Mùa đông ở Nam Thành không có tuyết và cực kỳ lạnh.
Tần Hoan nghe thấy chuông cửa vang lên hai tiếng,ệnVượtQuaRanhGiớkqbd liga cô nhìn qua mắt mèo, trong lòng hơi ngẩn ra, mở cửa cho Tưởng Phóng.
Tưởng Phóng đi thẳng từ phòng làm việc ở nông thôn tới, cũng không mang theo hành lý gì, chỉ xách theo một cái ba lô màu đen, dường như không kiên nhẫn khi chờ đợi. Trong miệng anh ngậm điếu thuốc: “Sao vậy? Có bất ngờ khi thấy tôi không?”
Anh vừa nói vừa đi vào trong phòng.
Tần Hoan đi theo phía sau anh, không biết xấu hổ nói là bởi vì đã lâu không gặp nên suýt chút nữa đã không nhận ra anh.
Thật ra cũng không thể trách Tần Hoan được. Lần trước gặp mặt, Tưởng Phóng rất sạch sẽ, đầu tóc cũng mới mẻ, trên gương mặt tuấn tú lúc trẻ cũng không có ria mép, không giống như bây giờ, anh phơi nắng vài độ, tóc hơi dài, trên người mặc áo khoác cũ kỹ, trên ống quần còn có một ít bùn văng lên, giống như mang thẳng gạch từ công trình xuống.
... Quả nhiên đàn ông vừa kết hôn, mặc kệ có đẹp trai hay không thì cũng sẽ thay đổi.
Tuy nhiên, vóc dáng của Tưởng Phóng vẫn được giữ khá tốt, không đặc biệt vạm vỡ, nhưng bờ vai và tấm lưng rộng, cho dù cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc và mềm mại bên trong.
“Tôi cất đồ ở đâu?”
相关文章
、
- Nhận định, soi kèo Mazatlan vs Monterrey, 10h00 ngày 26/2: Ca khúc khải hoàn
- 'Tôi không đút túi 1,7 tỷ từ dự án'
-
Tầng bảy, khu vục tư nhân được bao trọn, một nhóm ba người đàn ông ngồi quầy thưởng thức rượu, thỉnh thoảng nói gì đó.
Công Tôn Dạ Uý là gương mặt quen thuộc của Hào Bân, hôm nay thái tử gia lại không vui nên các huynh đệ gọi đi giải sầu.
Gương mặt hắn lạnh lùng như tuyết, đôi con ngươi đăm chiêu vén màn sương mù, vì có rượu mà mặt mũi hơi điểm đỏ hồng, tay hắn cầm chắc ly rượu vang không buôn, vẫn là muốn nốc thêm.
Thấy tên này khó chịu mà lòng nặng không chịu nói Phong Dực chống cằm nhìn nãy giờ mí mắt giật giật.
À không cần nói, mấy người ở đây thừa biết là Công Tôn Dạ Uý vừa có chuyện đôi co,cãi nhau với vợ ở nhà. Chỉ có cô vợ mà hắn bị ép lấy mới có thể khiến một tản đá lạnh như hắn nóng phừng phừng khó chịu, cứ đôi ba ngày là lại nghe tin hắn gọi anh em đi uống.
Phong Dực giật phắt lấy ly rượu trong tay Công Tôn Dạ Uý ra, anh ta hỏi:
"Mẹ nó cậu uống vừa thôi, lại làm sao với cô ấy rồi hả?"
Bị cướp mất "bạn sầu'' hắn nổi đoá, nghe câu hỏi một mặt bí xị ra.
"Còn hỏi!? Hôm qua có chuyện ở công ty, hơn một giờ sáng ông cố nội tôi đây mới mang xác về được cậu hỏi xem Hoắc Uyển Ngưng, cô ta nói gì?"
Phong Dực cụp mắt, cười cười nhạt nhẽo.
"Hoắc Uyển Ngưng nói gì?"
Công Tôn Dạ Uý liếc mắt, "Bảo tôi là đi chơi gái"
Không kịp để hắn đập nát cái bàn thì Phong Dực cũng muốn bật thốt, chồng đi tăng ca một giờ sáng về vợ bảo đi chơi gái?
Cẩu huyết quá rồi đi!
Nghe đến chuyện không hay, Nghiêm Chí Tinh ngồi kế Công Tôn Dạ Uý nhấp ngụm rượu vang, giọng nói châm biếm mở lời:
"Có vợ như vợ cậu sướng nhỉ Dạ?"
Công Tôn Dạ Uý choáng người, chống cằm nghiêng mặt:"Sướng thì rước đi hộ tôi."
Nghiêm Chí Tinh tặc lưỡi, "Tôi từ chối."
Phong Dực ngồi tựa lưng ra ghế, nhúng vai nở nụ cười giả lả:"Không ai dám."
Ngồi buôn chuyện, Công Tôn Dạ Uý lấy cớ nốc thêm gần hai chai nữa, cả người như con sâu rượu, cảm giác nóng nảy tụt phốc lên đầu, gần như là muốn mất tỉnh táo.
"> Truyện Boss Cật Lực Truy Thê: Vợ À Tái Hôn Với Anh Đi!
-
- Ha ha, là Mai Anh à? Đúng đúng, ta đã thành công nghiên cứu ra thuốc trị bệnh HIV/AIDS rồi.
Điền Lâm cười ha ha nói ra: - Lại đây, lại đây, thưởng cho công sức của ta nào!
Ông giơ tay vẫy vẫy Mai Anh, cánh tay già nua của một người đàn ông 80 tuổi.
Mai Anh lập tức chạy lại, mặc dù Điền Lâm đã già nhưng sinh lý của lão thì mạnh mẽ vô cùng nhá.
Cô ngồi xuống bên cạnh lão, do mặc cái váy cực ngắn nên khi ngồi xuống, thanh kiếm của lão đã mạnh mẽ giương cờ, chạm vào đáy quần lót của cô khiến mặt cô tức thời ửng đỏ.
Hai tay lão vươn lên xoa nắn hai quả đào tròn của nàng.
Xấu hổ, cô đứng lên, nói: - Phó chủ tịch, tối nay 21h tại chỗ cũ nhá!
Chỗ cũ! Á được đấy!
Điền Lâm: - Hắc hắc, được thôi! 21h nhá!
Lập tức, cô thư ký liền phắn đi, quần lót ướt mẹ cmn nó rồi! Phắn nhanh cho lẹ!
Điền Lâm cười ha ha bậc tivi lên, ai dè....
"Phịch!"
Lão chết! Vì bị bệnh tim! Không lời trăn trối!
Ngày 19/05/2190, Phó giáo sư tiến sĩ Điền Lâm chết vì bệnh tim, hưởng thọ 80 tuổi. Ngày 14/07/2115, trên bầu trời toàn thế giới liền xuất hiện một quầng sáng chói mắt, lúc này, khắp nơi trên thế giới tựa như có chung một bầu trời, vầng sáng xuất hiện chốc lát rồi tắt dần, nhưng lại khiến mọi người cực kỳ ấn tượng, đồng thời, cảm thấy không khí xung quanh trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Tại một căn nhà nhỏ ở ngoại thành phố Việt Hàm của nước Nam Liên Việt.
Một đôi vợ chồng sống vô cùng vui sướng với đứa con của mình....
- Điền Lâm! Đi ngủ nè con!
Nói rồi, người mẹ tầm 26 tuổi ẩm đứa bé lên nôi ngủ...
"Ting, Hệ Thống Đô Thị tìm thấy kí chủ, bắt đầu câu thông ý niệm!"
"1%...5%......19%.....48%.....76%......97%....98%....99%...100%"
"Ting, hoàn tất câu thông!"
Điền Lâm dần dần mở mắt, chỉ cảm thấy cơ thể nhỏ lại rất nhiều! Đây là chuyện gì xảy ra vậy a? Ta sao lại ở đây? Sao lại biến thành trẻ em rồi?
"Ting, ký chủ chết vì bệnh tim, hiện tại đã xuyên không nhập vào cơ thể lúc còn bé, hiện tại 5 tuổi!"
Thanh âm máy móc âm lãnh vang lên khiến Điền Lâm mơ màng. Thằng khứa! Mày là ai? Mày mau ra đây cho bố! Cứ cà khịa như vậy bố đây bực lắm đó! Đây là đâu vậy chớ?
Hệ thống: "Ký chủ đang ở quá khứ vào 14/07/2115, thân thể là của ký chủ năm 5 tuổi!"
Điền Lâm: "..."
Á đìu! Xuyên không về quá khứ, nhập vào cơ thể của bản thân lúc còn nhỏ.
"> Truyện Siêu Cấp Hệ Thống Đô Thị