Siêu máy tính dự đoán Nottingham vs Man City, 19h30 ngày 8/3
Pha lê - 07/03/2025 19:43 Máy tính dự đoán lịch thi đấu boóng đálịch thi đấu boóng đá、、
1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

-
Nhận định, soi kèo Valencia vs Valladolid, 0h30 ngày 9/3: Khách khó có điểm
2025-03-10 18:36
-
Chương trình Bạn muốn hẹn hòtập 735 mang tới nhiều cảm xúc cho khán giả khi mai mối cho cặp đôi Trịnh Minh Hậu (29 tuổi) và Huỳnh Thị Thúy Hằng (30 tuổi).
Vừa xuất hiện, Thúy Hằng đã khiến bà mối Hồng Vân không khỏi trầm trồ trước nhan sắc trẻ hơn tuổi thật. Sau khi làm việc tại Dubai 6 năm với chuyên ngành nhà hàng khách sạn, Thúy Hằng đã trở về Việt Nam vào năm 2020.
Thúy Hằng Ngay từ đầu buổi hẹn hò, Thúy Hằng đã thẳng thắn bày tỏ nguyện vọng được làm dâu khiến ông mai bà mối khá tò mò nhưng phía sau đó lại là một câu chuyện xúc động.
“Con rất thích được làm dâu vì con không có ba mẹ từ nhỏ. Con ở với ngoại, sau khi ngoại mất, con ở với dì. Khi con được 6 tháng tuổi, ba đánh mẹ rồi mẹ bỏ đi tu. Ba con có gia đình khác, nhưng mang con đi bán nhiều lần nên nhà ngoại không cho gặp ba”, cô gái tiết lộ.
Khi nhắc về người mẹ đã bỏ đi, Thúy Hằng nghẹn ngào chia sẻ cô chưa bao giờ ngừng hy vọng tìm lại người sinh ra mình, dù ký ức về mẹ chỉ là con số 0.
Bức ảnh duy nhất về mẹ Thanh Hằng có được. “Con chỉ có một tấm hình duy nhất của mẹ. Từ khi mẹ bỏ đi tu, gia đình cũng cố gắng tìm mẹ trên các phương tiện truyền thông nhưng chưa được. Con chỉ mong mẹ vẫn còn sống và vẫn khỏe, nếu được gặp mẹ, con sẽ chăm sóc mẹ. Nếu mẹ không thoải mái khi gặp con, con vẫn chấp nhận điều đó”, Thúy Hằng nói thêm.
Lớn lên không có một gia đình trọn vẹn, một mình lập nghiệp nơi xứ người nhiều năm và trải qua 2 mối tình không trọn vẹn, nhưng cô gái này vẫn luôn lạc quan khiến nhiều người nể phục.
Văn Hậu Lắng nghe chia sẻ của Thúy Hằng, MC Hồng Vân và Quyền Linh đều hy vọng thông qua chương trình, kỳ tích sẽ xảy ra: mẹ của cô sẽ nhận ra con gái và tìm lại. MC Quyền Linh động viên: “Cô gái nhỏ nhắn, dễ thương như Hằng lại gặp quá nhiều giông bão trong cuộc đời. Nhưng những số phận trớ trêu trong những câu chuyện thường sẽ kết thúc có hậu và Hậu đang ngồi bên đây”.
Được mai mối cho Thuý Hằng là chàng trai Văn Hậu vẫn đang trầm ngâm ngôi lắng nghe chia sẻ của bạn gái. Ở tuổi 29, anh vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Không chỉ có vẻ ngoài điển trai, Văn Hậu còn ghi điểm với nhà gái ở sự hiền lành và chín chắn.
Trước hoàn cảnh đặc biệt của Thúy Hằng, anh cho biết rất nể phục nghị lực cô nàng. Từ đó, Văn Hậu bắt đầu có cảm giác muốn được bản vệ, che chở cho bạn gái. Anh chàng khẳng định sẽ cố gắng hết sức mình để đem lại hạnh phúc cho Thúy Hằng. Ngay từ những phút đầu trò chuyện, cả hai nhanh chóng bắt được cảm xúc và cởi mở với đối phương.
“Em thích có một gia đình ổn định, một người chồng chung thủy. Nếu em làm dâu sẽ là một người con dâu ngoan. Em đã sẵn sàng cả về tinh thần và kinh tế”, Thúy Hằng bày tỏ sự nóng lòng tìm được mái ấm hạnh phúc.
Đáp lại tình cảm nhà gái, Văn Hậu cũng tự tin khẳng định: “Mẹ anh chắc chắn thương con dâu lắm. Anh cũng chung thủy, anh dám hứa điều đó. Không ai đặt vào là đã hòa hợp 100%, mình phải vì nhau để thay đổi bản thân một chút mới hạnh phúc được”.
Cả hai đồng ý hẹn hò. Hiện tại, một người ở TP.HCM, một người ở Đồng Nai - cặp đôi sẽ không gặp khó khăn về khoảng cách trong việc hẹn hò. Nhưng tương lai Văn Hậu lại muốn về Bình Thuận ổn định công việc, đây là vấn đề nếu cặp đôi muốn tiến xa hơn. Để bạn trai không phải lo lắng, Thúy Hằng động viên chàng trai: “Em theo anh được”.
Không ngoài dự đoán, màn hình trái tim của Văn Hậu và Thúy Hằng đồng nhất sáng đèn, báo hiệu cả hai đã chính thức trở thành một cặp, trao nhau cơ hội hẹn hò.
Lê Phương
Chuyện tình qua app hẹn hò của cô gái Việt và chồng Mỹ
Vô tình quen nhau qua ứng dụng hẹn hò, sau 2 tháng nói chuyện, chàng kỹ sư người Mỹ quyết định bay sang Việt Nam để gặp bạn gái.
" width="175" height="115" alt="Bạn muốn hẹn hò tập 735: Từ Dubai về nước, cô gái mượn sóng chương trình hẹn hò tìm mẹ ruột" />Bạn muốn hẹn hò tập 735: Từ Dubai về nước, cô gái mượn sóng chương trình hẹn hò tìm mẹ ruột
2025-03-10 17:55
-
Sun Group khởi công dự án 13.000 tỷ đồng tại Phú Quốc
2025-03-10 16:27
-
Trong suốt nhiều năm, Ling Dong không muốn tìm lại cha mẹ ruột. Năm 1999, khi mới 4 tuổi, Ling bị bắt cóc trong một lần bà nội lơ đãng lúc trông cháu.
Từ Thượng Hải, cậu bé bị đưa đến một vùng núi xa xôi ở phía tây nam Quảng Tây. Giống như hàng ngàn trẻ em bị bắt cóc khác, cậu bị bán cho các cặp vợ chồng không có con hoặc không có con trai.
Nhưng khi lớn lên, Ling bị nhồi nhét suy nghĩ rằng cha mẹ ruột đã bỏ rơi anh và đem bán. Anh nảy sinh lòng căm thù với cha mẹ mình từ đó.
Vài năm gần đây, khi các vụ bắt cóc trẻ con trở nên hiếm hoi ở Trung Quốc, hàng nghìn nạn nhân đã cố gắng tìm lại nguồn cội của mình nhờ cơ sở dữ liệu DNA có quy mô toàn quốc. Nhưng Ling không thấy có nhu cầu phải tìm lại cha mẹ ruột cho đến năm 2019, sự tò mò đã thôi thúc anh.
Dưới đây là câu chuyện của Ling do chính anh kể lại với điều kiện sử dụng tên giả:
Tôi bị bắt cóc vào mùa thu năm 1999. Tôi chỉ nhớ mình bị một người đàn ông đưa đến Quảng Tây, đầu tiên là bằng tàu hoả, sau đó đi thuyền và cuối cùng tôi được cõng vào trong núi. Ông ta dùng một chiếc lá lớn để múc nước trong núi cho tôi uống. Khi tôi khóc, ông ấy chơi trốn tìm với tôi và nói rằng cảnh sát sẽ bắt nếu tôi không nín.
Tôi đến một khu vực xa xôi, nơi “bố mẹ” tôi đang đợi. Ở đó có con sông nhỏ, có núi non, cây cối, gà vịt. Nơi tôi ở trước kia không có những thứ này nên tôi vừa sợ vừa tò mò.
Một lần, tôi làm vỡ chiếc bình, “mẹ” đã gọi tôi là đồ phiền toái và nói không muốn nuôi tôi nữa. Vài tháng sau, họ sinh được con và chuyển tôi cho gia đình hiện tại.
Mùa đông năm đó tôi rời nhà cha mẹ nuôi đầu tiên của mình và ngủ với “bà nội” mới. Một đêm, tôi muốn đi tiểu nhưng sợ không dám nói. Bà đã phát hiện ra. Kể từ đó, tôi cảm thấy an toàn khi ngủ với bà. Bà luôn giữ cho chân tôi ấm.
Không lâu sau, “cha mẹ” mới bắt tôi phải học làm việc nhà. Tôi bắt đầu nấu cơm cho cả nhà. Một lần, tôi lén bỏ quả trứng vào nồi cơm sắp chín. Quả trứng chín dở thấm lên bề mặt nồi cơm. Cha nuôi phát hiện ra và phạt không cho tôi ăn tối hôm đó, rồi bắt tôi phải ngủ trong chuồng lợn.
Chị gái nuôi đã lén gói thức ăn vào trong túi và ném nó vào cho tôi. Chị bảo: “Em trai, ăn đi. Đêm sẽ qua nhanh thôi, trời sắp sáng rồi. Trứng là để bán, không được ăn”.
Một lần khác, tôi muốn ăn bánh quy giòn. Chị gái đã lấy 10 tệ của cha nuôi để mua cho tôi. Tôi không muốn ăn hết một lúc nên vừa gặm vừa nhấm nháp thích thú.
Tôi luôn hỏi chị muốn làm gì khi lớn lên. Chị luôn nói rằng chị muốn ăn ngon và mặc những bộ váy đẹp. Bây giờ, mỗi năm, tôi đều mua tặng chị vài bộ váy. Chị là người bảo vệ tôi suốt những năm tháng tuổi thơ. Trong trái tim tôi, chị mang hình bóng của người mẹ.
Đôi khi tôi cũng cảm thấy thương bố mẹ nuôi khi nghĩ đến việc họ đã phải làm việc đến kiệt sức ngoài đồng. Có thể họ không thể hiện nhiều tình yêu với tôi nhưng nó vẫn tồn tại. Chẳng hạn, khi tôi ốm, họ đưa tiền cho tôi để đi bốc thuốc của thầy lang trong làng. Khi tôi bị bắt nạt, mẹ sẽ can thiệp và nổi giận thay tôi. Nghĩ rằng con mình không đủ nhanh nhẹn, bà bảo tôi lần sau hãy chạy trốn.
Tôi không thích thú với chuyện học hành cho lắm. Mùa hè năm lớp 2, tôi đi bơi trong một cái ao mà tôi không được phép vì nó không an toàn. Khi bố nuôi phát hiện ra, tôi vô cùng sợ hãi nhưng không thể trốn đi đâu được. Ông không mắng tôi nhưng phạt tôi cởi hết quần áo. “Không được ăn, cứ chơi tiếp đi cho đến khi bị đuổi học” - ông ra lệnh.
Hình phạt đó làm tổn thương lòng tự trọng của tôi. Khi mọi người đi qua, tôi phải ngồi xổm xuống nước để che vùng kín. Ngồi ngâm nước lâu khiến tay chân tôi yếu dần. Cuối cùng, khi trời sắp tối, tôi bắt đầu khóc. Lúc đó, tôi rất ghét bố mẹ đẻ của mình vì nghĩ rằng họ đã bỏ rơi, khiến tôi khổ sở thế này. Đó là lần đầu tiên tôi nghĩ đến chuyện tự tử, nhưng tôi không đủ can đảm. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi về nhà với tư thế cúi đầu.
Cho dù tôi cư xử thế nào, bố mẹ nuôi luôn nói bố mẹ đẻ bỏ rơi tôi. Trong thâm tâm, tôi tin điều đó và sợ rằng một ngày nào đó, họ cũng sẽ đuổi tôi đi.
Năm 8 tuổi, tôi đã biết nấu nhiều món ăn, biết cho gà vịt ăn và cắt cỏ cho bò. Tôi biết rửa bát và thu dọn quần áo. Tôi biết cha mẹ nuôi muốn gì dựa trên nét mặt của họ.
Năm lớp 5, tôi bỏ học để đi chăn bò. Mỗi lần buồn, tôi đến chỗ ngôi mộ cổ trên lưng núi và bí mật viết nhật ký, vẽ tranh. Tôi vẽ hình mẹ ruột - niềm tôn kính của tôi nhưng đang ở một nơi xa xôi. Tôi ghét bà, nhưng tôi cũng nhớ bà. Tôi đoán rằng bà rất đẹp, và tự hỏi rằng mình có giống mẹ hay không.
Ngọn đồi gần nhà bố mẹ nuôi của Ling Dong. Năm 15 tuổi, tôi bắt đầu cùng một người đàn ông trong làng đi làm phụ hồ. Sau 6 tháng, ông chủ thấy tôi chăm chỉ nên cho tôi học lái máy xúc để sau này kiếm việc làm thêm.
Khi đi làm, tôi cảm thấy mình được tự do - được ra khỏi nhà, được trả lương hàng tháng và được ăn những gì mình muốn. Đôi khi, tôi cay đắng nghĩ về cha mẹ ruột của mình. Ngay cả khi không có họ, tôi vẫn có việc làm, vẫn trưởng thành và kiếm được tiền.
Nhưng khi hết giờ làm, tôi thấy mọi người được bố mẹ gọi hỏi thăm, được gửi đồ ăn. Còn bố mẹ nuôi tôi thì chỉ gọi cho tôi vào ngày lĩnh lương để nhắc tôi gửi tiền về nhà và yêu cầu tôi mua những thứ họ cần. Tôi chỉ được giữ một phần nhỏ tiền lương để tiêu vặt.
Năm 18 tuổi, tôi tự dựng cho mình một túp lều ở phía sau ngọn núi và thường ngồi đó rất lâu, tưởng tượng rằng mọi thứ có thể thay đổi theo hướng tốt hơn và tôi có thể đã không thua kém những người khác.
Một lần tình cờ tôi xem được chương trình truyền hình “Hãy chờ con” trên kênh truyền hình quốc gia. Một bà mẹ tên là Zhang Xuexia đang đi tìm con trai mình. Chồng bà không thể chịu đựng thêm được nữa nên đã tự tử, chỉ để lại một câu nói: “Tất cả những gì tôi muốn là con trai tôi”.
Tôi bắt đầu tự hỏi: Liệu tôi có phải là đứa trẻ bị bắt cóc không? Nhưng sau đó, tôi lại quay trở về với suy nghĩ đã cố hữu trong đầu: Tôi hoàn toàn bị bỏ rơi. Dân làng thường nói với tôi: “Cha mẹ mày đã bán mày đi, chắc họ không cần mày nữa. Bố mẹ nuôi đã nuôi mày nên hãy đối xử tốt với họ”.
"Bà nội" sợ rằng một ngày nào đó tôi sẽ bỏ đi, vì thế bà đã kể cho tôi nghe tấm gương về một cô gái rất hiếu thảo với cha mẹ nuôi mình và không muốn gặp bố mẹ đẻ khi họ quay lại tìm cô.
Vài tháng trước khi bà nội mất, tôi là người cho bà ăn 3 lần/ngày, tắm và thay quần áo cho bà. Vào đêm bà mất, tôi tắm cho bà và cho bà ăn cháo loãng. Bà vẫn rất minh mẫn nói rằng, bà không có kỳ vọng gì ngoài việc muốn tôi tận tâm với gia đình và cuối cùng tất cả sẽ là của tôi. Tôi chấp nhận số phận của mình - họ đã nuôi dưỡng tôi, đổi lại tôi sẽ chăm sóc họ khi họ về già.
Lúc nửa đêm, bà qua đời trong vòng tay tôi. Ngay trước đó, bà không nói được lời nào, chỉ chỉ tay về phía bài vị tổ tiên ra hiệu cho tôi rằng tổ tiên đã chấp nhận nguyện vọng của bà.
(Còn nữa)
Phần 2: Sự thật được tiết lộ sau 21 năm làm con nuôi
Nguyễn Thảo(Theo The Paper)
Bi kịch của cuộc đoàn tụ gia đình sau 15 năm con trai bị bắt cóc
Khi cậu bé Shen Cong bị bắt cóc, cha cậu đã mải miết đi tìm con trai suốt 15 năm. Cậu bé được tìm thấy vào tháng 3 năm ngoái nhưng gia đình cậu lại đang chìm trong nợ nần.
" width="175" height="115" alt="Nỗi hận 21 năm của chàng trai bị bắt cóc lúc 4 tuổi" />Nỗi hận 21 năm của chàng trai bị bắt cóc lúc 4 tuổi
2025-03-10 16:25


![]() |
Gần 2 năm chưa được “lên bờ” vì dịch Covid-19
Chỉ nhìn qua bộ đồng phục màu trắng, lấp lánh sao mũ trong những ngày tàu cập cảng, dịp lễ tết, khánh tiết, hay những chuyến du hành khắp thế giới… nhiều người chưa thể hiểu rõ về nghề thủy thủ, thuyền viên, thấu cảm những nỗi niềm sâu xa và cuộc sống khắc nghiệt mà họ trải qua hằng ngày.
Thông thường, khoảng vài tháng, thuyền viên được lên bờ nghỉ ngơi và được “thay ca”. Nhưng khi đại dịch Covid-19 ập đến, do hạn chế đi lại trên toàn thế giới, họ không thể về nhà như trước. Câu chuyện về những thủy thủ, thuyền viên hơn 1 năm, thậm chí gần 2 năm không được đoàn tụ với người thân, gia đình đã không còn xa lạ.
Tổng công ty Hàng hải Việt Nam (VIMC) - một trong những doanh nghiệp hàng hải hàng đầu của cả nước với đội tàu biển hơn 70 chiếc hoạt động trên toàn thế giới, hơn 5.000 thuyền viên, trong hơn 1 năm qua chịu không ít ảnh hưởng vì dịch Covid-19.
Tổng giám đốc VIMC cho biết: “Các doanh nghiệp vận tải biển trong tổng công ty đã nỗ lực vượt qua nhiều khó khăn của thị trường và dịch bệnh Covid-19, làm tốt công tác tư tưởng cho các thủy thủ, thuyền viên, giúp cho họ yên tâm công tác; qua đó duy trì hiệu quả hoạt động của đội tàu. Đặc biệt, do làm tốt công tác phòng, chống dịch bệnh nên cho đến nay chưa có một thuyền viên hay thủy thủ nào bị nhiễm Covid-19”.
“Hộ chiếu vắc xin” cho thủy thủ, thuyền viên
Đại dịch Covid-19 lan rộng trên toàn thế giới, ảnh hưởng tiêu cực đến sự phát triển kinh tế. Tuy vậy, hàng vạn thuyền viên Việt Nam làm việc trên các tàu treo cờ Việt Nam chạy các tuyến trong, ngoài nước; cùng hàng nghìn thuyền viên Việt Nam làm việc trên các tàu nước ngoài vẫn đang tiếp tục khắc phục khó khăn, vận hành tàu biển, duy trì sự lưu thông của hàng hóa, đặc biệt là hàng hóa xuất nhập khẩu.
Đại diện VIMC chia sẻ: “Thuyền viên tàu biển - do đặc thù của nghề phải cập cảng biển tại nhiều quốc gia, tiếp xúc với nhiều đối tượng nên nguy cơ lây nhiễm cao. Đội tàu biển Việt Nam không chỉ thay người tại Việt Nam, mà có những tàu liên tục hoạt động ở nước ngoài, thay thuyền viên tại nước ngoài. Thuyền viên được tiêm vắc xin ngừa Covid-19 sẽ là “Hộ chiếu vaccine” để đi lại thuận lợi giữa các nước, lên bờ và thay đổi thuyền viên”.
Ủy ban An toàn hàng hải (MSC) của Tổ chức Hàng hải quốc tế (IMO) đã công nhận vai trò quan trọng của các thuyền viên đối với ngành hàng hải quốc tế và đối với cả thế giới; đồng thời nhấn mạnh sự cần thiết trong ưu tiên thuyền viên được tiếp cận với vắc xin Covid-19. IMO cũng đang phối hợp với các cơ quan liên quan của Liên hợp quốc, kêu gọi các Chính phủ ưu tiên các thuyền viên của quốc gia mình trong chương trình tiêm chủng vắc xin Covid-19, tạo điều kiện thuận lợi cho việc di chuyển an toàn qua biên giới.
Ngọc Minh
" alt="Thủy thủ, thuyền viên" width="90" height="59"/>Đội phát cơm, thực phẩm di động
10h trưa, trời nắng chói chang, anh Trang Thanh Hải (40 tuổi, ngụ quận Gò Vấp, TP.HCM) điều khiển chiếc xe có gắn thùng chứa thực phẩm phía sau vào căn nhà số 10B (đường số 2, phường Hiệp Bình Chánh, TP.Thủ Đức, TP.HCM).
Anh Hải vừa tình nguyện tham gia đội phát cơm di động do anh Nguyễn Tuấn Khởi, một giám đốc đam mê công tác thiện nguyện thành lập, để đưa thực phẩm đến cho người nghèo miễn phí.
Mỗi ngày, bếp cơm yêu thương nấu hơn 1.500 phần cơm để chờ đội phát cơm di động đến chở đi phát cho người nghèo. |
Mỗi ngày, anh đều đến địa điểm trên nhận các phần cơm, thực phẩm rồi rong ruổi trên khắp các tuyến đường để phát tặng người nghèo.
Trước đây, anh Khởi thành lập mô hình tủ lạnh cộng đồng để tặng thực phẩm cho người nghèo bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh. Tuy nhiên, khi khu vực đặt tủ lạnh có ca nhiễm Covid-19, anh quyết định thành lập đội xe phát cơm di động.
10h mỗi sáng, đội phát cơm di động tập hợp, chở cơm đi khắp các ngả đường tặng người cần. |
“So với mô hình trước, đội cơm phát cơm di động sẽ đảm bảo công tác phòng dịch hơn vì người dân sẽ không tập trung một chỗ để nhận quà. Hơn thế, khi các tình nguyện viên chở cơm, thực phẩm đến tận tay cho người cần cũng sẽ hạn chế được tình trạng một người nhận cơm, quà nhiều lần”, anh Khởi nói.
Ngay khi hoàn tất ý tưởng và ra lời tuyển tình nguyện viên, anh Khởi đã nhận được rất nhiều lời đề nghị gia nhập đội phát cơm di động. Đến nay, đội đã có hơn 10 tình nguyện viên.
Mỗi ngày, khoảng 9h sáng, bếp cơm yêu thương tại số 10B (đường số 2, phường Hiệp Bình Chánh) của anh Khởi sẽ tổ chức nấu các phần cơm. 10h cùng ngày, các phần cơm đã được mọi người đóng gói cẩn thận, đợi đội xe đến nhận để chở đi phát.
Anh Hải đóng thùng chứa thực phẩm, chuẩn bị đi phát cơm. |
Anh Khởi cho biết, mỗi ngày, bếp yêu thương chuẩn bị khoảng 1500 phần cơm và đều được đội phát cơm di động chở đi phát tặng người nghèo. Anh nói: “Hoạt động này đã diễn ra từ ngày 30/6 với khoảng 10 tình nguyện viên luân phiên nhau nhận nhiệm vụ giao cơm”.
“Mọi người đều có nhiều hoàn cảnh khác nhau. Có anh từng là giám đốc, có người đang chạy xem ôm, làm bảo vệ… Dịch bệnh, mọi người dù đang thất nghiệp nhưng vẫn tham gia, chở cơm đi tặng người nghèo”, anh Khởi nói và nhanh tay xếp những hộp cơm vào thùng chứa phía sau chiếc xe tay gas của anh Hải.
Chất đầy khoảng 50 phần cơm vào thùng, dù lưng đẫm mồ hôi, anh Hải vẫn tươi cười, kiểm tra lại xe, chuẩn bị cho một chuyến phát cơm trên các cung đường của quận Gò Vấp. Cùng lúc đó, các thành viên khác của đội cũng có mặt, tất tả chất cơm vào thùng.
Lên đường... |
Ai cũng cố gắng nhanh tay xếp các phần cơm để được đi phát cơm nhanh hơn. Họ lo nếu đi quá trễ, người nghèo sẽ không kịp nhận các phần cơm, canh, trái cây còn nóng, ấm.
Anh giám đốc, bác xe ôm đi phát cơm từ thiện
Đeo thêm một lớp khẩu trang, anh Hải chia sẻ, anh vốn là giám đốc một doanh nghiệp có trụ sở tại quận Gò Vấp. Tuy nhiên, khi dịch bùng phát, công việc làm ăn ngưng trệ, anh chuyển sang kinh doanh tự do.
“Trước đây, tôi vẫn thường xuyên làm từ thiện. Khi biết tin anh Khởi cần tình nguyện viên chở cơm đi phát tặng người nghèo, tôi xin tham gia. Tôi chở cơm vào các hẻm nhỏ, tuyến đường thường có người bán vé số, ve chai, xe ôm… ở quận Gò Vấp”, anh Hải nói.
Trong khi đó, anh Nguyễn Văn Tâm (50 tuổi, ngụ quận Bình Thạnh) lại cho biết, anh sẽ chở cơm đến phát tại quận Bình Thạnh. Anh Tâm vốn chạy xe ôm mưu sinh. Dịch bệnh diễn biến phức tạp, anh gần như không có khách, thu nhập giảm sút nghiêm trọng.
Gửi tặng cơm cho người cần. |
“Ế ẩm quá, tôi đến chỗ anh Khởi xin cơm từ thiện rồi tình cờ biết anh ấy cần tình nguyện viên chở cơm đi phát. Sẵn nghề chạy xe ôm, tôi xin tham gia và được nhận luôn. Những tưởng chỉ được góp chút sức giúp người khó khăn hơn, ai ngờ tôi còn được anh Khởi tặng quà, gửi tiền xăng”, anh Tâm nói.
Anh Khởi cho biết, dù có nhiều hoàn cảnh khác nhau nhưng các thành viên đội xe phát cơm di động hoạt động rất năng nổ, nhiệt tình và không cần bất cứ khoản hỗ trợ nào. Tuy nhiên, anh vẫn hỗ trợ chi phí xăng xe, tặng quà và bồi dưỡng thêm khoảng 300.000 đồng/tuần/người.
Sau ít phút sắp xếp các phần cơm, túi thực phẩm vào thùng, đội xe lần lượt nổ máy, rời bếp cơm yêu thương, tỏa đi các hướng để giao cơm miễn phí cho người cần.
![]() |
Ngoài cơm, đội còn tặng các phần thực phẩm. |
Trên đường đi, mọi người điều khiển xe sát lề đường, chú ý quan sát, tìm người bán vé số, vô gia cư... Càng về trưa, trời càng nắng.
Sức nóng khiến chiếc áo khoác anh Hải đang mặc như ướt sũng mồ hôi. Di chuyển được ít phút, anh phát hiện chị Nguyễn Thị Mai (40 tuổi, quê tỉnh Thanh Hóa) đang đội nắng nhặt ve chai.
Anh dừng xe, mở thùng chứa cơm, lấy phần quà gồm trứng gà, mì tôm, xúc xích, bột nêm… đến gửi cho chị. Bất ngờ được nhận quà từ người lạ, chị Mai có phần bỡ ngỡ.
Chị ngơ ngác một hồi lâu và chỉ mỉm cười, nói lời cám ơn khi nhìn thấy dòng chữ “Cơm di động miễn phí” in trên chiếc thùng màu xanh đặt phía sau yên xe máy của anh Hải.
Cũng như anh Hải, những thành viên khác của đội phát cơm di động đều rong ruổi trên các tuyến đường tặng cơm, thực phẩm cho người nghèo. Họ quên đi cái đói, cái nắng như đổ lửa của đường phố Sài thành đi đưa cơm để nhận về lời cám ơn từ những người xa lạ.
Bài, ảnh, clip: Nguyễn Sơn

Việt kiều gửi gạo, nấu cơm từ thiện cùng người nghèo chống dịch
Nhận gạo, kinh phí từ những kiều bào ở nước ngoài, nhóm người thất nghiệp vì dịch Covid-19 cùng nhau mở bếp cơm từ thiện, nấu và phát cơm miễn phí cho người nghèo chống dịch.
" alt="Đội xung kích đặc biệt: Giám đốc, xe ôm 'đua' nhau chuyển cơm phát thịt" width="90" height="59"/>Đội xung kích đặc biệt: Giám đốc, xe ôm 'đua' nhau chuyển cơm phát thịt

- Siêu máy tính dự đoán Tottenham vs Bournemouth, 21h00 ngày 9/3
- 2 bức thư cảm động của người cha tử tù và đứa con mồ côi
- Hậu Giang giãn cách toàn tỉnh từ 0h ngày 19/7
- Volkswagen Touareg 2019
- Nhận định, soi kèo Santa Clara vs Moreirense, 22h30 ngày 9/3: Gặp khó khi xa nhà
- 'Đàn ông Việt không có quyền đòi hỏi trinh tiết!'
- TikToker xúi trẻ chui vào cọc bêtông để thử nghiệm
- Mẹ im lặng nhìn con bị bố đẻ xâm hại
- Nhận định, soi kèo Jeonbuk Hyundai Motors vs Gangwon FC, 14h30 ngày 9/3: Tiếp tục gieo sầu
