Tối 10/10, tuyển Việt Nam một lần nữa đánh bại Malaysia trên sân Mỹ Đình, trong khuôn khổ bảng G Vòng loại thứ hai World Cup 2022. Trận thắng quan trọng này giúp thầy trò HLV Park Hang Seo có cùng 4 điểm với đội dẫn đầu là Thái Lan. Bàn thắng duy nhất được ghi do công của Quang Hải với pha vô-lê đẳng cấp.

Ngay sau trận thắng, tuyển Việt Nam đã được động viên kịp thời từ những khoản thưởng nóng giá trị. Theo đó, VFF thưởng đội tuyển 1 tỉ đồng. Bên cạnh đó, rất nhiều doanh nghiệp cũng đã tuyên bố thưởng đội cũng như cá nhân cầu thủ Quang Hải. Theo thống kê, tuyển Việt Nam nhận được hơn 2 tỷ đồng tiền thưởng nóng ngay trong tối 10/10.

{keywords}
Tuyển Việt Nam nhận những sự động viên kịp thời sau trận thắng Malaysia. Ảnh S.N

Theo một lãnh đạo VFF, số tiền thưởng hiện vẫn đang tiếp tục tăng lên, có thể lên tới hơn 4 tỷ đồng khi có nhiều doanh nghiệp đang hứa sẽ có những phần quà động viên thầy trò HLV Park Hang Seo.

Ngay sau trận thắng Malaysia, các cầu thủ Việt Nam đã không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, bởi họ phải ra sân bay từ lúc 3h sáng để bay vào TPHCM, sau đó tiếp tục nối chuyến sang Bali.

{keywords}

{keywords}

{keywords}

Ngay sau trận thắng Malaysia, các tuyển thủ Việt Nam phải di chuyển trong đêm cho hành trình sang Indonesia

Hầu hết các thành viên trong đội đều đã phải thức trắng đêm nên khá mệt mỏi. Tuy nhiên, HLV Park Hang Seo cho biết ông và các học trò cũng chẳng còn cách nào khác, và sẽ phải vượt qua khó khăn. Một thuận lợi là đối thủ Indonesia cũng di chuyển từ UAE về nước, nên mất nhiều thời gian và công sức thậm chí còn hơn tuyển Việt Nam.

{keywords}

{keywords}

{keywords}

{keywords}

{keywords}

{keywords}

Làm sao để học trò hồi phục thể lực một cách nhanh nhất là điều thầy Park quan tâm hơn cả vào lúc này

Trận đấu Indonesia gặp Việt Nam tại vòng loại World Cup 2022 diễn ra lúc 18h30 ngày 15/10 (giờ Hà Nội) tại Bali. Trước đó, Ban tổ chức nước chủ nhà quyết định thay đổi địa điểm sang Bali thay vì "chảo lửa" Bung Karno vì các lý do an ninh.

Video Việt Nam hạ Malaysia 1-0: 

Huy Phong

" />

Tuyển Việt Nam thức trắng đêm, sang Indonesia từ 3h sáng

Thời sự 2025-03-03 07:45:55 4

Tối 10/10,ểnViệtNamthứctrắngđêmsangIndonesiatừhsác1 nam tuyển Việt Nam một lần nữa đánh bại Malaysia trên sân Mỹ Đình, trong khuôn khổ bảng G Vòng loại thứ hai World Cup 2022. Trận thắng quan trọng này giúp thầy trò HLV Park Hang Seo có cùng 4 điểm với đội dẫn đầu là Thái Lan. Bàn thắng duy nhất được ghi do công của Quang Hải với pha vô-lê đẳng cấp.

Ngay sau trận thắng, tuyển Việt Nam đã được động viên kịp thời từ những khoản thưởng nóng giá trị. Theo đó, VFF thưởng đội tuyển 1 tỉ đồng. Bên cạnh đó, rất nhiều doanh nghiệp cũng đã tuyên bố thưởng đội cũng như cá nhân cầu thủ Quang Hải. Theo thống kê, tuyển Việt Nam nhận được hơn 2 tỷ đồng tiền thưởng nóng ngay trong tối 10/10.

{ keywords}
Tuyển Việt Nam nhận những sự động viên kịp thời sau trận thắng Malaysia. Ảnh S.N

Theo một lãnh đạo VFF, số tiền thưởng hiện vẫn đang tiếp tục tăng lên, có thể lên tới hơn 4 tỷ đồng khi có nhiều doanh nghiệp đang hứa sẽ có những phần quà động viên thầy trò HLV Park Hang Seo.

Ngay sau trận thắng Malaysia, các cầu thủ Việt Nam đã không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, bởi họ phải ra sân bay từ lúc 3h sáng để bay vào TPHCM, sau đó tiếp tục nối chuyến sang Bali.

{ keywords}

{ keywords}

{ keywords}

Ngay sau trận thắng Malaysia, các tuyển thủ Việt Nam phải di chuyển trong đêm cho hành trình sang Indonesia

Hầu hết các thành viên trong đội đều đã phải thức trắng đêm nên khá mệt mỏi. Tuy nhiên, HLV Park Hang Seo cho biết ông và các học trò cũng chẳng còn cách nào khác, và sẽ phải vượt qua khó khăn. Một thuận lợi là đối thủ Indonesia cũng di chuyển từ UAE về nước, nên mất nhiều thời gian và công sức thậm chí còn hơn tuyển Việt Nam.

{ keywords}

{ keywords}

{ keywords}

{ keywords}

{ keywords}

{ keywords}

Làm sao để học trò hồi phục thể lực một cách nhanh nhất là điều thầy Park quan tâm hơn cả vào lúc này

Trận đấu Indonesia gặp Việt Nam tại vòng loại World Cup 2022 diễn ra lúc 18h30 ngày 15/10 (giờ Hà Nội) tại Bali. Trước đó, Ban tổ chức nước chủ nhà quyết định thay đổi địa điểm sang Bali thay vì "chảo lửa" Bung Karno vì các lý do an ninh.

Video Việt Nam hạ Malaysia 1-0: 

Huy Phong

本文地址:http://game.tour-time.com/html/750e898379.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Yarmouk vs Al

Mới đây, tại Đại Liên, Liêu Ninh (Trung Quốc), một người phụ nữ đứng trên tòa nhà cao tầng nhìn xuống thì thấy bố mình đang đứng dưới sân.

Cô rất xúc động, vội dẫn theo gia đình nhỏ xuống đón cha. Đứa cháu hò reo tên ông ngoại, lúc đó trên khuôn mặt người cha già là nụ cười hạnh phúc.

{keywords}
 

Người phụ nữ cho biết, từ Nội Mông đến Liêu Ninh rất xa (hơn 1.100km) nhưng cha cô đã lái xe suốt 12 tiếng, xuyên qua màn đêm, mưa gió và không hề nghỉ ngơi để đến nhà con gái.

“Sau đó tôi mở cốp xe ra và xem xét thì thấy cốp xe và cả hàng ghế sau đều chứa đầy đồ ăn, gồm gạo, thịt lợn, thịt bò, thịt gà, hoa quả, rau... Tủ lạnh nhà tôi không chứa được hết nhưng cha nói, ông có thể mua cho tôi một chiếc tủ lạnh khác”, người con gái cho biết.

{keywords}
Đồ ăn chất đầy ở hàng ghế sau xe.

Người cha nói với con gái rằng, mục đích ông đến đây là vì lo lắng con gái sẽ không có đủ thức ăn trong thời kỳ dịch bệnh.

Tuy vậy, cô con gái hiểu rằng, ông đến vì nhớ mình và các cháu. “Tất cả những đồ cha mang đến, tôi đều có thể mua được ở Liêu Ninh. Nhưng từ khi lấy chồng, sinh con, do điều kiện xa xôi nên đã lâu tôi không về nhà”.

Sự việc lan truyền trên mạng xã hội Trung Quốc khiến nhiều người cảm động.

Một số tỏ ra ghen tỵ vì cô gái có người cha quá ấm áp và tâm lý. Nhiều người lại khẳng định rằng tình yêu mà cha mẹ dành cho con là bao la nhất. Dù con ở đâu bố mẹ cũng hết lòng quan tâm, lo lắng cho con. "Vì vậy, là con, đừng bao giờ khiến bố mẹ phải phiền lòng, đừng đợi đến khi có con mới cảm nhận được sự vất vả của cha mẹ mình", một người viết.

Linh Giang (Theo QQ)

Mẹ già đi bộ 7 tiếng, mang 20kg khoai cho con trai 8 năm không gặp

Mẹ già đi bộ 7 tiếng, mang 20kg khoai cho con trai 8 năm không gặp

Con trai 8 năm không về thăm, người mẹ 74 tuổi mang khoai tây đến cho con. Nhưng đi bộ được 7 tiếng thì bà nhận ra mình đã bị lạc.

">

Bố lái xe hơn 1.100km mang đồ ăn cho con gái lấy chồng xa

Tôi vừa trở về nhà sau hai tiếng đồng hồ vật vã ngoài đường vì ùn tắc mọi ngả. Quang đường từ công ty về nhà chỉ khoảng ba km nhưng dường như chưa có hôm nào tôi đi dưới một tiếng đồng hồ. Và những ngày như hôm nay quả thật là đỉnh điểm của sự mệt mỏi. Tội tự hỏi rằng người Việt chúng ta sẽ cam chịu cái cảnh khổ cực này đến khi nào?

Những năm qua, thành phố nơi tôi sinh sống và làm việc đã thay hình đổi dạng trông thấy. Những tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm, những con đường liên tục được mở rộng lên tới 6-8 làn xe, rồi cầu vượt, hầm chui, đường trên cao... người ta dường như đang làm mọi cách để bộ mặt đô thị trở nên hiện đại hơn. Nhưng chỉ có duy nhất một thứ chưa bao giờ thay đổi giữa thành phố hiện đại này, đó là tắc đường - thứ "đặc sản" mà mỗi khi nhắc tới, tôi tin ai từng nếm trải cũng cảm thấy rùng mình.

Thực tế là dù đường có mở to đến đâu, nhiều tầng, nhiều lớp thế nào, thì rồi lượng xe cá nhân cũng lại nhanh chóng phủ kín bề mặt trong một thời gian ngắn. Chính những con đường hiện đại nhất, to đẹp nhất giờ đây lại trở thành những điểm nóng về giao thông khi mật độ phương tiện cá nhân liên tục tăng theo cấp số nhân từng ngày, từng giờ. Có điều, dù hạ tầng giao thông có phát triển đến mấy cũng chẳng bao giờ đuổi kịp tốc độ gia tăng về số lượng xe máy, ôtô của người dân. Thế nên tắc vẫn cứ tắc, và người ta cứ ngày này qua tháng nọ cắn răng nhích từng mét trên những con đường thuộc dạng to, đẹp nhất nước.

>> 'Xe máy cản đường phát triển của xe buýt, tàu điện'

Gần đây, theo dõi các bài viết trên VnExpress, tôi lại thấy tranh cãi gay gắt về đề án hạn chế xe máy tại năm thành phố lớn, tiến tới dừng hoạt động loại phương tiện này trước năm 2030. Khỏi phải nói, một lượng không nhỏ trong đó là các ý kiến phản đối. Người ta phản biện đề án này bằng những câu hỏi như tại sao lại cấm xe máy, sao không cấm ôtô, sao lại đổ lỗi tắc đường do xe máy, cấm rồi đi bằng gì, giao thông công cộng đã phát triển đâu mà cấm...? Tôi không bất ngờ trước phản ứng này, bởi ai cũng biết, xe máy là phương tiện di chuyển chính của người Việt suốt nhiều chục năm qua. Và vì chiếm đa số nên họ đương nhiên không dễ chấp nhận việc bị hạn chế sử dụng phương tiện này.

Nhưng dường như, hầu hết những người phản đối cấm xe máy chỉ đang nhìn nhận và đánh giá câu chuyện này dựa trên góc độ của người đi xe máy. Chính tôi cũng là một người đang dùng xe máy làm phương tiện chính, nên hiểu rất rõ sự tiện lợi, cơ động của nó. Dễ luồn lách, tạt ngang tạt ngửa bất cứ lúc nào, leo lên vỉa hè, quay đầu mọi nơi, xuyên thẳng qua các ngõ ngách, dừng đỗ bất cứ nơi nào... với ngần ấy "công dụng", chẳng trách mà người ta thích đi xe máy đến vậy. Đó là chưa nói đến chuyện giá thành rẻ, không bị phạt nguội, dễ lấy bằng, dễ điều khiển... Xét về mọi khía cạnh, xe máy gần như không có đối thủ cạnh tranh.

Chắc sẽ có người thắc mắc, nếu xe máy tiện như thế, cơ động như thế, thì cớ gì lại cấm rồi bắt người dân phải sử dụng những phương tiện công cộng chẳng hề thoải mái, tiện nghi như xe buýt, tàu điện? Xin khẳng định rằng, xe máy không phải nguyên nhân duy nhất gây tắc đường. Ở đây, chúng ta phải hiểu rằng, phương tiện cá nhân nói chung (bao gồm cả ôtô lẫn xe máy) đều góp phần vào việc khiến giao thông Việt Nam quá tải và lộn xộn. Và đương nhiên chúng ta cần hạn chế cả hai.

>> 'Đi xe đạp 26 km một ngày tiện lợi hơn ôtô, xe máy'

Tuy nhiên, xin hỏi làm thế nào để hạn chế xe máy khi số lượng của loại phương tiện này đã đạt đến con số quá lớn, thậm chí mất kiểm soát. Chẳng lực lượng nào có thể tuần tra, kiểm soát, và xử lý xuể xe máy. Cách duy nhất chỉ có thể là cấm hẳn. Còn với ôtô, ít nhất vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát, chúng ta có thể phạt nguội và dùng nhiều biện pháp khác để hạn chế số lượng phương tiện này (bằng các chính sách thuế và phí vào nội đô đang được tiến hành). Đó là lý do vì sao chủ trương đề ra là cấm xe máy và hạn chế ôtô cá nhân. Ở đây, hoàn toàn không hề có sự thiên vị, phân biệt đối xử nào.

Phương tiện công cộng cần phải được coi là trung tâm của giao thông ở bất cứ xã hội văn minh nào. Tiếc rằng, vẫn còn quá nhiều người Việt bảo thủ với xe máy nói riêng và xe cá nhân nói chung. Muốn xe buýt, tàu điện phát triển, ít nhất chúng ta phải tạo cho chúng một không gian đủ lớn, ít nhất cũng không phải lo luồn lách, giành giật từng mét đường với xe cá nhân để không bị trễ giờ.

Mặt khác, khi không còn xe máy trên đường, ôtô cũng bị hạn chế, lượng người có nhu cầu đi xe buýt, tàu điện cũng sẽ tăng lên đáng kể. Đó sẽ là cơ hội để dòng tiền đầu tư đổ vào giao thông công cộng, chất lượng dịch vụ chắc chắn cũng sẽ tăng lên theo thời gian để đáp ứng nhu cầu đi lại của người dân. Đừng vội đòi hỏi xe công cộng phải thế này, thế kia, khi bản thân chúng ta còn chưa mở lòng đón nhận dịch vụ của chúng.

Tôi cũng thấy một số người nói rằng, đến đi bộ còn chẳng có vỉa hè mà đi, thì sao mà ủng hộ xe buýt được? Để trả lời câu hỏi này, chúng ta lại phải lật lại nguyên nhân mà vỉa hè bị lấn chiếm. Hiện nay, vỉa hè tại Việt Nam bị người ta ngang nhiên chiếm dụng vì các lý do: buôn bán hàng hóa, làm chỗ để xe máy, hoặc bị chính xe máy leo lề giành đường.

>> 'Cấm xe máy để không mất một giờ cho đoạn đường bốn km'

Vậy nếu cấm xe máy thì sao? Vỉa hè sẽ không còn bị xe máy chiếm mất là chỗ đậu hoặc đường đi. Trong khi đó, khi không còn khách hàng (người đi xe máy), những người kinh doanh trên vỉa hè biết bán hàng cho ai (người đi ôtô chẳng bao giờ tạt ngang mua đồ vỉa hè vì làm gì có chỗ đỗ, lại dễ bị phạt nguội)? Như vậy, chẳng phải vỉa hè sẽ tự khắc được trả về cho người đi bộ hay sao?

Tóm lại, xe máy có thể không phải nguyên nhân duy nhất gây tắc đường, những người đi xe máy có ý thức (số lượng rất nhỏ) cũng không có lỗi, nhưng cấm xe máy sẽ giải quyết được rất nhiều thứ lớn lao: tạo cơ hội cho giao thông công cộng phát triển, giảm tải đáng kể áp lực giao thông, tiến tới một xã hội văn minh, phát triển bền vững. Vậy cớ gì người Việt không mạnh dạn thay đổi tư duy, từ bỏ thói quen đi xe máy không còn phù hợp với đời sống hiện đại?

Tôi biết, không dễ gì để thay đổi nhận thức của con người, nhất là khi chúng ta đã quá quen với việc ra đường cùng chiếc xe máy suốt hàng chục năm qua. Nhưng khó không có nghĩa là không làm. Bản thân tôi, dù đến giờ vẫn đi xe máy, nhà chẳng có cái ôtô nào, và cũng không có ý định mua xe hơi, nhưng tôi vẫn ủng hộ nhà nước loại bỏ phương tiện di chuyển chính của mình. Có thể tôi sẽ mất một phần tiện lợi, thêm nhiều phiền toái hơn, nhưng tôi tin nói sẽ chỉ là những cản trở ban đầu. Khi vượt qua được và quen dần với một cuộc sống không xe máy, ít ôtô, tôi tin chúng ta sẽ nhận lại được nhiều hơn những gì đã mất.

Hy sinh cái lợi cá nhân vì sự phát triển chung của cả xã hội, tôi mong người Việt sẽ làm được điều đó.

Minh Lý

>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.

">

'Cấm xe máy, hạn chế ôtô để không còn khổ vì tắc đường'

Nhận định, soi kèo Ethnikos Achna vs Apollon Limassol, 22h00 ngày 28/2: Lung lay top 6

Nửa đêm chị hàng xóm góa chồng xinh đẹp gõ cửa phòng tôi đề nghị chung sống - 1

Là hàng xóm sát vách nên khi chị ấy có việc nhờ tôi đều sẽ sang giúp (Ảnh minh họa: Sohu).

Tôi cảm thấy chị ấy đáng thương. Là hàng xóm sát vách nên chỉ cần chị ấy nhờ, tôi đều chạy sang giúp. Để tỏ lòng biết ơn, mỗi lần tôi giúp việc gì chị ấy đều nấu cơm ngon mời tôi sang ăn. Đôi khi hàng xóm cùng tầng cũng nói ra nói vào, nhưng tôi chỉ cười, tôi trong sáng thì không có gì phải ngại.

Nhưng đêm đó, bóng đèn nhà chị hàng xóm bị hỏng. Chị ấy nhờ tôi sang thay hộ. Tôi sang thay bóng đèn xong chị ấy nhất quyết mời tôi ngồi cùng ăn khuya. Tôi thấy hơi bất tiện nên từ chối nhưng chị ấy cứ nài mãi, nên tôi ở lại, định tầm 10 giờ rưỡi thì về.

Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, uống vài ly rượu, quay đi quay lại thế nào mà đã hơn 11 giờ. Tôi xin phép về nhưng chị ấy có tí men nên bạo dạn bảo tôi có muốn ở lại qua đêm không. Nghĩ không nên để hàng xóm đàm tiếu, tôi kiên quyết đi về.

Tôi vừa về nhà được một lúc, vừa đánh răng chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì có tiếng chuông cửa. Là chị hàng xóm xinh đẹp đã thay một chiếc váy ngủ mong manh. Tôi vừa mở cửa là chị ấy ùa vào. Chị ấy đề nghị với tôi rằng hai người chúng tôi hãy cùng nhau chung sống.

Chị ấy đúng là rất xinh đẹp, dịu dàng, tôi có cảm tình nhưng điều này tôi chưa nghĩ đến. Đề nghị và hành động của chị ấy làm tôi hơi sốc. Tôi nhắc nhở xin chị ấy tự trọng, rồi khoác cho chị ấy tấm áo, bảo chị ấy đi về.

Kể từ hôm đó, chị hàng xóm không còn nói chuyện với tôi, không nhờ tôi việc gì, cũng không nấu ăn cho tôi, không tỏ ra thân thiết nữa. Thực lòng mà nói, chị ấy như vậy tôi lại nhớ cảm giác trước kia.

Một lần gặp chị ấy ở hành lang, tôi hỏi chị ấy dạo này ổn chứ, không thấy chị ấy nhờ tôi việc gì nữa. Chị ấy bảo chị ấy vẫn ổn, và xin lỗi vì hành động hôm đó của chị ấy. "Là do tôi ngộ nhận, xin lỗi cậu nhiều, sau này xin hãy giữ khoảng cách". Chị ấy nói thế với tôi rồi cất bước đi.

Tôi có chút nuối tiếc nhưng không hiểu mình đã hành động theo lý trí như vậy có sai không. Chị ấy hơn tôi 10 tuổi, lại đã có 2 con. Tôi chưa từng yêu ai, cũng chẳng biết bao giờ mới lấy được vợ. Nhưng chúng tôi liệu đến với nhau thì có bất thường?

Độc giả P.T

">

Nửa đêm chị hàng xóm góa chồng xinh đẹp gõ cửa phòng tôi đề nghị chung sống

“Cơn bão” những bức ảnh lay động lòng người từ blog Humans of NewYork vẫn chưa hề chấm dứt tại Việt Nam. Khi mà thêm một bức ảnh nữa cũng nhận được sự chú ý mạnh mẽ từ các bạn trẻ Việt, đó là ảnh chụp lại một cặp vợ chồng trung niên, chia sẻ lại câu chuyện ngày còn khó khăn cũng như những cảm xúc khi cô con gái yêu đi du học.

Trong bức ảnh đầu tiên, chụp lại hai vợ chồng trung niên đang khoác vai nhau bằng một vẻ hạnh phúc và mãn nguyện. Người chồng chia sẻ lại câu chuyện từ ngày còn đi học đầy khó khăn ở Mỹ với Humans of NewYork: “"Con gái chúng tôi mới chỉ 5 tháng tuổi khi tôi có học bổng của Johns Hopkins. Vợ tôi đã cùng tôi tới Baltimore để cả gia đình có thể ở bên nhau. Tôi luôn biết ơn vì sự hy sinh đó. Bởi tôi biết, đó là 3 năm khó khăn nhất của cuộc đời cô ấy. Cô ấy không nói được một từ tiếng Anh nào. Chúng tôi sống trong một căn phòng nhỏ, nhỏ đến mức nhiều đêm tôi đã phải học bài trong phòng tắm.

Ở Việt Nam, cô ấy có một công việc bận rộn đến mức điện thoại cô ấy reo cả ngày. Nhưng ở Mỹ, điện thoại ấy chẳng bao giờ kêu. Cô ấy không được đi làm vì yêu cầu trong visa. Ngày lễ Việt Nam là ngày thường ở Mỹ, thế nên tôi phải đi học ngay cả trong đêm Giao thừa và chúng tôi chẳng thể ở bên cạnh nhau. Đôi khi, tôi về nhà vào những ngày đông, cô ấy nhìn tôi với nước mắt và nói: "Tuấn, Em muốn về nhà". Nhưng cô ấy vẫn ở cạnh tôi. Khi tôi tốt nghiệp, rất nhiều bạn bè hỏi liệu tôi có tìm việc và ở lại Mỹ hay không. Nhưng tôi không thể làm vậy với cô ấy. Cô ấy đã hy sinh quá đủ cho tôi rồi. Thế nên tôi nói: "Chúng ta hãy về nhà ngay lập tức!". Và khi chúng tôi về lại Việt Nam, cô ấy như là một con cá được thả về hồ vậy."

{keywords} 

Trong một bức ảnh khác cũng chụp lại câu chuyện của cặp vợ chồng này, nhưng người chồng đã kể về cô con gái nhỏ của mình. “Đây là đứa con duy nhất của chúng tôi. Cháu nó bắt đầu đi học ở Michigan vào năm nay. Tôi chụp bức ảnh này vào ngày mà tôi về nước, để lại cháu ở trường. Buổi sáng khi tôi đi, tôi vào phòng ký túc của cháu và thấy cháu nó đang quấn chăn lên người. Tôi nói: “Con yêu, con không muốn chào tạm biệt cha à?” Rồi tôi thấy cái đống chăn run lên. Tôi kéo cái chăn ra và thấy mắt con tôi đẫm nước. Trái tim tôi như tan chảy khi tôi đi. Những ngày này, tôi ở lại văn phòng muộn nhất có thể, bởi vợ tôi đi làm muộn, còn tôi thì không muốn về nhà mà không có ai ở đó”.

{keywords} 

Nhưng điều đặc biệt nhất, đó chính là khi cô bé con gái của hai vợ chồng này tình cờ thấy bức ảnh được chia sẻ trên mạng. Cô bé đã để lại comment cho cả 2 bức ảnh, một bức ảnh chụp cô bé với comment: “Con nhớ bố”, và bức ảnh chụp bố mẹ của cô với comment: “Lang thang quanh Facebook và rồi thấy cái này! Con nhớ bố và mẹ rất nhiều!”. Hiện tại, cô bé đang một mình du học ở Mỹ.

{keywords}
{keywords}

Comment của con gái hai vợ chồng được like lên vị trí Top trong bức ảnh của gia đình họ.

Cả 2 bức ảnh này đã nhanh chóng lấy đi nhiều sự cảm thông và xúc động của các bạn trẻ. Bức ảnh đầu tiên đã có hơn 400k likes và 16k lượt share, bức ảnh gần như xuất hiện ở Newsfeed của tất cả mọi người. Hầu hết, các bạn trẻ đều ngưỡng mộ sự hy sinh vô điều kiện của người vợ. Một cư dân mạng nước ngoài để lại comment:” Wow, cả hai người bọn họ đều đã cho ta thấy được tình yêu thực sự. Cô ấy vẫn ở bên chú dù giàu hay nghèo, và chú ấy cũng làm những điều tương tự. Tôi mong gia đình họ sẽ luôn gặp những điều tốt nhất”.

“Hy sinh hạnh phúc của bản thân bạn cho người khác. Đó chính là tình yêu đích thực”. Một facebooker nước ngoài khác chia sẻ.

{keywords}

"Đằng sau mỗi thành công của người đàn ông là một người phụ nữ, nhưng người đàn ông ấy biết sự hy sinh của cô ấy, vậy mới có thể tạo nên một mối quan hệ thành công".

{keywords}

"Họ là ví dụ của tình yêu đích thực và hôn nhân nên như thế nào. Hai con người tuyệt đẹp ở mọi mặt".

{keywords}

"Chúng ta cần những câu chuyện về tình yêu đích thực và sự hy sinh để cân bằng tất cả những điên cuồng, ác độc và nỗi đau trên thế giới. Cảm ơn vì đã chia sẻ câu chuyện của mình, hãy luôn khoẻ mạnh và yêu thương".

{keywords}

"Tình yêu không chỉ là hy sinh. Đó là cả trân trọng sự hy sinh của người khác và cho họ cái họ cần. Một câu chuyện thật đẹp".

Bức ảnh thứ 2 cũng nhanh chóng trở thành một tâm điểm được cộng đồng mạng nhiệt tình chia sẻ. Thậm chí, có rất nhiều người ở vùng nơi cô bé theo học ngỏ ý muốn giúp đỡ: “Tôi là một người mẹ ở Michigan. Nếu bạn cần ai đó thỉnh thoảng đến thăm nom con gái bạn, hoặc nếu cô ấy cần ai đó mỗi khi có việc, hãy cứ cho tôi biết. Chúng ta cần quan tâm đến những đứa trẻ của nhau, bởi chính chúng sẽ quyết định tương lai cho con em tất cả chúng ta”.

Một facebooker khác chia sẻ với sự đồng cảm: “Là một sinh viên quốc tế theo học ở Mỹ, tôi biết cảm giác này như thế này. Nói lời tạm biệt với bố mẹ là điều khó nhất, đặc biệt là khi gia đình bạn ở xa thật xa. Mỗi khi tôi gọi cho mẹ, bà luôn nói với tôi rằng bà cảm thấy cô đơn thế nào khi không có tôi ở đây. Có một phần của tôi luôn cảm thấy tội lỗi bởi đã xa gia đình, và tôi chỉ có thể học và làm việc thật chăm chỉ, và mong rằng việc học ở đây sẽ cho tôi cơ hội để trở thành một người tốt hơn, tìm thấy thành công, tất cả cho người mẹ kính yêu của tôi”.

{keywords}

"Một người chồng yêu thương và một người cha đích thực".

{keywords}

"Tôi sống rất gần trường của con gái các bạn. Hãy cứ nói với tôi nếu cô ấy cần một gia đình để giúp đỡ".

{keywords}

"Tôi sẽ về nhà vào ngày mai cho một chuyến thăm dài ngày. Cha tôi và tôi đã không hoà thuận trong một vài năm gần đây và tôi đã từng rất giận ông ấy. Nhưng sau khi đọc cái này, tôi sẽ để mọi chuyện qua đi... nó không còn quan trọng nữa. Tôi sẽ về nhà và ôm cha thật chặt, nói với cha là tôi yêu ông. Đó là tất cả những gì cần thiết".

(Theo MASK Online)">

Chuyện tình cảm động của cặp vợ chồng Việt được hàng vạn người chia sẻ

{keywords}

Vợ chồng chị bắt đầu với hai bàn tay trắng (Ảnh minh họa).

Xuôi ngược tìm việc, cuối cùng chị được nhận vào làm kế toán ở công ty nhỏ, lương họ trả cho chị khéo lo vừa vặn sống nơi thành phố đắt đỏ, dư được chút ít. Đi làm được một thời gian, chị bảo với anh: “Giờ chúng mình có công ăn việc làm rồi, anh có tính chuyện cưới xin? Chưa là vợ chồng mà em sống chung mãi với anh thế này về lâu dài không có được”. Anh ôm chị bảo từ từ anh tính.

Anh đưa chị về nhà rồi một thời gian sau nhanh chóng đề cập đến chuyện cưới xin với bố mẹ. Đám cưới anh chị được tổ chức đơn giản, hai nhà làm vài mâm cơm chủ yếu báo hỷ với họ hàng hai bên. Vợ chồng chị bắt đầu với hai bàn tay trắng, anh nắm chặt tay chị động viên: “Dù cuộc sống khó khăn đến mấy, hai vợ chồng yêu thương nhau sẽ vượt qua tất cả”. Giọt nước mắt nhẹ lăn từ khoé mắt chị.

Chị có bầu ốm nghén, mệt mỏi không làm được nhiều việc. Thương vợ, đi làm về anh vội xắn tay áo giúp chị giặt giũ, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa không nề hà việc gì. Mẹ anh lên chơi, thấy chị nằm lì trên giường, anh thì tất bật, vội buông lời nhiếc mắng: “Cái ngữ đàn bà ở đâu lười chẩy thây. Tao ngày xưa chửa vượt mặt vẫn cắm đầu ngoài đồng ruộng”. Chị tủi thân quay mặt vào tường khóc. Anh biết mẹ nói quá lời, nhưng phận làm con đâu dám cãi. Chị nói với anh: “Em hiểu mẹ có tuổi, cả đời vất vả nên khó tính, chỉ cần anh biết yêu thương mẹ con em là được”.

Mẹ anh không tốt với chị nhưng chưa khi nào chị mở lời ca thán, oán trách. Mỗi lần mẹ anh kêu ốm hay mệt nhọc, chị vẫn liên tục gọi điện về hỏi thăm. Chị có bầu, thèm ăn nhiều thứ không dám mua, dành dụm từng đồng mua thuốc bổ gửi về biếu mẹ, thi thoảng còn biếu bà ít tiền. Chị bảo: “Mẹ anh giờ cũng là mẹ em, công mẹ sinh thành dưỡng dục anh hơn 20 năm qua giờ chúng mình nên báo đáp”. Tình cảm chân thành, hiếu thảo của chị dần lấy được tình cảm của mẹ anh.

Con ra đời thêm trăm khoản phải chi tiêu, nào là tiền sữa, tiềm bỉm, tiền thuốc thang… Khoản lương eo hẹp của anh, chị phải chia năm sẻ bảy chi tiêu dè xẻn. Con hay quấy khóc về đêm, đi làm cả ngày mệt mỏi, chỉ mong giấc ngủ yên không được, anh đâm ra khó tính, hay cáu gắt, mắng chị: “Sao em vụng về thế, mỗi việc dỗ con ngủ cũng không xong”. Chị lẳng lặng bế con đi rong khắp nhà. Nhìn thái độ chị, anh chợt hối lỗi vì những lời vô tâm vừa nói.

Có nhiều tháng, chưa có lương, nhà đã hết tiền, chị phải giật gấu vá vai mượn nóng tiền chỗ này chỗ kia. Đêm đợi con và anh ngủ say, chị mở máy tính lạch cạch làm thêm mong kiếm đồng ra đồng vào thêm thắt sữa bột cho con. Thiếu ngủ, sáng ra nhìn mắt chị thâm quầng nhưng chưa khi nào anh nghe thấy một lời cằn nhằn chuyện tiền nong từ chị. Chị âm thầm chia sẻ gánh nặng kinh tế với chồng, anh thêm phần suy nghĩ: "Làm thằng đàn ông không lo được cho vợ con cuộc sống đầy đủ sung túc thật là hèn!".

{keywords}

Với sự nhạy cảm tinh tế của người đàn bà đã làm vợ làm mẹ, chị biết anh đang làm gì sau lưng chị… (Ảnh minh họa).

Khi công việc đòi hỏi anh cần phải học thêm nữa, anh đắn đo nghĩ nhà còn khó khăn, giờ anh đi học mình chị xoay xở thế nào? Chị biết chuyện vội động viên chồng: “Anh đi học mới có cơ hội thăng tiến được, việc nhà đã có em lo. Anh yên tâm!”. Anh nhìn dáng chị gầy mà thương nói: “Anh biết em đã vất vả nhiều vì gia đình này. Anh hứa sẽ bù đắp cho em, không để em phải khổ nhiều nữa...”. Chị nhìn chồng rưng rưng nước mắt.

Với sự nỗ lực không ngừng, anh được đề bạt lên chức. Từ ngày lên sếp, anh có nhiều thay đổi. Thi thoảng chị thấy điện thoại anh bất chợt đổ chuông trong cả những ngày nghỉ lễ, anh giấu giếm nghe và vội vàng đi, bỏ lại chị và con bên mâm cơm dở giữa chừng với lý do công việc không thuyết phục. Chị ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ vương trên quần áo anh, hoà lẫn với mùi mồ hôi đàn ông thành mùi nồng nồng. Với sự nhạy cảm tinh tế của người đàn bà đã làm vợ làm mẹ, chị biết anh đang làm gì sau lưng chị… Chị lặng lẽ khóc trong đau đớn.

Chị không gặp người đàn bà trong bóng đêm của anh để đánh ghen, cũng không tra khảo anh lấy một lời. Chị hiểu anh sẽ không đánh đổi chị và con lấy thứ tình cảm phù du ấy, nhưng chị không chấp nhận chia sẻ tình cảm với người phụ nữ khác. Khi anh chuẩn bị đi làm, chị níu tay anh, khẽ bẻ lại cổ áo cho anh, không quên dặn dò: “Anh làm gì thì cũng đừng để nước hoa đàn bà vương trên áo, chồng ạ! Chiếc áo xanh lam hôm qua anh mặc rất đẹp, nhưng em đã bỏ đi vì mùi nước hoa làm em dị ứng”.

Anh giật mình, sống với nhau bao năm anh đủ hiểu chị đã biết chuyện... Anh biết đằng sau thành công của anh hôm nay có bóng dáng chị âm thầm lặng lẽ hy sinh. Lời chị nói nhẹ nhàng nhưng đủ làm anh sợ, sợ đánh mất hạnh phúc vì những thứ tình cảm phù phiếm ngoài kia…

(Theo MASK Online)">

'Đừng để nước hoa đàn bà vương trên áo, chồng ạ!'

友情链接