Từ Bắc nhìn những người phía sau đang cầm mã tấu ép tới, có chút tuyệt vọng, phía trước đã là đường cùng.

Không có đường cũng thôi đi, phía trước là vách đá, hắn nhìn lướt qua, trừ một mảng tuyết trắng xóa, đến cọng lông cũng không có, nhảy xuống một cái, cái mạng xui xẻo hai mươi sáu năm ngắn ngủi này của hắn cũng coi như là viên mãn.

Nhưng hắn thật không muốn chết ở chỗ này, không đúng, hắn thật không muốn chết, cho dù chết ở đâu.

Đều nói thiên đường tốt đẹp, ai muốn đi chứ mẹ hắn cũng không muốn đi, huống chi là loại người như hắn, trong mắt mẹ mình cũng là người chỉ có thể xuống địa ngục.

Con mẹ mày Ban Đại Đồng, trốn ở chỗ giống chim không ị phân không đẻ trứng, mày còn có thể lôi được ông ra, FBI cũng không lợi hại bằng mày!

Hắn xoay người tựa vào gốc cây khô trên vách đá, nhìn một mảng máu ghê rợn trên mặt tuyết lúc mình lăn một vòng trốn tới, có chút bủn rủn, hắn sợ máu, hơn nữa sợ máu của mình.

“Anh Ban, ngài Ban…” Từ Bắc nhìn Ban Đại Đồng chậm rãi xuống khỏi chiếc Hummer, trong lòng căng thẳng, ngoài miệng lại không thành thật nói, “Ngài tìm một tên tôm tép như tôi lại phí sức như vậy, thật không đáng.”

Ban Đại Đồng không lên tiếng, ở trong gió rét nhíu mày một cái, bộ dạng tận thế sắp tới từ từ đi đến bên người Từ Bắc, nhìn vết thương dài nửa thước trên đùi hắn một chút, máu vẫn đang nhỏ giọt, y lại nở nụ cười hài lòng: “Tiểu Bắc à, mày xem, mày cũng thật là, anh cũng không phải người bất nhân như vậy, đúng không? Nếu không phải mày lần nào cũng chạy, anh cũng không nỡ đả thương mày mà…”

Dứt lời, Ban Đại Đồng tháo bao tay, ngón tay sờ sờ trên vết thương của Từ Bắc, chợt đâm mạnh vào trong vết thương.

“Fuck!” Từ Bắc rít một tiếng qua kẽ răng, dùng hết sức lực, thiếu điều cắn đứt cả lưỡi, mới kiềm lại được một tiếng hét thảm từ trong miệng văng ra ngoài, trên trán toát một mảng mồ hôi lạnh, lại rất nhanh kết thành một tầng băng.

“Đặc biệt muốn chửi tao đúng không,” Ban Đại Đồng mỉm cười, rút ngón tay ra, đem máu bỏ vào miệng liếm liếm, “Có phải đặc biệt muốn nói ‘đậu má’ mày? Đáng tiếc, không có cơ hội rồi…”

Từ Bắc đau đến nửa ngày cũng không thông khí, một hồi lâu mới thở hổn hển, hắn đoán chừng hôm nay không thoát, phơi thây trên tuyết sợ là kết cục cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn Ban Đại Đồng, cười cười: “Cho nên mày phải cúng bố mày cho tốt, nhiều người như vậy muốn ‘đậu’ mẹ mày, một mình ổng muốn thành công, không dễ dàng…”

Chữ cuối còn chưa nói xong, Từ Bắc đã cảm thấy trước mắt hoa lên, ngay sau đó là một trận đau nhức, đau đến quá đáng, đến nỗi hắn chưa biết cơn đau từ đâu tới đã thấy mình nằm dài trên mặt tuyết.

Cho đến khi máu theo mặt chảy vào trong miệng, hắn mới biết là đầu bị đập một cái, đồng thời cũng thấy rõ Ban Đại Đồng cầm trong tay một cây gậy sắt.

Hắn đột nhiên có chút hối hận nói ra lời như vậy chọc cho Ban Đại Đồng hoàn toàn xù lông, nếu như mình đàng hoàng một chút, có khi còn có thể chết nhanh chết toàn thây gì đó, bây giờ tình hình này, Ban Đại Đồng đây là định từng gậy từng gậy đập bể đầu hắn, lại từng chút từng chút băm nhỏ hắn ra cũng dám lắm.

“Từ Bắc, con mẹ nó mày đúng là không biết xấu hổ, cho mày một hướng nói chuyện, mày cần gì mẹ nó giả bộ thanh cao, cho rằng mình mẹ nó làm trò gì hay ho…”

Ban Đại Đồng sau đó còn nói gì đó nữa, hắn không chú ý nghe, chỉ nghe thấy Ban Đại Đồng trái một câu mẹ nó lại một câu mẹ nó, Ban Đại Đồng nói chuyện mang khẩu âm miền nam, hai chữ ‘mẹ nó’ này từ trong miệng y nói ra đều là trọng âm, nghe vào cực vui tai, Từ Bắc rất chi là không nể mặt, nở nụ cười.

“Ngài Ban,” Từ Bắc thở khô khốc, cắn răng trở mình tại chỗ, nhìn lướt qua sơn cốc cách hắn không tới một thước, “Xem ra hôm nay không giở quẻ chạy được nữa…”

Ban Đại Đồng hừ lạnh trong mũi, không trả lời, gậy sắt trong tay vung lên.

“Có điều… cho dù chết, tao cũng phải tự chọn kiểu chết, mày vẫn là… chỉ được nhìn thôi…”

Khoảnh khắc Từ Bắc lăn xuống vách đá, Ban Đại Đồng rống lên giận dữ, gậy sắt trong tay hung hăng đập lên mặt tuyết: “Xuống hết tìm người cho tao, chưa chết đánh cho chết, chết rồi bằm xác cho tao!”

Từ Bắc lẳng lặng treo trên một cành cây khô cách mặt đất bảy tám thước, nhìn máu từ trong miệng trong tai mình túa ra thành từng đường, vẽ lên mặt tuyết một bức trông như bản đồ.

Sau đó cành cây vang lên một tiếng rắc rắc, mặt hắn thẳng tắp đập xuống bản đồ đó.

Mình thế mà lại không chết, Từ Bắc con mẹ nó mày thế mà lại không chết! Từ chỗ cao như vậy lăn xuống, đá tảng cây khô các loại đập vào đầu rồi kéo nhau rào rào, nhiều lần hắn còn nghe được tiếng xương mình xương phát ra giòn tan, hắn thế mà lại không chết…

Từ Bắc mặt chôn trong tuyết, nhịn không được bật cười, càng cười càng vui vẻ, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng trong ngực nhộn nhạo, ho ra một búng máu mới coi như ngưng cười.

Hắn cố hết sức lệch nghiêng đầu, nhấc mặt ra khỏi tuyết. Toàn thân đều rất đau, đầu, cánh tay, bụng, eo, chân, nhưng hắn cũng tự an ủi, mấy thứ linh kiện này cũng còn có thể có cảm giác, chứng minh cái thân mình trước mắt vẫn còn nguyên kiện.
" />

Truyện Sự Quyến Rũ Của Sói

Thời sự 2025-02-06 23:20:05 9
*Chương này có nội dung ảnh,ệnSựQuyếnRũCủaSótottenham – brentford nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Phi Phi

chapter content



Từ Bắc nhìn những người phía sau đang cầm mã tấu ép tới, có chút tuyệt vọng, phía trước đã là đường cùng.

Không có đường cũng thôi đi, phía trước là vách đá, hắn nhìn lướt qua, trừ một mảng tuyết trắng xóa, đến cọng lông cũng không có, nhảy xuống một cái, cái mạng xui xẻo hai mươi sáu năm ngắn ngủi này của hắn cũng coi như là viên mãn.

Nhưng hắn thật không muốn chết ở chỗ này, không đúng, hắn thật không muốn chết, cho dù chết ở đâu.

Đều nói thiên đường tốt đẹp, ai muốn đi chứ mẹ hắn cũng không muốn đi, huống chi là loại người như hắn, trong mắt mẹ mình cũng là người chỉ có thể xuống địa ngục.

Con mẹ mày Ban Đại Đồng, trốn ở chỗ giống chim không ị phân không đẻ trứng, mày còn có thể lôi được ông ra, FBI cũng không lợi hại bằng mày!

Hắn xoay người tựa vào gốc cây khô trên vách đá, nhìn một mảng máu ghê rợn trên mặt tuyết lúc mình lăn một vòng trốn tới, có chút bủn rủn, hắn sợ máu, hơn nữa sợ máu của mình.

“Anh Ban, ngài Ban…” Từ Bắc nhìn Ban Đại Đồng chậm rãi xuống khỏi chiếc Hummer, trong lòng căng thẳng, ngoài miệng lại không thành thật nói, “Ngài tìm một tên tôm tép như tôi lại phí sức như vậy, thật không đáng.”

Ban Đại Đồng không lên tiếng, ở trong gió rét nhíu mày một cái, bộ dạng tận thế sắp tới từ từ đi đến bên người Từ Bắc, nhìn vết thương dài nửa thước trên đùi hắn một chút, máu vẫn đang nhỏ giọt, y lại nở nụ cười hài lòng: “Tiểu Bắc à, mày xem, mày cũng thật là, anh cũng không phải người bất nhân như vậy, đúng không? Nếu không phải mày lần nào cũng chạy, anh cũng không nỡ đả thương mày mà…”

Dứt lời, Ban Đại Đồng tháo bao tay, ngón tay sờ sờ trên vết thương của Từ Bắc, chợt đâm mạnh vào trong vết thương.

“Fuck!” Từ Bắc rít một tiếng qua kẽ răng, dùng hết sức lực, thiếu điều cắn đứt cả lưỡi, mới kiềm lại được một tiếng hét thảm từ trong miệng văng ra ngoài, trên trán toát một mảng mồ hôi lạnh, lại rất nhanh kết thành một tầng băng.

“Đặc biệt muốn chửi tao đúng không,” Ban Đại Đồng mỉm cười, rút ngón tay ra, đem máu bỏ vào miệng liếm liếm, “Có phải đặc biệt muốn nói ‘đậu má’ mày? Đáng tiếc, không có cơ hội rồi…”

Từ Bắc đau đến nửa ngày cũng không thông khí, một hồi lâu mới thở hổn hển, hắn đoán chừng hôm nay không thoát, phơi thây trên tuyết sợ là kết cục cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn Ban Đại Đồng, cười cười: “Cho nên mày phải cúng bố mày cho tốt, nhiều người như vậy muốn ‘đậu’ mẹ mày, một mình ổng muốn thành công, không dễ dàng…”

Chữ cuối còn chưa nói xong, Từ Bắc đã cảm thấy trước mắt hoa lên, ngay sau đó là một trận đau nhức, đau đến quá đáng, đến nỗi hắn chưa biết cơn đau từ đâu tới đã thấy mình nằm dài trên mặt tuyết.

Cho đến khi máu theo mặt chảy vào trong miệng, hắn mới biết là đầu bị đập một cái, đồng thời cũng thấy rõ Ban Đại Đồng cầm trong tay một cây gậy sắt.

Hắn đột nhiên có chút hối hận nói ra lời như vậy chọc cho Ban Đại Đồng hoàn toàn xù lông, nếu như mình đàng hoàng một chút, có khi còn có thể chết nhanh chết toàn thây gì đó, bây giờ tình hình này, Ban Đại Đồng đây là định từng gậy từng gậy đập bể đầu hắn, lại từng chút từng chút băm nhỏ hắn ra cũng dám lắm.

“Từ Bắc, con mẹ nó mày đúng là không biết xấu hổ, cho mày một hướng nói chuyện, mày cần gì mẹ nó giả bộ thanh cao, cho rằng mình mẹ nó làm trò gì hay ho…”

Ban Đại Đồng sau đó còn nói gì đó nữa, hắn không chú ý nghe, chỉ nghe thấy Ban Đại Đồng trái một câu mẹ nó lại một câu mẹ nó, Ban Đại Đồng nói chuyện mang khẩu âm miền nam, hai chữ ‘mẹ nó’ này từ trong miệng y nói ra đều là trọng âm, nghe vào cực vui tai, Từ Bắc rất chi là không nể mặt, nở nụ cười.

“Ngài Ban,” Từ Bắc thở khô khốc, cắn răng trở mình tại chỗ, nhìn lướt qua sơn cốc cách hắn không tới một thước, “Xem ra hôm nay không giở quẻ chạy được nữa…”

Ban Đại Đồng hừ lạnh trong mũi, không trả lời, gậy sắt trong tay vung lên.

“Có điều… cho dù chết, tao cũng phải tự chọn kiểu chết, mày vẫn là… chỉ được nhìn thôi…”

Khoảnh khắc Từ Bắc lăn xuống vách đá, Ban Đại Đồng rống lên giận dữ, gậy sắt trong tay hung hăng đập lên mặt tuyết: “Xuống hết tìm người cho tao, chưa chết đánh cho chết, chết rồi bằm xác cho tao!”

Từ Bắc lẳng lặng treo trên một cành cây khô cách mặt đất bảy tám thước, nhìn máu từ trong miệng trong tai mình túa ra thành từng đường, vẽ lên mặt tuyết một bức trông như bản đồ.

Sau đó cành cây vang lên một tiếng rắc rắc, mặt hắn thẳng tắp đập xuống bản đồ đó.

Mình thế mà lại không chết, Từ Bắc con mẹ nó mày thế mà lại không chết! Từ chỗ cao như vậy lăn xuống, đá tảng cây khô các loại đập vào đầu rồi kéo nhau rào rào, nhiều lần hắn còn nghe được tiếng xương mình xương phát ra giòn tan, hắn thế mà lại không chết…

Từ Bắc mặt chôn trong tuyết, nhịn không được bật cười, càng cười càng vui vẻ, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng trong ngực nhộn nhạo, ho ra một búng máu mới coi như ngưng cười.

Hắn cố hết sức lệch nghiêng đầu, nhấc mặt ra khỏi tuyết. Toàn thân đều rất đau, đầu, cánh tay, bụng, eo, chân, nhưng hắn cũng tự an ủi, mấy thứ linh kiện này cũng còn có thể có cảm giác, chứng minh cái thân mình trước mắt vẫn còn nguyên kiện.
本文地址:http://game.tour-time.com/html/511e399175.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Pafos vs PAC Omonia, 22h00 ngày 3/2: Tin vào cửa trên

Nhận định, soi kèo St. Louis vs FC Dallas, 7h30 ngày 31/8

Nhận định, soi kèo Bologna vs Como, 2h45 ngày 2/2: Ưu thế sân nhà

Nhận định, soi kèo FC Juarez vs Club Leon, 6h06 ngày 28/4: Tin vào khách

Được tôn vinh là 3 động đẹp nhất ở miền bắc, Hương Tích, Bích Động và Địch Lộng còn ấn tượng với du khách nhờ vẻ đẹp cổ kính, trầm mặc của những ngôi chùa.

Hương Tích – Nam thiên đệ nhất động

Nói đến danh thắng Chùa Hương, Mỹ Đức, Hà Nội, không ai là không biết đến động Hương Tích vốn được mệnh danh là động đẹp nhất Việt Nam, nằm cách trung tâm Hà Nội 70 km về phía Tây Nam. Du khách đến đây không khỏi choáng ngợp khi mở ra trước mắt là khung cảnh thênh thang, hun hút của một hàm rồng lớn. Đó chính là cửa động Hương Tích.

Hương Tích – Nam thiên đệ nhất động.

Hương Tích – Nam thiên đệ nhất động.

Từ đây, du khách vào động Hương Tích bằng cách đi bộ xuống hơn 100 bậc đá. Bạn sẽ thấy bên trái lối vào là vách núi cao khắc 5 chữ “Nam thiên đệ nhất động”, do chúa Trịnh Sâm đặt bút đề vào năm 1770 khi tuần du Sơn Nam. Đi sâu xuống động là vô vàn nhũ đá rủ xuống từ trần nhà và nhô lên từ mặt đất với đủ các hình thù kỳ lạ. Nào là hình lợn mẹ, lợn con, đụn rơm, đụn gạo; nào là hình trái bòng, trái bưởi, cây bạc, cây vàng; nào là núi Cậu, núi Cô...

Trong đó, ấn tượng nhất là đụn gạo. Do nằm ở chính giữa, gần lối cửa vào và khá lớn, nên khi nhìn từ cửa động, hòn thạch nhũ này giống như lưỡi trong miệng rồng, tạo sự thích thú cho du khách. Động còn có “đường lên trời” và “lối xuống âm phủ”. Đường lên trời là một sườn đá dốc càng leo càng cao, lối xuống âm phủ là một cái khe đưa xuống hang sâu dưới đất.

Đến đây, bạn sẽ cảm nhận được hơi ẩm mát lành tỏa ra từ lòng động, nhờ những giọt nước tí tách ngày đêm chảy từ nhũ đá như dòng sữa mẹ. Thêm vào đó, khung cảnh thơ mộng của dòng suối Yến dẫn vào từ bến Đục, khiến du khách gần xa không khỏi xao lòng khi đặt chân đến động đẹp nhất trời Nam.

Bích Động – Nam thiên đệ nhị động

Nằm trong quần thể du lịch của huyện Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình, Bích Động không chỉ là danh thắng gắn liền với Tam Cốc mà còn được biết đến với danh xưng “Nam thiên đệ nhị động”. Bích Động có nghĩa là “động xanh”, được tể tướng Nguyễn Nghiễm, thân phụ của đại thi hào Nguyễn Du đặt tên vào năm 1773.

Bích Động – Nam thiên đệ nhị động.

Bích Động – Nam thiên đệ nhị động.

Bích Động nằm cách bến Tam Cốc 2 km, phía trước là dòng sông Hoàng Long uốn lượn bên sườn núi, thả đầy hoa sen. Vào mùa sen nở, Bích Động ngào ngạt hương sen khi bên kia sông là cánh đồng lúa chín vàng, tạo nên khung cảnh nên thơ như tranh vẽ. Dọc theo chiều dài Bích Động là Xuyên Thủy động như được tạo hóa xếp từng phiến đá lớn thành mái vòm cung.

Lối vào Xuyên Thủy động ở phía sau núi, đối diện với đường vào Bích Động. Tại điểm kết thúc hành trình Xuyên Thủy động, du khách có thể leo núi để tới động và chùa Bích Động. Điểm hấp dẫn của Bích Động chính là sự kết hợp hài hòa của động, núi và chùa.

Chùa Hạ được xây dựng ngay dưới chân núi Bích Động, có kiến trúc theo kiểu chữ Đinh, mái hai tầng, uốn cong và cột làm bằng đá liền khối. Sau khoảng 80 bậc đá men quanh sườn núi, du khách sẽ đến chùa Trung nằm ở lưng chừng núi, có kiến trúc bán mái phía ngoài.

Nằm trên đỉnh cao nhất là chùa Thượng thợ Phật bà Quan Âm. Từ đây, du khách có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh xung quanh Bích Động ẩn hiện giữa những cây đại thụ xanh ngút ngàn, rung reo trong gió.

Địch Lộng – Nam thiên đệ tam động

Dù ít được biết đến hơn Hương Tích và Bích Động nhưng vẻ đẹp của Địch Lộng, nằm giữa ranh giới hai tỉnh Hà Nam và Ninh Bình thì không hề thua kém. Sau khi bước qua 105 bậc đá từ chùa Hạ, du khách sẽ đến cửa động đề 6 chữ: “Nham Sơn động, Cổ Am tự”. Hai bên cửa động có hai tượng Hộ Pháp và tại mái vòm hang đá cao 8 m treo quả chuông nặng gần một tấn được đúc từ thời nhà Nguyễn.

Địch Lộng – Nam thiên đệ tam động.

Địch Lộng – Nam thiên đệ tam động.

Động gồm có ba hang nối liền nhau. Trong khi hang ngoài thờ Phật, thì hang Tối, hang Sáng lại giống như một không gian nghệ thuật, hội tụ những tác phẩm chạm khắc tuyệt tác của tạo hóa từ nhũ đá. Không chỉ lấp lánh như cầu vồng, nhũ đá ở đây còn thay đổi màu sắc theo ánh sáng mặt trời, và khi bạn lấy đá gõ vào sẽ nghe lanh lảnh như tiếng chuông.

Do ở vị trí trên cao lại có khoảng lộ thiên, cửa hang thắt hẹp lại, nên mỗi khi có gió thổi mạnh vào trong hang, du khách sẽ nghe âm thanh phát ra như tiếng sáo. Có lẽ vì vậy mà động có tên là Địch Lộng với ý nghĩa “địch” là sáo, “lộng” là gió.

Hồng Khanh(Tổng hợp)">

'Điểm danh' 3 động đẹp nhất miền Bắc

Hàng công vô duyên, Futsal Việt Nam chia điểm đáng tiếc trước Myanmar

友情链接