Trong cơn đê mê, chị không còn muốn quay trở lại với cuộc sống nhàm chán của mình nữa, chỉ muốn được mãi như giây phút này, được bung tỏa những khát khao yếu mềm của một người đàn bà bị “bỏ đói” lâu ngày rồi mà thôi. Vợ chồng anh Hùng và chị Phượng kết hôn với nhau đã gần chục năm, nhưng số ngày sống chung gom lại chỉ tính được bằng tháng. Bởi ngay sau đám cưới, anh Hùng được điều động sang công ty mẹ ở Hàn Quốc làm giám sát công trình với mức lương rất cao.
Chị Phượng ở nhà, không cần phải đi làm nữa, chỉ việc chăm lo vun vén gia đình. Ngoài tiền mua nhà, thấm thoắt, anh chị đã dành thêm được một số tiền tiết kiệm rất lớn, phải đến vài ba tỷ trong ngân hàng.
Nhưng tiền thì nhiều mà khoảng cách thì xa khiến tình cảm vợ chồng cũng có phần nhạt phai đi nhiều. Những cuộc nói chuyện thưa thớt hơn khi hai người dường như chẳng biết kể chuyện gì cho nhau nghe nữa. Chị Phượng có nhiều thời gian rảnh rang chẳng biết làm gì, ngoài thời gian lân la facebook tâm sự thầm kín với các chị em thì lại đi spa, đi mua sắm…
Rồi mỗi tuần một lần, hội nhóm của chị lại họp mặt rôm rả tại một quán café quen thuộc. Ngay từ những hôm đầu đến đây, chị Phượng đã bị ấn tượng bởi một chàng phục vụ điển trai, phong thái rất khác những nhân viên còn lại. Quang có vóc dáng cao ráo, cách nói chuyện lịch sự nhưng đôi lúc lại biết cách ý nhị hỏi khách hàng những câu rất tâm lý, tình cảm.

|
Ảnh minh họa |
Về nhà, hình ảnh của Quang vô tình theo chị Phượng vào trong cả giấc mơ. Rồi chị thường lui đến quán café ngày một nhiều hơn. Chị đến một mình, mang theo cái ipad và đôi lúc thấy quán vắng khách lại rủ rê Quang ngồi cùng nói chuyện cho vui. Qua đôi ba câu, chị Phượng đã bỗng thấy thương cảm trước một chàng trai mới ngoài ba mươi nhưng đã bỏ học từ nhỏ, đi làm kiếm tiền từ đủ nghề như bưng bê, chạy xe ôm, cửu vạn… và nhường cơ hội học hành cho các em.
Khoảng một tuần sau đó thì Quang bỗng dưng chẳng thấy chị Phượng đến quán nữa. Cậu nhắn tin hỏi thăm thì được biết chị bị ốm và đang ở nhà một mình nên rất mong có người đến thăm. Quang ghé qua nhà, bấm chuông và sững sờ khi thấy người ra mở cửa là một chị Phượng rất khác trong chiếc váy ngủ satin hai dây buông lơi hờ hững.
Quang có phần ngại nhưng vẫn vào nhà ngồi nói chuyện. Được vài câu thì bỗng dưng chị Phượng nghiêng người sang phía Quang và thỏ thẻ: “Anh nhà chị vắng nhà ngót nghét đã chục năm. Là một người đàn bà, chị cảm thấy rất khát khao được yêu thương. Nói thật, chị đã cảm mến em từ lâu…”. Chị không quên nhìn Quang bằng ánh mắt yếu đuối, như thể van nài muốn được yêu vậy.
Nhìn quanh ngôi nhà, Quang dường như nhận ra cơ hội của mình, lặng lẽ sát gần lại người đàn bà gọi mời bên cạnh, chủ động khơi gợi, bế thốc chị Phượng lên giường. Trong cơn đê mê, chị không còn muốn quay trở lại với cuộc sống nhàm chán của mình nữa, chỉ muốn được mãi như giây phút này, được bung tỏa những khát khao yếu mềm của một người đàn bà bị “bỏ đói” lâu ngày rồi mà thôi. Điện thoại báo cuộc gọi đến của chồng, chị cũng mặc kệ, vứt qua một bên.

|
Ảnh minh họa |
Thời gian sau đó chị bỗng có cảm giác mình như một bà hoàng khi được Quang cưng nựng, chiều chuộng, lại chuyển sang cách xưng hô anh em ngọt xớt. Bù lại, chị cũng sẵn sàng chi tiền để mua tặng Quang những chiếc điện thoại đời mới nhất, sắm sửa cho người tình một chiếc xe đua đắt tiền hay thay mới toàn bộ tủ quần áo của Quang bằng những món đồ thật đẹp. Rồi chị lại còn giúp Quang chuyển sang một chỗ trọ sáng sủa, tiện nghi hơn và tự tay vun vén căn nhà ấy như là tổ ấm của chính mình vậy.
Chị Phượng không còn mong chờ những cuộc gọi hai ngày một lần của anh Hùng nữa, cũng trả lời rất qua quýt mỗi lần chồng gọi video qua skype. Chị vô cảm trước chồng. Bởi mỗi năm anh mới về một lần, chị chẳng còn đủ sức để cứ mòn mỏi ngóng trông anh mãi như thế. Chị đang độ hồi xuân và điều chị muốn chỉ là được ôm người mình yêu mỗi đêm mà thôi. Có lẽ ai yêu rồi cũng sẽ mù quáng như chị. Nhưng chị kệ, bởi chị đã tưởng tượng đến một ngày rút hết tiền tiết kiệm và cùng Quang đến một nơi không ai biết, sống những ngày tháng chỉ có tình yêu mà thôi.
Chị chưa kịp mộng mơ cho xong thì đã nhận ngay cuộc điện thoại của người tình. Quang nói trong nước mắt: “Em trai anh bị bọn xã hội đen đến siết nợ vì vay tín dụng đen. Số tiền lên đến 800 triệu rồi. Bọn nó đang dọa giết cả nhà anh. Em giúp anh với, không cả nhà anh chết mất!” Chị bàng hoàng, không kịp suy nghĩ, chạy đến ngân hàng rút tiền và gửi đến cho Quang. Quang rưng rưng cám ơn và bảo chị Phượng rằng mình phải về quê gấp để giải quyết sự việc, có gì ra đến Hà Nội sẽ liên lạc lại sau.
Nhưng chị Phượng như ngồi trên đống lửa khi đã một tuần trôi đi mà Quang vẫn chẳng có tin tức gì. Gọi điện thì thuê bao đã không liên lạc được. Rồi đến một tháng trôi qua, người tình của chị vẫn bặt vô âm tín. Chị nằm bẹp trên giường mỗi ngày, lảng tránh những cuộc gọi từ phía chồng, hoang mang không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu.
Rồi chị Phượng bàng hoàng vô cùng khi nhận được cuộc gọi từ công an điều tra, thông báo người tình của chị đang bị tạm giam vì hành vi lừa đảo, chiếm đoạt tài sản theo như lời tố cáo của một người phụ nữ khác. Qua điều tra, họ biết được chị cũng đã bị thất thoát ít nhiều và cần triệu tập để lấy lời khai. Lúc này chị mới choàng tỉnh, nhưng mọi việc dường như đã quá muộn màng.
Và càng cay đắng hơn cho chị khi điện thoại bỗng hiện lên tin nhắn của chồng: “Nhìn em dạo gần đây anh không thể yên tâm được. Anh đã xin nghỉ phép và đang trên đường ra sân bay để về nhà!” Chị ôm mặt khóc nức nở, vì không biết sẽ phải đối mặt với chồng mình ra sao, sẽ phải giải thích thế nào về số tiền tiết kiệm đã vơi đi một nửa và sống tiếp bằng cách nào với ký ức ê chề về những ngày tháng bên chàng “phi công trẻ” lừa đảo, tráo trở đây…
(Theo Tri thức trẻ)
" alt=""/>Chồng xuất ngoại, vợ ôm tiền tỷ nuôi 'phi công trẻ'
Khi anh đưa tôi về, đột nhiên gần đến ngõ, anh quay sang ôm lấy tôi hôn tới tấp và tôi đã buông xuôi để mọi chuyện sai lầm xảy ra….Chào mọi người, hôm nay chắc hẳn mọi người vẫn đang hạnh phúc bên gia đình trong kỳ nghỉ lễ 30/4-1/5 dài ngày, còn tôi thì đã bắt đầu ngày làm việc đầu tiên rồi. Bởi tôi không đủ tự tin để ở nhà thêm phút giây nào nữa, đầu óc tôi đang ở trong tình trạng bế tắc bởi suy nghĩ quá nhiều và cảm giác tội lỗi phần lớn hơn.
Tôi đã gây ra chuyện tày đình khi chồng đi họp lớp 3 ngày và bây giờ, tôi không biết phải làm sao. Chỉ mong lên đây có thể giải tỏa chút tâm lý và có được sự chia sẻ của mọi người.
Tôi lấy chồng đã gần 3 năm nay nhưng chưa lần nào hai vợ chồng đi chơi xa, kể cả trăng mật như các cặp vợ chồng khác. Bởi hai vợ chồng điều kiện kinh tế chưa ổn định, lại mới mua nhà trả góp, đến con còn chưa dám sinh chứ chẳng nói gì đến chuyện du lịch. Thế nhưng, lúc nào hai vợ chồng nói chuyện với nhau, tôi cũng an ủi anh ấy chịu khổ bây giờ rồi sau này có tiền, có điều kiện hai vợ chồng sẽ đi chơi sau.
Vì thế mà dịp lễ này cũng như những lễ khác, hai vợ chồng chỉ gửi ít quà về quê, còn chồng tôi đi họp lớp đại học. Rồi hôm 30/4, anh ấy bảo có người bạn học đi nước ngoài về bao cả lớp đi Quảng Ninh chơi 3 ngày nên anh đi luôn, còn tôi ở nhà một mình.
Mấy hôm chồng đi chơi, tôi vẫn thấy cuộc sống bình thường bởi lâu nay, dù anh ấy có ở nhà thì mọi thứ vẫn tẻ nhạt như vậy. Bởi lúc nào hai đứa cũng cuốn trong vòng xoáy công việc, tiền nong trả nợ ngân hàng nên ngày nào cũng chỉ nói với nhau vài ba câu trên giường rồi đi ngủ.
 |
Vào hôm chồng đi họp lớp cùng bạn học, tôi đã gây ra chuyện tày đình. (Ảnh minh họa). |
Tôi gặp chồng tôi khi đang trong thời gian thực tập ở cơ quan anh, sau đó hai đứa thân thiết hơn. Khi tôi ra trường chờ tìm việc thì anh ấy lại gọi tôi đến vào làm. Ấn tượng của tôi khi đó là anh rất hiện, rất giỏi và hơn hết là chí cầu tiến cao, tình yêu của tôi khi đó có lẽ xuất phát từ lòng ngưỡng mộ như vậy. Anh hơn tôi 5 tuổi, tốt tính, hiền lành nhưng có phần ít nói. Anh rất hiếu thuận với gia đình hai bên. Thời gian đầu làm quen, anh khá dè dặt vì cứ nghĩ tôi ít tuổi, trẻ con. Nhưng sau đó tiếp xúc anh lại bảo rất hợp bởi suy nghĩ của tôi khá giống anh…
Sau đó tôi và anh yêu nhau và 1 năm sau làm đám cưới khi được sự đồng thuận của bố mẹ hai bên.
Thế nhưng cuộc sống sau hôn nhân hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ trước đó. Anh là một người chỉ có công việc. Ngoài công việc ra anh chỉ về nhà hoặc đi tiếp khách, không thích tụ tập, hút thuốc, không để ý đến phụ nữ nhưng cái vẻ dửng dưng đó cũng cuốn hút không ít chị em. Mặc dù vẻ ngoài của anh không có gì xuất sắc.
Tôi cũng vì không muốn mang tiếng phụ thuộc vào chồng nên dù thời điểm đó, lương anh khá cao, gấp mấy lần lương tôi nhưng tôi chẳng bao giờ mở miệng hỏi. Thế nhưng tôi không hỏi thì chồng tôi cũng chẳng quan tâm. Anh cứ đi về với công việc, dường như cũng chẳng mấy khi để ý xem tâm trạng vợ như thế nào.
Rồi cuối tháng 3 năm 2015, đột nhiên anh thay đổi, ít nói hơn. Đi về cũng thường xuyên hơn. Sau đó tôi tìm hiểu mới biết anh chị một người cùng cơ quan chơi xấu và buộc phải xin nghỉ việc. Tôi đã động viên anh cố gắng nhưng hôm đó anh chỉ ôm lấy tôi khóc vì nhục nhã và uất ức.
Sau đó 3 tháng liền, anh cứ giam mình trong nhà mà không chịu đi làm việc gì khác. Nhiều lúc tôi lo lắng thực sự vì hai đứa đang vay tiền mua nhà trả góp. Đôi lúc tôi hỏi anh còn tiền tiêu không anh cũng chỉ bảo tôi không phải lo lắng, anh vẫn còn tiền.
Rồi sau đó, tôi thấy anh đi làm trở lại nhưng ở vị trí thấp hơn, bị yêu cầu nhiều hơn nên chỉ làm được hai tháng, anh đã nghỉ việc.
Sau đó, mẹ chồng tôi được một người bạn giới thiệu cho làm quản lý ở một siêu thị lớn và anh quay lại guồng quay công việc như trước. Cuộc sống của tôi lại bắt đầu tẻ nhạt trở lại khi sáng dậy đi làm khi anh chưa thức dậy (Tôi đã chuyển sang một công ty nước ngoài thu nhập khá hơn để trang trải trong thời gian anh ấy nghỉ việc), tối mịt mới về đến nhà nhưng chồng tôi vẫn chưa xong việc ở siêu thị. Đêm đến, đều đặn 10 giờ vợ chồng mới cơm nước xong, đến lúc lên giường chuyện trò vài câu rồi đi ngủ. Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Rồi thời gian gần đây, tôi có quen một người. Anh ấy hơn tôi 5 tuổi, khá tâm lý và rất quan tâm tôi. Những hôm trực vào ngày nghỉ, anh ấy thường rủ tôi đi uống nước, nói chuyện. Anh ấy chưa có gia đình. Tôi cũng chỉ xem anh như một người bạn bình thường nên thoải mái kể hết chuyện của gia đình mình.
Rồi hôm 30/4 vừa rồi, khi chồng tôi đi họp lớp cùng các bạn học, anh ấy gọi điện rủ tôi đi uống nước. Tôi nhận lời ngay vì ở nhà cũng chẳng có việc gì để làm. Rồi anh đưa tôi đi chơi vài nơi và có ăn uống vài chai bia trò chuyện. Chẳng hiểu vì chếnh choáng hơi men hay sao mà khi anh chạm nhẹ vào tay rồi nắm tay tôi qua đường, tôi có một cảm giác rất khác. Được quan tâm, chở che khác hẳn với chồng mình. Bởi lâu nay, từ lúc mới quen và yêu nhau, chồng tôi luôn lạnh lùng và chẳng bao giờ có được một cái nắm tay quan tâm như vậy.
Rồi khi hai đứa ngồi uống nước nói chuyện gần hồ, anh ấy khẽ ghé gần tai tôi thơm nhẹ lên tóc rồi nói lời yêu tôi đã xốn xang thực sự. Khi anh đưa tôi về, đột nhiên gần đến ngõ, anh quay sang ôm ghì lấy tôi hôn tới tấp và tôi đã buông xuôi để mọi chuyện sai lầm xảy ra.
Đến khi tỉnh lại, thấy có 4 cuộc gọi nhỡ của chồng trong khi mình đang ở bên một người đàn ông khác, tôi đã khóc khi gây ra lỗi lầm tày đình này.
Tôi nhanh chóng thu dọn chạy khỏi nhà nghỉ đó về nhà. Suốt hai hôm nay, tôi không thể nào ngủ được chỉ vì cảm giác tội lỗi của mình. Đến hôm nay, khi mọi người vẫn đang hạnh phúc bên gia đình mình, tôi phải trốn đi làm vì không thể chịu đựng được cảm xúc đau khổ của mình nữa.
Tôi phải đối diện như thế nào khi chồng tôi về? Phải đối diện ra sao với người đàn ông kia? Xin hãy cho tôi một vài lời khuyên.
(Theo NDT)
Tin liên quan:
Nước mắt đàn ông có vợ ngoại tình, đánh chồng như cơm bữa" alt=""/>Vợ thú nhận ngoại tình