Truyện Nhân Tại Thâm Thâm Xử
2025-03-21 00:14:30 [Ngoại Hạng Anh] 来源:NEWS
Lần đầu tiên Triển Chiêu gặp Bạch Ngọc Đường,ệnNhânTạiThâmThâmXửlịch thi đấu champion league là khi cậu năm tuổi, Bạch Ngọc Đường bốn tuổi.
Ngày hôm đó trời mưa rả rích, mẹ Bạch nắm tay cậu, chầm chậm cất từng bước từng bước trong một con hẻm tối tăm lầy lội bùn đất. Bầu trời tối đen mở ra một cái miệng lớn như chậu máu, như thể muốn nuốt chửng lấy hai người trong con hẻm này.
Cậu có chút sợ sệt nắm chặt lấy tay người phụ nữ, nhỏ giọng nói, “Dì ơi, còn xa lắm không ạ? Con sợ.”
Ở tuổi này, một đứa trẻ vốn có thể tùy ý nói rằng mình sợ, bởi vì nhất định sẽ có người kéo nó ra phía sau cẩn thận bảo vệ, sau đó nhẹ nhàng từ tốn nói với nó, đừng sợ, có mẹ đây rồi.
Nhưng Triển Chiêu thì không như vậy, không còn người nào có thể bảo vệ cậu như vậy, nói với cậu rằng mẹ ở đây, vậy phải chăng, cậu đã mất quyền được nói sợ?
Cậu cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh ngắt một màu xanh xám, nhưng vẫn là một dáng vẻ quật cường.
Mẹ Bạch ngồi xuống, vén mấy sợi tóc mái ướt nhẹp dính trên trán cậu qua một bên, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như mẹ cậu vẫn ngâm nga khúc hát ru vỗ về cậu vào giấc ngủ.
“Tiểu Chiêu đừng sợ, dì ở đây, chúng ta sắp tới nơi rồi.”
“Dì,” cậu chần chừ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, “Con không được gặp ba mẹ nữa sao?”
Đầu ngón tay lướt qua trán cậu dừng lại một chút, tiện đà lại như không có chuyện gì xảy ra xoa xoa mặt cậu.
“Đúng vậy, Tiểu Chiêu, ba mẹ con đã đi tới một nơi rất xa rất xa, không có cách nào gặp lại con được nữa, vì vậy ba mẹ Tiểu Chiêu mới ủy thác Tiểu Chiêu cho dì, Tiểu Chiêu nhất định phải nghe lời, như vậy thì họ mới không lo lắng, phải không nào?”
“Vâng ạ.” Cậu như hiểu như không gật đầu, ngoan ngoãn để dì nắm tay mình, nhưng lúc dì đứng dậy, đôi mắt đen láy như mực chớp chớp, phút chốc phủ kín một màn hơi nước.
Khái niệm cha mẹ mất, họ cho rằng cậu không hiểu, kỳ thực là cậu hiểu. Khi cậu nhìn thấy bức ảnh hai người mỉm cười trên linh đường, nghe thấy tiếng mọi người xung quanh khóc nức nở, khi chiếc quan tài gỗ mun đen kịt nặng nề được đặt xuống trước mặt, cậu liền biết, cha mẹ cậu, không trở về được nữa.
Mẹ cậu trước đây thường ôm cậu, ôn nhu nói với cậu, mẹ có một người bạn thân rất tốt, cô ấy được gả cho Bạch gia, cũng có một đứa con trai, gọi là Bạch Ngọc Đường, mẹ nói, Tiểu Chiêu, sau này nhất định sẽ dẫn con đến gặp họ một chút.
Cậu hỏi mẹ, vì sao bây giờ không đi ngay?
Mẹ lắc đầu một cái, ngữ khí vẫn ôn nhu.
Ngày hôm đó trời mưa rả rích, mẹ Bạch nắm tay cậu, chầm chậm cất từng bước từng bước trong một con hẻm tối tăm lầy lội bùn đất. Bầu trời tối đen mở ra một cái miệng lớn như chậu máu, như thể muốn nuốt chửng lấy hai người trong con hẻm này.
Cậu có chút sợ sệt nắm chặt lấy tay người phụ nữ, nhỏ giọng nói, “Dì ơi, còn xa lắm không ạ? Con sợ.”
Ở tuổi này, một đứa trẻ vốn có thể tùy ý nói rằng mình sợ, bởi vì nhất định sẽ có người kéo nó ra phía sau cẩn thận bảo vệ, sau đó nhẹ nhàng từ tốn nói với nó, đừng sợ, có mẹ đây rồi.
Nhưng Triển Chiêu thì không như vậy, không còn người nào có thể bảo vệ cậu như vậy, nói với cậu rằng mẹ ở đây, vậy phải chăng, cậu đã mất quyền được nói sợ?
Cậu cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh ngắt một màu xanh xám, nhưng vẫn là một dáng vẻ quật cường.
Mẹ Bạch ngồi xuống, vén mấy sợi tóc mái ướt nhẹp dính trên trán cậu qua một bên, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như mẹ cậu vẫn ngâm nga khúc hát ru vỗ về cậu vào giấc ngủ.
“Tiểu Chiêu đừng sợ, dì ở đây, chúng ta sắp tới nơi rồi.”
“Dì,” cậu chần chừ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, “Con không được gặp ba mẹ nữa sao?”
Đầu ngón tay lướt qua trán cậu dừng lại một chút, tiện đà lại như không có chuyện gì xảy ra xoa xoa mặt cậu.
“Đúng vậy, Tiểu Chiêu, ba mẹ con đã đi tới một nơi rất xa rất xa, không có cách nào gặp lại con được nữa, vì vậy ba mẹ Tiểu Chiêu mới ủy thác Tiểu Chiêu cho dì, Tiểu Chiêu nhất định phải nghe lời, như vậy thì họ mới không lo lắng, phải không nào?”
“Vâng ạ.” Cậu như hiểu như không gật đầu, ngoan ngoãn để dì nắm tay mình, nhưng lúc dì đứng dậy, đôi mắt đen láy như mực chớp chớp, phút chốc phủ kín một màn hơi nước.
Khái niệm cha mẹ mất, họ cho rằng cậu không hiểu, kỳ thực là cậu hiểu. Khi cậu nhìn thấy bức ảnh hai người mỉm cười trên linh đường, nghe thấy tiếng mọi người xung quanh khóc nức nở, khi chiếc quan tài gỗ mun đen kịt nặng nề được đặt xuống trước mặt, cậu liền biết, cha mẹ cậu, không trở về được nữa.
Mẹ cậu trước đây thường ôm cậu, ôn nhu nói với cậu, mẹ có một người bạn thân rất tốt, cô ấy được gả cho Bạch gia, cũng có một đứa con trai, gọi là Bạch Ngọc Đường, mẹ nói, Tiểu Chiêu, sau này nhất định sẽ dẫn con đến gặp họ một chút.
Cậu hỏi mẹ, vì sao bây giờ không đi ngay?
Mẹ lắc đầu một cái, ngữ khí vẫn ôn nhu.
(责任编辑:Nhận định)
推荐文章
-
Nhận định, soi kèo U19 Phần Lan vs U19 Ireland, 17h00 ngày 19/3: Tiếp tục bất bại
Hồng Quân - 18/03/2025 16:23 Nhận định bóng đ ...[详细]
-
牛奶开盖后放在冰箱里保存,是可以饮用的,牛奶打开后,在冰箱内保存,不要超过48小时,取出以后也要彻底的煮开,防止细菌感染,导致饮用后出现急性细。开盖的牛奶能放多久?建议不要超过24小时。开封之后的牛奶 ...[详细]
-
如何区分59,69坦克59式坦克,主炮是100毫米线膛炮,69式坦克,主炮是100毫米滑膛炮。59式坦克,发动机功率382千瓦,69式坦克,发动机功率426千瓦。59式坦克,...为什么中国坦克用五对 ...[详细]
-
川贝蒸梨可以放多久-九州醉餐饮网川贝蒸梨就是将梨和川贝母都蒸熟,并且要将川贝中的有效成分蒸发出来,一般30分钟左右就可以了。川贝蒸雪梨蒸的时候常加入蜂蜜,再加上雪梨本来的味道。冰糖川贝雪梨煮好之后可以 ...[详细]
-
Nhận định, soi kèo Namdhari FC vs Gokulam Kerala, 15h30 ngày 17/3: Tin vào Gokulam Kerala
Hồng Quân - 16/03/2025 18:48 Nhận định bóng đ ...[详细]
-
最近哪些梗让你笑出声?来个傻B我说一...隔壁再问:一会你来我这里一下好吗?男惊:靠原来是同性恋!大骂:你他妈的去死吧,变态!隔壁说。嗯,先挂了,一会再给你打过去,旁边来个傻B我说一句他...卫生间洗 ...[详细]
-
容祖儿和杨受成被造谣什么情况?网上传闻的容祖儿和杨受成天涯被造谣是什么,据了解,有网友似乎在天涯恶意编造容祖儿和杨受成的虚假新闻,来博取网友眼球。其中有容祖儿被杨受成玩烂... ...[详细]
-
您好医生:我想知道灵芝放30多年还能食用吗?没有发病情分析:你好,建议你最好不要服用,再说,你怎么确定没有发霉变质,一般黄曲霉对肝脏的毒性是很大的。意见建议:你好,就算没坏,估计其中的多糖。存放三十年 ...[详细]
-
Nhận định, soi kèo Fajr Sepasi vs Mes Soongoun Varzaghan, 22h30 ngày 18/3: Xây chắc ngôi đầu
Pha lê - 18/03/2025 10:00 Nhận định bóng đá g ...[详细]
-
mama中的英语歌词是什么意思EXO-MMAMA中文版歌词MAMA(ChineseVer.)EXO-M|'MAMA'The1STMiniAlbumCareless,careless ...[详细]
热点阅读