Cho tôi hỏi các quy định cụ thể về việc này. Xin cảm ơn.
Đồng Thanh
Trả lời
Về câu hỏi của độc giả Đồng Thanh, đại diện Tổng cục Du lịch Singapore (STB) cho biết du khách khi tới Singapore có thể mang theo một lượng nhất định các loại thực phẩm để tiêu dùng cá nhân mà không cần xin giấy phép nhập khẩu nếu:
- Sản phẩm/thực phẩm đó được phép.
- Giá trị nằm trong mức cho phép.
- Không được bán với mục đích thương mại.
Cụ thể với câu hỏi trên, các loại thịt phải có nguồn gốc xuất xứ, khách được mang tối đa 5 kg. Với trái cây (hoa quả) và rau xanh, yêu cầu mang "một lượng nhỏ, vừa đủ" để sử dụng cho mục đích tiêu dùng cá nhân (chẳng hạn như vừa trong hành lý xách tay). Trái cây và rau quả tươi có thể được nhập khẩu từ bất kỳ quốc gia nào miễn là đáp ứng các điều kiện của Cơ quan Quản lý Thực phẩm Singapore (SFA).
Các bước xác nhận thông tin nhân thân để hệ thống cập nhật chỉ mất vài phút. Nhưng tới phần khai báo nghề nghiệp, tôi phân vân không biết nên cung cấp sao cho chính xác. Tôi từng làm ba nghề ở các cơ quan khác nhau trước khi gắn bó với công việc hiện tại. Sau khi nghe tôi giải thích về công việc của mình, anh cán bộ kết luận: "Tôi sẽ ghi nghề nghiệp của chị là Khác".
Rời khỏi phường, tôi hơi hẫng hụt. Từ "nghề", gốc Hán "nghệ", chỉ tài năng, học vấn, kỹ thuật, như trong câu nói quen tai "nhất nghệ tinh, nhất thân vinh". Ở các nước phương Tây, nghề (tiếng Anh: profession) cũng được hiểu là các công việc cần trình độ học vấn và đào tạo cao, như bác sĩ hay luật sư. Theo định nghĩa này, tôi cũng có thể khai mình là nhà báo, vì được đào tạo bài bản và đã thực hành nghề đủ lâu. Nhưng khai như vậy cũng sẽ thiếu chính xác, vì tôi đã trả lại thẻ nhà báo khi chuyển sang nơi công tác mới.
Kể cả khi hiểu "nghề" theo nghĩa công việc (tiếng Anh: occupation), nôm na là kế sinh nhai, không phải ai cũng dễ dàng gọi tên việc làm của mình. Khoảng hai chục năm về trước, vấn đề định vị công việc khá đơn giản, thường theo một số nghề nghiệp nhất định đã có. Nhưng hiện tại, các loại hình công việc đa dạng hơn nhiều. Ngay cả với các lao động "cổ trắng", việc khai báo là "nhân viên văn phòng" cũng không phù hợp vì hiện tại có nhiều công việc cho phép làm ở nhà hoặc từ xa. Tôi e rằng, cũng giống như trường hợp của tôi, nghề nghiệp của họ trên dữ liệu dân cư có thể chỉ vỏn vẹn từ "Khác".
Đó là chưa kể, nhiều kiểu việc còn chưa có tên tiếng Việt tương ứng, ví dụ youtuber, shipper, gamer, blogger, streamer, fashionista. Vì vậy, không chỉ riêng tôi, nhiều người có lẽ cũng lúng túng khi được yêu cầu khai báo nghề nghiệp của mình khi làm căn cước. Bên cạnh đó, việc đưa nhóm người lao động tự do và những người không có tên gọi nghề nghiệp cụ thể vào mục "Khác" trong cơ sở dữ liệu dân cư không giúp ích cho công tác quản lý hoặc thống kê.
" alt=""/>Khai báo nghề nghiệpNgày trước, tôi làm kế toán cho doanh nghiệp nhưng đồng lương bèo bọt. Chồng khuyên tôi ở nhà tìm hướng kinh doanh, vừa chăm con. Kinh tế anh đảm nhiệm.
Tôi suy nghĩ nhiều ngày rồi nộp đơn xin nghỉ việc, chung vốn mở nhà hàng với bạn thân.
Công việc của tôi thuận lợi, phất lên như diều. Từ số tiền lãi, tôi đầu tư thêm đất đai, mua thêm nhà.
Tôi còn mua đất, xây khách sạn. Vì nhà tôi ở thành phố phát triển về du lịch. Từ đây, đời sống gia đình tôi bắt đầu thay đổi.
Hai vợ chồng mỗi người sở hữu một chiếc ô tô sang, con cái học trường tốt. Mỗi năm đi du lịch nước ngoài 2 lần.
Chồng tôi hiền lành, làm nhà nước nhưng có tầm nhìn xa. Vụ làm ăn nào tôi xin ý kiến chồng, đều giành thắng lợi.
Tình cảm hai vợ chồng không có gì phải phàn nàn. Anh chung thủy, thương vợ con. Vợ chồng tôi chưa từng xảy ra cãi vã căng thẳng.
Tính anh trầm, ít nói, tôi lại là người hoạt bát. Tôi đối với chồng vừa yêu vừa kính trọng như bậc bề trên, dù anh chỉ hơn tôi 10 tuổi.
Tôi cứ ngỡ, hạnh phúc đó là mãi mãi, tình cảm dành cho chồng luôn vẹn nguyên. Thế nhưng, một ngày tôi biết thổn thức trước người đàn ông khác, không phải chồng mình.
Người khiến tôi say nắng, đêm ngày nhớ nhung là Huy - huấn luyện viên thể hình.
Huy bằng tuổi tôi, còn độc thân. Anh sở hữu cơ thể cường tráng và khuôn mặt nam tính. Anh mới đến phòng tập gym làm việc được nửa năm.
Sau sinh con thứ 3, vóc dáng tôi xấu đi nhiều. Tôi quyết định thuê 1 PT (viết tắt của cụm từ personal trainer, được dịch là huấn luyện viên thể hình cá nhân) hỗ trợ.
Chủ phòng tập giới thiệu Huy cho tôi. Quá trình gần gũi hàng ngày, tôi bỗng thấy có cảm tình đặc biệt với anh.
Vẻ phong trần cùng lối nói chuyện dí dỏm khiến tim tôi loạn nhịp mỗi khi đối mặt. Hôm nào tập, tôi cũng cố làm vẻ mặt nghiêm túc nhằm xua đi cảm giác lạ trong lòng.
Tối về bên chồng, hình ảnh người đàn ông đó xuất hiện cả trong giấc ngủ của tôi. Khi trái tim không thể thắng được lý trí, tôi đã ôm lấy Huy lúc chỉ có 2 người trong phòng chứa đồ tập.
Tôi không ngờ Huy cũng đáp lại và chúng tôi đã có những giây phút vụng trộm bên nhau.
Chuỗi ngày sau đó, ở nhà tôi vẫn là người vợ hiền thảo nhưng ra ngoài, tôi biến thành kẻ cuồng si. Tôi và Huy như thể mới yêu lần đầu.
Đôi lần, thấy chồng dành cho mình sự chăm sóc chu đáo, lòng tôi có chút hổ thẹn. Tôi định chấm dứt mối quan hệ sai trái đó. Thế nhưng, khi gặp người tình, tôi lại quên hết.
Anh không có ý định đào mỏ hay lợi dụng tiền bạc của tôi. Huy thẳng thắn từ ban đầu, anh đang có người yêu. Cuối năm sẽ kết hôn.
Cảm xúc anh dành cho tôi không phải là yêu mà là hợp về nhu cầu sinh lý. Chúng tôi có thỏa thuận ngầm, không can thiệp vào đời tư 2 bên.
Vậy mà, tôi lại nổi cơn ghen với vợ sắp cưới của anh. Tôi giả vờ hé lộ mối quan hệ của mình cho cô ấy biết.
Cách hành xử này cũng đưa đến dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân của tôi. Người yêu Huy chẳng vừa, mang toàn bộ câu chuyện tiết lộ cho chồng tôi.
Khi tôi và Huy hẹn hò, chồng tôi và cô ấy ập vào bắt quả tang. Chồng tôi chứng kiến vợ có cử chỉ thân mật với người đàn ông khác, anh chết sững.
Nếu như là người đàn ông khác, họ sẵn sàng lao vào đánh vợ cho hả cơn giận. Chồng tôi lại dứt khoát quay lưng đi với lời nhắn: “Em về kí đơn”.
Thái độ lạnh lùng của chồng khiến tôi càng đau đớn. Anh coi như không có sự tồn tại của tôi trong nhà.
Tôi trách mình mù quáng, chỉ vì chút cảm giác khác lạ mà đạp đổ hạnh phúc mất bao năm vun vén. Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Ngày trở về, trông chồng tôi già và gầy đi nhiều. Anh dắt theo một bé trai chừng 2 tuổi. Thằng bé vừa đi vừa khóc nên chồng tôi liên tục dỗ dành.
" alt=""/>Tâm sự của bà chủ khách sạn ngoại tình với huấn luyện viên thể hình