Ảnh minh họa: Internet |
Cách đây 5 năm, tôi là chàng trai độc thân đang giữ chức trưởng phòng nhân sự của một công ty tư nhân ăn nên làm ra. Giám đốc quyết định mở rộng thị trường và tôi được giao toàn quyền về nhân sự.
Trong một dịp đi lý hợp đồng làm ăn với đối tác mới, kết hợp với tuyển thêm nhân sự cho công ty ở một tỉnh miền Trung, đoàn chúng tôi được bố trí ăn nghỉ tại một khách sạn sang trọng ngay sát bờ biển.
Không lạ gì biển nên tôi ở lại khách sạn, trong khi mấy cậu nhân viên háo hức rủ nhau đi khám phá biển đêm. Thèm một ly café nóng, tôi bấm chuông gọi phục vụ phòng. Một lát nghe tiếng gõ cửa rụt rè, sau lời mời của tôi một cô gái trẻ, xinh đẹp, dịu dàng, lễ phép dạ thưa mời tôi dùng café.
Ly café nóng, cùng cái nhìn ấm áp của cô phục vụ làm tôi có cảm giác khó tả. Nhưng cái cảm giác lâng lâng ấy qua đi nhanh chóng khi sáng ra hết ca trực đã thấy một chàng trai cao to, đẹp mã đến đón cô phục vụ. Nhìn cử chỉ chăm sóc âu yếm của chàng trai, tôi hiểu đó là người yêu của cô ấy.
Bẵng đi cả năm sau tôi mới có dịp trở lại nơi đây, và lần này tôi cũng ăn nghỉ tại khách sạn cũ. Tôi lại được gặp cô phục vụ trẻ đẹp, lịch sự kia, nhưng lần này hết ca trực thấy cô âm thầm tự lấy xe đi về mà không thấy ai đưa đón. Tò mò hôm sau tôi có ý dò hỏi thì được biết cô và người yêu đã chia tay nhau vì lí do muôn thuở là không hợp…
Từ cảm thông, chia sẻ đến thân thiết rồi yêu nhau. Sau hai năm thì Ngân – cô phục vụ phòng xinh đẹp đó đã trở thành vợ tôi. Tôi có nhà riêng, có ô tô riêng và lương đủ để lo cho em một cuộc sống tốt nên tôi bảo em nghỉ ở nhà không phải theo nghề cũ nữa.
Thỉnh thoảng tôi lái xe đưa em về phố biển thăm bố mẹ, bạn bè em. Tôi yêu vợ nhiều, chẳng tiếc em thứ gì nếu em muốn mà khả năng tôi có thể cố được. Còn Ngân không biết em yêu chồng đến mức nào mà chỉ mỗi việc sinh cho gia đình tôi một đứa con thì em cứ lần lữa mãi.
Thế rồi chuyện không may xảy ra với công ty của chúng tôi khiến công ty phải giải thể vì nợ nần. Tôi mất việc, cũng đã cố đi tìm việc làm, nhưng thời buổi kinh tế khó khăn người cần việc thì nhiều, việc cần người thì hiếm, nên gia đình tôi cũng lâm vào cảnh khốn đốn.
Ngân vẫn ở nhà dựa vào chồng nên tôi phải bán dần số tài sản bấy lâu tích cóp để đảm bảo cuộc sống cho cả hai vợ chồng. Xe ô tô cũng bán, em muốn về thăm bố mẹ đẻ phải tự đón xe khách mà về. Thường Ngân chỉ đi vài ba ngày là trở ra với tôi, riêng lần này em đi cả tháng mà chỉ gặp tôi qua mấy câu hỏi thăm lấy lệ bằng điện thoại.
Hôm kia, sốt ruột quá tôi đón xe về nhà bố mẹ vợ mà không báo trước. Chỉ có mẹ vợ ở nhà mà không thấy Ngân đâu. Đang ngạc nhiên trước vẻ lúng túng, lo lắng của mẹ vợ khi tôi hỏi về Ngân, thì nghe tiếng xe ô tô đỗ trước cửa, người đàn ông sang trọng xuống xe mở cửa đứng đợi không ai khác chính là người tình cũ của em.
Và Ngân, mặt mày rạng rỡ, váy áo thướt tha, trước khi bước vào nhà còn ôm choàng lấy người tình, hôn đắm đuối để tạm biệt…
(Theo Tiền phong)
" alt=""/>Vợ tìm đến tình cũ khi chồng thất cơ lỡ vậnKỲ 1: Chồng Tây Hà Lan theo vợ bán xúc xích vỉa hè Sài Gòn
Mối tình Facebook và cuộc gặp ở sân bay
Sáng chủ nhật, Lan Trinh và Cliff cùng chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê trên đường Phó Đức Chính. Cả 2 ăn mặc giản dị. Không hối hả như lúc bán hàng, Lan Trinh nở nụ cười chào tôi. Cliff hơi luống cuống. Có lẽ chưa quen lắm với phong cách người Việt.
"Giữa năm 2013, con nhận được lời mời kết bạn của một người nước ngoài trên Facebook. Bên cạnh đó còn có một tin nhắn tự giới thiệu tên tuổi và xin được kết bạn. Cách làm quen hết sức lịch sự, con chấp nhận. Vậy là Facebook con có thêm một người bạn, người ngồi bên con nè ..."
Dạo chơi (ảnh nhân vật cung cấp) |
Lan Trinh chỉ qua Cliff, mỉm cười. Hồi tưởng lại, năm ấy Lan Trinh vừa làm việc cho một cửa hàng may mặc trên đường Nguyễn Huệ vừa theo học tại chức trường cao đẳng kinh tế đối ngoại.
Khách hàng đến với cửa hàng khá đông và thỉnh thoảng cũng có người xin được chụp hình lưu niệm. Không biết sau đó thế nào mà khi Cliff làm quen có cho biết do một người bạn cho xem tấm hình. Từ tấm hình đó, Cliff ấn tượng tìm cách làm quen và Facebook là cách hay nhất.
Càng về sau này, công việc ở cơ quan khá nhiều. Cộng với chương trình học của năm cuối gắt gao mà chat với Cliff khuya quá làm con mất ngủ. Con mới đề nghị anh ấy qua Việt nam một lần cho biết. Lời đề nghị được chấp nhận. Con cũng xin nói thêm, Cliff tốt nghiệp đại học Hàng hải Hà Lan và đang làm việc cho một hãng tàu hơn 10 năm nay.
Em có đồng ý lấy anh không ? (ảnh nhân vật cung cấp) |
Thế là Cliff quyết định nghỉ việc. Không cần trợ cấp, không xin một ân sủng nào Cliff mua vé máy bay lên đường đến Việt Nam. Cliff báo cho biết giờ đến nhưng không may, giờ đó con đang thi. Con chuyển cho Cliff thông tin về khách sạn nhưng anh ta nhất định ngồi chờ tại sân bay.
17g máy bay đáp xuống Tân Sơn Nhất. Giờ này con bắt đầu vào phòng thi. 20g30 mới thi xong con chạy một mạch đến sân bay. Anh vẫn ngồi đấy chờ con. Con nhìn thấy anh, anh nhìn thấy con. Đôi mắt anh sáng lên trong khi con muốn ngã ngay vào lòng anh. Quá cảm động, quá thiết tha. Con không biết nói lời nào với anh trong lúc này. Cả 2 cùng im lặng và sự im lặng đã nói lên rất nhiều tâm trạng của nhau.
Những ngày sau đó, chúng con bên nhau. Khi thì nơi này, lúc nơi khác. Con đưa anh đi khắp nơi cho biết Việt Nam. Bẳng đi một thời gian con hỏi anh ngày về, anh nói anh không về nữa mặc dù vé máy bay anh là vé khứ hồi. Anh nói, anh sẽ ở lại để tìm hiểu đi đến hôn nhân ...
Cliff không phải là người giàu có. Sau 3 tháng ở VN số tiền mang theo đã cạn. Cliff tìm việc làm khắp nơi nhưng không nơi nào nhận mặc dù cũng có vài nơi phỏng vấn.
Trong lúc chưa biết phải xoay sở thế nào thì Cliff gặp một người ban cũ. Anh này người Đức chuyên làm xúc xích cung cấp cho các cửa hàng. Thấu hiểu hoàn cảnh của nhau, người bạn đề nghị Cliff lấy xúc xích về chế biến bán thức ăn cho khách. Thế là duyên nợ với xúc xích Đức bắt đầu từ đó.
Lễ cầu hôn ... ngọt ngào
Nghe lời người bạn Đức, Cliff huy động vốn từ gia đình. Cha mẹ chia tay mỗi người mỗi ngã nên Cliff chỉ còn biết nhờ vào người cậu và một người bạn thân. Họ giúp cho anh được một ít. Thiếu bao nhiêu con châm vào và sau hết, ba mẹ con ủng hộ.
Hoa hồng, nhẫn kim cương, rượu và các vật cầu hôn đều bằng kẹo. (ảnh nhân vật cung cấp) |
Con quyết định nghỉ việc. Công việc con hàng tháng thu nhập cũng khá, khó có thể kiếm được một công việc làm tốt như thế. Tuy nhiên con vẫn nghỉ việc. Trong đầu con đang tính đến một canh bạc cuộc đời. Nếu thành công là nhờ ơn trời và ngược lại thì cũng được một bài học ...
Hai đứa con lăn vào làm. Mua một chiếc xe tay ga, Cliff đem đến tiệm hàn nhờ thiết kế giá đỡ lò than có tấm cách nhiệt cọng thêm vài chi tiết để chiếc xe có thể thành quán bánh mì lưu động.
Những ngày đầu bán ở sân Hoa Lư hết sức vất vả. vừa lo sợ thu gom nhưng cũng rất ngại thời tiết. Cả 2 chỉ có một chiếc dù che mưa nắng. Có lần trời mưa tầm tã, hai đứa núp dưới cây dù bật chợt cơn gió mạnh thổi qua cuống cây dù văng ra. Thể là cả người cả xe cả hàng hóa ướt như chuột.
Những lúc như thế đó, ba mẹ con khuyên nên bỏ đi kiếm chuyện khác làm. Cliff không nản. Vẫn tiếp tục và đến hôm nay, nhờ trời cũng qua được khó khăn.
Hoa hồng ... kẹo (ảnh nhân vật cung cấp) |
Có một lúc suốt nhiều ngày liền, dọn hàng xong Cliff không về nhà ngay mà đi trưa mới về. Hỏi, không nói. Rồi một ngày chủ nhật nọ, Cliff đưa con đến một quán cà phê ở quận 3. Ngồi một lát, Cliff hỏi con : "Em có đồng ý lấy một người không có tài sản chỉ biết bán xúc xích sống qua ngày không ?". Không đắn đo, con trả lời đồng ý.
Chấp nhận lấy anh (ảnh nhân vật cung cấp) |
Thế là anh quì xuống, lấy hoa hồng và nhẫn kim cương đưa ra cầu hôn con. Thật bất ngờ. Càng bất ngờ hơn, hoa hồng, nhẫn kim cương, rượu tất cả được làm bằng ... kẹo. Thì ra những ngày về trễ là anh đi đặt các nơi làm bánh kẹo làm những món quà như thể này để cầu hôn con.
Một lễ cầu hôn có lẽ chỉ có con mới có được cải diễm phúc ấy. Và đúng thật, đây là một màn cầu hôn hết sức ngọt ngào như những viên kẹo thành hình hoa hồng và nhẫn kim cương ...
Đám cưới (ảnh nhân vật cung cấp) |
Con đến với Cliff không phải vì Cliff là người nước ngoài. Con không có ý định lợi dụng để tìm cách xuất ngoại. Càng không thể lợi dụng tiền bạc vật chất vì Cliff rất nghèo. Cliff có giàu, rất giàu tình cảm, tình yêu dành cho con. Đó mới là cái con cần. Đơn giản thế thôi.
Lên xe hoa (ảnh nhân vật cung cấp) |
Vài tháng sau, người cậu của Cliff từ Hà Lan bay qua tham dự đám cưới. Đám cưới tụi con được tổ chức gọn nhẹ trong một nhà hàng nhỏ. Chung quanh hai đứa chỉ có thân tộc và vài người bạn tâm giao...
Cliff chưa có ý định về lại Hà Lan. Anh ấy muốn sống ở quê vợ bởi nơi đây đã cho anh những tình cảm anh cần. Những ngày sắp tới, chúng con vẫn bán hàng để mưu sinh. Tâm nguyện của 2 đứa mong có được một quán nhỏ kê vài chiếc bàn để khách có thể ngồi ăn. Bởi như lời Cliff nói, người Việt khác người châu Âu, họ thích ngồi ăn hơn là mua mang đi.
Hạnh phúc của con người không xuất phát từ tiền tài danh vọng. Đến với nhau bằng tấm chân tình, thương yêu nhau bằng tình cảm nồng ấm, thử hỏi có tiền tài nào mua được những thứ ấy không ?
Trần Chánh Nghĩa