- Một buổi sáng thức giấc, tôi thấy quanh phòng mình có rắc rất nhiều tạp chất vô cùng lạ, rải quanh chân tường và được đánh đống cân đối hai bên cửa ra vào. Chúng được chế từ gạo rang và một số thành phần khác có màu đen, vón thành từng cục.Vì sinh ra và lớn lên tại một thị trấn nhỏ miền núi nên tôi nhanh chóng nhận ra đó là một loại bùa chú của người dân tộc, dùng để làm phép, úm cho người đàn bà trong nhà chết bệnh. Tôi giật mình nghĩ lại, có khi bùa chú đã linh ứng vì gần đây tôi ngày càng gầy yếu, suy nhược cơ thể và lại vừa phải trải qua cuộc phẫu thuật để cắt bỏ khối u.
Thủ phạm duy nhất mà tôi nghĩ tới là cô em chồng ở tầng dưới vì trong căn nhà 4 tầng mà bố mẹ chồng tôi cho mượn thì chỉ có vợ chồng tôi và vợ chồng cô em sống cùng. Tôi đã đem chuyện này để nói với chồng và chúng tôi quyết định sẽ gặp bố mẹ chồng để ông bà đứng ra phân giải cho tôi. Song ông bà đã bênh vực con gái, cho rằng tôi khéo dựng chuyện, rằng bùa chú là sản phẩm của mê tín dị đoan, không có tác dụng gì. Suốt thời gian qua tôi luôn sống trong cảm giác hoang mang và lo sợ.
 |
Tôi giật mình nghĩ lại, có khi bùa chú đã linh ứng vì gần đây tôi ngày càng gầy yếu, suy nhược cơ thể... (Ảnh minh họa: Internet) |
Tôi đã gọi riêng cô em để nói chuyện, phân tích phải trái việc làm của cô ấy. Tôi nói để cô ấy hiểu rằng nếu tôi chết đi thì người đầu tiên chịu khổ là hai đứa cháu của cô rồi tiếp đến là anh trai cô. Chẳng những không chịu nghe mà cô ấy còn rủa tôi “biến khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt”. Tôi chợt nổi da gà vì nghĩ đến người chị dâu lớn trong nhà đã mất trước khi tôi về làm dâu, để lại đứa con trai nhỏ tội nghiệp. Nghe nói chị ấy mất do tai nạn, có khi nào…??? Tôi không dám nghĩ tiếp nhưng từ đó mâu thuẫn giữa chị em tôi chẳng những không được gỡ bỏ mà còn đẩy lên cao hơn. Tôi thấy rất nản!
Từ ngày tôi bước chân về nhà chồng làm dâu đến nay, chưa bao giờ cô em chồng coi tôi là chị dâu. Vì tôi ít tuổi hơn em chồng nên cô ấy cũng không gọi tôi là chị, bình thường thì gọi tên nhưng lúc tức thì mày tao chí tớ. Cô ấy luôn coi tôi là một kẻ hám tiền, muốn trụ lại thủ đô nên mới tiếp cận anh trai mình. Trong con mắt của cô em người Hà Nội ấy thì tôi là một con bé đồng rừng ngốc nghếch, quê mùa.
Chúng tôi ngoài việc ở cùng một nhà thì phải làm việc cùng một nơi. Đó là một gian hàng ngoài chợ, được bố mẹ chồng tôi chia đôi không gian cho vợ chồng tôi và cô em. Mặt hàng của chúng tôi bổ trợ cho nhau nhưng cô ấy thì không có thái độ tích cực, ngược lại vô cùng ghê gớm và luôn tìm cách để mọi người trong gia đình chồng nghĩ xấu về tôi.
Có lần, trong lúc chờ tôi lấy thêm phụ kiện khách hàng của tôi đã vô tình lấy dây buộc hàng của bên cô ấy. Vậy là cô ấy quát mắng cả chủ và khách làm tôi muối mặt vô cùng. Sau đó, tôi cũng đã góp ý với cô rằng nếu chẳng may khách hàng có lấy nhầm thì tôi sẽ trả lại, đừng làm thế mất mối làm ăn. Cô ấy không nghe mà còn lên giọng rằng tôi là kẻ chuyên gian lận, làm lợi cho bản thân, là kẻ hám tiền… Những lúc như thế tôi không muốn cãi vã vì xung quanh còn rất nhiều bạn hàng và khách khứa, tuy nhiên cô ấy lấy đó là điểm yếu của tôi và luôn gây sự ầm ĩ mỗi khi có cơ hội.
Khi tôi sinh đứa con đầu lòng cũng là lúc cô ấy mang thai tháng cuối. Mẹ đẻ tôi bất ngờ mất trước khi tôi sinh con 10 ngày. Bất chấp sự can ngăn của chồng và cả gia đình bên ngoại, tôi vẫn vượt hàng trăm cây số đường gập ghềnh về quê chịu tang mẹ. Khi sinh con tâm trạng tôi rất tệ. Phần vì đau xót, phần vì hẫng hụt. Tôi vốn yên tâm sẽ có mẹ chăm khi sinh con đầu, nay phải đối mặt với việc nuôi con nhỏ, chưa có kinh nghiệm nên vất vả và áp lực vô cùng, tôi rất hay tủi thân và mệt mỏi vì ngoài chồng không ai hỗ trợ gì tôi cả. Thế nhưng cứ mỗi lần mẹ chồng tôi qua thăm cháu là cô ấy nhõng nhẽo thèm ăn cái nọ cái kia để bà đứng lên đi mua giúp.
 |
Cô ấy luôn ganh ghét và ghen tỵ với tôi trong cuộc sống. (Ảnh minh họa: Internet) |
Đồ ăn, đồ dùng mà cô ấy yêu cầu mẹ mua luôn phải là những thứ đắt đỏ, có thương hiệu còn tôi thì phải luôn chi tiêu dè sẻn bởi công việc làm ăn của tôi còn mới mẻ, chưa ổn định. Khi thấy tôi mua sắm, cô ấy thường có thái độ coi thường và dè bỉu vì toàn thứ “nhà quê”. Điều quan trọng nhất là những khoản tiền dành cho mua sắm của cô ấy đều được mẹ chồng tôi chu cấp, bà thương con gái hơn tất thảy những đứa con khác trong gia đình.
Cô ấy luôn ganh ghét và ghen tỵ với tôi trong cuộc sống. Hễ nghe ai đó khen tôi làm tóc đẹp, nhìn “tây” hơn hẳn hay khen tôi 2 con mà dáng vẫn chuẩn… là cô ấy nổi cơn điên. Sau đó lại tìm cách “dìm hàng” tôi cho bõ tức. Học hết cấp 3 xong, cô ấy không thi đỗ đại học nên quyết định ở nhà kinh doanh. Khi biết tôi đã học xong trung cấp cô ấy cũng ghen tức, vậy là bằng mọi cách cô ấy thi cho được vào hệ tại chức một trường đại học và thuê người tới lớp.
Để giữ dáng, cô ấy đã nuôi 2 đứa con hoàn toàn bằng sữa bột mà không cho các con bú một lần nào. Cô ấy lấy đó là chuẩn vì nuôi con khoa học giống Tây chứ không giống “đồ nhà quê” như tôi. Điều đó cũng chẳng làm tôi bị ảnh hưởng gì nhưng tôi luôn thấy cuộc sống ngột ngạt bởi lúc nào cũng bị săm soi, bị chơi xấu, bị dè bỉu…
Bố mẹ chồng tôi đều cưng chiều cô ấy từ nhỏ nên ông bà cho đó là chuyện bình thường và yêu cầu tôi phải chấp nhận vì lấy chồng phải theo nhà chồng, không thể sống theo phong tục lạc hậu “ở rừng” của tôi. Mọi chuyện tôi có thể bỏ qua nhưng việc cô ấy làm bùa chú để tôi sống trong bệnh tật đến chết thì tôi không thể chịu nổi. Cho dù không muốn tin việc làm bùa chú của cô ấy đã linh nghiệm thì tôi cũng vô cùng hoang mang, lo lắng.
Điều kiện kinh tế của chúng tôi chưa thể trang trải nổi cho việc thuê nhà trọ nên phương án đi thuê nhà ở riêng là không thể. Thế nhưng cứ sống cùng, làm cùng thế này tôi luôn trong tâm trạng ức chế, phiền muộn. Ảnh hưởng rất nhiều tới hạnh phúc của vợ chồng tôi và hai cậu con trai đã tới tuổi đến trường. Chồng tôi cũng bất lực trước cô em quái chiêu của mình và nhiều lúc anh em họ còn cãi cọ trước mặt con trẻ. Tôi biết phải làm gì bây giờ?
Phạm Hằng
" alt=""/>Em chồng làm bùa úm chị dâu chết bệnh?

- Không biết, so với chị Hiền trong bài "Về quê nghỉ sinh, chồng dẫn bạn gái cũ về sống chung" thì tôi có phải là người may mắn hơn không. Có chăng, tôi may mắn hơn chị Hiền là bởi chúng tôi chưa kịp có con. Tôi cũng đã phải trải qua thời gian đau khổ đến tột cùng bởi vừa chân ướt chân ráo bước vào cuộc sống vợ chồng đã phải gặp ngay một sự bất hạnh mà chưa hề có trong câu chuyện hay sách vở nào tôi từng nghe, đọc qua.
Tôi sinh năm 1984, năm nay đã bước sang tuổi 31, là cán bộ phòng hành chính ở một cơ quan nhà nước.
Công việc ổn định, nhan sắc trên mức trung bình, nhưng vì ít giao lưu, gặp gỡ bạn bè, lại dị ứng kiểu quen biết qua mai mối nên đã bước sang tuổi 30 mà tôi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai.
Bố mẹ tôi ở quê, tư tưởng vẫn chưa thông thoáng như người thành phố nên mỗi lần nhìn thấy tôi đi về 1 mình, 2 cụ lại thở dài sườn sượt rồi luôn miệng nhắc tôi, thậm chí là chì chiết tôi vì cái tội... không chịu lấy chồng.
 |
Tôi cảm thấy vô cùng áp lực mỗi khi có ai đó nhắc đến chuyện chồng con. Ảnh minh họa
|
Thấy 2 cụ như vậy, nên anh em, làng xóm, họ hàng cũng hùa vào để nhắc nhở tôi mỗi lần thấy tôi xuất hiện. Vì thế, không ít thì nhiều, tôi cũng cảm thấy áp lực về chuyện chồng con.
Thế nên, sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi đã bắt đầu công cuộc tìm chồng bằng cách mở rộng giao lưu, chịu khó tham gia những buổi tụ tập với anh em, bạn bè và đồng nghiệp nhiều hơn.
Thế rồi, qua người này người kia, tôi cũng gặp anh, một chủ thầu xây dựng, tính tình vui vẻ, phóng khoáng, có ô tô riêng, có nhà Hà Nội, nhưng vẫn đang độc thân dù đã xấp xỉ 40.
Thấy tôi và anh có vẻ hợp nhau về tuổi tác, hoàn cảnh, nên bạn bè ra sức vun vén. Anh cũng chịu khó nhắn tin, gọi điện và rủ tôi đi chơi. Bố mẹ anh, khi nghe bạn bè kể về tôi thì vô cùng ưng ý nên cũng ra sức giục anh phải tăng cường “tấn công” để sớm tổ chức đám cưới.
Về phía tôi, xét thấy gia cảnh nhà anh rất ổn, bố mẹ anh đều là nhà giáo nên tôi cũng phần nào tin tưởng về cách giáo dục con cái của các cụ. Còn anh, có công việc đoàng hoàng, có kinh tế nên dù chưa có tình cảm gì sâu sắc tôi vẫn gật đầu làm bạn gái của anh chỉ sau 1 tháng quen nhau. Chúng tôi đã nhanh chóng quyết định làm đám cưới trong sự vui mừng của cả 2 bên gia đình.
Sau khi cưới 1 tuần, bố mẹ chồng quyết định cho chúng tôi ra ở riêng trong một căn hộ chung cư mà các cụ đã chuẩn bị từ trước đó.
Ngày thu dọn đồ đạc ra nhà mới, 2 cụ dặn dò tôi khá nhiều, đại khái là muốn tôi phải khôn khéo, sống bao dung để luôn giữ lửa cho hạnh phúc gia đình. Lúc đó, quả thực tôi cũng chỉ vâng dạ cho qua chuyện vì tôi nghĩ, vợ chồng mới cưới, quấn quýt nhau còn không hết, làm gì đã phải lo chuyện xa xôi.
Thế nhưng, khi chính thức sống riêng cùng chồng, tôi mới thấy hụt hẫng vô cùng. Mới cưới nhưng tuần nào anh cũng phải đi trực 3, 4 đêm. Thậm chí có tuần anh đi trực đến 5 đêm. Tôi thắc mắc thì anh bảo, đang phải đẩy nhanh tiến độ công trình.
Tôi không biết nhiều về công việc của anh nghe giải thích vậy, tôi cũng chẳng dám thắc mắc thêm.
Và, tôi sẽ tiếp tục tin anh nếu như không có buổi tối hôm đó, tình cờ đi mua sắm ở siêu thị, tôi gặp lại cậu kỹ sư trẻ, làm cùng công trình với anh. Cậu này đã đến nhà tôi ăn cơm khi chúng tôi vừa chuyển sang nhà mới.
Khi đó, tôi mới biết, dù công trình đang trong giai đoạn phải đẩy nhanh tiến độ cho kịp thời gian nghiệm thu, nhưng những người thường xuyên phải trực đêm là những kỹ sư trẻ, công nhân làm việc, còn anh là cấp lãnh đạo nên không nằm trong danh sách phải trực đêm.
“Anh chỉ ghé qua chốc lát để xem xét và động viên anh em làm việc, xong đâu đấy, anh ấy lại ra về” – cậu kỹ sư này nói.
Nghe thấy vậy, tôi bỗng thấy hoang mang tột độ, bởi nếu không ngủ lại công trình, thì những lần ra khỏi nhà với lý do đi trực là anh đi đâu?
 |
Ảnh minh họa. |
Ngay hôm sau, tôi nhờ người theo dõi ngay khi anh bước chân ra khỏi nhà với lý do đi trực, thì phát hiện, anh đi đến một căn hộ tập thể, nằm cách căn hộ của tôi khoảng 2km.
3 lần liên tục như vậy nên đến lần thứ 4, tôi gọi điện cho anh nhưng anh vẫn nói dối là ở công trình, tôi đã quyết định dẫn theo cậu em chồng tìm đến căn hộ kia.
Cuộc gặp gỡ mới khiến tôi té ngửa khi biết,chủ nhân của căn hộ đó, không ai khác chính là người yêu cũ của anh. Và khi không còn chối cãi được nữa, anh mới thú nhận 2 người đã chung sống với nhau trong căn hộ này đã 7 năm nay.
2 người yêu nhau nhưng vì cô gái kia làm nghề cắt tóc, gội đầu nên gia đình anh không chấp nhận và không cho tổ chức đám cưới. Vì thế, 2 người phải lén lút chung sống với nhau. Và họ cũng thỏa thuận, việc chung sống ấy sẽ cứ tiếp tục ngay cả khi anh đã cưới vợ.
Tôi đã không còn kiềm chế được mình nữa, lao vào anh và cô gái kia. Sau đó, tôi trở về nhà chồng, nói rõ với bố mẹ chồng và xin phép được ly hôn với người mà tôi đã làm đám cưới chỉ cách đó chưa đầy 2 tháng.
Bố mẹ chồng khuyên tôi nghĩ lại, bạn bè cũng khuyên tôi nên bình tĩnh. Nhưng suy cho cùng, anh lấy tôi không phải vì tình yêu, mà vì trách nhiệm với gia đình, thì chỉ với một tờ đăng ký kết hôn, làm sao tôi có động lực để kéo anh về với mình?
Thế thì, cách tốt nhất có phải là tôi nên giải thoát cho cả 2 người khi chúng tôi còn chưa có đứa con ràng buộc?
Hoàng Ngọc(Thanh Xuân, Hà Nội)
" alt=""/>Anh đã có 'tổ ấm' sao còn cưới tôi?