Nhận định, soi kèo Smederevo vs Trayal Krusevac, 21h00 ngày 24/3: Chia điểm?

Nhận định 2025-03-26 14:44:46 3826
ậnđịnhsoikèoSmederevovsTrayalKrusevachngàyChiađiểđá bóng hôm nay trực tiếp   Hư Vân - 24/03/2025 04:30  Nhận định bóng đá giải khác
本文地址:http://game.tour-time.com/html/57b594532.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo CH Ireland vs Bulgaria, 02h45 ngày 24/3: Không dễ cho chủ nhà

{keywords}Năm 1976, bà Bốn bắt đầu đi làm công nhân cửu vạn để nuôi ba con nhỏ

11h30 khuya có khách gọi, bà Bốn nhanh chóng đẩy xe đi gom bí đỏ, rau muống, nhãn, xoài, chôm chôm… cho khách. Mỗi thùng hàng nặng 10 kg.

Thấy bà, các công nhân ai cũng đùa: ‘Cụ bà nổi tiếng đến rồi’ (vì trước đó, họ đọc thông tin bà Bốn trên các báo). Nghe thế, bà Bốn cười tít, đôi tay thô to, chai sạn vẫn bê từng thùng hàng cho lên xe, mồ hôi thấm ướt chiếc áo đang mặc.

30 phút sau, bà gom xong số hàng, mang ra xe cho khách chở về. Nhận được tiền công 30 ngàn đồng khách đưa, bà vuốt thẳng từng tờ, cẩn thận cho vào ví.

‘Hôm nay, khách họ đi chợ sớm. Tôi được 30 ngàn rồi’, bà Bốn nói, ánh mắt hạnh phúc. Bà Bốn năm nay bước qua tuổi 75. Tính đến nay, bà đã có hơn 43 năm làm nghề cửu vạn ở chợ.

{keywords}
Bà Bốn cho biết, mỗi đêm, bà đẩy hàng cho khoảng 6-8 khách hàng, kiếm được hơn 200.000 đồng.

43 năm trước, chồng bà lớn tuổi, sức khỏe lại kém nên không thể lo hết cho cuộc sống vợ con. Một mình bà Bốn phải chăm lo cho ba con nhỏ, cuộc sống vô cùng khó khăn. Được người bạn giới thiệu, bà đi làm công nhân cửu vạn cho một chợ đầu mối ở quận 1.

Năm 2004, chợ giải thể, bà đến chợ nông sản làm nghề đẩy hàng cho các tiểu thương đi mua rau củ, trái cây, thịt cá… về bán. Họ đi mua mỗi mặt hàng một thùng rồi thuê bà đi gom lại.

Tiền công mỗi lần đẩy, bà được trả từ 30-50 ngàn đồng, tuỳ vào số hàng nhiều hay ít.
Cụ bà cho biết, trung bình mỗi đêm bà làm cho 6-8 khách. Tổng cộng bà phải đẩy hơn một tấn hàng một đêm. 

{keywords}
Công việc của bà bắt đầu từ 12 giờ khuya

Thường, công việc của bà bắt đầu từ 12 giờ khuya, kết thúc vào 9 giờ sáng hôm sau. Những hôm lễ tết, ngày rằm, khách đi chợ mua hàng nhiều, công việc của bà trở nên tấp nập hơn. Lúc đó, bà phải san bớt việc cho người khác.

‘Làm nhiều được nhiều tiền, nhưng tôi lớn tuổi rồi, làm quá sức không tốt’, bà Bốn giải thích.‘Đường trường, tôi đẩy được khoảng 1-1,2 tạ/lần. Nhưng đường trong chợ nhỏ, gập ghềnh, người qua lại nhiều, tôi chỉ đẩy khoảng 60-80 kg/lần mới lên được dốc’, cụ bà nói.

Những lúc vắng khách, hay buồn ngủ quá, bà dựng xe, tựa lưng vào xe để ngủ. Đêm mưa, bà ghé quán nước quen mang mấy tấm xốp cột sẵn trên xe trải xuống đất ngả lưng.

{keywords}
Đôi bàn tay bà Bốn to thô, chai sạn vì nhiều năm làm công việc nặng.

Các bảo vệ ở chợ đầu mối cho biết, bà Bốn là người phụ nữ lớn tuổi nhất đang làm việc ở chợ. Dù thế, bà rất vui vẻ, làm việc chăm chỉ. Những người ở chợ ai cũng ngưỡng mộ và khâm phục cụ bà năm sinh năm 1944.

Bà Nguyễn Thị Thu Vân (Tổ phó Tổ 2, Khu phố 1, P.2, Q.4, TP.HCM) cho biết, gia đình bà Bốn là hộ cận nghèo của phường. Khi biết bà tuổi cao mà còn đi làm công việc nặng, phường cùng khu phố đến động viên, khuyên bà nên nghỉ, phường sẽ giới thiệu cho công việc khác nhẹ hơn nhưng bà không đồng ý.

{keywords}
Các con bà Bốn cho biết, không muốn mẹ đi làm việc nặng giữa đêm khuya, nhưng vì kinh tế ai cũng khó khăn, một phần thấy mẹ vui khi đi làm nên không ai cản bà nữa.

‘Hiện, căn nhà bà đang ở ẩm thấp, xập xệ, phường đã có kế hoạch hỗ trợ và tạo điều kiện cho bà vay tiền để sửa lại căn nhà’, bà Vân nói.

Bà Bốn cho biết, công việc bà đang làm với nhiều người là nặng, nhưng với bà đó là niềm vui. Bà vừa được tập thể dục, vì đi lại nhiều, vừa có thêm thu nhập trang trải tuổi già.

{keywords}
Những lúc chưa có người thuê, bà Bốn ngả lưng trên chiếc xe đẩy nghỉ một lúc.

‘Tôi làm tự do. Hôm nào mệt, hay nhà có việc tôi lại nghỉ. Bây giờ nghỉ đi giúp việc nhà, chăm trẻ con… gò bó thời gian, tôi không làm được’, cụ bà quê Quảng Nam giải thích về lý do ở ‘tuổi gần đất xa trời’ vẫn phải đi làm công việc nặng.

Nhiều người đặt câu hỏi, đến khi nào bà sẽ 'nghỉ hưu'. Bà Bốn cho biết, qua năm 2019. Khi đó, kiểm đủ số tiền sửa được căn nhà bà sẽ nghỉ ngơi.

Cô gái trốn khỏi đám cưới, theo người đàn ông lạ 54 năm trước giờ ra sao?

Cô gái trốn khỏi đám cưới, theo người đàn ông lạ 54 năm trước giờ ra sao?

 Được người đàn ông cứu khi đi xin ăn và bị đánh ở ga tàu, bà Bốn (TP.HCM) chấp nhận theo ông về làm vợ.  

">

Cụ bà nổi tiếng ở chợ Thủ Đức: 75 tuổi, đẩy cả tấn hàng mỗi đêm

Trưa ngày 1/7, Bưu điện TP.HCM mưa lất phất. Bên trong, khách ra vào tấp nập. Người đến gửi thư, bưu phẩm, quà tặng. Người đến ngắm kiến trúc của bưu điện, chụp hình kỷ niệm và mua đồ lưu niệm.

Ở hàng ghế dành cho người ngồi ghi chép khi đến gửi thư, bưu phẩm, quà tặng…, ông Dương Văn Ngộ quần áo chỉnh tề, ngồi tựa lưng vào thành ghế nghỉ một lúc cho khỏe. Cạnh ông là tấm biển bằng tờ giấy A4, viết dòng chữ: ‘Nơi chỉ dẫn và viết giúp’ bằng tiếng Việt, Anh và tiếng Pháp. Một chiếc cặp táp màu đen đựng dụng cụ viết, chiếc kính lúp, những lá thư ông được khách gửi cảm ơn và những cuốn sách về địa danh, các khu du lịch của Việt Nam.

{keywords}
7 giờ sáng, ông Ngộ đạp xe từ nhà đến bưu điện làm việc. Ảnh: NVCC

Những người nước ngoài đi qua ông, ai cũng gật đầu chào. Có người dừng lại xin chụp hình làm kỷ niệm. Khuôn mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng vì mệt và tuổi già, ông Ngộ vẫn mỉm cười chào lại, tạo dáng chụp hình với mọi người.

‘Khách du lịch ai biết cũng chào, xin chụp hình với tôi. Có hôm, tôi xách cặp ra về đến ngoài cổng, họ chạy theo xin chụp. Mệt lắm, nhưng tôi vẫn vui vẻ nhận lời. Làm công việc này là phải làm sao mọi người biết và quý mình’, cụ ông sinh năm 1930 tâm sự.

Ông Ngộ năm nay 89 tuổi. Tính đến nay, ông đã làm việc ở bưu điện hơn 70 năm. Công việc dịch và viết thư thuê, ông làm lúc nghỉ hưu năm 1990. Từ lúc làm công việc này, ông Ngộ thành người nổi tiếng, không chỉ ở bưu điện, mà còn được nhiều bạn bè quốc tế biết đến. Nhiều phóng viên ở các nước: Anh, Pháp, Đức, Nhật Bản… đã viết bài về ông cho tờ báo của đất nước mình.

{keywords}
Từ những lá thư bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, ông Ngộ dịch sang tiếng Việt hoặc ngược lại. Ảnh: NVCC

Lục lại những tấm ảnh về mình do du khách, bạn bè quốc tế và các phóng viên gửi tặng, ông Ngộ nói về lý do mình được ngồi ở một góc trong bưu điện làm nghề viết và dịch thư thuê.

30 năm trước, đã có 2-3 người làm công việc như ông nhưng không được lâu. Vì ông là người thạo hai ngôn ngữ - Anh, Pháp, nên khi ông nghỉ hưu, lãnh đạo bưu điện mời ông đến làm. Ngoài truyền tải lại những câu chuyện của khách từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác, ông phải giữ hình ảnh đẹp, hướng dẫn, chỉ đường, kể những câu chuyện về Sài Gòn xưa và nay cho khách khi đến thăm bưu điện.

Mỗi ngày, 7 giờ sáng, ông đạp xe đến chỗ làm. 3 giờ 30 phút chiều, ông thu dọn đồ dùng rồi đạp xe ra về. Hai ngày cuối tuần, ông nghỉ.

Nhiều người thấy ông lưng đã còng, tóc bạc trắng mà vẫn đi làm nên thắc mắc. Ông Ngộ cười lớn: ‘Các con tôi nó dư sức nuôi tôi. Nhưng ở nhà không cũng buồn, tôi đi làm cho vui, đỡ nhớ nghề và quảng bá cho đất nước. Tôi sẽ làm đến khi nào không còn sức khỏe nữa mới thôi’. Nói rồi, ông cầm chiếc kính hiển vi được một vị khách nước ngoài gửi tặng trong dịp sinh nhật mình ra khoe: ‘Cái này tôi được một người Pháp tặng đó. Chú ấy viết bằng tiếng Việt, để trong bưu thiếp tặng cho tôi’.

{keywords}
Lưng đã còng, tóc bạc, da nhăn nheo vì tuổi già, ông Ngộ vẫn thích đi làm. Ảnh: NVCC

Ngồi chờ khách đến 3 giờ chiều, ông Ngộ thu dọn đồ dùng cho vào cặp chuẩn bị ra về. ‘Hôm nay, tôi bị ế khách. Có một cô gái người Pháp đến nhờ viết bưu phẩm giúp thôi. Tôi viết có mấy dòng, cô ấy trả 200 ngàn đồng. Nhưng tôi lấy 15 ngàn đồng. Phần còn lại, trả cho cô ấy’, ông Ngộ nói, tay vuốt thẳng từng lá thư, bức ảnh, cuốn sách cẩn thận cho vào cặp mang đi gửi rồi ra nhà xe lấy xe đạp về.

Ông Ngộ cho biết, gần 30 năm làm nghề, ông không nhớ mình đã tiếp xúc với bao nhiêu vị khách, đọc và dịch bao nhiêu câu chuyện khác nhau. Ông chỉ biết, công việc của mình buộc phải quên hết mọi chuyện, không được tiết lộ với ai, vì đó là bí mật, đời tư của khách. Nhưng có hai câu chuyện liên quan đến tình mẫu tử làm ông nhớ mãi.

Đó là câu chuyện của người phụ nữ quê Bình Phước lấy chồng người Pháp. Sau kháng chiến, con trai bà theo cha về Pháp sống. Khi lớn lên, người con trở lại Việt Nam tìm mẹ. Họ gặp lại nhau và viết thư qua lại cho nhau 3-4 tháng một lần.

{keywords}
Hơn năm nay, ông Ngộ được chị tạp vụ cho mượn chiếc ghế có tựa để ngồi mỗi khi không làm việc. Sợ ai đó cầm nhầm, ông phải cột cẩn thận vào những chiếc ghế đã gắn cố định.

Mỗi lần viết thư cho con, người mẹ viết bằng tiếng Việt rồi bắt xe từ Bình Phước đến bưu điện nhờ ông Ngộ dịch sang tiếng Pháp gửi cho con. ‘Hơn năm nay, không thấy bà ấy đến nhờ tôi dịch thư nữa. Không biết, bà ấy có khỏe không’, ông Ngộ lo lắng. Vì không dùng điện thoại và không biết địa chỉ của người mẹ nên ông không biết làm thế nào để hỏi thăm.

Câu chuyện thứ hai là về mẹ con người đàn ông Pháp lạc nhau trong chiến tranh. Khi qua Việt Nam tìm mẹ, người con tìm đến ông Ngộ nhờ dịch địa chỉ trong hồ sơ tìm mẹ. Qua những thông tin anh cung cấp, ông Ngộ nhờ công an xác minh địa chỉ giúp. Chỉ mất thời gian ngắn, người đàn ông Pháp cũng tìm được mẹ.

{keywords}
Những thông tin về mình, hình ảnh, món quà, lá thư khách gửi tặng, ông lưu giữ lại cẩn thận.

‘Hôm anh ấy đến địa chỉ người mẹ đang ở, người mẹ đang nằm nghỉ trong căn chòi rách nát. Bà ấy chỉ nằm đó cho mát, còn bà được người con gái nuôi. Nhìn mẹ vậy, anh ấy đã khóc. Chứng kiến mẹ con họ gặp nhau sau bao năm xa cách, tôi vừa vui vừa xúc đồng’, cụ ông kể.

Ông Ngộ cho biết, mỗi khi làm cầu nối cho khách thành công, ông rất vui. Những người được ông giúp ai cũng viết thư cảm ơn. Có khách còn tặng ông quà, nhưng ông không nhận. ‘Tôi làm việc này không phải vì tiền, vì quà, mà muốn giúp đỡ người khác thôi’, cụ ông nói.

{keywords}
Ông Ngộ cho biết, ông đi làm là để vui, quảng bá hình ảnh đất nước chứ không phải vì kinh tế.

Anh Ngô Minh Đạt, bảo vệ ở bưu điện này cho biết, nhắc đến ông Ngộ, ai cũng thể hiện sự ngưỡng mộ, kính trọng vì ông tuổi cao vẫn miệt mài làm việc và là chứng nhân của những lá thư tay trong thời kỳ công nghệ đang lấn áp.

Anh Đạt cũng cho biết, trước ông Ngộ đã có 2-3 người làm công việc này. Khi ông Ngộ nghỉ hưu, lãnh đạo bưu điện thấy ông giỏi nhiều thứ tiếng nên mời ông đến làm. 

Ám ảnh nơi 'đi mây về gió' của giang hồ khét tiếng Sài Gòn xưa

Ám ảnh nơi 'đi mây về gió' của giang hồ khét tiếng Sài Gòn xưa

 Trước 1975, xóm Cây Da Sà là một khu vực khét tiếng về tệ nạn. Nơi đây là ổ thuốc phiện, cũng là nơi phát xuất ra số đề và là khu vực an toàn cho những tay anh chị giang hồ.   

">

Cụ ông 89 tuổi gần 30 năm đạp xe đi viết thư thuê ở bưu điện Sài Gòn

Tôi thấy lạ khi nhiều người phụ nữ có suy nghĩ so đo thiệt hơn khi làm việc nhà. Tôi cũng là nữ, sinh ra tại quê. Ở nơi tôi sống, đàn ông và phụ nữ cùng làm việc ngoài đồng, việc nấu cơm cơ bản thì các bà, các mẹ lo hết; nấu món hơi cầu kỳ thì cánh đàn ông ra tay; còn khi làm tiệc lớn thì tới 90% toàn đàn ông cáng đáng.

Có ra ngoài va chạm nhiều mới thấy, đàn ông họ làm việc rất nhiều, đôi khi gấp hai, ba lần phụ nữ. Nên mấy chị em nên ít kêu ca thôi. Nói thật, tỷ lệ phụ nữ hơn đàn ông về sự nghiệp rất ít, xã hội đã phân công rồi. Xung quanh tôi có các gia đình có tài sản lên tới triệu đôla, nhưng phụ nữ giỏi cỡ nào thì tính ra cũng toàn là tiền do các ông làm cả. Nếu đàn ông đã gánh vác phần nhiều về kinh tế, thì việc phụ nữ lo chu toàn việc nhà cũng là điều dễ hiểu.

Bản thân tôi cũng đi làm kiếm tiền, thấy làm việc nhà đơn giản hơn nhiều. Chưa khi nào tôi có ý nghĩ mình đang phải hy sinh nhiều hơn chỉ vì là phụ nữ. Tôi thấy việc nội trợ rất bình thường, thích thì làm, không thì thôi. Tôi cũng không nâng mình lên, chẳng hạ mình xuống. Bố mẹ cũng chưa bao giờ dạy tôi phải hy sinh. Họ chỉ dạy tôi tất cả những gì mà họ có để tôi có đầy đủ kỹ năng sống độc lập.

>> Tư tưởng 'việc nhà là chuyện đàn bà'

Nhiều phụ nữ coi chuyện nội trợ là hy sinh cao cả. Sao chúng ta không nghĩ rằng phụ nữ làm việc nhà chỉn chu, khéo léo hơn đàn ông (do tính cách, đặc điểm cơ thể, bản năng về giới). Sao cứ phải vằn vện cho khổ? Tôi thấy kinh doanh vốn không phù hợp với nữ giới, nhưng chuyên nấu ăn cho mình và mọi người trong gia đình lại rất phù hợp. Chẳng lẽ phụ nữ cứ phải đòi hỏi không lo nội trợ, để đàn ông làm hết mới là bình đẳng ư? Đừng lôi mấy chuyện phụ nữ cũng biết sửa điện, nước... ra làm ví dụ vì nó chẳng đại diện cho bình đẳng.

Quan điểm của tôi là bạn nấu ăn hay không chẳng quan trọng, giống như bạn thích sinh đẻ hay không. Không ai có thể ép ai phải làm gì. Với riêng tôi, nấu ăn cũng vui như các bạn thích làm việc khác. Mỗi năm tôi mời công ty đến ăn hai lần (cả chục bàn). Ai cũng hỏi tôi có nấu không? Tôi kêu tự mình làm hết, đơn giản vì tôi thích vậy chứ chẳng có gì gọi là hy sinh, vất vả cả.

Sống cứ lo thiệt, hơn làm gì cho khổ? Tôi nghĩ đơn giản, phụ nữ thịu đựng được thì ở, không chịu được thì buông, tất nhiên tôi không khuyến khích. Nhưng cái gì cũng cần vừa phải, kể cả chuyện bình đẳng nam nữ. Đừng cứ tự mình làm quá lên, ôm hết việc rồi lại kêu ca, than phiền.

QH Mai

>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.

">

Ảo tưởng hy sinh khi phụ nữ làm việc nhà

Nhận định, soi kèo Đức vs Italia, 02h45 ngày 24/3: Tạm biệt Azzurri

W-anh-3-2.jpg
“Cửa tiệm hạnh phúc” được sáng lập bởi Hội LHPN phường Cẩm Nam và CLB Vì môi trường Hội An (S.E.A Club)

Cũng như Diệu, các chị em khuyết tật cảm thấy hạnh phúc khi được làm điều có ích, hạnh phúc vì vơi đi nỗi lo về sinh kế và có chỗ dựa tinh thần.

Hai năm qua, nhờ có cửa tiệm này mà hơn 1 tấn phế thải ngành may ở Hội An đã được “hô biến” thành các sản phẩm thủ công thay vì bị vứt bỏ ngoài bãi rác.

Những sản phẩm tái chế ở đây rất đa dạng, như túi đi chợ, tạp dề, khẩu trang, cài tóc, ví tiền, sổ tay, đế lót ly… Vì là sản phẩm được làm thủ công từ vải thừa nên tính độc đáo “không đụng hàng” được khách hàng ưa thích.

W-anh-4-2.jpeg
Chị em ở Cửa tiệm hạnh phúc thường xuyên mang sản phẩm đến giới thiệu ở các chợ phiên, cuộc thi khởi nghiệp

Tại cửa tiệm đặc biệt này, tùy theo sức khỏe mà các nhân viên tự phân chia công việc, người may, người thêu, người phân loại vải...

Tiệm cũng không quy định giờ giấc cụ thể, hết việc thì mọi người về. Hoặc thấy mệt mỏi, chị em động viên nhau nghỉ ngơi, khi khỏe lại làm tiếp. 100% lợi nhuận từ cửa tiệm được chia đều cho tất cả nhân sự, giúp họ trang trải cuộc sống.

Gieo hạnh phúc cho những mảnh đời kém may

Hai năm đi vào hoạt động, cửa hàng bé nhỏ này đã giúp những tâm hồn cần được chở che tìm thấy điểm tựa của tình người. Đúng như tên gọi của tiệm, nơi đây có những mảnh đời khiếm khuyết nhưng nụ cười của họ luôn tròn đầy!

Đến nay, thành công lớn nhất của “Cửa tiệm hạnh phúc” có lẽ là ở niềm hạnh phúc của mỗi thành viên. Niềm hạnh phúc đến từ sự quan tâm, ủng hộ của mọi người - giúp tiệm có thêm nhiều đơn hàng đem lại sự tự tin cho các cô, các chị…

W-anh-12-2.jpg
Nguyễn Hoàng Quỳnh Ny bên chiếc quạt bằng vải vụn vừa làm xong

Em Nguyễn Hoàng Quỳnh Ny (SN 2002) tâm sự, do bị khuyết tật nặng nên từ nhỏ em đã sống khép kín. Từ khi tham gia Cửa tiệm hạnh phúc, em có nhiều cơ hội gặp gỡ, giao lưu với mọi người khiến bản thân dần tự tin và yêu đời hơn.

Điển hình là cuối tháng 3/2023, các thành viên của Cửa tiệm hạnh phúcđã làm người mẫu cho buổi trình diễn thời trang tái chế từ vải vụn tại Hội An. Buổi trình diễn đã chinh phục hàng ngàn du khách.

W-z5391306342334-07bff2991af668eaf78e3ea6e6379176-1.jpg
Show trình diễn thời trang tái chế ở phố cổ Hội An do các thành viên của Cửa tiệm hạnh phúclàm người mẫu
W-z5391306467659-aeea86c1c58e9afc8051793fc2f188cf-1.jpg

Những người mẫu của tiệm tự tin thể hiện vẻ đẹp của áo dài được may bằng vải vụn

“Ở đây, tụi em xem nhau như gia đình. Cửa tiệm không chỉ tạo việc làm, mà còn mang đến nhiều tiếng cười. Em xem nơi này là ngôi nhà thứ hai và mong được gắn bó lâu dài", Ny phấn khởi.

Tiệm cũng thường xuyên tổ chức nhiều workshop, hướng dẫn du khách, học sinh tạo ra các sản phẩm tái chế và nhận được nhiều phản hồi tích cực.

“Những buổi workshop tái chế đơn giản như làm quạt tay, khẩu trang, móc khóa, lồng đèn… thu hút rất đông người tham gia, qua đó giúp lan tỏa thói quen tiêu dùng các sản phẩm thân thiện với môi trường. Thời gian tới, tiệm sẽ thử nghiệm tái chế trên một số chất liệu mới như túi nilon, hộp nhựa, lưới đánh cá bỏ đi…”, chị Đỗ Thị Ngọc Thảo - Chủ tịch Hội LHPN phường Cẩm Nam chia sẻ.

Hình ảnh lay động trái tim những ngày nắng nóng đỉnh điểm ở Đà Nẵng

Hình ảnh lay động trái tim những ngày nắng nóng đỉnh điểm ở Đà Nẵng

“Anh tài xế, cô lao công ơi! Dừng lại đây 1 phút uống chai nước mát rồi đi tiếp nhé. Xin đừng ngại nhé" - là dòng chữ xuất hiện trên hè phố Đà Nẵng những ngày nắng nóng đỉnh điểm.">

Cửa tiệm hạnh phúc

{keywords}Elysia Downing mới vào nghề được 1,5 năm nhưng cô đang có hàng trăm người hâm mộ

Elysia Downing, 28 tuổi đã mê hoặc hàng nghìn người đàn ông qua màn hình máy tính. Công việc nghe có vẻ vô hại nhưng cô cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm.

‘Lần đầu tiên làm công việc này qua camera, tôi ngây thơ hơn rất nhiều và thấy rất khó từ chối những lời đề nghị’ - cô chia sẻ.

‘Mặc dù ngồi sau màn hình máy tính nhưng bạn rất dễ thấy mình vướng phải những tình huống mà khách hàng kiểm soát bạn và bạn phải làm theo những gì họ muốn’.

Cách đây không lâu, một cuộc điều tra về cái chết của Hope Barden cho thấy cô bị chết ngạt khi thực hiện một hành vi tình dục qua webcam cho khách hàng của mình.

Người đàn ông 45 tuổi này đã không cảnh báo cô và cứ thế để cho cô chết.

Cảnh sát đã xem xét cáo buộc anh ta tội ngộ sát, nhưng hắn đã tự tử trong tù sau khi bị bắt giam vì tội sở hữu những nội dung khiêu dâm cực đoan.

Bà mẹ đơn thân Elysia tới từ Derbyshire, Anh cho biết vụ án của Hope đã khiến cô lo sợ.

Ngay trong những tuần đầu tiên làm việc, cô từng bị khách hàng yêu cầu thực hiện những hành vi đồi trụy và nguy hiểm, bao gồm cả việc cô tự làm mình nghẹt thở.

{keywords}
Hope Barden - cô gái đã tử vong sau khi thực hiện một hành vi tình dục qua camera

‘Đã có những người đàn ông yêu cầu tôi tự làm mình ngạt thở, tự đánh mình và làm những hành động đồi bại khác’.

‘Nhưng may mắn là bây giờ tôi đã đủ bản lĩnh để từ chối làm bất cứ việc gì mà tôi cảm thấy không thoải mái. Nếu họ thô lỗ với tôi, hoặc nếu họ không có cách ứng xử tôn trọng, tôi sẽ không làm điều họ muốn’.

Macey Kennedy, người đã làm công việc này 7 năm, cho biết nhiều người nghĩ rằng làm việc ở nhà là an toàn. Nhưng chính cô đã từng bị theo dõi 2 lần và vô cùng hoảng hốt khi một người đàn ông có hành động cắt đầu dương vật anh ta trong một buổi làm việc của cô qua camera.

‘Sau đó, tôi không còn dám đề cập đến khu vực mình sinh sống vì quá sợ hãi’ – Macey chia sẻ.

{keywords}
Công việc làm gái khiêu dâm qua camera không hề an toàn như nhiều người nghĩ

Nhiều cô gái khác làm công việc này cũng chia sẻ rằng họ bị lợi dụng và ép buộc làm những việc mà họ không cảm thấy thoải mái.

Ví dụ như một cô gái đã cầu xin sự giúp đỡ trong một diễn đàn khi thấy khách hàng ‘bỏ bom’ tin nhắn, đòi gặp gỡ ngoài đời và yêu cầu cô chú ý tới anh ta.

‘Hắn làm thơ, gửi quà và trở nên thất vọng kinh khủng khi tôi nói không đồng ý gặp gỡ’.

‘Anh ta nói rằng anh ta yêu tôi và gửi cho tôi 50 tin nhắn/ ngày’. Cô gái cũng cho biết, kẻ này có vẻ đang đuổi hết các khách hàng khác của cô đi bằng cách thống trị ‘phòng chat’. Và cô lo ngại rằng nếu cô thể hiện thái độ kiên quyết thì hắn có làm gì đó điên rồ hay không.

Một phụ nữ giấu tên cũng chia sẻ trên Reddit rằng cô bỏ nghề vì khách hàng quá đòi hỏi.

Tuy nhiên, đây cũng là một công việc kiếm tiền dễ dàng và rất hấp dẫn các cô gái. Ví dụ như Elysia đang có hàng trăm người hâm mộ. Cô thu phí khoảng 120 nghìn đồng cho mỗi phút xem cô lột đồ và biểu diễn nhiều hành động khiêu dâm khác.

‘Tôi yêu công việc này. Tôi cảm thấy tự do và quyền lực’ – cô nói.

Elysia nói rằng cô biết mọi người sẽ đánh giá cô nhưng cô chấp nhận.

Sở thích tình dục của bạn đời tương lai khiến cô gái hoảng sợ

Sở thích tình dục của bạn đời tương lai khiến cô gái hoảng sợ

 Chỉ còn vài tháng nữa, chúng em sẽ về chung một nhà nhưng dường như càng đến gần ngày đấy em càng sợ hãi...

">

Phía sau những cô gái kiếm bộn tiền nhờ khiêu dâm qua camera

Công tác chuẩn bị coi như xong, chờ lịch là lên đường.

Đúng ngày hẹn, dù không cần hô hào, không cần thuyết phục nhưng thật là lạ: Có rất nhiều bạn từ ngày ra trường giờ mới đi họp lớp được, rồi có cả mấy bạn đang sống ở nước ngoài cũng về tham gia. Bởi vậy lần họp mặt này là lần họp mặt đông đủ nhất của lớp chúng tôi từ ngày ra trường cho đến nay. Xe chở chúng tôi xuất phát từ cổng trường đại học trên đường Nguyễn Trãi, Hà Nội thẳng tiến đến Hạ Long.

Lên xe ổn định chỗ ngồi một lát thì một bạn nữ có phần hoạt ngôn của lớp, gọi bạn là quản ca cũng đúng, bắt nhịp một trò chơi: Bắt đầu từ bạn ngồi hàng ghế đầu tiên nói một từ tiếng Anh, bạn kế tiếp phải nói từ khác có chữ cái bắt đầu chính là chữ cái cuối cùng của từ bạn trước vừa nói, cứ như vậy đến hết lượt rồi lại quay vòng. Luật chơi là trong vòng 5 giây ai không nghĩ được ra từ thì sẽ bị mất lượt và bị phạt tiền. Số tiến này sẽ được nộp vào quỹ lớp. Tuy nhiên chơi mãi trò này mà cũng chưa thấy ai bị phạt. May là đến điểm ăn sáng nên tạm "game over" trò này.

Ăn sáng xong hình trình của chúng tôi lại tiếp tục. Lại chơi trò chơi. 

Lần này không phải bạn nữ kia mà là một bạn nam khởi sự một trò chơi khác: Cả lớp chia thành 2 đội, đội nam và đội nữ, mỗi đội cử ra một đại diện để liệt kê các bộ phận người bắt đầu bằng chữ L. Đội nào liệt kê được ít bộ phận hơn sẽ thua! Ở đây chúng tôi chỉ là vui thôi, không hề thô tục, nếu có “tục”  thì là “tục thanh” chứ không phải “tục thô”. Cứ làm thế nào mà cười thả ga, xả hết stress là được.

Kết quả: 1 - 0 đã nghiêng về đội nữ!

Người ghi bàn thắng quyết định cho đội nữ là người có cái tên thật nữ tính, và thực tế trong mắt cả lớp đại học thì bạn này cũng luôn dịu dàng, nhu mì, thế mà hôm nay dường như bạn đã phá cách, bạn đã mang cho cả lớp những tiếng cười vô cùng vui vẻ.

“T đã làm chuyện động trời” - như lời một người trong lớp nói về bạn ấy. Bạn ấy giống như hình ảnh con sóng trong thơ của Xuân Quỳnh: “Ồn ào và lặng lẽ, Dữ dội và dịu êm”. Bạn là người phụ nữ có tri thức, có thể dịu dàng đấy nhưng khi cần lại rất quyết liệt, nhu mì đấy nhưng lại rất hài ước… đó là mẫu người phụ nữ mà cánh đàn ông chân chính luôn khao khát.

Mải vui quá nên loáng một cái xe đã đến bến Vịnh Hạ Long. Chúng tôi được công ty tổ chức sự kiện bố trí đưa lên du thuyền, đại diện công ty nói về chương trình tham quan, chúc cả đoàn vui vẻ.

Chúng tôi được bố trí bữa trưa muộn, sau đó nghỉ ngơi để chiều đi tham quan, chèo thuyền kayak.

Ngoảnh đi ngoảnh lại thì trời đã tối. Lúc này cả lớp chúng tôi cùng tập trung lại, ai trông cũng vui vẻ, rạng ngời trong những bộ trang phục dạ hội rực rõ đối với các bạn nữ, các bạn nam thì ăn mặc đơn giản hơn nhưng cũng không kém phần sang trọng. Cả lớp cùng im lặng nghe bạn lớp trưởng phát biểu. Bạn bảo lâu rồi chúng ta mới có dịp gặp lại nhau, mong là dịp gặp nhau này sẽ thắt chặt hơn nữa tình cảm của các thành viên trong lớp…, rồi bạn bắt nhịp để cả lớp cùng nâng cốc. Lớp chúng mình là một gia đình, zooo…

Ngày họp lớp mọi người được dịp ôn lại “Những ngày xưa thân ái”  đầy ắp những kỉ niệm vui buồn. Không phân biệt, không chỉ trích, không áp đặt, tôn trọng sự khác biệt, mọi người thỏa sức thể hiện, được sống thật với mình, được là chính mình, không phải...diễn - như lời một người nói. Và đấy chính là những điều quý giá nhất của chúng tôi.

Cả lớp vẫn nhớ như in chuyện tình của lớp trưởng với hoa khôi của lớp. Chuyện tình của họ như là khuôn mẫu của các tiểu thuyết ngôn tình vậy. Chàng đẹp trai, con nhà giàu tên T, còn nàng là hoa khôi của lớp và của kí túc xá nữ luôn, nàng tên H. Có lần đi chơi Chùa Thầy bằng xe đạp, chàng và nàng ban đầu đi cùng cả đoàn sau rồi thế nào họ… lạc đường luôn. Lãng mạn đến thế là cùng. Tiếc rằng họ đã không đi được cùng nhau đến hết con đường tình đẹp như thơ vậy.

Một điều ghi dấu kỉ niệm sâu sắc với chúng tôi nữa là chuyện khi nâng cốc chúc tụng thường hay đồng thanh… hô, chẳng hạn: H. ơi đừng… sợ vợ - khi tham dự lễ cưới của một bạn nam trong lớp. Lần họp lớp này thói quen đó vẫn còn nguyên, không mấy thay đổi.

Cả lớp lại đồng thanh: T & H hãy thuộc về nhau đêm nay. Thế là cả lớp cùng cười bất tận. (Hôm sau có người thắc mắc là đêm qua T & H có thuộc về nhau không nhỉ? Chắc chỉ có trời mới biết được - một người kết luận).

Cứ thế bữa tiệc như kéo dài vô tận. Đến tiết mục văn nghệ có người hát ”Mong ước kỉ niệm xưa”, người hát "Bạn tôi", “Trả lại em yêu”, “Trả lại em yêu chiếc khăn ngày nào. Vâng, những ngày xưa thân ái, xin trả lại cho em; trả lại cho em khung trời đại học, con đường đi học đầy hoa điệp vàng, đầy lá me bay…

Rồi khi màn đêm buông xuống, một vài bạn về phòng nghỉ, các bạn còn lại lại cùng kéo nhau lên boong tàu. Hôm chúng tôi đi lại đúng hôm Rằm dù không chọn. Giữa biển khơi xanh thẳm, trăng trên trời lại sáng lung linh, khung cảnh còn gì lãng mạn hơn nữa.

Lớp chúng tôi học Toán nhưng lại có rất nhiều bạn biết về thơ ca, hò vè… Lúc này ai biết gì thì diễn đấy. Có thể do khung cảnh lãng man, cộng với tình hình chiến sự tại Ukraina nên khi nghe một bạn đọc bài tho Đợi anh về của Simonov thì chúng tôi như thấm từng lời. Rồi có bạn hát opera, hát văn… - đủ các thể loại luôn.

Hình như mặt trời sắp hửng đông, mà đúng thât, 4h sáng rồi mà. Lúc này chúng tôi mới về phòng ngủ, kết thúc một “đêm trắng” tuyệt vời.

Chợp mắt được một lát thì đã nghe thấy bạn quản ca của lớp đi gõ cửa từng phòng gọi dậy để chụp ảnh. Cả lớp tập trung trên boong tàu trong trang phục đồng phục của lớp được thiết kế rất khỏe khoắn, năng động. Khung cảnh bình minh trên boong tàu giữa biển khơi là phông nền cho những bức ảnh, clip đẹp của chúng tôi.

Chụp ảnh, quay clip xong thì cũng đã quá giờ ăn sáng. Bây giờ cả lớp mới ngồi vào bàn ăn. Lại tiếng cười nói, tiếng zô vui vẻ. Cuộc vui tưởng như không có hồi kết, trong khi đó tàu vẫn đang từ từ về bến.

Khi rời du thuyền lên bờ thì cả lớp không ai bảo ai cùng đứng thành hàng dài giơ tay vẫy và hô to tới 3 lần tên du thuyền để cảm ơn sự phục vụ của nhân viên trên tàu: “B. tuyệt vời, B. tuyệt vời, B. tuyệt vời”. “Tuyệt vời” cũng là từ chúng tôi dành cho buổi họp lớp hôm nay.

Thời chúng tôi, những người giỏi nhất vẫn chọn học Toán. Bởi vậy lớp chúng tôi có rất nhiều bạn thi Toán quốc tế, Tin quốc tế, Toán quốc gia… Giờ đây sau nhiều năm ra trường, rất nhiều bạn thành công, tuy vậy có bạn vẫn còn khó khăn.

Nếu theo chuyên môn thì có nhiều người đã là giáo sư, tiến sĩ. Nếu không theo chuyên môn mà rẽ ngang thì có bạn là cơ trưởng của một hãng bay lớn, có bạn là quan chức cấp Cục, Vụ; quan chức đầu tỉnh; Lớp có nhiều cá tính như vậy mà vẫn chơi được với nhau nhiều năm rồi nên nếu không chân tình thì chắc chắn chẳng thể nào chơi được. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên từ ngày ra trường. Người thân của một người bạn cùng lớp có lần mắng yêu chúng tôi: sao các anh họp lớp gì mà hay họp thế.

Độc giả Anh Phạm

">

Mang chân tình đi họp lớp

友情链接