Kèo vàng bóng đá Israel vs Na Uy, 02h45 ngày 26/3: Khách đáng tin

Ngoại Hạng Anh 2025-03-29 13:06:03 776
èovàngbóngđáIsraelvsNaUyhngàyKháchđálịch chiếu bóng đá hôm nay   Hư Vân - 25/03/2025 12:00  Kèo vàng bóng đá
本文地址:http://game.tour-time.com/news/449c998888.html%20l
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Đài Loan vs Turkmenistan, 17h30 ngày 25/3: Không quá chênh lệch

">

Không thể nào đăng nhập vào tài khoản

Ở Nhật Bản, nhiều điều luật về việc hạn chế chơi game đã được thông qua nhằm giảm bớt ảnh hưởng đến trẻ nhỏ và trẻ vị thành niên. Đơn cử, tỉnh Kagawa mới đây ban sắc lệnh giới hạn trẻ nhỏ chỉ được chơi điện tử một tiếng/ngày và 90 phút trong các ngày nghỉ học.

Nhật Bản đang áp dụng sắc lệnh hạn chế chơi game ở trẻ em và trẻ vị thành niên,

Ngoài ra, chính quyền tỉnh cũng gợi ý đối tượng từ 12-15 tuổi không được phép sử dụng điện thoại thông minh sau 21h. Người từ 15-18 tuổi được gia hạn chơi game đến 22h. Tuy nhiên, sắc lệnh lại có "lỗ hổng" khi những quy tắc này đều dựa trên tinh thần hướng dẫn, chưa có cơ chế ép buộc thực thi.

Sau khi sắc lệnh được công bố, nam thanh niên Wataru 17 tuổi đã phát động chiến dịch gây quỹ cho vụ kiện đòi "quyền lợi" được chơi điện tử. Cậu lợi dụng "sơ hở" trong điều luật trên và sự trợ giúp của mẹ với một luật sư để chống đối lại sắc lệnh này.

Việc giới hạn giờ chơi game trong các sắc lệnh được ban hành là "không có bằng chứng khoa học", nam thiếu niên này lập luận.

"Chính quyền cho rằng chơi điện tử là nguyên nhân của việc trốn học và nghiện game. Tuy nhiên, người trốn học có thể ảnh hưởng bởi các vấn đề khác ở trường và chơi điện tử có thể giúp họ giải thoát khỏi những rắc rối", anh nói thêm.

Giới trẻ Nhật Bản có thể ảnh hưởng bởi những vấn đề khác chứ không phải chỉ mỗi game.

Tưởng chừng câu chuyện phản đối sắc lệnh này chỉ có mình Wataru đứng lên "chống lại", nhưng không ngờ gần 600 người đã ký vào một bản kiến nghị phản đối sắc lệnh trên vào đầu tháng 1 năm nay.

Trái với sự phản đối của thiếu niên, sắc lệnh lại thu hút sự ủng hộ từ cộng đồng và đã thông qua Hội đồng tỉnh Kagawa vào tháng 3. Sắc lệnh khiến địa phương này trở thành tỉnh đầu tiên của Nhật Bản áp dụng lệnh giới hạn trẻ em chơi điện tử và smartphone.

Tomoshi Sakka, luật sư của Wataru cho rằng sắc lệnh này đã vi phạm cam kết của Hiến pháp ở việc đảm bảo quyền tự quyết. Ngoài ra, các thanh thiếu niên Nhật Bản cũng cho rằng những điều luật đó đang hạn chế quyền vui chơi của trẻ em.

Theo GenK

">

Chuyện thật như đùa: Nam thanh niên 17 tuổi kiện cả tỉnh vì bị… giới hạn giờ chơi game!

Nhận định, soi kèo Millonarios vs Independiente Santa Fe, 08h30 ngày 27/3: Chia điểm


Hắn dơ bẩn thế này, lại còn dám áp sát nàng. Quả nhiên, võ tướng phần lớn đều là những kẻ thô lỗ, chẳng biết điều chút nào.

Hoắc Đình Sơn khựng lại một chút, bàn tay đang siết c.h.ặ.t lấy nàng cuối cùng cũng nới lỏng ra. Hắn nhìn thấy mỹ nhân trong lòng mình đang chống tay lên n.g.ự.c hắn, vẻ mặt đầy kháng cự và chán ghét. Thậm chí, đôi mắt nàng đã vội đến mức nơi khóe mắt cũng hơi ửng đỏ.

Hoắc Đình Sơn hoàn toàn không kịp phản ứng, trong lòng dâng lên một trận cảm xúc vừa ngột ngạt vừa bức bối. Cảm giác ấy bị nàng chặn lại, không lên được, cũng chẳng xuống được. Hắn cảm thấy mình sắp không thở nổi.

Nàng lại ghét bỏ hắn.

Dẫu rằng cánh tay hắn đã hơi buông lỏng, không còn giữ c.h.ặ.t như ban nãy, nhưng vẫn vòng quanh nàng. Bùi Oanh cố gắng đẩy ra, muốn giữ khoảng cách ít nhất một cánh tay với người này. “Ta vừa mới tắm xong, ngài cả người đầy nước lẫn bùn, làm sao có thể dựa sát lại như vậy?”

Hoắc Đình Sơn cúi đầu nhìn lại mình. Chiếc áo bào đen của hắn dù ướt nước cũng không lộ rõ, nhưng bộ quần áo màu hạnh của nàng thì lại lộ vết ướt một mảng lớn ở ống quần.

Hoắc Đình Sơn buông Bùi Oanh ra, khẽ ho một tiếng. “Vừa rồi là ta nhất thời khó lòng kiềm chế…”

Trước đây hắn chưa từng nói lời như vậy. Đây là lần đầu, giọng có chút trầm thấp, nhưng tiếc thay, đối tượng nghe lại không muốn nghe.

Bùi Oanh đẩy hắn ra ngoài tấm bình phong. “Tướng quân chắc chắn công việc vẫn còn nhiều. Ngài mau đi làm việc đi.”

Hoắc Đình Sơn: “... Công việc không nhiều.”

Bùi Oanh không thèm để ý đến hắn nữa. Nước ấm có thêm lát gừng khiến cơ thể ấm lên, rất thoải mái. Nàng cởi quần dài, lại rửa chân thêm một lần nữa, sau đó sai người ở ngoài – kẻ vừa nói không bận việc – lấy cho nàng một chiếc quần mới và khăn lau.

Khi bước ra khỏi bình phong, Bùi Oanh cuối cùng cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hẳn. Hoắc Đình Sơn thấy nàng đã xong, chỉ đơn giản lấy hai món y phục rồi bước vào trong.

“Nước trong thùng ta đã dùng rồi. Ta sẽ bảo Tân Cẩm đổi cho ngài thùng nước sạch.” Bùi Oanh nhìn thấy, liền nói.

“Không cần. Ta dùng nước của phu nhân là được.” Hoắc Đình Sơn tháo thắt lưng.

Nàng thường ngày không ra ngoài nhiều, cũng không đổ mồ hôi, lần này tắm chỉ là để xua lạnh. Mà cho dù có ra mồ hôi, hắn cũng chẳng chê nàng.

Hoắc Đình Sơn luôn tắm rất nhanh. Chẳng bao lâu sau, hắn đã bước ra. Vì hôm nay không có chiến sự, hắn mặc y phục rất tùy ý, áo lót đơn giản, dây buộc chỉ thắt sơ sài.

Bùi Oanh hỏi hắn: “Hoắc Đình Sơn, Sa Anh bọn họ có nói với ngài chuyện dịch bệnh chưa?”

Trong đại trướng chỉ có một bộ án kỷ và ghế dài đủ chỗ cho nhiều người ngồi chung. Hoắc Đình Sơn không lập tức ngồi xuống. “Chuyện này ta vừa mới nghe qua. Tuy rằng giữa phu thê nói lời cảm tạ quá mức khách sáo, nhưng lần này phu nhân từ đầu đã ngăn chặn dịch bệnh, cứu sống mười lăm vạn binh sĩ U Châu của ta. Ta không thể coi như không có chuyện gì, cũng không thể xem đó là việc mà phu nhân đương nhiên phải làm.”

“Có được phu nhân, quả thực là may mắn lớn nhất đời ta.” Hắn chắp tay cúi người thi lễ với Bùi Oanh, cúi xuống tấm lưng mà từ sau khi song thân qua đời, chưa từng khom mình sâu đến vậy trước bất kỳ ai.

Hoắc Đình Sơn thực sự cảm kích không gì sánh bằng.

Nếu không nhờ nàng hiểu biết sâu rộng, hắn đã mắc bẫy của Lý Khiếu Thiên. Quân sĩ U Châu quả thực dũng mãnh, nhưng đó là khi không có bệnh tật. Nếu toàn quân bị dịch bệnh lây nhiễm, đừng nói đến chuyện chiếm được Kinh Châu, chỉ cần sống sót trở về U Châu cũng đã là kỳ tích.

Bùi Oanh không nhúc nhích, tiếp nhận lễ bái của hắn, chỉ cúi thấp ánh mắt. “Không phải chỉ vì quân U Châu. Nếu dịch bệnh thực sự lan rộng, ta và Linh Nhi bọn họ cũng khó thoát khỏi kiếp nạn.”

Hoắc Đình Sơn đứng thẳng người, ngồi xuống bên cạnh nàng. “Ta biết phu nhân tâm địa lương thiện.”

Có lẽ vì nàng lớn lên trong thời thái bình, trên người nàng mang theo nhiều thứ mà người khác không có, hoặc là những thứ đã bị người đời hiện tại coi như rác rưởi mà vứt bỏ. Người khác có lẽ thấy không hợp, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng tốt đẹp.

Không hợp với thời loạn thì sao chứ?

Chờ hắn kết thúc thế đạo yêu quỷ hoành hành này, thay đổi trời đất, rồi sẽ đến thời thái bình phù hợp với nàng thôi.

Bùi Oanh nghĩ thầm, miệng lưỡi của người này cũng chỉ lúc này là nói được lời dễ nghe như vậy.

Bỗng dưng, tay nàng bị nắm lấy. Toàn thân nàng vừa được tắm qua nước gừng, cái lạnh cũng tan biến, vốn dĩ nàng cảm thấy mình đã đủ ấm áp rồi. Nhưng lúc này mới hay, trên đời vẫn có người còn ấm hơn. Bàn tay hắn như một lò nhỏ, nóng hổi bao bọc lấy tay nàng, còn khẽ nắn nhẹ đầu ngón tay.

Bùi Oanh cuối cùng quay đầu nhìn hắn, liền chạm phải đôi mắt đen dài hẹp, mang theo ý cười. Bốn mắt giao nhau, nàng là người đầu tiên dời ánh mắt đi.

Người này đúng là chẳng giữ được chuyên chính quá một chén trà thời gian.

“Này, Hoắc Đình Sơn, sau này ngài định làm gì?” Bùi Oanh hỏi.

Theo nàng hiểu, hắn không phải kiểu người nuốt giận mà chịu thiệt, càng không phải kẻ mềm yếu.

Nhắc đến chuyện sau đó, ánh mắt của Hoắc Đình Sơn bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. “Trần Nguyên từng nói có hai kẻ trốn thoát, một đã xác nhận bị rắn nuốt, kẻ còn lại tạm thời chưa rõ tung tích. Ta vừa phái binh tìm kiếm dấu vết kẻ kia. Nếu tìm được con cá lọt lưới đó, tiếp theo sẽ thuận nước đẩy thuyền.”



Bùi Oanh cân nhắc cụm từ cuối cùng, “Ngươi muốn giả bộ như quân U Châu đã mắc bẫy, để khiến chúng mất cảnh giác phải không?”

Hoắc Đình Sơn nhếch mép, “Đúng vậy. Lý Khiếu Thiên là kẻ ngu ngốc, vừa ngu vừa tham. Hắn và ta lại có mối thù g.i.ế.t con, nếu có cơ hội đánh mạnh vào quân U Châu, lại còn có thể đoạt đầu ta, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua.”

Bùi Oanh khẽ nhíu đôi mày thanh tú, đầy nghi hoặc, “Nhưng hiện tại chẳng phải các ngươi đang là đồng minh sao? Hắn ngang nhiên tấn công đồng minh, chẳng phải sẽ công khai với thiên hạ rằng hắn, Tư Châu mục, cũng phản sao?”

“Phu nhân,” Hoắc Đình Sơn đáp, “nếu hắn tự cho rằng mình có khả năng một lần chiếm gọn, vậy phản thì sao chứ? Thiên hạ đã loạn, phản sớm chẳng qua chỉ tổn hại chút danh tiếng, mất đi vài kẻ sĩ coi trọng danh dự và trung nghĩa mà thôi.”

Bùi Oanh định nói tiếp, nhưng lúc này Tân Cẩm đã bưng cơm trưa vào trướng.

Sáng nay nàng rời đi, lại ở trong động đá khá lâu, bỏ qua bữa trưa. Trong động thì đói, nhưng giờ cơn đói đã qua, nàng lại chẳng cảm thấy đói nữa.

Hoắc Đình Sơn cũng chưa dùng bữa, thấy cơm trưa đã tới, bèn dừng lại để ăn.

Trong trướng chỉ có một chiếc bàn nhỏ, bèn cùng nhau ăn, không phân riêng phần. Thức ăn đặt lên bàn, hai người ngồi đối diện.

Bữa trưa là t.hịt xào nhỏ, cơm lúa mạch, và cá sông chiên. Ánh mắt của Bùi Oanh vài lần lướt qua đĩa cá sông, trông có vẻ muốn ăn nhưng mãi chẳng động đũa.
">

Truyện Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương

友情链接