Gia đình GS, TS, NGND Nguyễn Tài Cẩn cảm ơn

Công nghệ 2025-02-06 23:18:55 3
Gia đình chúng tôi xin trân trọng cảm ơn ông Nguyễn Phú Trọng ,đìnhGSTSNGNDNguyễnTàiCẩncảmơwest ham – arsenalTổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam , Chủ tịch Quốc hội nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, đã gửi vòng hoa đến viếng  cha chúng tôi.
本文地址:http://game.tour-time.com/html/921b398201.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Reims vs Nantes, 23h15 ngày 2/2: Gặp khó trước vua hòa

Clip tài xế ô tô ngăn phụ nữ nhặt ve chai đi ngược chiều gây tranh cãi


"Ừ."

Bạc Quan Thành cầm lấy chiếc đồng hồ trị giá trăm vạn lên, chậm rãi đeo vào cổ tay, không vội đi xuống lầu.

Nhân vật chính của bữa tiệc tối nay là người khác, gã ta không cần phải có mặt đúng giờ để trình diện sự hiện diện của mình.

Gã ta quay người lại nhìn trợ lý đã theo mình gần năm sáu năm, trong đôi mắt hẹp dài lại hiện lên một tia sáng nhạt: " Cậu đi xuống để mắt tới nó trước, nhớ kỹ, sắp xếp theo đúng kế hoạch."

Trợ lý biết kế hoạch tối nay của gã, yết hầu hơi lăn: " Vâng."

Nói xong anh ta nhanh chóng rời khỏi phòng, còn không quên đóng chặt cửa lại.

—— lạch cạch.

Người phụ nữ còn đứng trong phòng khách chỉnh lại đồng phục nhân viên, cẩn thận nhìn Bạc Quan Thành từ phòng ngủ chính đi ra.

Ả bị trợ lý của đối phương tìm được rồi gọi tới, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ và tình huống không rõ, trong lòng ả không khỏi có chút bất an: "...Thành...Thành tổng."

Bạc Quan Thành lại gần, liếc nhìn phù hiệu của ả trên ngực: "Lâm Na?"

Lâm Na hít sâu một hơi: " Đúng vậy."

Bạc Quan Thành thuận miệng hỏi: " Cô có biết họ của tôi là gì không?"

Lâm Na gật đầu, sau đó không chắc chắn thay đổi lời nói: " Bạc tổng?"

Khóe miệng Bạc Quan Thành xụ xuống, tựa hồ rất chán ghét cái xưng hô này.

Đã bắt đầu từ khi nào, khi nhắc đến từ " Bạc tổng" ở bên ngoài, người khác sẽ luôn nghĩ đến Bạc Việt Minh đầu tiên chứ không phải Bạc Quan Thành!

Họ Bạc Phái Chi là Thành Ngưỡng Sơn danh, gã rõ ràng là trưởng tôn nhà họ Bạc——

Nhưng từ khi Bạc Việt Minh tới ngôi nhà này, gã gần như đã trở thành người làm nền cho hắn!

Sau khi Bạc Việt Minh tốt nghiệp tiến vào tập đoàn Bạc thị, với sự ưu ái và giúp đỡ của Bạc lão phu nhân, hắn dần trở thành "Tổng giám đốc Bạc " trong miệng người ngoài, nhưng Bạc Quan Thành đã gia nhập tập đoàn trước đó, chẳng thu được gì!

Để phân biệt hai anh em bọn họ, Bạc Quan Thành đã trở thành " Thành tổng" trong miệng người khác.

Theo quan điểm của Bạc Quan Thành, đây là một thất bại cực kì xấu hổ, ngoài mặt gã vẫn giữ vẻ rộng lượng nhưng bên trong lại bí mật nghĩ mọi cách để đuổi Bạc Việt Minh ra khỏi tập đoàn Bạc thị——

Chưa đầy nửa năm, đối phương cư nhiên lại quay trở về!

Lâm Na cảm nhận được sự căm ghét tỏa ra từ người Bạc Quan Thành, ả luôn cảm thấy "công việc " này không tốt chút nào.

Bạc Quan Thành thoát khỏi ký ức ngắn ngủi và hận thù, tìm một tấm ảnh chụp trong máy đưa qua: "Nhớ kỹ người này, tối nay tôi sẽ sắp xếp cho cô vào phòng nó."

"......"

Lâm Na nhìn Bạc Nguyệt Minh trong ảnh, đột nhiên có cảm giác quen thuộc, một mảnh nhỏ bị xé ra từ ký ức hỗn loạn ngày hôm đó hiện lên trong đầu, ả kinh hãi đến đổi sắc ngay tại chỗ: "Cái này!"

"Sao? cô trước đó đã từng gặp qua nó rồi?"Bạc Quan Thành quan sát sự thay đổi trên nét mặt của ả.

"Chưa từng gặp." Lâm Na thề thốt phủ nhận, nói dối: "Tôi chỉ là, không ngờ người này lại trẻ như vậy."

Lúc đầu, ả tiêu tiền dựa vào các mối quan hệ để tiến vào làng nghỉ dưỡng, vốn chir là muốn lợi dụng người có tiền, kiếm chút tiền để tiêu, nhưng ả không biết, mình thậm chí còn chưa lấy được nửa xu. Thì đã phải chạy trốn, trước đêm đó ả còn gặp được Bạc Việt Minh không ham muốn nữ sắc.

Sau khi biết được đối phương đã gọi cảnh sát, Lâm Na đã chạy về quê lánh nạn một thời gian.

Một tháng trước, ả bất ngờ nhận được cuộc gọi từ "Chị Thu" từ Đế Kinh, đối phương là đại tỷ nổi tiếng trong hộp đêm ở Đế Kinh, người quanh năm dùng sắc tình để giao dịch.

Lâm Na đã ở với cô ta một thời gian, nhưng sau đó ả không thể chịu được những trò bỉ ổi của những tên giàu, nên đã lựa chọn rời đi tìm cách tự kiếm sống.

"Chị Thu", người mà ả đã lâu không gặp, nói qua điện thoại rằng có một kim chủ đã yêu cầu cô ta tìm một cô gái " hiểu chuyện và xinh đẹp", có một công việc quan trọng cần làm, sau khi hoàn thành cũng không thiếu chỗ tốt.

Lâm Na đang trốn ở quê nhà thực sự không có tiền để tiêu, sau khi suy nghĩ kỹ ả đã đồng ý.

Sau khi trở về Đế Kinh, Lâm Na chậm chạp chưa thấy được vị kim chủ trong truyền thuyết này, mà thay vào đó ả được bố trí làm nhân viên phục vụ phòng trong khách sạn này——

Công việc hàng ngày là giao hàng cho khách, việc này rất dễ dàng, một tháng có thể nhận được mức lương 8.000 tệ một tháng.

Nhoáng cái đã gần một tháng.

Ngay lúc Lâm Na đang bối rối, trợ lý của Bạc Quan Thành cuối cùng cũng đến trước cửa nhà ả nói cho ả biết cách "thực hiện" ——

Ả được sắp xếp để ngủ với "kẻ có tiền" rồi vu cáo hắn vì tội cưỡng gian.

"Bạc tổng, trước đây tôi không hề quen biết người này, biện pháp mà anh đề cập có lẽ tôi không làm được."  Lâm Na nghĩ đến người bên cạnh Bạc Việt Minh gọi hắn là "chồng", ngập ngừng mở đường chạy trốn:" Nếu anh ta không thích phụ nữ thì sao? Nếu anh ta vẫn duy trì tỉnh táo thì sao?

Bạc Quan Thành lấy lại điện thoại, nhanh chóng xóa ảnh, nhìn bộ mặt của Bạc Việt Minh gã liền cảm thấy chán ghét.

"Nó không thấy được, tôi sẽ nhờ người đưa nó đến phòng khách sạn được chỉ định, sau đó cô có thể dùng thân phận phục vụ của mình để đi vào."

Bạc Quan Thành lấy từ trong ngăn kéo ra một túi nhựa nhỏ hình vuông trong suốt, trong đó có hai viên thuốc nhỏ màu trắng: " Thuốc này cô tự tìm cách đưa cho nó uống đi, ngay cả cái này cũng không làm được thì cô xứng đáng không phải là phụ nữ."

"......"

Lâm Na nhận thuốc mà không nói một lời.

Khi làm việc bên cạnh chị Thu, ả đã biết tác dụng của viên thuốc này, nó tan ngay trong nước, không mùi lại vị, tác dụng mạnh lại nhanh, là một trong những loại thuốc tăng khoái cảm phổ biến nhất trong các hộp đêm.

Hơn nữa chỉ cần qua 24 giờ, muốn điều tra ra cũng rất khó khăn.

Lâm Na nghĩ tới kế hoạch tiếp theo, trong lòng căng thẳng: "Bạc tổng, chúng ta làm như vậy thật không có vấn đề gì sao?"

Có lẽ vì nhìn thấy sự phản kháng và lạnh lùng của Bạc Việt Minh đối với mình, nên ả cảm thấy ngay cả thuốc cũng không đáng tin cậy, hơn nữa xong việc còn muốn diễn kịch bôi nhọ đối phương.

Nếu không cẩn thận, ả cũng có thể phải trả giá!

Bạc Quan Thành nhìn thấy Lâm Na do dự, vừa mở miệng đã thêm lời ngon ngọt dụ dỗ: " 10 vạn tệ đã được thêm vào thẻ, cô chỉ cần làm theo ý tôi muốn, vậy 200 vạn kia chính là của cô ."

"......"

200 vạn?

Lâm Na vừa nghe thấy con số được nhân đôi, sự do dự của ả lập tức biến thành tro bụi.

"Cô yên tâm sau đêm nay tôi sẽ âm thầm khống chế dư luận, đem mọi mâu thuẫn dẫn về phía nó. Dù sao..." Bạc Quan Thành đẩy gọng kính lên, mỉm cười ôn hòa vô hại, " Người bị hại mới chính là cô, không phải sao?"

Lâm Na nhìn vào mắt gã, không tự chủ được nắm chặt viên thuốc trong tay: " Đã biết."

Đúng vậy.

Bạc Việt Minh bị mù, trong tay ả lại có thuốc,bất quá cũng chỉ là bán đứng chính mình mà thôi, cái gì mà xấu hổ, cái gì mà không có đạo đức, không có gì so được với vàng thật bạc trắng cả!

Bạc Quan Thành rất hài lòng với thái độ của Lâm Na: "Được rồi, cô ra ngoài chuẩn bị đi, đến lúc đó sẽ có người thông báo cho cô."

Lâm Na không hề nói nhiều, mang theo thần sắc kiên định rời đi.

Cửa phòng một lần nữa lại đóng lại.

Bạc Quan Thành rót cho mình một ly champange, nhàn nhã nếm thử, tối nay gã định tạo cho Bạc Việt Minh một bất ngờ lớn.

Ngoài kế hoạch một để Lâm Na tố giác Bạc Việt Minh, kế hoạch thứ hai còn lắp đặt một camera ẩn trong phòng ngủ chính, vế trước là để có chứng cứ vì tội cưỡng gian vế sau là để có hình ảnh chụp cảnh sắc tình.

Bất kể khoản nào, gã cũng muốn gây xôn xao dư luận càng sớm càng tốt, thậm chí còn móc nối Bạc Việt Minh với Tập đoàn Bạc thị.

Dư luận ác liệt như vậy sẽ ảnh hưởng đến lợi ích ngắn hạn của Tập đoàn Bạc thị trong thời gian ngắn, nhưng vậy thì sao? gã muốn làm cho những cổ đông đó nhận ra——

Sự tồn tại của Bạc Việt Minh đã hoàn toàn xâm hại lợi ích của tập đoàn, vì vậy đối phương mới có thể hoàn toàn bị xóa tên khỏi tập đoàn Bạc thị!

Về phần danh tiếng và lợi ích tập đoàn tạm thời bị tổn hại, Bạc Quan Thành hoàn toàn không để bụng, điều gã quan tâm chính là tương lai, gã chỉ cần đại phòng nắm trong tay quyền kiểm soát Bạc thị là được!

Bạc Quan Thành uống một hơi cạn sạch champange, gạt đi ác ý trong mắt, giấu đi tính toán trong lòng, lại khoác lên vẻ dịu dàng giả tạo rồi bước ra khỏi phòng.

Hôm nay gã chỉ cần ngồi ở một góc xem kịch, đem hết phong cảnh giao cho Bạc Việt Minh.

Lưới đã giăng sẵn, chỉ chờ cá không mắt đớp mồi thôi!

...

Đại sảnh bữa tiệc, mọi người ăn uống linh đình.

Kể từ khi Bạc Việt Minh bị mất thị lực trong một vụ tai nạn và mất chức tổng giám đốc, hắn dần trở thành khách mời bị bỏ rơi trong các bữa tiệc khác nhau, nhưng giờ đây các cổ đông lớn và các giám đốc điều hành công ty đã quay trở lại bên cạnh hắn.

Hỏi han ân cần, cực lực khen ngợi.

Dù biết Bạc Việt Minh không nhìn thấy nhưng trên mặt mọi người vẫn tràn đầy tươi cười.

Lâm Chúng im lặng đi theo Bạc Việt minh không thể không cảm thán - tâng bốc cấp trên và trấn áp cấp dưới thực sự là một nguyên tắc lớn trong giới kinh doanh.

Bữa tiệc đã kéo dài gần một giờ, Ôn thành công giành được dự án Ôn Thành, vẫn là tâm điểm chú ý của người khác, dù chỉ là trợ lý nhưng anh cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

Trong lúc trò chuyện, Bạc Việt Minh đã uống hết một ly rượu nho.

Hắn vẫn giấu người ngoài sự thật về thị lực đã phục hồi: "Lâm Chúng, đổi một ly rượu khác đi."

Lâm Chúng phối hợp diễn xuất, cầm ly rượu rỗng rời đi: " Vâng."

Bạc Việt Minh luôn thận trọng với đồ uống đồ ăn ở bên ngoài, là trợ lý Lâm Chúng hiểu điều này, huống hồ ở chỗ này có nhiều loại người phức tạp.

Lâm Chúng đi đến khu vực nghỉ ngơi, chọn một bình rượu mới chưa bị mở ra, rót đầy ly rượu rồi quay trở lại khu vực giao lưu của phòng tiệc.

Trong vòng ba đến bốn phút, lại có thêm một vài người nữa đang nâng cốc trò chuyện xung quanh Bạc Việt Minh.

Lâm Chúng từ phía sau đến gần hàng ghế Bạc Việt Minh đang ngồi: " Bạc tổng, rượu..."

Anh vừa đưa ly rượu trong tay ra, lưng và bắp chân đột nhiên bị va chạm, ly rượu trong tay tràn ra, chất lỏng rượu vang đỏ đậm đà đổ lên trên bộ đồ của Bạc Việt Minh.

">

Truyện Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

Nhận định, soi kèo AS Roma vs Napoli, 2h45 ngày 3/2: Trở ngại lớn

Hồ sơ trên Linkedln của họ chỉ để một dòng miêu tả duy nhất: Công ty bơ sữa. Ngay cả người sáng lập kiêm CEO hiện tại cũng không biết định nghĩa công ty như thế nào.

"Chúng tôi đang cố gắng làm những thứ mà thế giới không thể định nghĩa được", CEO Gabriel Whaley cho biết.

Tau thuoc con ga den giay bom nuoc, nhung mon do ky di co gia dat do anh 1

CEO Gabriel Whaley của MSCHF. Ảnh: The Verge.

"Mọi thứ đều hài hước"

Whaley là người sáng lập và Giám đốc điều hành của MSCHF, công ty đứng đằng sau những sản phẩm tạo ra trào lưu trong cộng đồng mạng. "Những sản phẩm của chúng tôi ngộ nghĩnh, châm biếm và chúng tôi tự hào vì điều đó", Gabriel nói.

Không có chủ đề rõ ràng cho các dự án của MSCHF. Họ tạo ra một tiện ích ngụy trang Netflix trông như cuộc họp online nhằm giúp mọi người xem phim trong giờ làm việc, một con gà cao su hút thuốc và kênh YouTube về người đàn ông có thể ăn mọi thứ. Sự thiếu liên kết này lại là điểm mấu chốt trong mô hình kinh doanh của công ty.

“Quan điểm của chúng tôi là mọi thứ đều hài hước, theo cách nào đó”, Whaley nói.

Tau thuoc con ga den giay bom nuoc, nhung mon do ky di co gia dat do anh 2

Tẩu thuốc hình con gà của MSCHF. Ảnh: The Verge.

Trước khi thành lập MSCHF, Whaley bỏ học trường quân đội West Point và từng có nhiều dự án ngớ ngẩn nhưng nổi tiếng, như ứng dụng hẹn hò tương tự Tinder cho những người đi máy bay.

Anh từng làm việc tại BuzzFeed khoảng thời gian ngắn vào năm 2013 và rời đi khi bộ phận đang hoạt động bị giải thể. Đến năm 2016, Whaley thành lập MSCHF.

Hiện tại, MSCHF có 13 nhân viên, chủ yếu trong độ tuổi 20. Whaley tìm thấy nhân viên của mình theo nhiều cách khác nhau: một người được tìm thấy khi đang chơi bóng, người khác được thuê qua nhắn tin trên mạng xã hội.

Trụ sở của MSCHF đặt tại địa chỉ không có gì đặc biệt, chìm nghỉm trong khu phố Williamsburg, Brooklyn, New York, Mỹ. Không gian tồi tàn, tường dán đầy poster phim, trên bàn làm việc là vài tờ giấy rời rạc và các sản phẩm đóng gói giữa chừng.

Tau thuoc con ga den giay bom nuoc, nhung mon do ky di co gia dat do anh 3

Trụ sở MSCHF nhìn từ bên ngoài. Ảnh: The Verge.

“Phòng hội thảo” nằm trên gác xép nhỏ và có một chiếc ghế nhựa duy nhất. Whaley còn cho biết thêm mái nhà ở đây thường dột khi trời mưa, hệ thống sưởi cũng không được tốt và phòng tắm chứa đầy hình graffiti.

Khi sản phẩm mới nhất của MSCHF được giao đến văn phòng - một quả bom tắm hình máy nướng bánh mì - tất cả nhân viên làm việc hôm đó sẽ tụ lại nhà kho để mở hàng, đóng gói rồi giao cho khách.

Cách làm việc và bố cục trụ sở chính phản ánh rõ ràng quan điểm của MSCHF: Hỗn loạn có tổ chức. Theo Daniel Greenberg, người đứng đầu bộ phận thương mại của MSCHF, công ty này không tuân theo mô hình kinh doanh truyền thống. Họ không chi tiền cho quảng cáo hay tiếp thị, cũng không thử nghiệm sản phẩm trước khi đưa đến người dùng.

Tau thuoc con ga den giay bom nuoc, nhung mon do ky di co gia dat do anh 4

Bên trong trụ sở của MSCHF. Ảnh: The Verge.

"Làm những thứ khùng điên để mọi người mua"

Công ty rất kín tiếng về các nguồn thu chi hoạt động. MSCHF từng thực hiện những quảng cáo độc đáo cho Casper và Target, tuy nhiên họ đã dừng làm những việc này từ tháng 9/2019 để tập trung vào sản phẩm của mình. Kể từ đó, công ty kêu gọi đầu tư hai lần, thu được 11,5 triệu USD, theo PitchBook.

Tuy nhiên, Whaley không lo cách kinh doanh hiện tại của MSCHF có bền vững hay không cũng như làm thế nào mở rộng công ty. Điều duy nhất MSCHF quan tâm là có thu hút được sự chú ý của công chúng hay không, kể cả cách tiêu cực hay tích cực.

"Nếu chúng tôi có thể khiến mọi người trở thành fan của thương hiệu thay vì sản phẩm, chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn”, Greenberg, người đứng đầu bộ phận thương mại cho biết. Đôi khi quan điểm khác biệt này cũng khiến MSCHF gặp rắc rối với các công ty khác.

Tau thuoc con ga den giay bom nuoc, nhung mon do ky di co gia dat do anh 5

Đôi giày Air Max 97 "Jesus" có phần đế được bơm nước từ sông Jordan. Ảnh: The Verge.

MSCHF cam kết cho ra sản phẩm mới cứ sau hai tuần. Họ còn kết hợp với Nike cho ra đời mẫu Air Max 97 được thêm 60 cc nước ở sông Jordan. Mẫu giày có giá 3.000 USD, thậm chí còn cao hơn trên các cộng đồng chơi giày.

MSCHF chỉ công bố sản phẩm qua tin nhắn. Sáng tạo gần đây của họ là Clickswipe, ứng dụng trên máy tính khiến tài khoản Tinder của người dùng tự động vuốt phải mỗi khi click chuột.

Mặc dù không bán công khai và chỉ cho ra 1.000 bản, sản phẩm của MSCHF vẫn cháy hàng thường xuyên chỉ trong vài phút.

“Chúng tôi không nghĩ đến bản thân như một doanh nghiệp. Chúng tôi chỉ làm ra những thứ khùng điên rồi mọi người mua lại”, Greenberg nói.

(Theo Zing)

Kỳ lạ quán net dành riêng cho người già ở Nhật Bản, "khi tuổi tác chỉ còn là những con số"

Kỳ lạ quán net dành riêng cho người già ở Nhật Bản, "khi tuổi tác chỉ còn là những con số"

Nhật Bản luôn nổi tiếng với những ý tưởng điên rồ nhưng cực kỳ hiệu quả, và giờ đây quán net dành cho người cao tuổi cũng có thể trở thành một trong những ý tưởng đó.

">

Công ty gọi vốn được 11 triệu USD nhờ bán những thứ 'khùng điên'


Chu Đông Mai là thật sự cảm thấy như thế có chút không dễ nghe thiệt đó, tướng ăn khó coi. Ở chỗ bọn họ, khi cưới lần hai, nếu mà nhà gái là con gái lớn chưa lập gia đình, vậy thì phối cho mấy người hoặc là lớn tuổi, hoặc là có vấn đề gì đó, còn không ấy nữa thì cưới lần hai xứng với cưới lần hai.

Cháu ngoại gái của bác ta mới có 18 tuổi, đang độ tuổi thanh xuân đây, hơn nữa dù cho thi đại học thất bại thì thế nào?

Thi rớt đại học, nhưng cái bằng cấp tốt nghiệp cao trung này cũng không thấp rồi, thành thật kiên định tìm việc làm thì một tháng cũng có mấy chục tệ.

Vì sao vậy chứ?

Ôi may mắn là bây giờ bác ta không có cháu gái tuổi đương thì, chứ không thì giá thị trường đều bị con nhỏ kia làm hỏng. Mà dù có là cháu trai, mấy hộ có con cái tốt đẹp cũng không nguyện ý gả đến nhà bọn họ.

"Ba ơi, việc này thiệt sự đều là cái thằng Vương Bằng Phi kia ra chủ ý, cũng là nó ra quyết định, nó mới là người làm cha, còn tụi con chỉ là ông bà ngoại, tụi con có thể làm gì đây? Bọn con không quen nhìn nên mắng cũng đã mắng, dẫn đường cũng dẫn đường rồi, nó chính là không nghe thì có thể làm cái gì đây?"

Chu Đông Mai cảm thấy không chừng trong vụ này còn có chuyện khác nữa đó, chứ không thì chỉ vì để con gái bác ta chuyển chính thức sao? Chuyển chính thức có thể được bao nhiêu tiền? Còn không bằng giữ cháu ngoại gái bác ta lại thêm hai năm rồi biểu nó đi làm nộp tiền lương lên đâu.

Chỉ với cái bằng cấp kia của cháu ngoại gái bác ta, về lại thôn mình kiếm việc làm, chẳng lẽ sẽ còn không thi đậu vào làm được à?

Không chừng còn có thể ngồi văn phòng đó.

Hiện tại để nó gả chồng rồi, thấy thế nào cũng cảm thấy không có lời.

Chẳng lẽ đối phương cho rất nhiều lễ hỏi?

Hay là đối phương đắn đo được nhược điểm gì rồi?

Giang Nguyên Đồng ha hả cười nhạt, ông cụ cũng nghĩ đến phương diện này, trầm giọng: "Thanh danh rất quan trọng, trong ngắn ngủi như thế nó có thể được đến cái gì, về sau sẽ phải trả giá càng nhiều, tụi bay nhìn mà làm đi."

Ông cụ khuyên chính mình nên buông, ông cụ cũng đã cái tuổi này, nếu mà không buông bỏ đi giải sầu, vậy sẽ rất dễ đoản thọ.

Cũng may ông cụ sớm đã thất vọng với đứa cháu gái kia rồi, giờ chỉ là càng thêm thất vọng mà thôi.

Giang Minh Bình, Chu Đông Mai: "......"

Bọn họ nhìn mà làm?

Bọn họ có thể làm cái gì đây?

Chu Đông Mai thở dài một hơi: "Sinh trai hay sinh gái cũng là nợ a, ba tụi nhỏ, ông nói coi vì sao vậy?"

Giang Minh Bình cũng không biết: "Tui mà biết thì hay rồi."

Hai vợ chồng song song lắc đầu.

..

Lúc này đoàn người Giang Nguyên Đồng trở về là ở lại nhà Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng, còn nhà cũ của bọn họ thì hồi tết đã san bằng trùng kiến, giờ tuy đã xây xong rồi, cũng đã trang hoàng xong xuôi, nhưng mà nhà mới xây mà, phải để trống một đoạn thời gian cho thông gió đã, nên mới không có vào ở.

Đây là một tòa nhà lầu 2 tầng, phòng lớn, số lượng phòng cũng nhiều, còn có sân vườn và tường vây vuông vắn.

Gia cụ bài trí trong nhà về cơ bản cũng đã chuẩn bị xong xuôi, mấy cái này là chuyên nhờ người chiếu theo mẫu mã gia cụ ở tỉnh thành làm ra, tự gia đình ra vật liệu gỗ.

Giang Nguyên Đồng nhìn thấy rất hợp tâm ý.

Về sau đám người già các cụ ở dưới lầu, còn người trẻ tuổi ở bên trên.

Phòng nhiều, không lo không đủ ở.

Diệp Hồng Tú cũng có đoạn thời gian chưa về quê, giờ về rồi liền muốn về lại thôn Tế Liễu thăm ba mẹ của bà. Giang Cảnh Du và cặp song sinh đều đi theo, xách theo lớn bao nhỏ đi thăm.

Người dân cả hai cái thôn thấy được đám bọn họ xách theo mấy món đồ kia, lại nhìn phương hướng họ đi là biết họ đi làm cái gì rồi, trên đường đi có rất nhiều người tới chào hỏi Giang Cảnh Du: "Xưởng trưởng khi nào trở về vậy ạ?"

"Lúc này xưởng trưởng ở nhà nhiều thêm mấy ngày nha."

"Xưởng trưởng, nhà tôi muốn tổ chức hỉ sự, xưởng trưởng chị nhất định phải tới uống ly rượu mừng đó."

"Xưởng trưởng, hai đứa nhỏ nhà chị lại cao nữa rồi, tuấn tú lịch sự nha, là đang chờ thư thông báo trúng tuyển đúng không?"

"Xưởng trưởng, con nhà tôi sang năm cũng muốn lên cao tam rồi, vở ghi chép của hai đứa nhỏ nhà chị có thể cho mấy đứa nhỏ nhà tôi mượn được không?"

Mỗi lần trở về quê đều không thể thiếu chuyện như này, nên cặp song sinh đã rất quen rồi, và nghe được có người muốn xin vở ghi chép của mình, cặp song sinh rất hào phóng mà đáp ứng: "Được ạ, chẳng qua vở ghi chép không ở chỗ này, để lần tới tụi con sửa sang lại rồi lại lấy về đây, nếu cần đều có thể mượn đi."

Khi đoàn người bọn họ tới được thôn Tế Liễu, bà ngoại đang ở trong nhà, đang vừa tán gẫu với một người khác trong sân, vừa sửa sang lại đám đậu đen phơi trên cái rá, lặt ra đậu ngon.

Hai cụ bà này giờ đây hơn 60 tuổi, sức khỏe còn rất tốt, trừ bỏ không làm việc nặng ra, mấy việc khác họ đều đang làm, không cho làm còn không vui nè.

Vườn rau trong nhà được chăm nom cực kỳ tốt, đưa mắt nhìn lại một cái là thấy rau dưa xanh um tươi tốt.

Nhìn thấy con cháu tới thăm, Hoàng Quế Hoa đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vui ra mặt: "Tú, mấy đứa đã về rồi!"

Trong sân vẫn còn những người khác nữa, Diệp Hồng Tú lên tiếng: "Mẹ, con đã về rồi." Sau đó chào hỏi một bà thím, vị này có quan hệ thân thích cách mấy thế hệ với bọn họ.

Diệp Hồng Tú vào phòng, đặt đồ đạc lên trên bàn, Hoàng Quế Hoa cũng tiến vào theo: "Về khi nào vậy con?"

Diệp Hồng Tú: "Mới về sáng nay, ba đi đâu rồi?"

Hoàng Quế Hoa: "Ba con đi hái mận rồi, năm nay mận sai quả lắm, đợi tí nữa về mấy đứa lấy về chút xíu luôn."

Bà cụ cười: "Không phải Hi Hi con thích ăn sao?"

Cố Hi cũng cười: "Dạ đúng rồi, con thích ăn, chua chua ngọt ngọt, rất là ngon."

Bà thím kia nhìn thấy bọn họ như thế thì đánh tiếng đi về trước, bảo là hôm nào đó lại qua tìm Hoàng Quế Hoa tán gẫu.

Thấy bà ấy phải đi, Diệp Hồng Tú cầm ra một túi kẹo cho bà ấy: "Thím mang về cho tụi nhỏ nếm thử đồ ăn mới, khẩu vị loại kẹo này khá ngon."

Bà thím kia có chút ngượng ngùng: "Kẹo này chắc mắc lắm, thím không nhận được."

Diệp Hồng Tú: "Không có đâu, thím cứ lấy về cho mấy đứa nhỏ nếm cái mới mẻ đi, nhiều hơn cũng không có."

Bà thím: "Nếu vậy thì mấy đứa nhỏ kia lại được chỗ tốt từ con rồi, để quay đầu lại thím biểu tụi nó qua đây nói cảm ơn con." Bà cụ ấy nhìn sơ sơ đống bao lớn bao nhỏ mà bọn họ mang tới khi qua đây, cũng không biết bên trong còn có thứ tốt gì nữa.

Bà ấy hâm mộ mà nhìn thoáng qua Hoàng Quế Hoa, cái bà này nuôi được đứa con gái ngoan hiếu thảo nha, mà đứa con gái này lại sinh được một đứa con gái tốt nữa, không chỉ hiếu thảo, còn là cô gái có năng lực tìm hết làng trên xóm dưới cũng không thấy nữa, để con gái Hoàng Quế Hoa được hưởng phúc, rồi ngay cả Hoàng Quế Hoa cũng được hưởng phúc theo.

Ngẫm lại coi gia đình này hồi trước không tốt đẹp được đến đâu đúng chứ? Mà giờ thì sao?

Thằng con trai út của Hoàng Quế Hoa giờ là đại đội trưởng của thôn bọn họ, cuộc sống nhà đó khỏi nói rồi, chính là ngay cả thằng cả thành thật của nhà bả cũng cải tạo một chút ruộng đồng nhà mình thành ao cá, bắt đầu nuôi cá, rồi lại bắt đầu xây chuồng heo kế bên để nuôi heo nữa. Này đây nuôi heo gần ao cá, lấy phân heo nuôi cá, rồi ruộng có phân với nước bùn gì đó, nuôi heo với nuôi cá đều không tồi, cuộc sống nhà thằng cả cũng rực rỡ lên.

Mỗi người mỗi mệnh nha, thiệt sự không giống nhau.

Bà thím cảm khái.

Bà thím này cũng sinh con gái, còn không chỉ là một đứa, nhưng mà không có đứa nào có tiền đồ như thế, cũng không có tri kỷ đến vậy, không có thường xuyên đưa đồ ăn, đồ mặc tới trợ cấp, mà Hoàng Quế Hoa có, lại thêm bên người còn có con trai cả với dâu cả thành thật chăm sóc, đấy là cuộc sống thần tiên.

Chẳng qua tuy nhà bà không có hưởng phúc được như thế, nhưng mà thôn của bọn họ được cháu ngoại của Hoàng Quế Hoa dẫn dắt, cuộc sống cũng không kém.

Nhà bà cụ cũng đã xây được nhà lầu nhỏ rồi.

Lúc này Hoàng Quế Hoa đã không dư thừa tâm lực đi chú ý tình hình của tiểu tỷ muội, bà cụ đang rất vui vẻ đây, nhưng mà nhìn thấy có không ít chữ vuông mà bà không nhận được, cũng biết là con gái quá tiêu pha: "Con mua cái này là cái gì vậy? Mấy cái này chắc chắn rất mắc đúng chứ? Con đừng có mua nhiều đồ đắt đỏ như vầy cho mẹ, mấy cái thứ kẹo này chỗ chúng ta cũng có bán loại không khác mấy, còn lợi ích thực tế hơn."

Diệp Hồng Tú: "Khác chứ mẹ, cái này ngon hơn, con cũng mua không nhiều lắm, không phải là mua cho ba mẹ nếm thử món mới sao? Cái này ngon lắm, thiệt đó, mẹ, mẹ nếm thử đi."

Diệp Hồng Tú không nghe mẹ mình lải nhải, đây là tiền mà bà tự kiếm được, mua đắt một chút bà cũng mua nổi.

Nói đến cái này, Diệp Hồng Tú vẻ mặt tươi cười. Bà đi hỗ trợ bên chỗ con gái, mỗi tháng con gái trả lương cho vợ chồng bà nữa.

">

Truyện Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

友情链接