搜索

Truyện Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

发表于 2025-01-17 02:52:33 来源:NEWS
Anh nói anh thích tôi?ệnAnhVệSĩThiếuChuyênNghiệtottenham đấu với brighton Sao nói nhỏ thế? Thích tôi có gì phải xấu hổ?

---

Thẩm Kình Vũ bước ra khỏi bệnh viện sau khi thanh toán một khoản phí, anh mở ngân hàng điện tử kiểm tra số dư trong tài khoản, phát hiện toàn bộ số tiền còn lại chỉ vẻn vẹn 8250.38 tệ.

Tháng sau phải trả tiền thuê nhà cho quý sau. Tiếp theo đây anh phải bớt ăn bớt mặc, cầm cự tới tháng lương tiếp theo mới có thể miễn cưỡng đủ tiền nhà ba tháng.

Anh ngửa đầu nhìn trời, âm thầm thở dài một hơi, hai tay đút túi áo chuẩn bị về nhà. Bỗng điện thoại lại đổ chuông, Thẩm Kình Vũ rút di động kiểm tra, là Lục Minh gọi đến.

Anh bấm nút nhận: "Alo?"

"Thẩm sư huynh!" Giọng nam sang sảng truyền đến từ đầu bên kia: "Anh có đang bận không?"

"Không." Thẩm Kình Vũ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Là thế này, em có chuyện muốn trao đổi với anh..." Lục Minh ngập ngừng hai giây: "Có lẽ hơi đột ngột, nhưng em cảm thấy anh sẽ quan tâm, cho nên muốn hỏi qua ý kiến anh."

Thẩm Kình Vũ bị cậu ta xoay vòng vòng có chút chóng mặt: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Dài dòng phức tạp lắm, không thể nói rõ trong một hai câu đâu." Lục Minh hỏi: "Giờ anh đang ở đâu? Nếu không đi ăn trưa em mời, chúng ta gặp nhau nói chuyện."

Nửa tiếng sau, Thẩm Kình Vũ bước vào một quán lẩu thấy Lục Minh đã chọn được bàn, đang vẫy tay gọi anh tới ngồi.

Lục Minh đưa thực đơn qua, Thẩm Kình Vũ ra hiệu cho cậu ta tùy ý chọn. Vì thế Lục Minh tự nghiên cứu chọn món sau đó trả lại cuốn thực đơn cho người phục vụ.

"Sư huynh." Lục Minh nâng ấm trà rót cho Thẩm Kình Vũ một chén: "Hiện tại anh vẫn đang huấn luyện bên phòng gym sao?"

"Ừm." Thẩm Kình Vũ nhận chén nước nói cảm ơn.

"Lương lậu thế nào?"

Thẩm Kình Vũ không nhắc đến tình cảnh sắp hết đạn của mình, anh chỉ bình tĩnh cười nói: "Một mình tôi ăn no thì cả nhà không chết đói*, cũng coi là đủ sống đi."

*câu này chỉ các thanh niên chưa lập gia đình, sống độc thân.

Lục Minh nghe vậy thì trong lòng không rõ tư vị. Nếu không phải năm năm trước xảy ra sự kiện ấy, trình độ như Thẩm Kình Vũ sao có thể bị chôn vùi trong một phòng gym làm huấn luyện viên giảm cân? Cậu ta muốn cảm thán vài câu tiếc nuối, nhưng bắt gặp ánh mắt bình thản của Thẩm Kình Vũ, Lục Minh lại cảm thấy không nên xát muối vào vết thương, không bằng bỏ qua đề tài này.

"Cậu tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?" Thẩm Kình Vũ hỏi.

"À, là thế này. Em mở công ty vệ sĩ mà, anh biết đấy, bọn em cung cấp dịch vụ cho mấy cô cậu nghệ sĩ với người nổi tiếng."

Thẩm Kình Vũ gật gù. Trước kia Lục Minh từng mời anh về công ty bồi dưỡng trình độ cho nhân viên của cậu ta, dạy cho bọn họ một vài đòn khóa trái và mấy chiêu jujitsu cơ bản.

Lục Minh nói tiếp: "Em chơi thân với bà chị hàng xóm tên Túc An, em hay gọi là chị An. Em họ bà ấy rất nổi trong giới giải trí, bà ấy đang là người đại diện kiêm trợ lý của cậu ta. Mấy hôm trước bà ấy gặp em than thở, cậu nghệ sĩ kia gần đây gặp rất nhiều phiền phức nên cần thuê một vệ sĩ cá nhân, bà ấy muốn nhờ em thu xếp..."

Thẩm Kình Vũ chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện. Vậy thì sao?

"Em họ bà ấy là Kỷ Cẩm, anh nghe qua chưa?"

Nghe vậy Thẩm Kình Vũ không khỏi sửng sốt.

Hiện giờ Kỷ Cẩm là cái tên rất hot, thường xuyên có thể bắt gặp các biển quảng cáo của cậu trên nhiều đại lộ sầm uất. Nhưng Lục Minh cũng biết Thẩm Kình Vũ không phải người quan tâm đến giới giải trí, cậu ta giới thiệu rất khoa trương: "Mấy năm trước Kỷ Cẩm bước ra từ một show tìm kiếm giọng hát, sau khi chương trình kết thúc cậu ấy liền nổi như cồn, đến bây giờ vẫn cực kỳ được săn đón. Cậu ấy rất tài năng, tất cả các tác phẩm đều do cậu ấy tự sáng tác..."

"Tôi biết." Thẩm Kình Vũ ngắt lời: "Tôi biết Kỷ Cẩm, tôi từng xem chương trình truyền hình thực tế kia, tôi rất thích cậu ấy."

Lần này đến phiên Lục Minh kinh ngạc: "Anh hâm mộ cậu ấy sao? Anh còn xem cả mấy chương trình ấy nữa? Trời ạ, em còn tưởng anh chỉ hứng thú với mỗi việc đánh võ."

Thẩm Kình Vũ không đi sâu vào vấn đề này, anh hỏi tiếp: "Cậu tìm tôi để huấn luyện cho vệ sĩ riêng mà cậu sắp xếp cho Kỷ Cẩm sao?"

Lục Minh quay về chủ đề chính, liên tục xua tay: "Không không... Chị An tìm em quả thực là hy vọng công ty bên em sẽ chọn một vệ sĩ đáng tin cậy đi theo Kỷ Cẩm. Bà ấy với em là chỗ thân tình, nhưng dù sao cũng là công việc liên quan đến người nổi tiếng, cực kỳ chú trọng vấn đề bảo mật riêng tư, nên bà ấy phải tìm người quen cho yên tâm. Nhưng vấn đề là thế này, em đã cử vài nhân viên sang thử việc, Kỷ Cẩm không hài lòng bất kỳ ai."

Thẩm Kình Vũ tiếp tục tỏ ra khó hiểu? Rồi sao? Chuyện này có liên quan gì đến anh?

Lục Minh húng hắng trong họng: "Trong ngành này chị An chỉ quen biết mỗi em, cho nên bà ấy vẫn mong muốn em có thể tìm giúp một người đáng tin cậy. Bọn họ chỉ đưa ra ba yêu cầu: thứ nhất phải có thân thủ tốt, đủ khả năng bảo vệ Kỷ Cẩm; thứ hai phải có nhân cách tốt, dù sao vệ sĩ cũng thuộc về ngành dịch vụ, phải biết cách xử lý những chuyện liên quan đến khách hàng; cuối cùng, yêu cầu khoai nhất, chính là phải vừa mắt Kỷ Cẩm. Dù sao cũng là vệ sĩ riêng của cậu ấy, nếu cậu ấy không hài lòng thì điều kiện tốt đến mấy cũng vô dụng."

Thẩm Kình Vũ vẫn hơi hoang mang, chợt anh nhận ra ánh mắt sáng ngời của Lục Minh. Anh sửng sốt một lát, có chút khó tin mà chỉ lên mũi mình: "Cậu tìm tôi... chẳng lẽ là muốn tôi làm vệ sĩ cho Kỷ Cẩm?"

Ánh mắt Lục Minh thoáng hiện lên một tia chột dạ, cậu ta cười khà khà: "Nghe xong điều kiện mà chị An đưa ra em đã nghĩ ngay đến anh. Sư huynh của em ấy à, thân thủ chẳng có chỗ nào để chê, trên phạm vi toàn quốc liệu có mấy người có thể đánh bại anh? Nhân cách thì khỏi phải bàn, nhiều năm quen biết như vậy mà em chưa từng thấy anh nổi nóng với ai. Mà quan trọng nhất là--- cái gương mặt ăn tiền này!!! Phải thuận mắt Kỷ Cẩm, này chẳng phải yêu cầu về ngoại hình sao? Nhan sắc này của anh mà còn không thuận mắt cậu ấy, vậy chỉ có thể đi tìm hotgirl làm vệ sĩ!"

Thẩm Kình Vũ: "..."

Anh bị Lục Minh gạ gẫm và vỗ mông một hồi, có chút mờ mịt hỏi: "Nhưng tôi không có kinh nghiệm làm vệ sĩ, mà công ty cậu nhiều nhân viên như vậy, chẳng lẽ không có lấy một người thuận mắt cậu ấy sao?"

Lục Minh im lặng nhìn xa xăm, sự thật chính là cậu ta đã gửi ảnh của tất cả nhân viên công ty cho Kỷ Cẩm chọn, nhưng cậu ca sĩ ấy không vừa mắt bất kì người nào. Túc An còn hỏi cậu ta: công ty các chú không có người nào trông đàng hoàng một chút à?

Câu này khiến Lục Minh cáu điên! Cậu ta cảm thấy cấp dưới của mình cũng đâu đến nỗi nào, nhưng chẳng ai lọt được vào mắt xanh vị đại minh tinh nào đó. Ngày nào người ta cũng ngắm diễn viên ca sĩ, mắt sắp mọc trên đỉnh đầu rồi, người thường trong mắt cậu ta biến thành dưa vẹo táo nứt hết.

随机为您推荐
友情链接
版权声明:本站资源均来自互联网,如果侵犯了您的权益请与我们联系,我们将在24小时内删除。

Copyright © 2016 Powered by Truyện Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp,NEWS   sitemap

回顶部