TheữdoanhnhântrẻViệtNamđồnghànhcùkết quả bóng da Global Gift Gala - chương trình vinh danh những cá nhân và tổ chức có đóng góp to lớn cho các hoạt động thiện nguyện đã tôn vinh những hoạt động ‘tiếp lửa’ của nữ doanh nhân trẻ Coco Trần - Phó TGĐ tập đoàn Empire.
Đại diện tiêu biểu của thế hệ doanh nhân trẻ
“Một doanh nghiệp không chỉ tập trung phát triển bền vững về lợi nhuận mà còn quan tâm tới hoạt động vì cộng đồng, đóng góp cho sự phát triển chung của xã hội, đó là mục tiêu mà chúng tôi muốn tạo dựng”. Đó là chia sẻ của nữ doanh nhân trẻ Coco Trần - Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Empire khi đồng hành cùng chương trình nhân ái The Global Gift Gala lần thứ 25.
Nữ doanh nhân trẻ Coco Trần tại sự kiện nhân ái toàn cầu The Global Gift Gala
Sau gần 10 năm học tập và tốt nghiệp ngành Luật tại đại học Buckingham danh giá, Coco Trần quay trở về Việt Nam làm việc trong các công ty đa quốc gia và đồng sáng lập nên Naman Retreat - Resort 5 sao nổi tiếng trên thế giới. Sau gần 2 năm vận hành, hiện Naman Retreat luôn nằm trong top 3 trên bảng xếp Tripadvisor (website du lịch hàng đầu thế giới), tỷ lệ lấp đầy luôn đạt trên 75% và có mức thu trung bình hằng ngày tính theo phòng cao hơn 30% so với khu nghỉ dưỡng 5 sao gần nhất trong bảng xếp hạng. Naman Retreat cũng giành được rất nhiều giải thưởng quốc tế danh giá.
Sự thành công bước đầu này tạo nền tảng vững chắc cho những bước đi tiếp theo của nữ doanh nhân Coco Trần và cộng sự trên con đường tạo lập một thiên đường du lịch giải trí mới cho Việt Nam, mang tầm vóc khu vực châu Á và thế giới ngay tại thành phổ biển xinh đẹp Đà Nẵng.
Trên cương vị một nhà lãnh đạo trẻ Coco Trần là đại diện tiêu biểu cho thế hệ doanh nhân 9X Việt Nam, những con người đầy tài năng, sự nhiệt huyết, óc sáng tạo, luôn nỗ lực và tự tin thể hiện mình với thế giới.
Trong vai trò là một người phụ nữ thời hiện đại, Coco Trần chính là hình ảnh mà một nửa thế giới luôn muốn hướng đến: xinh đẹp, năng động, tự tin và giàu lòng trắc ẩn. Cùng với những người phụ nữ nhân ái, có tầm ảnh hưởng toàn cầu, Coco Trần đang và sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ những hoàn cảnh thiếu may mắn trên toàn thế giới, đặc biệt là phụ nữ và trẻ em.
Coco Trần và Chủ tịch Global Gift Foundation cùng có chung tấm lòng nhân ái giúp đỡ những hoàn cảnh thiếu may mắn trên toàn thế giới
Với những phẩm chất ấy, nữ doanh nhân Coco Trần đã tham gia sự kiện với tư cách là đơn vị tiếp nhận tổ chức The Global Gift Gala lần thứ 26 tại Việt Nam.
Coco Trần cho biết: “Tôi tới đây đại diện cho Tập đoàn Empire, một Tập đoàn tiên phong tại Việt Nam. Dự án Cocobay là vô vàn tâm huyết và khát khao của người Việt trẻ. Chúng tôi đang xây dựng 18 khách sạn, trung tâm mua sắm, khu tổ hợp giải trí, nhà hát, tuyến phố đi bộ và rất nhiều nhà hàng, hoạt động vui chơi... Nhưng chúng tôi không chỉ xây Tổ hợp. Tổ hợp là công cụ giúp chúng tôi kết nối, phát triển và hỗ trợ Cộng đồng. Mục tiêu quan trọng của chúng tôi là tới năm 2020 tạo ra tối thiểu thêm 10.000 việc làm, hỗ trợ các doanh nghiệp nhỏ; xây dựng thêm hệ thống giao thông công cộng, phát triển trường học và nhiều chương trình giáo dục du lịch cải tiến cho miền Trung Việt Nam xinh đẹp.”
Nữ doanh nhân trẻ bày tỏ sự trân trọng sâu sắc với những hoạt động mà Global Gift Foundation đang thực hiện
Cam kết tài trợ các công tác thiện nguyện của Global Gift
Trong đêm tôn vinh những tấm lòng nhân ái, đại diện Empire Group đã cam kết tài trợ các công tác thiện nguyện của Global Gift và đặc biệt, tổ chức bán đấu giá tại chỗ một căn hộ tại Cocobay và kì nghỉ siêu sang tại Naman Retreat để quyên góp từ thiện cho Quỹ. Các hoạt động này nhằm hỗ trợ các dự án giúp đỡ phụ nữ, trẻ em mắc bệnh hiểm nghèo, sống tại những vùng khó khăn và gặp nhiều vấn đề về nhân quyền.
Nữ diễn viên nổi tiếng Eva Longoria - một trong những ngôi sao tích cực “tiếp lửa” cho sự kiện cũng đã gửi lời cảm ơn đến doanh nhân trẻ Coco Trần: “Tôi muốn thay mặt Global Gift bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến Coco. Cám ơn bạn đã ở đây và là một phần không thể thiếu để tạo nên buổi tối ngày hôm nay. Chỉ nghĩ đến việc có ai đó ở Việt Nam đang cùng chung tay giúp đỡ trẻ em Tây Ban Nha nói riêng và trẻ em trên toàn thế giới nói chung tôi thật sự rất xúc động.
Đó cũng chính là mục đích lớn nhất của Global Gift, kết nối lòng nhân ái khắp thế giới không phân biệt màu da, khác biệt văn hóa hay bất đồng ngôn ngữ. Chúng tôi muốn tìm hiểu những khó khăn, muốn nhân rộng các dự án, và muốn cùng sát cánh với các bạn trên con đường đi tới điều tốt đẹp.”
- Gần đây, anh tiết lộ về tình yêu của mẹ và cái ngày anh được ra đời, nghe có gì đó buồn buồn tủi tủi. Thực hư thế nào, hả anh?
- Tôi đã 45 tuổi. Phải nói thật là thời gian để gần gũi cha mẹ không nhiều. 45 năm trước, mẹ tôi, một nữ sinh Y khoa 22 tuổi đã phải lòng một người đàn ông hào hoa. Khi tình yêu đã bùng cháy đến giai đoạn đẹp nhất thì bà phát hiện ra người đàn ông đã có gia đình. Nhưng rồi, bà cũng không thắng nổi cảm xúc, bất chấp mọi ngăn cản, bà vẫn sống với tình yêu của mình để rồi tôi được sinh ra. Đến giờ mẹ tôi vẫn chưa một lần được mặc chiếc áo cưới.
Tôi sống với một tuổi thơ không mấy êm đềm. Cuộc chiến kết thúc, ba tôi, một cảnh sát chế độ cũ, phải đi cải tạo. Khi về, ông làm nghề đạp xích lô mưu sinh, và cũng về với người vợ trước chứ không phải mẹ tôi. Trong khốn khó, mẹ tôi cũng phải bỏ đi tha phương cầu thực.
Tôi và cô em gái tự sống, tự lo toan cho nhau, và trở thành hai đứa trẻ vô gia cư, phải nương nhờ nhà ông bà ngoại. Ở nhờ thôi chứ tôi ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà. Tối chỉ về ngủ nhờ chút rồi mai lại thức dậy sớm, theo vòng xoáy mưu sinh.
- Anh đã làm những việc gì khi đó?
- Tôi làm tất cả mọi thứ để đẻ ra tiền, trừ những việc bán rẻ danh dự mình thì tôi không làm.
Tôi làm như trâu như bò. Làm tóc, make up, trang điểm cô dâu, bán trả góp, làm đủ. Giữa trưa nắng khi đang liu thiu ngủ, người ta gọi đến nhà xa cả gần 20 cây số, làm tóc make up cũng chạy. Sáng sớm dậy sớm ra chợ chọn những bông hoa đẹp nhất để cài lên đầu cho cô dâu và lo hoa cho toàn bộ đám cưới, cắm hoa để người ta rước dâu cho kịp.
Nhớ đến thời điểm đấy tôi thấy tự hào vì mình đã lao động hết mình để có thể kiếm tiền lo cho bản thân và người thân, giúp tôi đứng lên trong cái vũng lầy quá khứ mệt mỏi.
- Dùng từ “vũng lầy”, có nghĩa là trong quá khứ đó, anh cũng đã nếm nhiều tủi nhục?
- Nhiều. Nhiều lắm chứ. Lao động vất vả tôi không lấy làm tủi nhục nhưng sự ngược đãi của người đời thì nhiều. Những người chủ nợ của gia đình đã từng xé áo tôi, và đánh tôi ngay giữa đường. Còn chửi bới, nhục mạ là chuyện hết sức bình thường.
Họ đánh chửi tôi là vì đòi nợ người nhà tôi. Người thân của tôi thì đã bỏ đi, không đòi được, họ nắm được tôi thì họ đánh cho hả giận thôi.
- Khi anh bị người đời ngược đãi thế thì ba mẹ, họ hàng lúc này đã làm gì để chia sẻ với anh?
- Ba mẹ đi biệt, ai lo thân người đó. Chỉ có bạn bè ngoài đường thôi chia sẻ. Mà tôi thì có duyên sống với người dưng, người ngoài đường, và nhận được sự an ủi từ họ hơn là chính bà con dòng họ của mình.
Thậm chí, có những người thân, những lúc tôi ở dưới bùn lầy, chịu bao biến cố tai ương đủ thứ chuyện thì không thấy họ đâu, dù chỉ là một lời thương hại, chưa nói đến là hỏi thăm hay động viên. Lúc tôi mới ngoi lên được chút xíu thì họ nhào vào, họ đòi hỏi, họ kể lể, đến nỗi mà tôi không nghe điện thoại. Tôi thậm chí còn lưu số điện thoại của họ trong danh bạ là “Dòng họ đáng ghét”. Họ thường hỏi tôi những câu hỏi đại loại như “tại sao làm từ thiện giúp bao nhiêu người mà không chịu giúp gia đình, dòng họ?”.
Em gái tôi nhỏ hơn tôi 1 tuổi, tính tự lập cũng cao. Đói thì đầu gối phải bò. Cô ấy đi học may, rồi tự lo toan cho cuộc sống của cô và cô lập gia đình rất sớm. Tôi là người đứng ra lo toan hôn lễ cho em gái, trong cái đám cưới của một đứa con gái nghèo không có cha hay mẹ ở bên cạnh lúc đó.
Khi em gái đi lấy chồng, tôi càng ý thức rõ hơn sự cô độc của mình. Và không biết từ bao giờ, tôi đã quen với điều đó.
- Lo làm lụng ngập đầu ngập cổ thế, thì thời gian nào để anh… cô độc?
- Em cứ nếm cái cảnh đi ăn một mình, đạp xe một mình lang thang sau những ngày dài mưu sinh, thì em sẽ cảm nhận được sự tủi thân nó lớn đến mức nào. Đặc biệt là những ngày Tết và sinh nhật. Người ta ấm cúng sum vầy, tôi ngồi riêng một góc.
Nhưng trách ai giờ. Có chăng là trách cuộc sống khốn khó quá, rất nhiều người họ cũng chẳng thể ý thức được có một cái ngày mà một người nào đó bên cạnh họ được ra đời. Ai cũng phải đau đáu với điều cần nhớ là mai làm gì, có đủ tiền để sống không.
Sự cô độc giúp tôi và anh Linh gần nhau
- Có nên được hiểu tính cách và một số phản ứng của anh hiện tại, cũng do đời “ngược đãi” nhiều. Đặc biệt là bị ngược đãi những năm tháng làm một ca sĩ hát lót?
Cũng có thể. Tôi phải làm thân phận một ca sĩ hát lót trong suốt 4 năm trời, cho đủ các ca sĩ như Lam Trường, Trần Thu Hà, Thanh Lam… ở các quán bar từ 1997 đến 2000.
Tôi đã từng chờ đợi được hát và bị người ta đuổi về. Có lần tôi chờ từ rất lâu, thế rồi có một ngôi sao nữ nổi tiếng lắm, tự ngự trên sân khấu hát một lúc 6 bài, hơn nửa tiếng đồng hồ làm cho mọi người hát sau đều bị trễ show hết. Tôi đập bàn tuyên bố thà chết đói cũng không hát ở đó nữa. Còn chuyện chờ từ 7 giờ tối đến khi nào không còn ca sĩ hát hoặc ca sĩ bị kẹt xe thì tôi mới được lên sân khấu. Ngày nào cũng phải ngồi chờ như thế.
- Và người đưa anh ra khỏi thân phận một ca sĩ hát lót để anh thành “hiện tượng” vào năm 2001 chính là Hoài Linh? Ngoài là một người nâng đỡ anh, thì Hoài Linh cũng là một “chủ nợ” lớn trong cả cuộc đời lẫn trái tim anh?
- Đúng vậy. Đó là người tôi nhớ ơn đời đời vì anh Linh là người đã cho tôi rất nhiều sự che chở, bảo vệ và những cơ hội lớn trong sự nghiệp. Nếu không có bàn tay của Hoài Linh thì tôi sẽ không có những sản phẩm đầu tiên để khán giả biết đến tôi.
- Anh Linh cũng trải qua những cay đắng trong lập nghiệp khi bơ vơ ở trời Mỹ giống như anh ngày trước, anh có biết điều này không? Anh có nghĩ rằng, tình cảm (và cả vật chất) của một người đã từ đắng cay mà có, sẽ là món nợ lớn hơn những món nợ thông thường và ta không được phép làm họ tổn thương?
- Lúc tôi nhận sự giúp đỡ của anh Linh, tôi cũng chưa biết được anh Linh đã đi qua những ngưỡng cửa cuộc đời nào, những đắng cay tủi nhục ra sao. Dù người đó đã đi qua những ngày tháng gian khổ hay sung sướng từ trong trứng nước, thì tôi đều phải mang ơn, đều phải trân trọng.
- Một người giúp mình như thế, anh nghĩ đến chuyện trả ơn như thế nào? Và trả ơn bằng điều gì?
- Với anh Linh, cho mà không đòi hỏi nhận, làm mà không bao giờ mong người khác trả ơn. Anh Linh chỉ cần cái người anh giúp cảm nhận được và hiểu được những gì anh cho là được rồi, anh ấy không đòi hỏi gì hơn đâu. Anh Linh là thế.
Tôi cũng chưa biết phải trả ơn cho anh Linh bằng cách nào. Tôi chỉ biết là với một tình cảm lớn thì mình sẽ tự rèn mình với những bài học, những phép tắc, những đạo lý cho - nhận ở đời để làm một người tử tế hơn nữa.
Tôi chỉ nói được, bất cứ những gì anh Linh cần đến tôi dù nhỏ hay lớn, tôi không cho mình được phép nói “không”.
- Ngoài việc giúp đỡ nhau trong đời sống, cả anh và anh Linh, hai con người cô độc ở một mặt nào đó, chắc chắn sẽ tìm đến với nhau chứ!
Chắc chắn. Phải tìm đến nhau để xóa đi sự cô độc ấy chứ.
- Vậy tình cảm giữa anh và Hoài Linh được hiểu là loại tình cảm gì?
Tình yêu thương.
- Vậy rào cản nào, mà hai người đã “tìm đến” mà không “ở lại”?
Chẳng rào cản nào cả vì chúng tôi chẳng sợ ai, vì chúng tôi ai cũng dám sống hết mình cho cái cảm xúc của mình. Vấn đề còn lại là có ai chịu nổi cái khùng của nhau hay không? Cũng khó đấy. Nói chung là khó.
-Hình như, bóng dáng Hoài Linh mờ dần theo nấc thang đỉnh cao anh chạm tới, nên anh mới cô độc trên chính đỉnh cao của mình?
- Không hẳn thế đâu. Có một khoảng thời gian tôi được vui vẻ, hạnh phúc và được che chở khi ở bên anh Linh. Đi đâu anh cũng quan tâm. Đi quay hình không có quần áo mặc thì anh ấy sắm, không có tiền đi lại thì anh ấy cũng cho. Ở Mỹ anh cũng gọi về động viên hàng ngày.
Một người bị đời ăn hiếp, không cha không mẹ không có ai ở bên cạnh, mà có được một chỗ dựa lớn, xúc động lắm em ạ. Một tình thương lớn như thế, một sự che chở lớn như thế, đó là hạnh phúc thực sự mà bao nhiêu năm tháng xô đẩy theo dòng đời tôi đã không may mắn có được. Tôi sống những ngày bình yên dù có gặp giông bão gì. Thời gian đó tôi không cô độc đâu!
Đàm Vĩnh Hưng và danh hài Hoài Linh.
- Điển hình là anh Linh đã từng muốn đốt cả một sân khấu ngoài Nha Trang chỉ vì bầu show bắt nạt anh cơ mà…
Sao em biết chuyện đó? Thậm chí anh Linh còn thắp nhang bàn thờ tổ xin tổ tha lỗi là không bao giờ diễn cho bầu show đó nữa.
- Bây giờ, Hoài Linh là gì giữa bề bộn cuộc sống của anh?
- Anh ấy vẫn là anh ấy thôi. Anh Linh muốn tôi tự bước đi, tự lo hết tất cả mọi thứ. Tôi cũng đã làm những gì đúng như anh ấy hy vọng. Với anh Linh, tôi luôn ý thức rằng, không ai có thể cho tôi sự bao dung rộng lớn được như anh ấy. Bao dung hơn tất cả những gì bao dung.
Chút tình nhỏ với Mỹ Tâm
- Anh có nghĩ anh đang sống nhanh đến mức mà không cảm nhận được thời gian và một số thứ quý báu của mình qua đi lúc nào hay không?
- Có thể là thế. Và có những thứ khi mất rồi thì mình mới biết.
Tôi chỉ biết khi đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, tôi gần như không có bạn bè. Kể cả bạn “mày tao” bình thường. Tôi chỉ có vài người chị thân hiểu và chia sẻ được nhiều với tôi nhất. Có lẽ tôi hợp chơi với phụ nữ hơn.
- Tiện anh nhắc về phụ nữ, tôi nhớ ra đã có một khoảng thời gian anh làm thơ tình tặng một người phụ nữ rất đặc biệt là ca sĩ Mỹ Tâm và hai người đều làm thơ đi thơ lại như một cặp nhân tình đúng nghĩa, thì phải?
- Em làm tôi giật mình đấy. Khoảng thời gian đó khá đẹp, kéo dài trong vài tháng.
- Những bài thơ đó nói lên điều gì? Là tự cho mình được sống ở một góc khác mà sự nổi tiếng đã đè hết lên tất cả và biến những điều đó thành xa xỉ? Hay là tình yêu - một chút tình nhỏ bé?
Tất cả những gì em hỏi đều có. Và từ trong tâm hồn hai người tự phát ra thôi. Và những bài thơ ấy chúng tôi viết ra chỉ hai người biết với nhau, không bao giờ công bố.
Ít ra, chúng tôi cũng biết được rằng, đã có, hay đúng hơn là đã từng có nhau trong lòng, dù là ngắn ngủi, ít ỏi, nhưng cảm xúc đó là thật.
- Và đó là người con gái đầu đời mà anh rung động? Và dù có rung động thật thì cũng “Chưa kịp hôn một người con gái/ Khi ngã vào lòng đất vẫn con trai”?
- À, không tới mức độ như thế. Và tôi cũng không tiết hạnh với phụ nữ đến mức như em nghĩ đâu. Hay nói cách khác, tôi không xuẩn ngốc, không nghiêm túc đến như thế. Và cũng không nhất thiết phải đàng hoàng như thế. Tình cảm trong trẻo nhưng không có nghĩa là phải trong sáng ở tất cả mọi thứ liên quan đến nó.
Không phải cái gì cũng có thể tha thứ!
- Thôi, tạm xa chút tình nhỏ bé, quay lại khối tài sản đồ sộ và một cuộc sống không thiếu thốn gì mà anh đang có, anh đi hát bao năm thì mới gầy dựng được?
- Nói thế chứ tôi vẫn còn thiếu nhiều lắm. Vì còn thiếu nhiều nên mới vẫn phải đi hát hàng đêm đấy thôi.
Thời gian đầu, tôi mua được căn nhà nhỏ xíu bên đường Lê Văn Sĩ, xem như thỏa được ước mơ lớn bao năm của ba mẹ con không nhà không cửa, ở nhờ ở đậu cả một phần lớn cuộc đời hết nhà này qua nhà khác. Ngày đầu tiên, bước vào căn nhà 3 x 15 m, cười mà khóc, tự hỏi “mình có nhà thật rồi sao?”
Lúc đó, tôi mua nhà cũng không đủ tiền. Bầu show nói cứ mua đi, rồi hát trả nợ. Tôi hát liên tục ngày đêm và trả rất nhanh, khoảng trong vòng 6 tháng. Và cứ thế, sau nhà nhỏ là nhà to. Nhưng chắc nhà thì chỉ thế thôi…
- Vì nhà càng to thì sự cô đơn càng lớn? Và đã đến lúc anh không còn chịu đựng được nhiều hơn nữa sự cô độc của mình?
- Cái miệng tôi bất chấp thế thôi nhưng bản chất tôi vẫn là một con người mềm yếu và sống từng ngày với sự cô độc. Ban ngày là tiếng cười, ban đêm là cô độc. Thậm chí, cô độc ngay cả trong tiếng cười của mình.
Đó là cái giá tôi phải trả cho cái hào quang mà tôi đã có, tôi làm mọi cách để có. Giữ nó, cũng là cách tôi tri ân những ân tình mà khán giả, mà cuộc đời tặng tôi.
- Khi một người ngấm sự cô độc, người ta sẽ dễ hận thù hơn, nhưng ở một số người lại dễ tha thứ cho cuộc đời hơn. Xin lỗi anh vì một câu hỏi hơi thẳng thắn: Anh đón mẹ về lại với ngôi nhà của mình, cũng là để tha thứ với những gì cay đắng trong quá vãng?
- Nói gì thì nói, người ngoài mình đối xử tốt được sao lại không đối xử tốt với người thân được? Người ngoài mình còn tha thứ được huống chi là máu mủ ruột thịt? Những con người đặc biệt ngoài đời đã tặng tôi bao yêu thương như thế, không lẽ tôi không học được cách cho mà lại đi thù hận chính người thân của mình?
- Nhưng vết thương mà người thân để lại thường làm cho mình cảm thấy đau hơn là vết thương mà người dưng để lại. Vì người thân là để ta thương - thương ta - chứ đâu phải để làm khổ ta?
- Đúng thế. Nhìn rõ để mà tha thứ.
Nhưng nói thật, quay lại với cái tuổi thơ cay đắng của mình, chẳng bao giờ tôi trách người thân máu mủ ruột thịt của mình. Vì mỗi người có một phận số, ông trời đã sắp đặt sẵn rồi. Để đi qua những ngày tháng đó, tôi phải cảm ơn cuộc đời, cảm ơn số phận đã sắp đặt thế để tôi biết hết tất cả mọi thứ. Như là sự miễn dịch với mọi khổ đau trên cuộc đời vậy và cho mình một bản lĩnh lớn để không gục ngã.
Và đi qua những ngày tháng đó, để tôi biết được một chén cơm nếu chỉ ăn một mình sẽ không vui đâu, hay một cái bánh dù ngon ăn một mình cũng buồn lắm. Tức là, cho tôi biết ý nghĩa của sự cảm thông và chia sẻ. Nhiều khi người khác có lỗi với mình không phải do họ cố ý làm mình tổn thương mà dòng đời nó mang đến như thế. Nói chung, có nhiều thứ để suy nghĩ lắm.
Nhưng tôi chỉ nói, khi mình trải đời, thì phải bao dung hơn chứ không phải cay nghiệt với cuộc đời.
- Anh đang tự thắng lợi tinh thần mình phải không? Và có phải là anh không - một người từng tự thú là mấy mươi năm chưa từng ngon giấc?
- Không, chẳng thắng bại gì đây cả. Đúng, bao nhiêu năm nay tôi ngủ cũng chưa tròn giấc đâu. Có nhiều đợt tôi mất ngủ triền miên. Có những đợt tôi trằn trọc đến 4 - 5 giờ sáng. Có những ngày tôi ngủ chỉ vài tiếng. Chuyện ngủ ngon quanh năm suốt tháng là không có.
Vì, ngay cả trong giấc mơ vẫn là những lo toan.
- Sâu sắc thế này, độ lượng thế này, thế tại sao lúc nào anh cũng kháng cự cuộc đời để nhận những xách mé, những mỉa mai của người đời như thế?
- Nhiều khi sự không theo công thức nào lại ra chính con người tôi - Đàm Vĩnh Hưng. Còn nếu tôi cứ phải ngoan hiền quá thì không còn là tôi nữa. Mà tôi sinh ra, dù lúc đắng cay dưới bùn hay trên đỉnh cao thì tôi cũng không bao giờ để làm một hoa hậu thân thiện.
Người ta tấn công tôi mà tôi cứ giả vờ hiền lành ngoan ngoãn thì tôi không làm được rồi đấy. Tôi luôn tốt và sẵn sàng tốt. Tôi cũng rất rất dễ thương, hiền lành, đàng hoàng và biết sống. Nhưng đừng có đụng vào tôi.
Dù có nhiều lúc tôi ứng xử quá đà, nhưng tôi không phải là người bất chấp mọi thứ. Có những lúc mình có lỗi, tôi cũng nhận lỗi rất chân thành. Tôi là người biết điều, biết sống và biết chơi đẹp.
- Giờ mọi việc đã qua, nhìn lại chuyện lùm xùm mà anh đã góp phần không nhỏ, anh nghĩ gì?
Tôi tốt với nhiều người, nhưng phường phản tôi không phải là ít. Tôi rõ ràng hai điều: ai không tử tế với tôi thì tôi sẽ chiến đấu đến cùng; và thứ hai - không phải vì điều đó mà tôi dừng lòng tốt của mình lại. Đừng có tốt nửa vời bởi vì không phải tất cả loài người đều là phường phản phúc. Cái gì mà em cho nửa vời, em sẽ nhận lại sự nửa vời. Cái gì tận cùng, tận tâm, thì cuộc đời cũng trả cho em sự tận cùng tận tâm.
Tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ chữ tín của mình dù tôi có bị mất tất cả mọi thứ.
- Thế chữ tín với mình - cho mình một ngày bình yên, anh làm được chưa?
- Nghiệt ngã nhỉ? Tôi không nghĩ có kiếp sau. Tôi chỉ có một cuộc đời và đã nói là phải làm cho đời mình vui. Ừ, tôi nói thì hay lắm nhưng điều đó tôi chưa làm được. Nhưng tôi sẽ làm, cho mình.
Tôi thực ra, đã làm được những điều mình thích, đã được là mình, như thế cũng nên được hiểu là đã sống cho tôi rồi, hơn là ngồi tự bi kịch hóa đời mình. Dù ai nói gì, tôi được sống là tôi, tôi thấy hạnh phúc lắm rồi. Những gì diễn ra cứ để nó diễn ra thôi. Nhưng, tôi biết mình phải làm gì để đối diện với tất cả mọi thứ của đời mình.
- Vậy anh sẽ làm gì?
Không nhả vinh quang ra khi mình vẫn còn cơ hội để sở hữu nó. Lo cho mình để về sau không cần phải sống bằng sự quyên góp của tình thương người đời. Và chủ động toàn bộ cuộc sống của mình. Và những năm gần đây, tôi bình yên lại dần.
Dù đời phải diễn nhiều vai nhưng tôi cũng chỉ một. Tôi tự thấy mình khác nhiều lắm dù hồi xưa tôi từng nghĩ tôi sẽ không thay đổi được như ngày hôm nay đâu. Tôi đè cơn giận xuống một cách dễ dàng và đối diện với những gì kinh khủng và bình tĩnh hơn để vượt qua nó.
- Câu hỏi cuối: Anh có bị nhiều áp lực hơn ở giai đoạn nước rút bảo vệ ngôi vị của mình?
- Cũng có. Nhưng chỉ một chút thôi, không có gì phải lo sợ cả. Tôi mê hát, nên ngày đó còn xa lắm. Giờ tôi vẫn đang chơi với cuộc đời mình: hát sướng họng, rồi được quần quần áo áo ra sân khấu, được khán giả tung hê!
"Thân phận và Hào quang" là cuốn sách mới xuất bản của nhà báo Hoàng Nguyên Vũ. Đây là cuốn sách hé lộ góc khuất cuộc đời của những nghệ sĩ hàng đầu Việt Nam.
Hoàng Nguyên Vũ đặt những câu hỏi sắc sảo, đôi khi phê phán, và luôn xoáy thẳng vào những góc khuất của người mình gặp. Nhưng đồng thời, những câu hỏi của Vũ, cách anh khai thác câu chuyện, rất có tình, thể hiện sự cảm thông với người đang chia sẻ với thế giới bên ngoài nỗi buồn, thậm chí bất hạnh của họ. Kết quả là người đọc cảm nhận những ngôi sao tươi sáng trong “hào quang” ấy đều có “thân phận” mỏng manh giữa chốn nhân gian...
Trích "Thân phận và hào quang"
Theo Zing
Quá khứ cơ cực và tình trẻ kém 20 tuổi của ca sĩ Khánh Hà" alt="Mối quan hệ đặc biệt giữa Đàm Vĩnh Hưng và Hoài Linh, Mỹ Tâm" />Mối quan hệ đặc biệt giữa Đàm Vĩnh Hưng và Hoài Linh, Mỹ Tâm
Đàm Vĩnh Hưng vừa cho công bố những hình ảnh ướt át trong MV "Tan vỡ", một ca khúc ballad của nhạc sỹ trẻ Lê Hữu Minh, nói về một tình yêu đẹp nhưng kết thúc trong đau thương, không trọn vẹn.
MV "Tan vỡ" đánh dấu sự hợp tác lần đầu tiên giữa Mr Đàm và diễn viên – người mẫu Nhan Phúc Vinh.
Cả hai sẽ có những cảnh quay đầy gay cấn và cảm xúc trong MV "Tan vỡ" cùng với hai bạn diễn khác.
Nội dung kịch bản của MV lần này được lấy cảm hứng từ bộ phim từng gây chấn động điển ảnh Hàn Quốc vào năm 2008 – "Song Hoa Điếm", kể về mối quan hệ đầy bí ẩn giữa nhà vua - hoàng hậu và người cận vệ của ông đã dẫn đến kết thúc đẫm máu của một vương triều vĩ đại.
Theo đó, Mr Đàm cùng đạo diễn Uyên Thư khai thác khía cạnh đầy kịch tính, dằn vặt với câu chuyện tình yêu ngang trái giữa ba người.
Xuyên suốt MV, Mr Đàm sẽ có nhiều phân cảnh đầy cảm xúc và cao trào cùng Nhan Phúc Vinh.
Những phân đoạn nam ca sỹ quỳ khóc dưới chân Nhan Phúc Vinh; thể hiện tình yêu đầy căm hận với anh chàng diễn viên trước bức hình 3 người hay cái chạm tay đầy cố ý giữa hai người… hứa hẹn là những phân đoạn khiến người xem “ngộp thở”.
“Vinh là nhân vật đúng ý Hưng nhất, vì Hưng cần 1 nhân vật mạnh mẽ, nam tính và đặc là mắt hí”. Mr Đàm trả lời khi được hỏi vì sao anh chọn Nhan Phúc Vinh cho dự án lần này.
Bên cạnh đó, ông hoàng nhạc Việt cũng dành nhiều lời khen cho nam diễn viên là một người rất lăn xả, biết tạo cảm hứng cho bạn diễn và đặc biệt cư xử cực kì đàn ông.
Ảnh: Thành Phạm - Hải Nguyễn
" alt="Mr lộ ảnh quỳ khóc dưới chân người tình đồng tính" />
...[详细]
- Đã một thời gian dài rồi tôi không thấy NSƯT Vân Khánh chuyện trò cùng báo chí. Chị có thể phác thảo đôi nét chung về tình hình của mình hiện tại?
Có lẽ tôi ít xuất hiện trên báo chí thật. Tôi vẫn ở Sài Gòn, vẫn đi diễn, thu âm và chăm sóc gia đình. Hiện tại, tôi đang thu âm để cho ra album những bài hát sở trường của mình như về Huế, trữ tình quê hương và còn muốn ấp ủ ra album về tân cổ giao duyên nữa. Ngoài ra, tôi duy trì tập thể dục đều đặn với chế độ ăn uống lành mạnh để có sức khỏe tốt, mới có thể thực hiện nhiều công việc cùng một lúc.
- Danh hiệu NSƯT rõ ràng đã là niềm mơ ước của không ít nghệ sĩ rồi. Chị có nghĩ đến việc phấn đấu để trở thành một NSND?
Danh hiệu NSND đương nhiên là niềm mơ ước và cần phải có sự nỗ lực rất lớn như cống hiến, trau dồi nghề nghiệp, trau dồi đạo đức và phải trải qua thâm niên nhất định nhưng đó không phải là tất cả. Bởi một ca sĩ, điều hạnh phúc nhất là được hát những bài hát mình yêu thích, được hát cho khán giả nghe và được khán giả yêu mến hay nói đúng hơn là được sống với niềm đam mê ca hát của mình.
- Chị có cho rằng thủ tục xét danh hiệu là một cuộc bon chen xô bồ và quá nhiêu khê? Nếu được quyền thay đổi những nhiêu khê đó, chị sẽ thay đổi (thêm/bớt) những gì?
Chuyện thủ tục xét duyệt đó là quy định của Nhà nước. Tôi chỉ xin góp thêm ý kiến nhỏ là đối với các nghệ sĩ lớn đã thành danh, được công chúng mến mộ và có sức ảnh hưởng lớn thì nên chăng trong quá trình xét duyệt có thể du di trong vấn đề huân huy chương hay không. Bởi, họ không ở trong môi trường Nhà nước, cộng thêm tuổi tác đã lớn nên không có điều kiện tham gia các cuộc thi chuyên nghiệp. Nếu đạt được danh hiệu cao quý thì đó chính là niềm vinh dự và nguồn động viên lớn đối với người nghệ sĩ.
Vân Khánh kín đáo nhưng chưa từng thôi đam mê, trăn trở với nghề.
Ảnh: Nhân Phạm
- Chị cũng thấy, thị trường âm nhạc luôn đầy biến động, mỗi năm mỗi khác, lại luôn có những lứa ca sĩ mới xuất hiện. Gần 20 năm trong nghề mà vẫn luôn được nhớ đến, bí quyết của chị là gì?
Tôi thấy rằng trong nghệ thuật, ngoài sự nỗ lực bản thân, khả năng chuyên môn, thì cái duyên đối với sân khấu hay với khán giả là yếu tố quan trọng. Tôi may mắn được khán giả nhớ đến đó là cái duyên. Có thể có người khen - người chê, người thích - người không thích, nhưng những gì Vân Khánh thể hiện chính là bản sắc riêng của mình.
Tôi làm nghệ thuật bằng chính đam mê bản thân, miệt mài hoạt động nghiêm túc và cũng không nghĩ rằng mình hát để nổi tiếng, mà nổi tiếng hay không theo cách đánh giá mỗi người. Mỗi ca sĩ có khán giả riêng của mình. Giờ đây khi nhắc đến dòng nhạc Huế hay quê hương trữ tình có tên Vân Khánh đã là hạnh phúc rồi.
- Nếu nhận xét về bộ mặt âm nhạc Việt Nam hiện tại, đó sẽ là dấu chấm cảm hay tiếng thở dài của chị?
Tôi thấy nó rất bình thường. Âm nhạc hay điện ảnh, thời trang … hay nghệ thuật nói chung đều có từng giai đoạn thích nghi với xã hội. Đất nước Việt Nam ta cội nguồn là âm nhạc dân gian.
Giờ đây xã hội đang phát triển, hội nhập công nghệ hiện đại sẽ xuất hiện nhiều sản phẩm nghệ thuật lạ, có thể hay - không hay, tốt - không tốt nhưng tôi rất có niềm tin rằng những gì là nghệ thuật chân chính, hướng con người đến cái hay cái tốt, giúp cuộc sống chúng ta tích cực hơn sẽ tồn tại lâu dài, còn lại sẽ tự tan rã mà thôi.
- Một câu hỏi mà tôi tin rất nhiều đồng nghiệp của chị cũng thường bảo nhau: "Còn ai hát nhạc quê hương?". Thực trạng của dòng nhạc này là: ca sĩ và khán giả đời trước đều đang “lão hóa”, ca sĩ và khán giả trẻ lại vô cùng khan hiếm … phải không chị?
Dòng nhạc quê hương có thể nói rằng dễ mà khó. Theo ý kiến cá nhân tôi thấy rằng nhìn chung nhạc quê hương rất dễ hát, bởi ca từ, giai điệu rất đơn giản, gần gũi, dễ hiểu, đi sâu vào lòng người. Nhưng khó ở đây là người hát nhạc quê hương phải có chất giọng mềm, sâu lắng, ngọt ngào mới có thể chuyển tải hết những giai điệu và ca từ trong bài hát. Phải tìm tòi, am hiểu về ngôn ngữ vùng miền mới thể hiện đúng chất của bài hát (bởi vốn dân ca được lấy từ chất liệu dân gian). Ngoài ra người hát cần có sự trải nghiệm trong cuộc sống thì xử lý sẽ tinh tế hơn.
Thực ra người yêu dòng nhạc này vẫn còn đó nhưng vấn đề không phải ở lão hóa hay trẻ hóa mà chính cách nhìn của mọi người về dòng nhạc này như thế nào mới quan trọng. Ngay chính những nhà tổ chức hay sản xuất có thực sự xem trọng nó, hay đặt nó ngang hàng với các dòng nhạc khác hay không.
Khi mà thực trạng bây giờ lan tràn các chương trình ca nhạc trên thị trường toàn những dòng nhạc hiện đại, dân ca hay trữ tình chỉ là điểm xuyến trong chương trình. Một tín hiệu đáng mừng khi thời gian gần đây dòng nhạc này trỗi dậy một cách rầm rộ nhưng nếu không khéo, chúng ta sẽ có cách nhìn quá dễ dãi với người hát hay dễ dãi với tai nghe của mình, khi đó sẽ tạo thành hiệu ứng ngược.
Thích Mỹ Tâm vì sự kín đáo, chừng mực
- Về gia đình, chị có thể cởi mở chia sẻ một chút về ông xã của mình không?
Đối với chủ đề này tôi chỉ nói hai từ là duyên phận mà thôi. Tôi rất mơ mộng trong nghệ thuật, bay bổng trong ca hát nhưng cuộc sống đời thường lại rất tỉnh táo.
- Người ta nói hôn nhân là mồ chôn ái tình, phụ nữ có chồng như gông đeo cổ. Còn chị thì sao?
Theo tôi mọi thứ đều có 2 mặt của nó. Mình thích nghi được với nó là ổn thôi.
- Trong suốt 15 năm đồng hành cùng nhau, hai anh chị có bao giờ từng đứng sát bờ rạn nứt, đổ vỡ không?
Tạ ơn Trời Phật! Đến thời điểm này thì vẫn ổn …
- Bí quyết vượt qua sóng gió của chị là gì? Người đàn ông của chị chủ động bao nhiêu phần trăm trong việc chung tay giữ gìn hạnh phúc gia đình?
Tôi nghĩ rằng đó là bản thân cố gắng dẹp bỏ cái tôi, đơn giản hóa vấn đề và tôn trọng suy nghĩ của bạn đời. Việc chung tay gìn giữ hạnh phúc gia đình trách nhiệm đều như nhau
- Có 3 cháu, chị đã thấy mình có một tổ ấm viên mãn chưa?
Con cái là Trời cho, tôi thấy vậy là phúc lắm rồi. Quan trọng giờ sinh con ra thì phải cố gắng nuôi dạy con nên người.
Vân Khánh: “Không hòa đồng chắc gì đã xấu?”. Ảnh: Nhân Phạm
- Chị chia sẻ hạn chế như vậy, phải chăng chị muốn xa lánh truyền thông?
Nói vậy là nói oan đấy nhé, tôi không xa lánh truyền thông chút nào. Tại vì tính cách, dòng nhạc của tôi rất phẳng lặng. Tôi thừa hiểu nghề này cần phải khuấy động một tí hàng ngày để người ta nhớ đến mình. Xã hội bây giờ là công nghệ, tất tần tật mọi thứ do mình tạo ra. Nhưng có lẽ tôi cũng hơi thiếu duyên với truyền thông. Phần vì tôi không chủ ý, cố để cho mọi thứ tự nhiên. Tôi đã chọn một con đường yên bình, nên biết chấp nhận và bằng lòng với nó.
Chủ quan tôi nghĩ, hạnh phúc mong manh lắm. Mỗi sớm mai thức dậy mọi thứ vẫn bình yên đã là tạ ơn Trời Phật rồi. Nhưng ai biết được ngày mai xảy ra điều gì. Cho nên khi chia sẻ chuyện riêng tư trên báo chí hay mạng xã hội, nếu bạn hạnh phúc, người ta sẽ nghĩ bạn khoe. Còn khi bạn gặp khổ đau, người ta cảm thông thì ít mà bài xích thì nhiều.
Bạn bè thân trong giới của tôi không nhiều. Có những đứa em từ nhiều năm về trước khi chưa có tiếng tăm gì cả nhưng em vẫn thể hiện sự riêng tư, kín đáo cho mình, như bé Mỹ Tâm. Hai chị em từng hoạt động chung đơn vị là Trung tâm ca nhạc nhẹ. Tâm bây giờ nổi tiếng quá rồi, những góc nào khác tôi không biết nhưng khi tôi theo dõi trên báo chí hay gặp nhau ngoài đời cũng vậy, em vẫn luôn vui vẻ nhưng có sự chừng mực, kín đáo.
Có thể nhiều người cảm thấy Mỹ Tâm không hòa đồng, nói em chảnh nhưng tôi nghĩ mỗi người một tính cách. Như thế nào là hòa đồng và chưa chắc không hòa đồng là xấu. Có người cởi mở, người im lặng, cũng có người ít nói, kẻ nói nhiều. Quan trọng nhất là cách họ sống làm sao. Em không làm hại tới ai, sống rất tốt, đó là điều mà tôi thích.
- Cuối cùng, chị có thể chia sẻ một vài dự án trong công việc (hoặc trong cuộc sống) thời gian tới?
Dự án hay những ấp ủ thì nhiều nhưng nghệ sĩ mà, đôi lúc cũng làm việc theo cảm hứng lắm. Tôi sẽ tiếp tục cho ra những sản phẩm âm nhạc để gửi đến những khán giả luôn dõi theo Vân Khánh thay cho lời cảm ơn.
Gia Bảo
" alt="NSƯT Vân Khánh nhận xét về Mỹ Tâm" />
...[详细]
Vợ chồng Văn Mạnh - Nguyễn Hằng trong đám cưới tập thể mới đây tại Hà Nội.
‘Hai vợ chồng tôi kết hôn 6 năm nhưng trong một sự kiện gần đây, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được mặc chiếc váy cô dâu màu trắng lộng lẫy như vậy.
Tôi sinh ra và lớn lên ở Quốc Oai (Hà Nội). Do di chứng của chất độc màu da cam từ bố, ngay từ khi sinh ra, tay chân tôi không được khỏe mạnh, đi lại khó khăn.
Lớn lên, tôi tự ý thức bản thân mình yếu ớt, sức khỏe có hạn nên chưa bao giờ dám mơ đến một mái ấm gia đình. Có lúc, tôi thầm oán trách số phận nghiệt ngã, để mình mang khiếm khuyết. Tôi nghĩ mình cứ ở vậy cho đến hết cuộc đời.
Nào ngờ định mệnh cho tôi gặp anh Mạnh - người đàn ông bị khiếm thị bẩm sinh. Những khát khao hạnh phúc từ sâu thẳm trái tim mới bắt đầu trỗi dậy. Cảm giác như mảnh đất cằn, thoáng chốc tươi tốt sau cơn mưa.
Mối nhân duyên đó được kết nối qua người bạn. Suốt một tháng, cả hai chỉ trò chuyện, hẹn hò qua điện thoại. Khi thực sự thân thiết, chúng tôi mới đủ can đảm gặp mặt ngoài đời.
Buổi gặp đầu tiên, cả hai ngại ngùng, chưa dám thổ lộ nhiều. Chỉ vài câu xã giao, thăm hỏi gia đình, bản thân. Tất cả đều mộc mạc và giản đơn như cách chúng tôi đến với nhau.
Có cuộc sống khó khăn, hai vợ chồng là người khuyết tật nhưng cô gái Nguyễn Thị Hằng vẫn không ngừng hi vọng về tương lai
Điều khiến trái tim chúng tôi rung động, xuất phát từ sự đồng cảm, thấu hiểu của hai con người cùng cảnh ngộ. Bất cứ người khuyết tật nào cũng mang trong mình một nỗi buồn đau sâu sắc và sự mặc cảm. Khi ở bên nhau, có người chia sẻ, mọi thứ trở nên dễ chịu hơn.
Hai bên gia đình biết chúng tôi yêu nhau, không biểu lộ thái độ đồng ý hay ngăn cản mà canh cánh nỗi lo âu về tương lai của các con. Mai này, với sức khỏe yếu của tôi và tình trạng của anh, liệu rằng, chúng tôi có thể chăm sóc nhau hay không?
Cũng có nhiều ý kiến bàn lùi, khuyên chúng tôi dừng lại. Trăn trở gần một năm trời, đối mặt với hiện thực khắc nghiệt của cuộc sống, cuối cùng, tình yêu cũng đủ lớn để chúng tôi quyết định về chung một nhà.
Hoàn cảnh hai bên gia đình đều nghèo, chúng tôi chỉ làm vài mâm cơm ra mắt họ hàng, đăng ký kết hôn rồi dọn về sống trên quê chồng.
Việc tổ chức đám cưới, khoác lên mình bộ váy cô dâu, cùng anh đứng trên sân khấu có lẽ là giấc mơ xa xỉ với tôi. Niềm hạnh phúc nhân lên khi tôi có bầu, hai vợ chồng mong ngóng ngày con chào đời.
Thế nhưng, ngày con ra đời cũng là ngày tôi suy sụp. Con bị khiếm thị bẩm sinh di truyền từ bố và ảnh hưởng chất độc màu da cam của mẹ. Đến giờ hơn 5 tuổi nhưng con không biết nói, không biết đi, trí não chỉ như đứa trẻ mới sinh.
Chồng đã ôm hai mẹ con vào lòng, động viên tôi vượt qua, giữ sức khỏe chăm sóc con. Dẫu có thế nào, chúng tôi cũng phải dành cho con tình yêu thương vô bờ bến.
Hàng ngày, con ăn cháo loãng và sữa, đóng bỉm 24/24 giờ vì không tự chủ được vệ sinh cá nhân. Có lúc con đau ốm quấy khóc, cuộc sống thực sự bí bách, khó khăn, vợ chồng tôi nảy sinh bất đồng, lời qua tiếng lại. Nhưng chỉ một lúc là chồng làm lành, vỗ về. Anh nói: ‘Cuộc đời ngoài kia có sóng gió bao nhiêu, gia đình mình vẫn phải vững vàng’.
Mỗi tháng tiền bỉm sữa của con ngốn đến vài triệu, trong khi trợ cấp xã hội của hai vợ chồng chỉ được khoảng 1,5 triệu đồng.
Để kiếm thêm thu nhập, sáng tôi chở chồng trên chiếc xe 3 bánh xuống thành phố, tham gia đoàn biểu diễn nghệ thuật nhân đạo, tối lại đèo nhau về. Hai vợ chồng cũng thêm thắt được vài đồng. Người ta trả cho ông xã 200 nghìn đồng, tôi được 140 nghìn đồng. Tuy nhiên, không phải hôm nào chúng tôi cũng đi, còn tùy thuộc vào thời tiết và sức khỏe.
Mọi việc cơm nước, chợ búa, chăm sóc con lúc vợ chồng vắng nhà được mẹ chồng tôi giúp đỡ. Ông bà ở quê sống tằn tiện bằng đồng ruộng và trồng hoa màu. Mai này, nhỡ may ông bà già yếu, chúng tôi chẳng biết phải nương tựa vào đâu.
Vất vả như vậy, đến giờ hai vợ chồng vẫn chưa dám sinh thêm con. Tôi sợ, đứa trẻ bị ảnh hưởng từ bố mẹ. Tương lai, tôi hi vọng mình có điều kiện làm thụ tinh ống nghiệm, biết đâu, ông trời thương cho một đứa con khỏe mạnh. Còn giờ, chúng tôi sẽ tiếp tục lạc quan mà bước tiếp trên con thuyền mình đã lựa chọn.
Sau 6 năm hôn nhân, ngọn lửa tình yêu của chúng tôi chưa bao giờ tắt mà vẫn âm ỉ cháy. Đó là mãi mãi là thứ ánh sáng dịu dàng, giúp tôi và ông xã có niềm tin rằng, cuộc đời vẫn còn nhiều những điều tử tế và tốt đẹp’.
Cuộc sống của cô gái Việt làm dâu trong gia đình người Anh
Lấy chồng người Anh, Bảo Ngọc chia sẻ, thời gian đầu cô gặp những cú sốc nho nhỏ. Tuy nhiên, nhờ chồng và mẹ chồng yêu thương, cô đã nhanh chóng thích nghi.
" alt="Đám cưới trong mơ sau 6 năm kết hôn của cô gái Hà thành" />
...[详细]