Adidas bán 333USD cho đôi giày công nghệ cao được làm bằng máy in 3D. Đắt xắt ra miếng – quả thực đôi giày này mang lại cho người dùng trải nghiệm vô cùng thoải mái và thú vị.

Adidas 3D Runner là đôi giày chuyên dụng dành cho các vận động viên thể thao. Nó được làm bằng “cấu trúc 3D web” độc đáo giúp ra tăng độ bền và sự tiện nghi cho người sử dụng.

{keywords} 

Với giá bán hơn 300USD, Adidas 3D Runner đắt hơn nhiều đôi giày cao cấp trên thị trường hiện nay. Adidas hiện cho đặt trước sản phẩm này và sẽ giao hàng ngay trong tháng .

Đây là lần đầu tiên Adidas bán ra thị trường mẫu giày làm bằng công nghệ in 3D mặc dù hãng đã ứng dụng công nghệ này từ cách đây khá lâu.

Adidas là một trong số ít các nhà sản xuất đồ thể thao luôn tìm cách gắn ứng dụng công nghệ vào sản phẩm của mình, tất nhiên với giá bán không hề rẻ chút nào.

Nguyễn Minh (theo BGR)

" />

Hơn 300USD cho đôi giày Adidas làm bằng máy in 3D

Giải trí 2025-02-05 08:56:31 92847

Adidas bán 333USD cho đôi giày công nghệ cao được làm bằng máy in 3D. Đắt xắt ra miếng – quả thực đôi giày này mang lại cho người dùng trải nghiệm vô cùng thoải mái và thú vị.

Adidas 3D Runner là đôi giày chuyên dụng dành cho các vận động viên thể thao. Nó được làm bằng “cấu trúc 3D web” độc đáo giúp ra tăng độ bền và sự tiện nghi cho người sử dụng.

{ keywords} 

Với giá bán hơn 300USD,ơnUSDchođôigiàyAdidaslàmbằngmágiá vàng mới nhất hôm nay Adidas 3D Runner đắt hơn nhiều đôi giày cao cấp trên thị trường hiện nay. Adidas hiện cho đặt trước sản phẩm này và sẽ giao hàng ngay trong tháng .

Đây là lần đầu tiên Adidas bán ra thị trường mẫu giày làm bằng công nghệ in 3D mặc dù hãng đã ứng dụng công nghệ này từ cách đây khá lâu.

Adidas là một trong số ít các nhà sản xuất đồ thể thao luôn tìm cách gắn ứng dụng công nghệ vào sản phẩm của mình, tất nhiên với giá bán không hề rẻ chút nào.

Nguyễn Minh (theo BGR)

本文地址:http://game.tour-time.com/html/569d399086.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Al Masry vs Wadi Degla, 19h30 ngày 4/2: Cửa trên đáng tin

Truyện Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ


Có vẻ như người tối qua tùy ý lăn qua lăn lại không phải là nàng.

Sau đó một gương mặt giống bé mèo nhỏ vừa xinh đẹp vừa hung dữ mang vẻ mặt ngái ngủ chui từ trong chăn ra: "Dậy sớm thế làm gì không biết? Chẳng lẽ...."

Nàng nhìn Dụ Nghi Chi nhếch môi: "Dụ tổng còn muốn sao?"

Dụ Nghi Chi ép buộc bản thân không thèm đếm xỉa tới nàng nữa.

Đêm qua cô cắn chặt môi đến chết cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, nghe người phụ nữ bên cạnh nói nhỏ vào tai nàng: "Dụ tổng, có vẻ như cô không biết bề ngoài trông cô lạnh lùng thế nào đâu nhỉ"

Lời này làm Dụ Nghi Chi khuất phục trong nháy mắt, không thể nghi ngờ càng kích thích cảm giác xấu hổ và giận dữ mạnh mẽ hơn. Cô tức giận tắt đèn.

Trong bóng đêm truyền tới tiếng cười vừa lười biếng vừa hung ác của một người phụ nữ. Nàng đương nhiên không muốn cứ thế bỏ qua cho Dụ Nghi Chi, nàng không cần tới đèn bởi vì nàng là người hiểu rõ Dụ Nghi Chi nhất trên đời, còn hiểu Lục Nghi Chi hơn chính bản thân cô.

Dụ Nghi Chi đang đứng dưới ánh nắng ban mai, cực kỳ không muốn chảy vào đầu mình một số chi tiết của đêm qua, cô lạnh giọng nói: "Mau dậy đi, tôi còn có cuộc họp"

Nữ nhân lười biếng từ trong chăn ngồi dậy, một hình xăm bông hồng hình đầu lâu trên cánh tay đỏ đến chói mắt. Bả vai trắng nõn hiện rõ một vết sẹo chằng chịt kéo dài theo cột sống.

Giọng nàng biếng nhác nói: "Dụ tổng đúng là bận trăm công nghìn việc nhỉ"

Giọng điệu mang đầy vẻ châm biếm mỉa mai, Dụ Nghi Chi chỉ đành xem như không nghe thấy.

Cô quay người đi vào phòng chải chuốt, thay một bộ áo trắng, quần tây đen được cắt may cẩn thận càng tôn lên vóc dáng mảnh mai giống như người mẫu.

Nhân lúc nướng sandwich nàng pha cho mình một tách cà phê, dư âm của một đêm kịch liệt dường như vẫn để lại di chứng, ngay cả việc bưng tách cà phê cô cũng làm vãi một vài giọt nước. Điều này làm cho cô khi ngồi vào bàn ăn sáng không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Vừa nhấp cà phê vừa lướt ngón tay thật nhanh trên máy tính bảng giải quyết công việc, sáng sớm đã trang điểm xinh đẹp ngồi làm việc.

Cho nên lúc người phụ nữ kia ngồi đối diện cô, cuộn đầu gối và chân trần giẫm lên ghế cũng không tạo nên sự tương phản lớn giữa hai người.

Người phụ nữ mặc váy hai dây, một dây vai hờ hững trượt xuống, nàng vò mái tóc vàng hoe của mình, mặt mộc dưới ánh nắng ban mai không một khuyết điểm: "Bữa sáng không có phần của tôi à?"

Dụ Nghi Chi không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Không phải cô không thích ăn bữa sáng kiểu như này sao?"

Nàng nở nụ cười, nói: "Bữa sáng nhạt nhẽo kiểu này nhét kẽ răng cũng chẳng đủ"

Dụ Nghi Chi không thèm để ý tới nàng, mau chóng rửa bát đĩa sạch sẽ, xách giày cao gót đi ra cửa: "Cô vẫn chưa định nhấc mông lên à"

Lúc này nàng mới lề mề đi theo cô, vừa đi vừa nói: "Vẫn còn chưa ăn mà"

Lời nói như kiểu Dụ Nghi Chi không cho nàng ăn vậy, ánh mắt của nàng chăm chú vào chiếc cổ lộ ra khỏi cổ áo của Dụ Nghi Chi, nàng khẽ cắn môi, ý tứ không nói cũng rõ ràng.

Dụ Nghị Chi lạnh lùng đi ra cửa nhà, nàng đi theo cô cùng đi đợi thang máy.

Lạ ở chỗ, hai con người này đứng cách nhau rất xa, dường như có thể nhét thêm một người nữa vào giữa hai người. Nhìn hai người, một người trông giống tinh anh của xã hội, một người giống kẻ thất nghiệp, vô công rồi nghề. Cho dù lúc này có hàng xóm đi qua cũng không nghĩ rằng hai người này có mối quan hệ với nhau.
">

Truyện Đánh Nghiêng Ánh Trăng Mùa Hạ

Nhận định, soi kèo Sukhothai vs Muangthong United, 19h00 ngày 2/2: Cửa trên thất thế


Cậu bé mặc chiếc áo xanh lá cây xộc xệch, áo hơi sờn vai, chiếc quần bò đã hơi ngắn, đội chiếc mũ lưỡi trai xinh xinh, khe khẽ gật đầu, đôi mắt lim dim.

Anh vỗ nhẹ vai con, nhắc lại lần nữa nhẹ nhàng: "Nhớ con nhé, không đi đâu cả, ngồi ở đây bố quay lại ngay..."

"Vâng..." Thằng bé nói nhỏ, lưng tựa vào chiếc ghế nhựa đầy mỏi mệt. Trộm vía từ bé đến lớn, Nhật rất ngoan và hiểu chuyện. Ngoài những lúc nghịch ngợm bị cuốn theo những trò chơi như các đứa trẻ cùng tuổi khác, Nhật vẫn rất nghe lời bố và vô cùng tự lập. Thấy con đáp như thế, anh cũng yên tâm hơn, đứng lên vội bước đi, đầu vẫn ngoáy lại xem thằng bé như thế nào. Ánh mắt anh ghi trọn lại hình ảnh của con, ngồi ngoan ngoãn trầm lặng trên dãy ghế của bệnh viện, cảm tưởng như nó sẽ không bao giờ rời khỏi tầm mắt, không bao giờ rời xa anh. Ấy vậy mà không ngờ rằng, đó cũng là hình ảnh cuối cùng của con mà anh được nhìn thấy.

Sau khi lấy số khám bệnh, bước ra khỏi một biển người, một đám đông hỗn độn nơi sảnh chính bệnh viện, anh vội vã quay lại chỗ đã đặt thằng bé lại ngay đó. Anh giật mình đánh thót khi nhận ra trên chiếc ghế đó chỉ có một người phụ nữ với đứa con đang ngồi cạnh. Anh đảo mắt ra xung quanh những không nhìn thấy chiếc áo xanh lá cây của con đâu cả.

"Chị...chị gì ơi...cho tôi hỏi...Chị có thấy cháu bé nào ngồi ở đây không? Nó mặc áo màu xanh lá cây...tầm 6 tuổi ấy ạ..."

Người phụ nữ lắc lắc đầu.

">

Truyện Nhục Hồng Ngải

Truyện Tình Bất Yếm Trá

友情链接