Bỏ TP HCM về quê làm công nhân lương 10 triệu đồng
Người nhập cư rời đi là quy luật cung cầu tự nhiên khi mà TP HCM không còn là 'miền đất hứa' đối với người lao động phổ thông tỉnh lẻ nữa. Bản thân tôi là một người sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo của Thái Bình. Năm 2000,ỏ TPHCMvềquêlàmcôngnhânlươngtriệuđồtỷ số bóng đá đức khi đang học năm cuối cấp ba, nhiều bạn bè của tôi bỏ ngang để vào niềm Nam lập nghiệp. Có người làm cho công ty, có người làm công nhân, làm thuê làm mướn với hy vọng đổi đời.
Với họ lúc đó, Sài Gòn giống như một miền đất hứa, là niềm mơ ước và khao khát của bao gia đình tỉnh lẻ. Nhiều người trong số bạn bè của tôi vẫn gửi tiền về hàng tháng để phụ gia đình. Những năm tháng khó khăn, đồng tiền có giá trị, nơi tôi sinh ra lại vốn không có việc làm, nên việc các bạn tha hương rồi gửi những đồng tiền giá trị đó về lại càng thêm trân quý. Điều đó càng thôi thúc những lứa trẻ ra đi tìm kiếm cơ hội.
Rồi theo tháng năm, khi kinh tế cả nước đều phát triển, chi phí sinh hoạt ở TP HCM lại tăng cao trong khi thu nhập của người lao động lại không tăng tương xứng, dẫn đến việc kiếm sống, tiết kiệm và bám trụ lại TP HCM trở nên vô cùng khó khăn. Cùng lúc đó, các tỉnh thành khác cũng đã phát triển rất mạnh mẽ, nhà máy, xí nghiệp mọc lên khắp nơi, ngành nghề phụ trợ đi theo mang đến nguồn thu nhập và cơ hội việc làm tốt dần lên.
>> Tôi về quê nhưng sống sướng hơn bám trụ ở thành phố
Hiện tại, ở quê tôi, làm công nhân may, giày da... cũng cho mức thu nhập (cộng cả làm thêm) trên dưới 10 triệu đồng. Trong khi đó, chi phí sinh hoạt ở quê lại rất rẻ, đất đai, nhà cửa sẵn có nên con người cũng không phải chịu quá nhiều áp lực như trên thành phố.
Trong khi đó, nhìn sang các lao động phổ thông trong nhà máy, xí nghiệp, hay công nhân ở TP HCM như bạn bè tôi, mức thu nhập của họ cũng chỉ nhỉnh hơn một chút. Còn chi phí sinh hoạt trên thành phố đương nhiên khác hẳn với ở quê. Do đó, ngày càng có nhiều người nhập cư khó bám trụ lại được. Việc dịch chuyển dân số cơ học vì thế cũng là điều tất yếu.
Tôi cho rằng, việc người nhập cư rời đi cũng tốt cho TP HCM. Đây là cơ hội để thành phố điểu chỉnh lại chính sách trong giai đoạn mới sao cho phù hợp và thích ứng tốt hơn. Đồng thời, đó cũng là cú hích giúp các tỉnh còn lại phát triển hài hòa và đồng đều hơn. Các cụ xưa có câu "đất lành chim đậu", TP HCM nên đổi và thích ứng rồi mọi thứ lại tốt lên. Tôi tin vào điều đó.
Hai năm qua, tỷ lệ tăng dân số cơ học ở thành phố giảm, trong đó năm 2023 tỷ lệ tăng dân số là 0,68% - lần đầu tiên thấp hơn tỷ lệ tăng dân số tự nhiên (0,74%), tức người nhập cư TP HCM xu hướng giảm. Theo kịch bản tăng trưởng, giai đoạn 2025-2030, nếu TP HCM muốn tăng trưởng hơn 8% mỗi năm thì số lao động tương ứng 6-7 triệu người, trong khi hiện nay chỉ khoảng 5 triệu người. Điều đó đặt ra thách thức cho thành phố trong việc giải quyết vấn đề lao động nhập cư.
(责任编辑:Thế giới)
下一篇:Nhận định, soi kèo Betis vs Villarreal, 23h30 ngày 13/4: Thăng hoa
Tôi ngửa đầu lên, dùng tay sờ sờ kéo kéo, đúng là tóc mái đã chạm tới lông mày thật rồi. May quá!
Tôi cười, gật đầu: "Từ mai không đội nữa."
Tuấn Anh cũng cười, ngả lưng ra sau, uống nước phồng má lên, chần chừ một hồi rồi mới nuốt xuống, trong lúc đó ánh mắt vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hỏi: "Tuấn Anh nhìn gì vậy?"
"Nhìn An." Cậu ấy mỉm cười.
"Biết." Tôi đặt bút xuống, cũng cầm lấy ly nước của mình đưa lên miệng, hỏi: "Nhưng nhìn có ý gì? Mắt Tuấn Anh không được bình thường."
"Không bình thường chỗ nào?" Tuấn Anh nhướng mày, nói: "Thể hiện tình yêu đong đầy quá rõ ràng hả?"
"..."
Tôi trực tiếp phun sạch nước ra ngoài, văng cả lên người cậu ấy, còn ho sặc sụa, thẹn đến đỏ mặt tía tai.
Còn Tuấn Anh thì cứ cười ha ha ha như đến giờ lên cơn thần kinh. Cậu ấy rút mấy tờ khăn giấy, cũng không lau cho bản thân mà vội vàng nhảy qua bàn, ném mấy tờ lên đề cho thấm nước, rồi một tay vỗ lưng, một tay lau miệng cho tôi.
Tôi đẩy cậu ấy ra, tự mình chạy vào trong bếp rửa mặt, chủ yếu tách ra khỏi người kia để xua đi cảm giác nóng hổi đang len lỏi lan khắp toàn thân.
Thế mà tôi mới chỉ vốc được lượt nước đầu tiên, Tuấn Anh đã theo vào tới, thậm chí còn giữ gáy rồi tự ý rửa mặt cho tôi.
May là vẻ cợt nhả ban nãy đã biến mất sạch sành sanh, chỉ dịu dàng nói: "Từ từ thôi không ướt hết áo. Lỡ mẹ thấy lại hỏi."
Tôi đẩy tay cậu ấy ra: "Để An tự làm."
Tuấn Anh cười khẽ, nắm lấy tay tôi rồi thơm lên mu bàn tay một cái, "Xong rồi còn tự cái gì nữa? An tính rửa cho mặt mòn bớt đi à? Da mặt đã mỏng thế này rồi, rửa thêm nữa thì Tuấn Anh nói mấy lời ngọt ngào chắc An trực tiếp xỉu cái đùng luôn."
"..."
Mặt mới rửa xong lại muốn bốc khói rồi.
Tôi tránh Tuấn Anh, chạy ra bàn học trước, nhưng tai vẫn đặt bên cạnh người này, lắng nghe thì vẫn có tiếng nước chảy, chắc là cậu ấy đang rửa mặt. Cũng đúng thôi. Hồi nãy bị tôi phun bao nhiêu nước vào mặt thế kia... Ngại quá đi! Nhưng chưa hết giờ học thêm thì sao mà về đây?
"An làm gì vậy?"
"Hả?"
Nghe được giọng Tuấn Anh thì tôi ngơ ngác, nhìn lại mới biết trong lúc bối rối thẫn thờ thế mà tay lại gom hết sách vở bút thước vào cặp.
Vậy là lại lục đục bỏ hết ra bàn.
Tuấn Anh bật cười.
Cậu ấy ngồi xuống đối diện, đưa cho tôi cốc nước.
Tôi lắc đầu nhưng cậu ấy lại đưa đến bên môi, tay kia còn có dấu hiệu bóp má nên tôi đành phải cầm lấy tự mình uống. Đúng là có dòng nước mát xoa dịu cơ thể thì cả người khoan khoái hẳn.
Cậu ấy mỉm cười, lấy lại cốc nước đặt lên bàn rồi nghiêm túc nói chuyện.
"Vừa nãy Tuấn Anh nhìn An như vậy là do đột nhiên phát hiện ra một chuyện."
"Chuyện gì?" Tôi tò mò hỏi.
Cậu ấy đứng dậy, đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, sau đó vẫy tay với tôi: "Lại đây."
Tôi lập tức đứng dậy, thậm chí là chạy tới. Tôi định ngồi bên cạnh nhưng Tuấn Anh tóm lấy eo, kéo tôi ngồi lên đùi.
Cậu ấy nắm tay tôi, hỏi: "Sao mà ngoan thế này? Không sợ Tuấn Anh làm chuyện xấu sao?"
Tuấn Anh là người tốt thì làm sao có thể làm chuyện gì xấu được? Nhất là đối với tôi, cậu ấy sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến tôi khó xử chứ đừng nói tới chuyện gì có hại.
Mỗi lần học ở đây, không gian vô cùng riêng tư, tối nào cũng chỉ có hai người, nhưng Tuấn Anh không bao giờ làm chuyện gì quá mức thân mật. Kể cả phòng ngủ của cậu ấy, ngoài lần đặc biệt kia ra thì tôi chưa từng đặt chân vào thêm lần nào nữa.
Chuyện này cũng rất hợp ý tôi. Vô cùng hợp!
Đương nhiên là tôi muốn gần gũi với Tuấn Anh, rất muốn nữa là đằng khác. Nhưng lâu nay, ở gần nhau lâu ngày, tôi đã biết chỉ hôn môi thôi là chưa đủ.
Tôi có ham muốn, Tuấn Anh chắc chắn càng có nên cậu ấy mới luôn cố gắng kiềm chế bản thân như thế.
Tôi muốn chiều chuộng cậu ấy chứ. Muốn vô cùng.
Nhưng Tuấn Anh nói đúng. Tôi còn nhỏ, chúng tôi còn nhỏ. Cậu ấy lo lắng tôi bị tổn thương, còn tôi sợ thời khắc âu yếm sẽ ảnh hưởng tương lai của cậu ấy.
Đó là thứ nhất.
Thứ hai, là tôi sợ. Tôi muốn, nhưng tôi vẫn sợ hãi. Mỗi lần Tuấn Anh hôn sâu thì bên dưới tôi đều hưng phấn, còn có chút khó chịu. Tôi không chỉ muốn đưa tay chạm tới mà còn thèm khát bàn tay của Tuấn Anh sờ xuống như lần nọ. Mỗi lần hôn môi đều có cảm giác ham muốn như thế.
Tôi sợ bản thân sa ngã, cũng sợ mình làm nhục Tuấn Anh.
Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục.
Chỉ sợ hai chúng tôi lún quá sâu, sẽ không thể quay đầu được nữa.
Tôi muốn chừa đường lui.
Tôi còn muốn gặp lại Tuấn Anh.
Dù sau này chúng tôi có còn như bây giờ hay tâm sinh lý sẽ phát triển theo hướng khác đi chăng nữa, thì tôi muốn mình còn cơ hội ngẩng cao đầu mà mỉm cười vẫy tay chào đón cậu ấy.
Đó là viễn cảnh tương lai mà tôi luôn mường tượng ra.
Ít nhất trong quá khứ tôi còn trong sạch, tôi cũng không vấy bẩn Tuấn Anh, chúng tôi chưa từng làm gì đi quá giới hạn. Như thế, cả hai sẽ chẳng có rào cản gì khi phải đối mặt với nhau.
Tuy nhiên, đấy chỉ là trường hợp xấu khi một trong hai, hoặc cả hai không còn như hiện tại. Còn nếu tôi và Tuấn Anh trưởng thành rồi mà vẫn nghĩ về nhau như bây giờ thì mọi chuyện quá là đơn giản.
Như vậy, sau này, chỉ cần đủ 18 tuổi mà Tuấn Anh tìm đến, thì tôi sẽ chủ động đẩy cậu ấy lên giường. Thích làm gì thì làm thế đó. Chỉ cần cậu ấy vui là được.
Vì thế nên tôi cười tươi tắn, đáp lại: "Không sợ.". ngôn tình hài
Tuấn Anh bật cười, thơm liên tục 'chóc chóc' lên bàn tay tôi mấy lần, sau đó mới nói: "Tuấn Anh vừa cảm thấy bản thân ngu ngốc đấy."
"Đến tận bây giờ mới phát hiện ra một điểm quan trọng."
"Điểm gì?" Tôi cũng tò mò, chuyện gì mà khiến cậu ấy tự đánh giá mình ngốc luôn vậy? Không phải lúc nào cũng tự tin mình là giỏi nhất, đẹp trai nhất sao?
Trông cậu ấy cười cực kì vui vẻ, giọng điệu còn có chút sảng khoái: "Trước đây cứ nghĩ chúng ta tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, An mềm mỏng, Tuấn Anh mạnh mẽ. Nhưng vừa rồi mới chợt nhận thấy, An còn một khía cạnh nữa cực kì giống với Tuấn Anh."
"Gọi cho sang thì là kiên định, giữ vững lập trường, nhưng nói huỵch toẹt ra thì chính là cố chấp."
"Cái tính này giống Tuấn Anh vô cùng."
Tôi sửng sốt. Sao tính của mình mà mình không biết nhỉ?
Tuấn Anh thật là giỏi. Đến tính cách của tôi mà cậu ấy còn rành hơn cả bản thân tôi nữa. Tôi vui vẻ trong lòng, chẳng cần phải bận tâm tính nết cậu ấy vừa khai quật được là tốt hay xấu, chỉ cần biết quan trọng là cậu ấy để ý kỹ mình là đủ. Kể cả bây giờ cậu ấy có nói tôi ác độc thì trong lòng tôi vẫn lâng lâng phê pha ngủ ngon lành được.
Tôi lập tức nhe răng, mắt chớp chớp, cười vui vẻ cùng cậu ấy, đầu gật lia lịa.
Tuấn Anh nhìn tôi như vậy thì còn cười dữ hơn, nhưng dường như trạng thái đã thay đổi, điệu cười có chút bất lực, còn cả nhíu mi, nhắm mắt, đỡ trán, nhưng miệng vẫn còn cười. Là sao nhỉ?
Cậu ấy gục đầu xuống hõm cổ tôi mà cười rung hết cả người, cười đã rồi mới nói: "Nhìn mặt An, Tuấn Anh đỡ không nổi."
Tôi vội vàng xoa xoa khắp mặt mình, sợ có gì dính bẩn.
Tuấn Anh lại bật cười, kéo tay tôi xuống, hắng giọng, hỏi: "Vừa rồi đầu An gật quá trời gật là muốn gật chuyện gì?"
?
Còn chuyện gì nữa? Đương nhiên là: "An đồng ý với ý kiến của Tuấn Anh."
"Ý kiến gì?" Tuấn Anh nhẹ nhàng hỏi.
"Thì nói An cố chấp đó." Tôi ngại ngùng gãi đầu mũi một chút.
Tuấn Anh ngồi thẳng người dậy, lại kéo tay tôi xuống rồi ôm nựng lấy hai má tôi, hỏi: "An biết mình cố chấp à?"
Đương nhiên là tôi không biết. Là cậu ấy nói nên tôi mới vừa biết mà. Sao lại hỏi ngược lại như thế?
Nghĩ vậy nên tôi mở tròn đôi mắt, lặng lẽ lắc đầu.
Cậu ấy lại hỏi: "Vậy An nghĩ rằng mình có cố chấp à?"
Tôi vẫn là không hiểu mà tiếp tục lắc đầu. Không biết mình có tính cố chấp thì sao mà nghĩ tới được. Tuấn Anh hỏi thật là kì cục quá đi! May mà đẹp trai vớt lại đấy!
Tuấn Anh phì cười, hỏi tiếp: "Vậy An gật đầu làm cái gì? Còn bày ra bộ mặt vui vẻ như thể ngày ngày khoe khoang bộ dạng cố chấp lượn qua lượn lại mà mãi nhiều năm sau Tuấn Anh mới chịu phát hiện ra ấy!"
"..."
Cậu ấy cốc nhẹ đầu tôi: "Không biết mình cố chấp chỗ nào mà dám bày ra dáng vẻ vô cùng tự hào như thế!"
"..."
Tôi cảm thấy uỷ khuất, giọng điệu vô thức nhỏ nhẹ: "Là Tuấn Anh nói mà... Tuấn Anh nói như thế nào thì chính là như thế ấy..."
Có lẽ vì tiếng của tôi quá lí nhí nên trông càng tội nghiệp, có lẽ vì tôi ủ rũ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy nên nom càng thêm đáng thương.
Có lẽ là vì thế nên Tuấn Anh giật mình thảng thốt, bàn tay cậu ấy đặt trên má tôi run lên một cái rõ ràng. Tôi cảm nhận được.
Giọng cậu ấy đã vô cùng dịu dàng rồi, giờ khắc này càng thêm thả nhẹ nhịp điệu, như sợ người ngồi trong lòng cậu ấy là tôi đây nghe nặng lời một chút thì sẽ lập tức vỡ tan vậy.
Cậu ấy ôm khuôn mặt ép buộc tôi ngước lên: "Tại sao An không thắc mắc? Sao An không hỏi bản thân mình cố chấp thế nào? Như thế, Tuấn Anh sẽ giải thích cho An hiểu, nói rõ ràng cho An biết. Hoặc An có thể cãi lại mà. Nếu An cảm thấy không đúng, hay là An chưa biết thì An phải cãi lại chứ. Không phải Tuấn Anh nói gì cũng đúng đâu. An hiền quá!"
" alt="Truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy" />
Anh cúi người ghé sát tai tôi, giọng nói trầm thấp: "Dám đùa giỡn tôi? Em chán sống rồi hả?"
1
Tôi tận mắt chứng kiến mẹ của Thái tử gia Bắc Kinh - Thẩm Tại Châu dùng thẻ ngân hàng đuổi khéo không ít cô gái xinh đẹp.
Bà ấy luôn nói: "Cầm 500 vạn này, rời khỏi con trai tôi."
Những cô gái kia đều không hề d.a.o động, bởi vì giá cả bây giờ leo thang chóng mặt, 500 vạn thậm chí còn không đủ mua nổi một căn nhà ở Bắc Kinh.
Hơn nữa ở bên cạnh Thái tử gia thì có thể có được nhiều hơn 500 vạn, nhiều hơn nữa là đằng khác.
Nhưng mẹ của Thái tử gia lại nói tiếp: "Nếu cô còn tiếp tục đeo bám con trai tôi, tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi Bắc Kinh."
Cơ thể đang rót trà của tôi bỗng khựng lại.
Những cô gái kia cũng vậy.
Tôi đang suy nghĩ, chẳng lẽ bà ta định gi3/t người diệt khẩu ư?
Nhưng họ chỉ khóc lả tả như hoa lê đẫm mưa, tay nắm chặt tấm thẻ ngân hàng trị giá 500 vạn kia, sau đó kiên quyết nói: "Đi thì đi!" Nói xong, họ lại gọi điện thoại cho Thái tử gia: "Em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, anh muốn tìm ai thì tìm!"
" alt="Truyện Thái Tử Gia “Không Dễ” Theo Đuổi" />" alt="Ngắm vẻ đẹp khó cưỡng của Tú Yumi trong trang phục Nhật Bản" />
- ·Nhận định, soi kèo Como vs Torino, 22h59 ngày 13/4: Sân nhà là tất cả
- ·Apple gỡ bỏ ứng dụng 'buôn ma túy' khỏi App Store
- ·Diễn viên Lan Quế Phường quảng bá game Công Thành Chiến
- ·10 clip 'nóng': Đấm vợ ngã ngửa vì ăn mừng bàn thắng
- ·Nhận định, soi kèo Sivasspor vs Fenerbahce, 22h59 ngày 13/4: Chiến thắng chật vật
- ·Ông trùm viễn thông sẽ đi bán thịt lợn
- ·Nhộn nhịp ngày đầu closed beta Tiếu Ngạo Giang Hồ 3D
- ·Làm giàu không khó khi trở thành một DOTA 2 Trader
- ·Nhận định, soi kèo Lazio vs Roma, 1h45 ngày 14/4: Derby của Roma
- ·[FFOL3] Cùng Brazil giành cúp vàng thứ 6 với chế độ World Cup
Hắn ở lại cũng chẳng có tác dụng khiến Tiêu Nhữ Xương ra quyết định ngay, Cầu Thế Trinh gật đầu đồng ý.
Từ cánh cửa sảnh đang mở rộng nhìn ra bên ngoài, có thể thấy sao trên trời đã dần biến mất, cả một bầu trời rộng lớn giờ chỉ còn lại vầng trăng, cũng mông lung ảm đạm.
Tiêu Nhữ Xương nhất định bảo trì tư thế cuộn lại núp ở trên ghế bất động, thỉnh thoảng ngón tay co quắp một cái cho thấy hắn không có ngủ, cho thấy hắn đang suy tư kịch liệt.
Cầu Thế Trinh ngồi ở một bên, lẳng lặng chờ quyết định của hắn. Không có thúc giục cũng không dám thúc giục, hắn sợ Tiêu Nhữ Xương cái gì cũng không để ý cùng hắn liều cái cá chết lưới rách, phía Lang hoàn các hắn không có biện pháp giải quyết, về sau lang hoàn các có hành động trả thù gì tạm thời không nói đến, hiện tại tâm trí của hắn tất cả đang đặt trên người ngồi đối diện này.
Ngoài cửa sổ dần xuất hiện ánh rạng đông nhàn nhạt, xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào bên trong nhà, chiếu vào thân thể Tiêu Nhữ Xương đang cuộn thành một khối trên ghế, thân thể kia không có một chút sinh khí nào, lộ ra vẻ hưu quạnh lạnh thấu xương cùng suy yếu mệt mỏi.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu dần tàn yếu mơ hồ, trời đã sáng choang, không đợi được nữa rồi. Cầu Thế Trinh đứng lên, thổi tắt ngọn đèn dầu bên cạnh, lãnh đạm nói: "Ngươi cho Thẩm Hựu Đường bao nhiêu bạc, ta sẽ trả lại tất cả số bạc đó cho ngươi. Ta có thể nói cho ngươi biết, người của lang hoàn các tuyệt đối không tìm được Thanh Lạc, khi chúng ta bị công đường thẩm vấn, tin tức sẽ truyền tới lang hoàn các, nếu bọn họ vẫn không tìm được Thanh Lạc, sẽ cho rằng ngươi đem Thanh Lạc dấu đi, hoặc là biết rõ ngươi không có giấu Thanh Lạc, nhưng để giữ vững uy tín của lang hoàn các họn họ cũng sẽ đẩy trác nhiệm lên đầu ngươi."
Khả năng Lang hoàn các đẩy trách nhiệm là cực nhỏ, nhưng là. . . . . .
"Được, liền theo như ngươi nói, ta đi lang hoàn các rút lui ủy thác." Tiêu Nhữ Xương ngẩng đầu lên, cắn răng gật đầu đáp ứng. Còn ba canh giờ nữa, thời gian hắn cùng lang hoàn các ước định sẽ kết thúc, nếu mọi chuyện giống như Cầu Thế Trinh nói, cái gì cũng có thể xảy ra, hắn sẽ không gánh nổi mối nguy hiểm đó. Có thể lấy lại bạc, trận này cũng không coi là thất bại.
Vả lại, cả đêm đau khổ, hắn đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, trước kia cùng Cầu Thế Trinh đấu những thứ này là vì muốn đem muội muội gả cho hắn, hiện tại, còn phải giữ cửa hôn sự này sao? Không thể kết cũng không muốn kết nữa, không vì hôn sự đó, cần gì phải tranh cãi nữa đấu nhau nữa?
Cầu Thế Trinh cáo từ trở về phủ. Phân phó Cầu Hải đem toàn bộ ngân phiếu kiếm được từ Thẩm Hựu Đường đưa đến cho Tiêu Nhữ Xương, Cầu Hải ngây người.
"Gia, thật vất vả mới khiến vị chủ nhân Tiêu gia kia nôn ra máu, tại sao lại trả lại chứ?"
"Trả lại đi. Mặc dù số bạc này không nhỏ, nhưng đối với Tiêu gia mà nói, cũng chẳng đáng là bao, Tiêu Nhữ Xương đã đáp ứng ta, ta theo hắn hòa giải thôi."
Đơn giản như vậy, nhưng vẫn rất khó hiểu, Cầu Hải ngây ngốc tại chỗ không thể nhúc nhích. Bọn họ lo lắng muốn chết, hai vị Gia kia lại một tiếng giải hòa liền đem ân oán lúc trước biến mất?
Tiêu Nhữ Xương rút lui ủy thác, đám người Tần Minh Trí liền có thể trở lại. Cầu Thế Trinh có chút lo lắng cùng chờ mong, hắn phải đi tìm Thẩm Thanh Lạc ngay lập tức, để Thẩm Thanh Lạc một thân một mình ở lại trong hang động, thật lo lắng.
Giờ Tỵ, bốn người Tần Minh Trí trở lại.
"Đều không có việc chứ?" Cầu Thế Trinh thấy bốn người sắc mặt mệt mỏi, có chút lo lắng hỏi: "Bọn họ dùng hình bức cung các ngươi sao?"
"Không có dùng hình bức cung, mà dùng thuốc." Tạ Hoán thở ra một hơi, có chút sợ hãi nói: "Lúc trên đường trở về, bốn người bọn nô tài đã nói ra tình huống của nhau, đều có một đoạn thời gian không có trí nhớ gì."
"Hẵn còn may, lúc ấy cho rằng bọn nô tài là mấy quản sự, tương đối làm người khác chú ý, Cầu Hải làm việc lại rất chắc chắn, liền để cho hắn lưu lại không có đi ra ngoài đánh lạc hướng." Tần Minh Trí cũng sợ không dứt.
Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc ở núi bên trong Tê Phượng, chỉ có Cầu Hải biết, may mắn Cầu Hải không có đi ra ngoài để đánh lạc hướng, hắn cũng không phải là quản sự, lang hoàn các không có chú ý tới hắn, bằng không, nếu bị bắt được, bị hạ dược vật lại bất tri bất giác nói ra. . . . . .
Khi đó nếu không được báo động trước, hắn và Thẩm Thanh Lạc căn bản không biết phải ẩn trốn, Cầu Thế Trinh trong nháy mắt sợ tới mức tay chân lạnh như băng khắp cả người mồ hôi lạnh.
Đêm dài lắm mộng, Cầu Thế Trinh phân phó Tần Minh Trí, lập tức chuẩn bị những thứ cần thiết để thành thân, cũng không cần chọn ngày lanh, bắt đầu tôt chức thành thân từ ngày hôn nay, mau cho người gián giấy hỷ đi.
Tần Minh Trí đáp ứng, nhìn Cầu Thế Trinh vội vội vàng vàng xuất phủ, có chút không yên lòng hỏi: "Gia, người bây giờ phải đi tìm Thẩm quản sự? Có sợ Tiêu gia lật lọng không rút lui ủy thác hay không, chỉ là cùng người của lang hoàn các thương lượng lại, thả chúng ta ra ngoài, chờ người đi đón Thẩm quản sự?"
" alt="Truyện Xuân Mang Lưu Luyến" />
"Vậy... số tiền ấy".
"Yên tâm tôi không nói hai lời".
Dược Đan cảm thấy hơi hối hận vị ký vào hợp đồng này.
Trong hợp đồng ghi rõ một vài điều nhớ nhất.
- Không tình yêu, tình cảm.
- Bất kể xâm phạm riêng tư đến bên A.
- Không quan hệ, không sinh con.
Dược Đan uống cạn cốc nước trên bàn nghĩ cuộc sống sau này sẽ chẳng dễ dàng.
Đúng là lấy được tiền của thiên hạ...
Người đàn ông họ Cao ký xong liền biến mất, mọi thứ xoay quanh người đó thật sự bí ẩn ngoài biết họ của người ta ra Dược Đan chẳng biết gì.
Mà thôi kệ!
Dược Đan cầm đồ của mình dời khỏi quán cà phê, cầm được đủ tiền trong tài khoản liền tức tốc đến bệnh viện Nhi Đồng.
..." alt="Truyện Chiếm Trọn Con Tim: Tình Yêu Của Vợ Hờ" />
Một tên đàn ông thân thể rắn chắc, xăm mình tục tằng, đang hung ác gõ cửa cuốn nhà một người môi giới bất động sản. Hàng xóm xung quanh cùng người qua đường thấy thế hoảng sợ ngó tới ngó lui, nhà ai lại chọc phải vay nặng lãi đây?!
"Cái kia......." Khách hàng của người môi giới bất động sản ngay bên cạnh bị doạ sợ chạy mất, chủ tiệm khóc không ra nước mắt, lấy hết can đảm đi ra nhắc nhỏ người đàn ông xăm mình.
"Chủ cửa hàng này biến mất thật lâu....."
Hắn nhìn tên xăm mình cánh tay còn to hơn cẳng chân của mình, xăm 2 con thần long bái vĩ, liền nuốt nuốt nước miếng.
"Chạy?!" Tên xăm mình mở to 2 mắt nhìn, mọi người nhìn lên, thì ra lúc trước không nhắm mắt lại a. (đoạn này t nghĩ là do mắt nhỏ quá)
"Bà nó! Lại chạy! Gia hỏa này, mịa nó, là con thỏ đi!" Tên xăm mình miệng mắng, nhưng vẫn ngồi xuống tại chỗ. "Nima, hiện tại thiếu tiền mới là đại gia. Thời buổi này cho vay nặng lãi thật là một bụng chua xót biết hướng ai mà kể khổ đây! Nếu không đền tiền, ta không thể nuôi nổi con a!?
Khiến mọi người kinh ngạc chính là, tên xăm mình to cao cường tráng thế nhưng lại khóc toáng lên.
Nhìn xem, ngay cả xã hội đen cũng không tránh được áp lực cơm áo gạo tiền a.
Trong lòng mọi người nghĩ vậy nhưng vẫn bảo trì khoảng cách an toàn với hắn ta, không dám bước tới gần.
"Ân ân, thật đáng thương."
Phát hiện bên cạnh có người, tên xăm mình ngẩng đầu lên, liền ngẩn người. Thiếu niên này lớn lên cũng thật đáng yêu!
"Muốn tình một quẻ sao?" Thiếu niên ôm ly trà sửa, một ngụm rồi lại một ngụm, nhìn chằm chằm hắn.
Tên xăm mình lấy lại tinh thần. Đoán mệnh?
Hắn nhìn mắt thiếu niên liền xua xua tay, mặt buồn bã, "Đừng nói giỡn."
Nếu không phải cậu cười rộ lên thật ngọt ngào, hắn lại không đành lòng hù doạ cậu, đổi thành người khác ở thời điểm hắn khóc mà quấy rầy hắn, cùng hắn nói giỡn, hắn sẽ hung hăng vén tay đánh cho kẻ đó một trận rồi.
"Không phải nói giỡn, ta đoán mệnh rất đúng nha!" Thiếu niên cưởi tủm tỉm.
Mọi người vây xem đều khẩn trương nắm tay. Tên xăm mình này hung thần át sát, nếu nổi giận lên đem cậu thiếu niên xách lên, sợ là dư sức ném cậu bay từ đầu phố này đến đầu phố kia mất.
Thấy thiếu niên xinh đẹp lại đáng yêu, nam thanh niên chủ tiệm lúc trước nhắc nhở tên xăm mình, to gan lên lôi kéo thiếu niên, "Hắn tâm tình đang không tốt, ngươi đừng nên chọc hắn thì tốt hơn a."
"Nhưng hắn ngồi chỗ này, ta không thể vào tiệm ta a." Thiếu niên chớp chớp mắt, chỉ chỉ vào tên xăm mình đang ngồi bên cạnh cửa hàng.
Mọi người nhìn theo thì thấy bên cạnh chỗ tên xăm mình ngồi cũng có một cửa tiệm, vì hắn ta mà lại bị một đám người vây xem che kín mít.
Cửa kính tiệm thật sạch sẽ, không giống những tiệm khác dán đầy bảng giá các loại phòng ốc. Nếu không phải trên cửa cửa tiệm viết "Môi giới bất động sản", chắc chẳng ai biết cửa tiệm này kinh doanh cái gì.
Mọi người chỉ nghĩ cậu là con trai ông chủ cửa tiệm, thấy cậu lớn lên thật đẹp, nhịn không được liền thiên vị cậu, bèn nói với tên xăm mình, "Đứa nhỏ này có ý tốt, hay ngươi cứ để hắn tính một quẻ đi."
Nói là như vậy nhưng ai sẽ tin thiếu niên hiểu được đoán mệnh chứ. Chỉ là đối với một khuôn mặt như vậy, ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt chứ, nói gì cũng đều đáp ứng hết a.
Tên xăm mình ểu oải ngồi xuống liền khiến người vây xem đứng giãn ra một vòng.
Hắn lau lau nước mắt nói: "Ta không chậm trễ các ngươi buôn bán, nhưng đây là chỗ cuối cùng ta biết; tìm không thấy tên hỗn đãn này, ta cũng muốn đóng cửa."
"Ngươi ném một quẻ."
Hắn liền thấy thiếu niên đưa qua mấy đồng tiền xu lưu thông hằng ngày, lại không thể nổi giận, nhìn cậu rồi bắt đắc dĩ ném đồng xu xuống.
Haizzz, đứa trẻ này nhỏ tuổi, đầu óc thế nào lại không được tốt lắm a, trông cũng không khác gì lắm so với con gái mình.
"Ném rồi." Hắn tuỳ tiện ném có lệ cho thiếu niên.
" alt="Truyện Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư" />The International 4 (TI4)sắp tới. Với việc thể hiện sức mạnh vượt trội tại vòng loại TI4 khu vực Đông Nam Á vừa qua, Arrow Gaming đã giành lấy cho mình tấm vé chính thức góp mặt vào vòng chung kết của giải, mang theo niềm hy vọng và tự hào cho cộng đồng Dota 2 khu vực.
Tuy vậy, đây sẽ là một sự mất mát và hối tiếc cực lớn nếu những vấn đề về visa của đội không thể được giải quyết đúng hạn. Việc bỏ lỡ giải đấu Dota 2 lớn nhất hành tinh và cơ hội "đổi đời" cho các game thủ chuyên nghiệp là một chuyện cả đội tuyển và những người hâm mộ không muốn chút nào.
Bên dưới là thông báo đến từ trang Facebookchính thức của Arrow Gaming về vấn đề này:
Cũng cần phải nhắc lại rằng đây không phải lần đầu tiên một đội tuyển Dota 2 nước ngoài gặp các vấn đề liên quan khi tham gia giải The International. Trong quá khứ giải TI2, đội tuyển Malaysia là MUFC cũng gặp những rắc rối tương tự trong hành trình đặt chân đến Seattle. Sau đó Mouseports là đội đã thay thế MUFC, tuy nhiên thành viên của họ là Alexandru “ComeWithMe” Craciunescu do không thể lo được các thủ tục nhập cảnh đúng giờ nên đã bị thay thế bởi Kuro “KuroKy” Salehi-Takhasomi.
Trong trường hợp xấu nhất Arrow Gaming không thể giải quyết được vấn đề này thì chiếc vé mà họ đã chiến đấu gian khổ để giành lấy sẽ được chuyển sang cho đội Hàn Quốc MVP.Phoenix, team trước đó đã có cho mình tấm vé vớt và sẽ phải tranh tài với 3 đội khác đến từ khu vực châu Âu, châu Mỹ và Trung Quốc để quyết định vị trí cuối cùng tại vòng chung kết.
Chính vì thế các đội xếp phía dưới MVP.Phoenix tại vòng loại khu vực sẽ được đôn lên vào vị trí tranh vé vớt. Tuy MiTH-Trust là đội đứng ngay sau MVP và theo lý thuyết sẽ có được tấm vé vớt này nhưng sau những thay đổi về mặt nhân sự gần đây (trái với quy định của Valve) thì Mineski là cái tên "sáng giá" nhất cho chiếc vé "sinh tử".
Liệu Arrow Gaming có hoàn tất được những thủ tục cần thiết cho giải TI4 sắp tới? Chúng tôi sẽ liên tục cập nhật những thông tin mới nhất đến bạn đọc. Hy vọng "niềm tự hào Dota 2 SEA" sẽ không phải ngồi nhà ở giải đấu năm nay.
Theo EG
" alt="'Sốc' với việc đại diện duy nhất khu vực Đông Nam Á có thể bỏ giải TI4" />
- ·Nhận định, soi kèo Angers vs Montpellier, 22h15 ngày 13/4: Níu chân nhau
- ·Truyện Vân Gia Phụ Tử Tam Nhân Hành
- ·Hoa Hậu Ngọc Hân thức khuya, nhịn đói vì “Nông trại vui vẻ”
- ·Cuộc đấu giữa các MMO
- ·Nhận định, soi kèo Al
- ·Tiếu Ngạo Giang Hồ tung clip chào mừng Open Beta
- ·Vì sao tuổi thọ đàn ông thấp hơn phụ nữ?
- ·Ngỡ ngàng trước vẻ đẹp quý phái của thành viên Spiral Cat
- ·Nhận định, soi kèo Bodrum vs Antalyaspor, 23h00 ngày 12/4: Nỗ lực trụ hạng
- ·Warface gây sock khi công bố giải đấu tiền tỷ