您现在的位置是:Bóng đá >>正文
8 năm đau khổ trong xiềng xích hôn nhân, người phụ nữ hối hận, muốn sửa chữa
Bóng đá97983人已围观
简介Tôi xả nước đầy bồn rửa,ămđaukhổtrongxiềngxíchhônnhânngườiphụnữhốihậnmuốnsửachữal nassr vs psg cắm m...
Tôi xả nước đầy bồn rửa,ămđaukhổtrongxiềngxíchhônnhânngườiphụnữhốihậnmuốnsửachữal nassr vs psg cắm mặt vào thật sâu. Nước lạnh tràn vào mắt mũi miệng, tôi giật mình ngước mặt lên.
Đêm khuya, chồng con đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn tiếng nước chảy. Tôi sờ chầm chậm, mò mẫm từng vết sạm trên khuôn mặt. Tôi trông già hơn tuổi 36 rất nhiều.
Tôi rửa mặt thật kỹ, cố chà xát đến đỏ da nhưng gương mặt vẫn vậy, trông thật tẻ nhạt, thiếu sức sống.
Tôi tự hỏi cô gái tuổi đôi mươi căng tràn nhựa sống và lắm mộng mơ đã biến đâu mất rồi. Không ai trong tôi lên tiếng, chỉ có ánh mắt đờ đẫn cười nhạo…
Điều gì đã qua, làm sao có thể trở lại. Thời gian, thanh xuân, mộng ước… đến mộng mị cũng chẳng tìm về.
Tôi đã chọn sống cho cái gọi là tình yêu mù quáng và hy sinh tất cả cho mái ấm gia đình. Tôi không biết hoặc cố lờ đi rằng, một ngày mình sẽ hối hận như bây giờ.

Tôi lớn lên trong một gia đình có cha mẹ yêu thương con cái không đồng đều. Tôi thường phải nấp ở đâu đó trong vườn nhà để khóc. Khóc chán, tôi tự mò vào nhà, lầm lũi ăn những thứ thuộc về mình.
Những tổn thương do thiếu thốn tình yêu của cha mẹ, khiến tôi yêu mù quáng. Tôi nghĩ chàng trai đó là người duy nhất che chở, yêu thương mình thật lòng.
4 năm yêu nhau, tôi chỉ biết đến anh. Nhiều người bảo tôi yêu và bám anh như sam. Tôi cũng thấy thế nhưng không thể yêu theo cách khác.
Vài lần anh cảm thấy “nghẹt thở”, mất tự do trong tình yêu của tôi. Anh chia tay, tôi níu kéo và phụ thuộc.
Anh cưới tôi có vẻ do thương hại nhiều hơn. Anh nghĩ tôi không thể sống khi không có anh. Để rồi ở tận đáy cô đơn trong hôn nhân, tôi mới hiểu người khổ là người yêu nhiều hơn.
Tôi cố vun vén, ngoan hiền trong sự tẻ nhạt của anh.
Anh không nhớ bất kỳ điều gì liên quan đến tôi. Anh không biết tôi thích loài hoa gì, kích cỡ giày bao nhiêu… Điều duy nhất anh biết, là tôi ghét bị lừa dối thì anh liên tục mắc phải.
Khi đã là vợ, tôi bắt đầu đòi hỏi anh quan tâm. Không được đáp ứng, tôi cáu kỉnh, hờn trách.
Đáp lại thái độ xấu xí của tôi, anh quát lớn, bạt tai, đấm vào mặt… Tôi khóc, đau đớn, tủi nhục… nhưng không ly hôn. Vì tôi nghĩ anh là gia đình và mình đáng bị như thế.
Đánh chán, anh ngoại tình. Anh có người đàn bà khác khi tôi mang thai con đầu lòng. Tôi phát hiện, anh xin lỗi. Chúng tôi diễn tiếp bộ phim gia đình hạnh phúc.
Anh vô cảm, còn tôi trầm cảm. Tôi cố gắng dành hết sự quan tâm cho con để khỏa lấp cô đơn.
Tối nay, tôi ngồi xem lại ảnh thuở đôi mươi. Bao ký ức tươi đẹp, tự do, hoài bão tìm về. Tôi đã làm gì với thanh xuân của mình? Tôi hèn nhát, dựa dẫm và ngu ngốc.
Bởi, nếu đủ dũng cảm, thừa mạnh mẽ thì tôi đang ở đâu đó, không phải trong chiếc lồng chính mình xây lên.
Tôi mất 4 năm yêu, 8 năm đau khổ trong xiềng xích hôn nhân mới nhận ra mình sai. Tôi muốn sửa chữa nhưng còn cơ hội không?
Tôi hỏi rất nhiều lần nhưng người đàn bà đối diện trong gương không trả lời. Ánh mắt đờ đẫn, gương mặt hốc hác đó… nhìn tôi trong thinh lặng. Tôi phải làm gì để bản thân hạnh phúc? Tôi cứ hỏi nhưng không ai trả lời…
Độc giả giấu tên

Bí quyết giữ lửa hôn nhân giúp cặp đôi U90 có hạnh phúc viên mãn
Sở hữu bí quyết giữ lửa hôn nhân đặc biệt, vợ chồng ông Tú và bà Khanh không chỉ có hạnh phúc viên mãn mà tình yêu càng thêm sâu đậm dù đã ở tuổi U90.Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo Ukraine vs Bỉ, 2h45 ngày 21/3: Bình mới rượu cũ
Bóng đáPhạm Xuân Hải - 20/03/2025 05:25 Nhận định bó ...
【Bóng đá】
阅读更多Gõ cửa thăm nhà nữ doanh nhân Quốc Hòa
Bóng đáKhởi nghiệp bằng gánh cháo Nhân vật gây chú ý trong game show 'Gõ cửa thăm nhà' tập 9 là nữ doanh nhân Quốc Hòa. Ở tập này người dẫn dắt câu chuyện là MC Cát Tường và Quốc Thuận. Bà Quốc Hòa từng 'gây bão' trong chương trình ‘Mẹ chồng nàng dâu’ khi tuyên bố: Sẵn sàng giao hết tài sản cho con dâu.
Doanh nhân Quốc Hòa trò chuyện cùng 2 MC của chương trình. Lần này, bà khiến nhiều người bất ngờ khi chia sẻ về quãng thời gian một mình nuôi con nhỏ, khởi nghiệp từ gánh cháo 3 nghìn đồng và xây dựng khối tài sản lớn.
Trong nước mắt, bà Hòa tâm sự, cách đây 30 năm, vợ chồng bà chia tay, bà từ quê lên thành phố, tài sản không có gì ngoài 4 đứa con đang tuổi ăn, tuổi học và 100 ngàn đồng.
Để có được cuộc sống đủ đầy như hôm nay, bà Quốc Hòa đã gặp không ít khốn khó. Để có tiền nuôi con, bà làm nhiều việc khác nhau. Giai đoạn đầu mới lên TP.HCM, năm đó, bà Hòa xin làm giúp việc gia đình nhưng rất hay bị từ chối. Mãi sau này bà mới biết lý do vì sao mình không được nhận. Hóa ra, người vợ thấy bà đẹp, sợ bị cướp chồng nên từ chối.
Cuối cùng bà bán cháo và sữa đậu nành mưu sinh. Mỗi bát cháo được bán giá 2 nghìn đồng, sữa đậu nành 1 nghìn đồng ngay gần một trường đại học. Sinh viên thấy mẹ con bà khổ, ngày nào cũng mua ủng hộ.
Buổi trưa bà đi giặt đồ thuê, đến buổi chiều, bà quay ra bán trứng vịt lộn, nước mía trên chiếc xe 3 gác đến 4,5 giờ sáng. Cứ thế, mỗi ngày bà xoay vòng 3 công việc, không biết mệt mỏi.
Sau một thời gian, bà Hòa về quận 7 thuê nhà mở quán cơm. Sáng bà đi chợ mua chịu thực phẩm về nấu cho khách, chiều bà đi thanh toán. Hôm nào ế ẩm, bà chấp nhận vay lãi, trả nợ cho người ta để giữ chữ tín.
Cũng từ đây, bà có cơ hội tiếp cận với nghề môi giới nhà đất và nhanh chóng thu được thành công. Mỗi mảnh đất bán được, chủ đất trích cho bà 20%.
Bà tiết lộ, tiền môi giới bán đất, chưa đầy 1 tháng bà để dành gần 25 cây vàng. Nhờ đó, bà xuống quận Nhà Bè (TP.HCM) mua đất, xây nhà và phát triển kinh doanh cho đến hôm nay.
Bên cạnh giữ chữ tín trong làm ăn, người phụ nữ này tin rằng, chính hành động làm việc thiện, luôn giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn, mới giúp bà gặp nhiều may mắn như vậy.
‘Tôi luôn dạy con biết yêu thương mọi người, đi chợ gặp ai khó thì cũng cho họ một ít, chứ đừng chờ đến khi mình giàu rồi mới làm phước!’, bà Hòa nói.
Bữa cơm gắn kết tình thân
Chị Út Thương - con dâu bà Quốc Hòa cho biết, kể từ khi tham gia game show 'Mẹ chồng nàng dâu', tình cảm mẹ con chị ngày càng gắn bó. Vợ chồng chị cũng thấu hiểu nhau hơn.
Trong game show 'Gõ cửa thăm nhà', gia đình bà Quốc Hòa mời MC Cát Tường và Quốc Thuận dùng bữa cơm trưa.
Con dâu rơi nước mắt, xin lỗi mẹ chồng. Tại bữa cơm, bà Hoà xúc động, rơi nước mắt khi con gái kể lại những kỷ niệm thời thơ ấu, chứng kiến mẹ vất vả, vừa làm bố, vừa làm mẹ, nuôi các con khôn lớn.
Đặc biệt, con ruột và con dâu nghẹn lòng, xin lỗi mẹ vì những lần nóng giận cãi lời bà.
Những yêu thương giấu kín nay được cất thành lời đã khiến khoảng cách giữa mẹ - con gái, mẹ chồng - nàng dâu đang xa cách bỗng xích lại gần hơn..
Những cuộc tình khiến khán giả thêm niềm tin yêu vào cuộc sống
Có số phận khác nhau nhưng những cặp đôi này đều khiến khán giả ngưỡng mộ vì cách đi tìm hạnh phúc và vun vén tình yêu, hôn nhân của họ.
">...
【Bóng đá】
阅读更多Khi 'bánh đúc có xương'…
Bóng đáBạn tôi tên Diệp. Diệp có đến hai người mẹ. Một người mẹ đã mất vì tai biến. Năm đó Diệp đang học lớp sáu và em gái học lớp bốn. Buổi chiều định mệnh đó trời mưa như trút nước, hai chị em đi học về thấy nhà xôn xao khác thường. Mẹ đột nhiên ngất, mấy người hàng xóm phát hiện kịp thời, xoa dầu, cạo gió một lúc mà chưa tỉnh. Ở cái vùng quê hẻo lánh này, chờ đợi một chiếc xe ra phố huyện khám thật khó. Mẹ nằm trên giường, lịm dần, lịm dần rồi ra đi trong tiếng khóc ai oán của hai đứa trẻ ăn chưa no lo chưa tới. Bố Diệp còn trong quân ngũ chưa về kịp.
Hai vành khăn tang quấn trên đầu hai đứa trẻ nheo nhóc bắt đầu biết cảm nhận nỗi đau mất mẹ. Đến tận bây giờ Diệp vẫn mãi xót xa, giá như ngày ấy, mẹ được đi viện kịp thời thì biết đâu…
Ảnh minh họa
Một người mẹ nữa trong đời Diệp là mẹ Chi, cô giáo tiểu học ở phố thị. Ngày mẹ Chi quen ba Diệp, nhà ngoại phản đối kịch liệt vì con gái còn son lấy chồng góa vợ lại ôm đồm thêm hai đứa con gái nheo nhóc, bé tí teo. Hai chị em Diệp vốn đã nhỏ người lại thiếu vắng bàn tay chăm sóc của mẹ nên gầy đét, trông thật thảm thương. Rồi mẹ Chi cũng về được với bố Diệp và chị em Diệp bắt đầu có thêm một người mẹ thứ hai.
“Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng!”. Mấy cậu ruột của Diệp vẫn thường nhắc cháu phải sống thật khuôn phép, nhẫn nhịn và muôn vàn điều cần phải làm để yên ổn trong ngôi nhà to lớn do chính mẹ Chi và bên ngoại xây nên. Diệp và em chuyển về phố thị, để lại nắm mồ mẹ ở quê xa, mỗi năm về một lần vào ngày giỗ.
Bố thường vắng nhà. Mẹ Chi rất nghiêm khắc, ngay từ nhỏ chị em Diệp đã tập tính tự lập, đảm đang trong mọi việc nhà. Áo quần hai chị em phần lớn là đồ cũ mặc lại của người ta. Hiếm khi nào được cầm đồng tiền mua thứ này thứ nọ. Rồi hai đứa em trai lần lượt ra đời như hai quí tử bao bọc trong nhung gấm. Nhiều lúc tủi thân, em khóc. Diệp ôm em vào lòng vỗ về như bàn tay mẹ xoa đầu Diệp trong những giấc mơ.
Chị em Diệp lớn lên như thế đấy. Nỗi buồn đọng lại trên mắt. Mỗi lần Diệp cất lên tiếng hát, lũ bạn thân soi vào đôi mắt buồn thăm thẳm ấy và lòng rưng rưng, nghèn nghẹn. Diệp thường nói với chính mình và em gái: “Mẹ Chi cho chị em mình ăn học đến nơi đến chốn. Chị em mình phải biết ơn mẹ nhiều, nhiều lắm!”.
Rồi Diệp tốt nghiệp ra trường và nhận nhiệm sở tại một làng quê cách nhà mấy chục cây số. Ngày nhận quyết định, cả nhà bàn luận mãi cùng không biết nên đi hay không. Đến ngày, Diệp xếp mọi thứ vào va li và xuất phát cùng chuyến xe khách vắng người.
Được nửa đường, Diệp nhận được điện thoại của mẹ Chi: “Xa xôi quá Diệp à. Mẹ nghĩ là con nên ở nhà rồi từ từ xin việc chỗ gần hơn…”. Giọng mẹ nhỏ dần và nước mắt Diệp rơi. Nếu mẹ không thương, có lẽ mẹ đã muốn tống khứ Diệp đi thật xa…
Diệp xin được việc ở phố, mua xe và bắt đầu làm việc để kiếm tiền trả mẹ khoản xin việc, góp xe và giúp em học xong đại học, xin việc làm. Tuổi xuân trôi qua, ba mươi rồi vẫn chưa có ai ngấp nghé. Mẹ Chi suốt ngày thở ngắn than dài, lo hai đứa con gái ế, ra sức mai mối người này người nọ. Duyên chưa tới, Diệp vẫn lẻ bóng.
Ba mươi tư tuổi, Diệp gặp anh. Hiểu hoàn cảnh của Diệp, anh thương Diệp hơn. Nhưng anh không được lòng mẹ Chi vì tính anh hay huyên thuyên, mẹ nói anh không thật bụng. Thuyết phục gia đình một thời gian, đám cưới diễn ra. Mẹ Chi đứng cạnh bố, khuôn mặt nghiêm trang đại diện họ nhà gái. Giây phút rót rượu mời bố mẹ, Diệp run run đưa ly rượu vang sóng sánh đến tay mẹ. “Con cảm ơn mẹ!”. Câu nói bật ra và nước mắt lăn dài trên má Diệp. Mắt mẹ cũng đong đầy nước…
Khi Diệp đang lâng lâng niềm hạnh phúc chuẩn bị làm mẹ thì nỗi lo trong lòng cũng lớn dần. “Nhà mình không có phòng đẻ!”. Câu nói bâng quơ của mẹ Chi cản bước chân Diệp. Nằm ở cữ ở đâu? Nhà nội quá xa xôi. Phòng trọ hai vợ chồng đang sống bé bằng nắm tay, chủ trọ ý tứ dặn dò việc không thể sinh nở ở đây…
Thế rồi căn phòng cho khách thuê được dọn dẹp đón Diệp về. Vượt cạn, ở cữ rồi nuôi con lớn, chăm con ốm, may mắn là Diệp vẫn có mẹ Chi bên cạnh. Lặng lẽ mà đầy yêu thương, trách nhiệm!
Mẹ kế của Diệp đó, ánh mắt không trìu mến, lời lẽ chẳng ngọt ngào. Vậy mà cõi lòng vẫn đủ ấm để bảo bọc hai đứa con chồng. Thì ra, khi “bánh đúc” có “xương”, người dưng bỗng hóa người thương đến lạ lùng…
Mỗi lần mẹ chồng đến thăm vợ chồng lại lục đục
Vợ chồng tôi kết hôn đã hơn một năm nhưng mối quan hệ của tôi với mẹ chồng không những không cải thiện mà còn xấu đi theo thời gian.
">...
【Bóng đá】
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo Iraq vs Kuwait, 1h15 ngày 21/3: Kịch bản dễ đoán
- Mách bạn mẹo hay loại trừ gián, kiến bằng thực phẩm
- Những món quà tặng mẹ nhân Ngày của Mẹ
- Chồng chuyển giới thành phụ nữ, vợ vẫn chung sống hạnh phúc
- Nhận định, soi kèo U19 Serbia vs U19 Israel, 23h00 ngày 19/3: Kịch bản dễ đoán
- Cô gái 27 cầu hôn người đàn ông 72 tuổi
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Australia vs Indonesia, 16h10 ngày 20/3: Khách có điểm
-
Nhà chồng tôi ở góc phố trong trung tâm, định giá mảnh đất là cả một khoản gia tài lớn. Nhưng ngay lần đầu về nhà người yêu chơi, tôi đã sửng sốt, không thể tin nổi vào mắt mình. Nhà người yêu tôi chật hẹp đến khó tin. Đã vậy còn xuống cấp, cũ kĩ nhưng chẳng ai có ý xây mới, có lẽ vì quá tốn kém. Căn nhà nhỏ xíu, nhà tắm chung với nhà vệ sinh, mọi thứ đều ố màu. Lúc cưới, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều mới dám làm vợ anh, về làm dâu trong căn nhà nhỏ hẹp ấy.
Ngoài vợ chồng tôi còn có gia đình anh trai chồng cũng ở chung nhà. Dù ở khác phòng nhưng vách ngăn chỉ là một mảnh ván gỗ ghép nên cũng chẳng riêng tư là mấy. Vì thế, mỗi khi hành sự, chúng tôi đều phải hết sức nhẹ nhàng để khỏi phát ra âm thanh tế nhị. Nhiều lần bất tiện quá, tôi rủ chồng ra ở riêng nhưng anh không đồng ý vì muốn ở gần cho tiện chăm sóc bố mẹ.
Mới đây, tôi lén tổ chức sinh nhật cho chồng. Vốn dĩ tôi có ý định tổ chức tiệc với cả gia đình nhưng mẹ chồng tôi phản đối. Bà bảo hồi giờ nhà này không tổ chức sinh nhật, kể cả cho cháu, nên nếu chúng tôi muốn thì ra quán mà tổ chức. Thương chồng quá, lại muốn tạo sự bất ngờ cho anh nên tôi âm thầm chuẩn bị.
Đêm đó, tôi mua bánh kem đem về phòng rồi mua vài món mặn và nến, hoa. Vì phòng nhỏ nên tôi đặt hết lên bàn làm việc, cắm nến đầy lãng mạn. Chồng tôi tăng ca nên tới 9 giờ tối mới về. Chồng vừa làm về, tôi đã kéo anh vào phòng. Thấy hoa, nến, bánh tôi chuẩn bị, anh hạnh phúc lắm. Chúng tôi thì thầm trò chuyện, cắt bánh, thổi nến này nọ.
Đúng lúc nến tắt thì tiếng mẹ chồng vang lên ầm ĩ bên ngoài cửa phòng: "Có biết mấy giờ rồi không hả? Hát hò cái gì? Đêm khuya ầm ĩ không để người khác ngủ hả?".
Tiếp đó là tiếng chị dâu: "Hai đứa muốn làm gì thì ra khách sạn mà làm, để cho người già với trẻ em trong nhà này ngủ". Vợ chồng tôi nhìn nhau thảng thốt. Tôi cay đắng đến mức không nói nên lời.
Từ hôm đó đến nay, mẹ chồng lúc nào nhìn tôi cũng cau mày. Tôi cũng ngượng nghịu khó chịu mỗi khi đối diện với bà. Tôi mệt mỏi quá. Phải làm sao để chồng tôi chịu ra ở riêng bây giờ? Cứ sống mãi như thế này, chắc tôi chết ngạt trong nhà chồng quá.
Mang bầu lần 5, vợ phát hiện sự thật cay đắng về chồng
Mỗi lần chồng ngoại tình, anh lại tìm cách dụ tôi mang bầu. Đến lúc phát hiện sự thật đó, tôi như hóa điên.
" alt="Cứ sống mãi như thế này, chắc tôi 'chết ngạt' trong nhà chồng">Cứ sống mãi như thế này, chắc tôi 'chết ngạt' trong nhà chồng
-
Làm việc thiện từ những kỷ niệm thời chiến Ngày 6/5, xuất hiện tại văn phòng của Hoàng Hoa Trung (SN 1990, chàng trai Hà Nội xây trường, nuôi ăn cho hàng nghìn trẻ em miền núi) là một người đàn ông cao tuổi.
Đi xe máy với quãng đường hơn 100 cây số, ông đã trao tận tay 20 triệu đồng đến nhóm từ thiện để ủng hộ việc xây trường cho trẻ em vùng cao.
Ông hứa, với các điểm trường mà nhóm từ thiện tổ chức xây trong năm 2020 (khoảng 30 điểm trường), ông sẽ ủng hộ mỗi điểm trường là 2 triệu đồng và trao số tiền ban đầu là 20 triệu đồng.
Người đàn ông này là Bùi Chỉnh (SN 1948, ở Thủy Nguyên, Hải Phòng).
Ông nói, hành động của ông xuất phát từ những kỷ niệm của thời trẻ, khi đất nước đang có chiến tranh.
Ông Bùi Chỉnh (thứ 2 từ trái sang) và nhóm bạn trẻ thực hiện dự án xây trường cho trẻ em vùng cao. ‘Mỗi lần qua vùng núi, thấy người dân vùng cao hiền lành, chân chất nhưng có cuộc sống khó khăn, thiếu thốn tôi thương lắm. Hình ảnh các cháu nhỏ thiếu ăn, đi học ở những ngôi trường dựng tạm luôn ám ảnh tôi’.
Ông Chỉnh chia sẻ, câu chuyện khiến ông nhớ nhất là lần đơn vị ông (thuộc Cục quản lý xe, Tổng cục Kỹ thuật) có mặt ở cửa khẩu Hữu Nghị, Lạng Sơn để tiếp nhận hàng viện trợ của nước ngoài (Trung Quốc, Liên Xô) vào Việt Nam.
Những người lính đã được ông Sơn, chủ một gia đình ở đây, cho mượn đất để dựng lều bạt. Suốt 2 tháng, họ được mượn địa điểm, được gia đình che chở, giúp đỡ.
‘Sau khi đơn vị hoàn thành công việc. Tôi và một người lái xe nữa được cử ở lại để bàn giao. Theo khẩu phần, chúng tôi được phân 1 bao gạo. Tối đó, chúng tôi xuống bếp và có thời gian ngồi nói chuyện với các con ông Sơn.
Những đứa trẻ tâm sự, nhà nghèo, mấy tháng nay các cháu phải ăn ngô, sắn, chưa được ăn hạt gạo nào vào bụng, khiến tôi rất thương. Tôi nói với người lái xe, cố gắng bàn giao sớm trong vòng 3 ngày. Bao gạo được phát chúng tôi sẽ dành lại, để tặng gia đình’.
Nhận được bao gạo, gia đình ông Sơn rất cảm động. Năm 1997, sau khi nghỉ hưu, ông Chỉnh đã quay lại Lạng Sơn, hỏi thăm để tìm về nhà ông Sơn. Tuy nhiên người dân cho biết, vợ chồng ông Sơn đã mất và các con hiện cũng sinh sống mỗi người một nơi.
‘Từng được người dân miền núi giúp đỡ khi còn là bộ đội lại chứng kiến cuộc sống còn khó khăn của họ, tôi luôn đau đáu một mong muốn được làm gì đó hỗ trợ các em vùng cao nhưng chưa có cơ hội’, ông chia sẻ.
Vì vậy tháng 4/2020, qua truyền hình, thấy nhóm bạn trẻ Hà Nội quyên góp xây trường cho trẻ vùng cao, ông rất cảm phục và quyết định hỗ trợ họ. Nhưng lúc đó, cả nước đang phải thực hiện lệnh giãn cách xã hội nên ý định trên phải gác lại.
Ngày 6/5, ông Chỉnh cùng một người bạn nữa đi xe máy từ Hải Phòng lên Hà Nội cùng với số tiền 20 triệu để góp xây trường.
‘Khoảng 2,5 tiếng đồng hồ đi xe máy, 2 ông bạn già cũng đến được nơi. Các con cũng lo ngại việc bố đi xe máy đường xa nhưng tôi nói: ‘Con cứ yên tâm, bố sẽ đi được’. Số tiền không quá lớn nhưng tôi mong muốn góp được chút sức cho các em được đến trường’, ông nói.
Mong ước khôi phục di tích của quê hương
Ông Chỉnh có nhiều năm công tác tại một cơ quan nhà nước tại TP Hải Phòng. Năm 1993, ông nghỉ hưu.
Số tiền được nhận từ khoản lương hưu và các con, cháu biếu để dưỡng già, ông thường gom góp lại để làm việc thiện. Ông cũng từng ủng hộ hàng trăm triệu đồng để xây đình, chùa tại quê nhà.
Những việc làm vì cộng đồng của ông luôn được người bạn đời là bà Triệu Thị Thảo (SN 1958) và các con ủng hộ.
Số tiền ban đầu người đàn ông Hải Phòng ủng hộ xây trường cho trẻ em miền núi. ‘Giai đoạn dịch Covid-19 diễn biến phức tạp, cả nước có phong trào chung tay quyên góp chống dịch, vợ tôi rủ chồng cùng tham gia. Nhưng lúc đó tôi có ý định ủng hộ xây trường cho trẻ vùng cao nên bảo vợ: ‘Tôi có nguyện vọng tham gia giúp các em nhỏ vùng cao rồi, bà cứ thực hiện ý định của bà đi’.
Sau đó, bà xã nhà tôi quyết định tặng 500 kg gạo cho những người khó khăn tại phường An Dương, TP Hải Phòng’, ông Chỉnh cho biết thêm.
Hiện tại, khi các con đã lập gia đình ổn định, ông Chỉnh có thời gian nhiều hơn để thực hiện các hoạt động vì cộng đồng.
‘Quê tôi có khá nhiều di tích lịch sử. Trong số đó, có những di tích đã xuống cấp do thời gian và sự tàn phá của chiến tranh. Mong muốn lớn nhất của tôi là góp phần khôi phục, tu sửa lại các di tích này’, ông chia sẻ thêm.
Cụ ông 96 tuổi ủng hộ 2 tấn gạo chống dịch Covid-19
2 tấn gạo trị giá 30 triệu đồng đã được cụ Vũ Văn Vỵ (ở xã Quỳnh Giao, huyện Quỳnh Phụ, Thái Bình) ủng hộ Quỹ phòng chống dịch Covid-19.
" alt="Cụ ông 72 tuổi đi hàng trăm km ủng hộ tiền xây trường cho trẻ vùng cao">Cụ ông 72 tuổi đi hàng trăm km ủng hộ tiền xây trường cho trẻ vùng cao
-
" alt="Vận hành hồ trữ nước ngọt rộng 50 ha">Vận hành hồ trữ nước ngọt rộng 50 ha
-
Nhận định, soi kèo Hume City vs South Melbourne, 16h30 ngày 21/3: Lật ngược lịch sử
-
" alt="Nghề làm đường thốt nốt của người Khmer là di sản văn hóa">Nghề làm đường thốt nốt của người Khmer là di sản văn hóa