Show ánh sáng bằng drone quy mô nhất ĐBSCL
Show ánh sáng diễn ra trong buổi khai mạc đêm 28/11 với đa dạng các loại hình nghệ thuật sân khấu hóa, nhạc cảnh và các cảnh diễn tương tác giữa diễn viên kết hợp kỹ xảo màn hình LED, ánh sáng công nghệ cao tạo ra bức tranh tổng thể sống động quảng bá văn hóa, hình ảnh Long An và Hàn Quốc.
Đạt được nhiều thành tích dù tuổi đời còn rất trẻ, nhiều người không khỏi ngạc nhiên khi biết rằng, tuổi thơ của Desmond vô cùng cực khổ.
Desmond Jumbam (27 tuổi) đang là nhà tư vấn chính sách y tế của tổ chức Operation Smile.
Vừa qua, Jumbam chia sẻ hình ảnh ngôi nhà cũ anh từng sống ở Cameroon. Đó là một ngôi nhà tồi tàn, thiếu tiện nghi và một tấm thẻ nhân viên ở Đại học Harvard.
“Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo tại Yaounde, Cameroon. Người mẹ đơn thân của tôi đã phải làm đủ nghề từ lao công, thợ may, đầu bếp,… để có tiền cho tôi được đi học. Tôi biết mẹ đã phải hi sinh rất nhiều để tôi có điều kiện học tập tốt nhất. Thậm chí vào năm 2010, mẹ đã phải đi vay một khoản tiền rất lớn để tôi có thể sang Mỹ học tập. Tuy nhiên, số tiền đó cũng chỉ đủ cho tôi đóng 1 kỳ học phí”.
Tính đến hiện tại, bài đăng “ngày ấy – bây giờ” đã thu hút hơn 2,5 triệu lượt thích và gần 250.000 lượt chia sẻ.
Tấm ảnh “ngày ấy – bây giờ” đã thu hút hơn 2,5 triệu lượt thích và gần 250.000 lượt chia sẻ.
Khi được hỏi về lời khuyên của bản thân cho những người trẻ, Desmond nói: “Tôi không thích những lời khuyên sáo rỗng như “Đừng bỏ cuộc” hay “Hãy theo đuổi giấc mơ của bạn”. Tôi nghĩ những ai có ước mơ lớn đều phải chuẩn bị tinh thần cho mọi nghịch cảnh phía trước”.
“Làm việc một cách chăm chỉ và thông minh là rất quan trọng. Nhất là những người trẻ lớn lên trong môi trường nghèo khó như tôi, họ phải chăm chỉ hơn rất nhiều. Một điều nữa cũng rất quan trọng, đó là luôn ở xung quanh những người tích cực - những người tin vào giấc mơ của bạn, truyền cảm hứng và muốn điều tốt nhất cho bạn”.
Với kiến thức của mình, những năm qua, Desmond đã có nhiều hoạt động y tế hướng về quê hương. Anh cùng mẹ còn điều hành một tổ chức trợ giúp những phụ nữ mất thân nhân trong chiến tranh để họ có cuộc sống bớt khó khăn hơn.
Dù có tương lai đang rất rộng mở tại xứ cờ hoa, Desmond vẫn không quên mục tiêu vì sao mình muốn đi du học: “Vào được Harvard chưa bao giờ là mục tiêu hay đích đến của cuộc đời tôi. Tất cả những gì tôi làm, những kiến thức tôi có đều là để cải thiện hệ thống y tế và sức khỏe của người dân Cameroon. Vào Harvard chỉ là một con đường để đi đến mục tiêu đó”, anh chia sẻ.
Thời Vũ(Theo Elitereaders)
Rehan Stanton (24 tuổi), chàng trai từng phải đi nhặt rác kiếm sống, vừa được nhận vào Trường Luật thuộc ĐH Harvard. Đằng sau kết quả đó là nỗ lực không ngừng nghỉ và quyết tâm vượt lên chính mình của chàng trai trẻ.
" alt=""/>Kỳ tích của chàng trai sống trong căn nhà dột nát bước đến cánh cổng HarvardCăn nhà nằm ven sông, khá rộng, nhưng những bức tường gạch cũ đã loang lổ, vỡ vụn, tấm tôn lợp nứt toác ở nhiều nơi khiến mỗi khi trời đổ mưa, 2 bà cháu Đạt phải lấy chậu để hứng nước.
![]() |
"Người ta vừa nhìn thấy nhà em đều nghĩ rằng khá giả. Nhưng thực ra, bà cháu em đã lâm đường cùng rồi", Đạt bùi ngùi. |
Đạt vừa đi chạy thận về, bệnh viện cách nhà em khoảng một giờ đi đường. Dù còn mệt mỏi, nhưng buổi chiều em vẫn tiếp tục đi làm gia sư. Nhiều năm nay, lịch chữa bệnh và dạy thêm của em luôn dày kín cả tuần, bởi phải kiếm tiền để mua thuốc cho cả 2 bà cháu.
Nguyễn Tấn Đạt sinh năm 1993, trong một gia đình “nghèo rách mồng tơi”. Khoảng 13 năm trước, cha em mất vì suy thận. Còn mẹ em bị tiểu đường từ lâu lắm, nhưng do phải chăm sóc mẹ già bệnh tật và 2 con nhỏ, người phụ nữ ấy vẫn lăn xả làm đủ việc để mưu sinh.
Từ nhỏ đã chứng kiến cảnh nghèo của gia đình mình, lại thấy sự vất vả hằn lên những nếp nhăn sớm trên gương mặt mẹ, sau khi tốt nghiệp cấp 3, Đạt không thi đại học. Em xin vào làm ở xưởng cơ khí một năm để phụ mẹ trang trải cuộc sống.
“Một năm ấy, ban ngày em đi làm, buổi tối học bài. Rồi em thi đậu Khoa Kỹ thuật Địa chất và Dầu khí, Trường Đại học Bách khoa TP.HCM. Em vẫn còn nhớ gương mặt đầy tự hào của mẹ lúc đó, nhưng chưa được bao lâu thì em phát bệnh”, Đạt nghẹn giọng.
![]() |
Ngoài thời gian đi chạy thận, đi dạy thêm, Đạt tự học lập trình ở nhà. |
![]() |
Em đang nỗ lực để đi học lại, bởi "có một tấm bằng thì công việc sẽ thuận lợi hơn". |
Trước khi ở trong căn nhà rộng rãi hiện tại, cả gia đình Đạt sống chung trong túp lều lá, không có nổi tấm vách. Vui mừng vì con trai đã đậu đại học, mẹ của em quyết định vay mượn để xây căn nhà vững chãi, nghĩ rằng cố gắng làm lụng vài năm sẽ trả hết nợ.
Nhưng mới bước chân vào giảng đường đại học chưa được bao lâu thì Đạt phát hiện bị suy thận mãn giai đoạn cuối, căn bệnh đã cướp mất người cha trước đó. Bao nhiêu vốn liếng, tiền vay mượn để xây nhà đều đổ vào viện phí cho em nhưng vẫn không đủ. Mẹ em phải mang sổ đỏ và căn nhà đang xây dở đi thế chấp vay lãi nóng mới có thể cứu em từ bàn tay tử thần.
Để có tiền trả nợ, mẹ của Đạt phải lao động cật lực, căn bệnh tiểu đường ngày càng nặng, biến chứng sang suy thận và tim. Khoảng 3 năm trước, mẹ em cũng đi theo cha em, để lại khoản nợ khổng lồ cho người chị gái yếu ớt đang làm công nhân ở Tiền Giang.
Còn Đạt phải dang dở đại học ở năm thứ 3 vì sức khoẻ quá yếu. Đã hơn 4 năm, em vừa chạy thận, vừa đi dạy thêm, tối đến thì tự học ở nhà. Dù rất cố gắng nhưng thu nhập ít ỏi của em chẳng đủ chăm lo cho bà ngoại bị tiểu đường.
![]() |
Những tấm huy chương em nhận được trong một đại hội thể dục thể thao năm cấp 3. Chẳng ai ngờ cậu bé nhanh nhẹn ấy sẽ mắc phải căn bệnh hiểm nghèo. |
![]() |
Chàng trai nhiều năm liền là học sinh giỏi, sinh viên giỏi, giờ đang phải chật vật tìm lối thoát, cần được giúp đỡ. |
“Giờ mỗi tháng, chi phí chữa bệnh cho 2 bà cháu hết 5 triệu đồng, một mình em đi dạy thêm cho 2 bé, lo không xuể chị ạ. Em muốn học tiếp, có được tấm bằng, em sẽ dễ tìm việc hơn.
Mới vừa rồi, em nhận được học bổng 50% cho khóa học lập trình viên của FPT Aptech, nhưng phần học phí còn lại vẫn quá cao nên em buộc phải từ chối.
Em muốn lo cho cuộc sống của 2 bà cháu, sau đó phụ chị gái trả nợ. Chứ giờ ở trong căn nhà mà nghĩ rằng có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào, bà cháu em bất an quá”, Đạt buồn bã nói.
Bà Trần Thị Láng (Phó chủ tịch Hội Nạn nhân chất độc màu da cam huyện Thủ Thừa, tỉnh Long An) chia sẻ với VietNamNet: “Tôi đã biết đến hoàn cảnh của gia đình em Đạt khoảng 8 năm nay. Đạt là một cậu học trò rất ngoan, ham học và hiếu thảo. Em chọn nghỉ học để đi làm một năm phụ mẹ rồi mới thi lại đại học. Rồi đến lúc mẹ mất, em mang bệnh tật nhưng lúc nào cũng cố gắng làm để nuôi bà ngoại.
Chúng tôi cũng có kêu gọi cho em bao gạo, chai dầu ăn, nước mắm… nhưng chẳng thấm là bao. Rất mong các nhà hảo tâm thương và giúp đỡ để em có đủ sức khỏe đặng còn nuôi ngoại”.
Khánh Hòa
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: