Haaland lập kỷ lục vô tiền khoáng hậu ở Champions League

Với cú đúp vào lưới Sevilla giúp Man "xanh" đè bẹp đối thủ bốn bàn không gỡ, Erling Haaland thiết lập kỷ lục mới. 

Anh ghi bàn trận ra mắt Champions League ở 3 CLB khác nhau là RB Salzburg, Borussia Dortmund, và Man City.

Trên trang Twitter cá nhân, tiền đạo 22 tuổi bày tỏ sự phấn khích:"Champions League đã trở lại và tôi yêu sân khấu này!"

Erling Haaland cũng là cầu thủ đầu tiên đạt cột mốc 25 bàn thắng chỉ sau 20 lần ra sân tại đấu trường danh giá nhất châu Âu.

Nói về cậu học trò, Guardiola tấm tắc: "Tôi thích thói quen này. Nó đã trở thành điều bình thường ở mỗi cuộc họp báo sau trận, khi chúng ta nói về Haaland và các mục tiêu ghi bàn của cậu ấy.

Haaland ghi bàn cho RB Salzburg trận ra quân vòng bảng Champions League 2018/19
Sang Dortmund, Haaland cũng xé lưới đối thủ ngay trận đầu ra sân ở cúp C1 dưới màu áo mới
Haaland vừa lập cú đúp vào lưới Sevilla rạng sáng 7/9

Hy vọng tiền đạo Na Uy sẽ tiếp tục duy trì thói quen trên. Những con số nói lên tất cả. Xuyên suốt sự nghiệp Haaland đều khá giống nhau.

Không chỉ là cú đúp, Haaland luôn ở đó để nâng cao thành tích bản thân. Tôi có cảm giác cậu ta còn có thể ghi được nhiều bàn thắng hơn nữa.

Erling Haaland sở hữu bản năng săn bàn sát thủ. Chúng ta thấy rõ qua số lần lập công đáng kinh ngạc và cậu ấy cần tiếp tục chinh phục đỉnh cao mới."

" />

Haaland lập kỷ lục chưa từng có ở Champions League

Ngoại Hạng Anh 2025-02-01 20:32:44 4738

Tân binh người Na Uy nâng thành tích ghi bàn ở Man City lên con số 12 sau 8 trận. Hiệu suất quá khủng khiếp cho thấy quá trình thích nghi cực nhanh của Haaland trong môi trường mới.

Haaland lập kỷ lục vô tiền khoáng hậu ở Champions League

Với cú đúp vào lưới Sevilla giúp Man "xanh" đè bẹp đối thủ bốn bàn không gỡ,ậpkỷlụcchưatừngcóởbóng đá c1 Erling Haaland thiết lập kỷ lục mới. 

Anh ghi bàn trận ra mắt Champions League ở 3 CLB khác nhau là RB Salzburg, Borussia Dortmund, và Man City.

Trên trang Twitter cá nhân, tiền đạo 22 tuổi bày tỏ sự phấn khích:"Champions League đã trở lại và tôi yêu sân khấu này!"

Erling Haaland cũng là cầu thủ đầu tiên đạt cột mốc 25 bàn thắng chỉ sau 20 lần ra sân tại đấu trường danh giá nhất châu Âu.

Nói về cậu học trò, Guardiola tấm tắc: "Tôi thích thói quen này. Nó đã trở thành điều bình thường ở mỗi cuộc họp báo sau trận, khi chúng ta nói về Haaland và các mục tiêu ghi bàn của cậu ấy.

Haaland ghi bàn cho RB Salzburg trận ra quân vòng bảng Champions League 2018/19
Sang Dortmund, Haaland cũng xé lưới đối thủ ngay trận đầu ra sân ở cúp C1 dưới màu áo mới
Haaland vừa lập cú đúp vào lưới Sevilla rạng sáng 7/9

Hy vọng tiền đạo Na Uy sẽ tiếp tục duy trì thói quen trên. Những con số nói lên tất cả. Xuyên suốt sự nghiệp Haaland đều khá giống nhau.

Không chỉ là cú đúp, Haaland luôn ở đó để nâng cao thành tích bản thân. Tôi có cảm giác cậu ta còn có thể ghi được nhiều bàn thắng hơn nữa.

Erling Haaland sở hữu bản năng săn bàn sát thủ. Chúng ta thấy rõ qua số lần lập công đáng kinh ngạc và cậu ấy cần tiếp tục chinh phục đỉnh cao mới."

本文地址:http://game.tour-time.com/html/330b398799.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Siêu máy tính dự đoán Barca vs Valencia, 03h00 ngày 27/1

HP ProBook 400 series G6 có 3 phiên bản kích cỡ màn hình. 430 G6 kích cỡ màn hình 13,3 inch chéo. 440 G6 14 inch chéo. 450 G6 15,6 inch chéo.

Thiết kế dẫn đầu phân khúc

So với các thế hệ trước, HP ProBook 400 series G6 lột xác hoàn toàn về ngoại hình khi được kế thừa thiết kế cao cấp của dòng EliteBook.

Chất liệu kim loại màu bạc sáng được sử dụng cho nắp máy cũng như phần vỉ phím/chiếu nghỉ tay mang lại cảm giác sang trọng cho thiết bị. Bên cạnh phần bản lề với mặt vát hiện đại, thiết kế kim loại 3D của chiếu nghỉ tay bo gập xuống các cạnh máy mang lại cảm giác liền mạch nguyên khối cho sản phẩm.

Kích cỡ và trọng lượng được cắt giảm làm tăng tính cơ động cho thiết bị, phù hợp hơn với môi trường làm việc năng động hiện nay. ProBook 400 series G6 mỏng hơn thế hệ trước, cả hai phiên bản 13 và 14 inch đều mỏng 17,95mm, bản 15 inch là 18,95mm và trọng lượng tương ứng là 1,49kg, 1,6kg và 2kg.

Đây không phải là những chỉ số ấn tượng nhất nếu so với nhiều sản phẩm cùng phân khúc, nhưng thế mạnh của ProBook là sở hữu những công nghệ của dòng laptop doanh nghiệp mà những sản phẩm thông thường không có được.

ProBook 400 series G6 được thiết kế với bản lề mở 180 độ.

HP đã chăm chút kỹ lưỡng từng chi tiết để tạo ra những sản phẩm không chỉ đẹp mà còn bền bỉ với độ bền đạt tiêu chuẩn quân đội MIL-STD 810G.

Nếu như chất liệu kim loại cho phép gia cố độ bền bỉ của sản phẩm thì bàn phím chống tràn tăng cường sự bảo vệ trước các tình huống hy hữu khi vô tình nhỏ nước lên bàn phím. Màn hình của máy còn có thể mở ra 180 độ cho phép dễ dàng chia sẻ nội dung cũng như tránh hư hại bản lề khi vô tình mở máy qua khỏi quỹ đạo 135 độ thông thường.

Cảm biến vân tay một chạm tăng cường bảo mật đăng nhập.

Được thiết kế với vẻ ngoài hiện đại, ProBook 400 series G6 vẫn được trang bị đầy đủ các cổng kết nối bao gồm USB 3.0, USB-C, HDMI, giắc cắm tai nghe/mic, và khe đọc thẻ SD. Cả cổng mạng LAN có dây RJ45 cũng được giữ lại nhằm đảm bảo người dùng có thể làm việc trong nhiều điều kiện môi trường khác nhau.

Cảm biến vân tay một chạm tăng cường bảo mật đăng nhập.

Cấu hình mạnh mẽ với tùy chọn card rời và SSD PCIe

">

HP ProBook 400 series G6 – Hiện đại, ổn định, giá thành hợp lý


Một khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi vừa lấy tay bó lại tóc, vừa hỏi tài xế: "Là nơi này không sai chứ?" Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, lại xoay đầu hỏi đạo diễn Bá: "Cùng cô giáo Tần hẹn lúc mấy giờ?"

"2h." Đạo diễn Bá lật xem kế hoạch ghi hình trong tay, "Bà ấy nói phải thu dọn phòng ở trước một chút, để tránh lộn xộn khó nhìn."

Cô gái nhìn đồng hồ đeo tay, "Ừm, gần đến giờ rồi. A, Tiểu La đâu?" Cô nhìn quanh khắp nơi, sau đó đi đến trước xe, gõ gõ cửa kính.

"Xuống nào, cậu còn thất thần để làm chi?"

Một thanh niên sắc mặt u ám ngồi trong xe, chăm chú nhìn tòa kiến trúc ba tầng trước mặt. Nghe thấy tiếng gọi của cô gái, y hít sâu một hơi, cầm một bó cúc vàng đặt trên chỗ ngồi phía sau lên bước xuống trước xe tải.

Cô gái đã nắm microphone ở trước tòa nhà bày xong tư thế, miệng lầm bầm lải nhải chuẩn bị lời thoại. Trông thấy Tiểu La vẫn đứng bất động tại chỗ, cô sốt ruột vẫy tay ra hiệu cho y đứng bên cạnh mình.

Đạo diễn Bá sau khi ra hiệu bắt đầu ghi hình, trên mặt cô gái nhanh chóng xuất hiện nụ cười chuyên nghiệp.

"Các bạn xem đài, tôi là người chủ trì của nhóm chuyên mục "Giấc Mộng Viên Mãn" Quan Lệ. Chúng tôi hiện tại đang đứng ngay dưới nhà chủ nhiệm thời trung học của Tiểu La -- Cô giáo Tần. Qua một hồi, chúng tôi sẽ mang theo Tiểu la đến thăm hỏi cô giáo Tần mà cậu ấy vẫn luôn muốn gặp." Cô đem microphone đưa tới trước mặt Tiểu La, "Tiểu La, hôm nay là ngày nhà giáo, trong ngày đặc biệt như vậy, cậu sắp được gặp lại vị ân sư từng thay đổi vận mệnh của cậu, xin hỏi cậu hiện tại có kích động không?"

Tiểu La diện vô biểu tình nhìn chằm chằm ống kính, sau hồi lâu mới từ kẽ răng phun ra hai chữ: "Kích động."

Quan Lệ đối với biểu hiện của Tiểu La rất không hài lòng, nhưng trên mặt vẫn là một mực tươi cười: "Ôi ôi, bạn học Tiểu La đại khái là quá kích động rồi. Sắp nhìn thấy ân sư nhiều năm không gặp, tôi nghĩ vô luận là ai đều không thể dùng từ ngữ để diễn tả loại tâm tình này. Tốt lắm, xin mời các bạn khán giả đi theo ống kính của chúng tôi, cùng đến thăm hỏi vị giáo viên tốt bụng đáng yêu đáng kính này nhé."

Theo một tiếng "dừng" của đạo diễn Bá, nụ cười trên mặt Quan Lệ cũng vô tung vô ảnh (không còn chút tung tích) , cô cau mày nói với Tiểu La: "Tiểu La, diễn xuất của cậu ban nãy quá cứng nhắc, cậu phải biểu hiện loại tâm tình không thể chờ đợi, hưng phấn vô cùng. Đừng khẩn trương, thả lỏng chút."

Tiểu La không đáp lời, toàn thân cứng còng cầm bó hoa kia, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm trên lầu.

"Còn hoa này nữa, cúc vàng. . . . . ." Quan Lệ bĩu môi, "Quên đi, hiện tại cũng chẳng còn thời gian để thay đổi."

Cô vẫy vẫy tay, "Tốt lắm, lên lầu thôi."

Xuyên qua hành lang chật hẹp, cáu bẩn, đoàn người đứng trước một cánh cửa sắt bên trái tầng 3. Đạo diễn Bá tỏ ý muốn quay một cảnh một nhóm vào cửa. Sau khi hết thảy chuẩn bị xong xuôi, trên mặt Quan Lệ lại khôi phục dáng tươi cười, đưa tay gõ cửa, máy quay cũng theo đó bắt đầu vận hành.

"Ai đó?" Một giọng nữ già nua từ bên kia cánh cửa vang lên.

"Chúng tôi là người của đài truyền hình, xin hỏi cô giáo Tần có nhà không?"

Cửa mở. Một người đàn bà gầy còm xuất hiện bên cạnh cửa, nụ cười trên mặt hiện ra có chút cứng ngắc, dư quang nơi khóe mắt thỉnh thoảng liếc trộm ống kính.

"Mời vào, mời vào."

Đây là một căn hộ hai phòng kiểu xưa, đồ vật bên trong mặc dù cũ, nhưng đều xếp đặt chỉnh chỉnh tề tề. Tất cả mọi người đứng trong phòng khách, phòng khách vốn chật hẹp không chịu nổi nay càng lộ vẻ chen chúc. Cô giáo Tần nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Quan Lệ và hồng quang chớp động của máy quay, trong lúc nhất thời có chút luống cuống.

Quan Lệ kéo một tay của cô giáo Tần, thanh âm vui vẻ: "Cô giáo Tần, trước hết xin chúc cô một ngày lễ hạnh phúc. Hôm nay chúng tôi mang đến cho cô một phần quà đặc biệt cho ngày lễ --" Cô hướng một ngón tay vào trong đám người, "Chính là một học sinh có lòng đến thăm cô."

Tiểu La từ phía sau người quay phim đi ra, trong tay còn đang cầm bó cúc vàng. Y đứng trước mặt cô giáo Tần, im lặng không lên tiếng nhìn cô giáo Tần từ trên xuống dưới.

Không phải chuyện đầu tiên là sẽ vui vẻ chạy đến ôm chằm lấy nhau sao? Quan Lệ dùng sức trừng mắt Tiểu la, trong tay làm ra một động tác "Đi lên".

Tiểu La không để ý đến cô, hốt nhiên mở miệng hỏi: "Cô là giáo viên Tần Ngọc Mai?"

Cô giáo Tần bị hành động của Tiểu La khiến cho mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao cả) : "Đúng vậy, cậu. . . . . ."

"Trường THCS dành cho con em của nhân nhà máy chế tạo giấy?"

"Đúng vậy, cậu là học sinh khóa nào?"

Vẻ mặt Tiểu La đột nhiên trầm tĩnh lại, hắn thậm chí còn cười cười, "Tôi không phải học trò của bà. Bà có biết Trầm Tương không?"

Vùng mày cô giáo Tần nhíu lại, tựa như đang tận lực tìm kiếm sâu trong trí nhớ một cái tên đã quên rất lâu, "Trầm Tương . . . . . .Trầm Tương. . . . . ." Bỗng nhiên, sắc mặt bà đại biến, "Cậu. . . . . .Cậu là. . . . . ."

Tiểu La không trả lời, chỉ cầm bó hoa trên tay đưa về phía trước, cô giáo Tần theo bản năng chìa tay đón, không đợi bà đụng tới bó hoa tươi kia, liền trông thấy Tiểu La từ sau bó hoa rút ra một con dao.

Ngay sau đó, bà liền cảm thấy một vật lạnh lẽo cắm vào bụng mình.

">

Truyện Giáo Hóa Trường

Truyện Boss Gian Xảo

Nhận định, soi kèo Club Leon vs Guadalajara, 10h00 ngày 29/1: Bất ngờ từ đội khách


"Định Viễn đại tướng quân đến!"

Theo một tiếng ngựa hí, từ xa, có một người phóng lên trước, trong chốc lát đã đến dưới cổng thành. Hắn tiêu sái tung người xuống ngựa, cúi người quỳ một chân, khôi giáp dày nặng phát ra tiếng va đập mạnh mẽ dứt khoát: "Thần dẫn theo ba vạn đại quân Du Tây, trở về triều."

"Ái khanh mau đứng lên." Hoàng đế đứng trên cổng thành, lộ ra ý cười ôn hòa: "Lần này Diệp tướng quân đánh quân Viêm đại bại, trấn định Tây Cảnh của ta, khải hoàn hồi triều, trẫm rất yên lòng. Thỉnh chư tướng sĩ vào thành, đợi trẫm hậu hĩnh thưởng thêm."

Diệp Minh Tu hai tay ôm quyền, nâng qua đỉnh đầu hành lễ, thanh âm vang dội: "Là nhờ hồng phúc của bệ hạ bảo hộ, thần đại diện chúng tướng sĩ tạ chủ long ân! Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Tiếp lời của hắn là tiếng hô vang đồng thanh của đám tướng sĩ đen nghịt phía sau: "Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!" Tiếng hô dõng dạc của mấy vạn người ở trên bình nguyên rộng lớn bên ngoài thành lũy cứ vang vọng liên tục, hết đợt này đến đợt khác, khí thế oanh tạc, thể hiện sự hùng hồn, sục sôi khi khải hoàn trở về.

Khóe miệng hoàng đế hơi hơi nhếch lên, nhìn qua đội quân, không nói gì thêm. Diệp Thiệu Khanh chống cằm, quay đầu nhìn hắn. Dáng cười của Hoàng đế lúc bấy giờ mới phảng phất vẻ sáng ngời diễm lệ, chỉ có điều, đôi mắt đen của ngài thăm thẳm, chút điểm vui sướng ấy rất nhanh đã bị thu lại, không thể nhìn ra được đang có cảm tình gì.

Diệp Thiệu Khanh quay đầu, vừa đúng lúc Diệp Minh Tu ở bên dưới đứng dậy lên ngựa, lúc đã ngồi vững mới ngẩng đầu trông lại. Diệp Thiệu Khanh lập tức nhướng mày, lộ ra vẻ tươi cười rạng rỡ, mấp máy miệng nhưng không phát ra tiếng, đọc lên hai chữ: "Đại ca". Mắt Diệp Minh Tu thoáng qua ý cười, nhưng trên mặt lại nhíu mày, đánh cho hắn một ánh mắt cảnh cáo. Diệp Thiệu Khanh cúi đầu nhìn lướt qua dáng vẻ đang nằm rạp trên tường thành của mình, đứng thẳng người lên, chẳng hề để bụng, vẫn nhìn Diệp Minh Tu ở bên dưới mà cười mãi. Diệp Minh Tu không nhìn hắn nữa, thúc ngựa chậm rãi tiến vào cổng thành đã mở rộng.

Đợi Diệp Minh Tu đi qua cổng thành, Diệp Thiệu Khanh mới chú ý đến dáng người của phó quan vẫn luôn đi sau Diệp Minh Tu vài bước chân. Y đội mũ giáp có tua đỏ trên đỉnh, người khoác giáp đen, là trang phục bình thường của quân nhân, chỉ để lộ một góc nhỏ trên khuôn mặt. Y lại hơi cúi đầu, Diệp Thiệu Khanh cũng chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mày rậm rạp cùng sống mũi của y.

"Đó là Tống..." Diệp Thiệu Khanh nghĩ nghĩ, không nói ra vế sau chữ "Tống" ấy.

"Ngươi đúng là tinh mắt." Hoàng đế cũng vừa thu lại ánh mắt: "Tống Linh Uẩn".

"À, thì ra..." Diệp Thiệu Khanh gật gật đầu: "Người mà đại ca lần này hồi tấu nói là thân tín nhiều lần lập chiến công chính là y?"

Hoàng đế gật gật đầu.

"Bệ hạ phải ban thưởng?" Diệp Thiệu Khanh dừng một chút, nhẹ giọng hỏi.

"Đương nhiên." Hoàng đế nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói.

"Thưởng thế nào?"

"Ý ngươi thì sao?"

"Dẫn đầu xông trận, đánh hạ ba thành trì, lấy được thủ cấp đại tướng của quân địch." Diệp Thiệu Khanh sờ sờ mũi: "Cho đảm đương chức vị tướng quân cũng không quá đáng."

"Được." Hoàng đế nhanh gọn đáp lại một câu, nhàn nhạt cười một tiếng, phất tay xoay người.

Diệp Thiệu Khanh khẽ nhíu mày, lại nhìn dưới thành lần nữa, sớm đã không còn thấy thân ảnh người kia, trong lòng âm thầm ngẫm nghĩ. Sau nửa ngày cuối cùng cũng hồi tưởng lại được một chút hình bóng vụn vặt năm xưa của người nọ. Đại khái là hình ảnh một thiếu niên trắng nõn gầy gò, nhìn vào trang giấy khẽ cau mày. Hắn chẳng nhớ rõ nữa, không khỏi lắc lắc đầu. Hắn lại đứng thẳng dậy, hoàng đế đã đi được một đoạn, đang đứng đợi hắn ở bậc thang dẫn xuống thành lâu.

Diệp Thiệu Khanh bước nhanh đến, hoàng đế lườm hắn một cái: "Lại nghĩ tới cái gì?"

Diệp Thiệu Khanh giật giật ống tay áo, lại tiếp tục lắc đầu, không rõ hàm ý mà nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc."

Hoàng đế nhẹ nhàng cười "Hừ" một tiếng, cùng sóng vai đi xuống lầu với hắn.

Khắp cả Loan Linh Đài thắp đèn sáng rực như ban ngày, đàn ca sáo nhị⁹, hợp ca huyên náo vang vọng khắp đài.

Trên yến tiệc ăn mừng đại thắng Tây Cảnh, đám vương công đại thần rượu thịt linh đình, nói cười rộn rã. Từ khi tiên đế băng hà đến nay, dường như đây mới là lần đầu tiên Đại Khải chân chính nghênh đón một sự kiện trọng đại đáng vui mừng như vậy.

Diệp Thiệu Khanh rốt cuộc cũng được ngồi chung với Diệp Minh Tu, bàn rượu nhỏ của hai người vốn đã kề sát, hắn lại còn ngồi lấn sang bên bàn của Diệp Minh Tu, chống cằm rũ mắt xem một nhạc kĩ ở đầu bên kia gảy tì bà. Rất nhiều người kính rượu với Diệp Minh Tu, mỗi một chén Diệp Minh Tu đều hào sảng uống cạn, nhưng chẳng có ai chủ động mời rượu Diệp Thiệu Khanh. Bởi vì mọi người đều biết, Diệp Thiệu Khanh thân ôm bệnh cũ, quãng đời còn lại cấm tiệt men rượu. Bên tay hắn chỉ có một chén trà¹⁰, Bạch Loa Tuyết Tiêm trong bát sớm đã nguội lạnh, không động đến dù chỉ một chút.

Diệp Minh Tu chẳng hề nhàn rỗi để mà chú tâm đến Diệp Thiệu Khanh, Diệp Thiệu Khanh có vẻ hơi nhàm chán mà di dời tầm mắt. Ở chủ vị trên đài cao bên kia, hoàng đế cởi long bào vàng kim ra, trên người là lễ phục hắc long đỏ thẫm. Ngài đang nghiêng đầu, thần sắc ấm áp hoà hợp nói chuyện cùng hoàng hậu. Hoàng hậu lấy một miếng bánh ngọt đưa qua, ngài cúi đầu ngậm lấy rồi cắn nhẹ một miếng, lại nói gì đó khiến hoàng hậu mím môi khẽ cười.

Diệp Thiệu Khanh dời tầm mắt, chuyển hướng đến người đang ngồi đối diện, sau lưng một người khác. Tống Linh Uẩn.

Cởi bỏ khôi giáp dày cộm nặng nề, Diệp Thiệu Khanh mới nhìn rõ dáng vẻ của y.

Y ăn mặc cực kì giản đơn, áo ngoài nguyệt sắc, phủ lên kiếm tụ trường bào¹¹ màu đen bên trong, ống tay áo bó vào cổ tay, trông rất có sức sống. Y dùng một cái ngọc quan buộc lại tóc đen trên đỉnh đầu, tóc dài buông xuống, mềm mại vắt trên đầu vai. Trước đó, Diệp Thiệu Khanh chỉ nhớ được một chút về dung mạo của y nhưng không rõ ràng lắm. Bây giờ xem ra, so với ấn tượng trong trí nhớ của hắn lại chẳng sai lệch chút nào-- Đẹp. Đúng vậy, ấn tượng của Diệp Thiệu Khanh đối với vẻ ngoài của Tống Linh Uẩn chỉ sót lại mỗi một từ như thế.

Trời sinh cho Tống Linh Uẩn một gương mặt đạm bạc thanh nhã. Đỉnh mày bình bình chứ không sắc nhọn mạnh mẽ, đôi mắt dài mảnh như lá liễu, chỉ có một mí mắt mong mỏng. Lông mi lại cực kì rậm, cực kì dài, độ cung nơi khóe mắt cũng kéo dài ra, vô tình mang lại cảm giác lôi cuốn đến không ngờ. Môi của y là đẹp nhất, trên mỏng dưới dày, môi châu đầy đặn, mềm mại đỏ tươi. Nếu nhớ lại thuở nhỏ, khi ấy Tống Linh Uẩn chính là thế gia công tử, chẳng bao giờ ra khỏi nhà, da thì trắng như tuyết. Gương mặt ấy lại hơi giống với tướng mạo nữ tử, khó trách lưu lại cho Diệp Thiệu Khanh một ấn tượng có nhiều hình dung đến nữ tử như vậy.

Nhưng giờ đây Tống Linh Uẩn đã thành niên, dáng người cao lớn, lại ở trong quân doanh lâu năm, phơi thành màu da lúa mì. Lúc này nhìn lại, không ngờ lại có một loại cảm giác tuấn lãng thanh dật. Tống Linh Uẩn ngồi ngay ngắn ở bên đó, không chủ động trò chuyện với người khác, nhưng trong yến tiệc, dần dần cũng có người đi tới, cùng y nâng ly cạn chén. Y cũng sẽ đón nhận, tuy bề ngoài không được nhiệt tình, nhưng cũng không cự tuyệt người khác lặn lội ngàn dặm, không mặn không nhạt coi như lịch sự đáp lễ.

Diệp Thiệu Khanh vẫn cứ nhìn y mãi.

Bởi vì trước đó, trên đại điện ban thưởng, hoàng đế phong Tống Linh Uẩn là Chiêu Vũ tướng quân, cũng phong làm Hữu Kiêu Vệ tướng quân¹². Cái trước chỉ là một phong hiệu quan tướng nhàn tản, mà cái sau lại là một chức quan có thực quyền, lĩnh nhận báo kỵ¹³. Câu nói của Diệp Thiệu Khanh khi ở trên tường thành, đương nhiên là chỉ đến phong hiệu "tướng quân" đầu tiên. Hoàng đế ban cho phong hiệu này, có ý muốn giữ Tống Linh Uẩn ở lại thủ hộ kinh thành, không thể đi theo đội quân trở về đóng giữ Tây Cảnh. Mà trước khi hoàng đế phong thưởng, cũng không hề thương lượng với Diệp Thiệu Khanh.

Có lẽ do Diệp Thiệu Khanh nhìn chằm chằm vào y quá lâu, Tống Linh Uẩn tựa như có cảm giác, nhẹ nhàng cau mày, nâng mắt nhìn lại.

Ánh mắt của Diệp Thiệu Khanh và y cùng va vào nhau. Sau khi bị phát hiện đang dòm ngó người khác, vậy mà hắn chẳng hề lúng túng hay ngượng ngùng chút nào. Hắn hơi nhướng mày, cong môi, bày ra một nụ cười ung dung tao nhã.

Vẻ mặt Tống Linh Uẩn sững sờ trong giây lát, nhưng rất nhanh sau đó y liền hạ mi mắt, lịch sự ôn hòa đáp lại bằng nụ cười nhàn nhạt.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Diệp Thiệu Khanh. Dựa vào lẽ thường mà nói, phản ứng đó của Tống Linh Uẩn mới đúng là bình thường, nhưng trong lòng Diệp Thiệu Khanh lại lờ mờ cảm thấy rất kỳ quái.

Sau một vòng tiếp đón rượu mời, Diệp Minh Tu vừa mới có được khoảng trống nhàn hạ, nhìn qua bên cạnh xem thử, lại chẳng thấy bóng dáng Diệp Thiệu Khanh đâu. Hắn nhíu mày, liếc mắt nhìn lên chủ vị, hoàng đế vẫn ngồi đó như cũ, nội thị đang dựa vào bên tai hắn nói gì đó.

">

Truyện Trường Tương Từ

友情链接