Nhận định

'Transporter' phiên bản Việt

字号+ 作者:NEWS 来源:Thể thao 2025-03-31 23:13:41 我要评论(0)

"Transporter" phiên bản Việt. (Nguồn video: UB An toàn Giao thông QG)Kiểu vận chuyển tôn như này khôxả đồxả đồ、、


"Transporter" phiên bản Việt. (Nguồn video: UB An toàn Giao thông QG)

Kiểu vận chuyển tôn như này không chỉ nguy hiểm cho chính người điều khiển chiếc xe tự chế,ênbảnViệxả đồ mà còn rất nguy hiểm cho những người đi đường khác. Và trên thực tế đã có không ít vụ tai nạn thương tâm do người đi đường va chạm với xe chở tôn cồng kềnh.

(Theo Dân trí)

Ngọc Trinh độ Mercedes Maybach S500 11 tỷ đẹp giật mình

Ngọc Trinh độ Mercedes Maybach S500 11 tỷ đẹp giật mình

 Siêu mẫu Ngọc Trinh vừa khiến fan hâm mộ phải ghen tỵ khi khoe khéo chiếc xế cưng đắt tiền Mercedes-Maybach S-Class của mình đẹp ngỡ ngàng hơn sau khi đi dịch vụ chăm sóc làm đẹp xe.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Thẩm Cảnh Duyên tắt máy tính, xoay người chọn quần áo cho buổi xem mắt.

Ba ngày trước, cậu nhận được một cuộc gọi từ mẹ mình, sau bài hàn huyên tâm sự dài một nghìn chữ thì mục đích chính đã được phơi bày. Thẩm Cảnh Duyên nghe thấy hai chữ "Xem mắt" thì không vui nổi, cậu thấy mình chẳng khác gì món hàng ế ấm cần phải đẩy mạnh tiêu thụ.

"Tính hướng của con đã thuộc nhóm thiểu số, bây giờ còn không chịu tìm đối tượng, đợi đến lúc lớn tuổi rồi thì còn quen được ai nữa?" Mẹ cẩn thận lựa lời.

Từ lúc rung động với mối tình đầu hồi đại học thì Thẩm Cảnh Duyên đã công khai với gia đình. Chẳng phải vì một tình yêu oanh liệt mà do cậu nhận thức được bản thân là gay, sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn với người nhà, đó chỉ là cơ hội để thú nhận mà thôi. Cãi vã một trận là chuyện đương nhiên, cũng không có ai nặng lời. Chỉ có điều, sau kỳ nghỉ hè kết thúc, trước khi quay về trường cậu đã nói với bố mẹ:

"Con sẽ không thay đổi."

Thẩm Cảnh Duyên khá cứng đầu, cha mẹ cậu đều hiểu rõ, hai người lên mạng tìm kiếm thông tin, học cách chấp nhận, tiếp thu những lời khuyên từ người khác rồi cố gắng đả thông tâm lý của bản thân. Mới đây, họ đã dần dần chấp nhận xu hướng tính dục của Thẩm Cảnh Duyên. Mấu chốt là tuyệt đối không được quan hệ bừa bãi, cơ mà điều đó không quan trọng, bởi chính cậu không thích trêu hoa buộc cỏ [1].

"Nếu không cứ chọn đại đi" Thẩm Cảnh Duyên thầm nghĩ. Nghe mẹ cậu giới thiệu, đối tượng xem mắt là một người đàn ông rất tốt, có đốt đèn cũng chẳng tìm ra [2], hơn cậu bảy tuổi, là giáo sư đại học. Thẩm Cảnh Duyên không thể không hỏi:

"Vậy tại sao anh ta vẫn chưa tìm được một nửa ạ?"

"Tiêu chuẩn của cậu ấy cao"

Mẹ cậu cũng không chắc lắm, bà gửi cho Thẩm Cảnh Duyên bức ảnh chân dung chuyên nghiệp [3] trên trang chủ của trường, trông rất đẹp trai và cực kỳ nghiêm túc. Thẩm Cảnh Duyên tự nhìn lại bản thân, so với người ta thì cậu chẳng khác gì một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, phỏng chừng đối phương xem mắt xong cũng chẳng thích cậu.

Thế hoá ra lại hay, lần đầu tiên Thẩm Cảnh Duyên tự đánh giá bản thân không được yêu thích mà lại rất đắc ý.

Hôm qua, họ đã trao đổi WeChat. Hình đại diện của đối phương không "già" như Thẩm Cảnh Duyên dự đoán, là một bóng lưng thẳng tắp. Thẩm Cảnh Duyên cẩn thận ấn vào xem rồi phóng to ra, nếu không phải lấy ảnh trên mạng thì có lẽ anh ta cao hơn cậu.

"Đôi chân này..."

Thẩm Cảnh Duyên không muốn thừa nhận cái người tên Hàn Hành Chu này ít nhất cũng phải được một mét tám. Cậu xoay người soi gương rồi bắt đầu hối hận vì thời niên thiếu đã ngồi chơi game quá nhiều, còn không chịu uống thêm vài cốc sữa.

"Bóng lưng cực kỳ có khí chất."

Một giây trước cậu còn nghĩ cứ tùy tiện chọn một bộ đồ bình thường, nhưng vừa bước ra khỏi nhà được mười phút đã bắt đầu hối hận. Nếu hôm nay, Hàn Hành Chu mặc một bộ âu phục chỉnh tề tới đây trong khi cậu chỉ mặc áo phông ngắn tay với áo khoác, so về phong độ đã không bằng rồi. Tuy rằng không biết cuối cùng có đi được đến đâu không nhưng cái nhìn đầu tiên nhất định không thể khiến đối phương cảm thấy mình quá tùy tiện, phải có khí thế.

Thẩm Cảnh Duyên là nhà văn tự do, trong nhà chẳng có mấy bộ chỉnh tề, lục tung cả tủ mới tìm được một chiếc áo sơ mi. Mặc dù hơi nhăn nhưng giờ vội quá đành mặc tạm.

Nơi cậu với Hàn Hành Chu hẹn nhau là một nhà hàng tương đối cao cấp, cũng may là phí bản thảo hàng tháng đã được thanh toán rồi, nếu không cậu lại phải đắn đo xem ăn ở đâu. Bước tới cửa, người phục vụ đang nói chuyện với một người đàn ông, Thẩm Cảnh Duyên chỉ thấy được bóng lưng nhưng trực giác đã mách bảo đấy chính là Hàn Hành Chu. Sau vài giây, cậu nghe thấy một giọng nói tương đối trầm:

"Họ Hàn, hai người."

Thẩm Cảnh Duyên do dự một lát rồi chủ động bước tới chào hỏi:

"Có phải Hàn tiên sinh không ạ?"

Người đàn ông quay lại, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng là đẹp và sắc hơn rất nhiều so với ảnh chụp, anh nhìn Thẩm Cảnh Duyên một lúc rồi gật đầu nói:

"Đúng vậy, Thẩm tiên sinh."

Phong thái trưởng thành của Hàn Hành Chu khiến khoảng cách giữa họ đã nhảy từ bảy tuổi thành mười bảy tuổi, Thẩm Cảnh Duyên không quen được gọi là Thẩm tiên sinh nên cứ thấy kỳ kỳ. Những người khác gọi thế còn đỡ, chứ nếu là Hàn Hành Chu thì giống như phải thêm mười tuổi nữa.

"Cứ gọi tôi là Thẩm Cảnh Duyên được rồi."

"Được, tôi là Hàn Hành Chu."

Thẩm Cảnh Duyên thầm khinh khỉnh trong lòng. Dựa vào kinh nghiệm viết tiểu thuyết và đối nhân xử thế trong nhiều năm của mình, cậu đoán Hàn Hành Chu nhất định là cái hũ nút.

Xong rồi, đợt lát nữa chuyện trò kiểu gì cũng lúng túng.

Hai người theo phục vụ đến bàn đã đặt trước, Thẩm Cảnh Duyên cũng chẳng mong chờ gì mấy hành động như "giúp kéo ghế", nhưng thấy đối phương thản nhiên ngồi xuống thì trong lòng vẫn có chút lấn cấn.

Đúng là cái đồ hũ nút.

Hàn Hành Chu cúi đầu xem thực đơn, Thẩm Cảnh Duyên hiếm khi tới những nơi như thế này, bởi ăn còn không đủ no, trừ phi có chuyện gì quan trọng nhất định phải tham dự mới tới những nơi như này, còn không thì cậu chẳng tới đây ăn làm gì. Hàn Hành Chu chọn món xong thì quay sang hỏi Thẩm Cảnh Duyên:

"Cậu muốn ăn gì?"

Vừa rồi, Thẩm Cảnh Duyên cũng chẳng xem kỹ nên tùy tiện trả lời:

"Cứ gọi giống anh."

Hàn Hành Chu gật đầu rồi gọi phục vụ tới để gọi món.

Sau khi Hàn Hành Chu gấp quyển thực đơn lại, Thẩm Cảnh Duyên nghĩ rằng họ sẽ bật chế độ nhìn nhau chằm chằm thì Hàn Hành Chu lại đột nhiên lên tiếng:

"Thực ra, tôi định nói..."

" alt="Truyện [Đam Mỹ] Lực Hấp Dẫn" width="90" height="59"/>

Truyện [Đam Mỹ] Lực Hấp Dẫn


Trầm thấp một câu nói, cũng không mang theo biểu tình gì, nhưng lại khiến cho tướng sĩ phía sau nguyên bản chết lặng, đều xúc động đến đỏ mắt.

Một nam tử mặc giáp phục màu đen rút ra bội kiếm, nói giọng khàn khàn: "Quận chúa, người xưa nay không có lỗi với chúng ta. Hôm nay, người không thể mang chúng ta chạy thoát, thế nhưng chúng ta thề sống chết quyết đưa quận chúa rời đi!"

Dứt lời, hắn khàn giọng hô: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Bày trận!"

Vừa dứt lời, mấy trăm người nhanh chóng xếp thành hàng, nam tử kia dẫn đầu lao vào quân địch: "Thề sống chết hộ quận chúa phá vòng vây!"

Trường kiếm trong tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh, chém thẳng về phía binh lính Thổ Dục Hồn.

Vòng vây cấp tốc thu nhỏ lại, tráng sĩ liều chết mà tiến thẳng không lùi, không ngừng tràn lên đâm thẳng vào quân địch.

Bất quá mấy khắc thời gian, mặc cho lưỡi giáo đâm xuyên qua thân thể, máu tươi đầm đìa tuôn rơi, hơi thở cũng sắp tắt nghẹn, binh lính Tây Nam Vương Phủ điên cuồng quyết tử với đối phương.

Trong nháy mắt, tầng tầng lớp lớp thi thể chồng chất lên nhau, mà những tráng sĩ Vương phủ bị giáo xuyên qua đều chết trong tư thế thẳng tắp. Tướng lĩnh còn sót lại không ngừng đạp gió mà lên, một đường xông thẳng đến chém giết đoàn kỵ binh phía trước.

Tinh thần chiến đấu liều chết điên cuồng này, khiến cho binh lính Thổ Dục Hồn vốn dũng mãnh thiện chiến cả kinh trợn mắt ngoác mồm, trong tay đều nhịn không được run rẩy.

Phó Ngôn Khanh ngăn cản không được, cũng không thể ngăn cản, nàng hét vang một tiếng, mang theo vô tận đau đớn cùng hối hận, giống như giao long vào biển, hết thảy âm thanh sau đó đều tắt nghẹn ở cuống họng.

Trong mắt nàng tất cả đều như nhòa đi, lại xuyên qua tầng tầng lớp lớp vòng vây phía trước, nhìn thấy rất rõ đại tướng Thổ Dục Hồn đang ngồi yên ổn trên lưng ngựa. Nắm chặt trường kiếm trong tay, một đường xông thẳng về phía đó....

Cho đến khi hoàng hôn đổ xuống, ánh tà dương treo lơ lửng phía trời tây, đem xa xa một mảnh cát vàng nhuộm đỏ, giống như máu tươi bắn lên tung tóe khắp trời, bi tráng thê lương.

Phó Ngôn Khanh đứng giữa chiến trường, kiếm trong tay rốt cuộc chống không nổi nữa, cả người đổ quỳ xuống dưới, sau lưng nàng còn sót lại năm vị tướng sĩ thương tích đầy mình, cũng đồng thời quỳ xuống.

Đứng bên cạnh bọn họ là một nữ tướng mặc giáp phục nhẹ, ánh mắt nặng nề buông xuống mặc niệm cho những tướng sĩ Tây Nam Vương phủ, cũng im lặng không nói một lời. Đều là quân nhân, nàng hiểu thấu sự đau đớn thống khổ mà những người trước mắt đang trải qua.
" alt="Truyện Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn" width="90" height="59"/>

Truyện Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn