Lúc từ phiên toà đi ra,ệnChoTôiMộtBátChálịch thi đấu đức đã là buổi chiều rồi, mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu tản ra hơi nóng bức bối, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Chu Châu đè huyệt thái dương, mặt đất như chao đảo, cảm giác có chút choáng váng.
Phiên toà thảm bại, nghĩa là nửa tháng chuẩn bị mất ăn mất ngủ của anh đã biến thành bọt nước, đã không thu được khoảng thu nhập kếch xù như dự tính, còn phải nhận lại sự xem thường hung tợn của đương sự, ngoài ra một đám đồng nghiệp cũng đang chờ trông thấy anh mà chê cười, châm chọc.
Được rồi, thua chính là thua
Nếu tên khốn đó không phải bằng hữu chủ nhiệm.
Anh cũng từng nghĩ tới chuyện đổi nơi công tác sang Thời Đại, nhưng luật sư bên đó đều danh tiếng nức trời, trong giới có tiếng ở sống không dễ, đặc biệt là Tiêu Phàm, Kì Quyên trong giới luật sư nổi tiếng bá vương và bà hoàng, ngẫm lại mỗi ngày phải theo chân bọn họ làm việc đã cảm thấy da đầu run lên.
Chỉ là ở sở sự vụ luật sư Duy Hoà mấy năm nay, cuộc sống cũng chẳng mấy dễ chịu, đồng sự ở mặt ngoài thì chung sống hòa bình, ngầm đấu đá nhau, đặc biệt chẳng hạn như trường hợp Chu Châu dẫn đầu chiến thắng phiên toà liên tục, lại thành đối tượng bị mọi người xa lánh. Bình thường là vẻ mặt tươi cười, “Chu luật sư anh thật lợi hại”, “quả nhiên là Chu luật sư mạnh mẽ của chúng ta” ba nịnh hót linh tinh, mà trong lòng lại thầm bảo “Thằng đó là tiểu nhân đắc chí”, “Nhìn thằng kia đắc ý tao thấy mắc ói” đủ loại chửi rủa.
Lần này cùng lắm cũng chỉ là thua một vụ kiện, mấy người đó cứ như núi lửa chết vỡ miệng, bùng nổ mãnh liệt
Thật sự không muốn ở lại cái nơi ngu ngốc này.
Sau khi kết thúc vụ án, Chu Châu một bên thu thập hành lý, một bên thuận tiện quăng đơn từ chức lên bàn chủ nhiệm văn phòng.
Sau khi tốt nghiệp lăn lộn ba năm ở đây, xử lý vô số vụ kiện, mỗi ngày mệt mỏi như trâu già cày ruộng, cuối cùng rơi vào kết cục thế này.
Cũng là vấn đề của chính anh, không nịnh hót vỗ mông ngựa, lại không làm trò giả dối, còn không thèm trưng khuôn mặt tươi cười, cũng có chút cậy tài khinh người, cho nên mới làm người khác có cảm giác ngạo mạn.
Ảo tượng tốt đẹp thời đại học, trong hiện thực lần lượt lần lượt tan biến.
Có tài thì sao? Thạc sĩ luật thì sao? Miệng lưỡi sắc bén có tài hùng biện thì sao? Vẫn phải dính chặt với tiền mặt thôi.
Chu Châu dùng thùng giấy thu nhập một số sách, văn kiện quan trọng của mình, còn có cây bút máy làm bạn nhiều năm, quay đầu nhìn văn phòng trống trơn, lúc này mới xoay người ra cửa.
“Tạm biệt, ác mộng của tôi.”
Rời đi thật dứt khoát, phía sau bảng hiệu “ sở sự vụ luật sư Duy Hoà”, dưới ánh mặt trời toả ánh vàng lấp lánh, tựa như đang châm chọc anh ngu xuẩn.
Sau khi về nhà liền vọt đi tắm rửa, ở trong nhà tắm, anh nghe được anh bạn cùng nhà – Văn Bân đang ê a chửi bậy.
“Tao đệt, thằng này lì! Dám đánh chết tao, mẹ nó, chờ tao bảo Đại ca bọn tao tới chém mầy trăm mảnh!”
“A a a boss, nơi này sao lại có boss!”
“Văn Bân, cậu im lặng một lát được không!” Chu Châu hướng ra ngoài cửa kêu một tiếng, tâm tình buồn bực, tiện thể tung một cước vào cửa nhà tắm.
“Tao đệt! Hồi sinh á hồi sinh á, thằng ngu!” Văn Bân như không nghe thấy, như trước không ngừng kêu to, “ Đánh cái thằng chết tiệt gì mà Long Hành Thiên Hạ cho ông”, đánh nó đánh nó, nó là Đại ca, nhanh lên anh em đồng bào, trước trước trước! Cắn chết nó!”
Một lát sau, Chu Châu tắm rửa xong đi ra, dựa vào cạnh cửa nhìn Văn Bân ngồi trước máy tính gào thét.
“Tôi nói cậu câm miệng, có nghe thấy không?”
Bởi vì âm lượng tai nghe quá lớn nên Văn Bân không nhìn đến sắc mặt âm trầm của Chu Châu, vẫn như trước say sưa trong thế giới game online.
“A a a, chị Bỉnh nhanh qua thêm huyết cho em! Nhanh lên đi!”
Đột nhiên đỉnh đầu cảm giác thấy man mát, trong màn hình phản chiếu hình ảnh Chu Châu cầm một ly nước ô mai, động tác dịu dàng rót xuống đầu Văn Bân.
Ánh mắt ôn nhu, dáng vẻ cẩn thận đó, phảng phất như đang tưới đóa hoa đẹp nhất trần đời.
Văn Bân đột nhiên im lặng.
Chờ sau khi Chu Châu rưới xong, Văn Bân lúc này mới bỏ tai nghe ra, đứng lên nghiêm túc vỗ vỗ bả vai Chu Châu.
“Anh em, gì mà nóng thế?”
“Thêm huyết cho cậu đó.” Chu Châu cười cười vứt qua một câu, sau đó nhàn nhã ngồi lên ghế sopha bên cạnh, “Đủ chưa? Chưa đủ còn có nước dưa hấu.”
Vân Bân cũng biết chính mình không đúng, nói quàng quạc làm ồn đến anh ấy , cười cười có chút xấu hổ, lúc nói chuyện liền thay bộ mặt lấy lòng.
“Vừa rồi đang đấu bang chiến, ha ha, làm phiền anh hở?” Nhân tiện đem móng vuốt khoác lên bả vai của đối phương, thể hiện người bạn tốt.
“Không ầm ĩ, lỗ tai tôi điếc rồi.”
“Eh…Tui từ sau không nói nữa, đánh chữ thôi được chứ?”
“Được, cậu đừng nói là đánh chữ, cậu đánh tôi đều được.”
“A…” Văn Bân ngượng ngùng sờ sờ gáy, ngồi bên cạnh anh cười có chút vô tội: “Anh đừng như vậy, tui cùng thuê nhà này, dù thế nào cũng coi như là quan hệ nửa chung sống mà, không phải nói hàng xóm nên chung sống hoà thuận sao, mà đôi ta đừng nói hàng xóm, còn là ở chung, nếu chỉ vì việc nhỏ nhoi ấy mà ầm ĩ không thoải mái, ảnh hưởng mối quan hệ hòa thuận của chúng ta, thì rất là lợi bất cập hại nha.”
Nghĩ nghĩ, lại nhét thêm một câu: “Đúng rồi, phí điện nước tháng này anh giúp tui ứng trước? Tui buôn bán lời thì trả lại anh, được chứ?”
Chu Châu ngó trần nhà trở mình xem thường, “Quên đi, mặc dù tôi vẫn còn thất nghiệp nhưng mà chút tiền đó vẫn chi trả được.”
Văn Bân đặt trọng điểm ra vế “Ảnh phải bỏ tiền”, nên xem nhẹ điểm mấu chốt “Ảnh thất nghiệp” phía trước, cũng không ngó thấy bộ dạng Chu Châu cau mày phiền não, tiếp tục lầm bầm lầm bầu: “Thiệt là bực bội, tui nếu bán món vũ khí đó, có thể kiếm một ngàn tám trăm, thằng cà lơ phất phơ chết toi nào đấy tự nhiên đem vũ khí gia công bạo, mẹ kiếp, toàn bộ một lũ ngốc X.” (bạo: nổ)
“Văn Bân, cậu không tính tìm việc làm sao?” Chu Châu nghiêm túc nhìn về phía Văn Bân.
“Tui đây còn chưa có tốt nghiệp mà…”
“Cậu là loại người đến lúc nghẹn nước tiểu sắp ra mới đi tìm WC sao?”
Lời này có phần nghe không xuôi tai, nhất là từ miệng Chu Châu thoạt nhìn là phần tử trí thức nhã nhặn như vậy.
Văn Bân định bụng phản bác, lại không tìm thấy từ thích hợp, vì thế cúi đầu bộ dáng thụ giáo, ngoan ngoãn chỉ nghe mà không nói.
Truyện Cho Tôi Một Bát Cháo
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo U20 Australia vs U20 Nhật Bản, 18h30 ngày 26/2: Dắt nhau vào hiệp phụ -
Ký ức vui vẻ tập 9: Nữ diễn viên tật nguyền trong Đời cát bật khóc khi gặp lại Hồng Ánh sau 20 nămKý ức vui vẻ luôn là nơi gợi lại những kỷ niệm vàng son trong ký ức của mỗi người. Tập 9 tuần này chào đón sự xuất hiện của các nghệ sĩ khách mời Kim Phương, NSƯT Đức Hải, nghệ sĩ Anh Vũ, Á hậu Thùy Dung và chuyên gia trang điểm Nam Trung. Đến với thập niên 90, chương trình mang lại cho khán giả những ký ức về bộ phim điện ảnh Đời cát, một bộ phim đã đạt rất nhiều giải thưởng điện ảnh quốc tế và cũng là một trong những bộ phim gây dựng nên tên tuổi của nữ diễn viên Hồng Ánh. Nữ diễn viên Hồng Ánh, NSƯT Công Ninh, chị Trần Thị Bé (thủ vai người phụ nữ tật nguyền trong phim) và đạo diễn - NSND Thanh Vân của bộ phim Đời cát bất ngờ xuất hiện tại trường quay. Chia sẻ về bộ phim, đạo diễn Thanh Vân cho biết lúc đầu công chiếu bộ phim chỉ có vài người xem, nhưng may mắn sau đó một hai tháng khi phim đạt giải Phim hay nhất tại Liên hoan phim Châu Á Thái Bình Dương. Và sau đó bộ phim được chiếu liên tục vài tháng trời và trở thành bộ phim ăn khách nhất bấy giờ. Diễn viên Hồng Ánh chia sẻ đã 20 năm mới được gặp lại chị Trần Thị Bé. Những lời của Hồng Ánh đã khiến người phụ nữ này không cầm được nước mắt. Chị chia sẻ hiện tại con chị đã học lớp 12 và ước mơ của bé là trở thành sinh viên Đại học Y khoa Huế. Chị cũng cảm ơn ''Đời cát'' vì đã trao cho chị cơ hội để đứng lên thực hiện từng mơ ước. Đến với phần thử thách của Nam Trung, câu hỏi được đưa ra là nữ ca sĩ nổi tiếng với các ca khúc trữ tình Bolero, khiến Nam Trung hơi bối rối nhưng anh không khó để đoán ra đó chính là Lệ Quyên. Lệ Quyên bất ngờ xuất hiện tại sân khấu của Ký ức vui vẻ. Cô cho biết bản thân rất ấn tượng với Thanh Duy vì từng giả giọng của mình. Thanh Duy cũng nhanh chóng xin phép được song ca cùng Lệ Quyên, màn kết hợp một cách hoàn hảo ca khúc Tình lỡ của Lệ Quyên và Thanh Duy khiến khán giả rất thỏa mãn khi được thưởng thức một ca khúc ngọt ngào. Sau màn trình diễn của Lệ Quyên, Tự Long nhanh chóng lên sâu khấu và tiết lộ mình cũng từng hát chung với Lệ Quyên, nhưng không phải Bolero mà là chèo. "Lệ Quyên chuyển sang hát Bolero, làng chèo mất đi một giọng ca đáng nhớ", anh dí dỏm cho biết. Sau khi biết mẹ Lệ Quyên là một nghệ sĩ hát chèo, cô cũng nhanh chóng thể hiện một đoạn chèo và ca luôn một câu vọng cổ theo yêu cầu của các khách mời. Khi chương trình nói về những năm 2000 và giới thiệu trò chơi dân gian lô tô khiến MC Lại Văn Sâm rất bỡ ngỡ, ông cho biết vì miền Bắc không hề có. Sau khi được các khách mời giới thiệu kỹ hơn về lô tô MC Lại Văn Sâm mới thốt lên: "Một trò chơi dân gian đậm chất văn hóa và thú thật là tôi rất ngượng khi bây giờ mới biết được cái này". Ông còn ngỡ ngàng hơn khi chương trình giới thiệu xuất xứ của trò chơi dân gian lô tô từ trò Bingo ở Châu Âu. Đến với phần thử thách của đội Thanh Duy, Phương Mỹ Chi xuất hiện tại trường quay. Không còn là một ca sĩ nhí, Phương Mỹ Chi bây giờ đã mang dáng dấp thiếu nữ. Tuy nhiên giọng ca ngọt ngào biểu diễn ca khúc ''Áo mới Cà Mau'' vẫn ngọt ngào như ngày nào. Không chỉ ngược dòng ký ức tìm về những mảng màu kỷ niệm tưởng chừng đã quên, tuần này chương trình cũng dành một phần đặc biệt để tưởng nhớ đến diễn viên Lê Công Tuấn Anh, một nam diễn viên tài hoa nhưng bạc mệnh. NSND Hồng Vân cũng kể lại câu chuyện kỳ bí mà cô đã gặp anh trong mơ sau đám tang của nam nghệ sĩ. Câu chuyện kỳ bí của Hồng Vân và diễn viên Lê Công Tuấn Anh khiến mọi người cảm thấy "rùng rợn" nhưng vẫn hết sức xúc động vì tình bạn của cả hai người. Cũng trong chương trình, NSND Lan Hương xuất hiện tại chương trình Ký ức vui vẻ để chia sẻ về những ký ức đáng quý nhất vào khoảng thời gian cô tham gia đóng phim Em bé Hà Nội. Những chia sẻ của Lan Hương khiến Hồng Vân thú nhận nhờ bộ phim mà cô đã bước vào con đường nghệ thuật. Lê La
Mỹ Tâm 'đốn tim' fan với hình ảnh cắt móng chân cho mẹ ngày 8/3
Dẫu là ngôi sao hàng đầu showbiz, về nhà Mỹ Tâm vẫn là cô con gái ngồi cắt móng chân cho mẹ - hình ảnh khiến các fan hâm mộ tan chảy.
"> -
Kim Cương vuốt ve di ảnh, dàn nghệ sĩ U90 tiễn biệt nghệ sĩ Thiên KimNghệ sĩ Thiên Kim qua đời lúc 0h30' ngày 20/2 tại Khu dưỡng lão nghệ sĩ (quận 8, TP.HCM), hưởng thọ 90 tuổi. Bà ra đi nhẹ nhàng trong vòng tay gia đình, người thân. Tang lễ của nghệ sĩ Thiên Kim diễn ra từ 14h ngày 20/2 đến hết ngày 21/2. Buổi di quan diễn ra sáng nay có NSND Kim Cương, NSND Trần Ngọc Giàu, NSƯT Lê Thiện, NSƯT Trịnh Kim Chi... và các nghệ sĩ lão thành của Khu dưỡng lão. Nghệ sĩ Lê Thiện từng được nghệ sĩ Kim Hoa - chị ruột Thiên Kim chăm sóc, dạy nghề nên xem gia đình bà như ruột thịt. Bà chào đàn chị lần cuối. Dù sức khỏe không tốt, nghệ sĩ Kim Cương vẫn gắng đến viếng Thiên Kim hôm 21/2 và đưa tiễn bà hôm nay. NSND vuốt ve di ảnh đàn chị. Bà nói, Thiên Kim là cô đào đắt show nhất Khu dưỡng lão nghệ sĩ, luôn san sẻ niềm vui và tinh thần lạc quan cho mọi người. Soạn giả Đức Hiền - quản lý Khu dưỡng lão nghệ sĩ nói: "Nguyện cầu chị thanh thản, yên vui ở nơi xa xôi đó. Em và các thành viên Khu dưỡng lão nghệ sĩ sẽ luôn nhớ chị". Sau đó, gia đình làm lễ di quan, đưa nghệ sĩ Thiên Kim về nơi an nghỉ cuối cùng. Linh cữu của nghệ sĩ Thiên Kim được hỏa táng tại công viên nghĩa trang Đa Phước, huyện Bình Chánh, TP.HCM. Chiều nay, Hội Sân khấu TP.HCM sẽ đưa tro cốt của bà về Chùa Nghệ sĩ (Gò Vấp). Người dân, các nghệ sĩ U90 thẫn thờ nhìn theo áo quan được đưa đi xa dần. Ảnh: Thanh Hiệp
Lý do nghệ sĩ Thiên Kim có 5 người con nhưng ở Khu dưỡng lão 23 năm
Các con, các cháu tề tựu gần như đông đủ tiễn đưa nghệ sĩ Thiên Kim về nơi an nghỉ. Tang lễ diễn ra tại Khu dưỡng lão nghệ sĩ (quận 8, TP.HCM)."> -
- "Lúc tàu chạy qua nhà, tôi thấy vợ ôm con đứng ở bên đường. Nhìn con giơ bàn tay bé xíu vẫy bố, tôi xúc động vô cùng. Chỉ có thế thôi, tôi lại tiếp tục cùng đoàn tàu vào Nam khi đồng hồ đã điểm những giây phút đầu tiên của năm mới"...
Người đàn bà ôm con sáng mùng 2 Tết và ám ảnh khôn nguôi
Tôi không ngủ được liên tục trong nhiều đêm bởi mỗi lần nhắm mắt lại hình ảnh người phụ nữ bế con ngồi giữa đường ray chờ tàu lao đến trong ngày mùng 2 Tết cứ hiện lên rõ mồn một
"> 'Em bế con ra cửa cho anh nhìn mấy phút'