Nhưng mọi hi vọng dập tắt khi bác sĩ kết luận Cừ bị di chứng chất độc da cam từ bố - một người lính trở về từ chiến trường Quảng Trị.
‘Chúng tôi sốc và buồn nhưng vẫn phải chấp nhận. Con bị như vậy mình càng thương con hơn’, bà nói.
Đỗ Hà Cừ chỉ có thể nằm một chỗ, chân tay anh co quắp không thể cử động. Mọi việc ăn uống, tắm rửa, đi vệ sinh… anh đều phải nhờ đến đôi tay mẹ.
Con không thể đến trường, bà Hà vừa là mẹ vừa là cô giáo của anh. Hàng ngày, trước khi đi làm, bà lại viết chữ trên tấm bảng con. Cậu bé Đỗ Hà Cừ ở nhà tập đọc. Khi mẹ đi làm về, có gì không hiểu anh lại nhờ mẹ giảng dạy.
Là người yêu thích và thuộc nhiều thơ lục bát, những lúc có thời gian rảnh bà đều dạy con đọc thơ, nâng cao vốn từ ngữ.
Ngày bé, con hay ốm là khoảng thời gian vất vả nhất của người phụ nữ Thái Bình. ‘Tôi nhớ nhất năm con 13 tuổi thường xuyên bị co giật. Cơ thể và cổ họng Cừ co cứng, không thể ăn uống được, chúng tôi phải mời bác sĩ đến nhà để chữa trị.
Tôi xin nghỉ 7 tháng không lương để chăm sóc con. Vợ nhiều đêm thức trắng, chồng thì làm ngày làm đêm để lo kinh tế cho cả gia đình’, bà nhớ lại.
‘Khó khăn nhất là việc tắm cho Cừ. Ngày con bé, tôi có thể bế con vào nhà tắm nhưng nay mỗi lần tắm cho con, cả hai vợ chồng hợp sức mới có thể’.
Phía sau chiếc xe lăn của anh luôn có bóng dáng của mẹ - bà Nguyễn Thị Kim Sơn |
Nhà tắm của gia đình cũng được thiết kế riêng để tiện việc tắm rửa cho Cừ. Trải một tấm nilon dưới sàn, 2 vợ chồng đưa con vào đặt lên nilon. Lúc này, người mẹ mới từ từ dội nước, gội đầu cho chàng trai nay đã 36 tuổi.
‘Chân tay, cơ thể con co cứng nên việc cởi và mặc quần áo rất khó khăn. Có những việc chỉ có tôi mới có thể làm cho con. Vì vậy, tôi rất ít khi xa con…’, bà nói.
Bà Sơn cũng nhớ lại về lần bà lên Hà Nội để thăm người con trai thứ 2 đang học đại học. Ở nhà, suốt một ngày, anh Cừ không thể đi vệ sinh dù có sự hỗ trợ của bố và người thân. Cuối cùng, người mẹ phải trở về để giúp đỡ anh.
Thương mẹ nên có thời gian Đỗ Hà Cừ nhịn ăn, cố gắng giảm cân để mẹ đỡ vất vả khi bế anh. Tuy nhiên thấy con gầy gò, bà Sơn lại ép anh ăn uống trở lại.
‘Người ta từng nói tôi lo việc bao đồng’
Ý tưởng thành lập thư viện miễn phí mang tên ‘Không gian đọc’ vào tháng 7/2015 của Đỗ Hà Cừ được mẹ anh rất ủng hộ.
Ban đầu, vợ chồng bà Sơn dùng tiền của gia đình để đóng tủ, mua sách… để giúp con xây dựng thư viện miễn phí. Sau này, những nhà hảo tâm đã tài trợ để giúp thư viện lớn mạnh hơn.
Hiện, thư viện của anh có hơn 4.000 đầu sách với hơn 900 độc giả. Đồng thời, anh phát triển thêm 9 tủ sách do người khuyết tật quản lý tại các tỉnh, mỗi tủ từ 700 - 2.500 cuốn sách. Trong năm 2020, anh mong muốn thành lập thêm 14 tủ sách nữa cho người khuyết tật.
Đỗ Hà Cừ bên cạnh bố mẹ tại thư viện miễn phí |
‘Khi đồng ý cho con thành lập thư viện miễn phí, tôi nhận được nhiều lời ngăn cản. Họ nói tôi ‘đã nuôi con tàn tật còn lo chuyện bao đồng’ nhưng tôi vẫn ủng hộ con’.
Trước đây, thư viện mở cửa tất cả các ngày nhưng do lượng học sinh đến quá đông (có ngày đón hơn 40 người), Cừ và bà Sơn đã phải xây dựng lại nội quy thư viện.
Theo đó, thư viện chỉ mở cửa vào chiều thứ Bảy và Chủ nhật, vào mùa hè sẽ mở cửa tất cả các ngày.
‘Có những trưa đang ngủ, những đêm tối muộn hay chúng tôi đang bận việc cũng phải bỏ dở để mở cửa đón các bạn nhỏ bấm chuông. Tôi thường xuyên phải quét dọn nhà cửa, nấu nước… vì hàng chục người đến nhà mỗi ngày.
Tuy vất vả nhưng khi con vui, tôi cũng vui lây. Bên cạnh đó, trước những bạn nhỏ ngoan ngoãn, yêu sách, chúng tôi không nỡ chối từ’, bà Sơn nói.
Để chăm sóc con, chồng của bà Sơn phải chuyển công tác từ Hà Nội về Thái Bình để hỗ trợ vợ. Em trai của Đỗ Hà Cừ cũng xin công tác gần nhà để cùng bố mẹ đồng hành với anh trai.
‘Chồng tôi bị tiểu đường nhiều năm nay nên sức khỏe yếu, tôi cũng mắt mờ, thường xuyên đau chân nhưng hai vợ chồng vẫn cố gắng để chăm sóc con trai. Chúng tôi chỉ mong có sức khỏe để có thể giúp đỡ con trong các hoạt động vì cộng đồng’, bà Sơn nói.
Năm 2018, Đỗ Hà Cừ là một trong 20 thủ lĩnh có thành tích xuất sắc trong hoạt động tình nguyện được nhận bằng khen của Trung ương Hội Liên hiệp thanh niên Việt Nam. Năm 2019, anh nhận bằng khen của Bộ Văn hóa - thể thao và du lịch trao tặng cho ‘Không gian đọc hi vọng’ đạt Giải thưởng văn hóa đọc 2019. Năm 2020, Đỗ Hà Cừ là một trong 10 gương mặt tiêu biểu nhận giải thưởng Tình nguyện quốc gia năm 2019. Phía sau tất cả những thành tích của mình, Đỗ Hà Cừ nói: ‘Không có mẹ, tôi sẽ không thể làm được gì’. |
Hà Minh Khôi là một trong 30 gương mặt dưới 30 tuổi nổi bật nhất của Việt Nam năm 2020 do tạp chí Forbes Việt Nam bình chọn.
" alt=""/>Hành trình nuôi con thành ‘thủ lĩnh’ của bà mẹ Thái BìnhNào ngờ người tính không bằng trời tính, chúng tôi vỡ kế hoạch. Tôi dính bầu khi bé thứ hai vừa lên bốn. Xác định sẽ gặp khó khăn nhưng vợ chồng tôi thống nhất sẽ giữ em bé vì con cái là món quà quý giá nhất. Mọi thử thách rồi sẽ vượt qua nhưng nếu chúng tôi bỏ con sẽ ám ảnh, hối hận cả đời.
Mẹ chồng không hề hài lòng với quyết định ấy. Tôi sốc khi bị mẹ mắng là hám con, không biết nghĩ cho chồng, chỉ biết đẻ và tạo gánh nặng. Người khác không biết chắc tưởng tôi ăn không ngồi rồi, quanh năm chỉ biết đẻ và chăm con. Nhưng quả thật tôi cũng chăm chỉ đi làm, thu nhập chẳng kém gì chồng.
Bà nói ra nói vào bảo tôi bỏ thai để còn tập trung kiếm tiền trả nợ ngân hàng. Chúng tôi còn nợ một khoản tiền mua căn hộ chung cư, nhưng số tiền này có thể trả góp trong nhiều năm.
Gia đình tôi không dư dả nhưng thu nhập đủ để nuôi con và trả nợ, chứ không quá khốn đốn như mẹ nghĩ. Chồng tôi cũng giải thích với mẹ về tình hình tài chính như vậy để mẹ yên tâm nhưng có vẻ bà vẫn không xuôi.
Mẹ mắng chửi gì bọn tôi cũng có thể chấp nhận, nhưng mẹ còn đi nói xấu tôi với hàng xóm. Con gái 10 tuổi của tôi sang nhà bạn hàng xóm chơi về kể là thấy bà nội nói với cả nhà bên ấy rằng tôi đang nợ nần mà còn muốn đẻ con thứ ba, rồi thì làm khổ cả chồng, cả con cả bố mẹ chồng. Bà còn bảo em bé trong bụng mẹ là khách không mời mà đến.
Tôi không tin lắm lời con trẻ nhưng khi có đến hai chị hàng xóm khác cũng kể với tôi câu chuyện tương tự, tôi mới tin đây là chuyện thật. Khi biết mẹ đem việc chúng tôi vỡ kế hoạch đi rêu rao khắp tầng chung cư lại còn dùng những lời lẽ nặng nề chỉ trích tôi và em bé trong bụng, chồng tôi điên tiết lên gây sự cãi nhau với mẹ một trận rất to.
Giờ không khí gia đình tôi đang căng thẳng. Mẹ và chồng tôi không nói với nhau câu nào. Bố chồng cũng chả khuyên bảo được gì.
Tôi thì bầu bí lại gặp mẹ chồng mặt nặng mày nhẹ suốt ngày nên cũng mệt mỏi. Càng nghĩ lại càng thương con, con không có tội tình gì để nhận sự “chào đón” như thế này cả.
Hoa nói, chẳng có bằng chứng gì chuyện tôi góp tiền xây nhà cho mẹ con cô ta nên nếu tôi không sớm dọn đi, cô ấy sẽ kiện tôi.
" alt=""/>Vỡ kế hoạch, tôi bị mẹ chồng bêu xấu khắp hàng xómCũng đúng thôi, bởi ngoài công việc IT ở một công ty, tôi chẳng có gì nổi trội. Tôi cũng chưa đáp ứng tiêu chí lấy vợ của nhiều cô gái ngày nay là phải có nhà và xe ở Hà Nội.
Bù lại, tôi chăm chỉ làm việc để tích góp tiền cho tương lai. Tôi cũng một lòng một dạ chăm sóc, đưa đón cô ấy. Vào các ngày lễ Tết, tôi không quên quà cáp để làm đẹp lòng người yêu.
Những hôm trời mưa rét, hay đêm khuya cô ấy kêu thèm món này, món kia tôi chẳng tiếc công mà mua, đưa sang tận nơi cho người yêu.
Những ngày cô ấy kêu mệt, tôi lại sang đưa đón cô ấy đi làm dù tuyến đường chẳng thuận chút nào.
Nhưng những cố gắng của tôi không làm hài lòng bạn gái. Em tỏ ý không vui khi mức lương của tôi chỉ 15 triệu đồng/tháng. Cô ấy bóng gió, sau này, nếu kết hôn, tiền thuê nhà đã 5 triệu đồng/tháng, còn lại 10 triệu chỉ vừa đủ chi tiêu.
Tiền lương của cô ấy (khoảng 8 triệu đồng), cô ấy muốn gửi một ít về cho bố mẹ đẻ ở quê và dành để mua sắm, chi tiêu cho bản thân.
‘Với mức thu nhập ấy, chúng ta không thể tiết kiệm, bao giờ anh mới mua được nhà Hà Nội? Bạn em cưới chồng đều có nhà cửa sẵn, chỉ việc xách vali về ở thôi’, bạn gái tôi trách móc.
Cô ấy cũng không hài lòng với gia cảnh của tôi - bố mẹ làm công nhân ở xí nghiệp nay đã nghỉ hưu. Hai ông bà ở quê chỉ trồng rau, nuôi gà và không có thu nhập gì thêm ngoài lương hưu.
Bạn gái tôi nói, con gái lấy chồng phải được nhờ nhà chồng. Đó không chỉ là sự hỗ trợ của nhà chồng về mặt kinh tế mà còn là các quan hệ xã hội, sau này chúng tôi sinh con, làm ăn phát triển sự nghiệp cũng thuận lợi hơn.
Tôi thuyết phục bạn gái rằng, chúng tôi tuy xuất phát điểm chưa cao nhưng nếu cố gắng, nỗ lực trong tương lai nhất định tôi sẽ không để cô ấy phải vất vả. Quả thật, tôi đã nỗ lực rất nhiều từ khi quen nhau, chỉ mong bạn gái hiểu.
Vậy mà cô ấy không đồng tình. Khi tôi ngỏ ý muốn làm đám cưới, em chần chừ. Không chỉ vậy, cô ấy còn ‘bật đèn xanh’ cho một số người đàn ông khác có điều kiện hơn tán tỉnh.
Tôi chán nản nên cũng muốn buông tay để cô ấy có cơ hội tìm được mối quan hệ đúng ý của bạn gái.
Đợt vừa rồi, bố mẹ tôi gọi điện lên thông báo muốn bán 2 miếng đất ở quê. Đây là phần đất ông bà tích góp mua được từ khi còn đi làm. Nay có người trả mức giá phù hợp, bố mẹ muốn bán và chia cho anh em tôi.
Sau đó, 2 miếng đất được ông bà bán với giá 3 tỷ đồng. Bố mẹ tôi giữ lại 500 triệu đồng, cho em gái tôi 500 triệu đồng để sau em đi lấy chồng có vốn làm ăn. Phần còn lại, bố mẹ ngỏ ý cho tôi.
Chuyện đất đai của bố mẹ tôi biết từ lâu nhưng vì là tài sản của ông bà nên tôi cũng không quan tâm quá nhiều. Nay thấy bố mẹ bán và cho tôi số tiền lớn, tôi cũng vui và nhờ ông bà gửi vào ngân hàng. Sau này, đủ kinh nghiệm đứng ra lập công ty riêng, tôi sẽ cần đến.
Bạn gái tôi, không hiểu từ đâu nghe được thông tin ấy, liền thay đổi thái độ với tôi. Cô ấy chủ động quan tâm hơn và không quên những câu hỏi dò: ‘Chắc bố mẹ anh còn đất nữa mà giấu các con’, rồi ‘Bố mẹ bảo cất 500 triệu để dưỡng già nhưng em nghĩ rồi cũng cho anh cả thôi’…
Thậm chí cô ấy còn đề cập đến chuyện cưới hỏi. Thực lòng, tôi còn tình cảm nhưng thấy thái độ, tính cách thực dụng như vậy tôi rất buồn.
Mong độc giả cho tôi bình luận để tôi sáng suốt trong tình huống này. Xin cảm ơn.
Con dâu tôi tháo vát, nhanh nhẹn, giỏi giang trong công việc nhưng tuềnh toàng trong việc nội trợ, còn vợ tôi lại rất cẩn thận, chu đáo.
" alt=""/>Tâm sự, yêu lâu không chịu cưới nhưng bạn gái thay đổi thái độ khi nhà tôi bán đất