Kinh doanh

Nhận định, soi kèo Newcastle vs Nottingham Forest, 21h00 ngày 23/2: Rút ngắn khoảng cách

字号+ 作者:NEWS 来源:Thể thao 2025-02-25 01:39:22 我要评论(0)

Hoàng Ngọc - 23/02/2025 08:17 Ngoại Hạng Anh nga ukrainanga ukraina、、

ậnđịnhsoikèoNewcastlevsNottinghamForesthngàyRútngắnkhoảngcánga ukraina   Hoàng Ngọc - 23/02/2025 08:17  Ngoại Hạng Anh

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
Nhiều salon xe ôtô cũ trên địa bàn TP Hồ Chí Minh vắng khách. Ảnh: Khánh Linh

Chị Bùi Như Quỳnh - Giám đốc kinh doanh một salon ôtô cũ tại QL 13 (TP Thủ Đức) cho biết, thời điểm thị trường sôi động, trung bình mỗi ngày cửa hàng bán được 1-2 chiếc xe. Thế nhưng, thời điểm này vắng khách đến mức salon tạm ngừng nhập xe để tập trung giải phóng hàng tồn.

"Trước đây gần như ngày nào cũng có giao dịch mua và bán xe. Thế nhưng hiện tại thị trường ế ẩm, nhiều xe phải bán "cắt lỗ" mà cửa hàng phải duy trì gần 20 nhân sự cùng chi phí mặt bằng cao là một áp lực rất lớn"- chị Quỳnh chia sẻ.

Cũng theo chủ salon, đối tượng khách hàng đến tìm mua ôtô cũ và có thể "chốt đơn" nhanh chóng trong thời điểm này chủ yếu là những người muốn mua một chiếc xe phù hợp nhu cầu, tiết kiệm nhiên liệu và có mức giá khoảng vài trăm triệu đồng thay vì những mẫu xe tiền tỉ.

"Tháng vừa qua chúng tôi chủ yếu bán được những dòng xe có tầm tài chính trong khoảng 400-500 triệu đồng, thuộc các dòng xe sedan, một số xe gầm cao cỡ nhỏ của các hãng bình dân như Hyundai, Kia, Toyota hay Mitsubishi... Những sản phẩm có giá thành cao hơn rất ít khách tới xem, trả giá"- chị Quỳnh cho biết.

Những mẫu xe tiền tỉ đang kén khách hơn so với những mẫu xe bình dân. Ảnh: Khánh Linh

 
Ông La Trung Tính - Giám đốc kinh doanh tại 1 salon ôtô cũ tại Quận 7 cũng cho biết, thời điểm này salon chủ yếu chọn nhập những mẫu xe cỡ nhỏ đến tầm trung, đa số mức giá khoảng 700 triệu đồng đổ lại. "Thời điểm này cũng nhiều người quan tâm đến xe điện cỡ nhỏ như mẫu VF e 34, nhiều khách còn đặt hàng của salon để chờ mua"- ông Tính nói.

Chị Nguyễn Phương Thảo (TP Thủ Đức), trước đây đã sở hữu một chiếc SUV giá hơn 1 tỉ đồng, do có việc cần tiền mặt nên quyết định đổi xe khác phù hợp với tài chính hơn ở thời điểm này. Chị Thảo đã quyết định chốt 1 chiếc xe sedan có giá nhỉnh hơn 500 triệu đồng sau 1 tuần tham khảo nhiều nơi.

"Tôi khá bất ngờ vì giá xe cũ hiện tại đã xuống rất thấp, tôi quyết định mua 1 chiếc sedan này vì thuộc phân khúc hạng D khá rộng rãi, xe còn khá mới mà giá thì chỉ bằng 1 nửa so với mức giá xe mới sau 4 năm sử dụng" - chị Thảo cho biết.

Thực tế, thị trường hiện nay khiến các chủ salon ôtô hầu hết đều phải liên tục cập nhật giá mới cho các sản phẩm đang bày bán. Mức giá chênh lệch giữa các salon đưa ra cũng khá sát sao chỉ vào khoảng 5-10 triệu đồng tùy theo màu sắc, số odo, tình trạng mới của xe...

Ông Hoàng Dương - Giám đốc một salon ôtô cũ chuyên bán các dòng xe hạng sang cho biết, ở phân khúc xe sang vốn dĩ khách hàng thường lựa chọn vay ngân hàng để mua xe nhưng hiện tại nhiều khách chỉ chọn giá xe phù hợp với túi tiền.

"Ở phân khúc xe sang, khách hàng hiện chỉ tập trung ở nhóm xe có giá dưới 2 tỉ đồng. Xe có mức giá cao hơn rất ít khách quan tâm, có thể nói là kén khách trong giai đoạn khó khăn này. Khách đa số tham khảo giá khá kĩ lưỡng bởi hiện nay một số mẫu xe Mercedes và BMW sản xuất 2022 đang được hãng và đại lí giảm tới hàng trăm triệu đồng, mức giá này cạnh tranh trực tiếp với các salon bán xe sang chạy "lướt" như chúng tôi"- ông Dương cho hay.

Theo Lao Động

4 mẫu xe cũ giá 100 triệu đồng vẫn còn chấtNếu có trên dưới 100 triệu đồng, chấp nhận một mẫu xe cũ đời sâu và chỉ có nhu cầu làm phương tiện che nắng, che mua thì bạn vẫn có thể tìm cho mình một số mẫu xe vẫn còn chất lượng." alt="Những dòng xe hiếm hoi được khách mua ô tô cũ quyết định xuống tiền" width="90" height="59"/>

Những dòng xe hiếm hoi được khách mua ô tô cũ quyết định xuống tiền

Nhưng chung quy lại, câu trả lời phải chăng chính ở điều luôn thôi thúc nhà văn phải hành động, cụ thể là việc viết. Chúng luôn chạy xuyên suốt và là điều mà tất cả người cầm bút đều có thể cảm nhận được, cùng cái đích của văn chương mà nhà văn đang hướng tới.

Nhà văn viết vì cái riêng của mình

Cái riêng mà tôi nói tới đây có thể hiểu bằng nhiều cách khác nhau, cũng như độ rộng lớn của khái niệm riêng. Nó không chỉ đơn thuần là cái riêng (tôi) của nhà văn, mà còn là cái riêng lớn hơn nằm ngoài nhà văn như vùng đất, xứ sở, con người. Tất nhiên người viết khi cầm bút lên đã là một cái riêng rồi. Chỉ có điều làm sao để có cái riêng ấy rõ nét thì nó là cả một quá trình. Trong quá trình đi tìm cái riêng, và khẳng định, giữ gì cái riêng mình ấy nó đã ngầm trả lời cho các câu hỏi mang tính cá nhân người cầm bút. Họ viết vì một sự trỗi dậy thiên phú trong con người. Họ viết vì cần có một phương tiện để giải tỏa những bi kịch, những chen lấn đang diễn ra trong con người họ. Họ viết vì con người, vì dân tộc, vì đồng bào vì tiểu vùng văn hóa của họ... Tôi cũng tự trả lời cho mình rằng: Tôi viết vì cái riêng cá nhân. Để đưa những gì thuộc về tôi đi vào văn chương với một cách đơn giản nhất. Sự giản đơn có lẽ sẽ dễ dàng hơn với cái đích cuối cùng mà văn chương hướng tới.

Thoạt đầu cái riêng tưởng chừng như là câu chuyện riêng của tác giả, của nhân vật được tác giả sinh ra. Như một số các nhà văn lớn đã viết, và dành gần như toàn bộ thời gian lớn của mình để viết về nơi mình hiểu biết nhất, rõ ràng nhất. Mạc Ngôn, Diêm Liên Khoa là những ví dụ điển hình. Ở nền văn học Việt Nam cũng có những cái riêng của các tác giả mà khi nhắc tới họ luôn có điều gì đó thuộc về riêng họ như nhà văn: Đỗ Bích Thúy , Cao Duy Sơn, Nguyễn Ngọc Tư, ... Và không thể không nhắc tới các cây bút trẻ như: Lê Vũ Trường Giang (Huế), Đinh Phương (Hà Nội), Nguyệt Chu, Tống Phước Bảo, Phan Đức Lộc... mỗi người có lối đi riêng và họ đang viết về những gì họ rõ nhất về chính họ. Và điều đó phải chăng họ cũng đang, và đã từng xuất phát từ cái riêng của mình?

Viết như để thực hiện một trách nhiệm nghiêm túc nhất

Có thể hơi xa rời thực tế, thậm chí dễ bị phản bác cho rằng không chỉ có người viết mới có trách nhiệm của mình, mà cụm từ “trách nhiệm” luôn chia đều hết thảy với mọi người. Nhưng ở đây, tôi xin làm rõ khái niệm trách nhiệm của người cầm bút theo ý hiểu của mình. Đó là sự rằng buộc của người viết đối với cảm xúc của mình khi đứng trước thực tế đời sống sinh động của chính anh ta. Để từ đó người viết bị thôi thúc phải có nghĩa vụ và trách nhiệm viết. Như để ghi chép, lưu giữ, phản ánh bằng một thái độ nhất định nào đó mà anh ta cảm nhận từ đời sống.

Chưa dừng lại ở đó, khi trách nhiệm và tư tưởng đã được gửi gắm vào tác phẩm thì chính đứa con tinh thần ấy sẽ như một sứ giả đem thông điệp tốt đẹp chạm tới thế giới bên ngoài bằng sự tử tế nhất. Tôi gọi đó là trách nhiệm nghiêm túc mà chính văn học làm được đối với xã hội loài người.

 Nói như vậy nhưng sự thể hiện trách nhiệm không ở đâu xa. Mà nó chính là trách nhiệm đối với chính mỗi cuộc đời người cầm bút. Ví như người viết từ bỏ sự viết đi hoàn toàn. Thì trách nhiệm ấy còn không? Dĩ nhiên là còn, bởi thế công việc viết lách chỉ là phương tiện, và người viết chúng ta sử dụng công việc ấy như một cách thức đặc thù, với tính chất hiệu quả của ngòi bút để thể hiện trách nhiệm của mình đối với cuộc đời và cà thế giới xung quanh mình.

Viết để kết nối và hòa vào cái chung

Có lẽ không chỉ với cá nhân tôi thoạt đầu khi viết một truyện ngắn, một bài thơ hay một chương tiểu thuyết. Có lẽ không ai xác định được rằng mình sẽ viết cho cả thế giới đọc. Có người cho rằng nghề viết là một nghề hết sức cô độc. Điều đó hoàn toàn đúng, nhưng chỉ đúng khi anh ta đang đối diện, đang lặn sâu vào mớ hỗn độn để đưa ra hình hài tác phẩm của mình. Khi ấy anh ta thật sự đơn độc và khó khăn. Sự đơn độc ấy sẽ tăng lên gấp bội khi chính người trong cuộc biết rằng chỉ có mình anh ta mới có thể giải quyết, mới có thể giải quyết được hết những uẩn khúc mà chính anh ta dựng lên từ đầu. Nhưng giải quyết bằng lý trí, trái tim hay bằng sự tỉnh táo hay không thì không hề đơn giản.

Nhưng một khi tác phẩm đã ra đời thì nó là của chung, là của tất cả mọi người chứ không còn là của riêng tác giả nữa. Tác giả khi ấy đã đứng ở một vị trí với danh phận là người sinh ra tác phẩm mà thôi. Thậm chí người ta có thể lấy tác phẩm để đặt tên, để đại diện, để đề làm thương hiệu mà cho một vùng đất, một dân tộc, một xứ sở... và chính lúc đó. Cái vạm vỡ của tác phẩm khiến người ta vô tình quên luôn tác giả. Thậm chí nhiều người chỉ biết đến tác phẩm mà không hay biết gì về tác giả. Đấy là khi cái riêng của cá nhân tác giả đã được kết nối và hòa vào cái chung. Thậm chí cái riêng đã điển hình đến nỗi trở thành cái chung hoặc chi phối cái chung như một phạm trù triết học. 

Nhưng điều đáng nói ở đây đặc biệt là những người viết trẻ hiện nay. Có một quy luật rất giản đơn là sự viết luôn là một quá trình trưởng thành. Mà các giai đoạn của nó kéo dài nhanh hay chậm phụ thuộc vào tài năng thiên bẩm, vào thẩm mỹ, vào trình độ... luôn là điều khó lý giải. Nhưng tâm lý vội vàng, sự hấp tấp, sốt sắng khẳng định mình bằng mọi cách trên con đường văn chương quả là một điều đáng tiếc. Giục tốc bất đạt luôn là bài học đắt giá còn đó. Sự khao khát hướng tới cái chung luôn là điều đáng khích lệ. Nhưng luôn cần một nền móng vững chãi cho một tòa lâu đài bền lâu.

Nhưng nhìn đi và nhìn lại khi ngày nay sự tác động của đời sống xã hội đã tác động không hề nhỏ tới mọi lĩnh vực trong đó có văn học. Người viết trẻ hôm nay họ luôn nhanh nhạy để tìm sự kết nối tới cái chung. Nên sự phong phú, đằm sâu của cá nhân mỗi người viết cũng có xu hướng trở nên hối hả hơn, nông cạn hơn ít trải nghiệm hơn. Kéo theo đó là chất lượng văn học có xu hướng giảm về chất lượng mặc dù số lượng có tăng lên. Điều ấy luôn là một thách thức đối với người cầm bút hôm nay.

Nguyễn Luân

" alt="Người viết trẻ hôm nay và câu hỏi 'Vì sao chúng ta viết?'" width="90" height="59"/>

Người viết trẻ hôm nay và câu hỏi 'Vì sao chúng ta viết?'