Chỉ trong đêm 6/6 vừa qua,ơnwebsiteVNbịhackchỉtrongđêbxh anh một nhóm hacker có tên CmTr đã tấn công vào hơn 200 website tiếng Việt có tên miền .vn và .com. Sau khi xâm nhập, các hacker đã cài lại một file chứa mã độc vào website. >Hacker "sờ tới" website chính phủ Malaysia >Website Cục Tình báo Trung ương Mỹ bị hạ gục >Diễn đàn hacker Việt bị hacker TQ tấn công
Tác phẩm 'Đò' của tác giả Hoàng Phúc Quý - một trong số những bức tranh được bán đấu giá
Hoạ sĩ Thảo Hiền cho biết, sau khi chương trình đấu giá online kết thúc, nhiều hoạ sĩ và các nhà sưu tập tranh đã nhắn tin cho chị cảm ơn vì đã làm một chương trình có ý nghĩa. ‘Cả các hoạ sĩ và người mua đều rất vui vì đã đóng góp được cho cộng đồng. Tất cả mọi người đều vô cùng dễ thương’.
Đặc biệt, trong số các hoạ sĩ có tranh được bán trong đợt này có một hoạ sĩ nhí Trần Nam Long, 15 tuổi. Long là một cậu bé tự kỷ và bị điếc, đang sống ở Hà Nội cùng mẹ và em. Trước đó, tài năng của Long đã được nhiều người trong giới biết đến.
‘Bức tranh của Long vẽ một góc phố ở Hà Nội và có tới 2 nhà sưu tập muốn mua tranh. Cuối cùng, bức tranh được một nhà sưu tập giấu tên mua với giá 25 triệu đồng. Em và mẹ đã gửi tặng quỹ 50% số tiền bán tranh. Số còn lại, mẹ em sẽ dành để chi phí cho ca phẫu thuật ghép xương sắp tới của Long. Cảm kích tài năng và tấm lòng của 2 mẹ con, đã có 2 nhà hảo tâm trong cộng đồng ngỏ ý muốn tặng em mỗi người 5 triệu để chi trả cho ca mổ’.
Tác phẩm 'Biệt thự 39 Tô Hiến Thành' của Trần Nam Long, 15 tuổi
Người sáng lập nhóm cũng chia sẻ, sau chương trình đấu giá online này, nhóm lại đang tiếp tục kêu gọi các hoạ sĩ gửi tranh của mình lên trang để bán đấu giá đợt tiếp theo. Chủ đề lần này được nhóm đưa ra là ‘hoạ sĩ đã vẽ gì trong những ngày cách ly mùa đại dịch?’ với yêu cầu các tác phẩm phải được sáng tác trong khoảng thời gian tháng 4/2020.
Trong đó, 30% giá tranh vẫn sẽ được gửi cho Uỷ ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam. ‘Thực ra, rất nhiều hoạ sĩ trong cộng đồng còn khó khăn, nhất là trong thời điểm dịch bệnh như thế này. Vì thế, chúng tôi muốn làm tiếp chương trình một phần là để ủng hộ các hoạ sĩ vượt qua giai đoạn khó khăn này’.
Tác phẩm 'Phố' của hoạ sĩ Nguyễn Minh
Tác phẩm 'Niềm vui từ đất' của hoạ sĩ Hồ Minh Quân
Chị Thảo Hiền cũng cho biết, những chương trình gây quỹ như thế này thường xuyên được nhóm tổ chức, ‘nên mọi người đã quen với việc này, chỉ cần phát động là mọi người tham gia rất tích cực’.
Trước đó, cộng đồng Vietnam Art Space từng tổ chức gây quỹ để xây dựng 2 lớp học bán trú cho học sinh vùng cao ở tỉnh Lai Châu, tặng học bổng cho học sinh nghèo, xây nhà chống lũ, tổ chức triển lãm cho đồng bào vùng cao…
Chàng trai ủng hộ 1.000 quả trứng vịt cho khu cách ly
Anh Từ Hữu Thuận (29 tuổi, xã Xuân Lộc, huyện Can Lộc, Hà Tĩnh) đã chở 1.000 quả trứng vịt đến ủng hộ khu cách ly trên địa bàn với mong muốn chung tay đẩy lùi dịch Covid-19.
" alt="Hoạ sĩ bán đấu giá tranh ủng hộ 240 triệu đồng chống dịch" />Hoạ sĩ bán đấu giá tranh ủng hộ 240 triệu đồng chống dịch
Chị Thủy nhớ lại: ‘Lúc đó, vừa chào mẹ thì bà nói liền: ‘Hôm nay có biết là ngày làm việc không mà tới đây?’.
Chị Thủy phải trả lời: ‘Hôm nay con được nghỉ nên anh Dũng chở con tới nhà thăm cô’.
Chị Thủy hỏi tiếp: 'Cô có khỏe không?’, thì bà Nhàn không trả lời mà lại nói: ‘Đúng rồi!. Anh Dũng nhà này nhiều bạn lắm. Cô cũng đang muốn kiếm dâu’.
Lần đầu tiên gặp mặt, mẹ chồng tương lai đã thông báo: ‘Con dâu nhà này không có cần gì nhiều, chỉ cần ở nhà với ba mẹ chồng, lo việc cho chồng con, gia đình’.
Những lời nói trên đã khiến chị Thủy vô cùng lo sợ nhưng bà Nhàn giải thích, thời điểm đó, bà hỏi như vậy là bởi bà muốn thử thách con dâu tương lai.
18 năm làm dâu gia đình gốc Bắc với nhiều khác biệt về văn hóa, lối sống, khiến chị Thủy áp lực.
Chị lo lắng nên rất ít khi chia sẻ với mẹ chồng. Chị chinh phục mẹ chồng bằng sự gọn gàng, ngăn nắp và chịu thương chịu khó.
Nhưng điểm khiến mẹ chồng không đồng tình là bà cho rằng chị Thủy quá chiều con, thường làm thay việc của các con.
Chị Thủy giải thích, chị ở nhà nên muốn làm việc để con nhìn thấy và làm theo. Hiện tại, các cháu đã lớn và đều rất ngoan.
Họ cũng có những lần mâu thuẫn trong việc chăm sóc con, cháu. Chị Thủy kể: ‘Một lần, tôi ốm mệt, các con nghịch phá nên tôi giận, cầm roi dọa thì con la lớn, khiến ông bà chạy lên. Bà nói một câu: ‘Cô có quyền gì mà đánh cháu tôi?’.
Kể đến đây, chị Thủy bật khóc nói với MC Quyền Linh: ‘Em biết bà nóng ruột, thương cháu nhưng em nghĩ, ít ra trong gia đình cũng cho em cái quyền để dạy con. Bình thường, trong nhà ai nói gì, em nghe hết vì em không làm ra tiền, chỉ lo việc nhà thôi. Những gì mà mẹ vui, chồng con vui là em vui hết’.
Ngoài ra, bà Nhàn cũng rất kỹ tính trong chuyện bếp núc. Bà yêu cầu con dâu nấu ăn phải tính đoán để vừa đủ, không được phung phí thức ăn vì bà không cho phép cả nhà ăn lại đồ ăn cũ.
Nhưng rồi có một kỷ niệm đã khiến mẹ con họ xích lại gần nhau hơn đó là thời điểm bà Nhàn bị bệnh. Hai em chồng bận làm nên không chăm sóc được, chỉ có chị Thủy trực liên tục trong bệnh viện.
Bà Nhàn phải thừa nhận chị Thủy: ‘Chăm mẹ rất chu đáo, chỉ lo mẹ có vấn đề gì’.
Từ đó hai mẹ con mới nói chuyện, gần gũi nhau nhiều hơn. Vào những dịp lễ Tết hay lúc gia đình chị có việc, mẹ chồng chị đều nhắc ông xã chuẩn bị quà cáp.
Hiện, họ đã ở riêng nhưng mẹ chồng – nàng dâu vẫn thường rủ nhau đi chăm sóc sắc đẹp. Bà Nhàn kể: ‘Thủy không biết đi xe nên thường bảo mẹ ‘Có chỗ spa này, con đăng ký, 2 mẹ con mình đi nha’ là tôi lại sang đón 2 mẹ con cùng đi’.
Cuối chương trình, bà nhắn con dâu: ‘Con hoàn hảo rồi. Mẹ chỉ muốn con mở lòng thêm với mẹ một chút nữa để mẹ con hiểu nhau hơn và cả nhà được vui vẻ’.
Chị Thủy cũng đáp lại: ‘Tính con thế rồi nhưng con sẽ sửa đổi’.
Vừa gặp, mẹ chồng tương lai đóng cửa, con dâu phải ngủ ngoài thùng xe tải
Từ lần gặp đầu tiên, nàng dâu đã không nhận được sự chào đón của mẹ chồng tương lai. Vì vậy cặp đôi phải ngủ ngoài thùng xe tải.
" alt="Vừa gặp mặt, mẹ chồng đã khiến con dâu tương lai run sợ" />Vừa gặp mặt, mẹ chồng đã khiến con dâu tương lai run sợ
Huế của hai mươi năm về trước, nhịp sống trầm lặng, buồn buồn như nét trầm mặc muôn thuở của Cố đô. Dưới vòm những tán bằng lăng tím ngắt nơi cổng trường sư phạm, nghe ríu rít bao giọng nói của những đứa con ở muôn phương.
Ta đã tình cờ gặp em trong lần đầu nhập học. Nước da trắng của những triền cát miên man, giọng nói ngọt như nước sông Kiến Giang, và nụ cười hàm tiếu khoe chiếc răng khểnh luôn tỏa nắng của em đã khiến trái tim của gã trai tơ lần đầu biết rung động. Mà chắc là không chỉ riêng ta, em thành thỏi nam châm thu hút mọi ánh nhìn của mọi chàng trai từ bao khoa ở trong trường.
Nỗi nhớ nhè nhẹ về bóng hình của một người con gái xa lạ trong lần đầu gặp gỡ. Ta nghe như có thắt nghẹn len lỏi trong trái tim. Bởi ta hiểu mình đang còn phải vất vả bước đi trong 4 năm giảng đường đại học phía trước. Quãng thời gian được đánh đổi bằng sự vất vả trong từng đường cày của cha, gánh lúa chợ chiều của mẹ và cả những mồ hôi của chị đi làm thân cò thân vạc ở các xí nghiệp nơi xứ người.
Trong muôn vàn sự ngẫu nhiên, tình cờ của số phận đó là việc tôi lại được làm bạn cùng lớp, gắn bó với nhau cả quãng đời sinh viên.
Lớp văn khóa mình tập trung được đầy đủ nhất và cũng có mặt bằng cao nhất – theo như lời thầy hướng dẫn. Nghe thầy xướng tên em và bảng thành tích học tập khủng tôi lại càng khâm phục.
Là học sinh giỏi quốc gia, em có quyền chọn trường nhưng em đã chọn Huế bởi gần nhà và thỏa mơ ước làm cô giáo dạy văn. Khác với tôi chọn ngành sư phạm để khỏi tốn tiền học phí và trầy trật mãi mới được vào đây. Ngỡ như hai thế giới ấy sẽ không tìm thấy được sự đồng cảm thì trong một lần tình cờ, chúng mình đã xích lại gần nhau hơn.
Bữa ấy, trong sự đỏng đảnh của cơn mưa xứ Huế, em với sở thích đi dưới trời mưa dọc đường Lê Lợi bên bờ sông Hương đã bị một trận cảm và nghỉ học mất mấy hôm.
Lớp đến thăm em, em đã nhờ tôi cho mượn vở để ghi chép lại những bài giảng của các thầy cô vì em biết tôi luôn ghi bài đầy đủ. Tôi hơi lưỡng lự vì vở học của mình cũng là cuốn sổ tổng hợp ghi chép linh tinh những ý nghĩ vụn vặt trong đầu. Nhưng trước ánh mắt tha thiết của em, tôi không nỡ chối từ. Rồi mấy hôm sau đi học trở lại, em trả sổ cho tôi. Trong sổ kẹp một tờ giấy ghi nắn nót, đều đẹp của em với lời cảm ơn và bài thơ 'Trời sinh hai đứa chúng mình' của tác giả Vũ Huy Long mà đến giờ tôi vẫn thuộc.
'Trời sinh hai đứa chúng mình/ Cũng tài hoa, cũng đa tình cả hai/ Trời cho ta xuống cõi đời/ Đứa làm thơ, đứa làm người yêu thơ/ Để rồi như thực như mơ/ Ta thành đôi lứa bao giờ không hay … Mai kia khi trở về trời/ Quỳ xin lại được luân hồi yêu nhau'. Đó là bài thơ em yêu thích hay là em biết tôi thích làm thơ, chép thơ nên đã tặng tôi, tôi không biết nhưng kể từ đó chúng mình đã gần gũi và thấu hiểu nhau hơn.
Ta chẳng thể định nghĩa được mối quan hệ ấy là tình yêu hay tình bạn hoặc đơn thuần là những người bạn đồng môn có tâm hồn đa cảm. Bởi giữa chúng ta quá trong sáng và thánh thiện, dường như chẳng vướng bụi trần.
Em là người chia sẻ cùng ta đi qua những vất vả của năm tháng sinh viên, chung vui những khi ta có được bài thơ đăng báo, động viên ta vượt qua những khó khăn của cuộc sống xa nhà.
Gia đình em với bố là cán bộ, mẹ giáo viên, điều kiện sống khá giả so với các bạn trong khóa nhưng em lại sống hòa đồng, chân thành với tất cả. Bao nhiêu chàng trai đã tìm đến em tán tỉnh yêu đương nhưng em đã khéo léo, tế nhị chối từ tất cả. Đôi khi các bạn trong lớp cũng có sự nghi ngờ vì sự thân thiết của chúng mình nhưng chúng mình đã đánh tan dư luận rằng đó chỉ là sự chia sẻ niềm yêu thích văn chương.
Bốn năm đại học trôi qua êm đềm như thế và chúng mình đã suy nghĩ thật nhiều cho tương lai mai sau. Nhưng ngờ đâu, hoàn cảnh gia đình gặp tai họa bất ngờ, tôi phải bảo lưu việc học mất một kì. Trong khi đó, mẹ em nghe phong thanh chuyện của con gái nên đã vào thuê nhà, sống cùng em khi bà vừa về hưu. Mình lạc mất nhau từ đó.
Ta trở lại trường, học nốt quãng thời gian sinh viên cùng lứa sau. Ta đã cố công dò hỏi em mà không biết nơi đâu. Bạn bè chủ yếu về lại quê nhà dạy học. Cũng có người theo chồng chuyển sang công việc khác nhưng chẳng ai biết tin gì về em. Kỉ niệm dần lui về dĩ vãng. Ta cũng ra trường, trở về quê, bươn chải xin việc, lấy vợ sinh con, nuôi gia đình, an phận với cuộc sống một ông giáo làng. Cho đến mãi gần đây, nhờ vào thế giới ảo của những facebook, zalo ta mới gặp lại em và bạn bè nơi xa.
Nghe bạn bè kể, em đã được mẹ chọn cho người chồng xứng đáng, là con trai của một chủ tập đoàn lớn. Và em hiện nay vừa giảng dạy nhưng cũng vừa là Chủ tịch Hội đồng quản trị một trường tư thục danh tiếng ở phương Nam.
Đôi lần, ghé thăm Facebook của em, ta thấy vợ chồng em mỉm cười hạnh phúc cùng hai đứa con trong những chuyến du lịch nước ngoài. Có lẽ em không còn trách mẹ về một cuộc hôn nhân ép buộc. Em cũng thôi không còn nhớ đến thời sinh viên đầy lãng mạn, mộng mơ qua từng trang viết. Tôi chỉ theo dõi mà không bao giờ like, comment gì bởi không muốn làm xao động (nếu có) phần nào cuộc sống của em.
Nơi em ở những ngày này, con số những người nhiễm và nghi nhiễm phải cách ly vì dịch Covid – 19 đang tăng cao. Nơi miền quê xa, ta chỉ biết cầu mong cho cuộc sống gia đình em bình yên qua mùa dịch. Còn lời mong ước ngày xưa Mai kia khi trở về trời/ Quỳ xin lại được luân hồi yêu nhau chỉ còn trong dĩ vãng mờ xa.
5 năm sau ly hôn, tôi đã gây dựng lại cửa hàng tạp hóa ngay ngã ba chợ huyện và trả hết số tiền vay anh em, bạn bè.
Trong một lần đi taxi tới bệnh viện, tôi quen anh Sơn tài xế, dọc đường tôi và anh trò chuyện rất vui vẻ. Anh chủ động xin tôi số điện thoại, địa chỉ và thường xuyên nhắn tin, gọi điện.
Anh Sơn từng trải qua một lần đổ vỡ vì vợ ngoại tình nên chúng tôi khá hiểu và cảm thông với hoàn cảnh của nhau.
Chúng tôi đến với nhau thật tự nhiên sau 6 tháng tâm sự và đi chơi. Bố mẹ hai bên gia đình đều ủng hộ chuyện tình cảm của chúng tôi, giục chúng tôi sớm làm đám cưới.
Tôi nghĩ mình cần phải tìm hiểu kĩ càng, không thể vội vã lấy chồng lần 2 nên chưa đồng ý làm đám cưới.
Khi mẹ anh ốm, anh đưa tôi vào viện thăm nom. Bệnh tình của mẹ anh cần phẫu thuật, tôi không ngần ngại đưa anh 30 triệu lo viện phí. Bố mẹ anh coi tôi như con cái trong nhà, khen ngợi tôi hết lời chỉ mong tôi sớm trở thành con dâu hiếu thảo.
Tình yêu của tôi và anh Sơn tiến triển nhanh chóng và sâu đậm. Hiện nay, anh về ở chung nhà với tôi, có anh đỡ đần mọi việc ở cửa hàng, tôi thấy mình thật sự ấm áp và hạnh phúc. Anh đã đem lại cho tôi cảm giác thăng hoa, ngọt ngào của tình yêu đôi lứa.
Gần đây, anh nói tôi đưa 300 triệu đồng để anh mua ô tô riêng chạy grap vì anh có sẵn nhiều mối khách quen.
Tôi muốn cưới xin đàng hoàng rồi mới lo việc mua xe cho anh thì anh giận dỗi nói tôi chắc lép, anh bỏ đi khiến tôi suy sụp, chán nản.
Tôi muốn xin ý kiến mọi người xem có nên cắm sổ đỏ mảnh đất bố mẹ đẻ chia cho để đưa người yêu 300 triệu đồng mua xe không? Thực sự tôi rất cần bờ vai vững chãi của anh…
Nghi vấn về di chúc của người mẹ vừa qua đời và thái độ kỳ lạ của chị dâu
Thật sự chị em tôi rất băn khoăn về tờ giấy này, không biết có phải ý nguyện của mẹ hay có sự can thiệp của chị dâu. Bởi mẹ tôi bị tai biến, không nói và đi lại được thì làm sao soạn được tờ giấy đó.
" alt="Người đàn ông lái taxi muốn tôi đưa 300 triệu mua xe trước khi cưới" />
...[详细]