Truyện Ti Mệnh
时间:2025-02-26 05:55:34 来源:NEWS 作者:Ngoại Hạng Anh 阅读:277次
Ngoài tam giới,ệnTiMệbxh anh 2023 trên là Vạn Thiên Chi Khư dưới có Hoang Thành Vô Cực, đều không có ngày mà cũng chẳng có đêm, là nơi tịch mịch không có một sinh linh nào sinh sống, nơi ấy chỉ có thể vào mà không thể ra. Trái với Hoang Thành giam giữ những tội đồ độc ác nhất, Vạn Thiên Chi Khư tịch mịch, trầm tĩnh hơn, đó chính là nơi giam giữ rồng.
Rồng – Thần vật thượng cổ duy nhất trong trời đất bị giam giữ…
Đầu thôn, dưới cây cổ thụ trăm năm, một lão phu tử[1] đang thuật lại cho đám học trò nghe về những truyền thuyết xa xưa. Trời xanh mây trắng, gió nhè nhẹ thổi, đám học trò đều chuyên chú lắng nghe câu chuyện xưa, hết thảy đều bình thản mà tốt đẹp.
Phu tử rất hài lòng.
Đột nhiên, có một thứ chất lỏng gì đó dinh dính nhỏ xuống trên mặt phu tử. Cũng không để ý đến chuyện lau nó đi, phu tử lơ đãng nhìn về chân trời xa xa, vẫn không thấy có nửa điểm dấu hiệu báo trời mưa.
“A !” Cậu trò nhỏ béo múp ngồi bàn thứ ba ngơ ngác nhìn về phía trạc cây thô to trên đầu phu tử, nói: “Phu tử, Nhĩ Sanh.”
Ngẩng đầu lên nhìn, một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi giống như mèo bám chặt lấy nhánh cây, tứ chi vô lực buông xuống, mặt dán vào thân cây, say sưa ngủ. Từ đôi môi nhỏ bé đang hé mở chảy ra một dòng chất lỏng trong suốt, khẽ ánh lên dưới ánh nắng mặt trời, lướt qua nhánh cây, nhỏ xuống.
“Ai nha!”
Trúng giữa tròng mắt phu tử.
Đám học trò bên dưới nhốn nháo cười to. Phu tử lau khô mắt, tức đến nhảy dựng lên, muốn bắt Nhĩ Sanh ở trên cây xuống, đánh cho một trận.
Bị tiếng cười ồn ã đánh thức, cô bé thấy tình thế không ổn, lưu loát xoay người nhảy xuống khỏi trạc cây, thân hình linh hoạt phóng đến hai gò đất nhỏ, không quên quay đầu lại hướng phu tử nhổ một bãi nước bọt sau đó vội vàng chạy đi.
Phu tử tức đến giơ chân. Chòm râu dài đều vì giận dữ mà dựng ngược cả lên, đám học trò bên dưới càng cười đến vui vẻ.
Bầu trời quang đãng không gợn chút mây, ánh nắng vàng rải nhẹ trên con đường nhỏ…
“Lão già thối.” Nhĩ Sanh đá văng cục đá dưới chân, vừa đi vừa than thở. “Lão cổ hủ, giận dữ như vậy liền giỏi lắm chắc ! Kể được chuyện xưa thì giỏi lắm ha ! Ta còn lạ gì mấy cái chuyện xưa của ông.” Nhĩ sanh hung hăng đá văng một cục đá dưới chân cho bõ tức. Đầu ngón chân truyền đến một tia đau đớn bén nhọn, Nhĩ Sanh còn chưa kịp kêu đau, liền nghe thấy dưới ruộng truyền đến một tiếng chửi lớn.
“Mụ nội nó ! Đứa nào ném cục đá vào ông mày đấy !”
Nhĩ Sanh thầm nghĩ không ổn, bất chấp đau đớn dưới chân nhanh nhẹn chạy đi. Hán tử đang làm việc dưới ruộng nhìn thấy Nhĩ Sanh chạy đi thì lớn tiếng quát mắng: “Lại là mày, cái tiểu vương bát đản cao tử ! Chó chết, cái con có mẹ sinh không có người nuôi nhà mày !”
Chờ chạy được một quãng xa, áng chừng hán tử tạm thời không tóm được mình Nhĩ Sanh mới hướng hắn vừa vỗ vỗ mông vừa làm mặt quỷ đáp lễ, nói: “Quan nhĩ điểu sự[2] ! Tiểu vương bát đản cao tử ta đây đánh bại đại vương bát đản cao tử nhà ngươi !”
“Mẹ nó chứ !”
“Ngươi đi a ! Cả nhà bà cô đây đều ở trong đất ấy, giỏi xuống đó mà tìm !”
Hán tử hoàn toàn nổi giận, buông nông cụ xuống lập tức đuổi theo. “Hôm nay lão tử thay trời thu thập ngươi !”
Nhĩ Sanh hướng hán tử khí phách hào hùng kia nhổ một bãi nước bọt sau đó xoay người chạy thẳng vào rừng cây phía sau thôn. Mọi người trong thôn đều mê tín nói trong rừng cây có yêu quái, không ai dám bước vào truy xét xem có đúng hay không.
Hán tử đứng ngoài rừng cây chửi ầm lên. Có một thôn dân đi qua nghe vậy, tới gần khuyên nhủ: “Ngươi cùng một đứa bé gái mồ côi tính toán làm gì. Con bé đó mang trên mình vận hạn xui xẻo, người nhà nó đều từng người, từng người bị nó khắc chết sạch. Ngươi tốt nhất đừng có tiếp xúc gì với nó.”
Hán tử nhổ một bãi nước bọt, nói: “Thực ghê tởm.” Sau đó phẩy tay rời đi.
Nhĩ Sanh dựng thẳng ngón giữa hướng bóng lưng hán tử đang rời đi hừ một tiếng xoay người đi sâu vào trong rừng.
Càng vào sâu trong rừng tầm nhìn càng rộng rãi. Nơi sâu nhất trong rừng cây có một hồ nước sâu thăm thẳm, mùa nào cũng vậy, nước trong hồ vẫn luôn trong vắt, khi không có gió, mặt hồ yên ả không chút gợn sóng, cúi đầu nhìn xuống có thể trông thấy những khối gỗ, nhánh cây đứt gãy dưới đáy. Bên bờ, bốn mùa đều nở ra một loài hoa nhỏ màu trắng không rõ tên, cánh mềm như nhung, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.
Nhĩ Sanh đối với những thôn dân nhát gan trong thôn rất khinh thường. Tốt nhất là họ cứ đi mà tin vào mấy cái truyền thuyết thượng cổ mê tín, tin vào những yêu ma quỷ quái mà vĩnh viễn không đặt chân vào cánh rừng này cũng vĩnh viễn không biết được ở trong này đẹp như thế nào.
Nhĩ Sanh ngồi trên một tảng đá ven hồ, cởi hài, đem đôi tất bẩn tùy tay vứt sang một bên, vạch lên xem xét cái chân. Móng ở ngón chân cái do lúc mới rồi đá vào hòn đá cộng thêm lúc chạy vội nên bị bong ra giờ chảy ra không ít máu. Nàng cắn răng, chịu đựng cơn đau đang ngày một sinh sôi, giật miếng móng chân bị tróc ra, vứt đi. Máu tươi xối xả tuôn ra, Nhĩ Sanh lập tức đem chân ngâm vào trong dòng nước hồ lạnh lẽo, lẩm bẩm trong miệng: “Lại dám ghê tởm bà cô đây ! Đêm nay phải đem mấy tải phân đổ xuống hậu viện nhà ngươi, dán trước cửa vườn rau nhà ngươi mấy chữ, bà cô bất tử mà ngươi ghê tởm.”
Thấy máu ở ngón chân dần tản ra trong nước, Nhĩ Sanh chậm rãi ngẩng đầu nằm xuống bên trên tảng đá, mở to mắt nhìn bầu trời xanh trong thi thoảng có vài đám mây lờ lững bay qua.
Rồng – Thần vật thượng cổ duy nhất trong trời đất bị giam giữ…
Đầu thôn, dưới cây cổ thụ trăm năm, một lão phu tử[1] đang thuật lại cho đám học trò nghe về những truyền thuyết xa xưa. Trời xanh mây trắng, gió nhè nhẹ thổi, đám học trò đều chuyên chú lắng nghe câu chuyện xưa, hết thảy đều bình thản mà tốt đẹp.
Phu tử rất hài lòng.
Đột nhiên, có một thứ chất lỏng gì đó dinh dính nhỏ xuống trên mặt phu tử. Cũng không để ý đến chuyện lau nó đi, phu tử lơ đãng nhìn về chân trời xa xa, vẫn không thấy có nửa điểm dấu hiệu báo trời mưa.
“A !” Cậu trò nhỏ béo múp ngồi bàn thứ ba ngơ ngác nhìn về phía trạc cây thô to trên đầu phu tử, nói: “Phu tử, Nhĩ Sanh.”
Ngẩng đầu lên nhìn, một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi giống như mèo bám chặt lấy nhánh cây, tứ chi vô lực buông xuống, mặt dán vào thân cây, say sưa ngủ. Từ đôi môi nhỏ bé đang hé mở chảy ra một dòng chất lỏng trong suốt, khẽ ánh lên dưới ánh nắng mặt trời, lướt qua nhánh cây, nhỏ xuống.
“Ai nha!”
Trúng giữa tròng mắt phu tử.
Đám học trò bên dưới nhốn nháo cười to. Phu tử lau khô mắt, tức đến nhảy dựng lên, muốn bắt Nhĩ Sanh ở trên cây xuống, đánh cho một trận.
Bị tiếng cười ồn ã đánh thức, cô bé thấy tình thế không ổn, lưu loát xoay người nhảy xuống khỏi trạc cây, thân hình linh hoạt phóng đến hai gò đất nhỏ, không quên quay đầu lại hướng phu tử nhổ một bãi nước bọt sau đó vội vàng chạy đi.
Phu tử tức đến giơ chân. Chòm râu dài đều vì giận dữ mà dựng ngược cả lên, đám học trò bên dưới càng cười đến vui vẻ.
Bầu trời quang đãng không gợn chút mây, ánh nắng vàng rải nhẹ trên con đường nhỏ…
“Lão già thối.” Nhĩ Sanh đá văng cục đá dưới chân, vừa đi vừa than thở. “Lão cổ hủ, giận dữ như vậy liền giỏi lắm chắc ! Kể được chuyện xưa thì giỏi lắm ha ! Ta còn lạ gì mấy cái chuyện xưa của ông.” Nhĩ sanh hung hăng đá văng một cục đá dưới chân cho bõ tức. Đầu ngón chân truyền đến một tia đau đớn bén nhọn, Nhĩ Sanh còn chưa kịp kêu đau, liền nghe thấy dưới ruộng truyền đến một tiếng chửi lớn.
“Mụ nội nó ! Đứa nào ném cục đá vào ông mày đấy !”
Nhĩ Sanh thầm nghĩ không ổn, bất chấp đau đớn dưới chân nhanh nhẹn chạy đi. Hán tử đang làm việc dưới ruộng nhìn thấy Nhĩ Sanh chạy đi thì lớn tiếng quát mắng: “Lại là mày, cái tiểu vương bát đản cao tử ! Chó chết, cái con có mẹ sinh không có người nuôi nhà mày !”
Chờ chạy được một quãng xa, áng chừng hán tử tạm thời không tóm được mình Nhĩ Sanh mới hướng hắn vừa vỗ vỗ mông vừa làm mặt quỷ đáp lễ, nói: “Quan nhĩ điểu sự[2] ! Tiểu vương bát đản cao tử ta đây đánh bại đại vương bát đản cao tử nhà ngươi !”
“Mẹ nó chứ !”
“Ngươi đi a ! Cả nhà bà cô đây đều ở trong đất ấy, giỏi xuống đó mà tìm !”
Hán tử hoàn toàn nổi giận, buông nông cụ xuống lập tức đuổi theo. “Hôm nay lão tử thay trời thu thập ngươi !”
Nhĩ Sanh hướng hán tử khí phách hào hùng kia nhổ một bãi nước bọt sau đó xoay người chạy thẳng vào rừng cây phía sau thôn. Mọi người trong thôn đều mê tín nói trong rừng cây có yêu quái, không ai dám bước vào truy xét xem có đúng hay không.
Hán tử đứng ngoài rừng cây chửi ầm lên. Có một thôn dân đi qua nghe vậy, tới gần khuyên nhủ: “Ngươi cùng một đứa bé gái mồ côi tính toán làm gì. Con bé đó mang trên mình vận hạn xui xẻo, người nhà nó đều từng người, từng người bị nó khắc chết sạch. Ngươi tốt nhất đừng có tiếp xúc gì với nó.”
Hán tử nhổ một bãi nước bọt, nói: “Thực ghê tởm.” Sau đó phẩy tay rời đi.
Nhĩ Sanh dựng thẳng ngón giữa hướng bóng lưng hán tử đang rời đi hừ một tiếng xoay người đi sâu vào trong rừng.
Càng vào sâu trong rừng tầm nhìn càng rộng rãi. Nơi sâu nhất trong rừng cây có một hồ nước sâu thăm thẳm, mùa nào cũng vậy, nước trong hồ vẫn luôn trong vắt, khi không có gió, mặt hồ yên ả không chút gợn sóng, cúi đầu nhìn xuống có thể trông thấy những khối gỗ, nhánh cây đứt gãy dưới đáy. Bên bờ, bốn mùa đều nở ra một loài hoa nhỏ màu trắng không rõ tên, cánh mềm như nhung, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.
Nhĩ Sanh đối với những thôn dân nhát gan trong thôn rất khinh thường. Tốt nhất là họ cứ đi mà tin vào mấy cái truyền thuyết thượng cổ mê tín, tin vào những yêu ma quỷ quái mà vĩnh viễn không đặt chân vào cánh rừng này cũng vĩnh viễn không biết được ở trong này đẹp như thế nào.
Nhĩ Sanh ngồi trên một tảng đá ven hồ, cởi hài, đem đôi tất bẩn tùy tay vứt sang một bên, vạch lên xem xét cái chân. Móng ở ngón chân cái do lúc mới rồi đá vào hòn đá cộng thêm lúc chạy vội nên bị bong ra giờ chảy ra không ít máu. Nàng cắn răng, chịu đựng cơn đau đang ngày một sinh sôi, giật miếng móng chân bị tróc ra, vứt đi. Máu tươi xối xả tuôn ra, Nhĩ Sanh lập tức đem chân ngâm vào trong dòng nước hồ lạnh lẽo, lẩm bẩm trong miệng: “Lại dám ghê tởm bà cô đây ! Đêm nay phải đem mấy tải phân đổ xuống hậu viện nhà ngươi, dán trước cửa vườn rau nhà ngươi mấy chữ, bà cô bất tử mà ngươi ghê tởm.”
Thấy máu ở ngón chân dần tản ra trong nước, Nhĩ Sanh chậm rãi ngẩng đầu nằm xuống bên trên tảng đá, mở to mắt nhìn bầu trời xanh trong thi thoảng có vài đám mây lờ lững bay qua.
(责任编辑:Thời sự)
最新内容
- ·Nhận định, soi kèo Hoffenheim vs Stuttgart, 1h30 ngày 24/2: Thiên nga vỗ cánh
- ·Nhận định, soi kèo Monza vs Hellas Verona, 21h00 ngày 1/2: Thất vọng cửa trên
- ·Soi kèo phạt góc Wolves vs Aston Villa, 0h30 ngày 2/2
- ·Soi kèo góc Juventus vs Benfica, 3h00 ngày 30/1
- ·Nhận định, soi kèo Ayeyawady United vs Rakhine United, 16h30 ngày 24/2: Tiếp tục chìm sâu
- ·Nhận định, soi kèo Ajman Club vs Al Wahda, 20h15 ngày 31/1: Nhảy vọt trên BXH
- ·Nhận định, soi kèo El Gouna vs Haras El Hodood, 21h00 ngày 31/1: Áp đảo chủ nhà
- ·Nhận định, soi kèo Al Khor vs Al Ahli, 22h45 ngày 29/1: Khó cho cửa dưới
- ·Nhận định, soi kèo Las Palmas vs Barca, 03h00 ngày 23/2: Khó thắng cách biệt
- ·Nhận định, soi kèo Ajax vs Galatasaray, 3h00 ngày 31/1: San bằng khoảng cách
热点内容
- ·Nhận định, soi kèo Valencia vs Atletico Madrid, 0h30 ngày 23/2: Bám đuổi
- ·Nhận định, soi kèo Sharjah vs Dibba Al
- ·Nhận định, soi kèo Nottingham vs Brighton, 19h30 ngày 1/2: Mòng biển gãy cánh
- ·Siêu máy tính dự đoán FCSB vs MU, 03h00 ngày 31/1
- ·Nhận định, soi kèo Hoffenheim vs Stuttgart, 1h30 ngày 24/2: Thiên nga vỗ cánh
- ·Nhận định, soi kèo Dempo SC vs Delhi, 17h00 ngày 29/1: Khách ‘tạch’
- ·Nhận định, soi kèo Istanbul BB vs Samsunspor, 23h00 ngày 1/2: Bệ phóng sân nhà
- ·Nhận định, soi kèo NorthEast United vs Hyderabad, 21h00 ngày 29/1: Cửa trên ‘tạch’
- ·Nhận định, soi kèo AJ Auxerre vs Marseille, 03h05 ngày 23/2: Marseille đến đòi nợ
- ·Nhận định, soi kèo Brisbane Roar vs Western Sydney, 15h35 ngày 31/1: Khó cho chiếu trên