Chồng tôi vốn chẳng mấy tinh tế, có phần vô tâm. Thế nên, lời giải thích của anh cũng có phần đúng. Từ đó, tôi xem những hành động vô tâm, cố tình “bơ” vợ ở công ty của chồng là bình thường.
Tuần trước, công ty tổ chức tiệc cuối năm. Tôi đề nghị anh chở mình đến địa điểm diễn ra buổi tiệc. Thế nhưng, anh tỏ ra gấp gáp, bảo có việc cần đi trước.
Tôi buồn lắm nhưng biết làm thế nào khi mình trót kết hôn với người chồng vô tâm.
Vì chở con sang gửi bà ngoại trông hộ nên tôi đến buổi tiệc trễ hơn mọi người. Tôi bước vào sảnh nhà hàng thì một chị đồng nghiệp kéo lên sân khấu chụp ảnh.
Chụp cùng tôi xong, chị bước xuống đẩy chồng lên đứng cạnh tôi. Chị bảo: “Vợ chồng phải chụp với nhau cho tình cảm”.
Mặc kệ mọi người bảo khoác vai vợ, chồng tôi vẫn đứng im, tay đan phía trước. Biểu hiện của anh khiến tôi ngại ngùng, xấu hổ với mọi người. Tôi bối rối, quên cả việc nghiêng đầu về phía chồng cho tình cảm.
Sau bữa tiệc, đồng nghiệp đưa ảnh chụp lên nhóm riêng của công ty. Nhìn thấy ảnh tôi chụp cùng chồng, mọi người không nhịn được cười. Ai cũng nghĩ chúng tôi mắc cỡ, không dám bày tỏ cử chỉ thân mật.
Tôi nhìn ảnh mà buồn vô hạn nhưng chẳng thèm trách chồng. Bởi, có nói đi nói lại hàng trăm lần thì đâu lại vào đó. Nếu tôi không chọn bỏ qua thì người khổ tâm cũng chỉ có tôi.
Ngày hôm sau đến công ty, tôi thấy chị đồng nghiệp thân thiết hôm qua kéo mình lên chụp ảnh đang đứng đợi ở cổng. Chị rủ tôi uống cà phê sáng vì có chút chuyện cần nói.
Chúng tôi ngồi xuống ghế, chưa kịp gọi nước thì chị đã nói: “Chị thương em nên dẫu mang tiếng buôn chuyện thì cũng phải nói ra. Chồng em ngoại tình với nhân viên cấp dưới chắc cũng phải hơn 3 năm rồi. Hôm qua, cô ta đứng đối diện em lúc chụp ảnh đó”.
Chưa kịp để tôi hỏi tại sao biết chuyện, chị nói tiếp: “Chị có 3 lần đi công tác cùng chồng em và bé đó. Mỗi lần như thế, chị ở chung phòng khách sạn với cô ta. Cả 3 lần ở cùng, đến tối, nó lại bảo có việc ra ngoài. Trùng hợp, chồng em cũng không có ở khách sạn.
Một lần chị tò mò nên giả vờ ngủ, đợi con bé ra ngoài thì bám theo. Nó và chồng em hẹn nhau bên ngoài, rồi cùng bắt taxi đi”.
Chị ấy xin lỗi tôi vì biết chuyện nhưng không dám nói. Chị sợ chồng tôi biết chuyện sẽ trù dập, tìm cách sa thải. Chỉ đến khi chứng kiến chuyện ngày hôm qua, chị quyết tâm nói ra hết những gì mình biết.
Từng lời của đồng nghiệp chia sẻ như ngàn dao nhọn đâm vào tim tôi. Ngày hôm đó, tôi chẳng làm được việc gì, phải nộp đơn xin nghỉ phép.
Về nhà, bao nhiều uất ức bùng nổ, tôi khóc đến mức ngủ thiếp đi. Đã bao ngày trôi qua, tôi vẫn không biết nên làm gì, vạch mặt hay im lặng?
Trái tim đầy thương tổn của tôi chẳng dám đối diện sự thật nữa rồi…
Độc giả giấu tên
Khi con được 2 tuổi, chúng tôi gom góp vay mượn mua được gian nhà tập thể 40m2 đơn sơ và ấm áp.
Có gian nhà rồi, vợ chồng tôi phấn khởi yên tâm làm ăn. Tôi nhớ lúc ấy, nhà tôi có chiếc xe máy để đi lại, tủ lạnh để thức ăn và chưa có tiền mua máy giặt.
Những ngày mùa đông rét buốt, tôi ngồi giặt tay hì hục cả chậu quần áo. Hôm nào nắng ráo, tranh thủ giặt chăn màn thì tôi giặt từ sáng đến trưa mới xong, người đổ mồ hôi.
Thế nào mà hồi ấy, tôi thấm nhuần tư tưởng sinh con trước 35 tuổi là tốt nhất nên khi con trai mới 4 tuổi, vợ chồng tôi quyết định sinh con thứ 2. Lúc này, gian nhà tập thể xuống cấp, từng mảng trần tróc lở, tôi giục chồng sửa nhà.
Sắp sinh con, vợ chồng tôi lại chuyển đồ đạc ở nhờ nhà bác ruột mấy tháng. Đứa con đầu chúng tôi chăm chút, tỉ mỉ bao nhiêu thì đến đứa thứ 2 xuề xòa đơn giản bấy nhiêu.
Tôi phải gửi con trai 4 tuổi về quê cho ông bà ngoại nửa năm để có sức chăm bé thứ 2. Quay cuồng với đủ thứ việc từ việc nhà, việc cơ quan đến việc chăm con nhỏ, tôi kiệt sức, gầy rộc đi.
Tôi đếm từng ngày nuôi con nhỏ, mong bao giờ con tròn 1 tuổi, bao giờ con đi nhà trẻ để có một bữa cơm ngon miệng, một giấc ngủ say trọn vẹn.
Thế mà những ngày tháng con nhỏ vất vả nhất cũng trôi qua. Hai con đi học trường công gần nhà, học phí vừa phải.
Tôi không chạy đua cho con đi học thêm mà cố gắng kèm con học mỗi tối. May mắn là các con tiếp thu tốt nên đi học được thầy cô đánh giá học lực khá, giỏi.
Các gia đình có điều kiện đầu tư cho con học thêm ở trung tâm, gia sư, chọn thầy cô giỏi, trường chuyên lớp chọn. Nhà tôi kinh tế bình thường nên không có chuyện cho con học thêm tràn lan hay câu lạc bộ này kia.
Tôi chỉ đầu tư cho con học thêm môn nào kém, cần thiết cho thi cử như văn, toán, ngoại ngữ, chi phí từ 40-60 nghìn/buổi. Tôi nói thẳng cho con biết mức lương của bố mẹ và biết bao thứ phải chi tiêu nên các con hãy cố gắng học hành chăm chỉ để có kết quả tốt.
Ngay cả việc học bơi, tôi vẫn chưa đầu tư cho con học khóa bơi nào mà chỉ thỉnh thoảng cho con tiền đến bể bơi cùng các bạn. Con được bố dạy bơi vài lần, học từ bạn nên cũng biết bơi tự do.
Thỉnh thoảng vợ chồng tôi cho các con đi Hà Nội tham quan vườn bách thú, Lăng Bác, Quốc Tử Giám, phố đi bộ Hồ Gươm với chi phí tiết kiệm, hợp lý.
Thời gian nuôi hai con nhỏ nối tiếp nhau, tôi vất vả, nhịn ăn nhịn mặc, cắt giảm tối đa nhu cầu hưởng thụ của bản thân suốt 10 năm. Mỗi lần có việc về quê, người thân và bạn bè nhìn tôi tỏ vẻ ái ngại khi thấy tôi gầy bền vững suốt 15 năm.
Có những ngày tháng 2 đứa con thay nhau ốm liên miên, chồng nằm viện, công việc bấp bênh kéo dài, tôi cố gắng thu vén lắm mới đủ chi tiêu bữa cơm nhà đạm bạc. Kệ chứ, mình quyết định sinh 2 con thì phải vất vả nhưng tôi cũng có biết bao niềm vui khi chứng kiến các con lớn lên, biết giúp đỡ bố mẹ việc nhà, viết thiệp tặng mẹ ngày 20/10, tiết kiệm tiền tiêu vặt mua tặng mẹ chiếc bánh sinh nhật ngọt ngào… Con cái cũng là động lực lớn nhất để vợ chồng tôi quyết tâm vay mượn xây nhà khang trang, có phòng riêng cho các con.
Có thể quan điểm kết hôn, sinh con và sống cuộc đời bình dị như tôi không phù hợp với các bạn trẻ hiện nay. Để nuôi được 2 con, tôi phải nhiều năm tính toán chi ly, tiết kiệm để đảm bảo tài chính cho các con ăn học. Nhưng tôi vẫn có thật nhiều niềm vui ghi lại trong nhật ký về hành trình đồng hành cùng các con khôn lớn trưởng thành. Khi các con lớn, tài chính có chút dư giả, tôi dành nhiều thời gian chăm sóc bản thân đi chơi đây đó, tụ tập bạn bè, họp lớp…
Có 2 đứa con đủ nếp đủ tẻ, các con ngoan ngoãn, mạnh khỏe với tôi là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời!
Đáp án cho thấy:
Nếu bạn nhìn thấy từ 4 đến 6 con vật, trí tuệ của bạn bình thường thôi!
Nếu bạn nhìn thấy từ 7 đến 9 con vật thì bạn thông minh lắm đấy
Từ 10 đến 13 con vật, khỏi phải nói là bạn rất thông minh
Còn bắt đầu từ 14 đến 16 con vật thì ...bạn đúng là thiên tài.
Còn đây là hình để kiểm tra:
Chúc mọi người vui!
(Theo Webtretho)
" alt=""/>Bạn đúng là thiên tài nếu...