Khi mọi mâu thuẫn và sự chịu đựng đã quá mức cho phép, Linh ra tòa nộp đơn ly hôn, làm mẹ đơn thân của 2 đứa trẻ.
Hôn nhân đổ vỡ, Linh trở về nương tựa nhà mẹ đẻ. Cô gửi con cho mẹ để ra thành phố làm thợ cắt tóc. Vậy nhưng, thu nhập không đáng là bao.
Thương em gái lận đận, chị gái Linh động viên em đi học ngoại ngữ để làm phục vụ nhà hàng. Nghe theo lời chị, Linh đã học ở trung tâm tiếng Anh gần nhà.
Ban đầu cô khá e ngại nhưng nghĩ đến 2 đứa con thơ và mẹ già, Linh mạnh dạn xin vào một nhà hàng Úc ở Vũng Tàu vừa để học nghề, vừa trau dồi ngôn ngữ.
Năm 2014, Touloupov Vladimir (SN 1966) đến Vũng Tàu công tác 3 tháng. Một hôm, Touloupov ghé nhà hàng nơi Linh làm việc để dùng bữa trưa. Với tính hài hước sẵn có, dù không thạo tiếng Việt nhưng khi ngồi vào bàn ăn, Touloupov cũng bặp bẹ gọi đồ ăn bằng tiếng Việt.
Thấy Linh bưng đồ ăn đến bàn, ông nhìn chăm chú nói: “Mắt em đẹp lắm”. Thích thú trước lời khen của vị khách, Linh cũng để ý đến bữa ăn của Touloupov hơn. Cô dành sự quan tâm đặc biệt đến vị trí bàn ăn đó và không quên hỏi xem ông có cần thêm đồ ăn hay thức uống khác.
Những lần sau, ông lại tiếp tục ghé để dùng bữa. Touloupov mạnh dạn xin danh thiếp của Linh. Có số điện thoại, cả hai trò chuyện nhiều hơn sau mỗi ngày làm việc.
Quen biết gần 2 tháng, Touloupov ngỏ ý muốn biết chỗ ăn ở của cô. Hiểu được nỗi niềm của Linh, Touloupov nói: “Em không phải ngại đâu, tôi chỉ muốn biết chỗ ăn ở, sinh hoạt của em. Nếu cần gì tôi sẵn sàng giúp đỡ”. Linh gật đầu để người đàn ông Nga đến thăm phòng.
Chứng kiến Linh cùng mẹ già và các con nhỏ sống ở nơi ẩm thấp, chật chội, Touloupov không đành lòng và đề nghị được cùng Linh giúp cuộc sống của gia đình tốt hơn.
Ngày mẹ Linh đi viện, anh lo hết tiền viện phí, chăm sóc các thành viên của nhà Linh như người thân của mình. Mẹ Linh mất, Touloupov cũng ngược xuôi phụ cô lo đám hiếu cho mẹ một cách chu toàn.
Năm 2017, sau lần Touloupov về Việt Nam ăn Tết, cả hai đã làm thủ tục đăng ký kết hôn và có với nhau một bé trai, đặt tên là Timothy. Ðến năm 2019, sau nhiều năm đi lại giữa hai nước, Touloupov quyết định đưa cả gia đình sang Nga sinh sống. Một thời gian sau, Linh sinh thêm bé gái Anastasia.
Thật chẳng dễ để một người từng đi qua quá nhiều thương tổn lại tiếp tục tin vào hôn nhân hạnh phúc. Ấy vậy mà, duyên trời định, bà mẹ đơn thân ấy đã tìm được hạnh phúc đích thực sau 2 lần đổ vỡ.
Đã bên nhau gần một thập kỷ, đến giờ phút này, Linh tin rằng bản thân đã không chọn nhầm người, khi quyết định trao tất cả tin yêu cho Touloupov.
Sống trong một ngôi nhà có con chung, con riêng nhưng dường như chẳng ai có thể nhìn thấy một khoảng cách xa lạ, phân biệt. Họ đều nhận được sự yêu thương từ mọi phía.
Linh nói: “Cuối năm nay, cả gia đình mình sẽ về Việt Nam đón Tết. Do dịch bệnh mà 3 năm rồi cả nhà chưa có dịp trở lại quê hương”.
Linh Trang
Ảnh: Nhân vật cung cấp
Tết năm sau, vợ tôi lấy lý do mang thai để không về quê chồng. Tôi không nghĩ vợ giận chuyện năm trước mà tin là cô ấy lo cho con.
Đến khi vợ tôi sinh, mẹ tôi lên thành phố phải ở nhà thông gia. Bà đi ra đi vào đều bị soi mói, con dâu lại không cho bế cháu. Lúc này, mẹ tôi dần nhận ra những khó khăn mà con trai đối mặt khi sống cảnh ở rể.
Tết năm tiếp theo, vợ tôi nói con còn nhỏ, không muốn về quê chồng ăn Tết. Cô ấy sợ ở quê muỗi nhiều, vệ sinh kém, xa bệnh viện…
Nhịn vợ, thương con, tôi gọi điện thoại báo bố mẹ: “Tết này, vợ chồng con lại không về được…”. Mẹ tôi chỉ ừ à qua chuyện, kêu tôi giữ gìn sức khỏe lo cho vợ con.
Năm nay, tôi quyết tâm phải về quê ăn Tết. Thế nhưng, ngày 25 Tết, vợ tôi than mệt trong người. Tôi bảo đi khám, lấy thuốc uống nhưng cô ấy không chịu.
Tôi đoán cô ấy giả vờ để tránh về quê chồng. Thế nên, tôi nói vợ không cần về, một mình tôi về thăm bố mẹ cũng được.
Vậy mà, vợ tôi giận dỗi, trách tôi bỏ vợ con lúc ốm đau. Tôi định vạch chiêu giả ốm của vợ thì bố mẹ vợ từ trên lầu bước xuống. Bố vợ nhìn tôi, rồi nói: “Con cứ về với bố mẹ. Con gái của bố thì để bố chăm”.
Tôi chết đứng, không nói thêm được câu nào. Nén nước mắt vào trong, tôi dìu vợ về phòng, nấu cháo cho cô ấy ăn.
Trong lúc chờ vợ ăn, tôi gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ bắt máy, tôi nghẹn ngào không biết nói gì.
Xúc động, tay tôi không cầm nổi điện thoại. Tôi mở loa ngoài, đặt điện thoại xuống giường, cố lấy lại bình tĩnh.
Mẹ như hiểu khoảng lặng khó nói của con trai. Bà lên tiếng dù tôi chưa mở lời: “Tết này bận việc không về được phải không con? Không về được thì thôi, bố mẹ ở quê vẫn khỏe. Lúc nào rảnh, con đưa vợ con về chơi”.
Tôi chưa kịp trả lời thì nghe tiếng của bố bên kia đầu dây: “Sao bà không nói bà bệnh, nằm liệt giường mấy bữa nay? Bà bệnh mà còn ráng sên mứt gừng, mứt dừa chờ vợ chồng nó về ăn… Tụi nó không có về đâu mà trông với ngóng…”.
Bố tưởng tôi đã tắt máy nên thoải mái trò chuyện. Tôi nghe từng lời của bố mà nước mắt giàn dụa.
Mẹ tắt điện thoại, tôi cảm nhận hơi ấm trên vai mình. “Em thấy đỡ rồi. Vợ chồng mình đi siêu thị, em mua ít đồ về quê ăn Tết với bố mẹ”, thì ra vợ đặt tay lên vai tôi.
Tôi quay lại, ôm chầm lấy vợ. Tôi định cảm ơn thì vợ tôi lí nhí: “Em xin lỗi anh. Em đã quá ích kỷ”.
Khi viết những dòng này, tôi đang ở quê, cùng vợ canh nồi bánh tét cho mẹ. Mẹ tôi bồng cháu nội, khoe khắp xóm. Bà khen vợ tôi khéo chăm con, thằng bé kháu khỉnh đáng yêu.
Mắt tôi cay xè không phải tại khói bếp mà bởi hạnh phúc đang dâng lên, ngập tràn lồng ngực ấm…
Độc giả Minh Trung
"Ứng xử với những tác phẩm có tầm vóc, mang đậm tính khái quát điển hình, vừa là cách tiếp nối và khẳng định các giá trị bền lâu của kịch Lưu Quang Vũ, vừa mở ra không gian đối thoại giữa khán giả với tư tưởng, tình cảm mà ông gửi gắm", NSƯT Nguyễn Sĩ Tiến chia sẻ.
Ông không phải là bố tôilà một trong những tác phẩm cuối cùng của Lưu Quang Vũ. Vở kịch kể về người chồng đã chối bỏ vợ con. Sau bao năm xa cách cùng nhiều biến cố, ông mới quay về tìm lại gia đình. Gia đình ấy một lần nữa đảo lộn trước giông bão của những toan tính, lòng tham. Tình cảm cha con, mối liên kết ruột thịt mới chớm được vun đắp nay lại đứng trước sự tan vỡ, đứt gãy.
Vở Ai là thủ phạmkể về đời sống thường nhật của người dân trong những năm 80 của thế kỷ trước ở khu tập thể có biệt danh "Quân khu Phượng Hà". Một lớp trẻ sinh ra và lớn lên với nhiều môi trường giáo dục và hoàn cảnh sống khác nhau… đã đưa số phận các nhân vật tới những ngã rẽ riêng của cuộc đời. Nội dung vở kịch phần nào đưa ra lời giải đáp cho câu hỏi "Ai là thủ phạm?" của những hiện tượng cá nhân tha hóa, tiêu cực nảy sinh trong đời sống hôm qua và cả ngày hôm nay...
Hoa cúc xanh trên đầm lầychứa đựng nhiều yếu tố giả tưởng xoay quanh cuộc tình tay ba giữa Hoàng-Liên-Vân. Họ là những người bạn trẻ thân thiết, từng một thời ắp đầy kỷ niệm với những bông cúc xanh trên đầm lầy giữa miền quê yên ả.
Vở diễn đề cập về các cỗ máy trí tuệ nhân tạo đã và đang thâm nhập ngày càng sâu vào đời sống xã hội, giúp mang đến một cuộc sống tiện nghi, hoàn thiện. Nhưng có khi chỉ bằng lát cắt máy móc ấy, con người cũng có thể bước sang một hệ giá trị khác làm xói mòn những điều thiêng liêng, tạo ra các hố sâu trống rỗng trong tâm hồn.
Sống mãi tuổi 17 kể về hình tượng người anh hùng cách mạng Lý Tự Trọng. Câu chuyện kịch đưa khán giả trở lại một thời kỳ oanh liệt, khi đất nước đang chìm trong ách thống trị của thực dân Pháp. Đây là vở diễn về tinh thần yêu nước, khơi gợi thế hệ trẻ ngày hôm nay ý chí quyết tâm, không lùi bước trước cho con đường mình đã lựa chọn.