Giọng khàn đục,ếngkêucứuđớnđaucủabégáituổkết quả pháp yếu ớt, cô bé mếu máo nói với mẹ: “Mẹ ơi, con bệnh gì mà bác sĩ chữa hoài không hết. Con không muốn ở đây nữa đâu, con về với ba cơ”. Ôm đứa con vào trong lòng, chị Hường cũng không cầm được nước mắt. Không biết bao lần nước mắt chị đã rơi vì thương con vì bế tắc chưa biết làm cách nào cứu con. Tử thần rình rập Cô con gái đầu lòng Nguyễn Ngọc Như Ý được sinh ra là một niềm hạnh phúc lớn lao của gia đình. Khi cô bé Như Ý mới chập chững những bước đi đầu đời, cười nói bi bô cả ngày trong nhà như nhân thêm niềm vui.
Vậy mà chỉ mấy tháng sau, bệnh tật làm cho Như Ý trở nên tiều tụy, có những lúc tưởng chừng như không thể vượt qua được. Bắt đầu bằng một trận sốt cao kéo dài, cứ ngưng thuốc bé Như Ý lại sốt lại và sốt cao hơn. Bé ăn uống kém, ăn vào ói ra nên ai nhìn thấy bé cũng xót ruột bởi da xanh nhợt, chân run đứng không còn vững. Bệnh viện đa khoa tỉnh chưa đủ cơ sở để tìm ra căn bệnh ung thư máu, nhưng bác sĩ cũng thấy nhiều điều bất thường bởi cả 3 dòng máu đều thiếu nặng. Bé Như Ý được đưa vào Bệnh viện Nhi Đồng 1, TP.HCM, chỉ sau khi có kết quả xét nghiệm tủy, mới biết đó là bệnh ung thư máu.
“Tôi vẫn không quên cảm giác bác sĩ thông báo cháu bị bệnh bạch cầu lympho cấp (ung thư máu). Nghe bác sĩ nói xong, chân tay tôi bủn rủn, lạnh toát. Tôi sợ mình sẽ mất đứa con. Tôi hỏi dồn dập, nhưng nghe bác sĩ tư vấn tôi càng sốc thêm vì với quá trình điều trị dài và tốn kém như vậy, tôi biết làm gì để cứu con’, chị Hường nhớ lại. Từ đó tới nay, mẹ con chị Hường có một chuỗi ngày dài sống trong bệnh viện. Bé Như Ý được truyền hết toa thuốc này nối toa thuốc kia. Có khi cả mấy tháng trời bé không được về nhà một lần vì sức khỏe yếu. Mỗi một toa thuốc, gia đình phải chi trả một khoản khá lớn vì thuốc không nằm trong danh mục bảo hiểm y tế. Sau một năm điều trị, số tiền tích góp của gia đình cũng hết, tiền vay mượn cũng không còn. Câu hỏi làm gì để có tiền tiếp tục điều trị cho con, luôn ám ảnh chị Hường cả trong giấc ngủ. Làm sao cứu được con Lúc khỏe, cô con gái nhỏ lại ríu rít hỏi mẹ. Mẹ ơi mẹ có thương con không rồi sà vào lòng mẹ. Nhưng rồi cô bé lại hỏi sao mẹ lại cứ giữ tay chân con cho bác sĩ tiêm. Con sợ lắm, con đau lắm. Chị Hường giải thích với chúng tôi, đó là những lần bác sĩ lấy tủy xét nghiệm. Mỗi lần như vậy cháu khóc thảm thiết lắm, nhưng biết làm thế nào được. Không giữ chặt bé, bác sĩ không thể làm được. Cháu chưa hiểu cứ nghĩ là con đau như vậy mà mẹ không thương. Lúc đó, nghe tiếng khóc ré lên của con mà tim mẹ cũng như bị ai bóp nghẹt.
Đưa cho chúng tôi xem số tiền chênh lệch phải thanh toán, chị Hường lắc đầu. Số tiền chồng chị kiếm được hằng tháng quá ít so với số tiền cần trả cho con. Trước khi bé chưa bị bệnh, hai vợ chồng gửi con ở nhà vào TP.HCM làm công nhân. Mỗi tháng, anh chị đều gửi tiền về nuôi con, sau khi trừ chi phí sinh hoạt dành dụm được chút đỉnh. 20 triệu đồng chị Hường phải dành dụm khá lâu mới có được, vậy mà con bệnh vài tháng đã hết. Gần 1 năm nay, nhờ vào sự chia sẻ của người thân và tiền vay mượn để chữa bệnh cho bé. Lúc này, gia đình đã rất bế tắc, một tháng lương 5 triệu đồng của anh Nguyễn Văn Cường không đủ cho chi phí sinh hoạt gia đình. Nếu như không có tiền chữa bệnh, tính mạng Như Ý sẽ ra sao. Hy vọng lắm từ những tấm lòng hảo tâm giúp đỡ bé. Đức Toàn
Người mẹ trẻ lặng lẽ lau những giọt nước mắt hằng đêm ở viện nhiKhó khăn lắm, chị mới đút cho con được một muỗng cơm, cậu bé cứ lắc đầu nguầy nguậy vì chẳng muốn ăn. Người cháu bé lúc nào cũng sốt cao vì thiếu máu. |