Truyện Đèn Trời Thả Giữa Đêm Hè
时间:2025-03-22 21:17:20 来源:NEWS
Mỗi lần nhìn thấy pháo hoa,ệnĐènTrờiThảGiữaĐêmHègirona đấu với real madrid tôi đều nghĩ tới đèn trời, nghĩ đến cảnh những chiếc đèn trời chầm chậm bay lên trên nền pháo hoa rực rỡ. Cảnh tượng đó thật mỹ lệ xiết bao, giống như giữa pháo hoa và đèn trời có một mối liên hệ rất sâu xa, khảm vào tận trong xương cốt vậy.
Nếu không bởi ngày hôm ấy, chắc tôi cũng chẳng giữ mãi cái ý niệm cố chấp với đèn trời như thế, cũng sẽ không có lý do thuyết phục chính mình đi tìm lại những người bạn thủa xưa, cũng sẽ chẳng có chúng tôi hiện giờ.
Đó là ngày kì thi đại học chính thức kết thúc.
Cởi bỏ được cái gánh nặng quấn chặt quanh mình suốt ngần ấy năm, đáng lẽ ra tôi cũng nên hoan hô nhảy múa ăn mừng như bao cậu học trò ra trường khác. Chỉ có điều, tôi không thể nào vui nổi. Nhiều chuyện phiền lòng trước kì thi và một chút thiếu sót trong thi cử khiến tôi cảm thấy bất an. Suốt một thời gian dài sau đó, tôi vẫn phải luôn cố gắng an ủi mình, bảo mình buông bớt âu lo cho lòng được nhẹ nhàng thanh thản.
Buổi tối hôm ấy, lớp chúng tôi đặt một khách sạn nhỏ để cùng nhau tổ chức lễ tốt nghiệp.
Khách sạn được chọn để liên hoan khá là xa xôi hẻo lánh. Tôi bắt một chiếc taxi. Khách sạn kia hẻo lánh tới mức ngay cả tài xế taxi cũng phải dò định vị liên tục mới tìm được địa chỉ đó. Nhưng mà vị trí địa lý vẫn chưa phải là vấn đề to tát nhất. Xe taxi đi trên những trục đường chính của thành phố, vào đúng giờ cao điểm. Đường xá tắc nghẽn, tôi bị mắc kẹt trên phố tới gần nửa tiếng đồng hồ.
Tới lúc tôi đến được khách sạn, các bạn học đã có vẻ vui say lắm rồi.
Lớp chúng tôi đặt riêng một căn phòng kín. Trong phòng, các bạn cùng lớp của tôi ngồi quây thành vòng tròn quanh những chiếc bàn lớn sang trọng. Sau kì thi đại học, không ít người bắt đầu thoải mái rượu bia. Ngay cả một số bạn học vốn khá khép kín hiện giờ cũng đang cao giọng hò hát trong men say. Bọn họ giống như những con thú dữ đã bị nhốt chặt trong chuồng nhiều năm, vừa mới thoát khỏi gông xiềng.
Rất nhiều người cũng giống như tôi, mãi tới sau khi thực sự rời đi mới nhận ra lễ tốt nghiệp cấp ba chính là một con dao sắc bén chặt đứt mọi ràng buộc vốn có, mà buổi liên hoan chia tay cũng chính là dịp cuối cùng chúng tôi có thể vô tư vui vẻ bên nhau như vậy. Lời hứa sẽ giữ liên lạc rồi cũng vô thức cuốn theo gió bay trong đêm hè đó. Sau này, tất cả rồi sẽ đường ai nấy đi, lý do cùng hứng thú gặp mặt bạn xưa sẽ càng ngày càng ít. Cuối cùng, tới cái lúc chúng tôi bắt đầu đến tuổi hoài niệm quá khứ, cũng sẽ nghĩ đến chuyện họp lớp hàn huyên. Chỉ có điều, khi ấy, tình nghĩa bạn bè và những xúc cảm sôi nổi sớm đã theo chuyện xưa mà trôi vào dĩ vãng từ lâu lắm rồi.
Tôi đi thẳng vào chiếc bàn cuối phòng, những người bạn thân thiết nhất thời cấp ba của tôi hầu như đều ngồi trên chiếc bàn này.
“Lăng Tử Dương, tới đây ngồi đi.” Bạch Hạo Vũ vẫy tay về phía tôi.
“Lương Thuần đâu? Không ngồi cùng cậu à?” Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, mỉm cười.
“Vừa sang bàn khác chơi với bạn rồi.”
“Ồ.”
Tôi gật đầu, hoàn toàn không có ý định tiếp tục đi sâu vào câu chuyện này, bởi tầm mắt của tôi đã bị đủ thứ thức ăn la liệt trên bàn câu đi mất rồi.
Sau khi kì thi kết thúc, tôi về phòng kí túc xá thu dọn đồ, sau đó lại lãng phí quá nhiều thời gian trên đường lớn, lúc này bụng đã sôi ùng ục. Hơn nữa, trải qua mấy tháng vất vả miệt mài, hiện giờ tôi lại muốn chiều chuộng bản thân hơn một chút. Tôi cầm đũa, nhanh chóng với đến đĩa thức ăn hấp dẫn nhất trên mặt bàn – tôm tẩm bột chiên.
Trong lúc tôi vội vã bỏ tôm vào miệng, Bạch Hạo Vũ lơ đãng nhìn tôi, rồi bật cười thành tiếng.
“Cậu cười cái gì vậy?”
“Người ta tốt nghiệp đều nhân dịp liên hoan chia tay mà đi lừa tình người khác, còn cậu thì chỉ biết ngồi đấy mà ăn thôi.”
“Sao? Không được à?” Tôi nuốt xuống miếng tôm trong miệng, nhìn quanh bốn phía. Đúng là ngoài tôi ra thì chẳng có ai đang chăm chăm ăn như thế cả.
“Ngày tốt nghiệp không phải lúc nên dành thời gian cảm thán một chút về thời cấp ba hay sao?” Bạch Hạo Vũ nhún vai.
Ngày cuối cùng của thời học sinh, có lẽ ai cũng nhiều tâm sự. Tỏ tình, cùng nhau uống chút rượu, rồi lại mượn rượu giả ngây. Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau một hồi suy ngẫm, cuối cùng cũng thực sự bắt đầu cảm nhận được sự hoảng hốt khi bước tới ngưỡng cửa chia ly.
Bạch Hạo Vũ đột nhiên vỗ vai tôi, liếc mắt về hướng hai giờ đồng hồ.
Tôi dõi theo ánh mắt của cậu ta, trông thấy một bóng hình mình luôn muốn tới gần, nhưng chưa từng đủ dũng cảm. Tôi biết Bạch Hạo Vũ có ý gì, nhưng vẫn vờ như không hiểu.
“Cái gì cơ?”
“Cậu ngốc thật hay giả vờ đó? Dương Tiểu Nghiêu ý!” Giọng Bạch Hạo Vũ có hơi kích động.
“Cậu nói nhỏ thôi.” Tôi nhíu mày.
“Hôm nay là ngày cuối rồi, cậu không định làm hòa với Dương Tiểu Nghiêu à? Tôi chỉ sợ sau này cậu sẽ hối hận thôi.”
“Việc này cậu lo làm gì hả? Đi lo chuyện của cậu và Lương Thuần đi.” Tôi có chút bực bội trong lòng.
Bạch Hạo Vũ lắc đầu, hơi nhấp môi. Có lẽ vẫn định mở miệng khuyên bảo gì đó, xong rồi lại thôi.
Thực ra tôi rất hiểu, cậu ấy nói đúng. Tôi và Dương Tiểu Nghiêu chỉ vì một chút khúc mắc nhỏ mà đã lơ nhau tròn hai tháng trời. Nếu hôm nay không thể giảng hòa, rất có khả năng tôi sẽ không còn cơ hội đối diện với người con gái mình thương mà nói ra hai chữ “xin lỗi” nữa. Chúng tôi sẽ cứ vậy mà chia xa không lời từ biệt. Đó không phải là điều tôi muốn, nhưng tôi cũng sẽ không bao giờ gom góp đủ can đảm để một lần nữa đứng trước mặt em.
“Bạch Hạo Vũ, uống không?” Tôi nhìn cậu ấy, hờ hững hỏi.
Bạch Hạo Vũ mở to hai mắt, nhìn tôi như thể đang nhìn một người ngoài hành tinh xa lạ: “Tôi có nghe nhầm không đó? Cậu bảo muốn uống á?”
Tôi bật cười: “Thường ngày lúc nào tôi cũng khiến cậu mất hứng. Hôm nay anh đây sẽ phá lệ, bồi cậu một ly.”
Bạch Hạo Vũ vội vàng đứng dậy, chỉ thẳng mặt tôi mà nói: “Cậu ngồi yên đấy, để tôi đi lấy hai chai bia tới đây.”
Nói xong lại cuống cuồng chạy đi, cứ như thể tôi sắp đổi ý tới nơi không bằng.
Thực ra tôi vốn không phải người hợp chuyện nhậu nhẹt, lúc nào cũng gục ngay từ chén đầu. Tôi vẫn nhớ lần trước ra ngoài ăn cơm cùng Bạch Hạo Vũ, các bạn cậu ta nài tôi uống một ly rượu vang. Tôi vừa mới nhấp môi một chút, mặt đã đỏ lựng như mông khỉ, Bạch Hạo Vũ phải đỡ hết cho tôi những ly sau đó. Tuy rằng không uống được, nhưng chẳng hiểu tại sao, hôm nay tôi lại thật lòng muốn buông thả một phen.
Trong lúc tôi đang chờ Bạch Hạo Vũ đi lấy bia, đột nhiên có người vỗ vỗ vai tôi. Tôi chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc:
“Boss, hôm nay sao tới muộn thế?”
Tôi quay đầu, nhìn Giang Vũ Đồng tung tăng đi tới. Thoáng thấy di động trên tay cô nàng vẫn đang bật camera, tôi lập tức hiểu ý ngay. Tối nay Giang Vũ Đồng diện một bộ quần áo mới tinh. Ngoài kiểu tóc mái quen thuộc và khí khái nữ hán tử không bao giờ thay đổi, quả thực hôm nay cậu ấy trông có phần mới lạ. Có lẽ là đã đặc biệt chuẩn bị cho ảnh chụp lớp tập thể sau bữa liên hoan.
“Vừa nãy bọn tôi còn đang hỏi sao cậu vẫn chưa tới đó.” Lam Thiên ngó ra từ sau lưng Giang Vũ Đồng, mỉm cười hòa nhã mà lịch sự.
Lam Thiên vẫn luôn có vẻ thẹn thùng như vậy.
À, tôi quên không nói, Lam Thiên là một cậu trai.
Lúc nào cậu ta đứng cạnh Giang Vũ Đồng, tôi cũng tự hỏi không biết có phải giới tính của hai người này đã bị tráo đổi rồi không. Nhưng mà, điều kỳ lạ nhất chính là hai con người tính cách khác lạ như vậy không ngờ lại cực kỳ hợp nhau. Tất nhiên là hợp theo kiểu bạn bè. Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ giữa họ sẽ có một loại cảm xúc như là tình yêu. Chuyện như vậy, đơn giản là không tưởng.
Tôi nghe Giang Vũ Đồng lải nhải rằng bọn họ đã đợi tôi thật lâu thế này thế kia, nở một nụ cười méo mó, phàn nàn chuyện khách sạn này xa quá, khó tìm quá. Tài xế đã dò định vị rất vất vả thế nào, tôi lại còn khổ sợ mắc kẹt trên đường thế nào.
Lam Thiên và Giang Vũ Đồng nghe tôi nói, đều cười phá lên.
“Thôi được rồi, Boss, chúng ta chụp chung một kiểu được không?” Giang Vũ Đồng hỏi.
“Được chứ.” Tôi nhướng mày.
“Lam Thiên, hộ bọn tớ cái đi.” Giang Vũ Đồng đưa điện thoại cho Lam Thiên, sau đó liền kéo tôi lại gần, vòng tay qua vai tôi.
Tư thế này làm tôi có chút xấu hổ. Trông tôi lúc này chắc hẳn giống hệt như một tay đàn em của Giang Vũ Đồng, gượng gạo cười với máy ảnh.
Lam Thiên giơ máy lên, hướng camera về phía chúng tôi. “Một, hai, ba… cheese.”
Cậu ta bấm nút chụp. Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại, đóng băng thành một tấm hình.
“Tư thế này không ổn rồi, trông Boss thì gầy, còn tôi lại béo chết đi được ấy.” Giang Vũ Đồng nhìn xuống màn hình di động, mặt đen xì lại.
“Không sao, về photoshop lại tí là được mà.” Tôi an ủi cô nàng.
“Tôi thấy loại ảnh dùng làm kỷ niệm thế này, chụp chân thực một chút sẽ tốt hơn.” Lam Thiên cười cười.
Giang Vũ Đồng đương nhiên không chịu: “Lam Thiên, đây là cách cậu dỗ dành người ta đó sao? Không được, tôi phải chụp lại kiểu khác.”
Mặc dù lúc đó tôi thực sự đã rất đói bụng, rất muốn ăn cơm, nhưng vẫn còn chút sức lực để chống chọi với sự bướng bỉnh của Giang Vũ Đồng. Chụp xong một kiểu ảnh nữa, Giang Vũ Đồng vui mừng phấn khởi chạy đi tìm những người khác, tôi mới được yên tĩnh trở lại.
Tôi chơi với Giang Vũ Đồng hai năm, đã quen nghe cậu ấy gọi tôi một Boss hai Boss rồi, nếu không suy nghĩ cẩn thận thì cũng chẳng thấy gì kỳ quái. Tôi vẫn nhớ rõ, đó là năm thứ hai của cấp ba, tôi, Giang Vũ Đồng và Lam Thiên ngẫu nhiên ngồi cùng một hàng ghế. Sau khi làm quen qua loa, chúng tôi thường trò chuyện về mơ ước tương lai trong những lúc nghỉ giữa giờ. Khi ấy, tôi vẫn chưa cảm nhận được sâu sắc sự gian khổ khó khăn của cái gọi là mơ ước, luôn luôn đĩnh đạc thẳng thắn trước mặt bọn họ. Tôi nói, ước mơ của tôi là trở thành một nhà văn, có thể thành lập văn phòng riêng, tìm một nhóm người chung chí hướng, cùng nhau viết lách. Lúc đó, bọn họ cũng có vẻ rất có hứng thú đối với công việc sáng tác trong tưởng tượng của tôi, vậy là tôi đã nửa đùa nửa thật mời hai người gia nhập văn phòng của mình. Không ngờ Giang Vũ Đồng lại gật đầu ngay, từ đó về sau còn luôn miệng gọi tôi làBoss.
Đương nhiên, Lam Thiên cũng là một thành viên trong cái văn phòng ảo tưởng đó. Chúng tôi luôn có rất nhiều đề tài để nói với nhau, về các loại sách và sự sáng tạo. Thế là ông trời đã gieo xuống trong tôi một loại xúc cảm mông lung mơ hồ, rằng tôi là một người bạn rất tốt của bọn họ. Nếu cẩn thận suy ngẫm lại, có thể tình bạn giữa chúng tôi cũng không thật sự sâu sắc tới mức đó. Mối quan hệ kiểu ấy, rất khó định nghĩa rõ ràng.
Sau này, chúng tôi đã lôi kéo được thêm Trình Tuyết, một cô bạn cũng thích viết lách gia nhập “phòng làm việc”. Bốn người chúng tôi hợp lại thành một văn phòng nhỏ, cùng sẻ chia mộng ước, cùng phấn đấu vì lý tưởng chung.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng tìm thấy Trình Tuyết đang chọn lựa đồ ăn ở một cái bàn cách đấy không xa. Cô nàng đang cầm đũa, tỉ mỉ quan sát mặt bàn, nghiền ngẫm xem đâu mới là món ăn mình thực sự muốn nếm. Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi cũng phải bật cười thành tiếng, không ngờ trong căn phòng này lại có người khác cũng giống hệt mình, tới đây chỉ để lấp đầy cái bụng.
Bầu không khí xung quanh vẫn sôi động vô cùng, tiếng cụng ly nhức nhối đâm vào tai tôi. Tửu lượng của tôi rất kém, bởi vậy nên cho dù có uống rượu, tôi cũng không thể tỏ ra kích động hay mượn rượu làm càn như người khác. Tuy vậy, khi thoát kiếp học sinh, sự hưng phấn trong lòng tôi chắc chắn không hề thua kém bọn họ. Lúc ấy tôi thậm chí còn thấp thoáng chút chờ mong với những ước nguyện của mình trong tương lai. Loại cảm giác này cứ vậy mà trào dâng khắp cơ thể tôi, khiến tôi ngỡ như mình đã thực sự chuếnh choáng men say mất rồi.
“Mấy két bia kia mọi người uống hết cả rồi, tôi đặc biệt ra ngoài mua thêm hai chai cho cậu đấy.”
Bạch Hạo Vũ quay lại, đặt hai chai bia trước mặt tôi.
“Được rồi được rồi, có cần phải cảm tạ Bạch đại thiếu gia không đây?” Tôi cười.
“Đương nhiên cần rồi.”
Bạch Hạo Vũ mở một chai bia, rót đầy hai chiếc cốc thủy tinh cao ngất trên mặt bàn.
“Muốn cụng ly cái không?”
“Sao phải trịnh trọng quá vậy?”
“Trịnh trọng tí thì có làm sao? Hôm nay tốt nghiệp rồi, sau này chúng ta cũng ai đi đường nấy cả thôi.” Bạch Hạo Vũ thở dài.
“Cậu không nỡ rời xa Lương Thuần chứ gì?” Tôi trêu cậu ta.
Hai chúng tôi bật cười ha hả.
“Keng” một tiếng, cả tôi và Bạch Hạo Vũ đều uống cạn cốc bia trên tay mình.
Đương nhiên, tôi vội vàng nốc hết cốc bia không phải vì tôi chơi đẹp, chẳng qua tôi chỉ muốn uống thật nhanh, trước khi men bia xộc lên trên não mà thôi. Nhưng mà uống xong, không ngờ tôi lại không hề cảm giác quay cuồng như tưởng tượng. Có lẽ nồng độ bia vẫn kém hơn so với rượu vang đỏ rất nhiều. Hoặc cũng có thể mười mấy năm không uống bia, tôi đã quên hẳn cảm giác khó chịu mà vị bia mang lại. Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu nếm thử bia là năm tôi sáu tuổi, có người họ hàng gạt tôi đó là nước ngọt. Tôi uống một ngụm, sau đó liền lăn ra đất khóc váng trời váng đất. Cuối cùng, bố tôi cho tôi ăn đòn vì đã bày trò trong nhà người ta.
“Từ từ đã, tôi đi vệ sinh một chút.” Bạch Hạo Vũ hấp tấp đứng dậy, nói.
Nếu không bởi ngày hôm ấy, chắc tôi cũng chẳng giữ mãi cái ý niệm cố chấp với đèn trời như thế, cũng sẽ không có lý do thuyết phục chính mình đi tìm lại những người bạn thủa xưa, cũng sẽ chẳng có chúng tôi hiện giờ.
Đó là ngày kì thi đại học chính thức kết thúc.
Cởi bỏ được cái gánh nặng quấn chặt quanh mình suốt ngần ấy năm, đáng lẽ ra tôi cũng nên hoan hô nhảy múa ăn mừng như bao cậu học trò ra trường khác. Chỉ có điều, tôi không thể nào vui nổi. Nhiều chuyện phiền lòng trước kì thi và một chút thiếu sót trong thi cử khiến tôi cảm thấy bất an. Suốt một thời gian dài sau đó, tôi vẫn phải luôn cố gắng an ủi mình, bảo mình buông bớt âu lo cho lòng được nhẹ nhàng thanh thản.
Buổi tối hôm ấy, lớp chúng tôi đặt một khách sạn nhỏ để cùng nhau tổ chức lễ tốt nghiệp.
Khách sạn được chọn để liên hoan khá là xa xôi hẻo lánh. Tôi bắt một chiếc taxi. Khách sạn kia hẻo lánh tới mức ngay cả tài xế taxi cũng phải dò định vị liên tục mới tìm được địa chỉ đó. Nhưng mà vị trí địa lý vẫn chưa phải là vấn đề to tát nhất. Xe taxi đi trên những trục đường chính của thành phố, vào đúng giờ cao điểm. Đường xá tắc nghẽn, tôi bị mắc kẹt trên phố tới gần nửa tiếng đồng hồ.
Tới lúc tôi đến được khách sạn, các bạn học đã có vẻ vui say lắm rồi.
Lớp chúng tôi đặt riêng một căn phòng kín. Trong phòng, các bạn cùng lớp của tôi ngồi quây thành vòng tròn quanh những chiếc bàn lớn sang trọng. Sau kì thi đại học, không ít người bắt đầu thoải mái rượu bia. Ngay cả một số bạn học vốn khá khép kín hiện giờ cũng đang cao giọng hò hát trong men say. Bọn họ giống như những con thú dữ đã bị nhốt chặt trong chuồng nhiều năm, vừa mới thoát khỏi gông xiềng.
Rất nhiều người cũng giống như tôi, mãi tới sau khi thực sự rời đi mới nhận ra lễ tốt nghiệp cấp ba chính là một con dao sắc bén chặt đứt mọi ràng buộc vốn có, mà buổi liên hoan chia tay cũng chính là dịp cuối cùng chúng tôi có thể vô tư vui vẻ bên nhau như vậy. Lời hứa sẽ giữ liên lạc rồi cũng vô thức cuốn theo gió bay trong đêm hè đó. Sau này, tất cả rồi sẽ đường ai nấy đi, lý do cùng hứng thú gặp mặt bạn xưa sẽ càng ngày càng ít. Cuối cùng, tới cái lúc chúng tôi bắt đầu đến tuổi hoài niệm quá khứ, cũng sẽ nghĩ đến chuyện họp lớp hàn huyên. Chỉ có điều, khi ấy, tình nghĩa bạn bè và những xúc cảm sôi nổi sớm đã theo chuyện xưa mà trôi vào dĩ vãng từ lâu lắm rồi.
Tôi đi thẳng vào chiếc bàn cuối phòng, những người bạn thân thiết nhất thời cấp ba của tôi hầu như đều ngồi trên chiếc bàn này.
“Lăng Tử Dương, tới đây ngồi đi.” Bạch Hạo Vũ vẫy tay về phía tôi.
“Lương Thuần đâu? Không ngồi cùng cậu à?” Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, mỉm cười.
“Vừa sang bàn khác chơi với bạn rồi.”
“Ồ.”
Tôi gật đầu, hoàn toàn không có ý định tiếp tục đi sâu vào câu chuyện này, bởi tầm mắt của tôi đã bị đủ thứ thức ăn la liệt trên bàn câu đi mất rồi.
Sau khi kì thi kết thúc, tôi về phòng kí túc xá thu dọn đồ, sau đó lại lãng phí quá nhiều thời gian trên đường lớn, lúc này bụng đã sôi ùng ục. Hơn nữa, trải qua mấy tháng vất vả miệt mài, hiện giờ tôi lại muốn chiều chuộng bản thân hơn một chút. Tôi cầm đũa, nhanh chóng với đến đĩa thức ăn hấp dẫn nhất trên mặt bàn – tôm tẩm bột chiên.
Trong lúc tôi vội vã bỏ tôm vào miệng, Bạch Hạo Vũ lơ đãng nhìn tôi, rồi bật cười thành tiếng.
“Cậu cười cái gì vậy?”
“Người ta tốt nghiệp đều nhân dịp liên hoan chia tay mà đi lừa tình người khác, còn cậu thì chỉ biết ngồi đấy mà ăn thôi.”
“Sao? Không được à?” Tôi nuốt xuống miếng tôm trong miệng, nhìn quanh bốn phía. Đúng là ngoài tôi ra thì chẳng có ai đang chăm chăm ăn như thế cả.
“Ngày tốt nghiệp không phải lúc nên dành thời gian cảm thán một chút về thời cấp ba hay sao?” Bạch Hạo Vũ nhún vai.
Ngày cuối cùng của thời học sinh, có lẽ ai cũng nhiều tâm sự. Tỏ tình, cùng nhau uống chút rượu, rồi lại mượn rượu giả ngây. Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau một hồi suy ngẫm, cuối cùng cũng thực sự bắt đầu cảm nhận được sự hoảng hốt khi bước tới ngưỡng cửa chia ly.
Bạch Hạo Vũ đột nhiên vỗ vai tôi, liếc mắt về hướng hai giờ đồng hồ.
Tôi dõi theo ánh mắt của cậu ta, trông thấy một bóng hình mình luôn muốn tới gần, nhưng chưa từng đủ dũng cảm. Tôi biết Bạch Hạo Vũ có ý gì, nhưng vẫn vờ như không hiểu.
“Cái gì cơ?”
“Cậu ngốc thật hay giả vờ đó? Dương Tiểu Nghiêu ý!” Giọng Bạch Hạo Vũ có hơi kích động.
“Cậu nói nhỏ thôi.” Tôi nhíu mày.
“Hôm nay là ngày cuối rồi, cậu không định làm hòa với Dương Tiểu Nghiêu à? Tôi chỉ sợ sau này cậu sẽ hối hận thôi.”
“Việc này cậu lo làm gì hả? Đi lo chuyện của cậu và Lương Thuần đi.” Tôi có chút bực bội trong lòng.
Bạch Hạo Vũ lắc đầu, hơi nhấp môi. Có lẽ vẫn định mở miệng khuyên bảo gì đó, xong rồi lại thôi.
Thực ra tôi rất hiểu, cậu ấy nói đúng. Tôi và Dương Tiểu Nghiêu chỉ vì một chút khúc mắc nhỏ mà đã lơ nhau tròn hai tháng trời. Nếu hôm nay không thể giảng hòa, rất có khả năng tôi sẽ không còn cơ hội đối diện với người con gái mình thương mà nói ra hai chữ “xin lỗi” nữa. Chúng tôi sẽ cứ vậy mà chia xa không lời từ biệt. Đó không phải là điều tôi muốn, nhưng tôi cũng sẽ không bao giờ gom góp đủ can đảm để một lần nữa đứng trước mặt em.
“Bạch Hạo Vũ, uống không?” Tôi nhìn cậu ấy, hờ hững hỏi.
Bạch Hạo Vũ mở to hai mắt, nhìn tôi như thể đang nhìn một người ngoài hành tinh xa lạ: “Tôi có nghe nhầm không đó? Cậu bảo muốn uống á?”
Tôi bật cười: “Thường ngày lúc nào tôi cũng khiến cậu mất hứng. Hôm nay anh đây sẽ phá lệ, bồi cậu một ly.”
Bạch Hạo Vũ vội vàng đứng dậy, chỉ thẳng mặt tôi mà nói: “Cậu ngồi yên đấy, để tôi đi lấy hai chai bia tới đây.”
Nói xong lại cuống cuồng chạy đi, cứ như thể tôi sắp đổi ý tới nơi không bằng.
Thực ra tôi vốn không phải người hợp chuyện nhậu nhẹt, lúc nào cũng gục ngay từ chén đầu. Tôi vẫn nhớ lần trước ra ngoài ăn cơm cùng Bạch Hạo Vũ, các bạn cậu ta nài tôi uống một ly rượu vang. Tôi vừa mới nhấp môi một chút, mặt đã đỏ lựng như mông khỉ, Bạch Hạo Vũ phải đỡ hết cho tôi những ly sau đó. Tuy rằng không uống được, nhưng chẳng hiểu tại sao, hôm nay tôi lại thật lòng muốn buông thả một phen.
Trong lúc tôi đang chờ Bạch Hạo Vũ đi lấy bia, đột nhiên có người vỗ vỗ vai tôi. Tôi chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc:
“Boss, hôm nay sao tới muộn thế?”
Tôi quay đầu, nhìn Giang Vũ Đồng tung tăng đi tới. Thoáng thấy di động trên tay cô nàng vẫn đang bật camera, tôi lập tức hiểu ý ngay. Tối nay Giang Vũ Đồng diện một bộ quần áo mới tinh. Ngoài kiểu tóc mái quen thuộc và khí khái nữ hán tử không bao giờ thay đổi, quả thực hôm nay cậu ấy trông có phần mới lạ. Có lẽ là đã đặc biệt chuẩn bị cho ảnh chụp lớp tập thể sau bữa liên hoan.
“Vừa nãy bọn tôi còn đang hỏi sao cậu vẫn chưa tới đó.” Lam Thiên ngó ra từ sau lưng Giang Vũ Đồng, mỉm cười hòa nhã mà lịch sự.
Lam Thiên vẫn luôn có vẻ thẹn thùng như vậy.
À, tôi quên không nói, Lam Thiên là một cậu trai.
Lúc nào cậu ta đứng cạnh Giang Vũ Đồng, tôi cũng tự hỏi không biết có phải giới tính của hai người này đã bị tráo đổi rồi không. Nhưng mà, điều kỳ lạ nhất chính là hai con người tính cách khác lạ như vậy không ngờ lại cực kỳ hợp nhau. Tất nhiên là hợp theo kiểu bạn bè. Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ giữa họ sẽ có một loại cảm xúc như là tình yêu. Chuyện như vậy, đơn giản là không tưởng.
Tôi nghe Giang Vũ Đồng lải nhải rằng bọn họ đã đợi tôi thật lâu thế này thế kia, nở một nụ cười méo mó, phàn nàn chuyện khách sạn này xa quá, khó tìm quá. Tài xế đã dò định vị rất vất vả thế nào, tôi lại còn khổ sợ mắc kẹt trên đường thế nào.
Lam Thiên và Giang Vũ Đồng nghe tôi nói, đều cười phá lên.
“Thôi được rồi, Boss, chúng ta chụp chung một kiểu được không?” Giang Vũ Đồng hỏi.
“Được chứ.” Tôi nhướng mày.
“Lam Thiên, hộ bọn tớ cái đi.” Giang Vũ Đồng đưa điện thoại cho Lam Thiên, sau đó liền kéo tôi lại gần, vòng tay qua vai tôi.
Tư thế này làm tôi có chút xấu hổ. Trông tôi lúc này chắc hẳn giống hệt như một tay đàn em của Giang Vũ Đồng, gượng gạo cười với máy ảnh.
Lam Thiên giơ máy lên, hướng camera về phía chúng tôi. “Một, hai, ba… cheese.”
Cậu ta bấm nút chụp. Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại, đóng băng thành một tấm hình.
“Tư thế này không ổn rồi, trông Boss thì gầy, còn tôi lại béo chết đi được ấy.” Giang Vũ Đồng nhìn xuống màn hình di động, mặt đen xì lại.
“Không sao, về photoshop lại tí là được mà.” Tôi an ủi cô nàng.
“Tôi thấy loại ảnh dùng làm kỷ niệm thế này, chụp chân thực một chút sẽ tốt hơn.” Lam Thiên cười cười.
Giang Vũ Đồng đương nhiên không chịu: “Lam Thiên, đây là cách cậu dỗ dành người ta đó sao? Không được, tôi phải chụp lại kiểu khác.”
Mặc dù lúc đó tôi thực sự đã rất đói bụng, rất muốn ăn cơm, nhưng vẫn còn chút sức lực để chống chọi với sự bướng bỉnh của Giang Vũ Đồng. Chụp xong một kiểu ảnh nữa, Giang Vũ Đồng vui mừng phấn khởi chạy đi tìm những người khác, tôi mới được yên tĩnh trở lại.
Tôi chơi với Giang Vũ Đồng hai năm, đã quen nghe cậu ấy gọi tôi một Boss hai Boss rồi, nếu không suy nghĩ cẩn thận thì cũng chẳng thấy gì kỳ quái. Tôi vẫn nhớ rõ, đó là năm thứ hai của cấp ba, tôi, Giang Vũ Đồng và Lam Thiên ngẫu nhiên ngồi cùng một hàng ghế. Sau khi làm quen qua loa, chúng tôi thường trò chuyện về mơ ước tương lai trong những lúc nghỉ giữa giờ. Khi ấy, tôi vẫn chưa cảm nhận được sâu sắc sự gian khổ khó khăn của cái gọi là mơ ước, luôn luôn đĩnh đạc thẳng thắn trước mặt bọn họ. Tôi nói, ước mơ của tôi là trở thành một nhà văn, có thể thành lập văn phòng riêng, tìm một nhóm người chung chí hướng, cùng nhau viết lách. Lúc đó, bọn họ cũng có vẻ rất có hứng thú đối với công việc sáng tác trong tưởng tượng của tôi, vậy là tôi đã nửa đùa nửa thật mời hai người gia nhập văn phòng của mình. Không ngờ Giang Vũ Đồng lại gật đầu ngay, từ đó về sau còn luôn miệng gọi tôi làBoss.
Đương nhiên, Lam Thiên cũng là một thành viên trong cái văn phòng ảo tưởng đó. Chúng tôi luôn có rất nhiều đề tài để nói với nhau, về các loại sách và sự sáng tạo. Thế là ông trời đã gieo xuống trong tôi một loại xúc cảm mông lung mơ hồ, rằng tôi là một người bạn rất tốt của bọn họ. Nếu cẩn thận suy ngẫm lại, có thể tình bạn giữa chúng tôi cũng không thật sự sâu sắc tới mức đó. Mối quan hệ kiểu ấy, rất khó định nghĩa rõ ràng.
Sau này, chúng tôi đã lôi kéo được thêm Trình Tuyết, một cô bạn cũng thích viết lách gia nhập “phòng làm việc”. Bốn người chúng tôi hợp lại thành một văn phòng nhỏ, cùng sẻ chia mộng ước, cùng phấn đấu vì lý tưởng chung.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng tìm thấy Trình Tuyết đang chọn lựa đồ ăn ở một cái bàn cách đấy không xa. Cô nàng đang cầm đũa, tỉ mỉ quan sát mặt bàn, nghiền ngẫm xem đâu mới là món ăn mình thực sự muốn nếm. Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi cũng phải bật cười thành tiếng, không ngờ trong căn phòng này lại có người khác cũng giống hệt mình, tới đây chỉ để lấp đầy cái bụng.
Bầu không khí xung quanh vẫn sôi động vô cùng, tiếng cụng ly nhức nhối đâm vào tai tôi. Tửu lượng của tôi rất kém, bởi vậy nên cho dù có uống rượu, tôi cũng không thể tỏ ra kích động hay mượn rượu làm càn như người khác. Tuy vậy, khi thoát kiếp học sinh, sự hưng phấn trong lòng tôi chắc chắn không hề thua kém bọn họ. Lúc ấy tôi thậm chí còn thấp thoáng chút chờ mong với những ước nguyện của mình trong tương lai. Loại cảm giác này cứ vậy mà trào dâng khắp cơ thể tôi, khiến tôi ngỡ như mình đã thực sự chuếnh choáng men say mất rồi.
“Mấy két bia kia mọi người uống hết cả rồi, tôi đặc biệt ra ngoài mua thêm hai chai cho cậu đấy.”
Bạch Hạo Vũ quay lại, đặt hai chai bia trước mặt tôi.
“Được rồi được rồi, có cần phải cảm tạ Bạch đại thiếu gia không đây?” Tôi cười.
“Đương nhiên cần rồi.”
Bạch Hạo Vũ mở một chai bia, rót đầy hai chiếc cốc thủy tinh cao ngất trên mặt bàn.
“Muốn cụng ly cái không?”
“Sao phải trịnh trọng quá vậy?”
“Trịnh trọng tí thì có làm sao? Hôm nay tốt nghiệp rồi, sau này chúng ta cũng ai đi đường nấy cả thôi.” Bạch Hạo Vũ thở dài.
“Cậu không nỡ rời xa Lương Thuần chứ gì?” Tôi trêu cậu ta.
Hai chúng tôi bật cười ha hả.
“Keng” một tiếng, cả tôi và Bạch Hạo Vũ đều uống cạn cốc bia trên tay mình.
Đương nhiên, tôi vội vàng nốc hết cốc bia không phải vì tôi chơi đẹp, chẳng qua tôi chỉ muốn uống thật nhanh, trước khi men bia xộc lên trên não mà thôi. Nhưng mà uống xong, không ngờ tôi lại không hề cảm giác quay cuồng như tưởng tượng. Có lẽ nồng độ bia vẫn kém hơn so với rượu vang đỏ rất nhiều. Hoặc cũng có thể mười mấy năm không uống bia, tôi đã quên hẳn cảm giác khó chịu mà vị bia mang lại. Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu nếm thử bia là năm tôi sáu tuổi, có người họ hàng gạt tôi đó là nước ngọt. Tôi uống một ngụm, sau đó liền lăn ra đất khóc váng trời váng đất. Cuối cùng, bố tôi cho tôi ăn đòn vì đã bày trò trong nhà người ta.
“Từ từ đã, tôi đi vệ sinh một chút.” Bạch Hạo Vũ hấp tấp đứng dậy, nói.
-
Soi kèo góc Hàn Quốc vs Oman, 18h00 ngày 20/3Vắt sữa non trước sinh, nguy hiểm thế nào?Cuộc giằng co giữa cơ hộiNhận định bóng đá Arsenal vs Chelsea, chung kết FA Cup 23h30 ngày 27Nhận định, soi kèo Texoma vs Foro SC, 07h00 ngày 19/3: Làm khó chủ nhà'Sốc' với kết quả xăng giả A92: Xăng nguyên chất chưa đến 50%!Bệnh viện Việt Đức mổ nhầm chân: Bác sĩ mổ nhầm chân bị tạm dừng mổ'Choáng' với 10 tòa nhà độc đáo đến 'khó hiểu' của Trung QuốcNhận định, soi kèo Paraguay vs Chile, 6h00 ngày 21/3: Tiếp tục thăng hoaThị trường ô tô Việt: Từ bình dân đến xe sang đều ồ ạt giảm giá
上一篇:Nhận định, soi kèo U19 Hungary vs U19 Áo, 2h00 ngày 20/3: Đầu xuôi đuôi lọt
下一篇:Nhận định, soi kèo Dempo vs Churchill Brothers, 18h00 ngày 19/3: Niềm vui ngắn ngủi
下一篇:Nhận định, soi kèo Dempo vs Churchill Brothers, 18h00 ngày 19/3: Niềm vui ngắn ngủi
相关内容
- ·Nhận định, soi kèo Ind Santa Fe vs Bucaramanga, 6h30 ngày 20/3: Không bất ngờ
- ·Pha sang đường chểnh mảng và cú đâm dữ dội giữa trời mưa
- ·5 món thực phẩm vỉa hè ở Việt Nam đừng bao giờ nên ăn
- ·Choáng với 10 tòa nhà độc đáo đến 'khó hiểu' của Trung Quốc
- ·Nhận định, soi kèo Tajikistan vs Belarus, 18h00 ngày 20/3: Đứt mạch toàn thắng
- ·Viettel mOffice đạt giải Sao Khuê 2020
- ·Tin thể thao 8
- ·Đề xuất nhập số CMND khi nạp thẻ: Chỉ áp dụng 1 lần với SIM sai thông tin thuê bao
- ·Nhận định, soi kèo U19 Serbia vs U19 Israel, 23h00 ngày 19/3: Kịch bản dễ đoán
- ·Linh Chi đỏ: ‘Thần dược’ cho giấc ngủ ngon
- ·Kinh doanh vỉa hè kiếm bạc triệu
- ·'Hố tử thần' mà biết nói năng ...
- ·Nhận định, soi kèo Tajikistan vs Belarus, 18h00 ngày 20/3: Đứt mạch toàn thắng
- ·Đất thổ cư Hà Nội: Nơi nào buôn 2 bán 1?
- ·3 đặc điểm khiến giới IT không thể bỏ qua 6U Wall Mount
- ·Kiểu giảm mỡ bụng thần thánh của chồng ca sĩ Thu Phương
最新内容
- ·Nhận định, soi kèo Hume City vs South Melbourne, 16h30 ngày 21/3: Lật ngược lịch sử
- ·Khách hàng nổi giận với dự án xây nhà giãn dân phố cổ
- ·VinSmart đã thay đổi thị trường smartphone Việt Nam thế nào?
- ·Ai 'bồi thường' phí bôi trơn dự án?
- ·Nhận định, soi kèo U19 Serbia vs U19 Israel, 23h00 ngày 19/3: Kịch bản dễ đoán
- ·ASUS công bố dòng bo mạch chủ AMD X570 Series
- ·Pha ‘lột xác’ khó tin của thầy giáo được cắt nối hàm
- ·Đây là chiếc laptop có giá lên tới 1 triệu USD vì bị nhiễm 6 virus nguy hiểm nhất thế giới cùng lúc
- ·Nhận định, soi kèo Peru vs Bolivia, 08h30 ngày 21/3: Sức mạnh thế chân tường
- ·Không bán xăng cho người đi xe máy không đội mũ bảo hiểm
推荐内容
热点内容
- ·Soi kèo góc Cyprus vs San Marino, 00h00 ngày 22/3
- ·Bé gái uống thuốc động kinh suốt 4 năm dù không mắc bệnh
- ·Tin chuyển nhượng tối 22
- ·Chưa bị xử phạt, nhiều người ngang nhiên vi phạm Luật Giao thông
- ·Nhận định, soi kèo U19 Tây Ban Nha vs U19 Pháp, 20h00 ngày 19/3: Thêm một lần đau
- ·Apple chính thức thông báo ngày ra mắt iOS 13
- ·Lợi ích tuyệt vời của khiêu vũ
- ·Di truyền: yếu tố hàng đầu gây bệnh gout
- ·Nhận định, soi kèo Sierra Leone vs Guinea Bissau, 23h00 ngày 20/3: Cửa dưới sáng nước
- ·'Batman' xuất hiện giữa biểu tình Mỹ