Nhận định, soi kèo Brentford vs Aston Villa, 0h30 ngày 9/3: Sân nhà không phải lợi thế
Chiểu Sương - 08/03/2025 03:01 Ngoại Hạng Anh tin tức về mason greenwoodtin tức về mason greenwood、、
1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

-
Nhận định, soi kèo Sumqayit FK vs Kapaz PFK, 20h00 ngày 10/3: Những người khốn khổ
2025-03-10 19:13
-
Tin chuyển nhượng 26/8: Phát sốt khi 'xem giò' tiền đạo 17 triệu bảng của Arsenal
2025-03-10 18:20
-
CyStack: Số website tại Việt Nam bị tấn công mạng giảm mạnh trong quý IV/2019
2025-03-10 17:40
-
'Tăng cân tốt nhất là tập thể dục và ăn uống hợp lý'
2025-03-10 16:56


Buồng lái xe là buồng con gái, một chút riêng ao ước, đơn sơ. Một chút riêng sâu thẳm. Khoảng trời hương bưởi hương nhu mềm đạn bom, mềm sắt thép. Là Nụ, là Hương, là Thanh, là Viên, là Quy, là Yến hay là sim mua, dã quỳ, lau lách ở bên mọi nẻo đường vạn dặm Trường Sơn. Cứ riêng ra, riêng ra mà tô thắm rồi kết đoàn trong vòng tay của rừng, của núi. “Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng - trổ hoa vàng dọc suối để ong bay” (Phạm Tiến Duật). Các chiến sĩ nữ lái xe tải Trường Sơn qua bao đạn bom, vạch ngang một nét son mềm mại, độc đáo và kỳ diệu vào chiến thắng. Xe thì lớn, người thì nhỏ chỉ thấp thoáng những đôi mắt to tròn con gái. Cái mềm mại thách thức sự hung tàn, cái nhỏ nhắn dường như vượt kích thước cuộc chiến tranh mà bay lên, ngân rung và đánh thức.
![]() |
Những chiến sĩ nữ lái xe tải quân sự Trường Sơn trong trùng trùng điệp điệp những sư đoàn xe Trường Sơn, của đội ngũ bộ đội Trường Sơn trong chiến tranh ba mươi năm về trước.
Bây giờ các chị ở đâu, làm gì? Ai còn sống và ai đã khuất? Những cô gái lái xe tải quân sự Trường Sơn năm ấy như sương khói lẫn vào nhân dân rồi ư? Đã hơn ba mươi năm, đã suýt soát bốn mươi năm các chị vào chiến trường còn gì. Đạn bom là thế, thân gái mười sáu mười tám còn vào được chiến trường đã khơi gợi và thách thức tôi làm cuộc tìm kiếm các chị, tìm kiếm những cô gái lái xe tải quân sự Trường Sơn ngày ấy. Bây giờ các chị sinh sống ở những đâu...
![]() |
Cảm ơn thời đại thông tin đã cho tôi mau chóng tìm ra những người con gái Trường Sơn năm xưa tưởng như đã hòa lẫn vào dòng đời sinh sôi, miên viễn. Nhà văn Chu Lai và vợ ông, nhà văn Vũ Thị Hồng cho tôi vài số điện thoại. Nhà văn chồng bảo: “Hay lắm Khai ạ. Thân phận lắm. Chúng ta phải làm cái gì chứ. Trên thế giới này có lẽ chỉ chiến tranh Việt Nam mới có. Thế mà bây giờ nhiều người sống khổ lắm. Lam lũ lắm!”. Nữ nhà văn Quân đội Vũ Thị Hồng hý hoáy tìm số điện thoại của Ban liên lạc Trung đội nữ lái xe tải quân sự Trường Sơn rồi bảo tôi: “Khai cứ đi tìm đi, rồi ta kết hợp tổ chức một chương trình giao lưu, mời các chị ấy về nhân dịp ba mươi năm giải phóng miền Nam, khó khăn gì, chị giúp”.
Tôi lên đường. Trời Hà Nội, Hưng Yên, Bắc Giang, Bắc Ninh, Hà Nam, Nam Định, Thái Bình… những ngày ấy mưa rét, ẩm mốc. Có một cái gì xôn xao, cụ cựa ở trong tôi. Cứ hiện lên những cô gái mảnh mai căng mắt, rướn người vần vô lăng những chiếc xe tải Jin ba cầu, Gát 59, 69 kềnh càng trong đạn bom, đèo dốc Đông - Tây mấy ngả Trường Sơn trong các thước phim tài liệu tôi như được tiếp thêm sức lực. Chiếc xe máy cà tàng cà rịch của tôi cứ thế lùi lũi bất chấp mưa rét, đường ổ trâu, ổ voi mà lăn bánh dọc ngang khắp các tỉnh thành...
Trong đội lái xe tải quân sự Trường Sơn ngày ấy (sau này tập hợp ra Sơn Tây phiên chế thành đại đội huấn luyện chiến sĩ lái xe nữ được hai khóa với hai trăm học viên để phục vụ các chiến trường trước năm 1975) hiện nay còn sống gần trọn vẹn ở các tỉnh phía Bắc. Họ gồm bốn mươi chị do chị Nguyễn Thị Hòa hiện nhà ở sát cổng Học viện Hậu Cần - Gia Lâm - Hà Nội làm trưởng ban. Chị Hòa có đời riêng khá đặc biệt. Là chính trị viên đại đội nữ lái xe (1971-1972) nghĩa là lo liệu phần hồn cho các “nữ xế” Trường Sơn vốn tinh quái, bướng bỉnh vào bậc nhất nhì lúc ấy. Chị Hòa tiếp tôi ân cần, cung cấp mọi thông tin.
![]() |
Nhắc đến chị em, chị khóc. Bản thân chị, người chính ủy, chỗ dựa của chị em, năm bốn mươi tuổi mới lập gia đình và diệu kỳ thay, (hay trời thương) đã cho chị một mụn con ở cái tuổi tưởng như rất khó ấy. Chị khóc khi nói về những Trinh điếc (lái xe bị bom đánh nhiều quá điếc), Phàn còi (nhỏ bé cân nặng chưa đầy bốn mươi ki lô gam), Vân hoa lá (buồng lái lúc nào cũng có hoa và lá), Thanh vại (chiến tranh ác liệt thế mà người cứ vại ra), Kim Quy nhè (xe chết ở ngầm là khóc nhè), Ánh người thứ 41 (to lớn như người Liên Xô) sau này chuyển ngành lái xe cho Bộ Tài chính... và giọng chị nhoè đi, đứt nối khi nói về chị Phùng Thị Viên, trung đội trưởng mới mất (năm 2000) vì ung thư và các chị, nghĩa là ba mươi chín chị đã cùng nhận cháu Đoàn Phương Nga, con gái chị Viên làm con nuôi. Hiện cháu đã vào đại học.
Theo chỉ dẫn của chị Hòa, tôi đến nhà nữ xế Thanh vại tại ngõ 95 Kim Mã. Đón tôi là đức ông chồng vâm váp nhưng hiền hậu vào đề ngay. Anh là Hiệp, cùng cánh xế Trường Sơn cả. Chà chà “xế gặp xế nên duyên ư?”. Thì thế. Đụng nhau ở Trường Sơn. Hôm ấy tắc đường, đang chả lùi chả tiến được thì một cái Jin ba cầu ở đâu sấn đến, một xế thò đầu ra quát: “Anh kia, mau lùi ra!”. Lại tiếng con gái cơ chứ. Điên tiết vặc lại: “Đường đâu mà lùi!”. Người kia đâu có vừa sấn sổ: “Lùi ngay không tôi bắn!”.
Thế đấy, anh Hiệp phá lên cười, nụ cười tài xế nổ giòn như ống khói ô tô. Chị Thanh vại người Hải Phòng, mười sáu tuổi bố ép lấy chồng không chịu. Rồi vào lính. Rồi vào Trường Sơn. Rồi thành tài xế. Nổi tiếng ngang tàng, ương ngạnh, nhưng lì lợm với đạn bom, thương yêu chị em, sống chan hòa và cũng chính chị cùng chị Hòa, chị Quy, chị Vân mấy năm liền mở một cuộc đi tìm lại đồng đội. Khó khăn, tốn kém và khóc nhiều trước những cảnh huống đứt gánh giữa đường. Chị bảo tôi: “Khai ạ, sống được như vậy là may rồi, nhiều đứa khổ lắm cơ, đến quần áo còn không có bộ nào để diện”. Thế đấy, người từng vung maniven trước cánh xế nam ngày ấy bây giờ trầm mặc, ưu tư.
Khó khăn nhất phải kể đến chị Nguyễn Thị Phàn ở Thái Bình. Số chị khổ từ trong bụng mẹ. Người loắt cha loắt choắt thế này ngày xưa chị lái xe tải quân sự thế nào nhỉ? Tôi cũng đã mười mấy năm lính, đã hai năm lái xe tải và tôi thấm lắm những khúc cua xóc nảy người, vành tay lái nặng như cùm trong cái nóng như rang của buồng ca bin cổ lỗ. Trò chuyện với tôi, chị nói nhanh, khó nghe và rất lạ là không bao giờ kêu ca mình khổ, cứ luôn miệng cảm ơn Đảng và đồng đội. Chị khoe vẫn còn giữ được chiếc đồng hồ Pôn Jốt của Bác Hồ gửi tặng. Tôi ngắm nghía chiếc đồng hồ, nâng nó lên mà lặng đi. Hóa ra niềm tin của con người mãnh liệt và bền lâu lắm, ăn sâu bám rễ để có cội có cành, có sông và biển, đất và trời từ những gì rất nhỏ và rất sâu...
Chị Kim Quy và chị Vân hoa lá ngồi hai bên tôi. Các chị còn phong độ lắm. Tôi trêu: “Chắc chưa hết khấu hao!”. Cả hai nữ xế phá lên cười sảng khoái phát tôi đau điếng. Chị Kim Quy quê Kim Động - Hưng Yên, nhập ngũ năm 1965 đến năm 1968 vào trung đội nữ lái xe tải sau khóa học có bốn mươi lăm ngày rồi trở thành tay lái “cứng cựa” nhất nhì trung đội. Chị Vân nhìn tôi nháy mắt: “Nghịch lắm đấy. Ngày xưa ghê gớm lắm!”. Kim Quy phản pháo ngay: “Còn mày đấy. Ghét của nào trời trao của ấy. Rốt cục lại vớ phải một ông xế Trường Sơn.”. Hai chị lại cười. Chuyện tình của Vân hoa lá rất thú vị. Chị chở thương binh ra Bắc. Anh tài xế bị thương vào chân còn cưa cẩm được cô nữ lái xe xinh đẹp. Hóa ra cánh xế nam Trường Sơn quả danh bất hư truyền, cũng chả chịu thua kém gì ai. Và ông xế này cứ như chuẩn bị lực lượng cho một cuộc chiến nữa hay sao mà bốn lần vinh dự làm cha của những năm chiến sĩ. Chị Vân cười cười: “Máy móc lái xe mà lị!” làm tôi không nhịn được thốt lên: “Lạy các mẹ. Đúng thật là...”.
Chuyện về chiến sĩ nữ lái xe tải Trường Sơn ngày ấy, bây giờ thật là lắm chuyện. Cũng có chuyện vui, có chuyện buồn và cả ước nguyện: Được gặp mặt nhau, được giao lưu. Tôi, người em út, người đồng đội nhỏ tuổi của các chị đã cùng các anh các chị thực hiện được điều mong ước ấy. Buổi giao lưu bao năm mơ ước đã diễn ra thân mật, xúc động tại Học viện Hậu Cần. Hôm ấy các chị vui lắm. Nụ cười và nước mắt, hoa và huân chương, tóc bạc và tóc xanh nhấp nhánh, rạng rỡ khuôn mặt ba mươi mấy con người trong tiếng nhạc khải hoàn chào mừng kỷ niệm ngày chiến thắng...
(Theo Vntinnhanh)
" alt="Nữ lái xe tải Trường Sơn: Huyền thoại và đời thường" width="90" height="59"/>Sáng 13/10, nhiều người dân di chuyển trên Quốc lộ số 18, đoạn qua khu vực xã Phù Lỗ (huyện Sóc Sơn, TP Hà Nội) vô cùng bức xúc do mặt đường bị phủ đầy dầu luyn đen và nước rác, nước mưa. Do mặt đường trơn trượt bởi dầu luyn, nước rác, nước mưa nên hàng chục xe máy di chuyển qua đoạn đường liên tục bị ngã. Nhiều xe máy mặc dù di chuyển rất chậm nhưng cũng bị mặt đường trơn làm cho ngã. Nhiều người tham gia giao thông qua đoạn đường này vào sáng 13/10 nói ví von đây giống như "con đường ma" giữa Hà Nội. Người dân dùng tay quệt xuống mặt đường vẫn còn in nguyên vết dầu luyn đen.
|
Liên quan đến sự việc, ngày 14/10, lãnh đạo Đội CSGT số 15, Công an TP Hà Nội, cho biết: "Sự việc xảy ra vào khoảng 6h sáng ngày 13/10, nhận được thông tin đội tuần tra CSGT số 15 đã phối hợp với công ty Công trình số 2, SGTVT Hà Nội hướng dẫn phân luồng giao thông và mang cát ra xử lý giúp người dân di chuyển an toàn hơn. Đồng thời nhanh chóng làm rõ nguyên nhân của sự việc và xử lý nghiêm". Ảnh cắt từ clip độc giả. |
(Theo Kiến thức)
" alt="Nhiều xe máy trượt ngã trên “con đường ma” ở Hà Nội" width="90" height="59"/>Đi bộ đội năm 1970, tới giữa năm 1973 bác Hùng bị thương phải điều trị 6 tháng và cũng bị mất ngủ từ đây. Cuối năm 1973 bác về quê hương vừa công tác xã vừa làm kinh tế, phải suy nghĩ và lo lắng rất nhiều cho đến năm 1974 bác Hùng mất ngủ trầm trọng, sáng dậy rất mệt mỏi.
“Tới năm 1975 có ai bảo làm gì, ăn uống gì mà giảm đau đầu, mất ngủ tôi đều thử: từ uống thuốc tây nhẹ tới nặng, từ vông nem, lá sen tới thuốc Bắc sắc uống tôi đều thử, nhưng kết quả vẫn là những đêm thức trắng với 1-2 tiếng lơ mơ”, bác Hùng cho hay.
Không chỉ có sức khỏe mà tinh thần của người mất ngủ cũng bị ảnh hưởng rất nặng nề:“Mất ngủ tới 40 năm khiến tôi mờ hết mắt, làm việc không được tập trung, có đợt uống nhiều thuốc ngủ, sáng dậy tôi như người trên không, nhìn lúc nào cũng như mất sổ gạo.
Bệnh này còn kéo theo bao nhiêu bệnh nữa, hiện tôi còn bị đau dạ dày, đại tràng, vôi hóa đốt sống,….tất cả chỉ vì không ngủ được nên không có sức khỏe mà ra. Có đợt tôi còn bi quan mà tự hỏi không biết mình sống được bao lâu?”.
![]() |
Bác Hùng người đã khắc phục được chứng mất ngủ sau 40 năm |
Tuy nhiên, bác Hùng tình cờ có biết về một sản phẩm chữa mất ngủ, có gọi tư vấn và được hướng dẫn ra nhà thuốc tây gần nhà để mua sản phẩm này
“Sản phẩm hơi khó đọc tên, ban đầu tôi cầm báo đi mua, mãi sau tôi mới nhớ tên là thực phẩm chức năng goldream. Tháng đầu tôi dùng 4 viên/ngày cũng chỉ thấy đỡ ít, nhưng sau 2-3 tháng thì thấy ngủ được nhiều hơn, dần dần tôi chỉ uống 2 viên/ngày mà vẫn ngủ ngon 4 tiếng”, bác Hùng kể lại.
Đặc biệt bác Hùng còn cho biết, “Từ khi ngủ lại được sáng dậy tôi không còn đau đầu, mệt mỏi, người thấy khoan khoái. Không những thế, ngày xưa tôi ăn được 1 bát cơm 1 bữa thì giờ tôi ăn được gấp đôi và thấy ngon miệng, tôi đã tăng từ 57 lên 61kg. Tôi cũng giới thiệu cho mấy người trong làng xã”.
Độc giả vui lòng ghé thăm website: www.chuamatngu.vn để có thêm những chia sẻ bổ ích từ các bệnh nhân mất ngủ đã tìm lại giấc ngủ tự nhiên và thông tin chi tiết về sản phẩm Goldream. Hoặc gọi trực tiếp về tổng đài 1800.1562/ 04.628.11.757 để được tư vấn miễn phí về bệnh mất ngủ. |
Vân Anh(ghi)
" alt="Mất ngủ 40 năm, vẫn có thể tìm lại giấc ngủ ngon" width="90" height="59"/>
- Nhận định, soi kèo Hoffenheim vs Heidenheim, 23h30 ngày 9/3: Nỗ lực trụ hạng
- Higuain cập bến Juventus, Arsenal méo mặt
- Đức sẽ cấm sản xuất xe hơi chạy động cơ đốt trong
- Tràn vào Việt Nam giá 154 triệu, ôtô Ấn Độ vẫn đắt hơn xe Nga
- Nhận định, soi kèo Hải Phòng vs SHB Đà Nẵng, 19h15 ngày 9/3: Tin vào chủ nhà
- 5 vấn đề tài xế nên chú ý khi được xe “nhắc nhở”
- Bốc thăm Champions League: Pep Guardiola gặp lại Barca, Ronaldo về mái nhà cũ
- Trung Quốc dùng drone phun thuốc khử trùng, chiếu sáng công trường bệnh viện dã chiến
- Nhận định, soi kèo Celta Vigo vs Leganes, 20h00 ngày 8/3: Bất ngờ sảy chân
