您现在的位置是:Công nghệ >>正文
Brazil vs Peru (3h 8/7): Selecao dễ dàng vô địch?
Công nghệ9人已围观
简介ễdàngvôđịman city đấu với liverpool Tiểu Phong - 07/07/2019 05:30 ...
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo Union Magdalena vs Deportivo Cali, 5h00 ngày 4/3: Khó cho tân binh
Công nghệChiểu Sương - 03/03/2025 08:12 Nhận định bóng ...
阅读更多Vợ ghê gớm, to tiếng với chị gái khiến tôi giật mình
Công nghệTôi mới lấy vợ được vài tháng. Cuộc sống vợ chồng khá yên ổn, trừ những khi cô ấy nổi nóng, mắng chồng như mắng con. Vợ tôi hung dữ có tiếng ở khu phố. Tiếng cô ấy lanh lảnh, khi vang lên thì cả một con ngõ đều nghe rõ. Đến mức mấy anh hàng xóm còn hỏi: "Làm sao cậu sống nổi với một bà vợ "sư tử" như thế?". Tôi cứ nghĩ vợ chỉ đối xử với chồng như thế thôi. Không ngờ hôm qua, khi nghe cuộc điện thoại của vợ với chị gái, tôi điêu đứng. Cô ấy hét toáng lên, dùng những lời lẽ vô phép để nói chị gái mình. Tôi nghe mà đầu óc quay cuồng.
Xong rồi, cô ấy còn vứt điện thoại lên tủ và lẩm bẩm mắng tiếp. Tôi hỏi, vợ còn nói do chị ấy tranh giành tiền bạc gì đó của bên nhà ngoại cho, cô ấy không chịu được nên mắng cho hả dạ.
Tôi chán vợ thật sự. Cứ tiếp diễn thế này, tôi không thể chịu đựng được vợ nữa. Càng sợ cảnh có con, đứa bé sẽ học theo mẹ nó. Tôi phải làm sao để vợ dịu dàng, ăn nói lễ phép hơn đây? (quantuan...@gmail.com)
Chào bạn,
Để thay đổi được tâm tính của một người, bạn cần phải cho người đó và chính mình một khoảng thời gian và sự kiên nhẫn. Bạn càng nóng nảy, càng chán nản thì mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.
Bước đầu, bạn nên có một cuộc nói chuyện với vợ. Hãy nói với cô ấy về hậu quả của việc hung dữ, vô lễ và ăn nói thiếu suy nghĩ. Việc này không chỉ khiến cô ấy trở nên khó gần, mất thiện cảm trong mắt những người xung quanh mà còn tự hạ thấp danh dự, nhân phẩm của bản thân.
Bạn cũng cần mua cho vợ những cuốn sách dạy giao tiếp, tập kiềm chế bản thân và khuyến khích cô ấy tập yoga, ngồi thiền để ổn định tâm tính. Trong quá trình đó, bạn nên đối xử với vợ tinh tế và vui vẻ để cô ấy tự mình nhìn nhận lại bản thân và có động lực thay đổi. Không nên thúc ép, cau có, mắng mỏ vợ vì sẽ chỉ càng khiến cô ấy bực bội và hung dữ hơn.
Ngoài ra, bạn có thể nhờ bạn bè, người thân hai bên gia đình cùng khuyên can để vợ bạn có thể thay đổi tốt hơn từng ngày.
Theo Nhịp sống Việt
Em chồng hỏi mượn sổ đỏ để mua ô tô ra oai với hàng xóm
Hai năm trước, vợ chồng tôi đã dồn hết tiền cho chú út vay xây nhà. Mới đây, chú lại nhắn tin bảo chồng tôi cho mượn sổ đỏ khiến tôi rất bức xúc.
">...
阅读更多Xúc động lễ Vu Lan ở Hà Nội
Công nghệ- Lễ Vu Lan báo hiếu cha mẹ luôn gắn liền với câu chuyện của những bông hồng sắc trắng sắc đỏ cài trên ngực áo. Tối 14/7 Âm lịch, tại giảng đường Tùng Lâm Quán Sứ, hàng trăm phật tử đã có mặt để nhớ về mùa Vu Lan báo hiếu, để cài lên mình những bông hoa hồng như những lời nhắc nhở sâu sắc nhất.
Giây phút bông hồng cài lên ngực áo đã có những giọt nước mắt, có những ánh mắt đượm buồn nhớ về đấng sinh thành. Ai may mắn được cài bông hoa hồng đỏ lên ngực áo là lời nhắc nhở đang còn mẹ. Giọt nước mắt lăn dài trên má cho những người cài bông hồng trắng – đã không còn mẹ.
Một mùa Vu Lan nữa lại về, nhắc nhở mỗi con người chúng ta bài học sâu sắc về chữ Hiếu thiêng liêng, đừng để đến khi cài hoa trắng lên ngực mới hối hận vì chưa tròn chữ Hiếu: Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ / Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha / Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ /Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha.
Quốc Tiến
">...
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo Albirex Niigata vs Cerezo Osaka, 12h00 ngày 2/3: Không thấy ánh sáng
- TOTO Việt Nam ra mắt 3 sản phẩm mới
- Vụ đòi lại cô dâu: Bất ngờ đổi ý vì sức ép từ cha mẹ ruột
- Những kiểu cha gây ảnh hưởng xấu đến con
- Siêu máy tính dự đoán AC Milan vs Lazio, 02h45 ngày 3/3
- Con gái có nên học ngành Tự động hóa?
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Eintracht Frankfurt vs Leverkusen, 0h30 ngày 2/3: Nuôi tiếp hi vọng
-
Tại lễ trao giải tối 29/11, ông nói: "Cảm ơn Hội đồng xét thưởng, ban tổ chức đã có đánh giá khách quan tác phẩm, tạo động lực cho tôi tiếp tục nghiên cứu, viết lách. Tôi dự định viết thêm 10 cuốn sách, liên quan đến thành ngữ, tục ngữ ở các địa phương". Ở tuổi 104, tác giả Nguyễn Đình Tư giữ sức khỏe tốt, tinh thần minh mẫn. Ông cùng con trai, Nguyễn Việt Hùng, đi từ TP HCM đi ra Hà Nội bằng tàu hỏa, để ngắm nhìn cảnh đẹp đất nước.
" alt="Tác giả 104 tuổi nhận giải A Sách Quốc gia">Tác giả 104 tuổi nhận giải A Sách Quốc gia
-
- Hai chân bị liệt sau một tai nạn, năm chục năm qua phải di chuyển nhờ sự hỗtrợ của đôi tay nhưng bà Hoàng Thị Nỗ (sinh 1957), ở thôn Tân Tiến, thị trấn YênBình, huyện Quang Bình, tỉnh Hà Giang vẫn sống lạc quan và có thể làm được mọiviệc vặt trong nhà. Bà Nỗ kể, bà bị liệt là do một tai nạn hồi bà còn bé lắm. Thời bấy giờ nhànào cũng làm nhà sàn cao, bên dưới cầu thang mỗi gia đình đều có một thùng gỗđựng nước lớn và một cái gáo để các thành viên trong gia đình rửa chân trước khilên nhà. Chả hiểu một lần nghịch ngợm thế nào, bà Nỗ trèo lên thùng đựng nước,bất giác cái thùng đổ ập xuống đè lên đôi chân nhỏ bé của mình. Bà được gia đìnhđưa đi trạm y tế xã cấp cứu. Sau thời gian điều trị được các y sĩ ở trạm tiêmthuốc nhưng không hiểu sao đôi chân bà không những không khỏi mà phần đùi cònteo lại rồi bị liệt hẳn, không thể đi lại được nữa.
Bà Nỗ "đi lại" với hai đôi dép. Sau vụ tai nạn, mọi sinh hoạt của bà đều phải có sự giúp sức của người khác.Với đôi chân như vậy, bà chỉ biết quanh quẩn trong nhà, nhìn người khác đi lại,bạn bè tới trường mà ứa nước mắt. Nếu phải di chuyển độ vài bước chân là bà phảinhoài người ra bò, một lát lại thở dốc vì mệt và đôi chân thì đau đớn vô cùng.Thế nhưng bà cứ nghiến răng tập luyện, từng ít từng ít một.
Bà kể, hồi nhỏ bị liệt, cứ vận động là đau chảy nước mắt nên ngại đi lắm.Muốn tập tành để di chuyển thôi cũng không phải chuyện dễ dàng.
Bà phải nghiến răng, nuốt nước mắt vào mà cố gắng. Bà bảo, vì tay với châncủa con người mình không bằng nhau chân lúc nào cũng dài hơn tay, muốn di chuyểnđược thì bắt buộc chân mình phải chùng xuống sao cho đều với tay để phối hợpđược với nhau. Đôi tay thì không sao nhưng để "bảo" được đôi chân bị liệt làmtheo ý mình thì không phải ngày một ngày hai mà chúng "nghe lời".
Có lẽ bởi thế mà giờ đây đôi chân bà Nỗ choãi sang hai bên, bàn tay thẳng tắpnhư cây trúc trên núi. Mỗi lần "đi lại" bà cần tới hai đôi dép, một đôi cho chânvà một đôi cho bàn tay.
Trời không phụ công bà, dần dần đôi chân bà linh hoạt hơn. Việc nặng khônglàm được thì bà làm việc nhẹ, chưa bao giờ bà ỷ lại để nhờ vả người khác làmthay, bởi vậy mà bà được những người xung quanh rất yêu mến.
Bà Nỗ trông trẻ rất khéo. Bà kể, nhiều lúc, bọn trẻ con thấy bà đi lại kiểu không giống ai, chúngnghịch ngợm ném đá bà, còn gọi là "bà Nỗ ngựa". Ngay cả khi bạn bè đồng tranglứa đến tuổi cập kê, hẹn hò rồi lần lượt lấy vợ lấy chồng thì bà vẫn quanh quẩntrong nhà, cùng lắm là ra vườn.
Những khi ấy bà cũng tủi thân. Rồi bà lại bảo, cuộc đời mình khổ quá lại càngkhiến bản thân mình phải vươn lên, phải sống cho đời nó ghét mình thì thôi, chịukhổ nhiều cũng thành ra quen. Có biết bao phận người còn khổ hơn mình nhiều, đilại được như mình đã là hạnh phúc lắm rồi.
Biết số phận mình không may mắn nhưng trong những năm tháng khó khăn nhất bàđều gắng gượng vượt lên mà không hề kêu ca nửa lời. Bố bà Nỗ mất năm 1992, cácem đều lập gia đình rồi ra ở riêng, bà Nỗ và mẹ nương tựa nhau sống dưới mái nhàbỗng trở nên rộng thênh thang, mỗi đêm gió thốc từng cơn lạnh buốt.
Hàng ngày, mẹ lên nương thì bà Nỗ đều giành hết những công việc trong giađình về tay mình. Cuộc sống của hai mẹ con cứ thế hiu hắt, cho đến năm 2009 mẹmất bà bơ vơ một thời gian rồi chuyển đến ở cùng người em trai.
Từ khi ở cùng em trai, bà xin đặt chiếc giường ở căn bếp nhỏ của gia đình,hàng ngày vợ chồng người em đi làm, mọi công việc trong nhà hết thảy đều do bàđảm đương.
Bà Nỗ chia sẻ: “Mình không muốn vì tàn tật mà làm gánh nặng cho em trai, cậumợ có hai cháu giờ lại thêm mình thì gánh nặng quá, nhưng ra ngoài đường khôngcó sức khỏe thì biết đi về đâu, làm gì để sống. Còn sức lực thì còn phải cố gắngthôi”.
Nhắc đến bà Nỗ ai ai ở Tân Tiến cũng quý, cũng thương. Ngoài những công việcsinh hoạt thường ngày của gia đình, có thời gian rảnh rỗi bà lại giúp hàng xómtrông trẻ.
“Bà Nỗ tốt lắm, hôm nào nhiều việc tôi lại phải nhờ bà ấy trông con giúp. Thếmà cho quà bà cũng chẳng chịu nhận, chỉ khi mời bà ấy ở lại ăn cơm thì mớichịu”,chị Nông Thị Hạnh, một người hàng xóm của bà Nỗ cho biết.
Đang nói chuyện với chúng tôi, chợt bà bò nhanh vào bếp dùng miệng nhấc ấmnước sôi ra khỏi lửa. Chúng tôi thấy vậy đề nghị giúp đỡ thì bà bảo không cần,bà làm thế quen rồi.
Những công việc như thế này bà thường tự làm lấy. Với cách như thế bà có thể "xách" xô cám đến chuồng cho lợn, gà ăn. Bà cũngcó thể cõng được cả bó củi nặng.
“Trường hợp bà Nỗ khá đặc biệt và cũng là tấm gương nghị lực cho những ngườikhuyết tật ở đây”, ông Hoàng Văn Hoạn, trưởng thôn Tân Tiến nói.
Bài và ảnh: Phàn Họ
" alt="Người phụ nữ đi bằng 4 chi">Người phụ nữ đi bằng 4 chi
-
" alt="Toyota Camry 2022 giá 1,1 tỷ nên mua?"> Toyota Camry 2022 giá 1,1 tỷ nên mua?
-
Nhận định, soi kèo PSV vs Arsenal, 3h00 ngày 5/3: Pháo thủ coi chừng
-
Đi gặp bồ của chồng về đến nhà, tôi không cầm được nước mắt, khuỵu ngay trướccửa. Bố mẹ chồng thấy vậy vội chạy ra, tá hỏa khi thấy tôi ngồi ôm bụng bầukhóc. Nhìn thấy mẹ chồng, tôi vội níu chân bà: “Mẹ ơi, con trai mẹ bỏ con đi vớigái rồi. Con hận nhà con quá mẹ ơi. Chúng nó bảo chúng nó yêu nhau, bảo con cútđi đây này”.
Bố mẹ chồng ra sức dỗ con dâu và khuyên tôi. Nhưng càng như vậy, tôi càng muốnxả tức giận. Tôi khóc, ôm lấy chân mẹ chồng bảo: “Con muốn đánh con mẹ cho hảgiận. Mẹ có bênh hắn không? Mẹ có đánh con vì thế không? Con xin phép thay cháucủa mẹ trong bụng con xử bố nó ngoại tình. Mẹ chọn cháu mẹ hay con của mẹ?”. Mẹchồng thấy tôi vật vã quá, kéo tay tôi bảo: “Được rồi, dẫn mẹ đi tìm chúng nó.Mẹ đòi lại công bằng cho con”.Đi gặp bồ của chồng về đến nhà, tôi không cầm được nước mắt, khuỵu ngay trước cửa.
Được lời như cởi tấm lòng, tôi bật dậy quệt nước mắt, gọi taxi dẫn mẹ chồng đễnchỗ trọ của con bé kia. Y như rằng, chồng tôi đang ở đấy thân mật tình tứ vớinó.
Tôi cùng mẹ chồng xông vào. Đã được mẹ chồng đồng ý rồi, tôi không ngại gì màlao tới xử luôn người chồng lăng nhăng và con bồ trâng tráo. Tôi cứ thế đấm, đávào ngực chồng. Vừa đánh chồng tôi vừa mắng. Nào là “Tôi mang nặng đẻ đau conanh mà anh dám phản bội mẹ con tôi”, rồi thì “Anh xơn xớt nói yêu vợ thương conmà vẫn đi với gái”.
Đánh chồng đã, tôi quay sang túm cổ áo bồ của chồng, lắc lắc “Sao em ác thế? Saoem nỡ cướp chồng của chị, cướp bố của con chị?”.
Chồng tôi thấy cô bồ bị bắt nạt, chẳng biết do xót thương hay do sợ tôi đánhchết bồ mà chạy ra ngăn cản, gạt tay tôi ra và bảo “Em bình tĩnh nói chuyện”.Thấy chồng như vậy, tôi muốn xỉu luôn tại chỗ, thở không ra hơi bảo với mẹ chồng“Mẹ thấy chưa? Anh ấy chỉ yêu cô ta thôi. Con không níu kéo gì nữa. Con muốn lydị”.
Mẹ chồng tôi lao vào “Tao cho phép nó đánh mày lẫn con mất dạy kia rồi. Mày làmcái gì đấy. Không thấy nó có thai hay sao mà còn để nó xúc động như thế, ảnhhưởng tới cháu tao”. Rồi bà quay sang tôi bảo: “Con cứ đánh cho đã đi, đánhthằng bố mất nết nhưng đừng ly dị tội nghiệp cháu mẹ”.
Ừ, mẹ chồng đã cho rồi tội gì tôi không xả giận. Tôi tiếp tục vừa đánh thìnhthịch vào ngực chồng vừa hỏi lớn: “Anh chọn em và con hay nó?”.
Như mọi thằng đàn ông khác, chồng tôi chọn vợ. Anh giữ tay tôi lại và bảo: “Embình tĩnh lại đi. Anh lúc nào mà chẳng là của em và con”. Cô bồ của chồng tứcđiên lên, lộ nguyên hình là con hồ ly, tru tréo túm tóc chồng tôi: “Anh nói gì?Anh là đồ đểu. Anh dám bỏ rơi tôi à?”.
Mẹ chồng tôi thấy vậy đến xô bồ chồng ra, kéo tay chồng tôi và tôi về. Bà buônglại lời rất lạnh lùng “Mặc kệ con điên đó. Về thôi các con”.
Sau khi về nhà, bố mẹ chồng họp gia đình, giáo dục nghiêm khắc chồng tôi. Sau đóông bà cũng thay tôi quản lý anh chặt hơn, khiến anh ngoan ngoãn không dám tàlưa gái gú nữa.
Được 1 thời gian yên ổn, chồng tôi lại sinh tật. Chẳng là chồng tôi có 1 tay bạnthân từ thời để chỏm. Anh này có 1 thời gian vào Nam sống và làm việc, thất bátnên đành quay ra ăn bám mẹ. Vào đấy đã làm ăn lỗ chỏng gọng, lại còn nhiễm thêmcái tính xấu nát rượu. Từ ngày về cố hương, ông bạn đó lôi kéo chồng tôi nhậunhẹt cả ngày, tiêm cái thói hư hỏng đó vào chồng tôi.
Lúc ấy tôi mới sinh con được 7 tháng mà chồng suốt ngày bị bạn gọi đi nhậu. Tôiban đầu chỉ nhắc nhở chồng. Nhưng anh toàn ậm ừ cho qua chuyện, nhắc nhiều thìbắt đầu cau có, khùng điên lên, nạt nộ vợ. Vợ chồng tôi cãi cọ không ít lần vìchuyện đó.
Mẹ chồng tôi cũng điên lắm, vì nhiều khi đêm hôm chồng tôi say xỉn về nôn ratoàn bà phải đi dọn. Mẹ chồng tôi chửi con trai nhiều lắm nhưng chồng tôi lớnrồi, bà không sao ngăn cản được khi cứ đi làm về là anh với ông bạn kia nhậu tớikhuya.
Đã thế, chồng tôi còn rất cùn. Vợ với mẹ mà mắng “say thì đừng vác mặt về nhà”là y như rằng anh đi ngủ lang ở nhà ông bạn mất nết kia. Con cái bé tí thì bỏmặc. Nhiều đêm con khóc quấy phải 1 mình dỗ dành, trông con, tôi tức trào máumắt.
Có lần máu điên nổi lên, tôi bế con ra quán nhậu anh đang uống ngồi cạnh chờchồng. Chồng tôi cũng lì, không muốn thua vợ nên cố ngồi uống. Mẹ chồng tôi haytin tá hỏa chạy ra, khuyên tôi thương con mà bế nó về nhà.
Được mẹ chồng đứng về phía mình, tôi nức nở “Mẹ ạ, lấy nhau rồi vì con của connên con mới chịu anh ấy. Giờ con chỉ muốn băm vằm chồng con ra cho hả giận. Cứthế này chắc có ngày con trầm cảm sau sinh. Con mà có bề gì mẹ chăm sóc cho cháunó mẹ nhé”.
Tính mẹ chồng tôi vốn dễ xúc động, lại thương cháu đích tôn như của báu. Bà xótxa bảo: “Ừ, con cứ đánh nó đi. Đừng để buồn rầu ảnh hưởng sức khỏe mà tội nghiệpcháu mẹ. Từ giờ nó cứ nhậu là mẹ cho con đánh nó”.
Mẹ chồng đã cho phép rồi, tôi chẳng sợ gì mà không xử chồng. Chồng đi nhậu màtôi biết được là tôi đánh, tát ngay trước mặt bố mẹ chồng tôi. Chồng tôi mà dámphản kháng lại là mẹ chồng tôi sẽ ra mặt, đập cho mấy cái: “Tao đã cho nó thaytao xử loại đốn mạt như mày. Vợ con không lo lại lo theo bạn xấu làm bậy. Mày màđánh nó là coi như đánh tao đấy. Loại bất hiếu”.
Chồng tôi có hư đốn thế nào cũng không dám gánh tội bất hiếu trên lưng. Thế làdần dần, chồng tôi đi vào khuôn khổ. Chắc là do ngán tận cổ cảnh nhà cửa ầm ĩ,bị cả nhà xông vào đánh chửi mỗi khi nhậu về.
Sau đó 1 thời gian thì anh cũng ngoan ngoãn, biết điều, chăm chỉ ở nhà chăm vợchăm con. Nhưng đúng là không có tật xấu thì không phải đàn ông. Nhất là loạihay a dua và có tính sĩ hão cao như chồng tôi thì lại càng dễ nhiễm tật.
Chẳng hiểu sao mấy ông ở cơ quan chồng tôi lại nổi hứng chơi trò chơi dân giancủa Việt Nam - bài tam cúc. Đầu tiên chỉ là đánh vui, rồi sau đó giở thói chơiăn tiền. Hết giờ làm các ông không chịu về mà lại rủ rê nhau ở lại bài bạc.
Một vài bà vợ bực mình, đến làm loạn cái ổ bạc ấy vài lần mà mấy tay đó không mởđược mắt ra, vẫn cắm cúi vào trò vô bổ. Đúng là cả 1 ổ giống lừa ưa nặng.
Bận rộn con cái nên tôi cũng cứ mặc kệ chồng, chưa xử. Vả lại tôi nghĩ mấy ôngđó chơi cũng chỉ ăn nhỏ thôi. Nào ngờ 1 ngày lén soát ví chồng, tôi phát hiệngần một tháng lương của chồng tôi mới rút thẻ ATM đã đi tong. Đoán ngay được làdo thua bạc, tôi nghĩ phải tiệt ngay cái trò vô bổ tốn kém tiền của này củachồng.
Lần này, tôi không gào khóc gì hết. Trước mặt bố mẹ chồng, tôi làm luôn 1 phiêntòa hỏi tội chồng. Trước những bằng chứng và lý lẽ sắc bén của tôi, chồng tôicúi đầu nhận tội. Mẹ chồng tôi vừa đau lòng, vừa bực mình khi thằng con nhiễmhết thói xấu này đến thói xấu khác. Bà vừa khóc vừa bảo: “Mất công tao chịu đauđẻ mày, rồi lại nhịn ăn nhịn mặc nuôi mày. Sao mày đổ đốn thế. Tao biết phải làmsao với mày đây?”.
Tôi nói luôn “Mẹ có nhớ mấy lần trước không, khuyên nhủ nhẹ nhàng anh nhà conđâu có nghe, chỉ đến khi mẹ con mình nặng tay đánh anh ấy anh ấy mới chịu khônra. Hay là ta cứ biện pháp cũ mà dùng hả mẹ?”.
Mẹ chồng tôi nghe vậy nói: “Con nói phải. Với thằng thân lừa này phải thế nó mớitỉnh ra. Từ giờ, cứ phát hiện nó mang tiền đi bài bạc, mày đánh què chân nó chomẹ”.Lấy phải chồng hư mà không mưu cao kế hiểm thì sao giữ được gia đình hạnh phúc!
Thế là từ bấy, chồng cứ đi làm là tôi lôi cái chổi ra, cảnh cáo: “Đi làm rồi vềngay chứ chơi bài là tôi đánh què chân ông đó nha. Mẹ cho phép rồi”. Thỉnhthoảng, tôi nhắn tin cho chồng trong giờ :“Nhớ là hết giờ làm về ngay đó nếukhông muốn bị què chân. Mẹ đang ôm cây roi đợi sẵn”.
Chẳng biết do sợ hay do ý thức được đã làm mẹ, làm vợ buồn mà chồng tôi cũngngoan hẳn. Thi thoảng tôi cũng phá lệ cho chồng ở lại chơi vui với đám bạn,nhưng chỉ được cược ít thôi. Thua 1, 2 chục thì được chứ thua nhiều là chết vớitôi.
Tối qua, chồng ngồi ôm vợ thủ thỉ: “3 lần được sướng tay đánh chồng, có phải tấtcả là mưu kế của em không? Em đưa mẹ về phe em để cho anh vào tròng à? Vợ ơi làvợ, cáo quá rồi". Tôi chỉ bật cười bí hiểm, giả nai “Tất cả chỉ vì em muốn tốtcho anh và con”.
Ừ, mưu kế của tôi hết đó. Nhưng lấy phải chồng hư mà không mưu cao kế hiểm thìsao giữ được gia đình hạnh phúc, các chị em và cả anh em nhỉ?(Theo Trí thức trẻ)
" alt="Ba lần xin phép mẹ chồng đánh chồng">Ba lần xin phép mẹ chồng đánh chồng