Ngoại Hạng Anh

“Thời này đàn ông 30 tuổi chưa mua nổi cái ô tô thì vứt!”

字号+ 作者:NEWS 来源:Thời sự 2025-04-03 04:51:33 我要评论(0)

Nghĩ rằng nàng hẳn là xuôi mình rồi,ờinàyđànôngtuổichưamuanổicáiôtôthìvứreal madrid – chàng quyết địreal madrid –real madrid –、、

Nghĩ rằng nàng hẳn là xuôi mình rồi,ờinàyđànôngtuổichưamuanổicáiôtôthìvứreal madrid – chàng quyết định tỏ tình. Nhưng quá bất ngờ, nàng lại thẳng thừng từ chối! Lí do mà nàng đưa ra khiến chàng nghẹn lời...

Chàng - 31 tuổi, nhà thủ đô, có một công việc được coi là ổn định, ngoại hình không đến nỗi nào. Nói chung, tuy chàng không phải giỏi giang nổi bật, làm đến phó phòng nọ trưởng phòng kia, nhưng cũng là một nhân viên chăm chỉ, được sếp khen ngợi, thu nhập đủ để nuôi ăn nuôi mặc cho vợ con nếu lập gia đình. Tuy vậy, tính chàng hơi trầm, không thích bon chen, ngại chỗ ồn ào, có lẽ vì thế mà tới giờ này chàng vẫn lẻ bóng trong khi đám bạn bằng tuổi chàng đã con bồng con bế.

Cách đây không lâu, công ty chàng có một đồng nghiệp mới, một cô nàng mới ra trường một năm, người tỉnh lẻ, nhanh nhẹn, khá dễ thương và chăm chỉ. Ấn tượng ban đầu về cô nàng khá tốt nên chàng quyết định tiến tới. Chàng tự thấy hai người khá phù hợp với nhau về điều kiện. Chứ thuộc hàng quá đẹp, sắc nước hương trời hay nhà có điều kiện, giỏi giang nổi bật thì chàng sợ là mình không xứng, không dám mon men lại gần đâu.

Thế là chàng lân la làm thân rồi rủ rê nàng đi ăn, đi chơi. Nàng thường xuyên nhận lời. Chàng chịu khó nhắn tin, gọi điện cho nàng mỗi lúc tan làm về nhà, hoặc khi hai người không đi cùng nhau. Nàng cũng vui đẻ đáp lời. Chàng mừng thầm, có tương lai rồi đây. Chàng hào phóng dẫn nàng đi bất cứ nơi nào nàng thích, thi thoảng lại mua quà tặng nàng, lúc thì đôi giầy, lúc thì cái túi, chiếc váy. Chàng biết, con gái thường thích được đối xử như thế, và mặc dù chàng không giàu có gì, nhưng làm như vậy thì chàng vẫn đủ khả năng.

2 tháng qua lại như thế, thấy nàng hẳn là xuôi mình rồi, chàng quyết định tỏ tình. Nhưng quá bất ngờ, nàng từ chối! Chàng kinh ngạc vô cùng, bởi mọi sự đang diễn ra thuận lợi như thế. Thậm chí cả một chút dấu hiệu khước từ tế nhị nàng cũng chưa hề nói ra với chàng, chứ đừng kể tới từ chối thẳng thừng như vậy. 2 tháng qua, chàng và nàng đã vui vẻ như thế, thậm chí chàng còn nghĩ, tỏ tình chỉ là hình thức thôi. Vậy mà nàng lại từ chối chàng!

{ keywords}

Ảnh minh họa

Chàng thật không cam tâm, hỏi lí do thì nàng đáp: “Em thấy chán, thấy thất vọng vì anh!”. Chàng buồn rười rượi cố hỏi tiếp: “Tại sao?”. Sau một lát im lặng, nàng trả lời thẳng thừng: “Anh bao nhiêu tuổi rồi, đi làm từng nào năm rồi? Vậy mà tới giờ nhà riêng cũng chẳng mua được, vẫn phải ở với bố mẹ, đến cái ô tô quèn cũng không có! Đàn ông 30 tuổi còn chưa mua nổi cái ô tô thì vứt! Anh sống mà chả biết vươn lên, chả có chí tiến thủ, từng này vẫn làm nhân viên quèn. Em chán anh là vì thế đấy!”.

Chàng nghẹn lời. Nói thật lương của chàng hiện tại cũng được 15 triệu, thêm phụ cấp linh tinh nữa cũng được gần 20 triệu, chàng biết để mà chi tiêu lo cho gia đình xong, thì cũng chẳng dư được bao nhiêu ở cái đất thủ đô đắt đỏ này, nhưng cũng không tới mức để vợ con phải khổ. Chàng như vậy đã 5 năm rồi và thấy rất ổn định, còn chuyện đến lúc này vẫn là một nhân viên bình thường, có lẽ là do cái tính thích yên ổn, ngại bon chen của chàng.

Nhưng thật sự tính chàng như vậy rồi, thích một cuộc sống yên bình. Vì vậy, đối với những gì nàng than phiền, chàng chẳng biết nói gì nữa. Tiền lương đi làm những năm qua, ngoài chi tiêu thì chàng để tiết kiệm, mua ô tô cũng được thôi nhưng chàng thiết nghĩ không cần lắm, muốn để dành làm vốn sau này lấy vợ có cái mà lo cho tương lai gia đình hoặc phòng việc bất chợt. Giờ mua xe, lại thêm khoản phí nuôi nó, nói thực là chàng chưa đủ lực, hơn nữa hiện tại chàng thấy không có ô tô cũng không sao. Có lẽ khi nào có con cái, thì sẽ cố gắng mua một chiếc vừa vừa để cả nhà đi chơi cho khỏi mưa nắng là được, cũng không mơ mộng cao xa siêu xe hay gì gì khác. Chàng chỉ muốn một cuộc sống đơn giản thế thôi, nhẹ nhàng, ấm áp, đỡ mệt đầu.

Sau vụ tỏ tình thất bại hôm ấy, chàng cũng cố liên lạc lại nhưng nàng đều không nghe máy, gặp ở công ty cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Chàng thở dài, thôi, nàng đã không ưng thì chàng chẳng cố níu kéo nữa. Chàng cũng không hề giận nàng, bởi suy nghĩ và lí tưởng của mỗi người là khác nhau, chàng tôn trọng quan điểm sống của nàng. Nhưng chàng chợt nghĩ, nếu chàng chưa tỏ tình, thì có lẽ nàng vẫn chưa ngả bài, rồi giờ chàng vẫn không ngừng chăm sóc cho nàng và tự mình sống trong ảo tưởng rằng nàng ưng mình ấy chứ!

(Theo TTTĐ)

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

"Nói thẳng cho tôi nghe kết quả, tôi xem không hiểu mấy cái này." Lục Quân Cường nóng nảy nhướng một bên lông mày, mấy ngày liền ngủ không đủ làm đôi mắt hồ ly bị thâm quầng.

Vu Hạo Phong cầm lấy bệnh án khép lại, hình như là đang tìm câu chữ để nói, thở dài: "Tôi rất tiếc, Quân Cường, kết quả thảo luận của chúng tôi là, mau chóng cho Khôn Đức tiến hành phẫu thuật thay tim."

Lục Quân Cường mấy ngày nay khẩn trương sợ hãi rốt cuộc bùng nổ, rống to: "Thay tim! Anh một tháng trước nói với tôi thế nào?! Nói với tôi thế nào?! Tận lực bảo thủ trị liệu! Bảo thủ trị liệu! Tôi xuất ngoại một tuần trở về anh liền nói cho tôi là không trị?!"

Vu Hạo Phong hốc mắt đỏ lên, hít sâu một chút, nói: "Tôi vẫn luôn kiên trì bảo thủ trị liệu, nhưng không nghĩ tới nhịp tim thất thường của Khôn Đức sẽ đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy, bệnh cơ tim phì đại (1) vốn dĩ không có phương pháp trị tận gốc, nếu để đến lúc suy tim trơ (2) thì... Tóm lại dựa theo tình huống trước mắt, tiến hành phẫu thuật thay tim là phương pháp duy nhất."

(1)Bệnh cơ tim phì đại (tiếng Anh: Hypertrophic cardiomyopathy, viết tắt là HCM) là một bệnh gây nên tình trạng một phần của trở nên dày lên mà không có nguyên nhân rõ ràng. Chính điều này dẫn đến việc tim giảm đi khả năng bơm máu hiệu quả. Các triệu chứng khác nhau của bệnh cơ tim phì đại có thể từ không có cảm giác gì đến mệt mỏi, sưng chân và khó thở. Chứng bệnh này cũng có thể dẫn đến đau ngực hoặc ngất xỉu. Các biến chứng bao gồm, nhịp tim không đều và.

(2)Suy tim trơ (refractory heart failure, suy tim độ 4): giai đoạn các phương pháp điều trị hiện thời để giữ tình trạng tim ổn định đã mất tác dụng.

Lục Quân Cường thẳng tắp nhìn chằm chằm Vu Hạo Phong, thanh âm nghẹn ngào đáng sợ: "Các người hội chẩn hết ba giờ chính là ra kết quả này? Để tôi liên hệ..."

Vu Hạo Phong lập tức đánh gãy cậu: "Quân Cường, tôi khẳng định ít nhất cậu ở trong nước tìm không thấy bệnh viện nào trị liệu bệnh cơ tim phì đại hoàn thiện như vậy, hơn nữa công tác thay tim nơi này cũng là tiên tiến nhất, tình huống hiện tại của Khôn Đức cũng không thích hợp chuyển viện, ra nước ngoài thì càng không thể."

Lục Quân Cường hung hăng nhìn chằm chằm Vu Hạo Phong, như thể hắn đang uy hiếp sinh mạng của Lục Khôn Đức. Vu Hạo Phong từ phía sau bàn đi tới, nhỏ giọng nói: "Tôi hiểu tâm trạng của cậu, đổi lại là Đồng Kha tôi cũng sẽ điên rồi, nhưng Lục Khôn Đức hiện tại rất nguy hiểm, cậu mất đi lý trí cậu ấy mới thật sự không cứu được, bình tĩnh một chút, Khôn Đức cần cậu."

Lục Quân Cường nhìn Vu Hạo Phong, thoáng bình tĩnh trở lại, lấy bệnh án qua, ách thanh hỏi: "Còn có thể kiên trì bao lâu?"

Vu Hạo Phong chần chờ một chút, phảng phất có điểm xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Đại khái hai tháng, nhưng sợ nhất chính là chết đột ngột, tận lực làm tâm tình cậu ấy bình tĩnh một chút, tuyệt đối không thể chịu kích thích, hơn nữa... hiện tại khó nhất chính là tìm được trái tim nguyên, muốn trong một tháng tìm được tim thích hợp... Tóm lại tôi sẽ tận lực, tôi đã liên hệ tất cả bạn đại học có thể liên hệ, Mã viện trưởng cũng vậy, tận lực trong một tháng tìm được trái tim nguyên."

Lục Quân Cường cúi đầu nhìn bệnh án, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua trên hình vẽ trái tim nho nhỏ của Lục Khôn Đức. Cậu ngẩng đầu vỗ vỗ bả vai Vu Hạo Phong, trầm giọng nói: "Tôi tin tưởng anh."

Vu Hạo Phong gật gật đầu, "Tôi sẽ cố hết sức."

Phía sau bệnh viện là một viện điều dưỡng lớn, Lục Quân Cường sau khi thông qua kiểm tra liền đi thẳng vào tiểu viện sau cùng. Lục Khôn Đức đang nằm ở trên ghế trong sân lớn phơi nắng, Đồng Kha cầm một quyển sách cũ thật dày, tựa vào tay cầm của ghế dựa mà ngủ.

"Sao anh không ngủ một lát đi?" Lục Quân Cường nửa quỳ bên cạnh Lục Khôn Đức, đem một mảnh lá cây vương trên người anh phủi xuống, nhỏ giọng hỏi.

Lục Khôn Đức nhẹ nhàng lắc đầu, sợ đánh thức Đồng Kha, cũng nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua ngủ nhiều, giờ không buồn ngủ chút nào cả."

Lục Khôn Đức vốn dĩ rất gầy, mấy ngày liền tra tấn cả người thành gầy cởi hình. Lục Quân Cường sờ sờ ngực anh, hỏi: "Anh hôm nay có thấy khó chịu không?"

Lục Khôn Đức cười cười, chưa nói khó chịu cũng chưa nói không khó chịu.

Lục Quân Cường đột nhiên đau lòng đến đỏ mắt, nhẹ nhàng hôn trán, lông mày, đôi mắt, môi của Lục Khôn Đức. Lục Khôn Đức cười cười: "Thật lâu rồi không thân thiết."

Lục Quân Cường gật gật đầu: "Chờ anh khỏe đã." Nói xong liền đứng lên, không hề cùng anh thân mật.

Lục Khôn Đức bắt lấy cánh tay Lục Quân Cường, người đã ba mươi tuổi mà cứ như con nít: "Đã vài tháng, anh muốn em ôm anh một cái."

Lục Quân Cường cơ hồ nhịn không được nước mắt, nhỏ giọng nói: "Chờ anh khỏe đã."

Nước mắt Lục Khôn Đức đột nhiên liền chảy xuống, anh lấy tay lau sạch, vẫn mỉm cười: "Một cái thôi."

Lục Quân Cường ách giọng nói, vẫn là một câu kia: "Chờ anh khỏe đã." Nói xong vỗ vỗ đầu Đồng Kha: "Vu Hạo Phong kêu anh có việc, qua đó đi."

Đồng Kha mơ mơ màng màng đứng dậy, Lục Quân Cường lại lặp lại một lần, Đồng Kha ừ một tiếng, cầm cuốn sách, dặn dò Lục Khôn Đức vài câu rồi đi.

Lục Khôn Đức khóc thành tiếng, cơ hồ là đang chơi xấu, "Cậu ấy đi rồi, em liền ôm anh là sao..."

Lục Quân Cường cũng ngồi ở trên ghế nằm, ôm Lục Khôn Đức, không ngừng một bên hôn anh một bên nỉ non: "Chờ anh khỏe đã, chờ anh khỏe đã..."

Một lát sau Lục Khôn Đức rốt cuộc ngừng khóc, dần dần bình tĩnh trở lại, lau mặt rồi cùng Lục Quân Cường nằm xuống, anh tựa trên cánh tay cậu, hỏi: "Cùng Vu Hạo Phong nói chuyện?"

"Ừm."

"Anh ấy kiến nghị thay tim cho anh, em đồng ý rồi?"

"Ừ, anh sợ sao?"

"Không sợ, anh cũng muốn hoàn toàn chữa khỏi, kỳ thật... Thay tim cũng sẽ không sống nhiều năm được."

"Nói bừa, thay xong thì tốt rồi."

" alt="Truyện Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn" width="90" height="59"/>

Truyện Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn


Thành Ôn nhìn nha đầu cười, mình lại hoàn toàn cười không nổi, chỉ khoát tay áo, ý bảo Mai Ngọc đi ra ngoài.

Mai Ngọc không nhiều lời nữa, lui ra ngoài, đóng cửa lại. Thành Ôn lúc này mới thở dài.

Trong đại viện Thành gia, nơi nơi treo đèn lồng, hôm nay là ngày vui Nhị gia Thành gia lập gia đình.

Đại thiếu gia Thành gia chết yểu, Thành Ôn đứng hàng con thứ, mẫu thân xuất thân không tính là quá tốt, nhưng tư sắc không đến nỗi tệ, sinh Thành Ôn không bao lâu thì tạ thế. Thành gia còn có Tam gia, là con trai của phu nhân tái giá của Thành lão gia. Thành phu nhân xuất thân dòng dõi thư hương, là môn đăng hộ đối với Thành lão gia. Cả trấn Tuyền Giang ai cũng biết Thành lão gia hiểu rõ nhất là con thứ ba, chẳng qua chí hướng Tam gia lớn, lấy của Thành lão gia một cọc tiền, mình đi ra ngoài phát triển, đi lên kinh đã hơn một năm.

Hiện giờ trong toàn bộ tòa nhà lớn, lứa trẻ chỉ còn lại có con thứ Thành Ôn. Nhị gia muốn lập gia đình, Thành gia tốt xấu là dòng dõi hiển hách số một số hai trong trấn Tuyền Giang, chuẩn bị việc vui không hàm hồ chút nào.

Nói đến Thành gia, đúng là rắn độc của trấn Tuyền Giang. Tuy rằng Tuyền Giang là một địa phương nhỏ, nhưng phàm là buôn bán ở Tuyền Giang, vậy tất nhiên là khách sáo với Thành lão gia vài câu là được việc.

Tân nương tử tên là Du Tịnh Dao, là người dòng dõi thư hương bậc trên của Tuyền Giang. Du Tịnh Dao và Nhị gia Tam gia của Thành gia đều là thanh mai trúc mã, hai nhà vẫn có hợp tác buôn bán, thường xuyên qua lại rồi định ra hôn ước.

Nhưng mà Thành Ôn giờ phút này lại một chút cũng không có vui sướng khi lập gia đình.

Thành Ôn nhìn hỉ phục trên giường đỏ thẫm, tựa hồ cảm khái, cũng không biết có phải ông trời đang trêu đùa cậu không.

Thành Ôn xuất thân là hào môn thế gia, còn là con trai độc nhất, vừa ra sinh ra đã định trước là ở giới thượng lưu, tốt nghiệp đại học rồi tiếp nhận gia nghiệp, thuận lợi phát triển sự nghiệp.

Nếu như nói Thành Ôn có gì không hài lòng, thì là cha cậu qua đời quá sớm. Khi đó Thành Ôn mới tốt nghiệp đại học, cha đột nhiên qua đời, cậu về nhà đón nhận gia nghiệp, nhìn hết sắc mặt của các thân thích. Nhưng mà Thành Ôn trời sinh là một thương nhân, cậu bất động thanh sắc, vui giận không tỏ vẻ, là một người thoạt nhìn tao nhã nham hiểm.

Nhưng mà ngay tại thời điểm hết thảy đều phong cảnh vô hạn, Thành Ôn lại trong một đêm hai bàn tay trắng, người bán đứng mình lại là người mẹ mà Thành Ôn sống nương tựa lẫn nhau. Mẹ nói cho cậu biết, Thành Ôn, mẹ cũng muốn có tình yêu của mẹ, mẹ không muốn hại con...

Thành Ôn không nghĩ tới ông trời lại đùa giỡn mình. Cậu cho là mình chết rồi, không nghĩ đến mở mắt ra trọng sinh vào thời Dân quốc, vẫn cứ là thế gia hiển hách. Nhưng Nhị gia này không may mắn như Thành Ôn. Cậu không phải là con trai độc nhất, hơn nữa do mẹ xuất thân thấp hèn, cũng không đặc biệt như trấn Tuyền Giang đồn, kỳ thật chỉ là cái bánh bao mềm mà thôi.

Thành Ôn nhìn chằm chằm hỉ phục đỏ thẫm thật lâu. Màu sắc đỏ rực, hoa văn rườm rà, đường may tinh xảo, tân nương môn đăng hộ đối, nhưng Thành Ôn biết, nếu tùy ý tự nhiên, cậu lại đã định trước không có tiền đồ.

Hết thảy phải nói đến thân thể trọng sinh này. Thân thể Thành Ôn hơi suy nhược, thân hình gầy yếu cao dong dỏng, tướng mạo thanh tú tuấn dật, mặc áo ngắn tay dân quốc màu trắng bạc vào, cực kỳ giống thiếu gia xuất trần. Nhưng mà, ai cũng không biết, Nhị gia Thành gia này, là người song tính...

Thành Ôn chưa từng nghĩ tới, ông trời sẽ đùa mình như vậy.

Tân nương tử gả vào Thành gia, tất nhiên phải viên phòng. Du gia tuy rằng không thể hiển hách như Thành gia, nhưng đến lúc đó, phỏng chừng tiền đồ của Thành Ôn cũng mất sạch.

Thành Ôn nghĩ, có lẽ chủ nhân cũ của thân thể này bởi vì bị ép đến cùng đường, hơn nữa tính cách tương đối yếu đuối, mình mới được xuyên qua.

Nhiều năm lăn lộn trên xã hội như vậy, Thành Ôn đã sớm dưỡng thành thói quen vui giận không hiện lên mặt. Cậu đã té ngã một lần, không có chuyện gì làm người sợ hãi hơn người thân phản bội.

Thành Ôn đổi hỉ phục, tiểu nha đầu Mai Ngọc đã sớm ở bên ngoài. Trong viện cũng có thể nghe được tiếng pháo hoa vui mừng ngoài cửa lớn truyền đến.

Mai Ngọc nhìn Nhị gia đẩy cửa đi ra, một thân y phục màu đỏ, eo thon thả, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt hơi trắng, lại cực kỳ tuấn lãng, lập tức suýt nữa làm cô chói mắt.
" alt="Truyện Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường" width="90" height="59"/>

Truyện Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường