ rả, nghe tiếng xe chạy trên đầu, cảm nhận được những khối bê tông rung lên bần bật mỗi khi xe chạy qua… Cuộc sống cứ thế chầm chậm trôi qua. Tôi thấy an nhiên hơn là vào sống trong kia, nơi đèn điện sáng lòa mà ngột ngạt, bon chen quá”, ông Mỹ nói.

Mải nói chuyện, ông không nghe tiếng gió rít qua kẽ xi măng báo hiệu cơn mưa lớn sắp ập đến. Thấy chúng tôi có vẻ lạnh, ông cười xòa bảo sức khỏe thanh niên bây giờ kém hơn xưa nhiều.

Nói xong, ông xếp thêm mấy cây củi khô vào ngọn lửa để sưởi ấm, chống muỗi mòng. Trời nhá nhem tối, ông bật chiếc đèn chiếu sáng bằng ắc quy rồi lôi ra những bức ảnh đen trắng ghi lại kỷ niệm thời ông đi đóng phim khoe khách lạ.

Cuối cùng, ông lôi từ trên thanh dầm gầm cầu chiếc ipad cũ mèm để gọi điện trò chuyện với đứa cháu ngoại. Ông kể, cháu ngoại còn nhỏ nhưng thương ông nhất. Ngày ông rời nhà ra gầm cầu sống, nó cứ khóc hoài rồi đòi “ngoại về nhà chơi với con”. Mấy nay mưa bão, ông chưa về thăm cháu được nên đành trò chuyện từ xa.

Ông nói: “Nhiều người cứ nghĩ phải ở nhà to, nhà rộng rồi lao thân đi kiếm thật nhiều tiền để phục vụ cho mơ ước của mình. Tôi lại thấy ở đâu cũng vậy miễn sao mình thấy vui là được. Như tôi bây giờ, tôi thấy mình sống rất vui và thi vị”.

Gầm cầu Sài Gòn: Chốn 'sám hối' của anh ra tù, 'bến đợi' của chị xa quê

Gầm cầu Sài Gòn: Chốn 'sám hối' của anh ra tù, 'bến đợi' của chị xa quê

Dưới gầm một số cây cầu tại TP.HCM là cuộc sống của những phận đời với nhiều hoàn cảnh trái ngược.

" alt="Người đàn ông bỏ nhà Sài Gòn ra sống gầm cầu: Ở đây sướng hơn phòng máy lạnh" width="90" height="59"/>

Người đàn ông bỏ nhà Sài Gòn ra sống gầm cầu: Ở đây sướng hơn phòng máy lạnh

Mọi thứ tưởng chừng như rất ổn thì gần đây tôi hay bị mệt, khó thở, đau ngực và ho. Bác sỹ kết luận tôi bị suy tim độ 1, cần phải nhập viện điều trị ít ngày. Ngày tôi nằm viện, mẹ chồng tôi đến thăm. 

Không hỏi han tôi được câu nào, bà mở miệng ra là trách móc: "Tôi đã bảo chị bao nhiêu lần rồi. Đàn bà thì làm việc ít thôi, để sức mà chiều chồng chăm con. Chị cứ ham mê phấn đấu sự nghiệp rồi ốm đau bệnh tật thì ai lo cho con, cho cháu tôi đây". 

Hóa ra cuối cùng thì bà vẫn cứ lo cho con, cháu của bà chứ còn một đứa con dâu như tôi thì chẳng đáng để đếm xỉa. Thấy tôi có lời nhờ bà qua nhà cơm nước cho các cháu, mẹ chồng tôi nói sẽ thuê giúp tôi một cô giúp việc vì bà bận đi chùa. Tôi cũng chép miệng đồng ý.

Sau đó vài ngày, chị giúp việc vào bệnh viện đưa cơm cho tôi. Chị này muộn chồng, lớn hơn tôi 4 tuổi, khá nhanh nhẹn và biết việc. Từ ngày có chị giúp việc, các con tôi thường nhắn tin khoe với tôi là con được ăn ngon, nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ. Cả nhà ai cũng vui vẻ vì không phải ăn món "mì tôm huyền thoại" nữa. 

Sau khi ra viện, tôi cũng định thuê chị giúp việc thêm một thời gian nữa. Vì tôi cũng cần có người đỡ đần việc nhà. Chồng cũng trao đổi qua với tôi rằng anh trả cho chị giúp việc 5 triệu 1 tháng. Nếu có lễ Tết, vợ chồng tôi sẽ cho chị thêm chút ít tiền tàu xe.

Sắp đến Tết dương lịch, tôi nhắn tin bảo chồng thưởng cho chị giúp việc 500 ngàn. "Chị Ngân làm việc nhiệt tình, chu đáo, mình nên thưởng cho chị ít nhiều", tôi nói với chồng và anh cũng đồng ý ngay.

Sau đó, tôi được xuất viện. Bác sỹ dặn tôi nên nghỉ ngơi tại nhà 1 tuần rồi mới đi làm lại. Nhà có giúp việc nên tôi rảnh lắm. Cả ngày chỉ ngồi không, tôi cũng buồn chân buồn tay. 

Hôm đó, máy tôi hết pin nên tôi mượn máy chồng để vào mạng xem tin tức. Vừa mở hộp tin nhắn của chồng, tôi giật sững khi thấy tin nhắn báo chồng tôi đã chuyển cho chị giúp việc 20 triệu! 

Thấy tôi hỏi, chồng tôi lúng túng nói nhà chị Ngân có việc, chị ấy xin ứng trước 4 tháng lương nên anh mới chuyển tiền trước thế. Tuy nhiên, tôi thấy không tin. Tôi hỏi chị Ngân thì chị cũng nói điều tương tự. Chắc họ có trao đổi trước nên lời khai của hai người mới khớp nhau như vậy.

Tôi xem lại lịch sử camera trong nhà thì thấy toàn bộ các đoạn băng trước ngày tôi về đã bị xóa. Chồng thấy tôi tỏ ý khó chịu thì anh mắng tôi đa nghi. "Em đừng có suy nghĩ linh tinh. Nếu em muốn, anh sẽ cho chị ấy nghỉ luôn và ngay thế em đã hài lòng chưa?", chồng tôi quả quyết.

Tôi đoán chồng có chuyện gì mờ ám với chị giúp việc nhưng chưa tìm thấy bằng chứng rõ ràng. Gần đây, tôi thấy chồng có vẻ xa cách với mình. Anh cũng không đòi hỏi chuyện ấy nữa. Liệu có phải anh đã thay lòng đổi dạ, làm chuyện gì khuất tất sau lưng tôi không?

Ông lão 101 tuổi kiên quyết ly hôn sau 1 năm cưới người giúp việc

Ông lão 101 tuổi kiên quyết ly hôn sau 1 năm cưới người giúp việc

Sau 1 năm kết hôn với người giúp việc 53 tuổi, ông lão 101 tuổi hoàn toàn bị “vỡ mộng” nên quyết định gửi đơn ra tòa ly hôn.

" alt="Giật mình vì chồng thưởng Tết nhiều cho Osin khi tôi nằm viện" width="90" height="59"/>

Giật mình vì chồng thưởng Tết nhiều cho Osin khi tôi nằm viện

 

Theo nhà phê bình ẩm thực kiêm blogger, Tomako Shiratori: “Người Nhật có mối liên hệ đặc biệt với lá vàng khi sử dụng nó để bày tỏ sự tôn kính trong các ngôi chùa bằng cách mạ nhiều lớp lá vàng lên tượng Phật để chúng lung linh trong ánh nắng. Điều này khiến các đầu bếp cao cấp nảy ra ý tưởng thêm vàng vào các món ăn khiến chúng trở nên tinh tế và sang trọng hơn". 

 

Shimatori sống ở Tokyo nhưng cô thích du lịch khắp đất nước để thử và viết về những món ăn yêu thích, bao gồm nhiều bữa ăn được dát vàng ở Kanazawa. Kanazawa, được biết đến như một Kyoto thu nhỏ với những khu vườn được cắt tỉa cẩn thận, là nguồn cung cấp lá vàng hàng đầu của Nhật Bản. Thành phố sản xuất 98% tất cả các loại vàng lá của đất nước, thu hút khách du lịch đến thưởng thức các loại ẩm thực đặc biệt cũng như các công viên và lâu đài từ thời Samurai nổi tiếng.

 

Vàng lá (hay maiko trong tiếng Nhật) được đặt trên sushi, kem ốc quế hoặc bất cứ món ăn nào bằng cách sử dụng nhíp đặc biệt. Lá vàng mỏng đến mức có thể bao phủ mọi đường nét của thực phẩm mà không cần bất kỳ loại chất kết dính nào. Nó tan chảy trên thức ăn nóng, và khi phủ lên đồ lạnh nó sẽ đông lại nhưng không mang mùi vị và hoàn toàn vô hại.

Shimatori gợi ý nên bắt đầu từ món korokke mới nướng, bánh croquette hoặc một bữa trưa thông thường của Nhật Bản được phục vụ với kem béo vàng tại Ville de Croquettes. Cô cũng gợi ý mọi người nên thử món sushi bọc vàng từ Kirari, sữa lắc bánh castella với vảy vàng ở Ukeain, và tất nhiên là kem bọc vàng.

 

Ngoài kem và sushi, còn có chocolate và dâu tây nhúng vàng, cà phê phủ vàng, thậm chí cả đồ ăn nhẹ như rong biển vẩy lá vàng. Trên thực tế, có những phiên bản bọc vàng của hầu hết mọi thứ bạn có thể muốn mua ở Kanazawa: đồ trang điểm, vỏ điện thoại di động và thậm chí cả thẻ nhớ USB.

Kanazawa, dịch theo nghĩa đen từ tiếng Nhật là "đầm lầy vàng" đã sản xuất vàng lá trong hơn 400 năm và trở thành khu vực sản xuất hàng đầu của Nhật Bản trong quá trình trùng tu lâu đài Kanazawa, sau khi nó bị phá hủy trong một trận hỏa hoạn vào thế kỷ 19. Kể từ đó, thành phố đã hoàn thiện quy trình tinh xảo trong sản xuất và lá vàng của nó rất được săn đón trên khắp thế giới.

Vàng lá được sản xuất bằng cách trộn vàng với bạc và đồng, được kẹp giữa giấy thấm và được đánh nhiều lần bằng máy thành các tấm có độ dày 0.0002mm. Vì có độ mỏng như vậy nên nó sẽ biến mất giữa các ngón tay khi bạn cọ xát mạnh, do vậy bạn có thể thưởng thức các món ăn được dát vàng mà không hề có cảm nhận khó chịu nào.

 

Ngành công nghiệp lá vàng rất quan trọng ở Kanazawa, có cả một bảo tàng lá vàng trong thành phố dành riêng cho quá trình tạo ra nó. Bảo tàng mở cửa vào năm 1974 bởi Yasue Takaaki, một người địa phương rất nổi tiếng và ông hy vọng, phong tục truyền thống không biến mất trong thời hiện đại. Bảo tàng có hơn 300 tác phẩm được trưng bày.

Cách làm kim chi Hàn Quốc ngon đúng chuẩn, ăn là mê

Cách làm kim chi Hàn Quốc ngon đúng chuẩn, ăn là mê

Gần giống với món dưa muối ở Việt Nam, Kim chi được làm từ rau lên men có vị chua dịu hoà quyện với vị cay nồng của ớt chắc chắn sẽ khiến bạn mê mẩn khi thưởng thức.

" alt="'Chói mắt' trước những món ăn dát vàng vô cùng sang trọng và tinh tế" width="90" height="59"/>

'Chói mắt' trước những món ăn dát vàng vô cùng sang trọng và tinh tế