Chàng trai gần 30 tuổi là người ngoại quốc, gốc Việt, tên Mike. Anh sống ở nước ngoài nhiều năm nên không thể nói tiếng Việt. Hai “cha con” phải nhờ người phiên dịch.
Suốt mấy ngày biết tin "con trai" sắp về Việt Nam, ông Hưng thổn thức không thể ngủ. Ông mường tượng về hình dáng đứa con mình mong mỏi, mường tượng về chuyện quá khứ và cảm thấy biết ơn cuộc đời đã cho ông có sức khỏe để được gặp lại con.
4h sáng chuyến bay quốc tế đáp xuống sân bay Nội Bài nhưng ông Hưng và gia đình đã đợi ở đó từ 3h vì cả đêm ấy ông đâu có ngủ. Vừa nhìn thấy chàng thanh niên chạc tuổi con trai bước ra, mắt ông rưng rưng lệ, cảm xúc vỡ òa. Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy giống hệt người bạn gái năm xưa của ông. Ông càng tin chắc, ngày định mệnh đã tới.
Lúc chạm mặt nhau, dù cảm xúc dâng trào nhưng cả ông Hưng và chàng trai đều kiềm chế, chỉ biết trao cái ôm thật chặt. Họ cùng nhau đến trung tâm xét nghiệm ADN đã hẹn trước.
Chuyến xe từ sân bay về trung tâm xét nghiệm khá xa. Mọi người bước xuống với vẻ mặt vừa mừng vừa lo. Dù trong lòng ông Hưng đã phần nào tin đó là cậu con trai của mình nhưng cả hai đều muốn có kết quả giám định chắc chắn.
Bà Nga kể, giây phút đó, bản thân bà cũng chỉ mong làm thật nhanh, có kết quả sớm, chính xác nhất để đáp lại sự mong mỏi của cả gia đình. Khi có kết quả, bà tận tay đưa cho ông Hưng.
Cầm tờ giấy trên tay, người đàn ông ngoài 60 tuổi ôm mặt khóc nức nở. Ông rối rít cảm ơn mọi người ở trung tâm xét nghiệm. Cuối cùng sau bao nhiêu năm, ông cũng trút bỏ được gánh nặng, chuộc được phần nào lỗi lầm với người bạn gái đã khuất.
Thấy mọi người đều khóc, Mike không hiểu chuyện gì xảy ra. Khi được phiên dịch thông báo anh và ông Hưng chính là cha con, Mike vui mừng khôn xiết. Hai người ôm lấy nhau trong niềm vui vỡ òa. Từ đây, chàng trai trẻ được gia đình ngoại quốc nhận nuôi đã tìm được bố ruột. Cậu cũng có thêm cô, dì, chú bác và các anh em ruột thịt ở Việt Nam.
Cuộc tình ngang trái đầy ân hận
Bà Nga chia sẻ, ông Hưng từng kể với bà, Mike là con trai của ông và người bạn gái cũ nhiều năm trước.
Hồi đó, ông đem lòng yêu một người phụ nữ khi đã có gia đình. Hai người tình cảm sâu đậm nhưng vì rào cản nên không đến được với nhau. Sau này, chuyện tình ngang trái ấy cũng kết thúc vì một lời nói chia tay. Dù yêu nhưng không muốn làm người thứ ba xen vào hạnh phúc gia đình người khác, bạn gái ông Hưng chọn ra đi, mang theo bí mật về cái thai trong bụng.
Mãi sau này, ông mới biết đến sự hiện diện của cậu con trai nhỏ. Nhưng vì cuộc sống, ông Hưng không dám đến nhận con. Thậm chí có lúc ông từng nghi ngờ đó liệu có phải là con của mình. Sự hoài nghi của ông chính là sự xúc phạm lớn với người bạn gái cũ. Cũng kể từ đó, ông mất liên lạc với họ.
Bẵng đi nhiều năm, khi nỗi ân hận không thể nguôi ngoai, ông Hưng quyết định quay trở lại nơi người bạn gái cũ sinh sống. Nhưng cảnh còn người mất. Bạn gái cũ của ông đã vì bạo bệnh mà qua đời. Bố mẹ người ấy thương con nên cũng mắc bệnh trọng và ra đi sau đó vài năm.
Tìm hiểu qua hàng xóm láng giềng, ông biết, con của mình đã được người nước ngoài nhận nuôi.
Đau khổ, tự trách mình, ông quyết định bằng mọi cách phải tìm lại được con, bù đắp sai lầm khi xưa. Ông gửi thông tin cá nhân cho một người quen của bạn gái cũ, hi vọng ngày nào đó nếu con tìm về quê hương, ông sẽ nhận được thông tin liên lạc.
Nói là vậy nhưng trong lòng ông cũng chỉ có một chút hi vọng mong manh về ngày đoàn tụ.
Nhiều năm trôi qua, một ngày nọ, ông Hưng nhận được tin vui bất ngờ. Cậu con trai ông mong mỏi cũng luôn muốn tìm lại bố mẹ ruột của mình. Mike xin phép bố mẹ nuôi được tìm về quê hương, gốc gác và họ rất ủng hộ. Những thông tin về mẹ, về cha ruột chỉ mờ mờ qua lời kể của cha mẹ nuôi. Vì vậy Mike đã đăng tải rất nhiều thông tin lên mạng xã hội.
May mắn một người quen vì thương hoàn cảnh của Mike nên đã giúp đỡ, kết nối anh với ông Hưng. Khi có khá nhiều thông tin trùng khớp, hai người quyết định gặp nhau.
Cuộc đoàn tụ này ông không phải giấu giếm. Những người thân và kể cả gia đình hiện tại của ông đều rất ủng hộ. Họ mong ông tìm lại được người con ruột thịt bao năm lưu lạc để giúp ông bớt áy náy phần nào với người cũ.
Kết quả xét nghiệm ADN ngày hôm đó mở ra một trang mới trong cuộc đời của hai người. Nhiều năm xa cách nhưng tình ruột thịt, máu mủi là sợi dây gắn kết ông Hưng và Mike. Ông đưa Mike về quê nội, quê ngoại nhận họ hàng, thắp nén nhang báo cáo với ông bà và người mẹ đã mất.
Sau gần 30 năm, Mike cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ tìm về quê hương, tìm lại được cha mẹ ruột. Bố mẹ nuôi của cậu cũng hết sức vui mừng vì cuộc đoàn tụ của con trai.
Hiện, Mike và ông Hưng ở hai đất nước xa xôi nhưng họ thường xuyên liên lạc, gửi gắm những tình cảm yêu thương dành cho nhau. Thi thoảng có điều kiện, Mike lại cùng bố mẹ nuôi về Việt Nam thăm gia đình.
Ông Hưng từ đó cũng cởi được nút thắt trong lòng, sống an yên những năm tháng tuổi già.
(*) Tên nhân vật đã được thay đổi
Tôi thấy như vậy cũng ổn. Cô ấy là người tốt, lại rất yêu tôi. Trong khi đó, mong mỏi lớn nhất trước lúc "nhắm mắt xuôi tay" của bố tôi đã được hoàn thành. Như thế là vẹn cả đôi đường, ai cũng cảm thấy hài lòng.
Vợ chồng tôi đều là những người giản dị, có tính cách hiền lành. Cuộc sống hôn nhân vì thế mà trôi qua êm đềm. Chúng tôi thậm chí còn chưa từng cãi nhau.
Có thể ban đầu, tôi không yêu vợ mình, nhưng tôi thực sự luôn tôn trọng cô ấy. Tôi nghĩ chắc đời này, tôi không thể tìm được ai tốt hơn cô ấy. Vợ bao dung với tôi, chăm sóc từng bữa cơm, giấc ngủ cho tôi. Cô ấy nữ tính, nhẹ nhàng và yêu thương, quan tâm tới tất cả thành viên trong gia đình tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên được quãng thời gian bố tôi đau ốm, nằm liệt giường, cô ấy đã không ngại vất vả, chăm sóc người bệnh như thế nào. Đến lúc bố tôi qua đời, cô ấy cũng là người lo lắng, quán xuyến mọi việc trong đám tang.
Từ ngày cô ấy về làm dâu, mẹ tôi gần như không phải động tay động chân vào việc gì. Cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa..., cô ấy đều vui vẻ làm hết. Họ hàng nhà tôi có vấn đề gì, cô ấy sẽ thường xuyên hỏi thăm, cố gắng giúp đỡ. Chính vì vậy, mẹ tôi và cả gia đình tôi, ai cũng quý mến cô ấy.
Dẫu biết là vợ sống quá tốt, tôi luôn biết ơn và không ngại khen vợ trước mặt mọi người, tuy nhiên tôi chưa bao giờ cảm thấy thực sự rung động trước cô ấy. Tôi cũng không mấy thích thú chuyện vợ chồng thân mật, gần gũi.
Thời gian gần đây, khi đi nhậu với bạn bè, tôi thường xuyên được nghe chuyện gia đình của họ, rằng hồi xưa tán tỉnh vợ thế nào, về sống với nhau ghen tuông, cãi vã ra sao... Bỗng dưng, tôi thấy mình như ở thế giới khác. Tôi đã cưới vợ 10 năm nhưng sao tôi chưa từng có câu chuyện hay cảm nhận tương tự.
Vợ chồng tôi luôn tôn trọng nhau, có cách ứng xử phù hợp. Ai nhìn vào cũng thấy gia đình tôi hạnh phúc vì cả hai không bao giờ to tiếng, cãi vã hay ghen tuông. Tuy nhiên, theo các ông bạn của tôi, tình yêu phải có đủ cung bậc cảm xúc mới hấp dẫn. Vợ chồng tôi như vậy là vì có quá ít tình cảm dành cho nhau.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy các bạn nói có ý đúng. Tôi thấy vợ quá tốt, nhưng bảo có yêu lắm không thì không. Vợ được đồng nghiệp nam nào chở về hay đi công tác nhiều ngày, tôi cũng không mấy bận tâm, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện ghen tuông, tức giận. Giữa chúng tôi đúng là chỉ có những chuẩn mực, trách nhiệm giữa vợ chồng, chứ không phải tình yêu.
Bấy lâu nay, tôi cứ nghĩ cuộc sống của mình ổn, hóa ra không phải cho đến lúc tôi gặp em. Em là đồng nghiệp mới đến cơ quan, làm cùng phòng tôi. Nhìn gương mặt xinh đẹp ấy, nhìn cách em thuyết trình dự án rất tự tin, nhìn cách em giao tiếp khéo léo với mọi người, tôi hoàn toàn bị chinh phục.
Không biết bao nhiêu lâu rồi, tôi mới cảm thấy tim mình đập nhanh, loạn nhịp như vậy. Một lần, nhìn thấy em gọt hoa quả bị dao cắt vào tay chảy máu, tôi cuống hết cả lên, xót xa cho em vô cùng. Hay khi thấy em được thăng chức, tôi hạnh phúc như thể đó là mình.
Tôi nhận ra, đây mới là yêu, thứ cảm giác 10 năm qua tôi chưa từng có với vợ mình. Tôi chỉ cưới cô ấy vì nguyện vọng lúc sắp mất của bố.
Càng ngày, cảm xúc trong tôi càng mãnh liệt. Tôi chỉ muốn hàng ngày mau chóng đi làm để được gặp em. Tôi biết bản thân như này là rất sai, nhưng tôi cũng chưa bao giờ dám đi quá giới hạn. Với tôi, mỗi ngày được nhìn ngắm người con gái ấy, thế là đủ.
Từ ngày biết em, tôi cảm thấy mình quá tẻ nhạt, cuộc hôn nhân này quá vô vị. Tôi chưa bao giờ dám nói ra cảm xúc thật của mình, chưa bao giờ dám sống vì mình. Mọi thứ cứ diễn ra bình bình, không có cao trào cảm xúc yêu - ghét, không gì cả.
Tôi dĩ nhiên không dám nói điều này với bất cứ ai, chỉ một mình gặm nhấm sự đau khổ, buồn chán. Nghĩ về bản thân, tôi buồn lắm, rất buồn. Cụm từ "ly hôn" cứ mãi quẩn quanh trong đầu tôi.
Tôi không biết có phải mình đang bị "cảm nắng" nữ đồng nghiệp quá đà không? Hay đây chính là thời khắc báo hiệu cho tôi biết, tôi nên thay đổi cuộc đời mình để được sống hạnh phúc một lần. Nhưng như thế có quá bất công với người vợ tần tảo suốt 10 năm qua của tôi không?
Theo Dân Trí