rgbet
-
Nhận định
-
Công nghệ
-
Kinh doanh
-
Thế giới
-
Bóng đá
-
Giải trí
-
Thể thao
-
Thời sự
-
Ngoại Hạng Anh
[
Instagram
] [
twitter
]
Danh Mục Hiện Tại:
Danh Mục:
Trang Chủ
>
Ngoại Hạng Anh
>
Nhận định, soi kèo Rayo Vallecano vs Girona, 20h00 ngày 26/1: Chủ nhà thắng thế
Nhận định, soi kèo Rayo Vallecano vs Girona, 20h00 ngày 26/1: Chủ nhà thắng thế
2025-02-01 12:48:52 Nguồn:
NEWS
Tác Giả:
Giải trí
View:
116lượt xem
ậnđịnhsoikèoRayoVallecanovsGironahngàyChủnhàthắngthế
bournemouth đấu với everton
Hư Vân - 26/01/2025 04:35 Tây Ban Nha
Tác Giả:Thể thao
Thời sự
Bóng đá
Ngoại Hạng Anh
Công nghệ
Kinh doanh
Thế giới
Thể thao
Nhận định
Giải trí
------------------------------------
Kèo Nhà Cái
Nhận định, soi kèo Guadalajara vs Tigres UANL, 08h05 ngày 26/1: Duy trì mạch thắng và dẫn đầu
Máy tính bảng 'siêu mỏng, siêu nhẹ' của Samsung trình làng
Quần có khả năng chặn bức xạ điện thoại dành riêng cho nam giới
Truyện Vợ À! Hãy Đến Đây Chà Đạp Anh Đi
Soi kèo góc AC Milan vs Parma, 18h30 ngày 26/1
Vừa ra mắt, Hyundai Creta vượt kỷ lục bán hàng của đàn anh i20
Seraph of the End: Bloody Blades
Cài game nhận ngay iPhone 6 – Đón chào sự kiện Chuỗi Phòng Máy TOUCH hoành tráng nhất hè 2015
Nhận định, soi kèo Rajasthan United vs Inter Kashi, 17h00 ngày 28/1: Xa nhà là thất vọng
Nên mua smartphone ở mức giá nào?
Hình Ảnh
Siêu máy tính dự đoán Venezia vs Hellas Verona, 0h30 ngày 28/1
Bành Nham là đệ phu của nàng, không cần nói cũng biết đây là kết quả sau tiết mục bắt kẻ thông dâm trên giường.
Lưu ma ma bưng một chén cháo bột mới nấu lên, Dịch Minh Chân lơ đảng đụng chiếc vòng tay được làm từ Ngọc Dương Chi cực phẩm của mình vào cái chén một cái làm phát ra tiếng vang thanh thúy, thanh âm kia vốn là cực kì mỏng manh, nhưng tại lúc không khí yên lặng đến mức một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy này nó lại chẳng khác nào một tiếng kinh lôi vang trời, toàn bộ người trong viện lâm vào im lặng.
"Muội muội, ngươi còn chưa chịu nhận tội sao?" Dịch Minh Chân thở dài một cái, đôi môi đóng mở phun ra âm thanh thanh thúy, mang theo một loại ma lực biết chấn nhiếp người khác.
Lúc này người có quyền quản lí phủ Bình Dương Hầu vẫn còn là lão phu nhân Tôn thị, nhưng Thế tử phu nhân Dịch Minh Chân này cũng không phải người có tiếng mà không có miếng, nàng ta đường đường là Tứ tiểu thư của đệ nhất thế gia -- phủ Vũ An Hầu chiến công hiển hách, vị trí chủ mẫu cũng từ đó mà hạ bút thành văn.
Dịch Minh Lan thông minh mạnh mẽ vội xốc lại tinh thần, hai bà tử nhìn mặt đoán ý, đá một cước lên chân nàng ép nàng quỳ xuống.
Cơ thể một tiểu thư hầu môn luôn sống trong an nhàn sung sướng như Dịch Minh Lan vốn đã mảnh mai, sau khi sinh xong vẫn chưa được hồi phục hoàn toàn, còn rất yếu. Nhưng hai bà tử vì muốn biểu hiện lòng trung thành của mình nên ra khi tay hoàn toàn không chút lưu tình. Dịch Minh Lan kinh hãi hét lên một tiếng, người khụy xuống mặt đất.
Đá cuội này là đá năm trước Bành Tu đã sai người đến vùng sông nước ở ngoại thành chuyển về đây để trang trí viện cho nàng, tuy mỗi viên được mài rất bóng loáng nhưng khi đắp độ bằng phẳng lại không có, thế nên đầu gối vừa va chạm vào liền lập tức đau nhức tận tâm can.
Dịch Minh Lan bị khống chế thô bạo, nhưng lúc này nàng hoàn toàn mặc kệ, bất chấp mọi xiềng xích mà vội ngẩng đầu lớn tiếng cãi lại: "Tứ tỷ tỷ, muội không có, tỷ tin muội đi, muội thật sự không có làm ra chuyện gì có lỗi với phu quân." Lúc này nàng mới phát hiện, bởi vì rét lạnh nên giọng nàng đã ẩn ẩn phát run.
"Ngày thường phu quân vẫn luôn sủng ái ngươi, bây giờ hắn chỉ mới rời nhà mấy ngày thôi mà ngươi lại dám làm ra chuyện dơ bẩn bậc này. Ngươi bảo ta nên làm thế nào cho phải??" Dịch Minh Chân như không nghe thấy nàng nói gì, chỉ thở dài buông bát trà trong tay xuống, từng bước từng bước dẫm lên đá cuội nhấp nhô đi về phía nàng.
Tươi cười trên mặt nàng ta mang theo vô tận trào phúng, Dịch Minh Lan mơ hồ còn thấy được một loại xúc cảm oán độc ngập tràn trong đôi mắt đối phương. Ánh mắt kia sao lại xa lạ đến vậy...
"Tứ tỷ tỷ.....là tỷ hại ta?" Trong đầu chợt lóe qua một ý nghĩ, Dịch Minh Lan lắc đầu khó tin, kinh ngạc nhìn Dịch Minh Chân cười tươi đến chóa mắt.
"Ta hại ngươi?" Dịch Minh Chân bật cười lớn, theo sau là đôi mắt đen lạnh lẽo đến rùng mình, nàng ta chậm rãi đưa tay xoa xoa đôi gò má lạnh ngắt đầy vết xanh tím của Dịch Minh Lan.
Vì vừa rồi cầm tách trà nên đầu ngón tay nàng ta vẫn còn lưu lại hơi nóng, nhưng móng tay được phủ lớp sơn lại trắng mịn lạnh lẽo như tuyết, tựa như năm con rắn độc máu lạnh đang bò trên da mặt nàng, khiến cho Dịch Minh Lan không nhịn được mà phát run.
Nàng ý thức được Dịch Minh Chân muốn làm gì, theo bản năng vội rụt cổ lại, nhưng ngay lúc đó đã cảm thấy da mặt đau rát tê rần.
"A!" Dịch Minh Lan bị đau hô to một tiếng, quay đầu sang chỗ khác né tránh, máu tươi tanh tưởi liền lập tức nương theo đường cong của đôi gò má trắng thuần chảy xuống.
Lưu ma ma vội vàng lấy khăn tới cho Dịch Minh Chân lau tay. Dịch Minh Lan khó thở ngước mắt nhìn lên đôi mắt đầy phẫn hận của nàng ta, không thể tin hỏi: "Tại sao? Tại sao Tứ tỷ tỷ lại muốn hại ta như thế? Chúng ta đã cùng nhau lớn lên dưới một mái hiên, chúng ta là tỷ muội!"
"Dịch Minh Lan, xem ra ngươi vẫn chưa thông suốt lắm đâu!" Dịch Minh Chân chậm rãi lau lau vết máu dính trong kẽ ngón tay, vẻ mặt âm u mở miệng: "Chỉ có ta mới là đích tiểu thư của phủ Vũ An Hầu, là Thế tử phu nhân được phu quân đến cưới hỏi đàng hoàng rước vào cửa, ngươi thì là cái gì? Bất quá chỉ là một tiện thiếp chơi nhạc cùng người thôi, ai thèm là tỷ muội với ngươi? Ta sao? Ngươi mà cũng xứng?"
Ngay lúc này mà Dịch Minh Chân còn muốn thảo luận vấn đề đích thứ tôn ti với nàng? Dịch Minh Lan chỉ cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, toàn bộ trái tim như bị người ta xé rách, máu chảy đầm đìa. Những chuyện vốn đã bị nàng đè nén dưới đáy lòng bấy lâu nay nháy mắt đều đã bị kéo trồi ra khỏi mặt nước, khiến nàng đau lòng gần như muốn chết đi sống lại.
Công huân của phủ Vũ An Hầu ngày hôm nay chính là do một tay tổ phụ cùng phụ thân mang thịt máu của mình ra đúc thành, nàng mới thật sự là đích tôn đích nữ chân chính của phủ Vũ An Hầu. Nếu chẳng phải năm năm trước huynh trưởng ngoài ý muốn té ngựa bỏ mình thì còn lâu cái vị trí Vũ An Hầu kia mới tới phiên Nhị thúc phụ ngồi!!! Phụ thân bỏ mình, huynh trưởng chết thảm, mẫu thân không chịu nổi đả kích cũng nhanh chóng ra đi, ngay cả tiểu muội Minh Nhạc cũng...
Dịch Minh Lan lòng chấn động kịch liệt, đôi mắt vốn đã xám như tro tàn đột nhiên dấy lên một tia sáng sáng ngời, nàng vội vàng nhìn qua mọi nơi trong viện một lần. Quả nhiên, ở một góc tối không bắt mắt nhất sau lưng đám ma ma già nha hoàn hung thần ác sát có một bóng dáng gầy yếu nho nhỏ.
Minh Nhạc! Đó là tiểu muội cùng mẹ với nàng - Minh Nhạc!
Ngay ngày huynh trưởng Dịch Minh Phàm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiểu muội Minh Nhạc năm ấy mới năm tuổi đột nhiên vô cớ mất tích. Sau một đêm tìm kiếm mới phát hiện đứa nhỏ này nằm trong một bụi cỏ cách bãi tha ma năm dặm. Không biết đầu đứa nhỏ này bị đụng ở đâu mà đầy người máu me, hôn mê bất tỉnh. Thái y phải chuẩn trị cho nàng ba ngày, người mới sống lại. Nhưng từ đó, nàng lại biến thành một đứa ngốc, chưa từng mở miệng nói một câu trong suốt năm năm qua.
Đứa nhỏ kia phỏng chừng rất sợ hãi, thân mình gầy teo nho nhỏ cuộn thành một đoàn, tựa như một con mèo con nhỏ đang cuộn mình dưới một góc bậc thang sau đình. Cả người phát run, ánh mắt co rúm lại. Nàng bây giờ cũng giống như nàng năm năm nay, vẻ mặt ngoài sợ hãi cũng chỉ có tràn ngập sợ hãi.
Các chuyện cũ thảm đạm kia, Dịch Minh Lan một chút cũng không muốn nhắc.
Dịch Minh Chân ơi Dịch Minh Chân, ngươi ngụy trang nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chịu lộ mặt. Một chiêu sát muối lên miệng vết thương kia của ngươi coi như đã thành công giúp ta được mở to mắt nhìn rõ!
" alt=""/>
Truyện Nhiếp Chính Vương Phi
" alt=""/>
Fallout 4 có cả sách hướng dẫn dày 400 trang
Phù Ngọc Thu giật mình sợ hãi nhìn lại.
Thần thức của y đã bị khóa nên không biết người này xuất hiện lúc nào.
Nam nhân mặc áo đen khôi ngô tuấn tú quỳ một chân xuống trước mặt Phù Ngọc Thu.
Hắn phủi nhẹ cát mịn trên chân Phù Ngọc Thu với vẻ dịu dàng như đang đối đãi với người mình yêu.
Chỉ là khi ngẩng đầu lên, đôi mắt kia hoàn toàn không mang theo nhiệt độ mà lạnh như băng, tựa như đang nhìn một xác chết.
"Đây là sa giới, ngoài cát ra chẳng còn gì nữa đâu."
Phù Ngọc Thu không thèm nghe hắn nói mà gom hết sức lực giơ chân quét ngang.
"Khốn kiếp!"
Chưa kịp đụng vào thân thể nam nhân thì đã nghe một tiếng "bộp" khô khốc —— Phong Bắc Hà nhẹ nhàng nắm cổ chân run rẩy của y, ánh mắt lộ vẻ hờ hững.
"Cút đi!" Cổ họng Phù Ngọc Thu khàn đặc, sức cùng lực kiệt nhìn hắn, ngay cả chửi mắng cũng không có sức, "Ta vất vả khổ sở cứu ngươi mà ngươi lại lấy oán trả ơn, nhân loại các ngươi...... đều vô tình vậy sao?"
Từ lúc có thần trí U Thảo giáng linh đã sống ở Văn U Cốc dồi dào linh lực, được các linh thụ và linh thú trong thung lũng cưng chiều từ nhỏ đến lớn nên chưa từng gặp phải bất kỳ ác ý nào trên thế gian.
Lần gặp duy nhất chính là nam nhân trước mặt.
"Tất cả chỉ là diễn kịch thôi." Phong Bắc Hà hờ hững nói, "Mục đích ban đầu của ta chính là linh đan của ngươi."
Phù Ngọc Thu khẽ giật mình rồi bàng hoàng nhìn hắn.
Linh đan?
Diễn kịch?
Lúc trước Phong Bắc Hà máu me đầy mình từ trên vách núi rơi xuống Văn U Cốc, khí tức của kẻ sắp chết thu hút đám dây leo chuyên ăn xác mọc ở vách núi bò về phía hắn.
Nếu không may mắn được Phù Ngọc Thu phát hiện thì hắn đã chết từ lâu.
Tất cả những điều này chỉ là diễn kịch để chiếm được lòng tin của y thôi sao?
Phù Ngọc Thu nhìn vào đôi mắt vô cảm của Phong Bắc Hà, dù chung quanh nóng như lửa nhưng y vẫn vô thức rùng mình một cái.
Ngay cả tính mạng cũng có thể lấy ra đặt cược.
Đúng là một tên điên......
"Huynh trưởng ngươi không cho ngươi rời khỏi Văn U Cốc là đúng."
Phong Bắc Hà rũ mắt gỡ bỏ sợi xích đang trói Phù Ngọc Thu khiến nó lập tức hóa thành cát mịn rơi xuống đất: "Linh đan của U Thảo giáng linh có tác dụng cải tử hoàn sinh, chỉ cần ngươi bước ra kết giới Văn U Cốc thì dù không phải ta sớm muộn gì cũng có ngày bị moi linh đan làm thuốc thôi."
Cổ tay Phù Ngọc Thu bị siết bầm tím, y bàng hoàng nhìn Phong Bắc Hà: "Vậy ngươi moi linh đan của ta là lẽ đương nhiên sao?"
"Đúng vậy." Phong Bắc Hà đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Phù Ngọc Thu rồi hời hợt nói, "Ít nhất ta sẽ không tổn hại thần hồn của ngươi, để ngươi có thể vào lại luân hồi."
Phù Ngọc Thu nghe được câu này thì giận quá hóa cười.
Cầm thú chính là cầm thú, đã làm ra hành vi độc ác đến mức này mà vẫn tìm được lý do biện minh đường hoàng vậy sao?
Phong Bắc Hà cũng chẳng thấy câu này có vấn đề gì, hắn chồm tới gần Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu ghê tởm chống tay lết ra sau.
Sa giới bị Phong Bắc Hà điều khiển nên hắn vừa động thì sau lưng y đã dựng lên một bức tường cát.
"Ngươi!"
Phong Bắc Hà thản nhiên giơ tay bịt miệng Phù Ngọc Thu ngăn chặn câu mắng y sắp sửa thốt ra.
"Nếu ngươi tức giận thì ta sẽ nhận lỗi với ngươi." Phong Bắc Hà như đang dỗ dành người trong lòng, kề vào tai y nói khẽ, "Xin lỗi, ta sai rồi."
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu không còn gì để nói với hành vi của người này, tức giận đến ứa nước mắt.
Đúng lúc này bên cạnh có một giọng nói vang lên:
"Xin ngài nghĩ lại. Nếu giờ cưỡng ép moi linh đan thì chỉ sợ tổn hại linh đan, phí công nhọc sức thôi."
Lúc này Phù Ngọc Thu mới phát hiện trong sa giới này còn có một người khác.
Người kia đứng cách đó không xa, khuôn mặt trắng nhợt, giữa trán có một nốt ruồi son, cất bước đi tới cung kính hành lễ với Phong Bắc Hà, trên thân tỏa ra mùi thuốc lạnh lẽo.
Phong Bắc Hà nói: "Linh đan tổn hại thì từ từ dưỡng, sao lại phí công nhọc sức chứ?"
Y sư do dự: "Nhưng thần hồn U Thảo...... E là sẽ bị hao tổn đấy ạ."
Vẻ mặt vẫn luôn hờ hững của Phong Bắc Hà lộ ra nụ cười nhạt, hắn nhìn Phù Ngọc Thu, ngữ khí chẳng có vẻ gì là áy náy: "Thế thì hết cách rồi."
Nếu thần hồn bị hao tổn thì không có cách nào vào luân hồi trừ phi luyện hồn lại lần nữa.
Xưa nay Phong Bắc Hà luôn tin rằng "vật chết dễ khống chế hơn vật sống", đã muốn cướp linh đan U Thảo thì đương nhiên sẽ không giữ lại thần hồn để tránh đêm dài lắm mộng.
Toàn thân Phù Ngọc Thu phát run.
U Thảo giáng linh là vật trời ban, như hoa vàng cỏ ngọc rực rỡ thanh nhã, ngày đêm còn được linh lực trời đất nuôi dưỡng nên phiến lá xanh mướt, vừa nhìn đã biết vật phi phàm.
Nhưng hình người của Phù Ngọc Thu hoàn toàn trái ngược với U Thảo, gương mặt kia lộng lẫy bức người, quả thực vô cùng yêu diễm.
Làn da nõn nà như ngọc, tóc dài đen nhánh buông xõa đến cổ chân, sợi tóc đan xen dây leo mảnh, những bông hoa nở rộ đã dần tàn úa chỉ còn sót lại một nụ hoa đỏ tươi trên đỉnh đầu.
Tuy bị giam cầm trong sa giới bảy ngày nhưng vẻ đẹp kia vẫn chẳng mảy may giảm sút.
Y sư nhìn thoáng qua, đột nhiên nín thở.
" alt=""/>
Truyện Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn
Tin HOT Nhà Cái
Xem thêm bournemouth đấu với everton