Nhận định, soi kèo Pachuca vs FC Juarez, 8h00 ngày 10/11: Chiến đấu vì danh dự
本文地址:http://game.tour-time.com/html/747a398556.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Crystal Palace vs Brentford, 21h00 ngày 26/1: Bẻ cánh Bầy ong
Con trai của cô bạn năm nay học lớp 11. Nhưng từ hồi cu cậu học lớp 4, tức 7 năm trước, tôi đã thấy tài khoản Facebook của cô bạn đăng những tấm ảnh với nụ cười tươi rói của cậu bé này đã chiếm phần lớn thời gian trên dòng thời gian.
Lúc con còn nhỏ, đây như một cách bà ghi lại từng khoảnh khắc đáng nhớ và khoe con với bạn bè. Nhưng hôm nay, con trai lại bày tỏ mong muốn khác - cậu muốn giữ cho mình sự riêng tư. Thay vì hiểu và vui vẻ đồng tình, người mẹ bất ngờ thấy có chút... tự ái và khó chịu. Cô bạn tôi kể thế là không kiềm được, nổi nóng và quát tháo lên kiểu "đẻ ra mày lớn khôn rồi thế đấy".
">Mẹ tức giận vì con trai lớp 11 nói 'đừng đăng ảnh con lên Facebook'
Sau đó, nhóm của chị giúp họ hoàn lương hoàn toàn bằng cách tạo công việc khác hoặc giới thiệu đến các trung tâm dạy nghề miễn phí cho học.
Chị Ngô Thị Mộng Linh. Ảnh: NVCC. |
Một lần, chị cùng đoàn đi công tác ở Thái Lan. Đoàn của chị đến một nhà tạm lánh – nhà dành cho những bé gái từng làm nghề mại dâm, mát-xa ở một hòn đảo của Thái Lan. ‘Chúng tôi được tiếp cận, nói chuyện, nghe những tâm tư của các bé gái từng trải qua nỗi đau về thể xác’, chị Linh nhớ lại.
Khu nhà tạm lánh này có dây thép gai bao quanh, có công an bảo vệ từ bên ngoài. Bên trong, các bé gái, sau khi được cứu từ động mại dâm, từng làm nghề nhạy cảm về sẽ được học nghề mình thích và được yêu thương, bảo vệ. Khi đủ tuổi trưởng thành, các em sẽ được rời đi, tự lo cho cuộc sống của mình.
‘Các em ở đây đến từ các nước khác nhau. Vừa vào, tôi hỏi bằng tiếng Anh, có em nào là người Việt không? Một bé gái cao, gầy ốm, dơ tay lên, nói: ‘Con là người Việt’, nhưng ánh mắt rất dò xét. Lúc mới nói chuyện với tôi, em cũng dè chừng, khuôn mặt hiện rõ nét sợ. Tôi trấn an em: ‘Con có muốn cô giúp gì không? Hoặc nếu con muốn gửi thư, nhắn người nhà đến đón về, cô cũng sẽ giúp'. Cô bé lắc đầu’, chị Linh nhớ lại.
Đến khi trò chuyện thân mật, cô bé mới cho biết tên Hạnh, 13 tuổi, quê Hà Tĩnh, nói được tiếng Thái, Anh, Pháp. Em có mẹ là người Việt, bà là người Thái Lan. Năm 11 tuổi, em bị mẹ bán cho một động mại dâm ở Thái Lan.
‘Mới 11 tuổi mà có ngày bé phải tiếp 7-10 khách. May mắn, bé không có thai và bị bệnh, nhưng tinh thần, nỗi đau, sự hận thù thì mãi không dứt được’, giọng chị Linh ngắt quãng khi kể về chuyện đau buồn của bé gái.
Phía ban lãnh đạo nhà tạm lánh cho biết, mẹ bé Hạnh trước đây cũng làm nghề mại dâm ở Thái Lan. Sau đó, chị ta về quê dụ dỗ các cô gái tuổi mới lớn làm nghề cùng, theo hình thức đi bán hàng. Lúc đưa con gái sang Thái, chị ta cũng nói dối con là đi bán hàng cùng. Mẹ bé Hạnh sau đó đã bị bắt và phải chịu hình phạt của pháp luật.
Chị Linh đang nói về những nguy hiểm cho chị em làm nghề nhạy cảm. |
Bé Hạnh bị ép tiếp khách mấy tháng thì được giải cứu. Lúc mới đến nhà tạm lánh, em sống trong hoảng loạn, sợ hãi, không tin tưởng ai. Em tự học ngoại ngữ, kiến thức phổ thông. Gần hai năm sau, Hạnh mới vui vẻ, hòa đồng với mọi người.
‘Mấy lần ba Hạnh có đến xin đón con về, nhưng nhà tạm lánh không đồng ý, vì họ sợ, ông ấy sẽ lại làm điều gì đó với con gái. Lúc chia tay bé, tôi có hỏi: ‘Con có muốn trở về nhà không?'. Hạnh lắc đầu, nói: ‘Con muốn ở lại nhà tạm lánh, vì nơi đây con thấy mình được an toàn’', chị Linh kể. Chị cũng cho biết, hiện bé Hạnh đang học ngoại ngữ để sau này có thể dạy các em có hoàn cảnh giống như mình ở nhà tạm lánh.
Theo chị Linh, những đứa trẻ bị dẫn đến con đường như bé Hạnh là do ba mẹ thôi nhau, thiếu sự quan tâm của gia đình. Mới đây, chị cũng gặp một bé gái 14 tuổi, quê Cà Mau theo mẹ đi làm nghề mát-xa ở Bình Dương.
Mẹ bé gái là chị Bình, 38 tuổi, đã ly hôn. Chị và chồng cũ chỉ có một con gái. Sau ly hôn, con ở với mẹ.
Công việc của hai mẹ con chị là bưng nước, trò chuyện và mát-xa cho khách. Chị Bình kể, sau ly hôn, ruộng đất không có, công việc, tiền tiết kiệm cũng không nên chị phải đến Bình Dương làm việc. Khi mẹ đi làm xa, con gái chị phải sống một mình, vì chồng cũ chị đã có gia đình mới, bố mẹ, các anh chị nhà chị Bình cũng không nuôi cháu. Để con ở quê, chị không yên tâm.
Lên Bình Dương ở cùng mẹ, chị đi làm cả ngày, để con ở nhà chị sợ con theo người xấu, rồi có chuyện không lường được xảy ra. Chị muốn mang con đi làm cùng là chị muốn bảo vệ con, theo dõi con. ‘Không phải ai đi làm việc này cũng xấu. Mình nên làm ở mức độ nào và biết đâu là điểm dừng’, người mẹ nói.
Chị Linh tiếp cận với con gái chị Bình, cô bé nhanh nhảu: ‘Con vẫn còn con gái cô ơi. Ở đây, con chỉ bê nước cho khách thôi. Khách họ muốn đi xa hơn, con nhất định không đồng ý’.
Chị Linh cho biết, bản thân chị là người mẹ, cũng có con gái đang tuổi lớn nên rất hiểu hoàn cảnh của chị Bình. ‘Ban đầu, chị Bình muốn đưa con gái lên Bình Dương rồi cho đi học nghề, nhưng vì nghèo, tiền tiết kiệm không có nên không có lựa chọn nào khác. Nếu là mẹ, có con gái đang lớn sẽ có rất nhiều người chọn cách làm như chị Bình', chị Linh nói.
Sau đó, chị Linh đã tìm nguồn hỗ trợ để chị Bình đổi việc, còn con gái chị thì được đi học nghề. Hiện cô bé đang học nghề trang điểm ở một trung tâm ở Bình Dương.
* Tên các nhân vật trong bài đã thay đổi.
Một góa phụ nuôi 8 con thơ đã phải giả vờ cho đá vào nồi nấu lên để khiến các con tin rằng mình sắp có đồ ăn.
">Bé gái 11 tuổi bị mẹ đưa sang Thái Lan bán cho động mại dâm
1. Ăn uống lành mạnh
Đây có lẽ là thói quen khó xây dựng nhất trong tất cả những thói quen. Giống như hầu hết những đứa trẻ khác, con bạn cũng có thể bị cám dỗ bởi các món ăn nhanh và sẵn sàng chọn một túi khoai tây chiên thay vì một đĩa hoa quả. Do đó, hãy giải thích tầm quan trọng của việc ăn uống lành mạnh và tác hại của những món đồ không tốt cho sức khỏe.
2. Đánh răng 2 lần mỗi ngày
Trẻ nhỏ thường tỏ ra lười biếng khi đánh răng. Hãy chắc chắn rằng bạn dành ra vài phút để giáo dục con về tầm quan trọng của việc đánh răng đúng cách. Ngoài ra, hãy thử làm cho việc đánh răng trở thành một hoạt động vui nhộn xem sao.
3. Ngủ đúng giờ
Cha mẹ nên thiết lập cho con một lịch trình ngủ đúng giờ. Đây là việc làm vô cùng quan trọng đối với sự phát triển của bé, nhất là khi trẻ bắt đầu đi học. Đặc biệt, cha mẹ nên làm gương cho con.
4. Tích cực vui chơi ngoài trời
Thật dễ dàng để khiến một đứa trẻ dán mắt vào màn hình ti vi hay chơi các trò chơi trên điện thoại, máy tính bảng. Tuy nhiên, dùng đồ điện tử nhiều không có lợi cho sự phát triển của trẻ. Do đó, cha mẹ nên là người khuyến khích con vui chơi ngoài trời mỗi ngày và tăng cường hoạt động thể chất.
5. Dọn dẹp đồ đạc
Cha mẹ nên yêu cầu bé dành từ 10 đến 15 phút mỗi ngày để đảm bảo tất cả đồ chơi, sách và đồ đạc khác của con được đặt đúng nơi thích hợp. Bạn cũng có thể thưởng cho con một món ăn vặt lành mạnh sau đó.
6. Chịu trách nhiệm với tiền bạc
Nếu con bạn đủ lớn để bắt đầu có tiền tiêu vặt, hãy giáo dục con về trách nhiệm với đồng tiền. Nên mua cho con một con lợn đất, khuyến khích con tiết kiệm tiền và quản lý chi tiêu trong một ngân sách nhất định.
Cụm từ cửa miệng của các phụ huynh ở đây là ‘Chẳng sao đâu’.
">6 thói quen tốt nên rèn cho con ở tuổi đến trường
Nhận định, soi kèo Strasbourg vs Lille, 01h00 ngày 26/01: Ca khúc khải hoàn
Nhưng vài năm trở lại đây, khi có điều kiện hơn về kinh tế, tôi lại có suy nghĩ khác, chỉ muốn đưa ba mẹ đi chơi đây đó chứ không còn muốn bay nhảy với chúng bạn. Vì tôi chưa lập gia đình nhỏ nên người nhà chỉ có ba mẹ.
Gần đây nhất, tôi dẫn ba mẹ về thăm quê ở Quảng Ngãi. Sau đó, tôi lấy xe hơi chở ông bà làm một chuyến đi chơi dọc biển miền Trung. Tại đây, tôi được nghe những câu nói thật rất dễ thương của hai người. Chẳng hạn như: "Từ nhỏ tới giờ tao mới biết đến Tuy Hòa", hay "lâu nay nghe đến hầm Đèo Cả nhưng chưa biết nó ra sao", hay "mấy chục năm rồi mới trở lại Nha Trang"...
Rồi tôi lại cảm thấy mình thật tệ khi bao nhiêu năm tháng tuổi trẻ bản thân đã bỏ quên ba mẹ trong những chuyến đi chơi khắp nơi của mình.
>> Nhà mới 250 m2 làm quà Tết tặng mẹ
Tôi lái xe, ghé qua những điểm tham quan nổi tiếng của miền Trung, vào những quán ăn đặc sản, làm "phó nháy" cho ba mẹ trong suốt chuyến đi. Và thực sự, tôi thấy hai người thực sự rất vui. Điều đó giúp tôi nhận ra một điều rằng ba mẹ đã hy sinh quá nhiều cho mình, mà quên mất cả những thú vui của bản thân.
Chuyện là, khi xưa nhà tôi rất khó khăn, ba mẹ phải buôn bán lề đường suốt 20 năm để nuôi anh em tôi ăn họ. Và cũng ngần ấy thời gian, họ không có một thứ gì đó gọi là tận hưởng cuộc sống. Thế nên, giờ đây, dù có tốn thời gian thế nào, tốn kém bao nhiêu tiền bạc, tôi cũng cố gắng để bù đắp cho ba mẹ nhiều nhất có thể.
Thực ra, ban đầu, ba mẹ tôi cũng nhất quyết từ chối chuyến du lịch này. Họ sợ tôi tốn kém. Nhưng tôi đã nói: "Tiền con có thể kiếm thêm được, nhưng thời gian của ba mẹ thì con có muốn cũng không thể có được, nên ba mẹ cứ tận hưởng, không cần quan tâm đến chi phí, mọi việc con lo được".
Tôi nghĩ rằng, càng lớn tuổi, người ta càng nghĩ về gia đình, cha mẹ nhiều hơn. Bạn vẫn còn đó những chuyến đi đây đó, nhưng khi đó sẽ không còn là đi tận hưởng cho bản thân mình, mà sẽ là niềm hạnh phúc khi có có ba mẹ và gia đình ở bên. Chúc cho tất cả những người con ngoài kia sẽ có đủ thời gian để dành cho ba mẹ của mình.
Tan Tai
>> Chia sẻ câu chuyện truyền cảm hứng của bạn tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
">Gần 40 năm bỏ quên ba mẹ trong những chuyến du lịch tuổi trẻ
Từ đi chợ nấu cơm, rửa bát quét nhà, giặt giũ quần áo, dọn nhà, chăm con, dạy con học, trao đổi với giáo viên về việc học của con… tất tật đều tôi làm.
Lọ mắm lọ muối trong nhà để đâu có khi anh còn không biết. Cơm dọn lên thiếu bát nước mắm anh cũng gọi tôi cơ mà. Con đi học về lúc mấy giờ, cần đi tắm lúc nào để kịp ăn cơm, ăn cơm xong ngồi vào bàn học mấy tiếng thì đến lúc phải lên giường đi ngủ anh cũng đều không quản.
Anh cứ chỉ biết sáng quần là áo lượt do vợ chuẩn bị sẵn bước chân ra khỏi nhà đi làm, chiều tối về đã có cơm nước chờ sẵn, anh ăn xong thì ra sofa ngồi khểnh chơi game trong lúc tôi dọn dẹp.
Đều đặn mỗi tháng anh đưa tôi 20 triệu, còn 5 triệu anh giữ lại để tiêu vặt. Anh nghĩ đưa vợ ngần ấy đã là nhiều lắm. Anh đưa được tiền về cho tôi để mua thức ăn, chi trả chi phí sinh hoạt gia đình là anh “làm việc lớn” rồi. Việc đàn bà cỏn con là tất cả những việc còn lại.
Tôi không có công việc ổn định, ở nhà bán hàng online nên giờ giấc linh hoạt, thu xếp được việc nhà. Tính tôi không thích đôi co với ai nên nhiều lúc chồng ca thán phàn nàn tôi cũng đều mặc kệ cho qua hết. Anh ấy vì không thấy vợ nói gì nên rất hay hoạnh hoẹ: “Em làm gì mà tối qua không là áo cho anh? Anh dặn áo trắng, không phải áo xanh, em làm gì mà lời anh dặn cũng không để vào đầu thế?”. “Em làm gì mà giờ này còn chưa cơm nước?, “Em ốm à? Ở nhà cả ngày có làm gì đâu, sao không ra viện mà khám xem sao?”...
Cho đến ngày, mẹ tôi bên nhà bị tiền đình, tự nhiên đầu óc choáng váng rồi nhìn gì cũng thấy đổ. Bố lo sợ gọi điện cho tôi, tôi chạy ù sang cùng ông đưa bà đi viện.
Lúc lo thủ tục tôi đã gọi cho chồng nhờ anh đón con rồi. Nhưng chiều muộn hôm ấy không có ai đón con tôi. Tầm gần 6 giờ tối cô giáo gọi điện cho tôi nói con vẫn chưa có ai đón, các bạn đã về hết, con đang buồn thiu và bắt đầu khóc.
Tôi gọi điện thông báo cho chồng là con đang khóc ở trường, câu đầu tiên anh bảo tôi là: “Em làm gì mà giờ này chưa đón con?”.
Đến nước này thì tôi hết chịu nổi, gằn giọng từng tiếng: “Anh đón con ngay, rồi về nhà nói chuyện”.
Lo cho mẹ nhập phòng bệnh xong xuôi tôi trở về nhà. Vợ chồng ngồi xuống nói chuyện với nhau, tôi bảo anh ấy:
“Anh ạ, so với anh có công việc ổn định lương tháng 25 triệu, lâu nay em đúng là chẳng làm gì. Không làm gì mà nhà cửa vẫn sạch, cơm nước vẫn sẵn để anh về ăn, quần áo vẫn sạch sẽ phẳng phiu anh chỉ cần với tay lấy là có. Con cái chúng mình, toàn tự hít khí giời mà lớn, tự khôn nên học hành giỏi trong lớp chẳng thua kém bạn nào.
Em lại còn đểnh đoảng quá, tiền anh đưa một tháng chi tiêu tiền điện tiền nước, tiền thức ăn, mua sắm quần áo, vật dụng gia đình, đóng học phí tiếng Anh, Toán, học năng khiếu cho các con, rồi tiền khóc tiền cười cứ thiếu trước hụt sau, phải lấy tiền bán hàng online ra mà bù mới đủ. Em chẳng giúp được gì, nên từ mai xin phép anh em sang chăm sóc mẹ. Mấy bố con tự ở nhà với nhau, anh tự lo, tiền tháng cũng không cần đưa em nữa”.
Chồng tôi im lặng không nói gì. Tới sáng hôm sau, anh ấy bảo tôi: “Để anh đưa em vào viện với mẹ, em cứ chăm bà, việc nhà mấy ngày này cứ để anh lo”.
Kể từ hôm ấy không thấy chồng tôi tua điệp khúc “em làm gì…” nữa. Dường như anh ấy đã hiểu, những gì một người phụ nữ âm thầm làm để chăm sóc cho gia đình cô ấy là không đo đếm được, không nói ra không có nghĩa là nó không có, không tồn tại. Công lao của cô ấy in dấu khắp ngôi nhà.
Hình ảnh em bé 6 tháng tuổi bị ngã văng xuống đất từ tay mẹ khi bố đánh mẹ được ghi lại qua camera an ninh đang khiến dư luận phẫn nộ.
">Em làm gì mà giờ này chưa đón con?
Ngày của Mẹ - Mother‘s Day chính thức được ra đời gắn liền tên tuổi của hai phụ nữ Mỹ là bà Ann Maria Reeves Jarvis và con gái Anna Marie Jarvis.
Vào năm 1870, bà Julia Ward Howe - một công dân Hoa Kỳ đã đưa ra 'Bản Tuyên Ngôn Ngày Hiền Mẫu' (The Mother's Day Proclamation).
Đây là lời kêu gọi đầu tiên nhằm tôn vinh những người mẹ. Nó đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến bà Ann Maria Reeves Jarvis - một phụ nữ sống ở Bang West Virginia (Hoa Kỳ).
Bà Ann Maria Reeves Jarvis đã lập ra một nhóm có tên gọi 'Ngày của tình Mẹ' chỉ với mong muốn gắn kết lại tình cảm gia đình vốn bị chia cắt bởi nội chiến.
Sau khi nhóm của Ann Maria Reeves được thành lập, bà muốn tổ chức một ngày kỉ niệm hàng năm để ghi nhớ kỉ niệm về những người mẹ, nhưng không may, bà mất trước khi biến tâm nguyện này thành hiện thực.
Con gái của bà - Anna Jarvis đã nối tiếp lời của mẹ. Cuối cùng, sau nhiều nỗ lực, Anna Jarvis đã tổ chức lễ kỷ niệm Ngày của Mẹ (Mother’s Day) đầu tiên tại nhà thờ Andrews Methodist Church vào năm 1908. Cô mang 500 đóa hoa cẩm chướng đến tặng cho từng người mẹ tham dự thánh lễ tại Nhà thờ Thánh Andrew, nơi mẹ cô từng dạy học khi xưa.
Cùng với lễ kỷ niệm riêng của Anna Jarvis, các gia đình đã tụ tập tại nhiều điểm tổ chức sự kiện này ở quê hương của Jarvis ở Grafton, West Virginia và nhiều thành phố khác.
Vào ngày 8/5/1914, Tổng thống Mỹ - Woodrow Wilson ký một nghị quyết ấn định ngày Chủ nhật thứ 2 của tháng Năm là Ngày của Mẹ, chính thức công nhận Ngày của Mẹ là một trong những ngày lễ kỷ niệm quan trọng của công dân nước này.
Ở Việt Nam, bên cạnh ngày 8/3 hay 20/10, lễ Vu Lan báo hiếu thì Ngày của Mẹ cũng được nhiều người hưởng ứng.
Vào ngày này, những người con sẽ dành tặng mẹ của mình những lời chúc, món quà để bày tỏ tình yêu và lòng biết ơn.
Nam Phương
Nguồn gốc đặc biệt Ngày của Mẹ
Đây được cho là một trong những safari (hành trình) kỳ thú nhất và cũng xa xỉ nhất theo kiểu hoàng gia, đưa du khách tới các kỳ quan nổi tiếng của châu Phi.
">Ngôi đền 700 năm tuổi, gồm hơn 100 công trình ở Ấn Độ
友情链接